- Không bắt cô ả, thì văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố thành tờ giấy lộn, thái độ của cô ta rất cực đoan. Khi biết rõ nội dung văn kiện vẫn làm theo ý cá nhân, quả thực xem văn kiện do Ủy ban nhân dân thành phố xuống như một tờ giấy trắng. Loại cán bộ có thái độ không xem lãnh đạo ra gì, không tuân thủ quy định công tác của chính phủ không xử phạt thì sao chúng ta có thể khai triển công tác? Diệp Phàm hừ nói. - Như vậy đi, đối với một số hành vi của Phượng Anh, chúng ta phê bình giáo dục là chính. Tạm thời cách chức để tự kiểm điểm. Về phần xử phạt như thế nào, về sau định đoạt, có được không? Phạm Viễn mịt mờ biểu đạt ý không tán thành chuyện Phượng Anh, anh ta nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại giảng đạo:
- Cán bộ của chúng ta tuy nói phạm một chút sai lầm, tư tưởng của đảng là trị bệnh cứu người. Lại cho cô ta một cơ hội, hơn nữa, hiện tại trọng điểm công tác của chúng ta là tu sửa khe suối Vượng Phu. Những chuyện khác đều phải vì chuyện này mà phục vụ.
- Bí thư Phạm, nếu không trừng trị Phượng Anh này thì việc sửa trị khe suối Vượng Phu sẽ còn xuất hiện tình trạng tương tự, tất cả mọi người xem Văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố có như không có, kết quả tất không xong, như thế thì sao có thể triển khai công tác? Tôi hy vọng Bí thư Phạm có thể ủng hộ Công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Tu sửa khe suối Vượng Phu là đại sự, tuyệt không thể lại xuất hiện tình huống thế này. Chúng ta đang giải phóng mặt bằng, thế mà lại vi phạm quy định phê chuẩn cấp đất xây dựng. Về sau hẳn sẽ xuất hiện một loạt vấn đề, tỷ như, vấn đề bồi thường chẳng hạn, tài chính của thành phố chúng ta phỏng chừng khó có thể gánh vác. Diệp Phàm tỏ thái độ cứng rắn, kiên quyết.
- Vi phạm về xây dựng khẳng định phải dỡ bỏ, hơn nữa, nếu đã là vi phạm về xây dựng thì chúng ta khẳng định sẽ không bồi thường. Về phần đất đai phê duyệt lúc trước, tôi tin tưởng Chủ tịch thành phố Diệp hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Lão già Phạm Viễn này căn bản đang đá bóng, không nói một câu cụ thể, mà tất cả đều ba phải. Hơn nữa, không trực diện đi vào vấn đề của Phượng Anh.
- Bí thư Phạm, chuyện xử lý Phượng Anh tôi đã tuyên bố trước mặt mọi người rồi. Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, khi làm một số việc cần phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó hãy làm. Lấy mũ quan của cán bộ chỉ có tổ chức đảng mới có quyền lực này thôi. Cho là tổ chức đảng thì khi muốn cũng cần phải trải qua quá trình điều tra toàn diện lấy chứng cứ, nếu thông qua điều tra nhận định đồng chí ấy đích thật có phạm sai khi cần bắt thì mới bắt. Phạm Viễn tỏ thái độ rất quỷ dị, không ngờ mịt mờ nhìn Diệp Phàm ám chỉ có ý vượt quá quyền hạn. Ý ám chỉ ông ta mới là đại biểu của tổ chức đảng.
- Tôi biết việc này mình có chút nóng vội, tuy nhiên, tôi cũng không có ý gì khác. Tôi nghĩ Thương Ưởng cửa nam lập mộc cũng là vì tạo độ tin tưởng cho chính phủ. Tôi làm hết thảy đều là vì công tác, tuyệt không có bất kỳ ý mưu cầu lợi ích cá nhân nào. Diệp Phàm kiên trì với cái nhìn của chính mình.
- Vậy được, nếu anh đã kiên trì muốn hạ bệ Phượng Anh, vậy vào ngày mai khi việc sửa trị khe suối Vượng Phu thảo luận xong sẽ bàn luận một chút. Dù sao, Phượng Anh là cán bộ cấp Cục trưởng, với thành phố Hải Đông chúng ta mà nói thì chức vị của cô ta cũng khá trọng yếu. Phạm Viễn thản nhiên hừ nói.
- Vậy ý của Bí thư Phạm là cùng quan điểm với cái nhìn của tôi? Diệp Phàm cố ý hỏi, tất nhiên là đang thăm dò Phạm Viễn. - Tôi đồng ý việc này đem lên bàn hội nghị thường vụ thảo luận, về phần kết quả thảo luận như thế nào, cá nhân tôi cũng không thể đại biểu cho ý kiến của tổ chức. Phạm Viễn giảo hoạt như cá chạch, căn bản không lộ ra một chút gì. Diệp Phàm biết rằng mình rất khó thuyết phục Phạm Viễn. Phỏng chừng, bên trong hẳn là có mưu mẹo. Đi ra khỏi nhà Phạm Viễn gia, Diệp Phàm quay đầu nhìn lại căn nhà cũ. Cảm giác áp lực lớn chưa từng có, nếu ngày mai không thuận lợi bắt Phượng Anh, thì lời một Chủ tịch thành phố như hắn nói ra thật đúng là quá thúi. Chủ tịch thành phố, nói thì dễ nghe, Chủ tịch của một thành phố. Kỳ thật, về việc trọng đại như khi thành phố điều chỉnh nhân sự thì Chủ tịch thành phố cũng không có nhiều quyền chủ quyết. Mới ra khỏi không bao lâu liền nhận được điện thoại của Tằng Tuấn Tài, nói mời Diệp Phàm đến Ngọc Lương lầu ngồi chơi. Diệp Phàm nhìn đồng hồ, phát hiện không khuya lắm thế là vui vẻ đến đó.
