- Chắc chắn còn có sự chuẩn bị ở phía sau, để thử thất bại. Lần này Y Cao Vân trực tiếp đối mặt với anh. Tuy nhiên, tôi có chút lo lắng là Y Cao Vân đem khoản tiền đến thảo luận ở hội nghị thường vụ Thành ủy.
Cuối cùng bức anh phải rút tiền.
Nếu bàn ở hội nghị thường vụ, tôi và anh đều là hộ ngoại lai, hiện tại tình huống bí mật đều không rõ ràng lắm. Mà mấy ngày nay Y Cao Vân cũng không có động tĩnh gì.
Trên mặt Lam Tồn Quân hiện lên vẻ sâu muộn.
- Cần phải giải quyết dứt khoát, trước tiên sẽ bàn để xác định kế sách. Cho dù Y Cao Vân muốn dùng hội nghị thường vụ Thành ủy để áp chế tôi, nhưng việc này tôi tuyệt đối không được thương lượng. Hơn nữa chưa có điều khoản nào quy định tiền trong quỹ của Chủ tịch thành phố mà lại do hội nghị thường vụ quyết định cả. Huống chi, từ ngày Bí thư Quốc đến, Y Cao Vân càng không thể vừa lòng. Có thể anh ta còn có nhiều ngụ ý khác.
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp, việc cấp bách vẫn là mau chóng ra sức vận động các ủy viên thường vụ ủng hộ chúng ta mới được. Nếu đúng Y Cao Vânbất mãn với Bí thư Vi Lý Quốc, chắc chắn sẽ có một lá phiếu của Bí thư Vi Lý Quốc. Chúng ta có nên đi thăm hỏi Bí thư Vi Lý Quốc không?
Lam Tồn Quân nói.
- Mặc dù không có chuyện như vậy, nhưng chúng ta cũng phải đi thăm hỏi Bí thư Vi. Tôi đến đây làm Chủ tịch thành phố cũng được có vài ngày, còn chưa đi thăm Bí thư Vi lần nào, cũng là không xứng đáng với chức vụ!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, hắn liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
- Tồn Quân, còn một việc có khả năng các cậu không hiểu được.
Theo cấp trên nói, cấp trên cũng không chính thức chủ trì chỉ định Cao Vân đại diện đến công tác ở Thành ủy Đông Cống. Hiện tại là do một số nguyên nhân đặc biệt, có vẻ có chút hỗn độn.
Vi Lý Quốc không thể đi làm bình thường, mà trên thực tế công việc của Thành ủy vẫn là do Phó Bí thư Thành ủy Y Cao Vân chủ trì.
Cấp trên cũng không đưa ra cách khác. Vậy giải thích cái gì, giải thích thì cũng có một số cấp trên đang ủng hộ Y Cao Vân. Hơn nữa, từ việc đó cũng có thể thấy được, các lãnh đạo ở tỉnh vẫn ủng hộ đồng chí Vi Lý Quốc. Chắc hai bên sẽ phải giằng co để phân cao thấp.
- Còn có việc như vậy nữa sao?
Lam Tồn Quân vừa nghe, tỏ ra kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Bởi vì Lam Tồn Quân cũng chưa từng nghe nói là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – đồng chí Thiết Hậu Sơn và Diệp Phàm rất tin tưởng lẫn nhau.
- Đương nhiên rồi, hàng thật thì phải giá thật chứ.
Diệp Phàm cười thần bí, lại bắt đầu chơi trò thần bí.
- Cái này, thái độ của Tỉnh ủy thực sự là rất kỳ lạ. Theo lý thuyết thì vấn đề này rất nghiêm túc, làm sao có thể mặc kệ không làm rõ ràng, không phải là nói giỡn chứ, nó liên quan đến cuộc sống của hơn hai triệu dân chúng thành phố cấp địa?
Lam Tồn Quân cảm thấy việc này quả thực là không thể nói lý được.
