Phàm là kẻ làm cấp dưới đều phải giỏi thấu hiểu tâm tư lãnh đạo,hiểu được thấu đáo rồi, mọi chuyện anh làm đều sẽ hợp với tâm ý của lãnh đạo. Thậm chí khiến lãnh đạo cảm thấy anh là tri kỷ áo bông, anh sẽ càng được trọng dụng hơn.
Tuy nhiên, lòng người cách da bụng, tâm tư của lãnh đạo cũng vô cùng phức tạp. Có khi anh thấy họ biểu hiện là muốn anh đi làm việc gì đó nhưng thực ra lại có mục đích khác. Nếu cứ ngốc nghếch chăm chăm đi thực hiện thì dù có cố hết sức tuyệt đối cũng không được lòng lãnh đạo.
- Hừ!
Phí Mãn Thiên mặt nghiêm nghị, hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Cái ác ắt sẽ bị trừng trị. Hơn nữa, cậu cũng không cần phải dò xét thái độ của tôi.
Tôi có thể đường đường chính chính cho cậu hay, vấn đề ô nhiễm của Hải Đông đã tới mức không thể không đối mặt rồi.
Nếu nội bộ thành phố Hải Đông các cậu có thể tự mình giải quyết triệt để thì trên tỉnh sẽ không nhúng tay vào. Tôi cho cậu thời gian một năm để giải quyết triệt để việc này, còn nếu như không làm được thì tỉnh sẽ cho lập tổ điều tra xuống.
Hiển nhiên là Phí Mãn Thiên sớm đã nhìn thấu đồng chí Tiểu Diệp này đang nhẩm tính gì trong đầu rồi.
"Lạ thật, việc này đáng ra Phí Mãn Thiên phải ra chỉ thị cho Phạm Viễn mới đúng. Chẳng hiểu thế nào lại quay ra chỉ thị cho mình. Xem ra, tin đồn đồng chí Phạm Viễn không biết nghe lời không chừng lại là sự thật..."
Diệp Phàm trầm tư giây lát rồi bảo:
- Con nhất định sẽ làm hết sức. Trong cuộc họp giao ban đầu năm sẽ cho triệu tập bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố thảo luận về vấn đề chống ô nhiễm ở Hải Đông. Phải ra quân thật mạnh mẽ, có điều bộ máy quận ủy Thanh Ngưu thì coi như đã mục nát đến độ buộc phải cơ cấu lại rồi. Bằng không, bộ máy mà chưa điều chỉnh thì những cái khác có làm tốt đến mấy cũng là vô ích. Có điều, một thị trưởng như cháu cũng chịu những hạn chế nhất định về mặt điều chỉnh bộ máy nhân sự thành ủy. Hi vọng là sẽ có thông tri hoặc chỉ thị cho đồng chí Phạm Viễn sắp xếp một chút thì tiện hơn nhiều.
- Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào, nếu có đi chăng nữa thì sẽ là tổ điều tra trên tỉnh trực tiếp cử xuống. Nếu quả thật đến lúc đó thì cũng cho cậu rõ luôn là cái ghế Thị trưởng này cậu cũng không ngồi được bao lâu nữa đâu.
Cậu nên suy tính cho kỹ càng, nên làm thế nào là do cậu quyết định. Đường đường là thị trưởng của một thành phố, tuy không phải là lãnh đạo cao nhất bên phía Đảng ủy, nhưng cậu cũng được xem là nhân vật số hai ở Hải Đông cơ mà.
Một viên chủ tịch quận cũng không xử lý nổi, tôi rất hoài nghi năng lực giải quyết hiện trạng ô nhiễm tại Hải Đông của cậu.
Nếu quả không được thì phải nói sớm để tôi còn dễ tìm người khác xuống đó làm thay. Tránh làm lỡ thời gian của nhân dân Hải Đông, cũng là giúp Phí Mãn Thiên này khỏi mang tội với họ vậy.
Phí Mãn Thiên giọng điệu cứng rắn chưa từng thấy, nói ra những lời này mà như thể đang ra lệnh vậy.
Diệp Phàm bỗng phát hiện không chỉ mỗi Phí Nhất Hoàn không dám hé răng mà ngay cả Phí Trường Thiên trưởng lão cao tuổi nhất trong Phí gia cũng đứng một bên nhắm mắt suy tư như đang nghiền ngẫm lỗi lầm gì vậy.