"Ngọc Lương lầu" ở Hải Đông là nơi khá có danh tiếng, là tửu lầu dùng phong cách dân tộc thiểu số làm phong cách chính. Sau khi đi vào phòng, không ngờ phát hiện ra thư ký của Bí thư Thành ủy Lôi là Lưu Chân Mai đang có mặt. Ngoại trừ cô ta ra còn có Tằng Tuấn Tài và một phu nhân.
- Chủ tịch thành phố, xin chào. Lưu Chân Mai giành chào hỏi trước, hơn nữa còn đi tới tận cạnh cửa.
- Ha hả, là Thư ký Lưu. Xin chào xin chào! Diệp Phàm cười, tay bắt tay của Lưu Chân Mai. Trước mắt vị này làv đại nhân vật xếp hạng đệ tam trong hàng ngũ hội nghị thường vụ của thành phố Hải Đông, Diệp Phàm thật vẫn chưa mò thấu trong lòng của cô đang suy nghĩ gì. Mà cha cô Lưu Quần Phong làm chủ trì ở ở Hàn Lâm Tự, hai cha con bất hòa. Diệp Phàm đến trước mắt vẫn không tìm được cơ hội trợ giúp bọn họ tiêu tan trướng ngại. Chỉ đang mơ hồ tính toán mà thôi. - Chủ tịch thành phố, đây chính là em gái tôi, Trang Hồng Mai là vợ của Tuấn Tài. Lúc này, Lưu Chân Mai chỉ vào người ngồi bên cạnh giới thiệu nói.
- Em gái Thư ký Lưu, xin chào. Diệp Phàm cố ý để trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, bởi vì, nghe Phạm Cương nói Lưu Quần Phong chỉ sinh một con gái lá Lưu Chân Mai, từ khi nào lại nhảy ra một em gái. - Cô ấy là em gái nuôi. Lưu Chân Mai bổ sung một câu. Về sau, bốn người ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Chủ tịch thành phố, anh đến Hải Đông gần hai tháng rồi, ở Hải Đông có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Tỷ như, tam đầm vọng nguyệt, lưu hoa cốc... Ngoài thời gian công tác bận rộn ra thì có thể đi tham quan giải sầu một chút. Lưu Chân Mai mỉm cười giảng đạo.
- Đúng vậy đúng vậy! Diệp Phàm gật gật đầu, thuận miệng giảng đạo - Đại tự kim mã tự của Hải Đông không tệ. Phật học cao thâm, khi nhàn hạ đến đó một chút cũng tuyệt, cùng cao tăng nói chuyện phật lý cũng có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, tu thân dưỡng tính.
- Chủ tịch thành phố đi đến Kim Mã tự chưa? Tằng Tuấn Tài hỏi.
- Còn chưa đi, qua khoảng thời gian này nếu có rảnh nhất định sẽ đi. Diệp Phàm cười,
- Tuy nhiên, lần trước ngẫu nhiên mà phát hiện ra một nơi rất đẹp.
- Úc, nơi nào, Chủ tịch thành phố nói đi. Có lẽ tôi có biết một chút. Lưu Chân Mai thản nhiên cười nói. - Hàn Lâm tự. Nói đến đây Diệp Phàm cố ý dừng lại một chút. Quả nhiên, có chút phản ứng. Với đôi mắt ưng hắn phát hiện mắt Lưu Chân Mai nhảy vài cái. Hơn nữa, sắc mặt hơi có chút trầm xuống. Tằng Tuấn Tài và Trang Hồng Mai khẳng định biết quan hệ giữa chủ trì Lưu Quần Phong của Hàn lâm tự cùng Lưu Chân Mai, cho nên khi vừa nghe Diệp Phàm nhắc tới Hàn Lâm tự, ánh mắt không tránh khỏi nhìn Lưu Chân Mai, phỏng chừng cũng xem phản ứng của Lưu Chân Mai.
- Hàn Lâm tự, chưa nghe nói qua. Lưu Chân Mai hừ lạnh một tiếng, hơi có vẻ không hài lòng.
- Chưa nghe nói qua cũng là chuyện bình thường. Tôi vốn cũng không biết nơi này, khoảng thời gian trước ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đó. Phát hiện bên trong cổ thụ không ngờ có lối đi. Vì thế bước lên xem. Phát hiện hoàn cảnh thật đúng là không tồi, thanh u thanh nhã, thật đúng là nơi rất tuyệt để tu thân dưỡng tính. Hơn nữa, đại sư chủ trì Hàn Lâm tự rất có phong phạm của một đại sư, đối với lý luận về phương diện Phật học Phật hiệu cũng có kiến thức sâu rộng. Cho nên, không lâu sau tôi đến Hải Đông phát xuống một khoản tiền, cấp cho Hàn Lâm tự làm đường. Hiện tại cũng không rõ đường làm xong chưa? Có rảnh cũng phải đi xem mới được. Diệp Phàm cố ý giảng đạo, hắn đang khích Lưu Chân Mai.
- Một cái miếu đổ nát không ai biết, đến tôi là người của địa phương này cũng chưa nghe nói qua, tôi thấy hẳn là không có gì hay để thưởng thức. Đơn giản ở nơi hẻo lánh một chút, còn về phần người đại sư áo xanh mà Chủ tịch thành phố nói đơn giản chỉ là một hòa thượng thôn dã thôi. Có thể hiểu được lý luận Phật học cao thâm, chắcg cũng chỉ là biết vài ba thứ. Đơn giản chỉ muốn lừa Chủ tịch thành phố chút tiền thôi. Tôi thấy tám phần là không có tu. Chủ tịch thành phố không biết đã cấp ra bao nhiêu, ngàn vạn lần đừng để bị lừa. Nếu khoản tiền này còn chưa xuất ra khỏi cục Tài chính, thì nên khẩn trương thu về. Bằng không tổn thất sẽ lớn. Lúc này, Lưu Chân Mai khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên hừ nói. Xem ra, Lưu Chân Mai đối với cha mình gút mắc rất khó tiêu tan. Đây rõ ràng là Lưu Chân Mai đang cố ý làm thấp giá trị của Lưu Quần Phong. Diệp Phàm suy nghĩ, miệng cười nói: - Lời này cũng nên suy nghĩ! Thư ký Lưu nếu thực thấy qua, nhất định sẽ có cảm thụ khác. Hơn nữa, tôi còn phát hiện ngôi tự này có một bí mật.
