Kiều Thế Hào nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Cậu muốn nói chính là Tiền Hoài Viễn, nghe nói cũng công tác ở bộ nào đó có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, hiện đang đảm nhiệm phó trưởng phòng tổ chức Ban Tổ chức cán bộ huyện Ngưu Phượng ở Bắc Kinh.
Kiều Thế Hào Nói.
- Huyện Ngưu Phượng không phải là vùng ngoại thành của Bắc Kinh sao? Với bản lĩnh của Tiền Đào Quốc còn không thể đưa con về nội đô thành phố, sao có chuyện lạ thế.
Diệp Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Bắc Kinh là nơi tàng long ngọa hổ. Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy lại là đầm rồng hang hổ. Tiền Đào Quốc tuy nói có quan hệ không tệ lắm với Yến Thành của nhà họ Yến.
Nhưng cũng không có nghĩa là Tiền Đào Quốc có thể đi vào mạng lưới quan hệ của Phó thủ tướng Yến Vân. Có lẽ, Tiền Đào Quốc và Yến Thành chỉ là quan hệ cá nhân, cũng không phải quan hệ phe phái gì.
Hơn nữa, một tư lệnh phân quân khu ở một thành phố cấp 3 hẻo lánh có năng lực gì trong mạng lưới quan hệ của nhà họ Yến. Mặc dù là trong mạng lưới cũng chỉ là kẻ chạy việc vặt, không ai đồng ý ra mặt nói chuyện vì anh ta. Mạng lưới phục vụ vì ai, bọn họ cũng phải nhìn xem anh có khả năng thăng tiến không, tiềm năng của anh có lớn không.
Anh muốn mạng lưới ra sức vì anh, đó là không thể. Chỉ có khi anh tự đảm bảo rằng mình có mang lại lợi ích, họ sẽ thêm hoa dệt gấm vào thôi. Còn trông cậy vào họ giúp anh chỉ là chuyện cổ tích.
Kiều Thế Hào nói.
- Nhưng có Yến Thành nói một câu, Tiền Hoài Viễn muốn đi xa Bắc Kinh tìm một vị trí tốt thì không khó chứ.
Diệp Phàm nói.
- Không nhất định phải thế. Tuy nói Yến Thành là Phó Quân đoàn trưởng nhưng cũng chỉ ở tận tập đoàn quân thứ hai ở Thủy Châu.
Nếu nói trong hệ thống quân đội, ở đại quân khu Lĩnh Nam Yến Thành có thể nói mấy câu. Nhưng ở Bắc Kinh anh ta có là gì?
Phó quân đoàn trưởng, mười phó không bằng một trưởng. Nếu anh ta có thể ngồi trên vị trí Quân đoàn trưởng thì có lẽ còn có chút ảnh hưởng. Tuy nhiên, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ hai Thủy Châu không phải vị trí tới tay tốt như vậy.
Năm đó Triệu Côn nhà họ Triệu không phải đã nhòm ngó vị trí này sao. Mặc dù là có Triệu Bảo Cương hỗ trợ nhưng cuối cùng cũng không được.
Triệu Bảo Cương đẩy con trai Triệu Xương Sơn ngồi lên vị trí Bí thư của một tỉnh lớn như Việt Đông, sau đó cũng vào bộ Chính trị, mà Triệu Côn đã không quan tâm gì chuyện đó nữa.
Đến tận bây giờ, Triệu Côn vẫn còn là phó quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ hai, cùng cấp với Yến Thành đó thôi. Anh nói xem Yến Thành có thể có tiếng nói gì trong Thành ủy Bắc Kinh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Bí thư Thành ủy Bắc Kinh là ủy viên bộ Chính trị, cùng cấp với người cầm lái nhà họ Yến, Phó thủ tưởng Yến Vân. Mặc dù là Chủ tịch thành phố Bắc Kinh cũng là ủy viên trung ương. Đến cả Phó Bí thư có ai không là đại biểu quốc hội.
Sau lưng đều có những phe phái mạnh mẽ ủng hộ. Người ta không có quan hệ với nhà họ Yến, thì Yến Thành có nói người ta cũng không nghe.