Chỉ có Phí Nhất Độ là thấy không được thuận tình cho lắm bèn lắc đầu lè lưỡi ra bộ không phục:
- Chú Mãn, chú giúp Diệp Phàm đi. Tuy anh ấy là Quyền thị trưởng, nhưng Đảng uỷ bên đó thì cũng không tới phiên anh ấy quản.
Dù là Chủ tịch thành phố thực sự thì cũng đâu có chỉ huy được Đảng chứ, chỉ nói suông mà không chịu làm thì ắt là sẽ xảy chuyện rồi. Chú cứ lệnh xuống một câu, Phạm Viễn dám ngồi yên sao?
Bằng không, Diệp Phàm cứ khinh suất mà làm thì chẳng phải sẽ gây xung đột với Phạm Viễn hay sao? Nếu chẳng may mà mâu thuẫn diễn ra kịch liệt quá thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của toàn bộ Hải Đông.
- Đừng có nói chen vào lung tung nữa, chú Mãn nhà mày khắc tự có chủ ý.
Lúc này, Phí Nhất Hoàn lạnh lùng trừng mắt nhìn thằng con Phí Nhất Độ mà hừ một tiếng. Phí Nhất Độ mặt đỏ gay lên, không dám hé răng thêm câu nào.
- Mọi người yên tâ, con sẽ làm tốt.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu, lúc này, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa hắn cũng sẽ không thèm chớp mắt. Lãnh đạo trung ương như Phí Nhất Hoàn mà cũng nói vậy thì không trông cậy gì được ở Phí Mãn Thiên nữa rồi.
- Không chắc ba phần hơn, không dám lên Lương Sơn. Diệp Phàm, muốn được Phí Mãn Thiên tôi công nhận thì cậu phải tỏ rõ bản lĩnh chứ. Phí Mãn Thiên này không thiết tha gì việc phân công một anh chàng ẻo lả đi cai quản cả một thành phố lớn đâu. Đó là cực đoan, là vô trách nhiệm với mấy trăm vạn đồng bào Hải Đông.
Phí Mãn Thiên giọng điệu vẫn cứng rắn, mạnh mẽ như trước.
- Diệp Phàm này đi làm hảo hán Lương Sơn một phen thì đã làm sao.
Diệp lão đại vô cùng tức giận, chén trà bị y đặt mạnh xuống bàn.
Một tiếng "cạch" nặng nề vang lên khiến cả hai người đang nhắm mắt ngưng thần là Phí Trường Thiên và Phí Thanh Sơn đều bị chấn động. Nguồn truyện:
Chén trà kia rất cổ quái, lại tự trượt tới đầu bên kia của chiếc bàn bát tiên. Phải biết rằng, bàn bát tiên dùng để ăn cơm của Phí gia không phải vuông vắn gì mà là hình chữ nhật.
Bề dài phỏng chừng có đến hơn năm mét, chiều rộng cũng đến trên dưới năm mét. Phí Trường Thiên ngồi trên chiếc ghế kê ở chính giữa căn phòng. Hai phía lần lượt là Phí Thanh Sơn và Phí Nhất Hoàn.
Còn Diệp Phàm và Phí Nhất Độ vì là hàng hậu bối, nên được xếp ngồi theo hướng đối diện với Phí Trường Thiên, hai người cách xa nhau chừng năm mét.
Sở dĩ phải như vậy là vì người trong Phí gia khi ăn cơm đều được quy định chỗ ngồi rất nghiêm ngặt. Tất cả đều được xếp theo thứ tự lớn bé trẻ già, ví như cái bàn lớn này thì chỉ có những người có vai trò chủ chốt nhất trong Phí gia mới có tư cách ngồi vào.
Phí Điệp Vũ, Điệp Thảo Thảo đều có thể ngồi nhưng người không thuộc trực hệ Phí gia sẽ không có tư cách ngồi ở đây.
Vẫn để một kẻ phế nhân bị mất võ công như Diệp Phàm ngồi ở đây rõ ràng là khách khí lắm rồi. Kể ra thì vẫn là còn nể mặt Phí Phương Thành chán.
Tuy những người như phu nhân Phí Thanh Sơn Yến Hồng giờ này không có mặt nhưng chỗ ngồi vẫn được để trống ở ngay bên cạnh Phí Thanh Sơn.