- Bí mật, một cái miếu sơn dã đổ nát thì có cái gì bí mật? Trên mặt Lưu Chân Mai hiện ra một tia khinh thường. - Hậu viện của Hàn Lâm tự có một vách tường lớn, bên ngoài rêu xanh bao trùm bên trong không ngờ cất giấu rất nhiều bút tích của những danh nhân Trung Hoa chúng ta. Lúc ấy khi nghe xong đại sư áo xanh giới thiệu, tôi liền an bài riêng chuyên gia về văn vật đi khảo chứng. Rất có giá trị về nghệ thuật và du lịch. Hơn nữa, trong đó còn có một câu chuyện khá xưa. Diệp Phàm nói đến đây, cố ý thở dài, tỏ vẻ có chút khổ sở. - Chuyện xưa thê lương, tôi rất muốn nghe xem sao? Lưu Chân Mai thản nhiên hừ nói. - Ôi. Diệp Phàm đầu tiên thở dài, sau nhấp một ngụm rượu, nói:
- Hơn 10 năm trước, nghe nói đại sư áo xanh vẫn chưa có xuất gia. Tuy nhiên, khi đó ông gặp gỡ chủ trì lúc đó của Hàn Lâm tự là đại sư Hồng Á. Bọn họ biết nhau bên ngoài, nghe nói đại sư áo xanh khi chưa xuất gia rất thích chu du khắp nơi. Mà đại sư Hồng Á cũng là người rất thiện lương, lúc ấy gặp đại sư áo xanh bị bệnh nặng ngã trên núi. Đại sư Hồng Á dùng tiền hoá duyên được trị cho đại sư áo xanh. Hơn nữa, trong thời gian chữa bệnh hai người đã kết tình anh em. Áo xanh bị Hồng Á ảnh hưởng, từ đó về sau bỗng thích làm chút việc thiện. Ước chừng khoảng mười một mười hai năm trước, đại sư Hồng Á khi sắp ra đi, trước khi chết, ông đem bí mật tượng đá phía sau núi nói cho áo xanh biết. Và giải thích với áo xanh, nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt ngôi tự này. Còn đại sư Hồng Á vì bảo tồn tốt bức tường đá khắc đó mà phát hiện ra đạo sĩ thần bí có thể làm được chuyện này. Người này là một đạo sĩ Lao sơn, tên Khang Tín. Nghe xong Hồng Á giải thích, áo xanh tới Lao sơn, cầu Khang đạo trưởng đem phương pháp khắc đá bảo tồn truyền thụ cho mình. Tuy nhiên, Khang đạo trưởng là người có tính tình cổ quái, lúc đầu không chịu. Sau lại thấy áo xanh rất thành tâm nên cũng nhận lời. Tuy nhiên, Khang đạo trưởng yêu cầu áo xanh vì ông ta làm công không một năm. Nội trong một năm không thể liên hệ với bất cứ kẻ nào. Tất nhiên là hy vọng áo xanh có thể chuyên tâm học nghệ. Áo xanh nghĩ đến ân nhân cứu mạng là Hồng Á đại sư còn trên giường bệnh chờ mình học được kinh nghiệm trở về, cuối cùng ông nhận lời. Suốt thời gian một năm, áo xanh ngoại trừ đi theo Khang đạo trưởng học nghệ ra thì không liên hệ với bất cứ kẻ nào bên ngoài.
Nói đến nơi đây, Diệp Phàm lại thở dài. Cố ý dừng lại, tất nhiên là đang quan sát thái độ của Lưu Chân Mai.
Tuy nhiên, Đồng chí Lưu Chân Mai cũng không hé răng. Câu được câu không nhấm nháp chén canh. Dường như không chút quan tâm, khiến Diệp Phàm thấy trong lòng có chút buồn bực. Cân nhắc không ra Lưu Chân Mai có tâm tư gì. Kỳ thật, Diệp Phàm nói căn bản đều là bịa đặt ra cả. Tất nhiên là vì đại sư áo xanh giải thích duyên cớ vì sao khi bà xã bị bệnh mà không có lời thăm hỏi. Lúc này, Trang Hồng Mai ở một bên có chút nóng vội, cô vụng trộm nhìn Lưu Chân Mai liếc mắt một cái, hỏi Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, sau lại thế. Chẳng lẽ đại sư áo xanh đến người nhà cũng không quan tâm? Không phải nghe nói thời điểm đó ông còn chưa xuất gia, trong nhà của ông không phải có người rất đáng thương sao. Phỏng chừng còn có đứa con và bà xã?
- Chuyện này tôi không rõ lắm. Tôi cũng nghe từ một hòa thượng của Hàn Lâm tự nói, đại sư áo xanh sau khi học xong trở về phát hiện đại sư Hồng Á đã vì bệnh mà quy thiên. Có lẽ do bi thương quá cho nên xuất gia. Diệp Phàm cố ý giảng đạo.
- Khả năng không phải thế đâu, có lẽ là sau khi đại sư áo xanh về nhà, phát hiện trong nhà cũng đã xảy ra chuyện gì. Sau lại do nội tâm áy náy cho nên xuất gia. Lúc này, Trang Hồng Mai giảng đạo, ánh mắt cũng luôn mịt mờ quan sát Lưu Chân Mai. Hết thảy tất nhiên không thoát ra khỏi đôi mắt ưng của Diệp Phàm.
