- Ha ha, cảm ơn. Cũng là cửu tử nhất sinh, chó ngáp phải rười nên mới có đột phá.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Đột phá?
Vẻ mặt Lý Long nghi ngờ, không biết Diệp lão đại nói vậy là có ý gì.
- Ông anh, anh có đột phá, có phải nhân họa đắc phúc không, hay lại được thăng cấp?
Lúc này, Tề Thiên từ bên ngoài đi vào, nghe được mấy câu liền hét lớn.
- Nói nhỏ một chút, không mọi người lại phải tới thầy lang chữa tai. Thằng nhóc này, ba mươi tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Chẳng điềm tĩnh ra dáng đồng chí thượng tá Tề Thiên gì cả.
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Em không thể điềm tĩnh được, cả đời này không chừng vẫn thế. Cho dù sau này làm tướng quân, chắc em vẫn như vậy.
Hơn nữa, em cũng không muốn thay đổi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vì sao phải thay đổi chứ, thay đổi làm sao còn là mình nữa?
Cho nên, em vẫn là em, không phải vì người khác mà hùa theo thay đổi.
Tề Thiên nói một hồi, đủ các triết lý, Diệp Phàm cảm thấy câu ta rất có chính kiến.
- Anh Diệp hiện đang ở cấp độ mấy của bát đẳng?
Trương Cường và Trương Hùng từ trong đi ra hỏi.
- Ha ha, trước kia tôi là cấp độ một của bát đẳng.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Hiện tại, ít nhất anh cũng phải ở cấp độ hai.
Vẻ mặt Lý Long hứng thú, cười nói.
- Không đúng, ông em, cậu hẳn là phải ở cấp cao hơn.
Thiết Chiêm Hùng giương mắt nhìn Diệp Phàm, lắc lắc đầu, mấy người ngồi ghế ở trên đại sảnh, ở giữa để một chiếc bàn vuông, vào mùa đông, ở đây có hệ thống sưởi ấm khá tốt.
- Được rồi, các vị đều là anh em vào sinh ra tử của Diệp Phàm tôi. Tôi sẽ không gạt mọi người, hiện tại tôi đạt tới cửu đẳng.
Diệp Phàm nói, có thể dùng từ "Thạch Phá Thiên kinh" để diễn tả sự kinh ngạc của mọi người trong phòng.
Tề Thiên hét lớn:
- Sao có thể được, cửu đẳng…có muốn cho người ta sống nữa không.
- Này, anh Diệp, thật sự là cửu đẳng sao, nghịch thiên quá đó.
Vẻ mặt Trương Cường ngạc nhiên nhưng có vẻ rất vui sướng.
- Chúc mừng ông em.
Thiết Chiêm Hùng cầm chén rượu lên, nhìn mọi người nói:
- Trước kia, Diệp Phàm có thân thủ bát đẳng, giữa chúng ta hắn có công lực cao nhất.
Sau lại bị phế đi, anh em chúng ta đều rất buồn. Hắn là người tâm phúc của chúng ta, cùng ở Tổ đặc nhiệm A, võ công không thể phế đi có đúng không?
Hiện tại, ông em nhân họa đắc phúc, đã đạt đến cửu đẳng, ông em đã bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh bậc của thế giới rồi.
Ông em có phúc là mọi người cũng có phúc, người tâm phúc của chúng ta đã trở lại. Chúng ta hãy cùng nhau uống một ly, hạ nhất hạ lão đệ. Nếu ông em có thể đạt tới đỉnh cao, chúng ta thấy rất tự hào.
- Đỉnh cao, anh Thiết, nói dễ vậy sao. Có lẽ cả đời này chỉ dừng lại ở cửu đẳng. Hơn nữa, nói thật với mọi người. Tôi đạt được đến cửu đẳng là do chó ngáp phải ruồi, đánh gần đến cửu đẳng.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Này, ông em, cậu sai rồi. Phạm vi đột phá chính là không hiểu tại sao lại đột phá. Nhìn chung từ cổ kim, các đại môn phái võ lâm đều phá bỏ phương thức không có. Nhưng, để mọi người cảm nhận được đột phá. Cái này chỉ có thể cảm nhận thôi, không thể nói rõ ra được.
Thiết Chiêm Hùng nói quan điểm của mình.