- Ha hả, chuyện của cấp trên, chúng ta để ý làm gì? Để ý chỉ thêm phải lo nghĩ. Tuy nhiên, tôi thấy Y Cao Vân vẫn có phần kiêng nể Vi Lý Quốc, ông ấy mau bệnh mà chết.
Diệp Phàm nói.
- Việc này lạ thật!
Vương Triều đứng bên cạnh lắc đầu, hóa ra khiến cho Diệp Phàm như lọt vào trong sương mù, không thể rõ ràng.
- Cho rằng có nói như thế nào, chí ít cũng giải thích một chút. Trên tỉnh cũng không trực tiếp đặt Vi Lý Quốc ở vị trí đó. Hơn nữa, tôi nghe nói Vi Lý Quốc rất chú trọng đến công việct, anh ta bị ốm chính là do công tác. Ở trong cơ chế này, những cán bộ như vậy không còn nhiều nữa. Ở Đông Cống, uy tín của Vi Lý Quốc tương đối cao trong dân chúng. Tôi từng vài lần đến xã, đều thấy dân chúng khen ngợi Vi Lý Quốc.
Vẻ mặt Lam Tồn Quân tỏ ra đáng tiếc.
- Những gì cậu nghe được đều là do người ta sắp xếp hết rồi, có gì phải ngạc nhiên.
Vương Triều đang ở bên cạnh bất thình lình đả kích đồng chí Lam Tồn Quân.
- Không phải, là tôi tự đi xuống, trước đó cũng không có nói cho bất cứ ai.
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu liếc nhìn Vương Triều và Diệp Phàm một cái, nói:
- Tuy nói là Đông Cống lạc hậu, nhưng vẫn có công ty có tên tuổi.
- Anh Lam nói có công ty có tên tuổi, công ty đó tên là gì, tiếng tăm lớn đến đâu?
Trên mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì đồng chí Lam Tồn Quân đã từng lặn lộn ở bộ Thương mại, gặp không ít các tập đoàn các công ty.
Có thể anh ta nói có tiếng tăm, đến đây Diệp Phàm thấy hứng thú. Bởi vì, Diệp Phàm nghĩ không biết có nên đem chuyện hợp tác với công ty Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn lại không.
Trên tỉnh cấp cho sáu mươi triệu, rõ ràng quỹ không đủ. Chưa hề đầu tư vài trăm triệu, muốn cso vài trăm triệu, chỉ có thể là truyện nghìn lẻ một đêm.
- Tập đoàn Vinh Quang.
Lam Tồn Quân nói.
- Tôi cũng có nghe nói qua, tài sản của công ty này lên đến vài trăm tỉ. Bên dưới có mấy chục công ty con, có vài ngàn công nhân viên chức.
Có người nói là, Chủ tịch Cam của tập đoàn Vinh Quang Cam ở Đông Cống, có biệt hiệu là Cam nương tử. Người đàn bà này này rất dứt khoát, nghe nói ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn.
Vài năm trước trở lại Đông Cống dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tiền vốn tích lũy kia cũng không đủ để kinh doanh. Phải vay nặng lãi mấy tỉ mất mấy năm.
Có người nói cô ta làm nhân tình cho một đại gia. Đại gia đó cho cô ta vài trăm triệu làm vốn khởi động, nên cô mới phất lên.
Ở Đông Cống nhưng thậm chí tận trên tỉnh cũng hoan nghênh. Chúng ta từng đến tỉnh Tây Lâm, năm trước Phó Chủ tịch tỉnh Vi Hùng Khai đi tham quan công ty Vinh Quang ở Đông Cống.
Hơn nữa, Phó chủ tịch tỉnh còn tự tay viết chữ lưu niệm trên hòn non bộ của công ty Vinh Quang. Ha hả, Vương Triều tôi tuy không phải là con người lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ xu nịnh.