Mắt nhìn cái chén trôi đến trước mặt Phí Trường Thiên, Phí Mãn Thiên bắt đầu nổi giận. Y cho rằng Diệp Phàm không nuốt nổi cục tức này vào lòng lại dám ở trên địa bàn của Phí gia mà đẩy cái chén về phía phụ thân y Phí Trường Thiên, đây rõ ràng là biểu hiện cực đoan, không tôn kính Phí lão thái gia, như thế có khác gì giỡn mặt mọi người ở đây, y tất nhiên là nhẫn nhịn không nổi, hậm hực nói mà như thét rống vào mặt đối phương:
- Đồng chí Diệp Phàm, không ngồi xuống nói chuyện được thì mau cút đi!
Phí Mãn Thiên dùng đến hai chữ 'Cút đi' kia thì có nghĩa là sự thể đã tương đối là nghiêm trọng.
Còn Phí Nhất Hoàn tuy không hé răng nhưng cũng đang chau mày hẳn lên.
- Gượm đã!
Phí Trường Thiên đột nhiên khoát tay áo, phút chốc lặng người nhìn chằm chằm chén trà kia như đang suy nghĩ chuyện gì. Còn "lão ưng" Phí Thanh Sơn thì đã sớm trợn trừng hai mắt mà nhìn chằm chằm vào Diệp lão đại rồi.
- Cha, tên tiểu tử này thật là kỳ cục. Con không gọi người ném nó ra ngoài là đã tử tế lắm rồi, lại còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.
Phí Mãn Thiên chỉ mặt Diệp Phàm mà mắng:
- Con nghĩ cái ghế Chủ tịch thành phố của hắn cũng đứt luôn đi là vừa.
- Lời của ta không ai chịu nghe có phải không?
Những lời này của Phí Trường Thiên phát ra cùng một tiếng hừ trong khoang mũi.
Phí Mãn Thiên mặt đỏ gay lên ấm ức ngồi xuống nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm chứ không dám nói gì nữa.
- Diệp Phàm, làm sao con làm được như vậy?
Phí Trường Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm mà hỏi.
- Ha ha...
Diệp Phàm tay hơi duỗi ra, xuất một chiêu về phía cái chén, lập tức chuyện kỳ dị đã xảy ra. Chén trà đó bắt đầu trượt đi trên bàn, Diệp Phàm khoát tay sang phải rồi lại sang trái khiến cái chén theo đó mà vẽ thành hình một con rắn ngoằn ngoèo trườn lại phía mình đang đứng. Cái chén giống như vật sống biết nghe lời, dừng két một tiếng ngay trước mặt Diệp Phàm.
Chỉ một chiêu này xuất ra thôi nhưng ngay cả hai người không hiểu võ công là Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên đều đã nhận ra. Trên mặt họ bỗng hiện lên một tia vui sướng bất ngờ, họ vui đến độ không nói nổi câu nào mà trong chốc lát chỉ hết nhìn Diệp Phàm rồi lại quay sang nhìn ông cụ.
Phí Nhất Độ đang ngồi bên cạnh Diệp Phàm sớm đã cả kinh đến mức ngồi im như tượng. Y giơ tay ra huơ đi huơ lại nhưng cái chén kia không hề động đậy chút nào.
- Đại ca, anh làm thế nào vậy?
Phí Nhất Độ quay ra hỏi Diệp Phàm, tỏ vẻ hâm mộ ra mặt.
- Chỉ là chút kỹ xảo thôi mà.
Diệp lão đại thản nhiên lắc lắc đầu ra bộ cao nhân bí hiểm.
- Có thể dạy cho em không?
Phí Nhất Độ tỏ ra không ngại học hỏi.
- Có thể dạy.
Diệp Phàm lại thản nhiên cười cười.
- Con không học được đâu, không cần phí công làm gì.
Phí Thanh Sơn bỗng nhiên xua xua tay.
- Đại ca, Nhất Độ hiện tại chẳng phải đã luyện đến lục đẳng rồi, có bí kỹ gì mà nó không học nổi chứ. Chuyện võ công rối rắm của các người tuy em không hiểu cho lắm nhưng bí kỹ khó học đến mấy lâu ngày cũng có thể nghiền ngẫm thấu đáo mà.
Phí Nhất Hoàn hỏi dồn dập như thể được gãi đúng chỗ ngứa.
- Đúng vậy, Diệp Phàm mà dạy cho thì sao Nhất Độ lại không học nổi chứ
Phí Mãn Thiên cũng đã chịu nói chuyện.
