Lúc này bàn tay của Vương Nhân Bàng cũng vừa đưa tới, nhưng lại vồ hụt rồi xoa xoa khoảng không phía trước bụng của Evana. Evana cũng không vừa, thuận tay đưa chiếc ly đang cầm trong tay nhét vào bàn tay to bản của Nhân Bàng.
- Không chỉ đã tứ đẳng mà ít nhất cũng đã ngũ đẳng rồi. Vương Nhân Bàng phải dùng đến 3, 4 phần công lực nhưng vẫn bị thất bại. Ít nhất cũng cho thấy phương pháp di chuyển nhẹ nhàng của Evana là rất cao siêu.
Những việc này nếu không phải là công lực thâm hậu thì không thể thực hiện được. Ngươi xem động tác của cô ta, thuần thục, lưu loát, hơn nữa còn thể hiện sự khoáng đạt. Dường như vốn dĩ đã là như vậy rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cô gái này có lẽ đã từng luyện thuật Yoga của Ấn Độ, nếu không, cơ thể trong nháy mắt không thể cong lại được như thế. Động tác này chúng ta cũng có thể thực hiện được, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy muốn làm được cũng là khó. Cơ thể cô ta quá mềm dẻo, có khi các đầu ngón chân cùng bẻ cong được mà không hề gì. Xem ra, cô em Evana nhất định cũng là thành viên của tổ chức Đông Cẩu
Thiết Chiêm Hùng nhận định.
- Anh nhìn khuôn mặt Evana có giống người Ấn Độ không?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Lẽ nào đúng là người Ấn Độ, cứ như anh nói, đúng là có chút giống thật. Thiết Chiêm Hùng gật đầu cho là phải.
- Cô bé cứng đầu, phải chăng thực sự cô có ba đầu sáu tay?
Vương Nhân Bàng cười một tiếng thô thiển, đột nhiên động thủ, búng chiếc ly kia bay về phía mặt bàn. Năm ngón tay vạch một đường sờ thẳng về phía mắt rốn của Evana.
Evana nhích người né được, tuy nhiên, chợt cảm thấy lành lạnh nơi mông. Cúi đầu nhìn, nét mặt bỗng nổi giận, hét lên một tiếng, ngay lập tức từ trong quầy rượu lao ra mấy tay đấm bảo kê dáng người mạnh mẽ, khí thế hừng hực lao về phía Vương Nhân Bàng.
- Mông đít cô em đây quả là rất mềm đó!
Vương Nhân Bàng sờ vào mông con gái người ta, còn không buông tay ra. Hơn nữa còn kéo, xé luôn chiếc quần lót của Evana, lập tức những gì bên trong đều lộ ra tất tật.
- Đồ vô lại!
Evana hét lên giận dữ, thở phì phì mà tung cước về phía Vương Nhân Bàng.
- Chân cũng hưởng ứng theo, dạng ra thật kích thích người xem.
Vương Nhân Bàng cười một tiếng, tay chuyển động hướng về phần đùi trắng bóc hấp dẫn của Evana.
- Toạc…
Không nắm được đùi, nhưng váy của Evana đã bị Vương Nhân Bàng xé rách tả tơi thành từng mảnh.
Lúc này, Diệp Phàm và Lam Tồn Quân đều vội vàng chạy đến kéo giữ Vương Nhân Bàng, giả bộ khuyên can. Cả đám bảo vệ chân tay thô lỗ của quán bar Bối Lỗ Đinh cũng đã xông đến.
Tuy nhiên, đã bị Diệp Phàm nhẹ nhàng đánh ngã sang một bên. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng giả bộ kêu lên đau đớn không chịu nổi nữa và cũng ngã ra đấy.
Phía bên kia cũng chạy lại mấy con buôn người Hoa, khuyên can xong, cuối cùng đã kéo ra được.
Một người Hoa kiều cũng vội vàng kéo Vương Nhân Bàng rời khỏi quán Bar Bối Lỗ Đinh. Ông ta nói:
- Này ông, đây không phải là Trung Quốc, ông phải cẩn thận một chút. Bối Lỗ Đinh rất có thế lực, đừng có mà trêu chọc bọn chúng. Ông còn đứng đấy làm gì mà không mau rời khỏi Luân đôn đi.
Vương Nhân Bàng cảm ơn ý tốt của vị Hoa kiều kia sau đó vội vàng bỏ đi.
- Nhân Bàng, anh hãy cẩn thận, tôi nghĩ là cô em Evana kia quyết không bỏ qua dễ dàng đâu, cũng tốt để anh làm cừu nhử sói một phen.
Diệp Phàm nói trong điện thoại.
- Yên tâm, mạng của Vương Nhân Bàng tôi lớn lắm, không dễ ngỏm như vậy đâu.
Vương Nhân Bàng thản nhiên hừ một tiếng và tiếp tục nói.
- Cô gái đó không đơn giản chút nào đâu, tôi đã dùng tám thành công lực mới sờ được mông cô ta. Nếu tôi đoán không nhầm thì thân thủ của cô ta cũng đạt hàng ngũ đẳng hoặc lục đẳng. Xem ra, Bối Lỗ Đinh là cơ sở của Đông Cẩu, nhất định không đơn giản.
