- Hừ, Yến Xuân Lai ông cũng không thể ở Nam Phúc cả đời.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Tốt tốt,
Yến Xuân Lai tức giận, nói liền hai từ tốt. Sau đó nói tiếp:
- Tuy Yến Xuân Lai tôi không thể ở lại tỉnh Nam Phúc cả đời. Tuy nhiên, Diệp Phàm cậu có thể ở thành phố Đông Cống cả đời.
- Ông uy hiếp tôi?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tôi tin rằng, Yến Xuân Lai ông cũng không có khả năng một tay che trời. Diệp Phàm tôi hai mắt không mù! tôi sẽ ở Đông Cống xem đồ thối thây sẽ có kết cục như thế nào?
- Diệp Phàm, cậu chửi tôi?
Yến Xuân Lai tức giận rống lên.
- Tôi không chửi, tôi mắng cái loại không phải là đồ.
Diệp Phàm nói rồi cúp điện thoại.
- Người như vậy cũng có thể làm Chủ tịch thành phố. Là ai đề cử hắn, quả thực là chó mù mắt.
Yến Xuân Lai cuối cùng không nhịn được, quăng chén trà ra cửa phòng khách rống lên một câu. Tiếng hét này vang rất xa. bởi vì cánh cửa phòng khách chỉ khép hờ không cách âm được. Yến Xuân Lai tức giận người lão làng như y cũng thành ra như vậy, có lẽ cả Trung Quốc chỉ có Diệp Phàm dám làm như vậy.
- Đừng tức giận hại sức khỏe,lão Yến.
Lúc này Nạp Lan Nhược Phong đẩy cánh cửa khép hờ.
- Ôi….
Yến Xuân Lai bình tĩnh lại. Thở dài nhìn Nạp Lan Nhược Phong:
- Lão Lan, anh nói cho tôi hay. Chủ tịch tỉnh như tôi có phải là đã thất bại hay không?
- Vừa rồi là Diệp Phàm làm cho anh tức giận phải không?
Nạp Lan Nhược Phong nhìn Yến Xuân hỏi.
- Đồ ngang bướng, làm việc ngu ngốc không chịu được.
Yến Xuân Lai tức giận hừ nói.
- Thôi vậy, ngang bướng cũng đã đi Đông Cống rồi. Còn tức giận với cậu ta làm chi. Vả lại, anh cũng hiểu tên ngu ngốc đó. Tức giận gì với đồ ngốc đó.
Nạp Lan Nhược Phong khuyên, trên mặt hiện lên một tia vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Tôi thật sự là muốn làm thịt hắn.
Yến Xuân Lai hừ nói.
- Cậu ta rất cứng rắn, không nên đấu khẩu..
Nạp Lan Nhược Phong lắc lắc đầu, có chút nghi ngờ nhìn Yến Xuân Lai một cái, rồi không nhịn được mà hỏi:
- Lão Yến, chẳng lẽ hắn lại gây sự? Đây là thời điểm mấu chốt, bình thường cán bộ đều nằm yên, hắn còn dám gây sự sao?
- Ôi đồ ngang bướng này cho máy xúc đi san phẳng Trụ sở Tô thị. Tuy nói đó là đất của Ủy ban nhân dân thành phố nhưng cũng không thể cưỡng chế như thế.
Tất cả hơn mười chiếc máy xúc, rêu rao khắp nơi. Hơn nữa vừa đến đã đào bới đập phá. Căn bản là muốn phá hư tất cả.
Xong thì đó chỉ là đống đổ nát. Kiến trúc xây dựng của Trụ sở Tô thị thật sự là rất đẹp, tôi đã đi đến đó một lần.
Có thể coi như đạt chuẩn ở trong nước.
Nếu có thể đàm phán để lấy lại, quy hoạch xây dựng Ủy ban nhân dân thành phố thì khi xây dựng không cần phải dùng nhiều tiền, có thể dùng lại những thứ họ đã xây.
Cùng lắm là bồi thường một khoản tiền nhỏ thôi. Ngược lại hiện giờ thì đồ ngang bướng này làm hỏng hết. Sân Golf được thiết kế tiêu chuẩn, hơn nữa còn cả một khu cây xanh rất đẹp nữa.