- Có lẽ là vậy, tuy nhiên, dường như nội tâm của đại sư áo xanh rất thống khổ. Trước tết tôi có đến Hàn Lâm tự lần thứ hai. Mỗi lần đến đều phát hiện đại sư áo xanh ngơ ngác đứng lặng trước vách đá rêu xanh. Hơn nữa, vẫn mân mê mãi một gốc cây mai trong chùa, đôi khi còn rơi lệ. Tôi hỏi ông, ông cũng không nói, chỉ lắc lắc đầu. Vẻ mặt thống khổ, chuyện này tôi cũng thấy ngượng ngùng vì không tiện khơi lại nổi đau của người ta, có phải hay không? Cho nên tôi không hỏi nữa. Diệp Phàm thuận miệng giảng đạo, một lúc lại khoát tay áo giảng đạo
- Thôi vậy, không nói nữa.
- Chủ tịch thành phố, Đồng chí Phượng Anh của cục Xây dựng thành phố cũng quá mức. Người như thế nên trị, bằng không, kêu chúng ta làm sao khai triển công tác được. Chuyện khe suối Vượng Phu nếu đã do thành phố an bài tôi phụ trách, Phượng Anh vi phạm quy định cấp phép sai nguyên tắc, không phải là tạo thêm phiền cho bộ chỉ huy chúng ta sao? Về sau chúng ta yêu cầu bọn họ dỡ bỏ, người ta đưa ra giấy phép xây dựng, thì ngược lại chúng ta bị đuối lý. Việc này không xử lý không được, phải mạnh tay một chút, đem toàn bộ giấy phép cấp trước đó công bố cấp sai quy định. Chỉ có người cấp giấy chứng nhận vi phạm quy định mới có thể chứng minh giấy phép phát ra cũng vi phạm quy định. Chỉ có như vậy, khi chúng ta động thủ dỡ bỏ mới có thể làm đúng lý hợp tình. Bằng không, danh bất chính ngôn bất thuận, chuyện tu sửa khe suối Vượng Phu này chỉ có thể là lời nói suông. Tằng Tuấn Tài có chút giận dữ giảng đạo.
- Úc, đồng chí Tằng Tuấn Tài cũng đồng ý với cách tôi xử lý Đồng chí Phượng Anh? Diệp Phàm cố ý vẹo ngắm Tằng Tuấn Tài liếc mắt một cái. Diệp Phàm biết rằng Tằng Tuấn Tài nói như thế là vì đang ở trước mặt chị nuôi Lưu Chân Mai. Phỏng chừng việc này có mục đích nhất định. Tuy nhiên, mục đích gì thì Diệp Phàm tạm thời chưa có nghiền ngẫm ra. Phỏng chừng có can hệ cùng Lưu Chân Mai.
- Đương nhiên đồng ý, dỡ bỏ mũ đã là nhẹ. Cán bộ mà tùy ý dùng quyền lực quốc gia cấp cho cố ý làm bậy thì vào tù còn được. Hơn nữa, trong đó có phải còn dính đến chuyện quyền tiền giao dịch hay không. Bằng không Phượng Anh dựa vào cái gì mà dám cấp phép xây dựng? Lúc ấy sau khi nghe nói xong chị nuôi cũng khá oán giận. Tằng Tuấn Tài giảng đạo, rốt cục lôi Lưu Chân Mai ra.
- Úc, Lưu Bí thư cũng oán giận? Xem ra cách nghĩ của chúng ta có phải là nhất trí hay không? Diệp Phàm tất nhiên tùy gậy mà vung, quay đầu hỏi Lưu Chân Mai.
- Kỳ thật, đối với hành động của Đồng chí Phượng Anh, rất nhiều đồng chí ở thành phố sớm đã có ý kiến. Lưu Chân Mai thản nhiên gật gật đầu, thừa nhận cách nói của Tằng Tuấn Tài.
- Sớm đã có ý kiến, có phải nói Đồng chí Phượng Anh làm công tác luôn luôn như thế hay không? Diệp Phàm có hứng thú hỏi, nếu có thể bắt lấy việc này làm "Kíp nổ", kêu tổ điều tra bắt tay vào kiểm tra, có lẽ sẽ có thể đưa người phụ nữ này vào tù. Cho đến lúc này, đại uy tín của Diệp Phàm tôi tất nhiên sẽ tăng lên.
- Việc này, vẫn do Tuấn Tài nói lại với anh. Lưu Chân Mai ra hiệu cho em rể Tằng Tuấn Tài nói.
- Chủ tịch thành phố, Phượng Anh, người phụ nữ này luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn. Hơn nữa, nói về bản lĩnh thì cũng không có đại bản lĩnh gì. Tuy nhiên, kỳ quái chính là, lão cục trưởng tiền nhiệm, đồng chí Trịnh Phi rất coi trọng cô ta. Còn cục trưởng đương nhiệm đồng chí Nhâm Thành Phương cũng rất coi trọng cô ta. Đồng chí Đinh Nghĩa Minh, phân công quản lý cục Xây dựng thành phố, hình như đối với cô ấy cũng có chút bất mãn. Có mấy lần cùng đồng chí Đinh uống rượu, khi ấy miệng anh ta luôn chửi rủa cô ta. Hình như là nói Phượng Anh quá kiêu ngạo, đơn giản chỉ biết ỷ vào người của Phượng gia ở Thủy Châu giúp đỡ. Tằng Tuấn Tài giảng đạo. - Phượng gia Thủy Châu, có phải là gia tộc có ông lão luyện võ công hay không. Dưới trướng có thiệt nhiều công ty, là phú gia nổi danh ở tỉnh Nam Phúc chúng ta? Diệp Phàm đuổi sát hỏi.
