- Việc này tôi không rõ lắm. Chắc chắn có nổi trên mặt nước. Có lẽ, bọn họ làm bí mật nên chảy ra.
Nhưng ở Thanh Ngưu các khu công nghiệp chắc chắn có nước thải. Hơn nữa tôi nghe nói các công ty ô nhiễm nặng đều được xây dựng ở địa phương này.
Công ty gia công đồng trong khu công nghiệm thuộc loại các công ty gây ô nhiễm nhiều nhất. Nguyên liệu đồng của họ được luyện ở các địa phương đó sau đó mới chuyện về khu công nghiệp.
Vu Hữu Hòa thật sự là hiểu biết nhiều.
Trên xe, Diệp Phàm luôn suy nghĩ vấn đề ô nhiễm của Thanh Ngưu. Nếu việc này Phí Mãn Thiên cũng biết có lẽ tình hình bên trong rất phức tạp. Thành phố Thanh Ngưu dám lớn mật như thế, chắc chắn không thể không có liên quan đến một số lãnh đạo Thành uỷ được.
Nếu phải động đến Thanh Ngưu, chắc chắn là liên lụy đến một số lãnh đạo thành ủy Hải Đông. Nếu không động đến, chắc chắn là không được. Tuy nhiên, động đến Thanh Ngưu không thể dễ dàng. Diệp Phàm chỉ là một chủ tịch thành phố, cũng không có nhiều quyền điều chỉnh bộ máy.
Nếu phải đưa đề xuất ra hội nghị thường vụ, thì chẳng khác nào tự mình tạo ra kẻ thù. Trước mắt hắn mới đến Hải Đông, chưa ổn định, không nên kết thù oán với nhiều người lắm. Huống chí, mục đích có lẽ không đạt được.
Hơn nữa, Phạm Viễn chẳng lẽ không hiểu được việc này, đó là không thể có. Mặc kệ Phạm Viễn, việc này làm người ta phải nghĩ lại.
Tuy nhiên, bí thư Phí giao xuống dưới, việc này chắc chắn phải quan tâm. Mặc kệ mũ của mình có thể bay.
Huyện Đào Mộc dĩ nhiên lấy cây đào là thế mạnh, huyện cũng không có tài nguyên khoáng sản nhiều.
Tuy nhiên cũng không biết tại sao. Nên lãnh đạo huyện căn bản không coi trọng cây đào, đại đa số lấy làm củi đốt.
Hơn nữa, không có khoáng sản, công nghiệp yếu. Cho nên, kinh tế phát triển chậm, các chỉ tiêu khác nằm trong xếp hạng thấp nhất Hải Đông, trong các khu hành chính, đứng thứ ba từ dưới lên.
Xe Diệp Phàm vừa mới tiến vào huyện, trên đường thấy một người đàn ông trung niên đang ra sức bổ cây đào.
- Dừng xe.
Diệp Phàm nhìn rất đau lòng, vội vàng kêu lên.
Vu Hữu Hòa tuy không hiểu tại sao nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo Diệp Phàm xuống xe nhằm thẳng trong nhà mà đi.
- Bác, sao lại lấy gốc đào làm củi đố, đáng tiếc quá.
Diệp Phàm nhặt một đoạn cây đào đà được bổ thành củi.
- Có gì đáng tiếc, chúng tôi ở đây đều thế. Cậu chẳng lẽ không thấy, hai bên đường có, trên núi có, bờ ruộng cũng có.
Ông cha chúng tôi đều lấy đây làm củi đốt. Từ xưa nghe nói có người đến huyện chúng tôi chọn gỗ đào để khắc kiếm báu.
Tuy nhiên, hiện tại là xã hội gì, ai còn tin tưởng loại gỗ này. Còn mấy thanh kiếm giả thần giả quỷ, có thể sử dung bao nhiêu.
Không chặt chẳng lẽ để nhìn, còn không bằng cây đào ăn quả có thể bán lấy chút tiền.
