-Nhà họ Kiều một ở quân đội, một ở ban Tổ chức cán bộ, cũng không phải bộ Tài Chính. Hơn nữa Vụ trưởng Phong, người ta chẳng qua chỉ là một Vụ trưởng mà thôi, có thể kiếm được hai ba chục triệu là ghê lắm rồi, mấy trăm triệu kia là điều không tưởng.
Diệp Phàm vội vàng thoái thác nói. Trong lòng thầm mắng Đoạn lão đại là đồ chó Nhật, không ngờ lại đào góc tường nhà mình.
-Ha ha, cậu quá coi thường khả năng của vụ trưởng Phong rồi. Làm Vụ trưởng vụ kiến thiết Kinh tế, chỉ cần ông ta đồng ý giúp cậu, bộ Tài chính một năm phải bỏ ra bao nhiêu tiền để xây dựng địa phương. Không phải hàng tỷ cũng đến mấy chục tỷ. Trong tay Vụ trưởng Phong ít nhiều cũng có quyền cấp mấy trăm triệu.
Đoàn Hải Thiên phóng đại để giật dây Diệp lão đại.
-Tiền kia hiện tại chỉ là ảo tưởng thôi, không thể nào kiếm được một hai trăm triệu đâu. Sông Hồng Liên chúng ta không chờ đợi được, thôi, mặc kệ thế nào, cấp cho em hai trăm triệu. Bằng không, sông Hồng Liên sẽ phải đình trệ lại, đến lúc đó đừng nói Diệp Phàm em là kẻ vô dụng.
Diệp Phàm cũng phát cáu, giọng điệu nặng nề không ít.
-Muốn mặc kệ có phải hay không? Tôi đã giải thích rõ trong điện thoại với cậu, hai trăm triệu kia phải đi, cậu đi hỏi Phó Chủ tịch thành phố Chu. Về phần đồng chí Tây Dương, tôi sẽ phê bình cậu ta. Việc này không thể kéo dài, nhưng, nếu cậu thực sự từ bỏ, tôi xem cậu như là tội nhân của Hồng Liên, không nói nhiều nữa, chính cậu phải cân nhắc, từ bỏ hay vượt qua mọi gian khó đắng khổ, là do cậu lựa chọn.
Đoàn Hải Thiên gác điện thoại.
Thằng nhãi này lẩm bẩm:
-Tiểu tử này, không tạo áp lực không được. Nếu có thể kiếm được tiền, phải kiếm về cho Ủy ban nhân dân thành phố nhiều một chút chứ. Cái này gọi là tận dụng hết những gì có thể, ha ha, đừng trách lòng dạ lão Đoạn ta độc ác, không có cách nào khác, người cậu còn dầu sao không ép cho sạch sẽ chứ…
Sau khi tan tầm Diệp Phàm trước tiên đi thăm Trương Lăng Nguyên, nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều Chủ tịch quận Trương bị thiếu máu. Ảnh hưởng tâm lý cho nên có chút choáng váng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.
Trong phòng bệnh Chủ tịch quận Trương ngồi đầy người, trên cơ bản đều là cán bộ khu Hồng Liên cùng với cấp dưới Hoành Đô. Khi Diệp Phàm đi vào, tất cả mọi người trong phòng đứng lên, toàn bộ cung kính chào Bí thư Diệp
-Bí thư Diệp, tôi không làm tốt nhiệm vụ anh giao phó. Vu Tây Dương cũng quá độc ác, Trương Lăng Nguyên tôi sống gần nửa đời người, không thể tưởng tượng trên đời này còn có người không biết xấu hổ như vậy.
Trương Lăng Nguyên giống như đứa trẻ oan ức đột nhiên gặp được cha mẹ, miệng phấn chấn nói lên suy nghĩ.
-Đừng đứng lên, Lăng Nguyên, nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, đừng hành hạ bản thân mình.
