Vương Nhân Bàng mặt hơi đỏ, xoay người nhìn chằm chằm cô gái xấu xí kia, từ trước tới giờ chưa chật vật như vậy bao giờ.
- Thiên Nguyệt Am giáo có Phòng Lang quyền, bọn họ ở thâm sơn này, không đề phòng không được.
Cô nàng xấu xí liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng một cái, lạnh lùng nói.
- Lạ thật, Thiên Nguyệt Am không phải là một am ni cô sao? Tóc của cô, không phải là tóc giả chứ?
Vương Nhân Bàng nhìn mái tóc của cô gái xấu xí kia, cảm giác vô cùng suôn mượt, nếu như không phải tóc giả thì hoàn toàn có thể lên Ti Vi để quảng cáo cho hang dầu gội đầu nào đó.
- Giả cái đầu anh ý.
Cô gái tức giận, một cước đá về phía Vương Nhân Bàng.
- Thiên túc kim liên, tôi thích.
Vương Nhân Bàng cười nhạt, giơ tay chộp đôi giày màu hồng của cô nàng xấu xí.
Oạch.
Không ngờ trượt qua, Vương Nhân Bàng không khỏi ngây người. Một lúc sau mới cười nói:
- Đúng là có tài, Phòng Lang quyền của Thiên Nguyệt am các cô lợi hại lắm. Tuy nhiên, tôi là "lang phương bắc", quyền này của cô cũng vô dụng thôi.
Thằng nhãi này miệng gọi nhỏ, cổ tay đột nhiên linh hoạt, dường như bên trong không hề có xương vậy, trông giống như một con rắn vây quanh chiếc giày hồng kia. Ngón tay lại quấn xuống dưới, bỗng chốc chiếc giày màu hồng của cô nàng xấu xí đã bị Vương Nhân Bàng bắt trúng.
Vương Nhân Bàng tính tình phóng đãng đã quen rồi, căn bản là không hề nghĩ ngợi. Gã kéo một cái, cô nàng xấu xí kia đứng không vững. Dưới tác dụng của quán tính, cả người liền ngã vào Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng thấy vậy liền tận dụng thời cơ, tay kia trượt mạnh xuống đùi, rồi vào "vùng cấm địa".
Vương Nhân Bàng còn chưa buông tha, cười nói:
- Tuy cô có xấu như
Vô Diêm, nhưng chỗ này thì đều giống nhau cả thôi.
Thằng nhãi này cười dâm đãng, thuận tay nhéo vào "mảnh đất của vùng cấm địa". Bộ dạng phóng đãng vô cùng, cô nàng xấu xí xấu hổ mặt đỏ bừng như gấc chín, quát lớn:
- Con lợn đáng chết này, có phải muốn chết không? Tôi giết chết anh, dám sờ mó lung tung hả?
Nói xong, một tay di chuyển xuống dưới rút chiếc dao găm ra ra định đâm vào người Vương Lâm Bàng.
- Muốn giết chồng hả, ghê gớm thật đấy.
Vương Nhân Bàng trêu chọc cô nàng xấu xí kia. Thò cánh tay như con rắn nắm lấy chiếc dao găm trong tay cô ra.
Sau đó, xoảng một tiếng, chiếc dao găm bị ném ra chỗ cách đó hơn chục mét.
- Một cô gái, cũng chơi dao ư, không dạy cho cô một bài học thì không được.
Vương Nhân Bàng thuận thế áp xuống. Cô nàng xấu xí mặt đỏ bừng, tuy muốn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng cả người đã bị Vương Nhân Bàng ép xuống dưới đất.
May mà dưới đất đều là cỏ, Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, rồi bắt đầu chơi trò xếp La Hán. Cả người đè lên cô nàng xấu xí, bởi vì thằng nhãi này đã nhìn trúng vào bộ ngực cao ngất của cô, lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Thoải mái thật đấy.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Anh muốn chết à?
Cô nàng xấu xí phẫn nộ kêu lớn, nhe răng ra định cắn cho Vương Nhân Bàng một cái.
- Còn muốn cắn người à. Xem ra cô còn chưa phục. Cô có tin không, nếu cô còn cắn nữa thì tôi sẽ lột trần cô ra rồi ném vào Thiên Nguyệt am để du khách chiêm ngưỡng.
- Anh dám.
Cô nàng xấu xí căn bản là không tin, tiếp tục lao vào cắn tai Vương Nhân Bàng, nếu như bị cắn trúng thì Nhân Bàng chắc chắn chỉ còn lại một bên tai.
- Bà xã, em dã man thật đấy.
Vương Nhân Bàng phát hoả, gã giơ tay ra ấn chặt mặt cô nàng, không cho cô cựa quậy nữa. Tay kia thì hướng vào chiếc quần rộng thùng thình của cô, và đương nhiên khoá quần của cô bị bàn tay già đời của Vương Nhân Bàng cởi ra.
