Diệp lão đại ôm chặt hơn nữa, còn xoay vòng nữa chứ.
- Khụ khụ!
Phía sau truyền đến tiếng ho khan, Diệp Phàm quay đầu nhìn, không ngờ là Trần Quân, vẻ mặt cười quái dị nói
- Lão Đại, gần đây mắt mũi em không tốt, không nhìn thấy gì hết?
- Biến!
Diệp lão đại hừ thanh nói.
- Embiến, em biến!
Trần Quân với vẻ mặt đáng khinh, cười bỏ đi.
- Người này thật là.
Diệp Phàm chỉ vào bóng dáng Trần Quân hừ nói.
- Anh xem, nói là có người nhưng anh không tin, chúng ta trở về thôi.
Kiều Viên Viên nói.
Buổi tối ngày năm, Diệp Phàm tới Bắc Kinh, liền thẳng đến Hồng Diệp bảo.
- Viên Viên, chúng ta buổi tối ở Hồng Diệp bảo thân mật một chút.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng, quét qua cặp ngực của Kiều Viên Viên liếc mắt một cái, lập tức thấy có chút kích thích.
Nghĩ thầm, của Lạc Tuyết hình như lớn hơn một chút. Bố đây thích ngực to, không có ngực to thì chẳng có ý nghĩa gì, mò trúng toàn là xương cốt, cảm giác không bằng mò ngực to. Đàn ông mà, lúc ngắm thì thích ngắm mỹ quan của khung xương nhưng khi thưởng thức thì thích cảm giác tình dục hơn.
- Không được, ba gọi anh qua. Ngày mai chắc hẳn còn có vài người có thân phận đến chúc tết. Ba gọi anh đến tiếp khách anh biết không?
Kiều Viên Viên trắng mắt có chút đáng khinh liếc mắt một cái, hừ nói.
- Hôn trước đã, còn lại nói sau, giờ thiên Vương lão tử có bảo anh cũng vô dụng.
Diệp lão đại khí phách mười phần, ôm Kiều Viên Viên kéo vào trong, lão quản gia vừa thấy tư thế Diệp Phàm trong lúc này, tính lên báo cáo công tác một năm qua nhưng lại không đi nữa, vội vàng bỏ đi chỗ khác.
Cứ như vậy, kiều Đại tiểu thư đáng thương bị Diệp lão đại đè xuống bãi cỏ bên ngoài Hồng Diệp bảo sờ bóp, nếu không phải lo lắng lão quản gia trông thấy thì chắc hẳn hai người đã làm luôn trên cỏ.
- Xem anh kìa, làm nhăn hết quần áo của em rồi, thật đáng ghét.
Sau khi đứng lên, Kiều Viên Viên một bên sửa sang lại quần áo, một bên oán giận nói.
- Vậy thì sao?
Diệp lão đại nói cứng.
Không lâu sau hai người tới đại viện Kiều gia.
Bước vào trong đại sảnh, Kiều Viễn Sơn buông tờ báo trong tay xuống. Diệp Phàm nhẹ nhàng ngồi ở phía đối diện trên sô pha.
- Gần nhất sống ở Hải Đông vẫn ổn chứ?
Kiều Viễn Sơn thản nhiên ngắm Diệp Phàm liếc mắt một cái hỏi.
- Thời gian một tháng trong nháy mắt đã trôi qua, vấn đề của Hải Đông vẫn tương đối lớn. Chẳng hạn phương diện chống lũ, vấn đề lớn nhất trong đó chính là vấn đề mỏ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trước khi đi Hải Đông khi, phải giải quyết được vấn đề đó, rất khó.
Hơn nữa, nếu cứng nhắc phong tỏa mỏ thì kinh tế Hải Đông chắc chắn sẽ đi xuống, như vậy cũng không tốt. Con thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
Diệp Phàm có chút khó xử, nói.