- Điểm ấy tôi tán thành, nếu lúc đột phá trải qua rõ ràng. Các đại môn phái cổ kim sớm đã ghi lại một bộ các kinh nghiệm đột phá cho các đệ tử tham khảo.
Đáng tiếc, bộ sách đó, chỉ dùng trong môn phái không được truyền ra. Nếu anh muốn tôi nói, chỉ có thể nói một chút thôi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Để đạt được đỉnh cao, ở trên cửu đẳng còn có thập đẳng, còn " Tiên thiên đại năng giả" tôi chỉ đọc qua, không gặp được tiền bối "Tiên thiên đại năng giả". Tôi mới chỉ gặp qua được cao thủ tiền bối thập đẳng.
- Anh, thập đẳng rốt cuộc là thuộc cấp độ gì.
Lúc này, Tề Thiên không kìm nổi, liền kêu lên.
- Ha ha, tôi nghe một vị tiền bối nói qua. Bà ấy nói cao thủ thập đẳng bà chỉ được gặp qua có một người. Bà ấy nói, một cao thủ thập đẳng hoàn toàn có thể chiến thắng được năm người cấp độ cửu đẳng. Nếu so sánh bát đẳng với thập đẳng, thì khác nhau một trời một vực, căn bản là không thể so sánh được. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lúc này, Diệp Phàm có vẻ hơi đắc ý, liếc mắt nhìn mọi người trong sảnh một cái.
- Anh, 10 đẳng này rốt cuộc có uy lực như thế nào. Ví dụ như, khó khăn lắm đỉnh bậc tứ đẳng mới có thể đá một cước gãy đôi khối thanh gạch. 10 đẳng kia có thể dễ dàng đá vỡ 10 viên gạch xanh.
- Không phải, cảnh giới của võ công sau khi đạt từ bát đẳng trở lên thì không dùng gạch xanh làm tiêu chuẩn nữa.
Nghe vị tiền bối kia nói, bàn tay cao thủ thập đẳng có thể xuất ra "Kình khí". Tất cả mọi người đều biết, ai luyện công lâu, trong cơ thể có sinh ra một loại khí gọi là "Kình khí", cũng gọi là nội công.
Trải qua quá trình tập luyện có thể dung hợp thành "khí" đặc biệt trong người. Mà loại "Kình khí" này cao thủ bát đẳng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Nhưng không thể xuất ra bên ngoài cơ thể, mà cảm giác càng rõ ràng khi đạt tới cửu đẳng, có thể xuất chưởng ra ngoài cách mấy chục mét.
Nói đến đây, Diệp Phàm vận công, một chưởng được xuất ra. Ngay sau đó, trên cái bàn cách đấy mấy mét một chiếc chén bị vỡ làm đôi.
- Lợi hại thật, cách một đoạn mà có thể công kích được người khác, rất tốt.
Hai mắt Tề Thiên sáng lên, liếc nhìn Diệp lão đại một cái, tự nhiên nháy mắt rồi nói,
- Anh, anh thử công kích em xem sao?
- Có thật cậu muốn thử không?
Diệp Phàm cười nhạt, hỏi.
- Cái này….
Thấy Diệp Phàm cười kỳ lạ, Tề Thiên cảm giác giống như được cái gì. Tâm nói anh có mấy chuyện xấu, cho nên, liếc mắt nhìn một cái, có chút do dự.
- Nói còn không can đảm làm sao có can đảm làm?
Lúc này, Trương Hùng thản nhiên hừ một tiếng.
- Ai không dám, anh Diệp, chỉ cho tôi để tôi tiếp đón.
Tề Thiên nói.
- Vậy thì tôi tới đây.
Diệp Phàm thản nhiên cười, quăng một chưởng về phía Tề Thiên.
- Dừng!
Tề Thiên đột nhiên kêu lên.
- Lại làm sao đây, có phải không dám muôn thay đổi ý kiến không?
Diệp Phàm trêu chọc cười nói.
- Anh, ra tay nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt nhé. Hai anh em chúng ta thương lượng một tí, mặt mày em nhỏ nhắn anh không được đánh đâu đấy.
Tề Thiên cười gượng một tiếng.
- Thằng nhóc này cậu còn dám đưa Hồng Hạnh ra đấy, không sợ Đại phu nhân ở trong nhà kia nhổ mất mấy dúm lông à?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
Ha ha ha…. Tất cả mọi người đều mỉm cười.