Người đàn ông trung niên tức giận trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói.
- Ở xã cũng không tổ chức đưa gỗ đào ra ngoài bán?
Diệp Phàm hỏi.
- Bán cái con khỉ! Thứ này chỗ nào cũng có, ai muốn. Mặc dù cũng có người cần nhưng giá không khác gì giá củi của chúng tôi. Không bằng bổ làm củi đốt cho nhanh.
Người đàn ông nói.
- Chính quyền xã các bác không quan tâm?
Vu Hữu Hòa hỏi.
- Quan tâm? Như thế nào thì mặc kệ. Mấy ngày hôm trước Chủ tịch xã Lưu Đạt tổ chức họp cán bộ thôn.
Nói là sau này sẽ chặt gỗ đào để trồng cây ăn quả. Nói là trái cây dễ bán. Nghe nói có ông chủ đến đầu tư, muốn xây dựng nhà máy đồ hộp.
Người đàn ông nói, nhận điếu thuốc Diệp Phàm đưa ra.
- Chúng ta đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Diệp Phàm nghiêm mặt, lên xe nói.
- Đến chính quyền xã, thật sự là loạn ngầm.
- Chủ tịch thành phố, đây là xã Bảo Kiếm. Vì trước kia có nhiều gỗ đào, khắp nơi đến mua để khắc bảo kiếm, người buôn bán không ít.
Cho nên, có tên là xã Bảo Kiếm. Không ngờ bọn họ ngốc ngếch như thế, chặt cây này để trồng cây ăn quả.
Xây dựng nhà máy đồ hộp, nhà máy còn chưa được xây dựng đã bảo chặt cây. Nếu nhà máy không được xây dựng, đến lúc đó còn một đống trái cây thối rụng. Chỗ này là nơi héo lánh, ai chịu đến mua trái câu.
Vu Hữu Hòa thở dài.
- Ừ, giao thông ở đây khó khăn, đến một con đường còn không có. Trồng cây ăn quả chỉ có thể để mình ăn.
Đến lúc đó không tiêu thụ được thì chỉ có thể vứt đi. Trước kia tôi ở Ma Xuyên đã thấy, địa phương cứ khuyến khích trồng rất nhiều đào.
Cuối cùng toàn bộ đào thành rác rưởi. Hao tài tốn của không nói, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện còn phải giúp họ dọn dẹp.
Mà người chịu tổn thất nhiều nhất chính là người dân. Vốn trông cậy vào quả đào chín kiếm chút tiền.
Không ngờ quả đào thành gánh nặng.
Cho nên, người lãnh đạo là rất quan trọng. Đừng chỉ nhìn một xã. Nếu người đi đầu lựa chọn không tốt sẽ làm hại đến vạn vạn dân chúng.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Không lâu xe tiến vào chính quyền xã.
Chính quyền xã Bảo Kiện thật sự là cũ kỹ. Toàn bộ trong một tòa trụ sở. Hơn nữa, vẫn là bằng gạch mộc, tường bao cũng không có.
Diệp Phàm nhìn qua cửa xe, thấy có mấy người nhân viên đang lười biếng phơi nắng trong xe. Sau khi thấy xe Diệp Phàm, mấy cán bộ xã vội vàng chạy đến. Chắc là bị biến số xe dọa sợ.
Bởi vì, biến số xe của Diệp Phàm chính là biển số xe hai số của Thành ủy Hải Đông, tất nhiên có chút dọa người.
Những cán bộ xã này đều biết biển số xe.
Hơn nữa, một cán bộ xã gọi lớn lên tầng:
- Chủ tịch xã, lại có khách từ thành phố.
- Gì, khách thành phố lại đến. Lan Nhất Thanh, có phải cô phơi năng nên hồ đồ không? Xã chúng ta cũng có khách thành phố đến sao.