Nếu có thể biến thành một bộ phận của trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông, Thì sẽ là trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố đẹp nhất cả nước.
Yến Xuân Lai đau lòng nói.
- Chưa chắc!
Nạp Lan Nhược Phong lắc lắc đầu.
- Sao vậy?
Yến Xuân Lai hỏi.
- Nếu không phá đi, thì muốn lấy lại đất chắc sẽ khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn dùng Trụ sở Tô thị để thành quy hoạch của Ủy ban nhân dân … có lẽ người ta cũng không để mình quy hoạch thoải mái.
Ngoài ra, giá cả có lẽ cũng là giá trên trời. Ủy ban nhân dân thành phố căn bản không có nổi khoản tiền đó.
Nạp Lan Nhược Phong có quan điểm riêng của mình.
Tuy nói Nạp Lan Nhược Phong không thích Diệp Phàm nhưng khi vấn đề liên quan đến lợi ích của tỉnh Nam Phúc y vẫn đứng về phía Ủy ban nhân dân thành phố.
- Đúng thế, cái này ngược lại cũng tốt. Hơn nữa…
Yến Xuân Lai nói nửa chừng. Nạp Lan Nhược Phong cũng tiếp tục nói:
- Đúng vậy, việc trừng trị thằng nhóc đó sẽ có nhà họ Tô tự ra tay. Hôm nay hắn đào phá là đụng phải họa lớn rồi.
Nhà họ Tô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Tôi tiếc cho tiền đồ của hắn bị hủy như vậy. Sau này còn muốn "Đông Sơn tái khởi" là rất khó khăn.
Nghe nói thành phố Đông Cống là thành phố nghèo nhất tỉnh Tây Lâm. Hơn nữa, hình như cả thành phố không có đường cấp hai.
Tỉnh lộ cũng là quốc lộ cấp ba, mấp mô đến không thể gọi là đường. Về kinh tế có lẽ hiện giờ rất nhiều người còn chưa đủ ăn, trẻ nhỏ vẫn chưa thể đi học.
So với Hải Đông thì một trời một vực. Tên kia đi đến đó còn muốn đứng lên thì thật sự khó khăn.
Mà lại trở thành đối thủ của nhà họ Tô như vậy, người ta để cho hắn yên sao? Cho nên, thôi đi lão Yến, không cần vì hắn mà tổn hại sức khỏe. Tên kia không có ngày ngẩng đầu rồi.
- Ôi, tôi thật ra cảm thấy có chút đáng tiếc. Đồng chí Diệp Phàm thật sự có chút năng lực. Ít nhất trong thời gian ở Hải Đông hắn làm được rất nhiều việc. Hắn là một nhân tài.
Yến Xuân Lai thở dài.
- Nhân tài, không nghe lời thì chính là đồ bỏ. Ai lại chịu dùng người không nge lời. Người như hắn mà ngồi được lên vị trí Chủ tịch thành phốquả thực cũng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nạp Lan Nhược Phong hừ nói.
- Ôi, không nói nữa.
Yến Xuân Lai khoát tay, nghĩ một chút rồi bảo thư ký:
- Bảo mấy người Chu Sâm đi chậm một chút. Cứ từ từ, đường đến Hải Đông không dễ đi, đừng để xảy ra việc gì.
- Vâng.
Người thư ký đáp.
- Ha ha, sắp xếp rất tài. Đồng chí Chu Sâm có hiểu được hay không cũng khó nói. Tuy nhiên, nếu Chủ tịch tỉnh Yến dặn dò, Chu Sâm cũng sẽ cân nhắc một chút, tốc độ xe hẳn là sẽ chậm lại.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói.
- Ha ha, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của các đồng chí thôi. Hơn nữa Chu Sâm tốt xấu gì cũng là lãnh đạo một phương. Chút ý tứ đó còn không hiểu, còn làm Bí thư cái gì.
Yến Xuân Lai cười nói.
- Đúng, đúng, đúng. An toàn của các đồng chí là quan trọng nhất.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói. Trong lòng mắng thầm"lão cáo già". Rõ ràng là bảo Chu Sâm đi chậm lại để Diệp Phàm phá xong Trụ sở Tô thị. Làm Tô thị không thể không trả lại đất. Nhưng thật ra là một hòn đá ném trúng hai con chim. Cứ như vậy vừa có thể thu hồi đất của Ủy ban nhân dân thành phố, vừa để Diệp Phàm đắc tội lớn với nhà họ Tô.