- Cài này tôi không rõ ràng lắm. Hơn nữa, Thủy Châu lớn như vậy, gia tộc có được vài tỷ gia sản cũng không phải ít. Tằng Tuấn Tài lắc lắc đầu. Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng đã có nút thắt. Suy nghĩ có phải lần trước Phượng gia cùng Lý Độn Miên của phái Thanh Thành liên hợp lại đánh lén mình hay không, hiện tại chạm nhau về thương nghiệp. Mà tòa lầu mới đó cũng họ Phượng, nhiều chuyện kỳ quái như vậy kết hợp lại không thể không khiến Diệp lão đại hoài nghi.
- Chủ tịch thành phố Diệp, vừa rồi Bí thư Phạm gọi điện thoại nói là ngày mai muốn mở hội nghị thường vụ, anh nhận được thông tri chưa? Lúc này, Lưu Chân Mai húp chút canh, thản nhiên hỏi.
- Ha hả, hội nghị thường vụ lần này chính là do tôi yêu cầu Bí thư Phạm mở. Một là thảo luận một chút phương án tu sửa khe suối Vượng Phu đã được các phòng ban của Ủy ban nhân dân thành phố thông qua. Thứ hai, còn có yêu cầu nho nhỏ. Hy vọng đến lúc đó Lưu Bí thư có thể ủng hộ công tác của Diệp Phàm. Diệp Phàm đang lúc thấy không có cơ hội mở miệng, Lưu Chân Mai tự động lại đưa lên cửa miệng, quả là cơ hội tốt đến nơi. - Úc, Lưu Chân Mai thản nhiên lên tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, giảng đạo,
- Về chuyện sửa trị khe suối Vượng Phu, các vị ủy viên thường vụ ở thành phố nghe nói cũng không có cùng cái nhìn. Tuy nhiên, theo cá nhân tôi thì khe suối Vượng Phu sớm nên sửa trị. Chuyện này tôi đồng ý với cái nhìn của Chủ tịch thành phố. Lưu Chân Mai vứt cho Diệp Phàm cái phao tốt trước, hắn suy nghĩ người phụ nữ này phỏng chừng còn có chuẩn bị ở sau. Tuy nhiên, miệng cũng cười giảng đạo - Tôi đây cảm ơn Lưu Bí thư đã ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố trước, tôi kính Bí thư Lưu một ly.
- Cùng cạn nào. Lưu Chân Mai đưa ly rượu lên cùng Diệp lão đại cạn một ly, về sau mới giảng đạo
- Chủ tịch thành phố Diệp, yêu cầu nhỏ của anh là gì? Tôi nghĩ việc mà đưa lên bàn hội nghị thường vụ thảo luận thì hẳn không phải việc nhỏ. - Chính là Phượng Anh, đồng chí này theo tôi thấy không bắt là không được. Hy vọng đến lúc đó khi thảo luận chuyện của cô ta, Bí thư Lưu cũng có thể cho tôi sự tán đồng. Diệp Phàm rõ ràng đã kiên trì nói ra.
- Phượng Anh này nếu muốn bắt hạ cô ta thì có chút khó khăn. Lưu Chân Mai không nói ủng hộ cũng không nói không ủng hộ mà chỉ nói có khó khăn. - Đương nhiên là có khó khăn rồi, tôi nghĩ, Phượng Anh là một Phó cục trưởng thường trực kiêu ngạo như thế, sau lưng khẳng định có bối cảnh sâu thâm. Nhưng, vì kế hoạch khe suối Vượng Phu, chúng ta dù sao cũng phải dẹp chướng ngại vật đi. Công tác này dù sao cũng phải làm có phải hay không? Tuy nhiên, chuyện lần này nếu có thể thành công, Diệp Phàm sẽ nhớ kỹ sự ủng hộ của Bí thư Lưu. Diệp Phàm nói rõ ràng làm cũng rõ ràng, đã cho Lưu Chân Mai một lời hứa hẹn.
- Ha hả. Lưu Chân Mai thản nhiên cười cười, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, đột nhiên, người phụ nữ này cau mày, trầm ngâm một lúc mới nói - Quả thật là có chuyện muốn phiền Chủ tịch thành phố một chút.
- Bí thư Lưu mời nói. Diệp Phàm thuận miệng hỏi, trong bụng nói quả nhiên có giao dịch. Cái này kêu là quyền quyền giao dịch... - Phỏng chừng, hội nghị thường vụ ngày mai ngoại trừ thảo luận hai sự kiện trên ra, hẳn là còn có việc về điều chỉnh nhân sự vào vị trí Phó cục trưởng thường trực của cục Tài chính thành phố. Vốn Phó cục trưởng của Cục Tài chính thành phố là đồng chí Châm đã điều đến tỉnh ngoài. Nên vị trí này đến hiện tại vẫn trống không gần ba tháng. Lưu Chân Mai giảng đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ba tháng, thời gian tương đương dài. Cục Tài chính thành phố là nơi mấu chốt, Phó cục trưởng thường trực lại càng là vị trí mấu chốt, việc này không thể kéo dài. Không biết Lưu Bí thư vừa ý người nào? Tôi muốn tìm hiểu một chút, khi ở hội nghị thường vụ cũng dễ có cái ăn nói có phải hay không? Dù sao hiện tại về phương diện nhân sự Diệp Phàm không muốn trộn lẫn vào, trợ lực cho Lưu Chân Mai một chút cũng không vướng ngại gì, xem như trả cho cô một ân tình cũng tốt.
- Người này tên Vương Long Đông, nguyên công tác tại văn phòng Thành ủy đảm nhiệm ghế phó chủ nhiệm. Tốt nghiệp Đại học Hải Giang là sinh viên hệ chính quy. Năm nay cũng vừa đứng ba mươi tuổi, đúng vào thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh. Đồng chí này suy nghĩ linh hoạt, công tác tại văn phòng Thành ủy cũng rất nhiệt tình. Quan hệ cùng lãnh đạo khắp nơi cũng tương đương không tồi. Chẳng qua hiện tại thể chế của chúng ta thì anh cũng rõ ràng, làm tốt không có nghĩa là sẽ được đề bạt. Vấn đề đề bạt này mấu chốt vẫn nằm ở trong tay lãnh đạo. Lãnh đạo thấy được thì mới chính thức đề bạt. Bằng không, có làm được việc hơn nữa thì cũng chỉ có thể là một khẩu súng trong tay lãnh đạo mà thôi. Lúc dùng được thì lấy ra dùng khi không cần thì vứt qua một bên. Lưu Chân Mai nói còn kèm theo hơi thở dài.