Tôi làm chủ tịch xã đã gần ba năm, chưa thấy lãnh đạo thành phố nào đến huyện chúng ta. Muốn ăn không có chỗ ăn, muốn uống không có chỗ uống, chỉ có mấy cây gỗ đào, có tác dụng chó gì chứ.
Bên trong vang lên một giọng thô lỗ.
Từ trên tầng ba một đầu người thò ra nhìn xuống sân một cái. Người kia rụt đầu lại, gần mười giây sau, Diệp Phàm thấy một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn chạy xuống.
Vừa thở vừa chạy từ xa đã nói:
- Rất xin lỗi, tôi là chủ tịch xã Bảo Kiếm Lưu Đạt, tới đón chậm. Mời lãnh đạo phê bình, phê bình, phê bình!
Tên kia liên tiếp nói ba từ phê bình, sau đó quay sang hét lớn:
- Còn không ra nghênh đón lãnh đạo thành phố, mẹ nó, chỉ biết lấy tiền lương, đánh rắm cũng không làm được.
Nghe chủ tịch xã Lưu hét lên, trên tầng lập tức mười mấy người chạy dến. Không lâu sau bước chân vang lên khắp các tầng. Từ cầu thang chạy xuống hơn mười đồng chí, toàn bộ hùng dũng như đánh giặc nhìn về phía Diệp Phàm.
- Anh là chủ tịch xã Lưu?
Một tay Diệp Phàm bị đồng chí Lưu nắm chặt trong tay.
- Là tôi, xin hỏi lãnh đạo có chuyện gì xin cứ nói.
Lưu Đạt không hề nghĩ đáp.
- Hắn là chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm. Tôi là chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Vu Hữu Hòa đứng bên cạnh giới thiệu một chút.
- A, là chủ tịch thành phố Diệp chào ngài, chào ngài. Không thể tưởng được Lưu Đạt vốn định buông tay Diệp Phàm ra lại nắm chặt lại lắc lắc. Thấy Diệp Phàm nhăn mặt mới buông ra.
Diệp Phàm đang muốn trả lời, lúc này bốn phía có vài chục đồng chí đều vây lại đây. Cả trai lẫn gái đều có. Tất cả đều chăm chăm nhìn chủ tịch Diệp.
- Những người này là ai?
Diệp Phàm nhìn quanh, nhíu mày hừ nói.
- Chủ tịch thành phố, bọn họ đều là cán bộ và công nhân viên chức của chính quyền xã.
Lưu Đạt vội vàng đáp, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Bí thư Chung đến huyện họp cho nên nhất thời không về kịp.
- Người ở đây còn không ít thôi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, nhìn quanh mình một cái, nói:
- Nói ít thôi, lập tức triệu tập các cán bộ xã và thôn, hoặc các đồng chí có uy tín trong thôn đến Ủy ban nhân dân xã tổ chức một cuộc họp. Tôi có việc gấp cần nói với mọi người.
- Thái Quyền, anh lập tức truyền đạt chỉ thị của Chủ tịch thành phố xuống dưới cho bí thư chi bộ và trưởng các thôn lập tức đến Ủy ban nhân dân xã họp. Nếu không đến bố rút da mông hắn.
Lưu Đạt nói cũng rất khí phách. Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, thầm nói người như vậy sao có thể làm chủ tịch xã.
Sau đó Lưu Đạt cùng Diệp Phàm vào phòng họp, thấy phòng họp bẩn không chịu nổi, vội vàng lấy tay áo lau lau một chiếc ghế trên đài chủ tịch. Giọng rất xấu hổ nói:
- Chủ tịch thành phố, rất xin lỗi, vì đã lâu không họp. Cho nên ở đây hơi bẩn. Anh ngồi xuống đây, tôi vừa mới lau qua.
- Không phải bẩn một chút là rất bẩn, còn ngồi thế nào. Chủ tịch xã Lưu, mau cho người quét dọn một chút. Anh xem phòng họp bẩn thế, nếu không nghe anh nói tôi còn tưởng đây là phòng chứa củi.