- Súc sinh, anh dám hả?
Cô nàng xấu xí sợ tới mức kêu lên thảm thiết, hai chân đạp tứ tung vào người Vương Nhân Bàng. Tuy nhiên, hôm nay cô gặp xui xẻo rồi, gặp phải một cao thủ bát đẳng.
- Súc sinh? Chửi hay lắm. Nếu như em đã mắng như vậy thì anh cũng thử làm súc sinh một lần xem thế nào.
Vương Nhân Bàng phát hoả lớn, không thèm quan tâm, tay càng hung hăng mò xuống dưới, chiếc quần ngoài của cô gái xấu xí bị tụt ra, lộ ra "chiếc quần tam giác" nhỏ xíu. Vương Nhân Bàng cũng chẳng phải hạng lương thiện, bàn tay ma quái tiếp tục "xâm phạm vào lãnh địa" đó.
Đang muốn xuống tay, cô nàng xấu xí liền hét lớn:
- Có phải anh muốn "Vạn hà căn" không?
Ba chữ "Vạn hà căn" vừa được nói ra, tay của Vương Nhân Bàng như bị cứng đơ lại. Gã nhìn chằm chằm vào cô nàng xấu xí, nói:
- Sao cô biết tôi đến đây là vì "Vạn hà căn"?
- Võ công của anh cao cường như vậy, lại đến Thiên Nguyệt am. Hơn nữa, từ đằng xa đã kêu: Mấy em ni cô, anh đến rồi đây. Tôi đoán, mục tiêu của anh không phải là vì các ni cô mà là vì Vạn hà căn.
Cô nàng xấu xí nói.
- Nói cũng có lý.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu, nhìn cô nàng xấu xí đang bị đè dưới thân mình, nói:
- Cô có biết Vạn hà căn được giấu chỗ nào không?
- Tôi không nói cho anh.
Cô nàng xấu xí nói.
- Được thôi, tôi tiếp tục công việc cởi quần…
Vương Nhân Bàng lại thò tay, hướng về "vùng cấm địa".
- Anh đúng là đồ lưu manh, khốn khiếp. Rút cục anh muốn làm gì?
Cô nàng xấu xí lớn tiếng.
- Rất đơn giản, đưa tôi đi đào "Vạn hà căn".
Vương Nhân Bàng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cái này, tôi sợ sư thái sẽ lột da tôi ra mất. anh không biết đó thôi, Phỉ Nguyệt sư thái rất lợi hại. Chỉ sợ đến lúc đó anh sẽ bị sư thái biến thành thái giám mất. Ha ha. Đến lúc đó thì ở Thiên Nguyệt am mà làm khổ sai nhé, ví dụ như nhóm lửa này, thậm chí còn đi đổ bô cho các ni cô nữa. Bởi vì anh vô dụng rồi.
Cô nàng xấu xí cười khanh khách nói.
- Cô còn cười nữa, tôi sẽ rút chiếc răng nanh của cô ra đấy.
Vương Nhân Bàng uy hiếp nói.
- Anh sẽ không làm như vậy, không có tôi, anh còn lâu mới lấy được Vạn hà căn.
Cô nàng xấu xí tự tin nói.
- Tôi sẽ có cách. Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm rồi thì xem cô có nói hay không.
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng nói.
- Chó má, anh dám à?
Cô nàng xấu xí nói.
- Vương Nhân Bàng này thì có gì mà không dám. Chuyện này đối với tôi mà nói quá dễ dàng.
Vương Nhân Bàng dọa nói.
- Tôi không tin. Xem thân thủ của anh, chắc cũng là một cao nhân. Một cao nhân lại làm chuyện xấu xa như vậy sao?
Cô nàng xấu xí lý luận nói. Vương Nhân Bàng thấy vậy có chút ngượng ngùng, bèn đứng dậy, cô nàng cũng vội vã đứng dậy, chân tay luống cuống mặc lại quần vào.
- Xin lỗi nhé, vừa rồi có hơi mạnh tay.
Vương Nhân Bàng nhún vai cười nói.
- Chỉ biết bắt nạt con gái yếu đuối như tôi thôi.
Cô nàng xấu xí tức giận liếc măt nhìn Vương Nhân Bàng một cái, làm cho gã chẳng hiểu tại sao lại đập thình thịch. Cảm giác cô nàng xấu xí này rất có thần.
- Chúng ta thương lượng nhé, cô giúp tôi lấy Vạn hà căn. Tôi sẽ đáp ứng với cô một số điều kiện mà tôi có thể thực hiện được. Hơn nữa, cái am ni cô này có gì hay ho mà ở chứ, ở bên ngoài phồn hoa thoải mái hơn nhiều.