- Ừ, phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy đến cục Tài chính đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cũng là chuyện quá khứ. Chẳng qua, anh ta là cán bộ cấp Cục phó, lần này Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính là cán bộ cấp Cục trưởng. Cái này là đề bạt đứng đắn, hơn nữa là đúng thực chức. Khó khăn phỏng chừng không nhỏ. Diệp Phàm mịt mờ chỉ ra, phía bên Phạm Viễn không dễ thông qua. Hơn nữa, khó khăn càng lớn thì ân tình mình giúp Lưu Chân Mai tất nhiên càng nặng.
- Ha hả, Chủ tịch thành phố Diệp, khó khăn này tất nhiên lớn. Phỏng chừng phải chịu áp lực từ nhiều phương diện. Lưu Chân Mai thản nhiên cười nói.
- Làm gì mấy phương diện, chúng ta cần thám thính trước. Bằng không, đến lúc đó hai mắt khó mà đối phó. Nói đến nơi đây Diệp Phàm nhìn Lưu Chân Mai liếc mắt một cái, lại giảng đạo,
- Nói thật, tôi đến Hải Đông không đến hai tháng, đối với người và việc của hội nghị thường vụ thành phố ta biết rất chi là ít.
- Vì sao vị trí này vẫn trống không mà không bố trí người, lực cản lớn nhất ở đây ngược lại là Cục trưởng cục Tài chính thành phố đồng chí Lưu Nhất Tiêu. Lưu Chân Mai lộ chân tướng nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Không bắt cô ả, thì văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố thành tờ giấy lộn, thái độ của cô ta rất cực đoan. Khi biết rõ nội dung văn kiện vẫn làm theo ý cá nhân, quả thực xem văn kiện do Ủy ban nhân dân thành phố xuống như một tờ giấy trắng. Loại cán bộ có thái độ không xem lãnh đạo ra gì, không tuân thủ quy định công tác của chính phủ không xử phạt thì sao chúng ta có thể khai triển công tác? Diệp Phàm hừ nói. - Như vậy đi, đối với một số hành vi của Phượng Anh, chúng ta phê bình giáo dục là chính. Tạm thời cách chức để tự kiểm điểm. Về phần xử phạt như thế nào, về sau định đoạt, có được không? Phạm Viễn mịt mờ biểu đạt ý không tán thành chuyện Phượng Anh, anh ta nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại giảng đạo:
- Cán bộ của chúng ta tuy nói phạm một chút sai lầm, tư tưởng của đảng là trị bệnh cứu người. Lại cho cô ta một cơ hội, hơn nữa, hiện tại trọng điểm công tác của chúng ta là tu sửa khe suối Vượng Phu. Những chuyện khác đều phải vì chuyện này mà phục vụ.
- Bí thư Phạm, nếu không trừng trị Phượng Anh này thì việc sửa trị khe suối Vượng Phu sẽ còn xuất hiện tình trạng tương tự, tất cả mọi người xem Văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố có như không có, kết quả tất không xong, như thế thì sao có thể triển khai công tác? Tôi hy vọng Bí thư Phạm có thể ủng hộ Công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Tu sửa khe suối Vượng Phu là đại sự, tuyệt không thể lại xuất hiện tình huống thế này. Chúng ta đang giải phóng mặt bằng, thế mà lại vi phạm quy định phê chuẩn cấp đất xây dựng. Về sau hẳn sẽ xuất hiện một loạt vấn đề, tỷ như, vấn đề bồi thường chẳng hạn, tài chính của thành phố chúng ta phỏng chừng khó có thể gánh vác. Diệp Phàm tỏ thái độ cứng rắn, kiên quyết.
- Vi phạm về xây dựng khẳng định phải dỡ bỏ, hơn nữa, nếu đã là vi phạm về xây dựng thì chúng ta khẳng định sẽ không bồi thường. Về phần đất đai phê duyệt lúc trước, tôi tin tưởng Chủ tịch thành phố Diệp hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Lão già Phạm Viễn này căn bản đang đá bóng, không nói một câu cụ thể, mà tất cả đều ba phải. Hơn nữa, không trực diện đi vào vấn đề của Phượng Anh.
- Bí thư Phạm, chuyện xử lý Phượng Anh tôi đã tuyên bố trước mặt mọi người rồi. Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, khi làm một số việc cần phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó hãy làm. Lấy mũ quan của cán bộ chỉ có tổ chức đảng mới có quyền lực này thôi. Cho là tổ chức đảng thì khi muốn cũng cần phải trải qua quá trình điều tra toàn diện lấy chứng cứ, nếu thông qua điều tra nhận định đồng chí ấy đích thật có phạm sai khi cần bắt thì mới bắt. Phạm Viễn tỏ thái độ rất quỷ dị, không ngờ mịt mờ nhìn Diệp Phàm ám chỉ có ý vượt quá quyền hạn. Ý ám chỉ ông ta mới là đại biểu của tổ chức đảng.
- Tôi biết việc này mình có chút nóng vội, tuy nhiên, tôi cũng không có ý gì khác. Tôi nghĩ Thương Ưởng cửa nam lập mộc cũng là vì tạo độ tin tưởng cho chính phủ. Tôi làm hết thảy đều là vì công tác, tuyệt không có bất kỳ ý mưu cầu lợi ích cá nhân nào. Diệp Phàm kiên trì với cái nhìn của chính mình.