Vu Hữu Hòa cau mày hừ lạnh một tiếng, thật sự thấy chướng mắt.
- Chủ tịch thành phố đến phòng tôi ngồi trước, tôi lập tức cho người quét dọn.
Mặt Lưu Đạt không ngờ cũng hơi đỏ lên. Bởi vì Lưu Đật đen nên mặt đỏ lên một chút nhưng cũng không nhìn thấy.
- Không cần, anh lập tức cho người dọn dẹp lại phòng họp một chút. Tôi muốn cùng các đồng chí nói chuyện quan trọng.
Diệp phàm khoát tay áo nói.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi không có phòng họp lớn.
Lúc này Lưu Đạt sững sờ đứng bên cạnh có chút xấu hổ.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên hỏi:
- Vậy bình thường các anh triệu tập các cán bộ về thì họp ở đâu? Không phải là ngồi trước sân trụ sở chứ? Hình như sân vẫn chưa lát, toàn bùn đất.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi bình thường cứ họp như thế này. Muốn họp các phòng mang ghế lên là được.
Lưu Đạt nói xong, Diệp Phàm thiếu chút nữa giơ tay hàng, hết chỗ nói.
- Đến căng tin của Ủy ban nhân dân họp không phải là tốt sao?
Vu Hữu Hòa đứng cạnh nói, nhìn Lưu Đạt một cái.
- Căng tin của chúng tôi rất nhỏ.
Bên trong lộn xộn, so với sân trước còn tệ hơn.
Lúc này Lưu Đạt càng đỏ mặt.
- Thôi vậy, đất trống thì đất trống.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Chủ tịch xã Lưu một cái, thật không biết nói như thế nào.
- Làm như thế nào mà Ủy ban nhân dân xã không có một chút tiền nào?
- Chủ tịch thành phố, một xã đến nhà máy cũng không có. Xã chúng tôi vừa không có trà vừa không có khoáng sản, bình thương tiền do trên cấp xuống còn chưa đủ phát tiền lương. Mà không, lương giáo viên đã chậm ba tháng.
Lưu Đạt không ngờ thành thật nói ra chuyện mà cán bộ khác đều muốn giấu giếm.
Bộp một tiếng, Diệp Phàm vỗ bàn một cái, nhìn chằm chằm Chủ tịch xã Lưu hừ nói:
- Như thế nào cũng không thể nghèo giáo dục, giàu cũng không thể chiều chuộng trẻ con, giáo viên kiếm tiền không dễ, sao các anh có thể chậm lương của giáo viên?
Nói đến đây Diệp Phàm có chút tức giận chỉ vào Lưu Đạt quát:
- Xem các anh xem, các anh lĩnh tiền lương của mình, các giáo viên thì chậm lương. Làm cho các thầy cô nhịn đói đi dạy học đúng không? Giáo viên là người vất vả cần cù lao động, bọn họ không có khoản thu nhập khác phải dựa vào tiền lương. Nếu dạy bọn trẻ sai, các anh chịu trách nhiệm được sao? Hừ, tôi thấy Chủ tịch xã như anh muốn kết thúc có phải không?
Diệp Phàm thực sự tức giận.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đã một năm không nhận lương. Chủ tịch xã Lưu nói là để bảo đảm tiền lương cho các thầy cô trước.
Trước đây một thời gian thôn Cổ Thủy xảy ra lở đất, có hai người bị thương nặng, lúc đó còn chưa chết, mang đến thành phố nhưng không có tiền.
Cho nên, chủ tịch xã Lưu đã mang tiền của xã đi cho hai người đó chữa bệnh. Kết quả là phải mất hai tháng, việc này làm cho chủ tịch xã Lưu cãi nhau với người khác.
Nên tiền của xã đã thiếu. Cho nên, ba tháng nay các giáo viên chỉ được lĩnh một nửa tiền lương.
