Cái này, càng thần bí thì càng khiến người ta tò mò. Cứ để cho Thiết Hậu Sơn có nghĩ nát óc cũng chẳng đoán ra mình thuyết phục tư lệnh viên như thế nào.
Buổi chiều hôm sau, nghênh đón đoàn người Thiết Hậu Sơn.
Lam Tồn Quân vẫn rất kích động. Cái này, trời nóng như thiêu nhưng vẫn phải mặc "đóng thùng", đeo dày bóng loáng đến.
Phó bí thư Thành ủy mới được điều đến Thái Phi vóc dáng trung bình, nhưng lại mặc một "cây" đen, áo sơ mi đen, quần đen, giày da đen. Nếu như đeo thêm một chiếc kính đen nữa thì chẳng khác gì một vệ sĩ Nam Trung Hải. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhìn "đoàn trợ uy" đi cùng, thì biết đồng chí này giao thiệp rộng thế nào, thế lực sau lưng cũng không hề nhỏ.
Trong đoàn trợ uy có: Phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh Tây Lâm- Lôi Trạch, Phó giám đốc thường trực sở Tài chính- Câu Hùng Phi, Phó chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật- Trương Hiểu Minh…
Như vậy, tính sơ sơ cũng có ba phó giám đốc thường trực, năm phó giám đốc các sở đi theo Thiết Hậu Sơn xuống để trợ uy cho đồng chí Thái Phi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đoán những đồng chí này chưa chắc đã có quan hệ thân thiết với Thái Phi. Phỏng chừng là nể mặt "người đứng sau" Thái Phi là Phó Quốc Vân mà xuống trợ uy thôi.
Thường thường nếu quan hệ của Thái Phi và Phó Quốc Vân mà "mặn nồng" thì ông ta có thể đại diện cho Phó Quốc Vân nói cái gì đó.
Muốn tiếp cận Bí thư Tỉnh ủy là một việc tương đối khó khăn. Còn tiếp xúc với Thái Phi- Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy thì tiện lợi hơn nhiều.
Thái Phi, đơn giản là đóng vai trò của một cây cầu mà thôi. Bạn cũng đừng xem thường "cây cầu" này, trong mạng lưới quan hệ không thể thiếu nó được.
Có những câu Bí thư Phó không tiện nói vơi cấp dưới, nhưng thông qua miệng của Thái Phi thì sẽ tiện lợi hơn nhiều. Hơn nữa, nếu thực sự gặp chuyện gì thì người ta thường đẩy sang một bên. Nói là những lời đó họ đâu được nói, thì người khác cũng chẳng làm gì được.
Còn Y Cao Vân thì vẻ mặt lãnh đạm, bắt tay với những đồng chí lãnh đạo từ tỉnh xuống thì cũng chỉ qua loa cho có mà thôi.
Phỏng chừng, ông ta đã cảm giác được điều gì đó cho nên trong lòng không được thoải mái. Đương nhiên, cũng chỉ có đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể cảm nhận được điều này. Trên mặt, Y Cao Mây vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ. Những đồng chí này khi bắt tay với mình thì đều nhìn mình bằng hai mắt. Chẳng lẽ trên mặt mình mọc ra một con mắt nữa hay sao, làm gì mà nhìn mình một cách kỳ lạ như vậy… Diệp Phàm trong lòng âm thầm cảm thấy buồn bực.
Diệp Phàm không biết rằng chính sự trẻ trung của hắn đã làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Đương nhiên, trong nhiều đồng chí như vậy, được "hưởng ứng" nhất không phải nhân vật số hai của ban Tổ chức- Thiết Hậu Sơn.
Mà là Câu Hùng Phi. Thần tài gia mà, ai chẳng muốn moi được chút tiền từ hầu bao của ông ta chứ. Cho nên, lúc ăn cơm, đồng chí Câu Hùng Phi trở thành đối tượng bao vây của cán bộ thành phố Đông Cống. Thủ đoạn công kích ở đây đương nhiên là rượu rồi.