- Vậy được, nếu anh đã kiên trì muốn hạ bệ Phượng Anh, vậy vào ngày mai khi việc sửa trị khe suối Vượng Phu thảo luận xong sẽ bàn luận một chút. Dù sao, Phượng Anh là cán bộ cấp Cục trưởng, với thành phố Hải Đông chúng ta mà nói thì chức vị của cô ta cũng khá trọng yếu. Phạm Viễn thản nhiên hừ nói.
- Vậy ý của Bí thư Phạm là cùng quan điểm với cái nhìn của tôi? Diệp Phàm cố ý hỏi, tất nhiên là đang thăm dò Phạm Viễn. - Tôi đồng ý việc này đem lên bàn hội nghị thường vụ thảo luận, về phần kết quả thảo luận như thế nào, cá nhân tôi cũng không thể đại biểu cho ý kiến của tổ chức. Phạm Viễn giảo hoạt như cá chạch, căn bản không lộ ra một chút gì. Diệp Phàm biết rằng mình rất khó thuyết phục Phạm Viễn. Phỏng chừng, bên trong hẳn là có mưu mẹo. Đi ra khỏi nhà Phạm Viễn gia, Diệp Phàm quay đầu nhìn lại căn nhà cũ. Cảm giác áp lực lớn chưa từng có, nếu ngày mai không thuận lợi bắt Phượng Anh, thì lời một Chủ tịch thành phố như hắn nói ra thật đúng là quá thúi. Chủ tịch thành phố, nói thì dễ nghe, Chủ tịch của một thành phố. Kỳ thật, về việc trọng đại như khi thành phố điều chỉnh nhân sự thì Chủ tịch thành phố cũng không có nhiều quyền chủ quyết. Mới ra khỏi không bao lâu liền nhận được điện thoại của Tằng Tuấn Tài, nói mời Diệp Phàm đến Ngọc Lương lầu ngồi chơi. Diệp Phàm nhìn đồng hồ, phát hiện không khuya lắm thế là vui vẻ đến đó.
"Ngọc Lương lầu" ở Hải Đông là nơi khá có danh tiếng, là tửu lầu dùng phong cách dân tộc thiểu số làm phong cách chính. Sau khi đi vào phòng, không ngờ phát hiện ra thư ký của Bí thư Thành ủy Lôi là Lưu Chân Mai đang có mặt. Ngoại trừ cô ta ra còn có Tằng Tuấn Tài và một phu nhân.
- Chủ tịch thành phố, xin chào. Lưu Chân Mai giành chào hỏi trước, hơn nữa còn đi tới tận cạnh cửa.
- Ha hả, là Thư ký Lưu. Xin chào xin chào! Diệp Phàm cười, tay bắt tay của Lưu Chân Mai. Trước mắt vị này làv đại nhân vật xếp hạng đệ tam trong hàng ngũ hội nghị thường vụ của thành phố Hải Đông, Diệp Phàm thật vẫn chưa mò thấu trong lòng của cô đang suy nghĩ gì. Mà cha cô Lưu Quần Phong làm chủ trì ở ở Hàn Lâm Tự, hai cha con bất hòa. Diệp Phàm đến trước mắt vẫn không tìm được cơ hội trợ giúp bọn họ tiêu tan trướng ngại. Chỉ đang mơ hồ tính toán mà thôi. - Chủ tịch thành phố, đây chính là em gái tôi, Trang Hồng Mai là vợ của Tuấn Tài. Lúc này, Lưu Chân Mai chỉ vào người ngồi bên cạnh giới thiệu nói.
- Em gái Thư ký Lưu, xin chào. Diệp Phàm cố ý để trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, bởi vì, nghe Phạm Cương nói Lưu Quần Phong chỉ sinh một con gái lá Lưu Chân Mai, từ khi nào lại nhảy ra một em gái. - Cô ấy là em gái nuôi. Lưu Chân Mai bổ sung một câu. Về sau, bốn người ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Chủ tịch thành phố, anh đến Hải Đông gần hai tháng rồi, ở Hải Đông có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Tỷ như, tam đầm vọng nguyệt, lưu hoa cốc... Ngoài thời gian công tác bận rộn ra thì có thể đi tham quan giải sầu một chút. Lưu Chân Mai mỉm cười giảng đạo.
- Đúng vậy đúng vậy! Diệp Phàm gật gật đầu, thuận miệng giảng đạo - Đại tự kim mã tự của Hải Đông không tệ. Phật học cao thâm, khi nhàn hạ đến đó một chút cũng tuyệt, cùng cao tăng nói chuyện phật lý cũng có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, tu thân dưỡng tính.
- Chủ tịch thành phố đi đến Kim Mã tự chưa? Tằng Tuấn Tài hỏi.
- Còn chưa đi, qua khoảng thời gian này nếu có rảnh nhất định sẽ đi. Diệp Phàm cười,
- Tuy nhiên, lần trước ngẫu nhiên mà phát hiện ra một nơi rất đẹp.
- Úc, nơi nào, Chủ tịch thành phố nói đi. Có lẽ tôi có biết một chút. Lưu Chân Mai thản nhiên cười nói. - Hàn Lâm tự. Nói đến đây Diệp Phàm cố ý dừng lại một chút. Quả nhiên, có chút phản ứng. Với đôi mắt ưng hắn phát hiện mắt Lưu Chân Mai nhảy vài cái. Hơn nữa, sắc mặt hơi có chút trầm xuống. Tằng Tuấn Tài và Trang Hồng Mai khẳng định biết quan hệ giữa chủ trì Lưu Quần Phong của Hàn lâm tự cùng Lưu Chân Mai, cho nên khi vừa nghe Diệp Phàm nhắc tới Hàn Lâm tự, ánh mắt không tránh khỏi nhìn Lưu Chân Mai, phỏng chừng cũng xem phản ứng của Lưu Chân Mai.
- Hàn Lâm tự, chưa nghe nói qua. Lưu Chân Mai hừ lạnh một tiếng, hơi có vẻ không hài lòng.