Diệp Phàm bước một bước lớn đỡ ông ta, vỗ vỗ bàn tay ông ta nói
-Yên tâm, chúng ta sẽ không chịu lỗ không như vậy được.
-Nhưng hai trăm triệu kia làm sao bây giờ? Không có khoản tiền này khu chúng ta làm sao triển khai công việc?
Trương Lăng Nguyên bị bệnh vẫn còn nghĩ đến khoản tiền kia
-Yên tâm, chúng ta chẳng phải vẫn có tiền sao. Dù cho không có khoản tiền này, chúng ta vẫn triển khai công việc như cũ. Chúng ta thắt lưng buộc bụng, lại làm việc nhiệt tình, tạo ra thành tích khiến lãnh đạo cấp trên nhìn cán bộ khu Hồng Liên chúng ta làm việc tốt.
Diệp Phàm mượn cơ hội này cổ vũ khí thế mọi người.
-Đúng đúng, Bí thư Diệp nói đúng, mặc kệ thế nào, chúng ta sẽ không thỏa hiệp, chúng ta sẽ làm tốt, rất tốt. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Các cán bộ đều phấn khích hô lên.
-Xem ra, tư tưởng mọi người đều rất ổn định! Đúng vậy, làm ra thành tích…
Diệp Phàm động viên vài câu, lại ngồi nói vài câu vô nghĩa rồi trở về.
Vừa đến nhà thì Phí Ngọc điện thoại đến, nói:
-Diệp Phàm, không sao chứ?
Phí Ngọc biết lão đại Diệp Phàm giờ phút này đang nén giận nên muốn khuyên hắn một chút.
-Không có việc gì, hôm nay còn phải cảm ơn chị Phí ủng hộ.
Diệp Phàm hừ nói
-Không có việc gì, nên thế.
Phí Ngọc nói, trầm ngâm trong chốc lát lại nói thêm:
-Vu Tây Dương, người này rất thâm hiểm, vì có người ở trên đứng sau, việc gì anh ta cũng có thể làm được. Anh phải đề phòng anh ta, hôm nay chịu thiệt thật sự rất oan ức.
-Thiệt này sẽ không chịu oan uổng đâu, tôi sẽ lấy lại. Con người tôi, người khác không chọc tôi tuyệt đối không ức hiếp, còn muốn trêu chọc tôi tôi cũng không phải mềm nhũn như trứng.
Diệp Phàm nói.
-Có thật chắc chắn sẽ lấy lại được, tuy nhiên, cứ từ từ đi.
Phí Ngọc nói, ngẫm nghĩ một chút nói thêm:
-Hay là cậu ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm rau dưa.
-Cơm rau dưa là thế nào, hay là để tôi đưa chị đến chỗ này, thế nào?
Diệp Phàm nhớ tới lần trước cùng đi suối nước nóng, có lẽ Phí Ngọc sẽ thích chỗ đó
-Chỗ nào?
Phí Ngọc trong lòng nóng lên, biết tên này chẳng có lòng tốt gì, có chút ngượng ngùng hỏi.
-Tới rồi chị sẽ biết, tôi lái xe ở cạnh cửa Đông chờ chị.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Hư hỏng!
Phí Ngọc hừ một câu không lên tiếng.
-Rốt cuộc có đi hay không?
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi thấy đàn ông các cậu, thỉnh thoảng ngu như lợn, im lặng có nghĩa là đồng ý, hihihi, có những câu cậu hỏi phụ nữ là không hay đâu…
Phí Ngọc mỉm cười,cũng muốn cùng tâm sự với lão đại Diệp Phàm, cho hắn giải sầu.
-Hai ta đâu có quan hệ gì có phải hay không?
Lão đại Diệp mặt dày mày dạn cười nói.
-Không nói với cậu nữa, tôi thay quần áo rồi đi ra.
Phí Ngọc gác điện thoại, chỉ sợ lão đại Diệp lại nói ra cái gì đáng xấu hổ.
Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho đồng chí Phạm Ngưu Mãn, bảo anh ta chuẩn bị một chút. Phạm Ngưu vui mừng trong điện thoại đáp:
-Diệp Phàm, đêm nay vừa vặn, tôi bắt được con chồn. Chờ các cậu đến vừa lúc hấp cách thủy chín. Thêm chút thảo dược cách thủy, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của cậu.
-Bọn Hà Thính Trường không rảnh nên không đến, buổi tối tôi chỉ có hai người, không cần làm nhiều đồ lắm, lãng phí, lãng phí.
Diệp Phàm cười nói.
-Không nên tiếc, chỉ cần cậu Phàm ăn ngon miệng là được, lãng phí cũng đáng.
Phạm Ngưu Mãn cười nói.
Về Phạm Ngưu Mãn Diệp Phàm cũng nghe Hà Nghi Viễn nói qua, trước kia người này không có việc gì làm, sau trong nhà lại có cậu con trai cần tiền điều trị bênh nặng
Vừa lúc gặp Hà Thính Trường phụ trách một công trình trạm điện ở mảnh đất kia đi xuống thị sát, nhất thời thấy anh ta đáng thương đem tiền trạm phát điện quyên tặng cho Phạm Ngưu Mãn mấy chục ngàn. Cứu sống con trai lão Phạm, Phạm Ngưu Mãn vì báo ân, lên núi săn rất nhiều món ăn thôn quê cho Hà Nghi Viễn.
Hai người có thường xuyên qua lại, sau đó Hà Nghi Viễn lợi dụng quyền lực trong tay cho Phạm Ngưu Mãn làm phòng hộ viên bảo vệ rừng. Hơn nữa là công chức chính thức, vợ Phạm Ngưu Mãn cũng có hợp đồng lao động. Một nhà một phần núi lớn, trồng rau nuôi heo.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Hà Nghi Viễn đều cấp ít tiền cho Phạm Ngưu Mãn, cũng coi như được sống nhàn nhã vui vẻ. Đương nhiên, lão Phạm sớm coi Nghi Viễn là thần tiên rồi.
Xe chạy tới cửa Đông đợi nửa giờ mới thấy bóng dáng Phí Ngọc. Tuy nhiên, trên đầu Phí Ngọc đội mũ lớn. Đương nhiên phải tránh hiềm nghi.
-Rốt cục cậu đưa tôi đi đâu, sao lái xe lâu vậy mà chưa tới?
Phí Ngọc giật giật miệng hỏi.
-Đảm bảo chị sẽ c thoải mái.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Thối, miệng chó không phun ra được ngà voi.
Mặt Phí Ngọc đỏ lên, thối một ngụm. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói
-Nghe nói Vu Tây Dương đã đề xuất lên Thành ủy, chắc hẳn tiền của cậu đến sáng ngày mai là chẳng còn nữa rồi.
-Không còn thì không còn, lãnh đạo người ta đã quyết lấy rồi, chúng ta là tiểu binh có biện pháp gì chứ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Phí Ngọc có vẻ có chút quái dị, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi:
-Cậu không tức giận?
Rắm mới không tức giận, lão Đoàn muốn cắt xen thì ông đây còn có biện pháp gì, chẳng lẽ tuyệt giao với lão Đoạn. Trong lòng đồng chí Tiểu Diệp thầm mắng đồng chí lão Đoàn, ngoài mặt thì giả bộ tự nhiên, phóng khoáng nói
-Tức cái gì, có bao nhiều tiền tôi làm bấy nhiêu việc. không có tiền tôi không làm, đến lúc đó khu Hồng Liên hỏng bét, ông đây sẽ nghĩ cách ôm mông chạy lấy người là hay nhất.
-Hihihi..
Phí Ngọc phá lên cười, giơ tay ấn vào trán Diệp Phàm một cái, người rung lên, gần đây có Diệp ở cạnh làm dịu, Phí Ngọc giống như tìm về thanh xuân, người càng có vẻ ý nhị, làm trái tim người ta không ngừng động đậy.