Vương Triều cười gượng ngạo, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Anh Diệp, nhìn bộ dạng của Chủ tịch Cam của tập đoàn Vinh Quang…
- Chỉ là mua danh cầu lợi thôi. Có thể đi cùng Phó chủ tịch tỉnh chứng tỏ cô ta không tồi, đoan trang, trang trọng giống như một Hoàng hậu. Xinh đẹp đến mức đi qua thôi mà có người muốn chết thay.
Lam Tồn Quân nói.
- Nói như các cậu thì Phó chủ tịch Vi cùng Vi Lý Quốc có liên hệ với nhau?
Đột nhiên Diệp Phàm nghĩ tới chuyện đó, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói:
- Lúc nào phải đến coi mặt cô này mới được. Ái mỹ chi tâm, nhân gian hữu chi mà!
- Này, việc này không tiện nói ra. Dân tộc Choang ở tỉnh Tây Lâm chúng ta đặc biệt nhiều. Họ Vi cũng không phải ít, nếu nói Bí thư Vi và anh ta có quan hệ, thì trời mới biết được.
Lam Tồn Quân không tỏ rõ ý kiến nói:
- Nhìn một cái có thể biết ngay, dù sao cũng đừng đảo ngược quá là được. Nghe nói chủ tịch Cam Vũ Thần lớn lên ở địa phương, là con gái của Choang gia, hát khá hay, thật là buồn cười!
- Lúc đấy cậu Lam không lưu sao?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, mờ ám nhìn Lam Tồn Quân.
- Ha hả.
Lam Tồn Quân có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi cúi đầu xuống, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Cô ý là nữ doanh nhân ghê gớm, tôi vừa mới đến Hải Đông ngày hôm sau liền nhận được giấy mời của cô ấy. Nhưng cũng hơi kỳ lạ, cậu đã đến đây được một tuần, không ngờ cô ý không mời, thật là chuyện lạ?
- Ôi, nhìn anh đẹp trai như vậy chẳng có người yêu, không giống như tôi và Diệp Phàm, diện mạo trông… Bà không thương, mẹ không yêu, thảm quá thôi!
Vương Triều cười gượng một tiếng, trêu chọc Lam Tồn Quân.
- Anh nói anh là được rồi, đừng đưa Diệp Phàm vào. Người ta phải tìm các cô nàng nghiêng nước nghiêng thành có tiếng.
Lam Tồn Quân ăn miếng trả miếng, châm chọc đồng chí Vương Triều.
- Tôi cũng thấy như vậy, giống như dung nhan bà xã anh Diệp – tiểu thư Kiều Viên Viên, Cam Vũ Thần kia có xách giày cũng không xứng.
Vẻ mặt Vương Triều khởi sắc, giống như chính mình cưới được một viên ngọc.
- Cái cậu này, đem Cam Vũ Thần bỡn cợt như thế hả, không sợ cô ta tìm người gây phiền toái à?
Diệp Phàm mỉm cười.
- Tôi sợ cô ta, thật là chê cười, tôi đường đường là Cục trưởng công an. Cô ta còn phải cầu xin tôi ấy chứ.
Vương Triều đột nhiên nói, tỏ vẻ rất căng thẳng.
- Cô ta đi tìm cậu nhưng không thấy, cô ta có chứng cứ đến nói. Như một người uy phong, sáng suốt.
Cao to lực lưỡng, đàn ông như Cục trưởng công an, cô ta sẽ không bỏ qua.
Lam Tồn Quân nói có ngụ hàm ý.
Vương Triều nghe không hiểu, cười nói:
- Ha hả, tôi lại thích có vị bơ.
- Cậu…!
Lam Tồn Quân nghẹn lại, trừng mắt liếc nhìn Vương Triều một cái, trên mặt nở nụ cười khổ sở.
- Cậu Lam, nếu cô ta thích loại người như cậu. Vây sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ, xem có thể thuyết phục cô ta hợp tác với Ủy ban nhân dân thành phố, cùng chúng ta mở mang, phát triển kinh doanh thẩm mỹ, dưỡng da?