- Nếu Phí Mãn Thiên đã chỉ thị qua, quyết định phải thanh trừ một lô mỏ đặc biệt nghiêm trọng. Tuy nhiên, đối với sự phát triển kinh tế quyết định này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng đến.
Làm sao bây giờ đây? Con chỉ có thể bắt tay vào khôi phục kinh tế từ những phương diện khác. Dùng sự phát triển của những phương diện khác đến thay thế một đại bộ phận đóng kín của mỏ.
Phí Mãn Thiên đều đã chỉ thị rồi, cho thấy việc này đã rất nghiêm trọng, chắc hẳn là có người đã nói đến Trung ương.
Chỉ có điều vẫn chưa đưa lên mặt bàn họp bàn luận mà thôi. Việc này, Phí Mãn Thiên còn đang đè nặng trong lòng, chủ yếu xem xem con có thể đưa ra biện pháp nào hữu hiệu hơn hay không. Bằng không, thực sự đến lúc cả Phí Mãn Thiên cũng che giấu không được nữa thì Hải Đông tất phát sinh ra chuyện không nhỏ.
Kiều Viễn Sơn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
- Con cũng có nghĩ tới một vài biện pháp thay thế, tỷ như tăng mạnh việc thu hút đầu tư, phát triển nhà xưởng, làm sống dậy kinh tế.
Còn có thêm phát triển các ngành nghề đặc biệt của bản địa. cChẳng hạn đào mộc là một hạng mục lớn của huyện Đào Mộc Hải Đông.
Dự án này thật ra con đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, thứ hai chính là dựa vào khe suối Vượng Phu Hải Đông, mở rộng cải tạo thành thị, điểm tô bộ mặt thành phố thêm đẹp.
Chủ yếu nhất chính là đưa nhóm Quặng của thành phố Hải Đông vào quỹ đạo bình thường. Con biết chuyện này rất khó nhưng là quyền Chủ tịch thành phố, chuyện có khó hơn nữa thì cũng phải làm được.
Diệp Phàm tỏ thái độ khá kiên quyết.
- Ừ, con có quyết tâm là tốt rồi. Tuy nhiên, ba nghĩ Phí Mãn Thiên có phải có tính toán khác hay không. Có phải muốn mượn chuyện mỏ để chỉnh đốn thứ nào đó hay không.
Hải Đông phỏng chừng không phải là địa bàn của Phí Mãn Thiên. Trước giờ, trong đầu các quan chức đó nghĩ gì đều có pha thêm chút ít cảm tình chính trị cá nhân.
Chẳng hạn, ông ta muốn mượn việc tẩy bài Hải Đông một lần nữa để thâu tóm Hải Đông vào trong tay mình.
Có người phản đối độc đoán, nhưng ba muốn nói, độc đoán không được.
Nhưng là cán bộ chủ quản một địa phương, không có chút quyết đoán nào thì cũng không được, đến thủ hạ bên dưới cũng không khống chế được, thì sao có thể chủ chính cả thành thị, cả một khu.
Nếu là Phí Mãn Thiên thì cũng thế, những lời ông ta nói ra chí ít ở tỉnh Nam Phúc này phải có người nghe mới được.
Bao gồm thành phố Hải Đông trong đó. Lời của Bí thư Tỉnh ủy không ai nghe thì còn gọi là Bí thư Tỉnh ủy sao? Cho nên, trên phương diện này lại có sự tranh quyền, quy kết lại thì là tranh cãi về quyền nhân sự.
Kiều Viễn Sơn chỉ một lời thôi liền đánh thức Diệp Phàm.
- Ừ, nghe nói Bí thư của Hải Đông là Phạm Viễncó dựa hơi mượn thế của Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai, có lẽ điểm này Bí thư Phí cũng thấy được, cho nên đưa con đến Hải Đông. Chẳng lẽ bảo con đi làm rối?
Diệp Phàm nói.
- Làm rối hẳn là không, tuy nhiên, sau khi con đến Hải Đông, vận mệnh Hải Đông chắc chắn sẽ phát sinh biến hóa nhất định.