Đồng chí Lam Tồn Quân đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tiếp giao với vị thần tài gia này rồi. Mượn chén rượu để truyền tải "thông điệp": Có thể cấp một chút kinh phí cho Đông Cống hay không? Đây, đương nhiên là ý của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Câu Hùng Phi sau khi uống cạn chén rượu, liền nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói:
- Chủ tịch Diệp của Đông Cống các cậu đã vơ vét sạch tiền của sở tài chính chúng tôi rồi, còn muốn ủng hộ nữa hay sao? Từ giờ đến cuối năm thì không có khả năng rồi. Sở Tài chính chúng tôi không thể chỉ phục vụ cho mỗi Đông Cống được, còn các địa phương khác nữa chứ.
Tuy nhiên, một lát sau, ông ta nhìn đồng chí Thái Phi một cái, cười nói:
- Đương nhiên, Bí thư Thái đề xuất với tôi xem có thể chi một chút để ủng hộ công tác, xây dựng nhà ở tập thể của các đồng chí trong ban Kỷ luật của Đông Cống hay không thì tôi còn đang suy nghĩ. Thế này đi, hôm nay tôi quyết định, nể mặt đồng chí Thái Phi, cấp 5 triệu có được không?
- Cảm ơn sự ủng hộ của sếp Câu đối với công tác của ủy ban Kỷ Luật Đông Cống chúng tôi.
Thái Phi lập tức đứng lên nói lời cảm ơn.
Hai người này một tung một hứng như vậy, rõ ràng là để gây khó khăn cho Diệp Phàm. Lam Tồn Quân thay mặt Chủ tịch Diệp đề xuất thì ông không chẳng thèm nể mặt mũi, còn Thái Phi thì lại được cấp những 5 triệu. Như vậy là có ý gì?
Ý của Câu Hùng Phi ở đây chính là muốn nói với Diệp Phàm và Y Cao Vân từ nay về sau thì phải thuận theo đồng chí Thái Phi. Bằng không Câu Hùng Phi này là người đầu tiên không đồng ý. Chỉ cần sở Tài chính kẹp cổ hai người đứng đầu Đông Cống thì xem các người còn có thể ngóc đầu dậy được không.
- Ha ha, 5 triệu để xây dựng nhà ở tập thể cho Ủy ban Kỷ luật là vừa đủ rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Đột nhiên, nói xong, hắn liếc mắt nhìn Vương Triều một cái, nói:
- Đồng chí Vương Triều, nhà ở tập thể và trụ sở của cục Công an các cậu xuống cấp cũng đã đề xuất rồi, tuy nhiên tôi bận việc xậy dựng thị xã và nhà máy đường Dương Xuân, cho nên chuyện này đành gác lại. Như thế này đi, hôm nay mượn chút gió đông của giám đốc sở Câu, cấp cho các cậu 8 triệu. Sáng mai đến lấy ngân phiếu.
Câu Hùng Phi vừa nghe xong sắc mặt sửng sốt, sau đó trùng xuống giống như đeo cả cân chì vào mặt vậy. Biết là Diệp Phàm đang đánh trả mình. Mày không phải có 5 triệu thôi sao, ông đây còn cấp những 8 triệu cơ. Một giám đốc sở Tài chính như vậy, phân lượng có vượt qua được chủ tịch của Đông Cống này không?
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, đầm nhỏ thì dễ bị cạn nước. Không có nước thì về sau nhân dân Đông Cống sẽ bị chết khát mất.
Lúc này, Phó chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Trương Hiểu Minh đột nhiên thả ra một câu, đây đương nhiên là đang nói xỉa Diệp Phàm. Một thành phố Đông Cống nhỏ con con mà cũng dám đòi "đú" với sở Tài chính tỉnh, đây không phải tự chuốc vạ vào thân sao?
- Chủ tịch Diệp, tôi cũng là một người dân Đông Cống. Nếu sau này thật sự bị khát thì tôi sẽ tìm đến anh để xin đấy.
Lúc này, Thái Phi cũng góp một câu.
- Vừa mới nhận 5 triệu mà anh còn kêu khát nước ư. Ha ha, Bí thư Thái, dạ dày của anh cũng không nhỏ nhỉ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Liếc Thái Phi một cái, nói tiếp:
- Cái này, dạ dày quá lớn đôi khi cũng không tốt đâu. Lúc không đủ ăn thì sẽ nghĩ cách để kiếm cái ăn cho bằng được. Cái này, ăn nhiều thì sẽ làm trương dạ dày ra đấy.
Diệp Phàm âm thầm nói Thái Phi rằng đừng nên quá tham lam, quá tham lam thì sẽ làm tay mình bị nhúng chàm.