Hay là sau này cô theo anh tôi. Đến lúc đó được ăn sung mặc sướng, đi xe BMW, Mercedes-Benz, ở nhà cao cửa rộng, chẳng thiếu thốn cái gì.
Vương Nhân Bàng làm con sói già dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Gã cho rằng, những ni cô ở đây tầm nhìn nông cạn, chắc sẽ có hứng thú với hồng trần, nên dễ bị lừa.
- Tôi sợ.
Cô nàng xấu xí tỏ ra vẻ sợ hãi.
- Sợ gì chứ, đến lúc đó tôi và cô sẽ đi chơi khắp nơi. Chúng ta sẽ ra nước ngoài tránh trước, cho dù là vị Phỉ Nguyệt sư thái kia có năng lực thế nào cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa thân thủ của tôi chưa chắc đã sợ bà ta.
Vương Nhân Bàng vẽ ra một viễn cảnh. Gã cầm hòn đá lên, vung tay, két một tiếng, mảnh đá kia đã cắm sâu vào trong một thân cây rồi.
Sau đó, gã đắc ý nói:
- Thế nào, không kém hơn Phỉ Nguyệt sư thái chứ?
- Ừ, cũng tàm tạm.
Cô nàng xấu xí dường như cũng có vẻ động lòng, nhìn Vương Nhân Bàng một cái, nói:
- Tuy nhiên, sau khi lấy được Vạn hà căn rồi thì anh phải chia cho tôi một phần. Tôi không cần nhiều, chỉ cần một phần mười là được rồi. Còn nữa, nếu đi nước ngoài thì tôi muốn đi Pháp, nghe nói người Pháp rất lãng mạn.
Vương Nhân Bàng nghe xong, thiếu chút nữa thì phì cười. Bụng nghĩ cô nàng xấu xí này còn đòi lãng mạn nữa chứ, thật đúng lả làm cho người khác cười vỡ bụng.
Đương nhiên, miệng gã nói cũng rất khá:
- Được, được. Vương Nhân Bàng tôi cũng chẳng thèm lừa cô làm gì. Cô cũng biết rằng tôi là cao thủ, mà cao thủ thì phải có phong phạm của cao thủ chứ.
- Vậy được. Tuy nhiên anh phải đưa trước cho tôi hai trăm ngàn mới được.
Cô nàng xấu xí nói xong liền xòe tay ra.
- Có ý gì thế? Sợ tôi lừa cô à?
Vương Nhân Bàng nghiêm mặt nói, cảm giác nhân phẩm của mình bị người khác nghi ngờ.
- Không thể không đề phòng được. Trên tivi cũng thường nói như vậy, đàn ông đều là kẻ lừa đảo. Tôi sợ đến lúc lấy được Vạn hà căn rồi anh lại chuồn mất. Tôi đi đâu tìm anh chứ, Thiên Nguyệt am thì không về được rổi. Một cô gái như tôi dù sao cũng phải tiếp tục sống, ít nhất còn hai trăm ngàn để sống chứ.
Cô nàng xấu xí nói.
- Vậy được, chúng ta lập tức đi lấy thôi.
Vương Nhân Bàng gật đầu, cảm thấy cô nàng xấu xí này cẩn thận quá mức rồi. Tiuy nhiên điều cô ta nói cũng đúng.
- Tôi đi với anh, về lấy tấm thẻ đến đây.
Cô nàng nói.
- Cô sẽ không đi mà không trở về chứ?
Vương Nhân Bàng nói.
- Tôi không dám, anh sẽ giết tôi.
Cô nàng xấu xí nói, liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi ở trong này cũng vài năm rồi. Đến lúc đó tôi nói rằng xuống núi đón bạn, anh vào vai người bạn ấy là được rồi. Chúng ta sẽ trà trộn vào Thiên Nguyệt am, nếu không, không có quan hệ thân thích thì chủ am không cho vào đâu. Đương nhiên, ở trong am thì anh phải cẩn thận một chút, đừng có làm lung tung, nếu không gây ra phiền toái thì đừng có trách tôi.
- Được. Tôi mới sợ cô không ra thì có. Nếu tới lúc đó mà cô không ra thì tôi sẽ đập nát cái Thiên Nguyệt am này.
Vương Nhân Bàng kiêu ngạo nói.
Cô nàng xấu xí rất giữ "chữ tín", không lâu sau đã quay trở lại. Chỉ có điều đã thay một bộ quần áo khác, trên mặt còn đánh phấn nữa, bởi vì nhìn qua có vẻ trắng hơn, đến những nốt giỗ trên mặt cũng mờ đi trông thấy.
"Cô dù có trát cả hộp phấn lên mặt thì cũng chẳng khá hơn đâu, xấu vẫn hoàn xấu mà thôi." Vương Nhân Bàng thầm oán cô nàng xấu xí. Hai người sau khi xuống núi chuyển khoản xong rồi lại đang trên đường trở về Thiên Nguyệt am.