- Chính vì thế mà anh phải cẩn thận đấy.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Yên tâm, các anh cứ theo phía sau tôi, tôi dứt khoát sẽ tìm nơi vắng vẻ. Nếu Evana thật sự không bỏ qua tôi, thì sẽ có một trận đọ sức quyết liệt.
Vương Nhân Bàng vừa đi vừa nói, không lâu sau đã chui vào một chiếc taxi nhằm hướng con dốc Kyrgyzstan mà đi.
Dốc Kyrgyzstan thuộc ngoại ô Luân đôn, đi xe mất mấy chục phút mới đến. Tuy nhiên, phong cảnh ở đây rất đẹp, người Luân đôn thường thích đến đây vào những khi rảnh rỗi.
Địa điểm này thực ra là mấy người Diệp Phàm đã bàn bạc trước rồi, Vương Nhân Bàng xuống xe, vừa cầm chai rượu brandy vừa uống rồi đi vào bên trong rừng cây phía trên con dốc.
Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng sớm đã chọn ra nơi này nên cũng đã mang một chiếc ống nhòm nhìn ban đêm.
- Quả nhiên đã đến rồi, anh có nhìn chiếc Wrangler màu đen kia có gì đó khác thường không.
Diệp Phàm chỉ về phía xa xa.
- Có lẽ đó là khách du lịch.
Thiết Chiêm Hùng đáp.
Không lâu sau, trong xe bước ra vài người đàn ông.
- Không sai, hình như trong đó có một người là bảo vệ của quán Bar.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm hướng ra xa quan sát rồi nói.
Thuật nhìn xa như mắt chim ưng ở giai đoạn cửu đẳng nhìn vào ban đêm càng rõ ràng hơn nhiều. Rất nhanh đạt đến độ rõ nét ban đêm cũng như ban ngày.
Một tên trong đó rõ ràng là đang cầm một vật giống như cái máy đồ chơi, kế đótay y rút ra cái ăng ten. Bọn họ đánh giá một lúc rồi tên cầm bộ ăng ten đi về phía trước, những người còn lại theo sau.
- Lẽ nào đó là thiết bị theo dõi?
Diệp Phàm thầm nhủ.
- Ha ha, trên người Nhân Bàng đã bị người ta gắn thiết bị. Thời đại kỹ thuật hiện đại thì kỹ thuật theo dõi cũng phát triển vượt bậc. Trước kia trên người chỉ gắn thiết bị nghe trộm bằng đầu ngón tay cái còn bây giờ thiết bị theo dõi phát triển không ngừng. Ví dụ như thủ đoạn theo dõi bằng thuốc sinh học. Thừa lúc ta không chú ý đối phương sẽ bôi một ít thuốc đặc biệt này lên người, sau đó thiết bị máy móc sẽ xác định mục tiêu.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Cũng may là vừa rồi Vương Nhân Bàng dùng ám hiệu để nói chuyện, nếu không đối phương đã nghe được hết rồi.
Diệp Phàm toàn thân toát mồ hôi. Vừa rồi nói chuyện với Vương Nhân Bàng đã dùng ngôn ngữ của một địa phương Trung Quốc chứ không phải là tiếng phổ thông.
Tin rằng người Trung Quốc nếu không phải là dân ở địa phương này thì nghe cũng không hiểu gì. Hơn nữa, hiện nay người sử dụng tiếng của địa phương này rất ít.
- Cẩn tắc vô áy náy, nếu vừa rồi nhất thời không chú ý, đối phương nghe được chúng ta nói gì, như vậy người ta đã đến giải quyết luôn chúng ta rồi.
Thợ săn và con mồi là hai khái niệm không giống nhau. Chúng ta trở thành con mồi thì rõ ràng là bị động, tuy nhiên, chúng ta cũng không phải là ngu ngốc. Có lẽ Vương Nhân Bàng bị người ta động tay động chân, tự anh ta cũng đã cảm nhận được đôi chút.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh ta rất lợi hại. Ai muốn động tay chân với anh ta thì chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Diệp Phàm nói.
- Bọn chúng đã tiến vào khu rừng rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Vương Nhân Bàng dừng lại, cố ý như đang làm gì đó bí mật để quan sát xung quanh.
- Còn muốn chạy?
Bốn tên bước ra từ chiếc Wrangler, một người có sống mũi rất cao trong số đó nói bằng tiếng Anh giọng lạnh lùng.
- Là chúng mày, vừa rồi đã gặp trong quán bar. Sao nào, muốn đến ăn đấm hay sao?
Đương nhiên Vương Nhân Bàng liếc mắt nhìn và thể hiện thái độ còn cứng rắn hơn cả bọn chúng, hầm hừ nói.
- Cris, giết hắn rồi hãy nói.
Người có sống mũi cao hừ một tiếng, bốn người bọn chúng giơ chân nhất loạttung cước, hợp sức đánh với Vương Nhân Bàng, có lẽ đã biết được Vương Nhân Bàng cũng có chút bản lĩnh nên chúng không dám một đánh một. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Phải lắm, giết đã rồi hãy nói.