Gần đây chủ tịch Lưu đang nghĩ cách, khắp nơi vay tiền quyên tiền. Nhưng huyện Đào Mộc chúng toi cũng không giàu, cũng không có nhiều tiền.
Vì phí chữa bệnh của hai người kia lên đến bảy trăm nghìn.
Lúc này một người cán bộ đeo kính cận vội vàng giải thích.
- Anh tên gì?
Giọng Diệp Phàm dịu đi không ít, không thể tưởng tựng được chủ tịch xã thô kệch này không ngờ lại tốt bụng. Người như thế thật sự không nhiều lắm.
- Y là Ngô Xương Hoạt, là phó Chủ tịch xã chúng tôi.
Lưu Đạt nói.
- Đồng chí Ngô Xương Hoạt, anh vừa nói là sự thật?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngô Xương Hoạt chằm chằm.
- Tôi lấy danh dự của Đảng để đảm bảo nếu Chủ tịch thành phố không tin có thể cho người đi kiểm tra. Tôi nếu nói dối nửa câu, bị sét đánh không chết tử tế được.
Phó chủ tịch xã Ngô không ngờ thề độc.
- Thôi vậy, việc này không cần phải nói.
Diệp Phàm khoát tay áo giải thích cho mọi người:
- Để mọi người biết về lở đất ở thôn Cổ Thủy thì đưa ra tài liệu.
Một giờ sau, bên ngời đột nhiên có một chiếc Santana cũ.
Bí thư huyện ủy Đào Mộc Khương Sơ Lâm, chủ tịch huyện Tả Nhất Cường cùng toàn bộ lãnh đạo huyện đã đến Ủy ban nhân dân xã Đào Mộc.
Diệp Phàm thản nhiên bắt tay bọn họ, hỏi:
- Bí thư Khương, huyện Đào Mộc có bao nhiêu cây đào anh có biết không?
- Việc này…
Khương Sơ Lâm sửng sốt, mặt đỏ lên nhìn quanh một cái rồi nói:
- Số lượng cụ thể chúng tôi cũng không thống kê, tuy nhiên, khá nhiều. Trên cơ bản thì trên núi đều là gỗ đào. Mà ở thôn Bảo Kiếm xã Đào Mộc nhiều nhất, chắc là nơi thích hợp cho gỗ đào phát triển.
- Nếu có nhiều gỗ đào như vậy vì sao không phát triển một số sản phẩm liên quan đến gỗ đào?
Ví dụ như làm kiếm gỗ đào, đồ mộc gỗ đào. Tuy nói hiện tại là xã hội hiện đại, chúng ta không còn dùng các sản phẩm như ngày xưa, nhưng chúng ta phát triển một số sản phẩm liên quan đến gỗ đào không phải không được.
Gỗ đào nhẵn nhụi, có mùi thơm. Gỗ đào có vị trí quan trọng trong văn hóa dân gian và tín ngưỡng của nước ta. Gỗ đào cũng có tên trong nhưng loài gỗ quý.
Chỉ dùng để chế biến tài liệu đuổi tà. Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời, trước khi chết câm cây gỗ thần tung ra hóa thành một khu rừng gỗ đào. Câu đối đầu tiên của nước ta cũng dùng gỗ đào để viết lên, gọi là bùa đào, đã có đến mấy ngàn năm. Đào gỗ còn có thể trấn được ma quỷ, gọi là thần mộc.
Ở các nước Đông Nam Á, người ta lấy kiếm gỗ đào đặt trong nhà để trừ ma quỷ.
Thành Sơn Đông có nhiều Đức phật đào nổi tiếng. Cây đào nổi tiếng trong thế giới phật giáo, sinh trưởng trên núi cao, hàng năm hấp thu tinh hoa đất trời, phát triển trong điều kiện địa lý đặc thù nên có được hình dáng và mùi thơm rất đặc biệt. Vì thế được công nhận là đào viên hàng đầu thế giới.