Nói:
-Lúc trước cậu nhận chức có lập lời thề, nếu làm không tốt khu Hồng Liên sẽ về bán khoai lang, cậu thật muốn làm như Từ Cửu Kinh có phải hay không?
Một tiếng phanh gấp xe Diệp Phàm dừng ở sườn núi, vẻ mặt thằng nhãi cười gượng nói:
-Dám trêu tôi, xem tôi trị chị như thế nào.
Nói xong, một tư thế hổ đói vồ dê lao thẳng tới.
-Đừng! Đừng như vậy, đây là trên đường, có người!
Phí Ngọc xoay mông giãy dụa.
-Sợ gì! Rừng sâu núi thẳm, quỷ cũng khó nhìn thấy chứ đừng nói là người, huống chi đêm hôm khuya khoắt ai tới xem chúng ta biểu diễn.
Khí phách lão đại Diệp tràn đầy, tay trượt vào trong người. Hai tay gắn vào chỗ nọ, trên mặt thoải mái cực độ, máu nóng của Diệp lão đại bốc ra không ngừng.
Phí Ngọc từ chối một chút rồi bất động, tùy ý cho thằng nhãi đó chấm mút, hừ nói:
-Chẳng lẽ cậu định đưa tôi tới khu rừng trong núi này à?
-Ồ, tình thế cấp bách nhất thời quên mất, chúng ta tiếp tục đi, sắp đến rồi.
Diệp Phàm mỉm cười một tiếng, giơ tay lại véo một cái vì lưu luyến, tiếp tục lên đường.
Không lâu liền đứng ở bên ngoài ngôi nhà của Phạm Ngưu Mãn.
-Cậu Phàm, vừa vặn, chồn cũng vừa chín cách thủy.
Đồng chí Ngưu Mãn một bên mở cửa lớn xe Diệp lão đại, một bên cười ha hả ngây ngô nói.
-Cậu Phàm!
Phí Ngọc ở miệng nhắc lại một câu, cảm giác buồn cười.
-Vị này c là cô Ngọc.
Diệp Phàm giới thiệu, chỉ nói tên làm họ là được.
-Chào cô Ngọc, gọi tôi là tiểu Phạm hoặc Ngưu Mãn là được
Bộ dáng Phạm Ngưu Mãn cung kính, cười nói.
Thằng nhãi này trên bốn mươi, không ngờ ngay cả tên "Tiểu Phạm" cũng nói ra. Xem ra, ở lâu với Nghi Viễn, dù đồng chí Ngư Mãn chưa được đi học quanhưng ngôn từ đồng chí Nghi Viễn cũng có thể cuốn hút đồng chí lão Phạm.
-Ngưu Mãn à, lần này đến không mang theo cái gì tốt, chỉ có mấy bình rượu với thuốc lá, hơn nữa, còn mua mấy bộ quần áo cho người trong nhà anh.
Diệp Phàm rất khách khí, đem những thứ này ra.
-Cậu Phàm, thật là ngượng. Rượu và thuốc này, tôi không dùng được, cao cấp quá.
Nhìn một cành Trung Hoa thêm Mao Đài, đồng chí Ngưu Mãn thiếu chút ngữa ngây người.
Trước kia Hà Nghi Viễn cũng đưa anh ta rượu với thuốc, nhưng thuốc tuyệt đối không vượt qua hai mươi đồng một gói, rượu phần lớn là mấy chục đồng một chai thôi. Vị Diệp Phàm này ra tay thật là hào phóng, làm lòng Ngưu tràn đầy xúc động. Nhìn đến đống quần áo đóng gói tinh tế, đồng chí Ngưu Mãn liên tục từ chối.
Nói:
-- Bí thư Phàm, những thứ này nông dân như chúng tôi không mặc được.
Cái gì tôi cũng không cần, hỉ mong cậu chịu giúp chuyện cháu gái nhà tôi là được.