"Hai lão già này diễn kịch khéo thật, muốn thăm dò lòng dạ mình đây mà." Diệp lão đại trong lòng có đôi chút khinh khi hai người bọn họ nhưng ngoài miệng thì không hé răng thốt ra lấy một lời.
- Đó là một vấn đề mang tính trình tự, khi Nhất Độ đạt tới trình độ này tự nhiên sẽ hiểu thôi. Ngươi xem xem, chính là như thế này.
Phí Thanh Sơn hơi duỗi tay ra, cái chén trước mặt Diệp Phàm bay vút lên không xoay liền hai vòng rồi chậm rãi đáp xuống trước mặt y. Lợi hại chính là nước trà trong chén không hề văng ra một giọt. Vừa rồi khi Diệp Phàm động thủ nước trà còn văng vài giọt ra ngoài. So về công lực cao thấp, độ thành thạo trong vận dụng thủ pháp thì đều kém hơn một bậc.
- Ý đại ca là Diệp Phàm đã đạt tới cảnh giới như anh rồi sao?
Phí Nhất Hoàn tỏ ra rất quan tâm đến vấn đề này.
- Ha ha.
Phí Thanh Sơn cười cười, liếc qua Diệp Phàm một cái rồi đột nhiên nghiêm mặt hỏi:
- Tiểu tử, có cái rắm chó gì thì mau thả ra đi. Ta biết con đang nhẫn nhục đợi thời có phải không?
- Nói đi, chỉ cần ra điều kiện, Phí gia chúng ta sẽ làm được. Anh muốn cái ghế Chủ tịch tỉnh, ta sẽ bảo Nhất Hoàn cho anh làm.
Phí Trường Thiên cũng đã chịu mở lời, vì chuyện tỷ thí của Phí gia và Hoành Đoạn gia, lão thái gia này cũng đã chịu xuống nước.
- Thưa cha, chuyện này con không làm được. Diệp Phàm mới tí tuổi mà lên làm Chủ tịch tỉnh thì con còn trụ nổi ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương nữa không?
Phí Nhất Hoàn bĩu môi thè lưỡi, nhịn không được mà nói trắng ra.
- Làm không được cũng phải làm, trừ phi, ngươi ra khỏi Phí gia cho ta.
Phí Trường Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén dữ tợn trừng trừng nhìn anh con thứ hai một cái.
Phí Nhất Hoàn không dám ho he gì nữa, xem ra ông cụ nổi giận thật rồi.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh, cái đó tạm thời con chưa dám nghĩ đến. Con chỉ có hai điều kiện.
Diệp Phàm nói đến đây liền hướng ánh mắt sang phía Phí Trường Thiên.
- Nói!
Từ khóe miệng già của Phí Trường Thiên chỉ thốt ra một tiếng duy nhất đó.
- Tô Lưu Phương tiểu thư của Tô Gia và sư phụ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con muốn hiểu được nội tình trong đó và muốn Phí gia tác thành cho Tô tiểu thư.
Về sau, khi sư phụ con trở về, hy vọng Phí gia có thể thêm một lần nữa tiếp nhận hai người bọn họ. Đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai thì tôi phải kính nhờ Bí thư Phí rồi.
Nghe nói Việt Đông bây giờ còn khuyết một ghế phó trong Tỉnh ủy. Đồng chí Thiết Thác ở Ủy ban Kỷ luật Tỉnh Nam Phúc có ý định này.
Nếu Phí gia không có ý kiến gì thì có thể gặp qua đồng chí ấy hay không.
Diệp Phàm cẩn trọng đưa ra từng điều kiện.
- Chỉ thế thôi sao?
Phí Thanh Sơn hỏi lại.
- Điều kiện thứ hai của cậu tôi sẽ đáp ứng.
Phí Nhất Hoàn không do dự đáp luôn.
- Cảm ơn Phí gia đã chiếu cố.
Diệp Phàm đứng lên hơi khom người tỏ ý cảm tạ.
- Chuyện của Phương Thành và Tô tiểu thư rất phức tạp. Thật ra từ sau khi họ trốn khỏi nhà,
Chúng ta đã sớm nhận ra rồi. Chỉ có điều hiện tại e là chúng ta có đứng ra tác thành thì chính bọn họ cũng không muốn trở về nữa.