Quả nhiên là độc ác!
Nhìn thấy Trung tâm giải trí Tô thị bị xới tung lên, Tô Trang Thành cắn răng. Hắn nhìn thấy Diệp Phàm liền nói một câu:
- Cậu là Diệp Phàm, Tô Trang Thành tôi ghi nhớ cái mặt cậu…
- Ha ha, tên của tôi Tô Trang Thành anh thích nhớ thì nhớ đi, tôi không quan tâm.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười. Tỏ vẻ không thèm để ý. Làm cho Tô Trang Thành hận ngứa cả răng.
- Đi!
Tô Trang Thành không muốn nhìn nơi ăn chơi của mình xây dựng kia bị Diệp Phàm phá hỏng. Mặc dù không trả lại đất cho Ủy ban nhân dân thành phố nhưng đống lộn xộn này muốn xây dựng lại có lẽ cũng phải đầu tư đến mấy chục triệu.
Tốc độ đập phá của mấy người ở Hải Đông có thể nói là đứng đầu thế giới. Với tốc độ của Diệp Phàm, hoàn toàn có thể mở công ty giải phóng mặt bằng. Khu ăn chơi mà tập đoàn Tô thị đầu tư không dưới hai trăm triệu, vất vả kinh doanh hai năm nay không ngờ trong nửa ngày đã bị phá hỏng hết. Chỉ nói là tan hoang xơ xác cũng là chưa đủ. Nhà họ Tô mà không đau lòng thì chỉ có thể nói người nhà họ có ý chí sắt đá.
Buổi tối, đoàn người Chu Sâm đến Hải Đông.
- Ngại quá, Chủ tịch Diệp, cấp trên giao, trong buổi tối phải tiến hành tiếp giao với anh.
Chu Sâm nói vẻ mặt ngại ngùng. Hắn thực sự là hơi ngượng.
- Là anh chấp hành chỉ thị của Tỉnh ủy, không có gì phải ngại. Đều là vì công việc thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười. Nhanh chóng bàn giao cùng Chu Sâm, xong thì đã khuya.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Phàm và Chu Sâm.
- Bí thư Chu, tôi phải đi. Những người này là những người không tồi, nếu cảm thấy thuận mắt thì tiếp tục dùng bọn họ. Nếu cảm thấy không thuận tiện thì cũng không cần phải dùng họ.
Diệp Phàm đưa ra một danh sách.
- Yên tâm, anh dùng thuận mắt chắc chắn tôi cũng thuận mắt.
Chu Sâm không chút do dự thể hiện thái độ, anh ta sẽ tiếp tục sử dụng cấp dưới của Diệp Phàm.
Đây tất nhiên là vì Chu Sâm còn nợ Diệp Phàm một ân tình lớn. Mặc dù hiện giờ Diệp Phàm gặp xui xẻo. Nhưng Chu Sâm cũng không có chút khinh thường hắn. Bởi vì sức ảnh hưởng của Diệp Phàm với các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy vẫn khiến Chu Sâm rất băn khoăn.
- Sân Golf Tô thị, anh nhất định phải thu hồi.
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt nói.
- Đất của nhà nước đương nhiên phải thu hồi. Chủ tịch Diệp, đây là món quà lớn mà anh tặng tôi trước khi đi. Cảm ơn! Tôi thay mặt nhân dân Hải Đông cảm ơn anh. Tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cảm ơn anh.
Chu Sâm vẻ mặt xúc động nói. Có giả vờ hay không mặc dù Diệp Phàm có dùng đôi mắt ưng cũng không đoán ra được.
- Ôi!
Diệp Phàm thở dài lắc lắc đầu rồi đứng lên chào từ biệt.
Xe mới dừng trước Thanh Khê cư thấy trong bóng cây có bóng mấy người. Vu Hữu Hòa đi nhanh đến cửa xe Diệp Phàm, cả Phạm Cương cũng bước nhanh theo Vu Hữu Hòa. Thật lạ đi sau Phạm Cương là mấy người Tằng Tuấn Tài, Lưu Chân Mai, Nguyễn Tiến và An Kỳ.