- Thứ trưởng Thiết, anh không phải dìm hàng tôi như vậy. Anh em tôi đã đủ thảm rồi. Hiện tại, chỉ có thể khoái hoạt ở bên ngoài một chút. Về nhà, tuy vợ không nói gì? Nhưng luôn cảm giác không được tự nhiên. Cặp mắt kia của cô ấy, nhìn rất chăm chú. Trong công việc, đều phải cẩn thận chút. Có lẽ ai gặp vợ của tôi cũng toát mồ hôi. Ai cũng bảo cô ấy là cao thủ, cưới được vợ như vậy đúng là xui xẻo! Những việc mà chúng ta làm cô ấy đều đoán được hết..
Vẻ mặt Tề Thiên cay đắng.
- Ha ha ha, nếu đã biết như vậy càng hiểu được cách ứng phó. Về điểm này đại ca tuyệt đối không có. Trương Cường cười mãi không thôi.
- Đỡ chưởng của tôi đi! Diệp Phàm xuất ra một chưởng.
- Ừ, cảm giác như thế nào, giống như có cái gì ở trên mặt vậy.
Tề Thiên có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không phải cậu bảo tôi đánh nhẹ vào mặt, cậu không cảm giác thấy rất nhẹ à, nếu không thì rất mạnh.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Mạnh thì sẽ rất mạnh, vì đó là cảm giác của "Kình khí", mấy anh ơi, bất cứ giá nào Tề Thiên em cũng vẫn đấu!
Đó là tư thế hùng hồn đi cứu nguy đất nước.
- Đúng là người an hem Tề Thiên, có thể lấy thân thử đao.
Thiết Chiêm Hùng cười châm chọc nói.
- Lại đây đi!
Diệp Phàm xuất ra một chưởng trông rất mạnh vào mặt. Tuy nhiên, cái tát của Diệp Phàm lại quăng ra khoảng không, Tề Thiên giật mình liền lé người.
- Còn muốn lé à, đỡ lại chưởng này đi!
Diệp Phàm chưởng một chưởng vào khoảng không, chiếu đúng vào mông Tề Thiên, Diệp Phàm đoán được Tề Thiên sẽ tránh liền xuất một chưởng cách hơn mười thước vào đúng chân tường.
- May mà vào mông, nếu không, mặt mày tôi đã thâm tím. Lợi hại thật, chưởng vào khoảng không thật là hoành tráng! Không ngờ, anh còn có thể dùng "Nội lực", thật là được mở rộng tầm mắt.
Tề Thiên đi lên, không tức giận chút nào, nhìn chằm chằm Diệp Phàm tỏ vẻ khâm phục.
- Anh, anh tiếp tục nói đi!
- Đương nhiên, cái này, nếu quá xa thì sẽ không có tác dụng, mà nghe nói cao thủ 10 đẳng có thể xuất "Nội kình" ra bên ngoài cơ thể mấy chục mét.
Nói một cách đơn giản khác, cách ba mươi mét bọn họ có thể tấn công cậu. Chỉ cần dùng một chưởng "Kình khí" có thể đánh bại cậu.
Không có bí thuật nào có thể đỡ được, một chưởng của họ là giải quyết xong cậu. Đương nhiên, để bức ra "Kình khí" thập đẳng cao thủ cũng có hạn, nghe nói nếu quá 50 mét sẽ không còn uy lực nữa.
Có thể nói là, bọn họ chỉ có thể công kích trong vòng 50 mét. Nếu xa hơn, sẽ bị hao tổn công lực. Nói cách khác, "Nội kình" của bọn họ không phải lúc nào cũng dùng được, chỉ cần một lần dùng không chính xác là hao tổn hết "Nội kình".
Cho nên, nếu cách một khoảng xa thì không công kích được. Bình thường bọn họ vẫn thích dùng công kích người khác, càng gần thì càng có uy lực lớn hơn, và hiệu quả rất tốt.
Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm thể lực. Bằng không, cậu dùng nội kình xong, người ở cấp độ cửu đẳng liền giải quyết cậu luôn. Cho nên, cao thủ thập đẳng cũng không phải là quá lợi hại, bọn họ cũng không phải thần.
Diệp Phàm nói xong, mắt của mọi người sáng lên.
- Ôi, tất cả chúng ta cả đời này đều không thể đạt tới đỉnh cao.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, lắc lắc đầu.
- Phỏng chừng, nếu công kích ở khoảng cách gần thì chúng ta không thể chịu được một chưởng.