Nếu Tô tiểu thư đồng ý vào Phí gia, Phí Trường Thiên này dám hứa sẽ mang kiệu tám người khiêng đến rước cô ấy vào đại sảnh cho làm lễ thành thân.
Phí Trường Thiên nói vậy chính là muốn tránh chỗ khó mà nói chỗ dễ, không đả động nguyên nhân mà chỉ đề cập đến kết quả.
Đương nhiên kết quả này cũng là quá đủ để làm đối phương vừa lòng rồi. Phí Trường Thiên đã chịu nói vậy cũng coi như là thay mặt cho toàn bộ Phí gia thừa nhận Tô Lưu Phương con gái Tô Gia chính thức là con dâu của nhà họ Phí rồi.
- Diệp Phàm, nguyên nhân chuyện này thì vẫn nên đợi sư phụ cậu trở về để chính miệng y sẽ cho cậu hay. Cậu phải biết rằng, đây đơn thuần là chuyện ân oán của lớp người đi trước.
Nếu sư phụ cậu không muốn cho cậu biết mà lại cứ cố thăm dò đến cùng thì có khi lại làm y khó xử. Cho nên, việc này cần nói ra hay không phải do hai người họ cùng quyết định.
Hơn nữa, chuyện này liên đới khá nhiều, phải nói là rất phức tạp, không phải trong phút chốc mà có thể nói rõ ràng được.
Hơn nữa, dù chúng ta có muốn nói rõ thì lời một phía cũng khó được vẹn toàn cho lắm.
Vậy đi, nghe nói Tô tiểu thư đang ở trong một ngôi miếu đổ nát thuộc huyện Cổ Xuyên. Nếu cô ấy đồng ý trở về, Phí Thanh Sơn này sẽ tự mình nghênh đón.
Phí Thanh Sơn không ngờ lại chịu nói ra những lời nhún nhường đến vậy.
Hơn nữa, thái độ cũng rất thành khẩn, Diệp Phàm không còn bắt bẻ được vào đâu đành phải gật đầu đồng ý:
- Bác Thanh Sơn đã nói vậy con cũng không còn gì thắc mắc nữa. Về chuyện gia tộc nhà Hoành Đoạn, rảnh rỗi mọi người hãy kể cụ thể đôi chút cho con nghe. Dù thế nào chúng ta cũng là nước lớn, sao có thể để bọn Nhật Bản còi kia đè đầu cưỡi cổ được.
- Tuy nhiên ông bác này muốn hỏi cậu một câu, cậu thực đạt tới cảnh giới này sao? Mà không phải dùng đến một loại bí kỹ nào?
Phí Thanh Sơn vẫn thấy hơi khó tin, bởi một số bí kỹ có thể lợi dụng thủ pháp đặc biệt để đạt tới trình độ khiến cái chén trượt đi. Đương nhiên đấy chỉ là tiểu xảo làm xiếc.
- Ha ha
Diệp Phàm vung tay lên, vận khí hướng vào khoảng không ra chiêu, cái chén kia bay vèo lên theo hướng tay y.
Cũng không khác biệt so với màn biểu diễn của Phí Thanh Sơn là mấy.
Diệp Phàm vận chút thủ pháp, cái chén kia còn như đang gật đầu với các vị khách trên bàn. Tất nhiên Diệp Phàm vận dụng chưa được thoải mái như Phí Thanh Sơn, khi cái chén trở lại trong tay thì anh lính mới" này trán đã lấm tấm mồ hôi.
- Được lắm! Gia tộc Hoành đoạn nhất định sẽ thất bại, khí thế Trung Quốc sẽ được hiển dương!
Phí Trường Thiên vỗ mạnh xuống bàn một phát rồi đứng bật dậy.
- Cha! Chuyện Diệp Phàm nên giữ bí mật.
Phí Thanh Sơn bỗng nhiên thốt lên.
- Ừ, đúng là nên giữ kín!
Phí Trường Thiên gật đầu.
- Diệp Phàm, cậu rốt cuộc cũng sắp sửaleo lên vị trí Bí thư thành ủy rồi. Khi thời cơ chín muồi, cậu hãy đánh điện đến chỗ tôi.
Phí Nhất Hoàn đột nhiên thốt ra một câu ước định vu vơ.
Nhưng Diệp lão đại trong lòng vẫn thầm cao hứng. "Phí Nhất Hoàn đã đáp ứng thì cái ghế Bí thư Thành ủy bất quá cũng chỉ vài năm nữa không có gì bất trắc là coi như ván đã đóng thuyền. Đây cũng coi như là một món hời vậy."