- Vào trong cả đi.
Diệp Phàm cũng chưa nhìn đã nói luôn.
Vào trong phòng khách Diệp Phàm phát hiện Chu Đông Đông hai mắt đỏ hoe đứng ở cửa.
- Ha ha, cô Đông Đông ai bắt nạt cô nói cho tôi biết, tôi trừng trị y.
Diệp Phàm cười nói, giơ tay gãi gãi mũi của Chu Đông Đông.
- Chủ tịch thành phố, bọn họ nói ngài phải đi?
Chu Đông Đông không kìm nổi đôi mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi.
- Việc này cũng không có gì, là tổ chức xem xét thấy tôi thích hợp đến bên đó làm Chủ tịch thành phố, cũng không có gì là không công bằng. Là công tác cách mạng thôi. Ở đâu cũng giống nhau.
Diệp Phàm cười cười, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy đưa cho Chu Đông Đông.
- Tặng cô một món quà, cầm rồi điền vào…
Chu Đông Đông lẳng lặng nhận lấy, ánh mắt vừa nhìn lập tức nước mắt rơi lã chã.
Thụp một tiếng.
Chu Đông Đông quỳ luôn xuống đất, nghẹn ngào nói to:
- Cảm ơn ngài Chủ tịch thành phố. Tôi nằm mơ cũng đều nghĩ đến việc này. Là Chủ tịch thành phố thực hiện giấc mơ của tôi, tôi sẽ công tác tốt…
- Được rồi, pha cho tất cả mọi người mấy chén trà rồi về nghỉ ngơi. Tôi được chuyển thành chính thức rồi phải vui mới đúng.
Diệp Phàm cười nói.
- Vâng để tôi đi pha.
Chu Đông Đông gật đầu không ngừng.
Pha trà xong Chu Đông Đông nói:
- Chủ tịch thành phố tôi ra vườn ngắm trăng đây, anh cần gì thì cứ gọi tôi một tiếng.
- Cô về đi, muộn thế này rồi phải chú ý ngủ ngơi. Đàn bà con gái mà ngủ không đủ giấc thì sẽ tổn sắc lắm đấy.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.
- Không, tôi không về, tôi ở ngay bên ngoài thôi. Để nếu Chủ tịch thành phố đói bụng muốn ăn chút gì thì đã có tôi…
Chu Đông Đông rất kiên quyết lắc đầu. Hơn nữa còn tự mình đi ra ngoài trước.
- Ôi, vậy tùy cô thôi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Chủ tịch thành phố, tôi…
Vẻ mặt Vu Hữu Hòa cung kính khổ sở không nói nên lời.
- Không hề gì đâu Hữu Hòa, cậu là người tốt. Hiện tại đã vào ủy viên thường vụ, sau này nhớ phối hợp tốt với Bí thư Chu để làm tốt công việc. Việc này âu cũng là xứng đáng với cậu.
Diệp Phàm vỗ vỗ vài Vu Hữu Hòa. Vu Hữu Hòa đã được điều chỉnh chức vụ thành ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố Hải Đông. Cũng chính là tiếp nhận chức vụ của Tôn Đạo Phong để lại.
Diệp Phàm nói xong quay đầu nhìn Vương Long Đông và Tằng Tuấn Tài, cười ngượng ngùng mà rằng:
- Thời gian tôi ở Hải Đông quá ngắn, vốn định đưa mọi người vào cơ cấu hết. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng đưa vào nhiều người như vậy.
Đáng tiếc, cấp trên chưa cho tôi đủ thời gian. Tuy nhiên, tư lệnh Nguyễn, anh cũng sẽ không việc gì. Sau này cần bất cứ việc gì cứ việc gọi điện thoại.
Tuy nói tôi là cán bộ bên chính quyền, nhưng ở trong quân đội tôi có mấy người bạn tốt. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Bí thư Chu về các anh. Tôi nghĩ, chỉ cần các anh làm việc tốt thì chỗ anh ta cũng sẽ không việc gì.
Hơn nữa, sau này có cơ hội anh ta sẽ cho các anh cơ hội.