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp, từ từ đã, việc này anh làm thì tốt hơn. Tôi dự đoán, không dưới mười ngày, nhất định cô ta sẽ mời anh đến tập đoàn Vinh Quang làm khách. Anh đường đường là một Chủ tịch thành phố, cô ta có thể không cầu anh sao?
Vinh Quang vẫn thuộc địa bàn của Đông Cống, kiểu gì cô Cam Vũ Chún cũng tìm đến anh?
Lam Tồn Quân liền vội vàng xua tay.
- Thôi vậy, đến lúc đó sẽ nói tiếp.
Diệp Phàm khoát tay áo nói:
- Ngày mai, tôi muốn đi một vòng đến các huyện thị ở vùng biên, công việc ở thành phố sẽ giao cho các cậu.
- Ha hả, không thành vấn đề ạ, làm trợ thủ của anh Diệp thật là tốt. Ít ra cũng có thể thử chút cảm giác được làm Chủ tịch thành phố.
Lam Tồn Quân hé miệng mỉm cười.
- Ha hả.
Diệp Phàm đột nhiên cười, nói:
- Tiểu Lam, cậu rất có năng lực sao không phát huy ra à?
- Năng lực, tôi có năng lực gì. Ở bộ Thương mại toàn ăn không ngồi chờ, làm những việc nhẹ nhàng, anh nói như vậy làm tôi mất mặt quá. Ôi, việc này, tôi khống dám nói đâu.
Lam Tồn Quân nói.
- Cậu nghĩ lại đi, cha cậu là Chủ tịch thành phố Tân Môn – thành phố trực thuộc trưng ương, cùng với Đông Cống chúng ta, một số việc có thể làm được chứ. Bây giờ Đông Cống phát triển, có công Diệp Phàm tôi một phần, cậu là người đứng sau, không thể không có công. Lúc nào gặp lãnh đạo, tôi sẽ nói như vậy được không?
Diệp Phàm kỳ là cười, nói.
- Ý của anh Diệp là muốn đến thành phố Tân Môn lấy chút tiền đến đầu tư ở Đông Cống?
Lam Tồn Quân là người thông minh, một chút là hiểu ngay.
- Cậu rất hiểu tôi, Tồn Quân à!
Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
- Tuy nhiên, cậu đừng nói khó nghe vậy, cái gì mà kêu là xách tiền, chỉ có thể nói là trợ giúp thôi, các bên cùng có lợi đúng không. Thành phố Tân Môn giàu nứt khố đổ vách, họ chỉ cần vứt một mẩu vụn thôi chúng ta cũng có thể gặm được một hồi. Đến lúc đó, chúng ta được lơi, họ được nổi tiếng, cớ sao mà không làm.
- Này, không phải tôi không nghĩ tới, khi họp anh phân công cho tôi nhiệm vụ xây dựng hai đường phố, nếu không dựa vào thành phố Tân Môn làm sao có thể hoàn thành chứ.
Lam Tồn Quân cũng rất xảo quyệt, lập tức đã ngăn được miệng của Diệp Phàm.
- Cái này, đó là ngoài mức quy định. Hai khu phố với đồng chí đã từng lăn lộn ở bộ Thương mại chắc là sẽ không khó khăn gì cả?
Chúng ta cần được thành phố Tân Môn ủng hộ mọi mặt. Ví dụ như, chúng ta có thể xây dựng một trụ sở làm việc cỉa Ủy ban nhân dân thành phó, hoặc có thể xây dựng một tòa nhà hiện đại có sân thể dục ở Đông Cống chúng ta.
Ít nhất Đông Cống chúng ta cũng phải có lấy một hướng gì đó để làm mục tiêu xây dựng đúng không?
- Con mẹ nó, hay là đặt tên cho tòa nhà tám tầng kia là “ Tòa nhà Thông thiên” có được không?