Đồng chí Ngưu Mãn nói đương nhiên là chuyện lần trước cháu gái Thuý Nhi xin Diệp Phàm bắt Chủ tịch xã. Xem ra, chuyện này đối với người nhà họ Phạm rất quan trọng.
-Chuyện này không phải tôi đã nói vài ngày nữa sẽ làm sao, yên tâm đi, chuyện tôi đã đồng ý rồi thì tôi quyết không bỏ mặc đâu.
Thái độ của Diệp Phàm khiến Phạm Ngưu Mãn thấy được có chút hy vọng.
Anh ta ghé sát vào tai Diệp Phàm nói,
-Bí thư Phàm, Thuý Nhi cũng vừa đến, đang ở bên trong làm cơm. Cậu cần nói một câu là được, tôi sẽ đi thu xếp.
Đồng chí Ngưu Mãn chẳng hề ngu, thấy Diệp Phàm dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, chắc hẳn buổi tối không cùng Thuý Nhi được, tuy nhiên, đồng chí Ngưu Mãn vẫn nói ra một chút, để Bí thư Phàm nhìn thấy thành tâm của mình.
-Bảo Thúy Nhi ra mang quần áo vào, cô ấy và cả nhà các anh đều có một bộ.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
-Bí thư Phàm thật sự không cần đâu ạ, lễ vật này rất quý giá.
Phạm Ngưu Mãn chỉ sợ Diệp Phàm không giúp đỡ, lên không dám nhận.
-Không nhận có phải không, sau này mảnh đất này tôi cũng không đến, chuyện của Thuý Nhi tự anh nghĩ cách biện pháp đi.
Vẻ mặt Diệp Phàm không lay chuyển, đồng chí Ngưu Mãn có chút lo sợ, khẩn trương gọi Thúy Nghi cùng người nhà đến nhận quần áo.
Về phần người nhà Ngưu Mãn, đương nhiên coi Diệp Phàm như là uy thần.
-Không thể tưởng tượng được còn có khoảng trời riêng này, đúng là đàn ông các cậu! Vì hưởng thụ, không chuyện gì không làm được, hừ!
Phí Ngọc đột nhiên hừ một tiếng.
-Ha hả, tôi cũng chỉ tới đây một lần, suối nước nóng này gọi là Khắc Nhi Tuyền, giúp cơ thể được sảng khoái lắm. Hơn nữa, hoàn toàn là tự nhiên không phải nhân tạo. Đến đây cùng hai người bạn mới biết mảnh đất này, người khác thì không có may mắn như vậy.
Diệp Phàm cười nhìn Phí Ngọc từ trên xuống dưới một chút.
Hôm nay toàn bộ cây ở đây đều bị Phạm Ngưu Mãn dỡ xuống, để có thể hoạt động được, tuy rằng phiền phức một chút nhưng Hà Nghi Viễn cũng rất ít đến, một năm cũng chỉ đến hai ba lượt, Phạm Ngưu Mãn cũng có khả năng làm lại được.
-Nhìn cái gì vậy, đúng là háo sắc.
Phí Ngọc tức giận mặt không còn chút máu liếc mắt nhìn lão đại Diệp một cái.
-Chúng ta xuống nước ăn cơm thôi, ở đây có món canh chồn nữa đó. Chút nữa ăn rồi còn có thể làm việc được.
Lão đại Diệp hô lớn một tiếng, ôm Phí Ngọc vào lòng.
-Tôi tự đi, cậu buông ra.
Phí Ngọc la lên, tuy nhiên, lão đại Diệp thật sự ngông cuồng, căn bản là không để cho cô có cơ hội, xoạt hai ba cái đã cởi bỏ quần áo Phí Ngọc. Đương nhiên, khi ăn cơm vẫn có quần lót trên người, che khuất ba bộ phận quan trọng nhất của người phụ nữ
- Thiên nhiên khứ điêu cô, cật thủy xuất phù dung!
Diệp Phàm nhìn dáng điệu của Phí Ngọc, không kiềm được khen ngợi một câu, nói.
