Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt hừ một tiếng.
- Xin cảm ơn thủ trưởng đã động viên. Thăng Lâm sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của thủ trưởng.
Mã Thăng Lâm chào theo nghi thức quân đội nói, nhìn Diệp Phàm một cái, quay sang chào hỏi Dương Trì:
- Xin chào thư ký Dương!
- Xin chào Trưởng ban Mã!
Dương Trì trong lòng chợt giật mình, đến giọng nói cũng hơi run run. Trưởng ban Mã bình thường cao ngạo không thèm để ý đến ai, chỉ ừ một tiếng mà bây giờ lại bất ngờ chào hỏi mình.
Dương Trì biết đó đều là nhờ ông chủ Diệp Phàm của mình mang lại, bằng không Mã Thăng Lâm mà chào mình mới là lạ.
- Thưa Thủ trưởng, tôi vừa mới xem qua tài liệu, cảm thấy là đồng chí Dương Trì sớm có thể đề bạt chức thiếu tá, cho nên ở bên này chúng tôi đã thu xếp xong rồi. Ngày mai xin mời đồng chí Dương Trì đến ban Chính trị điền một ít hồ sơ. Sau khi Bộ trưởng phỏng vấn qua một chút, chúng tôi sẽ giao hồ sơ lên trên.
Mã Thăng Lâm còn nói thêm.
- Ha ha, đây là chuyện của các anh, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.
Diệp Phàm cười cười, nhìn Dương Trì đang ngây người một cái, nói:
- Còn không cảm ơn Trưởng ban Mã đi?
- Xin cảm ơn Trưởng ban Mã, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.
Dương Trì mới phản ứng lại được, lập tức chào theo nghi thức quân đội, nói. Anh chàng này cảm động hết chỗ nói. Chuyện tốt sao cứ liên tiếp đến với mình như vậy. Thủ trưởng Diệp Phàm chắc chắn chính là quý nhân của mình rồi.
Thư ký của Tham mưu trưởng Tống nhẹ nhàng mở cửa chính phòng họp nhỏ cho Diệp Phàm. Còn anh thư ký và Dương Trì đều đứng ở bên ngoài chứ không bước vào phòng. Sau khi Diệp Phàm đi vào thì bọn họ lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Là Phó Chủ tịch Đường ạ, Diệp Phàm ở ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu xin kính chào ngài.
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén, vừa đi vào đã nhìn thấy Phó chủ tịch Đường Hạo Đông đang ngồi uống trà trên một chiếc ghế đơn. Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên trước mấy bước và chào theo nghi thức quân đội.
- Ha ha, cậu không mặc quân phục, không cần phải chào theo nghi thức quân đội làm gì. Ngồi đi, đồng chí Diệp Phàm.
Đường Hạo Đông cười rất hiền hòa, chỉ vào ghế tựa nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cảm thấy bất ngờ phải không?
Tống Định Nhất có chút gian xảo cười cười.
- Thực sự rất bất ngờ, không thể ngờ được Chủ tịch Đường bận trăm công ngàn việc lại có thể dành thời gian quý báu tiếp kiến tôi. Trong lòng tôi cảm thấy áy náy vì không làm tròn bổn phận của một nhân viên cấp dưới.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm không thể nói không làm tròn bổn phận. Cậu đã làm rất khá. Tuy rằng cậu rất ít tham gia vào công việc ở Bộ Tổng Tham mưu, nhưng cũng không thể nói là cậu không làm tròn chức trách. Trong công tác nghiệp vụ của chính phủ và Tổ đặc nhiệm A, cậu đã làm được những việc trọng điểm của chính phủ một cách rất xuất sắc. Nghe nói cậu làm việc xuất sắc như vậy, tôi cũng rất vui mừng. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm này, làm việc là phải làm, nhưng sức khỏe cũng cần chú ý. Sức khỏe là vốn quý của con người. Chỉ khi có sức khỏe tốt thì mới có thể phụng sự tốt cho sự nghiệp kiến thiết xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học của chúng ta, bảo vệ tổ quốc và nền kinh tế phồn vinh.