Diệp Phàm không kìm nổi phát ra lời thô tục!
- Anh Diệp, khẩu vị của anh thật là không phải bình thường. Một tòa trụ sở làm việc hiện đại, không có mấy ngàn vạn thì không thể thực hiện được. Còn làm mới sân thể dục thì càng không bàn nữa, không có mấy trăm triệu vứt vào đó sao? Cho dù là Tân Môn giàu nứt khố đổ vách, nhưng tiền là của người khác. Đào ra đâu vài trăm triệu, điều đó không thực tế đúng không?
Đồng chí Lam Tồn Quân mãi mới trống đỡ được Diệp Phàm, thiếu chút nữa nghẹn không nói thành lời, anh ta khiến Diệp Phàm dạn dày kinh nghiệm hoàn toàn kinh ngạc.
- Ha hả, đồng chí Tồn Quân làm tất cả đều để cống hiến cho Đông Cống thôi!
Diệp Phàm cười gượng, không để ý đến bộ dạng, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, lại nói:
- Hơn nữa, cậu ở bộ Thương mại có thể bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Nhưng bây giờ là ở Đông Cống, đến lão già Đinh Chí Trung kia không có chỗ để đi còn ở đây được. Ở Đông Cống chúng ta đều là người có máu mặt đúng không, chẳng lẽ lời nói lại không có trọng lượng?
- Anh Diệp nói rất đúng!
Đồng chí Tiểu Lam lập tức đáp lại, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, như cười như không nói:
- Đồng chí Yến Xuân Lai tin tưởng anh Diệp, đồng chí Diệp Phàm và tôi cho dù đến địa phương nào, đều có thể thể hiện được mình.
Còn đồng chí Vương Triều, bây giờ cũng mắt nhìn mũi ngửi. Hai người đều đen đủi, lúc này mà cùng nhau hợp tác, chắc chắn bản thân sẽ gặp xui xẻo.
- Tất nhiên là Tiểu Lam rồi. Chúng ta là người một nhà mà. Cậu có trách nhiệm làm việc với cha của cậu, để Đông Cống chúng ta trở thành thành thị hỗ bang. Tất nhiên, nói là hỗ bang thì có phần nói hơi quá. Chủ yếu vẫn là Tây Môn giúp đỡ thành phố nhỏ Đông Công đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp thì sao?
Lam Tồn Quân chăm chú nhìn rồi hỏi.
- Rất đơn giản, để Thủy Châu giúp chúng ta một lần. Tôi nghĩ, Diệp Phàm tôi phải tính toán.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm chỉnh nói.
- Xong thủ tục rồi!
Mặt Lam Tồn Quân se lại, nói.
- Tốt!
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
- Nếu có khả năng đến một nơi khác, nếu Diệp Phàm tôi có cơ hội được đề bạt vào một vị trí khác. Tôi đi rồi, vị trí Chủ tịch thành phố Đông Cống sẽ giữ lại cho Tiểu Lam.
- Amen, tôi phải khấn cầu trời xanh, nhanh làm cho anh Diệp tiến cao thêm một bước.
Lam Tồn Quân thản nhiên cười cười, làm động tác cây thập tự.
- Tôi cũng mong được như vậy.
Hai mắt Diệp Phàm hướng ra ngoài cửa sổ nhìn sao trời, ánh mắt rất thâm thúy.
Đồng chí Vương Triều liền nhìn trộm Diệp Phàm một cái, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Ánh mắt đó thật đáng sợ, giống như có thể ăn tươi nuốt sống tâm trạng của người bình thường. Chẳng nhẽ đây là ánh mắt của cao thủ cửu đẳng…
- Hôm nay Lão Vệ tâm khí không bình thường, không chừng về nhà còn sinh hờn dỗi.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh nhíu mày, liếc nhìn Y Cao Vân một cái, rồi dần dãn ra.