-Chị Phí, chị càng ngày càng thướt tha.
-Huyên thuyên, già rồi, tôi sao có thể so với cô nàng Thúy Nhi mười tám mười chín tuổi ban nãy, thật đáng chú ý, không thể tưởng tượng được ở chỗ hẻo lánh này còn có thể gặp gỡ một người con gái trong sáng diễm lệ như vậy, không mất vẻ ngây thơ.
Phí Ngọc nói đến đây, liếc mắt nhìn Diệp lão đại một cái, hừ nói,
-Cô gái Thúy Nhi kia không phải con gái của tiểu Phạm sao?
-Ai nói.
Diệp lão đại kiên trì đến cùng hừ nói,
-Nghe nói là cháu gái lão Phạm, đến đây chơi.
-Ồ, tới nơi này chơi. thật đúng là trùng hợp, Diệp lão đại cậu vừa đến, người ta lại đến chơi, đến chơi thật đúng lúc nhỉ!
Phí Ngọc tương đối nhạy cảm, Diệp lão đại vừa nghe, trong lòng thấy xấu hổ, chắc hẳn Phí Ngọc đoán được một chút gì đó.
Cô gái này, tự nhiên lại có chút mùi vị dấm chua. Lúc này, đánh chết cũng không thể nhậ, bằng không, đêm nay thân mật như cá với nước có thể thiếu chút thú vị. Lão Diệp cười to nói.
-Sao vậy, nổi máu ghen rồi?
-Tôi ghen làm gì chứ, cậu muốn dẫn theo bao nhiêu phụ nữ thì liên quan gì tới tôi? Hơn nữa, tôi cũng không phải bà xã cậu.
Phí Ngọc thận trọng nói.
-Hiện tại không phải bà xã thì là cái gì, dù sao tôi cũng chưa cưới đúng không nào? Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta ăn cơm đi. Cháu gái người ta bộ dạng xinh đẹp liên quan gì đến chúng ta, hơn nữa cô ta lại là người tinh khiết, chưa từng trải, sao có thể so sánh với Ngọc Nhi nhà chúng ta?
Diệp Phàm cười một tiếng dắt Phí Ngọc vào giữa hồ nước.
Không lâu sau, ăn cơm xong.
-Chúng ta bắt đầu đi Ngọc nhi.
Lão đại Diệp cười gượng kéo Phí Ngọc qua.
-Vâng.
Phí Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt quyết rũ nhắm lại, cô muốn dùng tay để hưởng thụ thân thể cường tráng của Diệp lão đại. Cảm giác được đôi tay kia như ngọn đuốc đã châm lửa cọ xát trên người mình.
Đôi tay kia như rắn chạy giữa khe núi sâu, tìm kiếm trong bụi bỏ thơm, cửa mình nhẹ nhàng mở ra, nơi đó, đã sớm như một đại dương mênh mông…, …. Ở trong này, Phí Ngọc cũng buông lỏng, lớn tiếng hét, giải phóng những mất mát buồn bực trong lòng. Hết sức dai dẳng… Thật lâu sau mới dừng lại.
-Ngọc nhi, thoải mái không?
Lão đại Diệp nhẹ nhàng ôm cô trong lòng ngực hỏi, hơn nữa có vẻ hơi đắc ý. Tuy nói quả Thái Tuế có lúc cũng mang đến ít phiền toái, nhưng quả Thái Tuế giúp kéo dài mang đến cho Diệp lão đại niềm tự hào vô tận.
Ngọc nhi khẽ lên tiếng, giống như con rắn lười biếng tựa vào người Diệp lão đại. Không lâu sau mở mắt ra hừ nói:
-Bớt ngông cuồng đi, cậu càng ngày càng mạnh, thực không chịu nổi cái miệng của cậu.
-Tôi là uy mãnh tiên sinh, phụ nữ các chị không phải thích sức mạnh này sao?