Thái Phi nghe vậy liền cười nhạt một tiếng, nói:
- Dạ dày của Thái Phi tôi trước giờ vẫn rất tốt, cái gì cũng có thể tiêu hóa được. Không cần Chủ tịch Diệp phải bận lòng.
Hai người cứ đấu võ miệng như vậy đến mấy hiệp.
- Ha ha, dạ dày tốt, dạ dày tốt thì cũng có lúc bị mắc ói…
Đúng lúc này, Y Cao Vân liền đánh một đòn vào, đó là cười ha ha vào mặt Thái Phi, nói.
Thái Phi bị hai người "song kiếm hợp bích" tấn công, nhất thời sắc mặt thộn ra. Ông ta không tưởng tượng được, bản thân mình vôn muốn "dìm hàng" kẻ ngoại lai Diệp Phàm.
Hôm nay sẽ lấy hắn để lập uy, nhưng không ngờ lại mọc ra một "thủ lĩnh bản địa"- Y Cao Vân. Đương nhiên, ông ta có chút trở tay không kịp.
- Bí thư Thái, lúc nào đau dạ dày cứ đến tìm tôi. Tôi có thuốc đặc trị đấy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không cần, dạ dày của tôi sẽ không sao đâu. Dạ dày tốt ăn cái gì cũng ngon.
Thái Phi có chút phát hỏa, giọng nói cũng trở nên nặng hơn.
Không ngờ trong tiệc rượu lại có màn kịch như vậy. Rất nhiều đồng chí đều đang hứng thú coi ba vị "đầu sỏ" âm thầm phân cao thấp.
Buổi tối, trong nhà Y Cao Vân.
- Xem tình hình sáng nay, tên Thái Phi này chẳng phải kẻ tử tế gì.
Lan Lập Quyền thở dài, trong mắt còn hiện lên chút u buồn.
- Người này có bối cảnh như thế nào??
Đới Trung Cường nhìn Y Cao Vân một cái, đương nhiên hy vọng vị bí thư có quan hệ rộng trên tỉnh này có thể cung cấp được một số thông tin gì đó.
- Là mũi tiên phong của bí thư Tỉnh ủy Phó.
Y Cao Vân thản nhiên hừ một tiếng, nói.
- Tay Thái Phi này, nghe nói khi Bí thư Phó đến tỉnh Tây Lâm chúng ta thì ông ta cũng lên. Trong thời gian gần một năm, từ một cán bộ cấp cục trưởng leo lên được Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, bây giờ không ngờ còn tung hoành ở Đông Cống chúng ta. Bí thư Y, chúng ta có nên cho hắn một bài học không? Cho hắn biết rằng đây là Đông Cống, chứ không phải văn phòng Tỉnh ủy mà thích làm gì cũng được.
Lam Lập Quyền hừ nói.
- Từ tình hình sáng nay, hình như hắn đang cùng Diệp Phàm phân cao thấp. Chúng ta liệu có nên cho bọn họ đấu thêm mấy lần nữa hay không? Sau đó quan sát xem hắn nghĩ thế nào?
Đới Trung Cường nhìn Y Cao Vân một cái, như đang muốn xin ý kiến vậy.
- Dã tâm của cậu thật lớn. Từ hình hình sáng nay, có nhiều ông lớn đến trợ uy như vậy, rõ ràng là đang khoe khoang mà.
Khoe khoang cho ai xem? Tôi thấy, hắn muốn gây khó dễ cho Diệp Phàm. Phỏng chừng, mục tiêu cũng là Diệp Phàm. Diệp Phàm là một cán bộ "ngoại lai"
Ở tỉnh Tây Lâm chúng ta không có một chỗ dựa nào. Thái Phi đấu với cậu ta cái gì? Tôi nghi ngờ, hắn đang dương đông kích tây để thăm dò thái độ của chúng ta mà thôi.
Lan Lập Quân ánh mắt bỗng sáng lên, nói.
- Lấy Diệp Phàm để giương oai, về sau lập uy tín để áp chế tôi thôi.
Y Cao Vân lạnh lùng nói.
- Hắn dám!
Lan Lập Quyền đột nhiên nói lớn.
- Hắn có cái gì mà không dám chứ? Dựa vào cái ô là Bí thư tỉnh ủy Phó, tôi nghĩ, liệu có phải mấy vị lãnh đạo trên tỉnh muốn mở ra một cuộc thi đấu ở Đông Cống này hay không?