Kiều Thế Hào thản nhiên nói.
- Nói vậy cũng đúng, không cùng phe phái, mặc dù là một nhân vật nhỏ cũng dám khinh thường người khác phe. Yến Thành thực sự không là gì.
Diệp Phàm nói.
- Cho nên, anh vẫn có cơ hội.
Kiều Thế Hào cười nói.
- Cơ hội gì, đến Yến Thành cũng không có cơ hội giúp Tiền Đào Quốc, tôi chỉ là một quyền bí thư ở một góc rừng thì có thể làm được cái gì.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Không thể nói thế. Yến Thành không thể so được với anh. Anh còn có nhiều mối quan hệ tốt.
Đừng cho là tôi không biết. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bắc Kinh Kim Kha Dương trước đây đã từng ở Việt Đông với anh. Hơn nữa, Kim Kha Dương nghe nói còn là bạn học của chú hai.
Kim Kha Dương có thể đến Bắc Kinh đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ, tất cả đều là công sức của chú hai. Việc này, chỉ cần Kim Kha Dương gật đầu, hơn nữa lại cùng hệ thống. Giúp con trai Tiền Đào Quốc chuyển đến một vị trí tốt không phải là dễ như bỡn sao.
Kiều Thế Hào cười như kẻ trộm, tất nhiên là thầm khinh bỉ người nào đó quá mức khiêm tốn.
- Ha ha, việc này cậu cũng biết rõ. Xem ra, mặc dù cậu đang ở Vịnh Lam Nguyệt nhưng tin tức cũng không đến nỗi chậm.
Diệp Phàm nhìn Kiều Thế Hào một cái nói.
- Việc này có gì lạ đâu. Kim Kha Dương mỗi tháng đến nhà họ Kiều một lần, anh bảo tôi mù không nhìn thấy sao?
Kiều Thế Hào bất mãn nói.
- Vậy tôi sẽ ra tay từ Tiền Hoài Viễn. Nhưng cũng phải tìm một thời điểm thích hợp mới được.
Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại. Trong lòng định sẵn thời điểm giúp Tiền Hoài Viễn để lấy lòng Tiền Đào Quốc.
Diệp Phàm đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Vừa bốc máy không ngờ là giọng của Tiền Đào Quốc cười nói:
- Bí thư Diệp, đến phân quân khu ngồi một chút thì thế nào nhỉ?
- Ồ, tư lệnh Tiền mời khách đương nhiên là đến được.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng đang nghĩ không biết có phải Tiền Đào Quốc có chuyện gì muốn nhờ mình không. Sao có thể ân cần như vậy.
Đến thành phố Đông Cống mấy tháng cũng chưa từng thấy Tiền Đào Quốc nhiệt tình mời mình như vậy lần nào.
- Bí thư Diệp nói là lập tức sẽ đến.
Sau khi cúp điện thoại Tiền Đào Quốc nói với một người cùng ngồi trên bàn, vai đeo quân hàm thiếu tướng, vẻ mặt mặt uy phong, chính là tư lệnh Quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên.
- Bao lâu nữa sẽ đến?
Quy Hưng Thiên hỏi.
- Tư lệnh Quy, tòa nhà của Thành ủy cách phân quân khu thành phố chúng ta không xa. Nếu bí thư Diệp đi ngay, có lẽ bảy tám phút sẽ đến.
Lúc này một vị đại tá ngồi bên cạnh Tiền Đào Quốc nói.
Đây là Khương Đồng, chính ủy phân quân khu Đông Cống. Trên thực tế Diệp Phàm là chính ủy thứ nhất phân quân khu thành phố Đông Cống. Chỉ có điều đó là hư danh. Diệp Phàm đến giờ còn chưa tới qua phân quân khu.
- Vậy cũng vừa kịp, chúng ta đi xuống đó một chút.
Quy Hưng Thiên nói xong đứng lên, mấy người Tiền Đào Quốc đương nhiên cũng cười theo tư lệnh viên xuống tầng.
Tư lệnh Quy bước về phía cửa, hành vi của ông ta làm Tiền Đào Quốc thầm giật mình.