- Lớp trẻ bây giờ, quả thực chính là một khối xú thạch gàn bướng đặc biệt cứng rắn.
Trên mặt đồng chí Phó Chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim hiện lên sự phẫn nộ, giống như vừa bị đánh một trận, dừng một chút rồi nói.
- Tôi cảm thấy người như thế này rất dễ đối phó.
Lúc này, ngồi đối diện ghế của Bí thư thành phố Dương Xuân là đồng chí Trung Cường không cùng chung quan điểm.
- Nói đi xem nào?
Vẻ mặt Y Cao Vân không chút thay đổi, nhìn nhìn ngón tay cái toát ra mây mù, thản nhiên hỏi một câu.
- Theo anh Lưu nói có thể thấy được đây là lần đầu tiên bộ máy chính quyền họp, tên nhóc con này là người mới đến liền thể hiện mình rất kiên cường.
Cương quá thì dễ vỡ, đạo lý này ai cũng hiểu. Nhìn qua có thể thấy được. Người này xuống đây chắc chắn sẽ có xu hướng hống hách.
Cho dù hôm nay đến đây cậu không chịu cho mượn sáu mươi triệu kia, nếu là ta cũng sẽ phải ba mặt một lời với các đồng chí ở đây một tiếng đúng không?
Cho dù các đồng chí biết đồng chí Chủ tịch thành phố gạt người, ít nhất, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu nhìn xem anh ta nói đã mất thăng bằng, khoản tiền này mọi người không cần phải suy nghĩ và đắn đo.
Việc này đắc tội với đại bộ phận các đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Thấy sáu mươi triệu kia, ai chẳng đỏ mắt chứ. Ai ăn mảnh, ai bình tĩnh đều bị mọi người ghen ghét.
Đồng chí Trung Cường lý luận nhưng thật ra lại khiến Lưu Chuyển Kim và Lý Tinh đều cảm thấy có phần hơi đạo lý. Hai vị đồng chí đều hơi gật gật đầu.
- Bí thư Y, sáu mươi triệu kia chúng ta có buộc hắn lấy ra nữa không?
Lý Tị Tinh hỏi.
- Đương nhiên phải ép rồi!
Y Cao Vân hừ nói liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói:
- Người khác không lấy được ra, chúng ta có thể buộc hắn phải lấy ra, giải thích rõ như vậy? Các anh đóng góp một chút ý kiến đi.
- Tùy theo nguyện vọng của mọi người.
Đới Trung Cường cười nói.
- Đúng thế, cứ như vậy đi, danh tiếng Bí thư Y sẽ tiến thêm một bước thật sự vững chắc. Mà sẽ có rất nhiều cán bộ của thành phố ra nhập đội ngũ Thiên Lôi của Bí thư Y. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, Bí thư Y nghĩ là toàn bộ cán bộ thành phố. Việc này là ai làm, công của ai, vừa nhìn là đã hiểu ngay.
- Đến lúc đó, rất có khả năng Diệp Phàm sẽ trở thành người đơn độc…
Lý Tinh Tinh cười nói.
- Tuy nhiên, có chút kỳ lạ, cái tên Lam Tồn Quân kia hình như rất hướng về Diệp Phàm. Tôi về có tra tư liệu liên quan. Lam Tồn Quân nhậm chức ở bộ Thương mại, trước kia gọi là bộ hợp tác thương mại kinh tế đối ngoại. Theo lý mà nói, anh ta và Diệp Phàm không có khả năng đồng thời cùng xuất hiện. Một người nhà ở nông thôn, một ở thủ đô, khó có thể quen biết nhau được.
Huống chi, thế lực nhà Lam gia cũng không phải ít, làm sao có thể vừa ý người như Diệp Phàm chứ? Mà Diệp Phàm cũng là bị biếm cán bộ công nhân viên chức, Lam Tồn Quân làm sao có thể chọn kiểu người như thế để kết giao. Có chút uẩn khúc đây.