Đường Hạo Đông vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cảm ơn Phó Chủ tịch Đường đã quan tâm, tôi sẽ chú ý điều này. Thực ra, ở Tổ đặc nhiệm A, tôi cũng chỉ là một tổ trưởng lười nhác, nói ra thì tôi vẫn thích làm những công việc của địa phương hơn. Có lẽ đây âu cũng là sở thích của tôi.
- Ở Tổ đặc nhiệm A, ít nhất cậu lúc nào cũng quan sát được tình hình vịnh Lam Nguyệt. Nếu nói đến phương diện công tác của Bộ tổng tham mưu này thì quả thật cậu đúng là có chút thờ ơ. Tuy nhiên cũng không thể nói là cậu không làm tròn chức trách được.
Tống Định Nhất cười nói.
- Thật ngại quá, thưa Tham mưu trưởng Tống. Tôi thấy chức vụ ở Ban Quân vụ này không cần thiết nữa rồi. Xin Chủ tịch Đường cứ ký quyết định tước bỏ đi vậy.
Diệp Phàm muốn sớm rút chân ra.
- Đồng chí Diệp Phàm, vì câu nói này mà tôi phải phê bình cậu rồi. Chức vụ Phó trưởng ban Quân vụ này của cậu là do Chủ tịch Trấn đích thân bổ nhiệm. Đây là bổ nhiệm chính thức, sao có thể coi như trò đùa, muốn tước bỏ là tước bỏ được ngay sao?
Phó chủ tịch Đường đột nhiên nghiêm mặt nói, quay sang nhìn Diệp Phàm một cái, giọng điệu dịu đi một chút, còn nói thêm:
- Nếu cậu cảm thấy ngại thì hãy loại trừ cảm giác ấy đi.
Lời nói của Phó chủ tịch Đường Hạo Đông có chút sâu xa, Diệp Phàm có chút khó hiểu, nhìn Phó chủ tịch Đường.
- Vẫn chưa hiểu rõ phải không?
Đường Hạo Đông nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi.
- Vâng!
Diệp Phàm thành thật gật đầu, thực ra đã nghĩ ra một chút rồi, đoán là Bộ tổng tham mưu sẽ tìm một công việc gì đó giao cho mình làm.
- Ha ha, rất đơn giản. Cậu chỉ cần làm một vài việc cụ thể cho Bộ tổng tham mưu Tống không phải là có thể làm tiêu tan cảm giác ngại ngùng này của cậu rồi sao? Làm xong việc rồi thì sẽ cảm thấy tâm lý cũng không nặng nề gì nữa. Sau này khi Tham mưu trưởng Tống cũng thoải mái hơn nhiều vì có được một trợ thủ đắc lực như cậu mà.
Chủ tịch Đường thản nhiên cười nói.
- - Đồng chí Diệp Phàm, thông qua thảo luận đề cử quân ủy của toàn thể uỷ viên Bộ tổng tham mưu, được chủ tịch nước phê chuẩn, quyết định điều chỉnh công tác ở Bộ tổng tham mưu của cậu, tước bỏ chức Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu của cậu.
Bổ nhiệm cậu làm cố vấn đặc biệt của Bộ tổng tham mưu kiêm chức Phó trưởng ban quân y của Bộ tổng tham mưu, giúp đỡ Trưởng ban Dương Đĩnh của Bộ tổng tham mưu làm tốt công tác quân huấn, quân hàm cấp bậc không thay đổi.
Tống Định Nhất đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Phàm đương nhiên cũng đứng lên, ngay cả Phó chủ tịch Đường cũng đứng lên.
- Tổng tham mưu Tống, tôi nào có nhiều thời gian như vậy?
Diệp Phàm có chút sốt ruột, điều này, nếu sau này bị kẹt rồi muốn thoát thân cũng khó. Còn quân huấn chính là nhiệm vụ nặng nề nhất: mỗi ngày đều có binh viên phải huấn luyện.
- Ha ha, sao lại không thời gian. Đây là tài liệu, cậu xem trước các danh mục phải quản lý là được.