Tề Thiên có chút ủ rũ, nói.
- Với thân thủ của cậu, chỉ cần một chưởng của họ là cậu có thể xuống gặp bà ngoại rồi.
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Thôi vậy, không nói, chúng ta chúc mừng anh Diệp đi, anh ấy là người duy nhất trong chúng ta có khả năng đột phá cao thủ thập đẳng đỉnh bậc.
Lúc này, Trương Cường nói.
- Tốt rồi, chúc mừng anh Diệp!
Mấy người Trương Cường, Trương Hùng, Tề Thiên, Lý Long cùng hô lên.
Loảng xoảng một tiếng, mọi người cùng nhau cụng một ly.
- Anh Thiết, anh mới là người tâm phúc trong vòng tròn của chúng ta. Thằng em đẳng cấp thấp hơn nhiều, chỉ là có chút cậy vào sức mạnh. Nếu nói về mưu trí thì sao bằng anh được, nếu nói về sự gan dạ sáng suốt thì cũng không thể nào so với anh, nếu nói về cấp bậc, thì lại càng không bằng anh. Em đề nghị thế này, tiến cử anh Thiết làm lão đại trong vòng tròn của chúng ta.
Diệp Phàm nâng chén lên nói.
- Đúng! Đúng! Đúng!
Lý Long cũng nâng chén lên, nhưng, Tề Thiên cùng vài người khác lại có chút miễn cưỡng.
- Các cậu không phải tiến cử nữa đâu, tôi mặc dù lớn hơn Diệp Phàm, Diệp Phàm tôn trọng gọi tôi là anh Thiết. Kì thực thì tôi cũng biết, Diệp Phàm mới là người có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao này.
Ông em à, cậu không phải thoái thác, sau nay cậu chính là trụ cột trong vòng tròn của chúng ta. Cái vòng tròn này, về sau nên gọi là "Diệp hệ" ấy chứ.
Mọi người nói thử xem thế có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng không hề có lòng đố kị, nâng chén rượu lên cười một cách hào sảng. Đấy là nụ cười từ sâu tận tấm lòng chân thành của anh ta.
- Đúng vậy, anh Diệp sớm đã là trụ cột cho chúng ta rồi.
Lần này, Tề Thiên, Trương Cường và vài người nữa lên tiếng rất dõng dạc.
- Không được, không được!
Diệp Phàm vội thoái thác, nhưng, đẩy đi đẩy lại, cuối cùng cũng vẫn bị mọi người công nhận rồi.
- Chúng ta về sau sẽ đi theo "Diệp hệ" của anh Diệp, à anh Diệp, đội ngũ của chúng ta có nên mở rộng thêm lực lượng nữa không.
Em nghĩ, đội ngũ của chúng ta sau ngày có thể lthành một tổ chức. Bắt đầu từ cơ cấu tổ chức, hiện giờ lực lượng vẫn còn ít, và các ngành công nghiệp có liên quan cũng bị các hạn chế.
Vì thế, chúng ta phải mở rộng lực lượng, chiêu binh mãi mã. Từ các ngành các nghề, chọn lấy một vài lực lượng xây dựng quốc gia vừa đúng ý chúng ta, lại tình nguyện sát cánh phấn đấu cùng chúng ta.
Đoàn quân của Diệp gia chúng ta phải càng ngày càng lớn mạnh. Diệp ca hiện hiện tại đã là Chủ tịch của một thành phố. Sau này, còn phải tiến lên những cương vị lãnh đạo quan trọng hơn, cao hơn nữa.
Phó chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh, cho đến các vị lãnh đạo quốc gia. Chúng ta đi theo anh Diệp, những tiến bộ của anh Diệp là tiến bộ của chúng ta, tiền đồ của anh Diệp là tiền đồ của chúng ta.
Trong vòng tròn này, mọi người đều không thiếu tiền, sẽ không phạm phải những sai lầm về mặt này nữa. Mọi người đồng tâm đỡ lấy "Diệp hệ", thì con thuyền lớn này sẽ thẳng tiến phía trước mà đi, các cậu nói xem. Lời đề nghị của tôi được không?
Trương Cường rất biết dùng đầu óc, nói lên lời đề nghị của mình.
- Tôi sớm đã tự nhận mình là một thành viên của Diệp Gia Quân rồi.
Tề Thiên nói.