Đồng chí Lưu Chuyển Kim hạ cằm, vẻ mặt khó hiểu nói.
- Có lẽ, anh ta cảm thấy Diệp Phàm cũng là cán bộ nơi khác đến. Cũng giống mình, là cán bộ vùng khác đến đây nên nhất định phải đọ sức một phen với cán bộ bản địa chúng ta.
Lý Tinh Tinh nói.
- Có khả năng như vậy, nhưng cũng có khả năng khác.
Y Cao Vân thản nhiên gật gật đầu, một lúc sau lại hơi hơi lắc đầu.
- Tôi cảm thấy người này rất mạnh mẽ cứng rắn, hơn nữa, cũng rất giỏi định vị và ra tay bắt điểm yếu của đối thủ. Lúc đó Vệ Diêu Thông nhất lược chuyện sáu mươi triệu, rút cuộc là ăn trộm gà không được còn mất cả gạo. Diệp Phàm mượn cái bật lửa để cảnh báo Vệ Diêu Thông. Chắc chắn về nhà đêm nay anh ta không ngủ được.
Cùng lúc đó, vợ của Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc, Phó Chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn đi vào. Nói:
- Ngủ được mới là lạ, Diệp Phàm nói rất rõ ràng, tên ngốc cũng còn hiểu ấy chứ. Tin rằng sau việc này, Vệ Diêu Thông sẽ phải trung thành một thời gian.
- Đương nhiên, thái độ này chủ yếu là của Y Cao Vân. Nếu Y Cao Vân có thể tiên phong đứng ra áp chế Diệp Phàm, đám người Vệ Diêu Thông, Lưu Chuyển Kim có chỗ dựa, kết quả như thế nào thì cũng khó nói trước được.
Diệp Phàm là một quả trứng thối, có thể đè bẹp. Chúng ta cũng không cần phải quá chú ý đến hắn. Diệp Phàm còn có thể lo lắng một chút, tuy ở hội nghị thường vụ hắn phải thua cuộc, nhưng, ít nhất cũng muốn thể hiện là người kiên cường có sức mạnh, chúng ta có thể xem xét có nên giúp đỡ hắn hay không.
Lúc này, ngồi bên cạnh Trưởng ban tổ chức cán bộ đồng chí Cam Thủy Hưng liếc nhìn Vi Lý Quốc một cái, nói:
- Ha hả, Diệp Phàm thật không đơn giản. Tôi đã nghiên cứu rất kỹ lý lịch của anh ta, đúng là không đơn giản. Bộ Giao thông tranh cãi, xưng hùng xưng bá bắt mở đường liên ba tỉnh thông qua núi Thiên Xa, đại án Ngư Đồng đã từng được Thủ tướng chỉ đích danh khen ngợi.Giữa sự kiện Thanh Ngưu Bí thư Phí Nhất Hoàn chỉ đích danh nói: “Đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí tốt”, đủ cho mọi người nghĩ đến cái gì đó?
Vi Lý Quốc nói, trên mặt có vẻ như đang cười.
- Nghĩ đến cái quái gì?
Cam Thủy Hưng không kìm nổi hỏi.
- Người này, phỏng chừng đã tiến vào cấp cao Trung ương. Tuy nói Thủ tướng đã lui ra, nhưng hiện tại Bí thư Phí Nhất Hoàn là một trong số cửu đẳng.
Yến Xuân Lai không để ý đến cấp trên, đem Diệp Phàm từ Hải Đông tới Đông Cống. Tôi nghĩ, Yến Xuân Lai cùng Diệp Phàm khẳng định không hề dàn xếp.