Cần biết rằng chức Bí thư Thành ủy của một đô thị trực thuộc địa phương chỉ được xem như bước đầu tiến đến biên giới cấp tỉnh mà thôi.
Điều kỳ lạ là Phí Nhất Hoàn đã đưa "phong bì" rồi mà sao lãnh đạo trực tiếp là Phí Mãn Thiên đây lại không hề hé răng. Diệp lão đại trong lòng có chút buồn bực. Nhưng việc này cũng không tiện nói thêm, như vậy quả thật là hơi tham lam.
Sau khi dùng cơm tối và uống trà, Phí Thanh Sơn vẻ mặt vô cùng hưng phấn, vỗ vỗ vai Diệp Phàm rủ rê:
- Đi, qua bên này luyện thêm mấy chiêu đi.
- Lão gia hãy nhẹ tay một chút, quyền thủ của ông rất nặng đó.
Lúc này, phu nhân của Phí Thanh Sơn là Yến Hồng liếc nhìn Diệp Phàm có ý lo lắng. Bà e rằng Phí Thanh Sơn xuống tay không phân biệt nặng nhẹ sẽ đả thương Diệp Phàm.
- Diệp Phàm đâu phải búp bê sứ.
Phí Thanh Sơn tủm tỉm cười cười.
- Sư bá, con có thể xem qua được không.
Lúc này, Phí Nhất Độ vẻ mặt cung kính trầm giọng thỉnh cẩu.
- Con muốn xem…. Nguồn:
Phí Thanh Sơn trầm ngâm mất một lúc rồi quay qua bảo Phí Bát Độ:
- Bát độ cũng đến xem đi.
Phí Bát Độ hẳn là vui mừng đến sắp phát cuồng khi được tận mắt xem người đứng đầu về võ thuật của Phí gia là Phí Thanh Sơn cùng người khác luận bàn võ học, dẫu trong lòng vẫn có chút nghi hoặc là Diệp Phàm dựa vào tư cách gì mà dám cùng Phí Thanh Sơn luận bàn, nhưng y cũng không dám hỏi thêm nữa. Về phần bọn Phí Nhị Độ, Phí Tam Độ tất nhiên là khó chịu ra mặt vì Phí Thanh Sơn không gọi đến bọn họ, mất đi cơ hội mục kích tốt như vậy.
Cần biết rằng, cơ hội như vậy phải khó khăn lắm mới có được.
Mấy người trở lại kho ngầm.
Phí Thanh Sơn đứng lên trên một khối đất bằng phẳng trong động mà gọi Diệp Phàm:
- Đến đây đi, ta chấp cậu một tay, hãy đem hết bản lĩnh ra đây.
Nói xong Phí Thanh Sơn vắt tay trái ra sau lưng, điệu bộ thản nhiên tự tại không hề nao núng. Diệp lão đại trong lòng đã hơi giận, tự nhủ ông đây đây dù gì cũng đã đột phá đến cửu đẳng rồi, chẳng lẽ giữa các phân tầng của cửu đẳng lại khác biệt lớn như vậy sao? Hắn bèn hét to một tiếng:
- Được! Sư bá, con ra chiêu đây.
Kế đó liền tung một cước về phía Phí Thanh Sơn.
- Vững chắc có thừa, nhưng lực công kích chưa đủ mạnh.
Phí Thanh Sơn nhẹ nhàng trầm chân xuống, Diệp lão đại lập tức cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ truyền đến. Vốn muốn lấy lại thăng bằng nhưng đâu ngờ chỉ một cước nhẹ nhàng đó của Phí Thanh Sơn thôi mà cũng chứa trong đó kình lực đến cả ngàn cân.
Diệp Phàm rút cuộc vẫn bị cước lực đẩy lùi sang trái ba bước mới đứng vững lại được.
Xem ra câu gừng càng già càng cay ở đây không hề quá chút nào. Phí Thanh Sơn ngâm cứu võ công đã mấy chục năm nay, một kẻ cưỡi ngựa xem hoa nghiệp dư như hắn làm sao có thể so bì được.
Tuy vậy Diệp lão đại vẫn không hề nản chí, ngược lại càng thấy hứng khởi hơn, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng:
- Ăn thêm ba cước nữa của con này!