- Thế cứ quyết như vậy đi, "Diệp hệ" đã được thành lập. Mặc dù hiện giờ lực lượng của chúng ta vẫn còn yếu kém, thành viên cũng chưa nhiều.
Hơn nữa, so với Kiều hệ, Triệu hệ, Trấn hệ, Phượng hệ và một vài phe phái chủ chốt khác ở thủ đô, thì chúng ta đang thuộc giai đoạn manh nha.
Nhưng, tôi tin là, chỉ cần có trụ cột chính, mọi người cùng cố gắng, con thuyền "Diệp hệ" sẽ càng ngày càng vươn xa.
Tôi Thiết Chiêm Hùng không hề bị hoa mắt, tai chưa hề bị điếc. Chắc chắn sẽ được chứng kiến ngày này.
Thiết Chiêm Hùng càng nói càng xúc động, nâng chén rượu lên, tay lão Thiết đột nhiên run run, khiến rượu trong chén tràn ra ngoài.
Lão Thiết nhìn đấy được hy vọng, nên xúc động quá rồi.
Lại là loảng xoảng….
Lần này tiếng cụng ly thật chói tai, "Diệp hệ" được thành lập ngay tại sân nhà họ Thiết.
- Anh Diệp, tổ chức chúng ta không những phải kết nạp thêm các cán bộ chính phủ. Em nghĩ, tới cả các lực lượng thuộc về giới minh tinh, thư pháp, tài phú, giải trí, quân đội, tình báo, võ thuật cũng không thể thiếu được. Tới khi ấy, lực lượng mọi mặt đều có, khi cần tới chỉ cần chỉ tay là có rồi. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, kết thành một sợi dây bền chắc. Nếu thua mọi người cùng thua, nếu thắng mọi người cùng thắng. Vì tổ quốc, vì nhân dân, chúng ta nguyện máu chảy đầu rơi.
Lúc đó, Lý Long nói.
- Ý kiến rất hay, nhưng, chuyện này không thể vội vàng được, phải từ từ. Hơn nữa, chúng ta kết nạp thành viên, phải xem xét cho chuẩn. Những loại cây cỏ bám tường vớ vẩn ấy thì không cần tới, chúng ta thương không nổi đâu. Hơn nữa, lực lượng quan trọng ở chất chứ không phải ở lượng. Có đại biểu ở các ngành là được rồi. Tất nhiên là, trong những ngành đó, giới chính trị, giới quân sự, giới giàu có là quan trọng bậc nhất.
Diệp Phàm nói, khí phách hùng hồn.
- Mời người chèo lái còn thuyền "Diệp hệ" – đồng chíDiệp Phàm ngồi lên trên này.
Lúc này đây, Thiết Chiêm Hùng đang rất nghiêm túc, đứng dậy, nhường lại vị trí chính, rồi cung kính mời Diệp Phàm.
- Vậy thì tôi không khách khí nữa vậy
Diệp Phàm nhìn mọi người, phát hiện ra rằng ai cũng đều mang vẻ mặt trang nghiêm, nên, hắn không thoái thác nữa, bước từng bước chắc chắn lên ghế trên. Nhưng Thiết Chiêm Hùng, Lý Cường vừa dịch mông, thì hắn tự nhiên ngồi ngay ở vị trí ghế bên cạnh.
- Vốn dĩ, tôi muốn tiến cử anh trai mình là Thiết Thác nhập hội. Nhưng, hiện giờ thấy, tạm thời là chưa được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Sao vậy, chẳng phải Thiết Thác đã tham gia vào một tập đoàn nào đó sao?
Tề Thiên hỏi.
- Giống bố cậu đấy, hiện giờ tỉnh Việt Đông đang thiếu một chức Phó. Anh trai tôi ở Ủy ban Kỷ luật cũng không có việc gì.
Cho dù là có vào cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương thì có ích gì, tôi thấy, không bằng tới Việt Đông đảm nhận chức Phó là ổn nhất.
Hơn nữa, Phó Tỉnh ủy bên đó cũng như Ủy ban Kỷ luật thôi, cũng không để anh trai tôi mất đi cái vốn ban đầu.
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Anh Thiết đã tìm người chưa, vị trí đó phải nắm cho chắc. Ủy ban Kỷ luật Tỉnh cũng chưa thể được coi là điểm trung tâm thực sự của Tỉnh ủy đâu.