Hiện tại người ta dựa vào tiếng tăm, khi đã có danh tiếng, thì tiền cũng sẽ đầy bồn đầy bát.
Diệp Phàm kiên nhẫn nói về ưu điểm của cây gỗ đào.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đã biết việc này. Vài năm trước, tôi mới đến huyện Đào Mộc, nhìn thấy rừng gỗ đào cũng rất muốn. Nhưng mấy thứ này, không có danh tiếng rất khó tìm nơi tiêu thụ. Cũng từng có ông chủ đến huyện chúng tôi đầu tư, muốn gia công điêu khắc kiếm gỗ đào. Tuy nhiên, sau vì không tiêu thụ tốt, nhà máy cũng ngừng sản xuất.
Chủ tịch huyện Tả Nhất Quyền vẻ mặt khó xử nói.
- Người chuyển sống, cây chuyển chết, các anh không nghĩ đến quảng cáo một chút sao? Chỉ cần có thể làm cho ngành sản xuất gỗ đào sống lại, chỉ cần đúng pháp luật, chúng ta đều có thể làm.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Chủ tịch huyện Tả một cái hừ nói.
- Việc này…
Tả Nhất Quyền và Khương Sơ Lâm đều vẻ mặt xấu hổ, không nói nên lời. Chắc là hai vị lãnh đạo huyện này không biết nói sao.
- Tốt lắm, các anh lập tức cho điều tra thống kê về số lượng gỗ đào trong toàn huyện. Cho tôi một báo cáo cụ thể bản đồ phân bố và chất lượng gỗ đào.
Nói đến đây, Diệp Phàm quay sang Tả Nhất Quyền nói:
- Chủ tịch Tả, hiện giờ tôi giao cho anh một nhiệm vụ. Cho dù thế nào, trước tiên phải giữ gìn gỗ đào, không cho phép người ta tùy tiện chặt phá.
Còn chuyện xã Bảo Kiếm thì để Chủ tịch xã Lưu tự mình giải quyết, có thể làm được không?
- Có thể!
Không thể tưởng tựng chủ tịch huyện còn chưa lên tiếng, chủ tịch xã Lưu Đạt đã giành trả lời trước. Sau đó bị chủ tịch huyện hung hăng trừng mắt nhìn, y rụt cổ, mặt đỏ lên.
Khi lãnh đạo đặt câu hỏi, cấp dưới sợ nhất chính là cấp dưới của mình nói chen vào.
Việc này một là vì thể diện, một là vì không thể nói bừa, tránh đâm lao phải theo lao. Có một số việc, có lẽ lãnh đạo còn không muốn làm vậy. Nói phải đắn đo, làm lãnh đạo không thể không làm như vậy.
- Chắc là cán bộ các thôn đều đến rồi, đồng chí Lưu Đạt, anh đi sắp xếp một chút trước.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Lưu Đạt vâng một tiếng vang dội rồi đi nhanh xuống dưới. Nghe nói người này rất có kinh nghiệm làm việc ở địa phương. Chỉ nghe Lưu Đạt quát to vài tiếng trước sân trụ sở Ủy ban nhân dân. Cán bộ các thôn đã không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng việc này quyết định như vậy. Diệp Phàm ngồi trong phòng họp nghe Lưu Đạt quát bên ngoài cũng cảm thấy buồn cười.
Khương Sơ Lâm và Tả Nhất Quyền đều cau mày. Thỉnh thoảng liếc trộm Diệp Phàm một cái. Chỉ sợ Chủ tịch thành phố phê bình hai người tại sao có thể để một tên chủ tịch xã thô lỗ như vậy.
Buổi tối, Diệp Phàm ở ngay tại trụ sở Ủy ban nhân dân xã giản dị kia, nói là muốn nghỉ ngơi, cho nên đi ngủ từ sớm.
Vừa mới bước váo phòng khách, thấy Trần Quân và Lý Cương vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trên ghế gỗ.