Gần đây thái độ của Chủ tịch tỉnh Chúc đối với Diệp Phàm có thể thấy, Diệp Phàm chính là điển hình mà chủ tịch Chúc muốn xây dựng. Mà Chủ tịch Chúc nhắm Diệp Phàm thì ngay lập tức Bí thư Phó Quốc Van liền chuyển Lôi Chí Đỉnh đi, và nhét Thái Phi vào.
Nhằm tiến thêm một bước trong việc làm suy yếu lực lượng Diệp Phàm, đến Phó chủ tịch Lam Tồn Quân cũng bị Bí thư Phó nhấc đi.
Cơ hội này, là chúng ta vô ý tạo cho ông ta. Tuy nhiên, tay Quách Tắc Quân mới đến này tôi nhất thời không nhìn thấu hắn được.
Người này biểu hiện rất khiêm tốn, trong buổi tiệc rượu lúc sáng cũng không nói gì. Đây là người của một vị lãnh đạo Tỉnh ủy nào cài xuống cũng chẳng biết chừng.
Có lẽ hắn là quân cờ bí mật mà bí thư Phó cài xuống. Chúng ta, đương nhiên cũng chỉ là những quân cờ của lãnh đạo Tỉnh ủy mà thôi.
Y Cao Vân nói, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nói tiếp:
- Bí thư Phó, Y Cao Vân tôi muốn cho ông ta hiểu rằng, đất Đông Cống này cũng có thổ công, không phải nơi Thái Phi có thể tùy tiện nhúng tay vào được. Cho nên, hôm nay tôi ra tay giúp Diệp Phàm một chút để đả kích thế khí của Thái Phi.
- Diệp Phàm không đáng để bận tâm, hiện tại Lam Tồn Quân đến nhà máy đường Dương Xuân rồi, tự nhiên y biến thành kẻ cô đơn rồi. Một chủ tịch thị xã, lại không tìm được đồng minh. Hơn nữa Thị ủy lại làm ăn cá thể, rất bi thương. Tôi nghĩ, về sau thằng nhóc này sẽ cụp cái đuôi lại để làm người thôi.
Nếu như không thuận theo mà bám vào chúng ta, chúng ta sẽ khiến cho hắn bị mất hết quyền lực. Khiến cho mỗi lời nói của hắn đều chẳng có ai nghe.
Đới Trung Cường đối với việc Lam Diệp liên thủ, móc mất 50 triệu của mình mà thấy sót xa trong lòng, thiếu chút nữa thì cắn răng nói.
- Tôi đoán rằng, về sau bộ máy của Ủy ban nhân dân sẽ càng náo nhiệt hơn đấy.
Nếu Quách Tắc Quân thực sự là một quân cờ của Bí thư Phó thì chắc chắn xuống đây là để chống lại Diệp Phàm. Diệp Phàm là "đại diện" của Chủ tịch Chúc, Quách Tắc Quân là "đại diện" của Bí thư Phó. Phó chủ tịch thường trực thành phố và Chủ tịch thành phố phân cao thấp, như vậy tốt lắm. Ha ha, ủy ban nhân dân thành phố về sau có nhiều trò hay để xem rồi đây.
Lan Lập Quyền vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa, nói.
- Ừ, người đứng đầu Thành ủy vẫn là đáng gờm nhất. Phiếu ổn định của chúng ta có bốn, mặc dù Quách Tắc Quân là quân cờ của Bí thư Phó, nhưng y và Thái Phi liên thủ lại cũng chỉ được hai phiếu, so với chúng ta còn kém xa. Còn về Vi Lý Quốc còn hai phiếu, ha ha. Bình thường thì cũng chỉ ngậm miệng mà thôi, nghiễm nhiên hình thành thế chân vạc. Tuy nhiên chúng ta là Ngụy quốc, bá chủ Tào Tháo. Chủ tịch thành phố Diệp Phàm là thảm nhất, trở thành tiểu Lưu Bị của nước Thục. Còn Thái Phi mới đến chính là Giang Đông Tôn Quyền.
Đới Trung Cường vẻ mặt hớn hở nói.
- Ha ha, lão Đới, tôi không muốn làm Tào Tháo kiêu hùng kia đâu. Đương nhiên, ưu điểm của Tào Tháo chúng ta có thể kế thừa, còn lại thì bỏ.