Họp hội ý cũng chưa có phần. Nếu mà đi Việt Đông, đảm nhận chức Phó Tỉnh ủy kiêm Ủy ban Kỷ luật, thì mới đúng là thực sự bước vào vòng tròn trung tâm của Tỉnh ủy.
Trong đảng xếp hạng cũng đã cao rồi, vả lại, sau này đi con đường nào cũng chả phải là rộng rãi hơn nhiều. Hơn nữa, nếu chỉ chuyên theo Ủy ban Kỷ luật, thì sẽ bị đắc tội với nhiều người, con đường phát triển sẽ ngày càng hẹp.
Diệp Phàm nói.
- Buổi tối tại sao tôi lại lôi ra chuyện này, đành phải nhờ cậy tới Diệp lão đệ.
Thiết Chiêm Hùng mặt vẻ trang nghiêm, nói.
- Anh muốn nhờ cậy nhà họ Phí. Việc này chưa hẳn là một cách tốt, để em xem thử!
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng rồi nói:
- Ngày mai bận, tối mai em phải tới Phí gia trang một chuyến, cũng phải đi chúc Tết họ cái chứ? Thế này cũng tốt, gọi là có cái danh nghĩa, em tới đó thám thính xem nhà họ Phí nghĩ gì rồi bàn tiếp. Nếu có thể thành thì tất nhiên là tốt rồi, nếu không thành, thì chúng ta tìm con đường khác nhé?
- Chuyện này phải làm phiền em rồi.
Thiết Chiêm Hùng gật đầu, nhìn Diệp Phàm rồi thở dài một cái, nói:
- Cái câu trong triều không người đừng mong kiếm được chức quan, quả thật là đúng.
Đừng nghĩ là tôi lăn lộn trông cũng được, nhưng, tôi e là tới phó bộ thì sẽ phải dừng lại rồi. Cứ lấy anh tôi làm ví dụ đấy, hiện giờ đang là cán bộ cấp Phó tỉnh đấy.
Nhưng, nếu muốn bước thêm bước nữa lên giời, càng lên chỗ càng ít, toàn là những anh tài, vả lại, những người ngồi lên được vị trí trên, không được sự ủng hộ của phái trung ương, thì cũng khó mà tiến bộ được.
- Hay là thế này đi, anh Thiết, em cũng giới thiệu cho anh một vài tập đoàn nhé?
Diệp Phàm hỏi.
- Không cần đâu, tôi đã nói rồi, cả đời này tôi chỉ làm quân cho Diệp hệ mà thôi. Vì vậy, hi vọng của tôi chỉ có thể ký thác nơi cậu mà thôi.
Nếu mà len vào được giới của người khác, sau này anh em ta sống với nhau thế nào đây. Anh tôi không như thế, anh ấy vẫn chưa vào giới chúng ta.
Nhưng, bất kể là anh ấy tới giới nào, thì thể diện của chúng ta, anh ấy cũng phải để ý chứ? Tất nhiên, khi trong giới của chúng ta mà có xung đột với giới mà anh ấy tham gia thì
Tôi chỉ còn cách nói xin lỗi mà thôi, cho dù là anh em ruột thì cũng chẳng có ích gì, chuyện trong giới lúc nào cũng phức tạp và tàn khốc như vậy, ai cũng có cách nhìn khác nhau, mỗi người có lợi ích và hoài bão riêng.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt trang nghiêm, nói.
- Chuyện này không thể trách anh ấy được, nhưng mong là giữa chúng ta và anh ấy sẽ không xảy những chuyện như vậy. Hơn nữa, nếu Phí hệ chịu thu nạp anh ấy thì tốt quá.
Chí ít thì, Phí hệ còn phải nể mặt em.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hắn nhìn Tề Thiên, rồi nói:
- Giới chúng ta tạm thời vẫn phải bảo mật, sau này cũng phải giữ bí mất.
Mọi người hãy tiến hành trao đổi buôn bán hoặc giúp đỡ lẫn nhau trên danh nghĩa bạn bè. Nếu không thì, người ngoài mà biết tới chuyện này, khi nào mà muốn tìm sự viện trợ từ bên ngoài, thì người khác sẽ băn khoăn.
Như hiện giờ vậy, chú Tề là người của Phượng hệ. Chú ấy vẫn rất toàn tâm toàn ý giúp đỡ tôi. Cho dù không biết là anh Đoàn có tham gia vào phe phái nào ở thủ đô hay không?