- Chưa nghe nói qua cũng là chuyện bình thường. Tôi vốn cũng không biết nơi này, khoảng thời gian trước ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đó. Phát hiện bên trong cổ thụ không ngờ có lối đi. Vì thế bước lên xem. Phát hiện hoàn cảnh thật đúng là không tồi, thanh u thanh nhã, thật đúng là nơi rất tuyệt để tu thân dưỡng tính. Hơn nữa, đại sư chủ trì Hàn Lâm tự rất có phong phạm của một đại sư, đối với lý luận về phương diện Phật học Phật hiệu cũng có kiến thức sâu rộng. Cho nên, không lâu sau tôi đến Hải Đông phát xuống một khoản tiền, cấp cho Hàn Lâm tự làm đường. Hiện tại cũng không rõ đường làm xong chưa? Có rảnh cũng phải đi xem mới được. Diệp Phàm cố ý giảng đạo, hắn đang khích Lưu Chân Mai.
- Một cái miếu đổ nát không ai biết, đến tôi là người của địa phương này cũng chưa nghe nói qua, tôi thấy hẳn là không có gì hay để thưởng thức. Đơn giản ở nơi hẻo lánh một chút, còn về phần người đại sư áo xanh mà Chủ tịch thành phố nói đơn giản chỉ là một hòa thượng thôn dã thôi. Có thể hiểu được lý luận Phật học cao thâm, chắcg cũng chỉ là biết vài ba thứ. Đơn giản chỉ muốn lừa Chủ tịch thành phố chút tiền thôi. Tôi thấy tám phần là không có tu. Chủ tịch thành phố không biết đã cấp ra bao nhiêu, ngàn vạn lần đừng để bị lừa. Nếu khoản tiền này còn chưa xuất ra khỏi cục Tài chính, thì nên khẩn trương thu về. Bằng không tổn thất sẽ lớn. Lúc này, Lưu Chân Mai khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên hừ nói. Xem ra, Lưu Chân Mai đối với cha mình gút mắc rất khó tiêu tan. Đây rõ ràng là Lưu Chân Mai đang cố ý làm thấp giá trị của Lưu Quần Phong. Diệp Phàm suy nghĩ, miệng cười nói: - Lời này cũng nên suy nghĩ! Thư ký Lưu nếu thực thấy qua, nhất định sẽ có cảm thụ khác. Hơn nữa, tôi còn phát hiện ngôi tự này có một bí mật.
- Bí mật, một cái miếu sơn dã đổ nát thì có cái gì bí mật? Trên mặt Lưu Chân Mai hiện ra một tia khinh thường. - Hậu viện của Hàn Lâm tự có một vách tường lớn, bên ngoài rêu xanh bao trùm bên trong không ngờ cất giấu rất nhiều bút tích của những danh nhân Trung Hoa chúng ta. Lúc ấy khi nghe xong đại sư áo xanh giới thiệu, tôi liền an bài riêng chuyên gia về văn vật đi khảo chứng. Rất có giá trị về nghệ thuật và du lịch. Hơn nữa, trong đó còn có một câu chuyện khá xưa. Diệp Phàm nói đến đây, cố ý thở dài, tỏ vẻ có chút khổ sở. - Chuyện xưa thê lương, tôi rất muốn nghe xem sao? Lưu Chân Mai thản nhiên hừ nói. - Ôi. Diệp Phàm đầu tiên thở dài, sau nhấp một ngụm rượu, nói:
- Hơn 10 năm trước, nghe nói đại sư áo xanh vẫn chưa có xuất gia. Tuy nhiên, khi đó ông gặp gỡ chủ trì lúc đó của Hàn Lâm tự là đại sư Hồng Á. Bọn họ biết nhau bên ngoài, nghe nói đại sư áo xanh khi chưa xuất gia rất thích chu du khắp nơi. Mà đại sư Hồng Á cũng là người rất thiện lương, lúc ấy gặp đại sư áo xanh bị bệnh nặng ngã trên núi. Đại sư Hồng Á dùng tiền hoá duyên được trị cho đại sư áo xanh. Hơn nữa, trong thời gian chữa bệnh hai người đã kết tình anh em. Áo xanh bị Hồng Á ảnh hưởng, từ đó về sau bỗng thích làm chút việc thiện. Ước chừng khoảng mười một mười hai năm trước, đại sư Hồng Á khi sắp ra đi, trước khi chết, ông đem bí mật tượng đá phía sau núi nói cho áo xanh biết. Và giải thích với áo xanh, nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt ngôi tự này. Còn đại sư Hồng Á vì bảo tồn tốt bức tường đá khắc đó mà phát hiện ra đạo sĩ thần bí có thể làm được chuyện này. Người này là một đạo sĩ Lao sơn, tên Khang Tín. Nghe xong Hồng Á giải thích, áo xanh tới Lao sơn, cầu Khang đạo trưởng đem phương pháp khắc đá bảo tồn truyền thụ cho mình. Tuy nhiên, Khang đạo trưởng là người có tính tình cổ quái, lúc đầu không chịu. Sau lại thấy áo xanh rất thành tâm nên cũng nhận lời. Tuy nhiên, Khang đạo trưởng yêu cầu áo xanh vì ông ta làm công không một năm. Nội trong một năm không thể liên hệ với bất cứ kẻ nào. Tất nhiên là hy vọng áo xanh có thể chuyên tâm học nghệ. Áo xanh nghĩ đến ân nhân cứu mạng là Hồng Á đại sư còn trên giường bệnh chờ mình học được kinh nghiệm trở về, cuối cùng ông nhận lời. Suốt thời gian một năm, áo xanh ngoại trừ đi theo Khang đạo trưởng học nghệ ra thì không liên hệ với bất cứ kẻ nào bên ngoài.
Nói đến nơi đây, Diệp Phàm lại thở dài. Cố ý dừng lại, tất nhiên là đang quan sát thái độ của Lưu Chân Mai.