Y Cao Vân thản nhiên cười nói, chậm rãi nhấp một ngụm trà, thể hiện tâm trạng của lão Y cũng đang rất tốt.
Một tuần sau, việc "thăm dò" kết thúc, mà việc điều chỉnh nhân sự của nhà máy đường cũng đang bước vào quá trình sắp xếp. Bởi vì đại bộ phận đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố đều không muốn động vào "củ khoai ngứa" này.
Cho nên, hai người Diệp- Lam liên thủ đề xuất ứng cử viên cái cấu bước đầu cũng chẳng có ai có ý kiến phản đối.
Còn người thế vị trí của Lam Tồn Quân là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tắc Quân thì trầm mặc, không quan tâm.
Cuối tháng.
Lam Tồn Quân hớn hở bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Tồn Quân, xem bộ dạng hớn hở của cậu, liệu có phải thổ địa của nhà máy đường rớt xuống rồi không?
Diệp Phàm vừa bảo Lam Tồn Quân ngồi xuống, vừa cười nói.
- Đúng vậy, khu Đông Châu có nhà máy bia bỏ hoang có tên là Hồng Dương, mà khu Giang Viễn có nhà máy giấy đã chuyển rồi có tên là Thái Đạt. Hai nhà máy này diện tích đều khá lớn, nếu có thể hợp hai thành một, làm địa chỉ mới cho nhà máy đường Xuân Dương thì quá tốt. Hơn nữa, diện tích tuyệt đối không nhỏ hơn nhà máy cũ. Nơi này còn là nội thành nữa, ưu thế về vị trí địa lý chắc tôi không phải nói nhiều nữa.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Không đơn giản như vậy đâu, trong chuyện này cậu nhất định sẽ gặp phải phiền toái đấy.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói.
- Haiz, việc gì cũng không qua được con mắt thần của anh.
Lam Tồn Quân thở dài.
- Nói nghe một chút xem nào, có thể giải quyết được thì nhanh chóng giải phóng mặt bằng, Chuyện chuyển nhà máy đường không thể kéo dài được nữa, chuyện này tôi đã nói với chủ tịch tỉnh Chúc rồi. Phỏng chừng, với tính cách của chủ tịch Chúc thì chắc chắn sẽ chú ý chúng ta. Hai chúng ta ấy mà, là hai kẻ đáng thương trên con thuyền nhà máy đường này.
Diệp Phàm nói.
- Nhà máy bia Hồng Dương bảy tám năm trước vẫn còn rất nhộn nhịp, người dân Đông Cống ai cũng thích uống bia Hồng Dương.
Tuy nhiên sau khi xảy ra một chuyện. Đó là phát hiện một tử thi trong bể chứa của nhà máy.
Thông tin này truyền ra ngoài, ai còn dám uống bia Hồng Dương nữa?
Về sau liền sụp đổ như vậy. Mà công nhân cũng đều tan rã hết. Chỉ có điều nhà máy nhất thời chưa bán đi được. Ở Đông Cống chúng ta chẳng có mấy doanh nghiệp phát triển thực sự.
Còn nhà máy giấy Thái Đạt thì trước kia cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên sau khi nội thành được mở rộng nơi đây nghiễm nhiên thuộc nội thành, ô nhiễm của nhà máy trở nên vô cùng nghiêm trọng, buổi tối còn thải ra loại khí độc vô cùng hôi thối.
Cho nên cuối cùng bị buộc chuyển đi chỗ khác. Tuy nhiên, nhà xưởng này đến bây giờ vẫn chưa có ai chịu xử lý triệt để.
Nguyên nhân nghe nói nhiều lắm, nhà đất gì gì đó. Tuy nhên, qua tìm hiểu tôi phát hiện nguyên nhân thật sự không phải thế, mà là nằm ở lãnh đạo Quận ủy của hai quận này.
Lam Tồn Quân nói.
- Cái này thì đúng là lạ thật, chẳng lẽ hai bí thư Quận ủy Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không chịu xử lý cái u nhọt này đi hay sao? Tại sao chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Hai nhà máy đều rất kỳ lạ, vô cùng trùng hợp. Hai xưởng này đều nằm ở địa bàn giao giới giữa quận Giang Viễn và Đông Châu.
Phỏng chừng thế hệ trước chưa nhận thức được điều này. Về sau khi phân khu lại xảy ra vấn đề như vậy.