Vương Nhân Bàng tỏ ra rất hung dữ, xoay nắm đấm hướng về phía bốn tên bọn chúng.
Một cước đạp xuống, Vương Nhân Bàng loáng một cái đã đạp trúng mắt cá bên chân trái của tên mũi cao.
- Ôi…
Một tiếng kêu thảm thiết, tên mũi cao tức thì bị ngã lăn ra bảy, tám mét, máu mũi chảy ra bung bét, tên này không thể lập tức bò lên được.
Còn chưa đợi ba tên còn lại phản ứng, Vương Nhân Bàng thừa thế lại tung ra vài cú đá. Tiếng vật cứng đập vào nhau nghe pang pang pang…
Mấy tiếng kêu vừa dứt, ba tên còn lại cũng mới kêu lên một tiếng đã ngã luôn xuống đất. bọn chúng không phải ôm chân mà là xoa xoa bên hông, Vương Nhân Bàng ra tay nhất định không phải nhẹ.
- Không có tí bản lĩnh nào, bọn người Bối Lỗ Đinh toàn là lũ bỏ đi như vậy sao.
Diệp Phàm lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
- Cao thủ vẫn chưa xuất hiện, mấy tên tiểu lâu la đánh tiền tiêu này thì có đáng kể gì.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.
Vương Nhân Bàng cười gượng bước tới, đặt một chân lên đùi của tên mũi cao. Vừa dùng sức, tên mũi cao còn chưa kịp kêu lên chỉ nghe một tiếng răng rắc, tên mũi cao cảm thấy đùi mình đang bị gãy ra từng mảnh.
- Còn một bên nữa, để ta bẻ gãy nốt cho ngươi hết kêu.
Vương Nhân Bàng lại nhấc chân lên hướng lên bên đùi còn lại của tên mũi cao.
Y cũng cứ làm theo cách này, bẻ gãy đùi hai tên còn lại.
Vương Nhân Bàng đang muốn ép người đứng phía sau những tên này của Bối Lỗ Đinh ra mặt. Vì thế hắn rút chân ra rất nhanh, chửi rủa mấy tên kia một trận và sau đó lại đạp gãy chân chúng.
- Ngài là người Trung Quốc?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến sau một tảng đá lớn phía bên phải.
- Trong tay người kia có súng không vậy?
Trong điện thoại Diệp Phàm vội vàng hỏi Lam Tồn Quân đang nấp sau một cây cổ thụ phía bên trái.
- Súng trường chắc chắn không có, súng ngắn có hay không thì chưa biết. Tuy nhiên, tôi đã cho hắn ta vào tầm ngắm rồi.
Nếu hắn thực sự có súng tôi sẽ giết hắn trước.
Lam Tồn Quân đáp.
- Tướng mạo người đó như thế nào, có phải là Nỗ cẩu tông đức (Ewegoalder)
Diệp Phàm vội hỏi.
- Nhìn chưa rõ, người này đội một cái mũ rộng vành màu đen. Không có cách nào để biết được có phải là Ewegoalder hay không.
Lam Tồn Quân trả lời.
- Tất nhiên, vậy thì sao nào?
Vương Nhân Bàng đáp lạnh lùng và nhìn về phía tảng đá, nhận ra người vừa bước ra toàn thân mặc đồ đen, đội một chiếc mũ rộng vành làm che đi một nửa khuôn mặt, chắc chắn đó không phải là một người đàn ông cường tráng.
Chờ người đó tiến lại gần Vương Nhân Bàng nhìn kỹ hơn mới phát hiện một bên mặt của người này đeo mặt nạ. Không biết có phải do bị sẹo hay là cố ý để che mắt mọi người.
- Thủ đoạn của ngài thật tàn độc, đánh ngã rồi lại còn muốn đánh gãy chân tay người ta, họ có thù oán gì với ngài không?
Người đàn ông bước đến nhìn bốn tên đang nằm dưới đất nói.
- Ngươi đùa sao, nếu ta không ra tay lẽ nào chờ chúng giết ta trước.
Vương Nhân Bàng đáp lạnh lùng, đưa mắt nhìn người đàn ông kia, nói:
- Ngươi là đồng bọn của những tên này, chắc là do quán bar Bối Lỗ Dinh thuê đến phải không?
- Thuê ta, bọn chúng thuê nổi ta ư? Chuyện nực cười!
Người đàn ông kia cười to và không nói gì nữa, nhanh nhẹn cúi xuống nhặt một thanh gỗ, nhảy vọt lên nhằm về phía Vương Nhân Bàng bổ xuống. Nhìn tư thế và tốc độ tấn công của người này thì không phải là bản lĩnh tầm thường, cũng không dưới lục đẳng. Hơn nữa, phong cách làm việc rất chuyên nghiệp, không nói nhiều lời mà ra đòn ngay. Dạng người này cũng thuộc hàng cao thủ.
- Thật nguy hiểm.
Diệp Phàm nói nhỏ.