Diệp lão đại đột nhiên biến sang chiêu pháp rất quỷ dị, cứ xoay tít mấy vòng tại chỗ như con quay, thoạt nhìn quả thật hơi buồn cười.
- Ồ!
Phí Thanh Sơn lại bỗng hứng thú hẳn lên, lim dim mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không lâu sau bỗng bật cười:
- Hoàn quyển chi thuật của Cửu hoàn môn, không ngờ cậu cũng học được chiêu này đấy. Bản lĩnh hãy còn non lắm!
- Đến đây!
Diệp Phàm quét thêm một bán kính rộng rồi chuyển quỹ đạo phi thân tung cước về phía Phí Thanh Sơn. Chiêu này gọi là Tam Hoàn Sáo Nguyệt, Phí Thanh Sơn bây giờ chính là mục tiêu thay cho "bóng trăng" vậy. Song cước của Diệp Phàm bay vút lên chừng hơn ba mét khiến đám người Phí Nhất Độ luôn mồm trầm trồ khen ngợi.
- Anh Nhất Độ, chẳng phải nghe nói Diệp lão đại đã thành đồ bỏ đi rồi sao?
Phí Bát Độ không tài nào hiểu được cụ thể chuyện Diệp Phàm là thế nào.
- Ha ha, em xem hắn giống một phế nhân sao?
Phí Nhất Độ thản nhiên cười to.
- Chẳng lẽ là giả vờ?
Phí Bát Độ có chút kinh ngạc.
- Khà khà, thực cũng là giả, lấy giả mà làm thực. Bát Độ, em hãy nhớ cho kỹ, những gì tai nghe mắt thấy đêm nay đều là chuyện tuyệt mật của Phí gia chúng ta. Tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được. Ngay cả mẹ ruột cũng không thể kể lại, em hiểu chưa?
Phí Nhất Độ cẩn trọng giảng giải.
- Anh yên tâm đi, cái đầu này là của em, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Phí Bát Độ gật gật đầu, hai mắt đột nhiên mở to hết cỡ. Y phát hiện song cước của Diệp Phàm lúc xoay tròn trên không trung không ngờ lại cực giống với ba vòng tròn.
- Cước bộ sao có thể thành vòng tròn được, lạ thật! Lại hao hao giống với thuật Yoga của Ấn Độ.
Phí Nhất Độ vuốt vuốt mấy sợi râu dài dưới cằm, thấy không tài nào mà hiểu nổi.
- Nghe nói tuyệt kỹ của cửu hoàn môn chính là như vậy. Haizzz! Không ngờ Cửu hoàn môn của lão Diệp so với lão khốn kia còn lợi hại hơn nhiều.
Phí Bát Độ thở dài than vãn.
- Ngươi không chịu nhìn xem lão Diệp đã luyện đến tầng thứ mấy ư.
Phí Nhất Độ lạnh lùng hừ một tiếng.
- Bộp bộp bộp...
Ba tiếng giòn tan vang động, Diệp Phàm bị một cước của Phí Thanh Sơn đá văng ngược trở lại. Thình lình một tiếng không khống chế nổi liền ngã nhào xuống khe suối ngầm. Tuy vậy Phí Thanh Sơn cũng phải lùi lại ba bước mới đứng vững được.
Bèn tấm tắc khen ngợi:
- Cửu hoàn chi kỹ, quả nhiên không thể xem thường. Không tồi, không tồi chút nào!
- So với sư bá thì vẫn còn kém xa. Nếu thực sự đối địch, chắc hẳn con đã sớm xong đời rồi.
Diệp Phàm nhảy ra từ suối nước cười cười.
- Không thể nói thế được, cậu còn trẻ tuổi mà. Hồi ta bằng tuổi cậu cùng lắm mới luyện đến ngũ đẳng chứ mấy. So với bọn trẻ tuổi đồng trang lứa, cậu quả đúng là thiên tài vậy.
Phí Thanh Sơn rất hiếm khi khen ai lấy một câu.
- Xem cửu hoàn của con đây!
Diệp Phàm quát to một tiếng, lại quét một vòng tại chỗ, thân mình xoay mạnh về phía sau. Lộn nhào liên tiếp chín vòng trên không trung, khí lực phát ra uy mãnh vô cùng, sức mạnh của cửu hoàn hình thành nên một luồng khí lực cổ quái nhằm thẳng về phía Phí Thanh Sơn.