- Chúng tôi không việc gì, chỉ có điều thưa Chủ tịch thành phố, nghe nói thành phố Đông Cống là thành phố nghèo nhất tỉnh Tây Lâm. Tổng số dân không bằng một phần ba Hải Đông.
Không nhiều hơn số dân của một số huyện lớn. Tổng thu nhập không bằng một phần ba Hải Đông. Đến đó, điều kiện rất gian khổ. Hi vọng Chủ tịch thành phố có thể kiên trì. Chúng tôi vẫn mong anh "Đông sơn tái khởi" dẫn dắt chúng tôi cùng phấn đấu.
Vương Long Đông vẻ mặt rất xúc động.
- Đúng vậy, Chủ tịch Diệp, chúng tôi đều mong anh sớm trở về.
Lưu Chân Mai nói.
- Yên tâm, làm người phải không nhụt chíí trước khó khăn mới được. Diệp Phàm tôi không phải người dễ dàng buông xuôi như vậy. Hơn nữa mặc dù là đến thành phố Đông Cống thì cũng có trời có đất đủ vẫy vùng. Mọi người cũng không cần phải lo lắng quá mức, cứ công tác tốt là được. Nhất định phải phối hợp chặt chẽ với đồng chí Chu Sâm. Có đầu tư công sức mới có kết quả, mọi người hãy nhớ lấy.
Diệp Phàm dặn dò tiếp, còn mấy người Vương Long Đông thì vẫn gật đầu không ngừng.
- An Kỳ, lần này cậu theo tôi mà mắc tội với cấp trên, chỉ sợ sau này có chút khổ sở. Có lúc đến cả Chu Sâm muốn bảo vệ cậu cũng khó. Cậu có hối hận không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không hối hận. Cùng lắm thì không cần chức Bí thư này. Tôi thích làm cảnh sát chuyên nghiệp. Dù sao cũng phải cho tôi làm một chút đúng sở trường có phải không? Chỉ cần An Kỳ tôi ở Hải Đông một ngày, quyết sẽ không tha cho nhà họ Tô.
An Kỳ vẻ mặt bình tĩnh kiên nghị.
- Bí mật điều tra là được. Trong khoảng thời gian này tốt nhất là để mặc chúng. Yến Xuân Lai đang theo dõi sát, không tha không được. Hơn nữa, mọi chuyện cũng chưa phải là rõ ràng. Chúng ta tấn công đối thủ nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ mình nữa.
Diệp Phàm vỗ mạnh vào vai An Kỳ. Ngẫm nghĩ một chút nói:
- Thật sự không được, là tôi nói ở đây không được nữa, cậu đến sở Công an tỉnh đi!
- Đến lúc đó hẵng nói sau.
An Kỳ vẻ mặt thận trọng gật gật đầu.
Sau khi mấy người đi rồi Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại đến, vừa lên tiếng đã mắng:
- Đồ chó má Yến Xuân Lai không ra cái gì cả.
- Thôi vậy anh Thiết, người ta có quyền. Chúng ta là lính họ là lãnh đạo, họ đưa đi đâu liền đi đó.
Diệp Phàm nói.
- Đây không giống phong cách của cậu.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ha ha, không có gì.
Diệp Phàm cười buồn.
- Có lẽ Phí Mãn Thiên cũng có chút bất mãn đối với cậu. Bằng không, Yến Xuân Lai dù sao cũng phải cân nhắc ý kiến của ông ta,
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi làm việc đắc tội với ông ấy mấy lần. Tôi biết ông ấy luôn nhẫn nhịn. Không phải là vì trận tỷ thí tháng mười này giữa nhà họ Phí và nhà Hoành Đoạn sao. Nếu không vì việc đó có lẽ không cần đến Yến Xuân Lai ra tay, ông ta đã trừng trị tôi rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đấy, tính khí vẫn vậy. Thiệt thòi nhiều sao vẫn không thể sửa.
Thiết Chiêm Hùng cũng có chút buồn bực.
- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Anh Thiết thực sự không việc gì. Đời này có lẽ tôi cứ như vậy muốn sửa cũng khó.
Diệp Phàm nói.