Diệp Lão đại đắc ý nói cười phá lên dù sao ở đây cũng đâu thể nào truyền ra ngoài được.
-Cậu cứ tự khoe khoang đi.
Phí Ngọc tức giận hừ một tiếng, mấp máy miệng giống như có chuyện muốn nói, tuy nhiên, cuối cùng lại không nói ra, đôi mắt ưng của Diệp Phàm sớm đã phát hiện ra, đưa tay vuốt tóc cô, hỏi.
-Có chuyện gì cứ nói, chúng ta có phải người ngoài đâu?
-Việc này, còn không phải là chuyện của cậu với tôi sao.
Phí Ngọc thở dài, bộ dạng tương đối phiền não.
-Phí Mặc không phải nghe nói đến thành phố Mặc Hương đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Xây dựng sao? Chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì đó?
Diệp Phàm thân thiết hỏi, trước kia khi cùng Phí Mặc ở Ngư Dương thường xuyên vật tay. Giờ vì nể mặt Phí Ngọc nên cũng thấy đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
-Người anh họ này của tôi, ba anh ấy là bác tôi. Hiện tại đã bảy mươi tuổi. Bác hai bác ba tôi trước kia làm việc ở tỉnh, tuy nhiên, hiện tại đã lớn tuổi đều lui về tuyến hai. Cậu cũng biết, lui về tuyến hai con cháu sau này còn chưa được một nửa ân huệ.
Việc này rất thực tế, hiện tại nhà họ Phí còn lại có một mình tôi là cán bộ cấp sở có thực quyền, con cháu những người khác, ngay cả Phí Mặc cũng chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng. Nhưng tôi ở thành phố Thủy Châu đã lâu, cũng không phải ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Phí Mặc muốn làm Phó chủ tịch thành phố Mặc Hương, tôi chưa có năng lực giúp anh ta.
Vì chuyện này, cả ngày chay đến Thủy Châu thật phiền phức, nói tôi ở tỉnh thành, hẳn là biết các đồng chí ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Biết thì có ích gì, quan trọng là người ta sẽ không làm việc giúp mình. Tôi cũng dẫn anh ta đi thăm hỏi vài vòng, tặng rượu và thuốc cũng không ít.
Tuy nhiên, hiện tại một chút diễn biến đều không có. Mà mấy bác, chú, anh tôi ngược lại trách tôi không cố gắng hết sức, tôi là phụ nữ, cậu nói xem có cách gì chứ? Nhà chồng tôi có thể giúp đỡ được một chút, tuy nhiên, tôi không muốn đi cầu xin bọn họ.
Anh ta đối với tôi như vậy, hiện tại hai chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Từ lúc kết hôn đến bây giờ tôi không cho anh ta chạm vào người tôi một lần, trước kia còn thường xuyên đến quấy rầy tôi. Lâu dần anh ta cũng thấy phiền phức, đành mặc kệ, anh ta thường xuyên đi ra ngoài với đám đàn bà lung tung lộn xộn.
Thôi vậy, chuyện này đã qua, tôi cũng không muốn quản anh ta cũng như cái nhà ấy nữa, tôi cũng rất ít khi về nhà.
Đôi lông mày Phí Ngọc nhíu lại.
-Không được thì dứt khoát ly hôn đi, tìm ai đó thực lòng yêu thương làm lại từ đầu.
Diệp Phàm nói.
-Toàn bộ mọi người trong nhà nhìn chằm chằm, việc này rất phiền toái. Thôi vậy, cứ như vậy đi. Dù sao tôi có cậu, đời này tôi không muốn tìm người khác.
Phí Ngọc nói.
-Haizz, chị Phí, tôi hại chị rồi.
Diệp Phàm thở dài.
-Cậu còn nói chuyện ngốc đó sao, là tôi tự nguyện. Hơn nữa, cảm giác rất thoả mãn, thật sự!
Đôi mắt to của Phí Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Thôi vậy, chuyện của Phí Mặc tôi giúp chị giải quyết. Để tránh mọi người cả ngày đến làm phiền chị.