- Điều tra vài ngày rồi, đã điều tra ra chỗ Sở Nữ Cương khai quật không?
Diệp Phàm hỏi. Tất nhiên là hỏi về mộ đào được xác ướp trong nhà Lôi Thản ở Thủy Châu.
- Đã điều tra xong, cũng không phải là nơi mà Lôi Thản nói. Tôi có hỏi bà vợ, lúc đó xác ướp cô gái đó chính là đào ra từ một hang cạnh gốc đào cổ thụ ở thôn Đào Mộc, cách xã khoảng năm sáu dặm. Mà gốc cây đào này là cây cổ thụ, rất lớn. có lẽ cơ thể cô gái đó được bảo vệ đầy đủ như thế không phải không liên quan đến gỗ đào.
Trần Quân nói.
- Mấy ngày hôm trước chúng tôi có giẫm lên chút chén đĩa. Hang dưới gốc gỗ đào ban đầu là có người ử. Sau đó chuyển đi hết. Nếu lại đào ra lần nữa sẽ làm người khác chú ý.
Lý Cương nhìn Diệp Phàm nói.
- Các cậu đào nhiều hay ít?
Diệp Phàm hỏ.
- Mộ đó không ngờ ở dưới một gốc đào cao đến bảy tám mét, phải hai người mới có thể ôm xuể gốc cây. Mộ chỉ là một chỗ đất nham nhở. Tuy nhiên, xung quanh mộ đều là cây gỗ đào. Chúng tôi sợ phá hủy chỗ đó nên tạm thời không chặt cây.
Lý Cương nói.
- Phải xem kỹ rồi hãy nói.
Diệp Phàm nói.
Ba người đi thẳng đến gốc cây gỗ đào.
Nửa giờ sau đến gốc cây đào cổ thụ, dừng xe cách đó không xa, ba người mang theo công cụ đi đến.
Khu đất này thật sự có chút kỳ lạ. Được bao bọc bởi núi, một mặt là núi đá, bốn phía đều là rừng gỗ đào. Gạt lớp lá rụng ba người đi vào trong hang động.
Gõ vào tảng đá Diệp Phàm nói:
- Mộ này có niên đại bao nhiêu?
- Hẳn là đời Thanh.
Trần Quân đáp.
- Đã kiểm tra chưa?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Anh quân rất giỏi, buổi tối hôm đó anh ấy bắt cóc một lão học giả đến đây. Lão ta sợ đến mức thiếu chút nữa tiểu ra quần. Tuy nhiên, vì bảo toàn sinh mệnh, lão ta cũng cẩn thận nghiên cứu qua, rồi cho ra kết luận là đời nhà Thanh.
Lý Cương cười nói.
Ba người chui qua rào chắn. Cuối cùng chỉ thấy một chút gỗ đào mục nát. Cũng không thấy cái gì có thể làm Diệp Phàm hào hứng.
- Mẹ nó, mệt chết được cũng không để lại cho chúng ta cái gì.
Trần Quân không kìm nổi buồn bã nói.
- Có thứ tốt người ta đã mang đi trước, có có thể để lại cho cậu, cậu nằm mơ đi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, giơ tay đập đập quanh mình, lại cúi sát xuống đất, dùng đôi mắt ưng và tai dơi để quan sát, thử tìm. Nguồn:
Trần Quân và Lý Cương lại đưa ra một số tia hồng ngoại thăm dò.
- Quái, hình như bên trái có chút lạ. Bùn bên đó không thể nào thật.
Trần Quân nhìn nói.
- Ừ, bên trái hình như có động, không phải là một mộ chung chứ?
Diệp Phàm nghi ngờ giơ tay gõ lên vách đá bên trái.
- Mặc kệ, vào đó rồi nói sau.
Trần Quân nói, Diệp Phàm cũng đồng ý, ba người bắt đầu đánh.
Ba cao thủ cùng ra tay, hơn nữa công cụ tiên tiến, tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau bước vào hơn mười mét.