- Bằng không, Yến Xuân Lai giỏi đến mức nào cũng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội với lãnh đạo Trung ương mà làm ra chuyện này rồi tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính là có người đứng phía sau Yến Xuân Lai. Anh ta chắc chắn tin tưởng Phí Nhất Hoàn sẽ không mạo hiểm đắc tội với Yến gia ở thủ đô mà ra tay cứng rắn, che chở cho Diệp Phàm. Dù sao, việc khích lệ là một chuyện, thật sự ra tay giúp đỡ lại là một việc khác.
Tuy nhiên, mặc kệ chuyện thế nào, ít nhất, Diệp Phàm đã làm Phí Nhất Hoàn thốt ra tên một lần.
Vi Lý Quốc được một phen nói ra đạo lý lớn.
- Bí thư Vi, chắc không lâu nữa Y Cao Vân sẽ báo mở hội nghị thường vụ. Đến lúc đó, chúng ta không biết phải nghiêng về phía Diệp Phàm hay ai nữa?
Cam Thủy Hưng nhìn Vi Lý Quốc, hỏi.
- Việc này còn phải hỏi sao, chắc chắn là ủng hộ Diệp Phàm rồi. Hoặc là bỏ phiếu trắng, dù sao cũng không thể để Y Cao Vân đắc ý được.
Trưởng ban Tuyên giáo Y Thanh Liên chu mồm lên nói.
- Cao Vân khiến tôi quá thất vọng. Làm Phó bí thư Thành ủy bao lâu, không vì dân, chỉ làm lung tung lộn xộn lên. Nay chủ trì công tác của Thành ủy, hoàn toàn phải loại bỏ anh ta ra, tận dụng thời cơ điều khiển toàn bộ cán bộ cấp dưới. Cậu phải khống chế việc này, lấy tư cách Thành ủy cũng không sao cả.
Cậu chớ nên nhìn nhầm người! Thật sự người có khả năng mà cậu làm như không thấy, các cậu xem, anh ta lên liền điều chỉnh nhân sự, hoàn toàn là hồ đồ.
Nói đến đây, Vi Lý Quốc không ngừng ho khan, cảm giác rất đau đớn.
- Bí thư Vi, đừng tự làm khổ mình. Hiện tại việc nghỉ ngơi là quan trọng nhất, đừng nóng vội.
Y Thanh Liên ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bắt đầu tuần tra hai huyện một thị của thành phố Đông Cống. Làm Chủ tịch thành phố, nắm giữ trực tiếp toàn bộ tư liệu bản thị trọng yếu. Bằng không, sẽ trở thành chỉ huy mù.
Diệp Phàm muốn xem tận mắt kinh tế và các chỉ tiêu luôn xếp hạng nhất của Dương Xuân.
Dương Xuân chẳng những các chỉ tiêu xếp vị trí đầu tiên, mà còn từng là khu vực hành chính của tỉnh.
Nghe Lam Tồn Quân nói nội thành Dương Xuân xây dựng và phát triển so với khu vực hành chính của Đông Cống còn nhanh hơn. Xây dựng được nhưng còn muốn phải tốt, thật ra có thể tham khảo một số kinh nghiệm của họ.
Từ khi chuyển trung tâm hành chính từ Dương Xuân đến Đông Cống tới nay, thì việc Đông Cống là thành phố trung tâm luôn luôn được nhân dân bàn luận đến.
Nếu nói lập quy hoạch xây dựng thành thị…, xét về phương diện phát triển kinh tế, nhân khẩu, Đông Cống không thể bằng Dương Xuân được.
Khiến cho Đông Cống chỉ có thể như khu Giang Viễn, Đông Châu.
Cái chính là Bí thư khu ủy đều vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy.
Nhưng vì sức ảnh hưởng không bằng Dương Xuân, hơn nữa, lúc trước khu vực hành chính từ Dương Xuân chuyển đến Đông Cống nên xét về mặt tình cảm cũng phải chiếu cố một chút cho Dương Xuân. Cho nên, cuối cùng chỉ có thể để Bí thư Thành ủy Xuân Dương vào hội nghị thường vụ!