Diệp Phàm nói.
-Cậu làm thế nào để giúp? Cậu chỉ là Phó bí thư Thành uỷ ở Thuỷ Châu, cũng không phải làm ở tỉnh. Tôi đoán cậu cũng biết đươc một hai người, nhưng nếu vì chuyện của tôi mà đi làm phiền bọn họ thật không đáng.
Sau này cậu còn phải làm chuyện lớn, đừng lãng phí những cơ hội tốt này. Quan hệ của cậu với lãnh đạo có tốt, nhưng cũng không thể thường xuyên phiền hà người khác được.
Việc này, không cần lo cho tôi, anh ta muốn ồn cứ để anh ta đi ồn ào, dù sao tôi cũng đã gắng sức. Năng lực có vậy, không giúp được, ai nói tôi tôi cũng không hổ thẹn,
Phí Ngọc nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ trên mặt Diệp Phàm, đưa miệng tới, hai hôn nhau tha thiết.
-Ha ha, tôi sẽ làm vì chị.
Diệp Phàm cười nói, liếc mắt nhìn Phí Ngọc một cái, thái độ đặc biệt nghiêm túc, nói:
-Rất đáng mà!
-Đáng cũng không được, không thể làm phiền lãnh đạo ở tỉnh.
Thái độ Phí Ngọc cũng rất kiên quyết nói.
-Không cần phiền hà đến bọn họ, tôi trực tiếp tìm người giải quyết là được.
Diệp Lão đại vô cùng khẳng khái, thấy Phí Ngọc vẻ mặt hiện lên nét nghi hoặc, thằng nhãi này cảm giác bị người con gái mình yêu mến xem thường, nói,
-Tôi sẽ làm ngay cho chị xem. Cho chị nhìn thấy tôi đây không phải là không có năng lực.
Thằng nhãi này nói xong rồi cười, cầm điện thoại lên bờ hồ gọi cho Bí thư thành uỷ Tạ Quốc Trung ở thành phố Mặc Hương, cười nói:
-Bí thư Tạ, chúc mừng anh chính thức thăng cấp. Ha ha
-Ha hả, Bí thư Diệp, cảm ơn lời chúccủa cậu.
Trong lòng Tạ Quốc Trung tương đối thoải mái, từ lần trước Diệp Phàm thăng cấp cho thằng cháu Tạ Tốn, Tạ Quốc Trung bước đầu đã hiểu Diệp Phàm hơn. Trong đầu sớm có ý nghĩ kết giao.
-Nghe nói thành phố các anh gần đây thiếu một người giữ vị trí Chủ tịch thành phố có phải không?
Diệp Phàm trực tiếp nói ra nội dung chính.
-Ông em tin tức nhanh nhạy nhỉ, đúng vậy, từ mấy ngày hôm trước công văn xuống điều Chủ tịch thành phố Lý Văn Vệ đi rồi.
Tạ Quốc Trung nói thẳng rồi lại cười nói.
-Có phải có bạn bè nào nhờ cậu giúp không?
-Vâng, ngày trước ở Ngư Dương làm việc cùng Phí Mặc nhà họ Phí, quan hệ với tôi không tệ, hiện tại anh ta đảm nhiệm chức Cục trưởng cục xây dựng thành phố các anh, chủ yếu là em gái anh ta là Phí Ngọc, anh hẳn là biết cô ấy.
Diệp Phàm cười nói.
-Đương nhiên là biết, ngày trước còn là đồng sự chỉ có điều lúc ấy tôi ở thành phố Mặc Hương là Bí thư, Phí Ngọc là Trưởng ban thư ký Thành ủy thôi.Cô ta khi đó tương đối trẻ tuổi, không ngờ tuổi còn trẻ đã làm cán bộ cấp sở lời nói rất có uy tín, hơn nữa không lâu sau lại điều đến Thủy Châu đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Tạ Quốc Trung cười nói.