- Thôi vậy, không thay đổi thì không thay đổi. Tuy nhiên, lần này Yến Xuân Lai cũng vì nhìn đến mấy tỷ tiền đầu tư của nhà họ Tô. Nếu không ông ta sẽ không tàn nhẫn như thế. Dù sao thành tích của cậu ở Hải Đông rõ như ban ngày, Yến Xuân Lai có thể đối xử với cậu như thế cũng là có chút mạo hiểm.
Thiết Chiêm Hùng hừ nói.
- Chắc chắc ông ta đã suy nghĩ rồi mới chịu mạo hiểm một chút ra tay với tôi. Hơn nữa Yến Xuân Lai chuyển tôi đi cũng không chỉ là vấn đề nhà họ Tô. Rất nhiều vấn đề ví dụ như Phạm Xa chính là thân tín của Yến Xuân Lai, y bị mất chức. Còn có rất nhiều việc liên quan. Yến Xuân Lai sớm hay muộn cũng sẽ ra tay với tôi. Tôi đã chuẩn bị trước rồi. Chỉ có điều tôi không nghĩ ông ta hành động nhanh như vậy.
Tôi và ông ta đã trở mặt. Mâu thuẫn giữa hai chúng tôi là không thể giảng hòa được.
Diệp Phàm nói.
- Nếu không thể giảng hòa được thì từ nay về sau Yến Xuân Lai cũng là đối thủ của Thiết Chiêm Hùng tôi.
Thiết Chiêm Hùng hừ lạnh một tiếng. Diệp Phàm ở cách xa ngàn dặm cũng cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Thiết Chiêm Hùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Còn phải chú ý hai con hổ đầu đàn nhà họ Tô. Tô thị ở cửa nam của Bắc Kinh được người ta gọi là Tô lão hổ, cái gì chúng cũng làm được. Lần này cậu ra tay với nhà họ Tô, đã xúc phạm đến chúng.
- Không việc gì, bảo bọn họ phóng ngựa đến đây là được.
Giọng Diệp Phàm cũng lạnh lùng đầy sát khí.
- Với nhà họ Tô có lẽ cậu không chết họ sẽ không ngừng hành động. Cho nên tôi đã bàn với lão Lang. Ở Bắc Kinh chúng tôi sẽ chú ý đến hành tung của nhà họ Tô. Nhà họ Tô tuy nói là hùng mạnh, nhưng anh em chúng ta cũng không yếu. Chỉ cần để chúng tôi nắm được nhược điểm, một đòn chí mạng. Nhà họ Tô thì đã sao chứ?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ừ, phải một đòn chí mạng. nhà họ Phượng ở Thủy Châu thế nào, lúc trước không phải là kiêu ngạo ngút trời sao. Hiện tại thế nào, tan thành mây khói. Anh Thiết, có khi tôi nghĩ, Diệp Phàm tôi có phải là sao chổi không, tôi đi ngang qua ai người đó xui xẻo.
Không ngờ nói đến đây Diệp Phàm lại cười.
- Hình như đúng thế.
Thiết Chiêm Hùng cũng cười, chuyển sang chuyện khác nói:
- Cậu đến Đông Cống tôi xin tặng cậu một món quà nhỏ.
- Quà gì?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Cục trưởng Cục Công an thành phố Đông Cống mới nhận chức đồng chí Vương Triều sẽ đến chào cậu.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Cảm ơn anh Thiết, có Vương Triều ủng hộ, tin rằng ở Đông Cống tôi cũng sẽ không sao. Huống chi Đông Cống cũng chỉ là điểm qua đường của Diệp Phàm tôi.
Trong lòng Diệp Phàm có chút xúc động, không thể tưởng tượng được anh Thiết đã suy nghĩ nhanh như vậy, ra tay nhanh chóng đến thế.
Không ngờ lại đưa Vương Triều từ bộ Công an đến thành phố Đông Cống đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an. Tin rằng có Vương Triều ủng hộ, sau khi đến Đông Cống hắn cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
- Ôi, việc lớn tôi không có khả năng giúp đỡ cậu cũng chỉ có bằng đó mà thôi…
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
Hành động của Yến Xuân Lai cũng không chậm chút nào. Buổi sáng ngày thứ ba, thông báo của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đến, gọi An Kỳ đến Trưởng Đảng Tỉnh ủy học tập.