Nếu không tham gia, thì là một đối tượng phát triển rất tốt. Giống như đồng chí Trấn Trung Lương, hay đồng chí Lô Vĩ, đồng chí Phạm Cương đều là những đối tượng có triển vọng. Hãy quan sát một thời gian rồi bàn tiếp, tôi nghĩ, bọn họ chắc sẽ tự nguyện thôi.
- Haha, Lô Vĩ thì không cần phải quan sát đâu, chắc chắn là sẽ tham gia. Nếu không thì em còn gọi anh ta là anh hai làm gì. Còn Lão Lang, thì không cần phải nói, chắc chắc sẽ là nhân vật quan trọng của chúng ta.
Tề Thiên cười nói.
- Cũng được, lần này trở về Thủy Châu bàn chuyện này với cậu ấy.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn mọi người, rồi lại nói:
- Hơn nữa, lực lượng quan trọng trong giới chúng ta không nên quá nhiều. Các anh có thể phát triển thêm ở bên ngoài.
Ví dụ như, bên anh Thiết có thể phát triển ở một giới nhỏ hơn, mà trong đó anh Thiết là trung tâm. Sau này chúng ta sẽ hình thành một giới lớn hơn bao trọn cả giới nhỏ đó, các giới lồng vào nhau, như vậy sẽ dần dần men ra bên ngoài để phát triển, cuối cùng, phạm vi thường có thể càng ngày càng được mở rộng.
Ý kiến rất hay, ví dụ nói giới của anh Thiết lấy anh Thiết làm trung tâm mà anh Thiết lại là thành viên của giới chúng ta. Tới lúc đó, có thành viên nào mà rơi vào tay của giới anh Thiết, thì chúng ta chỉ cần bảo anh ấy một tiếng là xong. Như vậy, thì không cần phải tốn công tốn sức, mà lại, có thể giữ vững được sự đơn giản của tổ chức cơ cấu, và việc giữ bí mật sẽ tốt hơn.
Thời gian ba tiếng nháy mắt đã qua, mọi người đều đang bàn về kế hoạch phát triển Diệp hệ, ai cũng rất hứng thú dạt dào, hoài bão lớn vô cùng.
- Trương Cường, Tề Thiên, Thủ trưởng Lỗ sắp xếp cho hai người làm gì chưa?
Diệp Phàm chợt nghĩ tới chuyện này.
- Làm thì có làm rồi, nhưng, đều là những kế hoạch phải đi chạy như đúng rồi. Như, làm công tác liên lạc. Lần trước lại bảo em và Trương Cường đi đưa văn kiện, đưa văn kiện của Tổng bộ tới chỗ Báo săn. Haha, hiện giờ lại trở thành người đưa thư đầy vinh quang à.
Trương Cường vẻ mặt có chút ngượng, nói, nhìn Tề Thiên, rồi nói:
- Công việc sắp xếp cho Tề Thiên càng chả ra làm sao.
- Quá đáng. Sao có thể không tuân theo chuẩn mực đến như vậy?
Diệp Phàm sắc mặt tối đen.
- Tề Thiên bị đồng chí Lỗ Tiến sắp xếp cho vào làm mấy việc vặt trong đoàn cảnh vệ Trung ương ư?
Trương Cường nói, vẻ mặt đầy phẫn nội.
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế, theo lí mà nói, được vào đoàn cảnh vệ Trung ương là một chuyện tốt, một là để tiếp cận lãnh đạo, và cũng có cơ hội được lãnh đạo để mắt tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hai là, dù thế nào môi trường vẫn tốt hơn Báo Săn. Và cùng đều rất tốt cho vấn đề bảo đảm tính mạng.
Mặc dù làm bảo vệ phải để ý tới rất nhiều chuyện, những nếu thực hiện được âm mưu thì cũng đâu có nhiều. Hơn nữa, Phá Thiên nhậm chức lãnh đạo ở đoàn cảnh vệ, còn có gì mà không thể quan tâm tới cậu nữa.
Diệp Phàm băn khoăn nhìn Tề Thiên.
- Lỗ Tiến làm rất tốt, cậu ta không hề trực tiếp để Tề Thiên biên chế vào đoàn cảnh vệ Trung ương, mà chỉ cho một chức danh để treo Tề Thiên ở đó mà thôi.
Trương Cường nói.