Hơn nữa, uy lực của đạo khí trường kia phát ra dường như ngày một mãnh liệt hơn. Tạo ra tiếng ầm ào như sóng thần xô đến, bọn Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đứng xa đến mấy chục mét mà vẫn cảm giác như tiếng máy bay cất cánh vang động bên tai. Không những vậy, một luồng kình lực mạnh mẽ xé đến, hai người lập tức trầm ổn thân mình theo thế trung bình tấn, dốc hết kình lực cự lại dư chấn phát ra từ đòn công kích mạnh mẽ vừa rồi.
- Lợi hại thật, không biết bác cả bị vây trong xoáy lực đó cảm giác sẽ như thế nào?
Phí Bát Độ kêu lên.
- Chắc chắn nếu là anh em mình thì đã sớm đã bị văng lên trời mà ngã đến trọng thương rồi. Này, hơi giống kiểu vòi rồng bên Mĩ em nhể.
Phí Nhất Độ bặm môi nhận định.
- "Vù vù"
Phí Thanh Sơn bị bức đến độ không ngờ đã dùng đến cả cánh tay trái, hai tay huơ mấy vòng rồi trở mình trên không. Một đạo khí phát ra nhắm thẳng đến đồng chí Tiểu Diệp rồi cuốn phăng xoáy lốc kia đi.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Liên tiếp mấy đạo kình lực qua đi, Diệp Phàm lăn liền ba vòng mới đứng vững được. Trái lại Phí Thanh Sơn chỉ có quần áo là phiêu hốt mấy bận, thân mình đến một bước cũng không hề dịch chuyển.
Diệp Phàm mặt đỏ lên, cả thẹn:
- Sư bá lợi hại, con không tài nào so bì được.
- Khá lắm, lần này tôi thua.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Không thể nào, con bị lực đạo cuốn theo lăn đến ba vòng, sư bá thì lại không hề nhúc nhích.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Cậu xem xem, tôi đã dùng đến cánh tay trái rồi.
Phí Thanh Sơn ha hả cười to.
Hai người lại tiếp tục quyền qua cước lại, Diệp Phàm cũng càng đánh càng thấy muôn phần hứng thú. Có thể chiết chiêu cùng cao thủ cửu đẳng cũng là một cơ hội tốt. Diệp Phàm cũng không còn băn khoăn nữa mà qua lại chiêu thức với Phí Thanh Sơn cởi mở hơn.
Sau đó Phí Thanh Sơn đem Phi ưng đề túng thuật vừa mới ngộ ra gần đây truyền cho Diệp Phàm.
Quả là linh diệu, Diệp Phàm vừa mới thử phi thân lên không ngờ đã trượt được mười bảy mười tám mét. Tuy nhiên, do lực đạo mạnh yếu chưa nắm vững, chềnh ềnh một cái lại chui tọt xuống lòng suối.
- Sư bá, Phi ưng thuật này luyện đến cảnh giới cao nhất chẳng hay có thể trượt được bao nhiêu mét?
Diệp Phàm hào hứng hỏi.
- Không rõ lắm, nhiều lắm một hơi ta cũng chỉ trượt được năm sáu mươi mét là phải tiếp đất rồi. Đương nhiên cái này không thể bay mà chỉ là lợi dụng khí động học để trượt thôi.
Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu.
Luyện đến khi toàn thân mồ hôi nhỏ giọt, mấy người mới chịu lên lại mặt đất.
- Tắm cái đi rồi tranh thủ nghỉ ngơi.
Phí Thanh Sơn vỗ vỗ vai Diệp Phàm, cười nói. Trong ánh mắt toát lên sự tán thưởng vô cùng.
Diệp Phàm vội chối:
- Con phải về thôi, tối nay nhà còn có chút việc, cháu xin cáo từ.
Sở dĩ như vậy là vì chủ tịch Đường có giao phó cho ông em Đường Lâm lệnh Diệp Phàm giờ là phải về đến nhà.
Lúc này, phu nhân Yến Hồng tiến đến, vẻ mặt tươi cười bảo:
- Không sao, cậu có việc thì cứ đi mà làm. Nhưng cứ tắm rửa cho nó sạch sẽ đã, Điệp Vũ đã chuẩn bị xong quần áo rồi, chắc là cũng vừa với cậu thôi. Em nó cũng xả nước cho cậu rồi đấy, mau đi đi.
- Chuyện này…
Diệp Phàm thấy có chút ngượng ngùng, mặt hắn hơi đỏ lên.