Tống Định Nhất đưa cả thư bổ nhiệm và tài liệu cho Diệp Phàm cùng một lượt. Diệp Phàm chỉ nhận tài liệu, không nhận thư bổ nhiệm, vừa mở ra xem qua đã rõ.
Hóa ra Tổng tham mưu Tống bảo mình chuyên phân công quản lý tài chính tác chiến quân đội của các sư đoàn bộ đội đặc biệt mới thành lập của các quân khu lớn.
Chẳng hạn như sư đoàn A của đại quân khu Lĩnh Nam, sư đoàn Hồng Liên của quân khu Việt Đông... Các sư đoàn mới này đều phải đến căn cứ Báo Săn để tham gia huấn luyện.
Bởi vì Tống Định Nhất không chắc chắn về Lỗ Tiến của Tổ đặc nhiệm A nên đành tìm một biện pháp khác.
Đem chức vụ kia chụp lên đầu mình, đến lúc mình không xử lý cũng không được, làm không tốt chính là không làm tròn bổn phận, là chống lại quân lệnh.
Tống Định Nhất đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi. Diệp lão đại suýt chút nữa giận tím cả ruột lại.
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta đều là đảng viên, làm việc không thể chỉ chọn những việc nhẹ nhàng, còn việc vất vả thì sợ. Tất cả đều là vì nhân dân và đất nước thôi! Cậu vừa nãy không phải cảm thấy ngại sao, bây giờ có cơ hội này không phải là nên nắm bắt hay sao? Không được phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với cậu.
Đường Hạo Đông vỗ vai Diệp Phàm, nói đến đây liền nhẹ nhàng lấy thư bổ nhiệm từ tay Tống Định Nhất đưa về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẻ mặt khổ sở, cười đắng nhận lấy quả bom nổ chậm này, cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích đến đây của Phó chủ tịch Đường.
Tống Định Nhất chính là muốn mượn tay của Phó chủ tịch Đường để chèn ép mình. Nhiệm vụ này, anh không muốn nhận cũng phải nhận. Bởi vì, Phó chủ tịch Đường dẫu sao cũng không tiện trức tiếp hạ lệnh chuyển sân huấn luyện của Báo Săn cho Bộ tổng tham mưu.
Dù sao, Lỗ Tiến cũng do chính đồng chí Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà bổ nhiệm. Từ đó, Diệp Phàm cũng nhìn ra một số manh mối.
Hình như quan hệ tổng tham mưu Tống và Phó chủ tịch Đường khá thân thiết. Tuy nhiên, Phó chủ tịch Đường đưa tận tay thư bổ nhiệm cho mình, điều đó cho thấy ông ta thực sự tín nhiệm mình.
Diệp Phàm đang khổ sở nhưng cũng có chút an ủi, thầm nhủ đắc tội với Lỗ Tiến cũng đã đắc tội rồi, thôi đành dựa vào cây đại thụ Phó chủ tịch Đường này trước hưởng thụ chút vậy.
- Tốt rồi! Đây mới là năng lực, sự gan dạ sáng suốt mà thanh niên thời nay cần phải có.
Đường Hạo Đông lại vỗ vai Diệp Phàm, nói là có việc đi trước.
Sau đó, Tống Định Nhất nói là muốn cùng Diệp Phàm thương lượng một chút về việc huấn luyện quân lính. Chỉ lát sau, người phụ trách Bộ quân huấn và Ban Tác chiến đều đã đến.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nói:
- Tổng tham mưu trưởng Tống, anh có thể để cho tôi ăn no trước đã phải không nào? Đến vua còn không để cho quân lính bị đói nữa là.
- Cậu còn chưa ăn cơm à? Đã là mấy giờ rồi?
Tống Định Nhất có có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Chưa ăn thật ạ, vừa mới tỉnh ngủ đang định ăn thì đã bị anh bắt đến đây rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha ha...
Tống Định Nhất phá lên cười, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi lập tức gọi người mang đồ ăn đến.
- Tổng tham mưu trưởng Tống, chúng ta nên ăn cơm cùng đồng chí Diệp Phàm một chút, vừa ăn vừa trò chuyện không phải là càng tốt hơn sao. Bây giờ dù sao cũng sắp đến tám giờ rồi, coi như không khác ăn đêm là mấy. Chắc Tổng tham mưu trưởng Tống không thể hẹp hòi như vậy chứ?