Biết là Yến Xuân Lai thay đổi nhân sự, An Kỳ tất nhiên cũng không còn cách nào khác. Chiêu đãi Diệp Phàm xong liền đến trường Đảng báo cáo.
Mà sau khi An Kỳ đi Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Hải Đông Thiết Đinh Sơn liền thả hai người Tô Nguyệt Nhi và Tô Quý Tài.
Còn Cao Tiềm thật ra là không thể thả. Tuy nhiên, Diệp Phàm biết tội danh của Cao Tiềm cũng không quá lớn. Mặc dù là trị Cao Tiềm có lẽ cũng là giơ cao đánh khẽ lấy lệ mà thôi.
Ngày tháng .
Diệp Phàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Hải Đông.
Bình thường hắn đều đi cửa sau của nhà khách Thành ủy, riêng hôm nay lại đi cửa trước. Mới vừa đi ra đến trước cửa thấy Chu Sâm đưa các nhân viên của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đứng chờ từ trước.
Đồng chí Chu Sâm cũng không tệ. Trong lòng Diệp Phàm thầm khen. Thời kỳ nhạy cảm như thế này, hắn rõ ràng bị Yến Xuân Lai sờ gáy. Bình thường cán bộ Thành ủy đều chọn cách không tiễn. Nếu đi tống tiễn mà Yến Xuân Lai biết được, ảnh hưởng chắc chắn sẽ không tốt chút nào.
Tuy nhiên, điều làm Diệp Phàm cảm động hơn nữa chính là rất nhiều người dân hai bờ công trình khe suối Vượng Phu không ngờ cũng tự tổ chức tiễn đưa. Có lẽ đến hai nghìn người. Từ nhà khách Thành ủy nhìn sang vẫn rất chi là hoành tráng.
- Chủ tịch Diệp, là anh cho chúng tôi cuộc sống an toàn. Suối Vượng Phu sau khi sửa xong đem đến rất nhiều thuận lợi cho cuộc sống của chúng tôi. Anh đi vội quá, chưa kịp nhìn thấy thành quả đó. Chúng tôi không có gì tặng anh. Chúng tôi đã bàn bạc, quyết định tặng anh một bức tranh chữ. Tranh chữ này do lão Trương của Hải Đông chúng ta viết, mời anh nhận lấy.
Lúc này một người lớn tuổi nhìn qua có vẻ là có uy tín nhất hai tay cầm một bức tranh bước lên nói.
Nhà họ Trương ở Hải Đông nổi tiếng về thư pháp và cũng có chút danh tiếng ở trong nước.
Ở Nhân dân đại lễ đường cũng có tranh chữ của ông ấy.
- Cảm ơn,
Diệp Phàm đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng giở ra. Thấy là một bức tranh chữ thủy mặc. Trên bức tranh duy nhất có một con chim ưng mạnh mẽ giương cánh bay cao. Ngòi bút rất hùng dũng khỏe khoắn, khí thế, hơn nữa còn tràn trề sức sống.
Có khi nào là lão Trương biết hổ ưng công của nhà họ Phí. Trong lòng Diệp Phàm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Thấy xung quanh có bốn chữ lớn. Ưng khiếu cửu thiên.
- Hay, Ưng khiếu cửu thiên, hay lắm.
Diệp Phàm khen ngợi. Nhìn xuống một chút thấy bức tranh còn rất nhiều cây cỏ nhỏ như con muỗi. Tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn một vòng lập tức mắt đã rơm rớm lệ.
Bởi vì cỏ này không phải là cây cỏ mà là do những chữ ký tạo thành.
- Cả nghìn người đã cùng ký tên, chúc Chủ tịch Diệp tiền đồ vô lượng.
Lão già đột nhiên hô lớn một câu.
- Chủ tịch Diệp tiền đồ vô lượng.
Mấy nghìn người đột nhiên đồng thanh hô lớn. Diệp Phàm biết rằng trong đó có sáu phần là người của nhà máy giấy Hồng Thư. Chính hắn đã kêu gọi tập đoàn Phi Thành của Hồng Kông đến cứu sống nhà máy nên bọn họ yêu quý hắn lắm.