Chỉ cần có biến hóa thì còn có cơ hội có lợi cho Phí Mãn Thiên một lần nữa triệu tập nhân sự. Là Tỉnh ủy Bí thư, lòng dạ ông ta không như lòng dạ của con, sao có khả năng so sánh.
Lòng dạ ông ta nghĩ về phương hướng lớn, chứ không phải muốn khống chế thành phố Hải Đông. Ông chỉ ở trên cây thụ hưởng quyền uy Bí thư Tỉnh ủy của chính mình.
Ông phải làm cho Yến Xuân Lai xem, tỉnh Nam Phúc này, rốt cuộc ai đang làm chủ.
Kiều Viễn Sơn nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại tiếp
- Buổi sáng ngày mai chắc hẳn sẽ có một vài cán bộ đến nhà, con ngồi một bên cùng ba chiêu đãi khách.
- Con hiểu rồi ba.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Con về Phí gia trang chưa?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Năm nay bề bộn nhiều việc, cuối năm vẫn chưa đi chúc tết, con nghĩ tối mai sẽ đi.
Diệp Phàm đáp.
- Ừ, Phí gia trang con nhất định phải đến.
Kiều Viễn Sơn nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm
- Nghe nói con cũng thường xuyên đến Triệu gia, còn nhà của ông cụ Phượng nữa?
- Triệu gia đến vài lần, Phượng gia thật ra rất ít đến.
Diệp Phàm nói.
- Tết nhất mà, đi một chút đi. Đi một chút không sao, nên thường xuyên đi, đôi khi nhờ vậy mà có thể nhờ vả được.
Kiều gia chúng ta về phương diện tổ chức cũng không đến nỗi. Nhưng bên tổ chức cũng không phải vạn năng. Đôi khi, chúng ta cũng có một số việc nằm ngoài tầm tay với, mọi chuyện đa phần đều dựa vào chính con.
Hơn nữa về phía Phó chủ tịch Đường con cũng cần đi lại nhiều một chút. Nếu Phó chủ tịch Đường tặng con tranh thì cho thấy trong mắt ông ta đã có con.
Có thể lọt vào pháp nhãn của Phó chủ tịch Đường, cho thấy đó là tạo hóa của con. Quan hệ này nhất định không thể để bị đứt.
Hơn nữa, con không được lơ đãng, phải cố gắng, phải hoàn thiện mình mới được.
Ba cũng sắp sáu mươi rồi, tại vị ngang dọc cũng không được lâu. Thế hệ tiếp nối của Kiều gia, không có bao nhiêu người là có phân lượng.
Chúng ta có thể đỡ cho con được bước nào thì tính bước đó. Đặc biệt là con cùng Báo Quốc, Thế Hào, các con phải giúp đỡ cho nhau mới được. Mặc kệ là có tức giận hay không, con cũng phải khoan hồng độ lượng một chút mới đúng.
Kiều Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.
- Con vốn không có gì.
Diệp lão đại nói tới những lời này thấy có chút chột dạ, bởi vì lần trước khi đến địa khu Nam Lĩnh xử lý chuyện lão Lang khi đó trong lòng Diệp lão đại có quỷ kế. Đương nhiên, chuyện Kiều Báo Quốc có thủ đoạn nhỏ cũng là nguyên nhân khiến cho trong lòng Diệp lão đại phẫn nộ.
- Không có gì là tốt rồi, tuy nhiên, lần trước Báo Quốc có nhắc đến chuyện long mộ gì đó, rốt cuộc sao lại thế này?
Kiều Viễn Sơn cũng không phải là người dễ tin như vậy, thản nhiên hỏi.