Quận Giang Viễn nói nhà máy này thuộc về bọn họ, còn quận Đông Châu nói nhà máy này nằm ở địa bàn của mình.
Dù sao đều là vì tiền cả. Cứ giằng co mãi như vậy, chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng giải quyết không dứt điểm nên cũng chẳng lấy được tiền. Còn những người muốn mua thì thấy tranh chấp như vậy nên cũng chùn bước.
Lam Tồn Quân nhíu mày nói.
- Triệu tập lãnh đạo của hai quận lại để cùng nhau thỏa thuận, không phải sẽ giải quyết được hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Đại ca, tôi bây giờ không còn là Phó chủ tịch thường trực của Đông Cống nữa rồi. Tôi có quyền gì mà triệu tập chứ? Người ta thèm đếm xỉa tới tôi mới là chuyện lạ đấy.
Lam Tồn Quân vẻ mất mát nói.
- Ha ha, tôi lại quên mất cái này. Tuy nhiên, Tồn Quân, tôi nghĩ vẫn nên tìm cách để nhét cậu vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Nếu trên tỉnh đã coi trọng nhà máy đường Dương Xuân như vậy, mà cậu còn là cán bộ cấp giám đốc sở, nhà máy đường Dương Xuân lại thuộc Ủy ban nhân dân thành phố thì hoàn toàn có lý do. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nói.
- Cái này, phỏng chừng có chút khó khăn.
Lam Tồn Quân lắc đầu nói.
- Không có gì, tôi thử xem sao. Tuy nhiên, việc phối hợp phải nắm chắc. Bây giờ tôi gọi Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy lại hỏi xem sao.
Diệp Phàm nói xong, lập tức gọi thư ký Đông Thanh vào, bảo anh ta đi thông báo một chút.
Đông Thanh đi thông báo, một giờ sau Bí thư Quận ủy Giang Viễn và Đông Châu là Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đều dẫn những người có liên quan đến phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thành phố.
- Hôm nay triệu tập các đồng chí đến đây, chính là muốn xử lý chuyện nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt.
Nếu cứ để hai nhà máy này cái thì đóng cửa, cái thì chuyển đi thì cái xưởng cũ đáng tiếc lắm.
Liệu có nên biến chúng thành tiền rồi giải quyết dứt điểm đi không? Thứ nhất có thể giảm bớt gánh nặng cho các đồng chí, thứ hai cũng có thể trợ cấp một chút cho cán bộ công nhân viên của nhà máy, có đúng không?
Diệp Phàm nhìn hai người một cái, nói.
- Chủ tịch Diệp, có phải có ai đó muốn mua hai nhà máy này không?
Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không ngờ cùng lúc hỏi. Xem ra hai đồng chí này cũng đều rất "nhạy cảm".
- Chuyện này để cho giám đốc nhà máy Lam nói với các đồng chí đi.
Diệp Phàm ra hiệu cho Lam Tồn Quân nói.
- Là như thế này, nhà máy đường Dương Xuân chúng tôi muốn mở một phân xưởng trong nội thành. Cảm thấy địa điểm của hai nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt đều phù hợp yêu cầu của chúng tôi.
Lam Tồn Quân đương nhiên nói rất khéo, bởi nếu để hai người này ngửi thấy mùi gì đó mà đòi giá cao thì phiền phức to.
- Mở phân xưởng thì chỉ cần một nhà máy cũ là được rồi, cần gì phải cần những hai nhà máy chứ?
Tào Ngũ Huy nhìn Lam Tồn Quân một cái, hỏi. Xem ra ông ta đã ngửi thấy mùi gì đó rồi. Có lẽ khoản tiền triệu của nhà máy đường Dương Xuân đã kích thích hai vị bí thư này, cho nên muốn nhân cơ hội để kiếm chác một chút.
- Đúng vậy, diện tích của nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt đều không nhỏ.
Thái Tín Tắc cũng nói một câu, nhìn chằm chằm vào Lam Tồn Quân.
- Dù sao, tất cả cũng là vì việc mở rộng quy mô của nhà máy đường Dương Xuân sau này thôi. Tạm thời thì một nhà máy là được rồi, nhưng sau này khi nhà máy Dương Xuân phát triển rồi thì e một nhà máy sẽ không đủ.