Lúc này lão già Dương Đĩnh - Trưởng ban quân huấn cười sang sảng cười, nói.
- Được, được, được! Ăn ngay tại căng tin đi!
Tống Đinh Nhất nói liên tiếp ba từ được, xem ra tâm trạng cũng không tệ.
Thực ra, Diệp Phàm hiểu là Tống Đinh Nhất chỉ tạm thời chèn ép thủ trưởng Lỗ Tiến của Tổ đặc nhiệm A, tâm trạng tự nhiên thoải mái hơn nhiều. Còn bản thân Lỗ Tiến thì trong lòng rơi vào một cảm giác tệ mới là lạ.
Đó là cảm giác bị "ăn cây táo, rào cây sung".
- Thưa Tham mưu trưởng Tống, tôi còn có việc này muốn nhờ các vị giúp đỡ một chút. Điều này, nói thật lòng, tôi không muốn để lộ thân phận của mình ở quân đội. Cho nên, về vấn đề huấn luyện quân lính, tôi sẽ giao cho đồng chí Báo Săn Trương Cường toàn quyền phụ trách. Các anh có việc gì cứ đi tìm gặp cậu ta.
Sau khi ngồi vào bàn, Diệp Phàm uống một chút canh rồi nói.
- Là như thế à, vậy được! Cố vấn Diệp đây đã lên tiếng, chúng ta trực tiếp tìm Trương Cường là được. Tuy nhiên, việc này, cậu nên dặn dò đồng chí Trương Cường một chút. Bằng không, khi mấy người chúng ta đến, người ta không mắt trợn tròn nhìn chúng ta mới là lạ đấy nhỉ?
Tướng Dương Đĩnh của Bộ Quân tệ cười ha hả nói.
- Nói đùa rồi. Trưởng ban Dương đây đường đường là một vị tướng, Trương Cường chẳng qua cũng chỉ là một đại tá. Anh ta dám trợn tròn mắt nhìn anh sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Những lời lão Dương nói cũng là sự thật. Có thể cậu ít chú ý đến Báo Săn nên không biết lính Báo Săn ra ngoài oai phong biết bao, ha ha.
Lúc này, đến Tham mưu trưởng Tống cũng phá lên cười.
- Chắc là không thể nào đâu.
Diệp Phàm có chút nghi ngờ, nhìn dáng vẻ cả Tống Nhất Định không giống với đang nói đùa.
- Ha ha ha...
Mấy người đều phá lên cười.
Buổi tối ngày hôm sau, sân vận động Đại Thế Giới có sức chứa lên đến sáu mươi nghìn chỗ ngồi của Bắc Kinh đều không còn ghế nào trống.
Bởi vì, đại sư kiếm đạo Akiyama Lifu đến từ Nhật Bản và đại sư Trần Vô Ba, nhân vật hàng đầu của phái Ken – đô Thái Sơn của giới Quốc thuật Hoa Hạ thực hiện giao hẹn của mấy năm trước, lại quyết một trận sinh tử.
Vài năm trước, Akiyama Lifu bị Trần Vô Ba dùng một đòn Thái Cực đẩy thủ đẩy ngã lăn xuống võ đài như lăn hồ lô. Akiyama Lifu thề báo mối thù này.
Rốt cuộc là sư phụ Trần thắng hay đại sư Akiyama thắng, điều này chính tại đây xem rồi sẽ rõ, cho nên các ghế của sân vận động Đại Thế giới có gần một nửa đã bị người ngoại quốc bao hết. Nghe nói một tấm phiếu đã đầu cơ ăn chặn lên tới năm mươi nghìn tệ rồi. Còn những người thông qua quan hệ như Diệp Phàm và Phí Nhất Độ cũng có được vé. Tề Thiên vốn dĩ muốn đến nhưng bị Trương Cường hạ lệnh cưỡng chế bắt ở lại núi Xương Bối của Việt Đông để giám sát tình hình.