- À, lúc ấy thủ hạ của Bí thư Địa ủy Nam Lĩnh Điền Chí Không, cũng chính là Bí thư huyện ủy Lang Đình Tống Cương tìm cho ông ta một long mộ, chuyện này, độc thư định là trái pháp luật. Lúc ấy con có giải oan cho một lão lang, cho nên khiến Tống Cương nổi giận. Vừa lúc tra ra được Tống Cương có làm việc này, cho nên, buộc Điền Chí Không cuối cùng phải xuống tay, Tống Cương nghe nói cũng bị điều chỉnh công tác, đến Mặt trận Tổ quốc của Địa ủy dưỡng lão.
Diệp Phàm sơ lược nói.
- Trời, căn cứ chính xác và tốt như vậy vì sao không đưa cho Báo Quốc. Ít nhất, thì Báo Quốc hiện tại ở địa khu Nam Lĩnh sẽ không bị bị động như thế.
Con chẳng lẽ không biết, vì phát triển sản nghiệp điền trà của Lang Đình, gần đây Báo Quốc cùng Bí thư Điền Chí Không ở trong cuộc họp của Địa ủy ủy viên không ngờ đã xảy ra xung đột trực diện.
Hiện tượng này thật không tốt, Chủ tịch Địa khu cùng Bí thư phát sinh xung đột, nếu truyền ra ngoài thì đối với danh dự của Báo Quốc thật không tốt.
Nhân vật số một, số hai không hợp là chuyện rất bình thường, nhưng về mặt phương hướng, phương châm lớn, thì ngoài mặt hai người vẫn nên có biểu hiện thân thiết.
Phía sau có trở tay, thậm chí vì ích lợi của một số phương diện nào đó mà hai người đối đầu nhau, phá nhau thì cũng đều có thể phát sinh cả.
Báo Quốc mới đến Nam Lĩnh không bao lâu, không ngờ lại phát sinh sự tình này. Đối với Báo Quốc mà nói thì là vết thương rất cực đoan.
Về sau hai người căng thẳng quá thì Điền Chí Không dù sao cũng vẫn là Bí thư Địa ủy, lại là người địa phương, thâm căn cố đế, con nói Báo Quốc về sau làm thế nào mà phát triển ở địa khu Nam Lĩnh được.
Kiều Viễn Sơn vẻ mặt nghiêm túc, nói đến đây thì nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Tôi thật sự không nghĩ tới, chúng ta sắp là người một nhà, không ngờ lại ở phía sau lưng đâm tới một dao.
Cậu không giúp thì tôi đi, nhưng cũng không thể làm như thế có phải hay không?
Hơn nữa, Kiều Báo Quốc tôi có chỗ nào có lỗi với cậu? Chỉ là trước kia cậu với em gái tôi có chút gì đó, Kiều Báo Quốc tôi là anh chỉ nói vài câu, đó cũng là vì muốn tốt cho em gái.
Người nào làm anh mà không hy vọng em gái có cuộc sống hạnh phúc?
Kiều Báo Quốc ngồi một bên vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm giảng đạo.
- Diệp Phàm, việc này có phải có thật hay không, anh chưa từng nói với em.
Kiều Viên Viên ngồi một bên vừa pha trà vừa quay đầu hỏi Diệp Phàm.
- Đương nhiên là thật.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Sao anh có thể làm như vậy?
Kiều Viên Viên với vẻ mặt thất vọng, nhìn chằm chằm Diệp lão đại, đôi mắt có chút đỏ, giảng đạo nói
- Em biết anh không thích em, anh có người khác, ở Phượng gia thì có Phượng Khuynh Thành, ở Triệu gia có Tiểu Tứ. Nếu anh thực không muốn cưới em vậy anh cứ nói thẳng, Kiều Viên Viên em quyết không giằng níu kéo, em sẽ đi làm ni cô!
Diệp lão đại nghe xong đầu có chút lâng lâng, không thể tưởng được Kiều Viên Viên cũng xen vào. Hơn nữa, sức tưởng tượng lại phong phú như thế, chuyện Nam Lĩnh chưa xong giờ không ngờ lôi luôn chuyện Triệu gia, Phượng gia vào.
Phụ nữ khi muốn gây chuyện thì tuyệt đối thuộc loại không phân rõ phải trái.