Cho nên muốn làm một thể ngay từ bây giờ, để sau này đỡ phiền phức. Hơn nữa, đối với việc phát triển nhà máy đường Dương Xuân này thì Chủ tịch Diệp rất tâm huyết, muốn lớn mạnh nữa thì phải mở rộng ra bên ngoài.
Mà nhà máy đường Dương Xuân là doanh nghiệp trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, nói ra thì cũng là một thí điểm của toàn thành phố.
Các đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều rất coi trọng. Chủ tịch tỉnh Chúc cũng rất quan tâm đến sự phát triển của nhà máy đường.
Nếu như nhà máy không phát triển được thì phải chịu đánh đòn thôi.
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn hai người này, nói. Gã tự nhiên cũng rất giảo hoạt, chẳng những đem Diệp Phàm ra áp chế hai người bọn họ, mà đến cả Chủ tịch tỉnh Chúc cũng bị gã lôi vào.
Tuy nhiên, chỉ một mình lời nói của Lam Tồn Quân cũng chẳng có mấy sức uy hiếp.
Thái Tín Tắc liếc mắt nhìn Tào Ngũ Huy một cái, nói:
- Nếu thành phố đã lấy nhà máy đường Dương Xuân làm thí điểm thì chắc cũng được đầu tư trọng điểm có đúng không?
Lam Tồn Quân vừa nghe đã biết Thái Tín Tắc muốn lấy cái nọ để moi cái kia, nên bèn nói:
- Vốn là nên như thế, chỉ có điều nhà máy đường Dương Xuân còn nợ những vài trăm triệu, điều này chắc hai vị bí thư cũng biết rồi. Cho nên trên thành phố chúng tôi ủng hộ tài chính cũng chỉ có hạn thôi. Nói thực, tuy rằng từ tỉnh cho đến các cấp ban ngành ủng hộ nhà máy Dương Xuân cũng đến hai chục triệu thật đấy, nhưng nếu đem khoản tiền này đổ vào nhà máy Dương Xuân thì chẳng thấm vào đâu so với số nợ.
- Ha ha, vấn đề của nhà máy đường Dương Xuân ai cũng hiểu, cái này, không cần Giám đốc Lam nói chúng tôi cũng rõ cả.
Tuy nhiên, ít nhất các anh còn có triệu, còn nhà máy giấy Thái Đạt chúng tôi hay nhà máy bia Hồng Dương chỗ ông Tào đây tuy nói chuyển đấy, đóng cửa đấy.
Nhưng hàng loạt những vấn đề đằng sau vẫn chưa được giải quyết. Nói như nhà máy Thái Đạt chúng tôi chẳng hạn, mới đầu là vì vấn đề ô nhiễm nên bị buộc phải di dời.
Giám đốc Lam chắc cũng rõ điều này. Như vậy việc di dời một nhà máy thì có khác gì việc đầu tư lại?
Lúc trước Thái Đạt bị người ta tố cáo, gây hoang mang, mọi người đều nói nhà máy sắp đóng cửa rồi, làm chi mấy trăm cán bộ công nhân viên ùn ùn nghỉ việc.
Để trấn an những công nhân này, trong điều kiện nhà máy giấy không có tiền, quận Giang Viễn chúng tôi đành phải rút ra triệu cho bọn họ.
Cho đến bây giờ số tiền này vẫn chưa trả cho chung tôi. Có biện pháp gì được chứ, Thái Đạt thuộc quận Giang Viễn chúng tôi, không thể đứng nhìn nhà máy bị đóng cửa được.
Về sau, lãnh đạo nhà máy giấy suy nghĩ đến tình hình thực tế của quận Giang Viễn, khoản tiền triệu này cũng không phải là nhỏ.
Cho nên liền đem khu xưởng cũ chuyển giao ho quận Giang Viễn chúng tôi để thế chấp khoản tiền triệu kia. Hơn nữa, lúc ký có hợp đồng rõ ràng. Cho nên, khu xưởng cũ của Thái Đạt là thuộc về Ủy ban nhân dân quận Giang Viễn chúng tôi.
Vài năm trôi qua, so với triệu bây giờ thì triệu năm đó còn giá trị hơn nhiều.
Nếu tính lãi thì riêng tiền lãi cũng phải đến ngàn.
Thái Tín Tắc ca bài ca kêu khổ dài lê thê. Trên thực tế, thằng ngốc cũng có thể nghe ra.