Tư lệnh Quy như thế mà đi đón Diệp Phàm thật sự là lạ.
Tư lệnh Quy chẳng những là tư lệnh quân khu tỉnh mà còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Tính ra thì ông ấy là lãnh đạo của Diệp Phàm. Hôm nay phải ngồi trên này để Diệp Phàm đến hỏi thăm mới đúng.
Sao lại làm ngược lại đi xuống lầu đón. Không riêng gì Tiền Đào Quốc mà tất cả quân nhân đi cùng đều không thể nào hiểu được.
Đương nhiên ai cũng kinh ngạc.
Mấy người đang cười nói ở cửa chính, không lâu sau xe Diệp Phàm đến.
Đèn xe làm Diệp Phàm nhìn rõ, không ngờ còn có một vị tướng quân đang chờ ở cửa chính. Diệp Phàm nhìn kĩ không phải tư lệnh Quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên thì là ai.
Diệp Phàm lập tức dừng xe, mở cửa đi ra, từ xa vươn hai tay ra vẻ mặt nhiệt tình kêu lên:
- Tư lệnh Quy đến cùng mà sao không lên tiếng, Diệp Phàm thất lễ.
- Ha ha, Bí thư Diệp bận rộn tôi không dám tới quấy rầy. Bằng không, có người bảo tôi đến địa phương hành tội thì phiền.
Tư lệnh Quy không ngờ vui vẻ nói đùa, cười ha hả.
Tuy nhiên, mấy người Tiền Đào Quốc thấy. Diệp Phàm giơ hai tay ra tư lệnh Quy cũng giơ hai tay ra khi bắt tay Diệp Phàm. Nắm chặt tay còn khá lâu. Thế này thể hiện cái gì vậy trời?
Mặc dù là Diệp Phàm là quyền Bí thư thành phố Đông Cống thì cũng không cần phải như thế. Lãnh đạo có thái độ với anh như thế nào, nhìn cái bắt tay cũng có thể biết được…
Đây là tư lệnh Quy đã đặt Diệp Phàm ngang hàng bình đẳng với mình. Hơn nữa, quan hệ còn là cùng cấp bậc.
- Ha ha, lãnh đạo đến kiểm tra công tác sao có thể gọi là can thiệp vào công việc của địa phương được. Tôi thật sự hi vọng có nhiều lần đến can thiệp như vậy. Sức mạnh của quân khu tỉnh không nhỏ chút nào.
Diệp Phàm cười vẻ mặt khiêm tốn.
- Hiện giờ là thời kỳ hòa bình, sức mạnh của quân khu tỉnh tác dụng không lớn.
Quy Hưng Thiên cười nói.
- Ai nói thế, nếu tư lệnh Quy đồng ý dùng lực lượng của Quân khu tỉnh phối hợp giúp đỡ thành phố Đông Cống trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng thì cũng là một lực lượng không nhỏ.
Diệp Phàm mặt dày đùa.
- Ha ha ha… Cậu đúng là Diệp Phàm…
Quy Hưng Thiên cười ha hả.
Mấy người vừa cười vừa nói đi vào nhà khách phân quân khu.
- Cậu là chính ủy, nhưng có vẻ như chưa làm tròn bổn phận.
Tư lệnh Quy nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười.
- Rất xin lỗi, gần đây bận quá, vẫn chưa có thời gian đến phân quân khu chúc mừng, rất xin lỗi, xin lỗi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không cần phải xin lỗi, tuy nhiên, nếu Bí thư Diệp đã tỏ vẻ xin lỗi thì có phải là nên đưa ra cái gì đó để xin lỗi nhỉ?
Quy Hưng Thiên nửa đùa nửa thật nói.
- Thực sự không biết nên lấy ra cái gì. Mời tư lệnh Quy cho chỉ thị, chỉ cần là tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm.
Diệp Phàm cười nói, mấy người giơ chén lên cụng một chặp.
- Việc này hay là để đồng chí Đào Quốc nói đi. Thật sự là có việc phải phiền đến Bí thư Diệp.
Tư lệnh Quy nói, trong nháy mắt Diệp Phàm liền hiểu ngay. Hôm nay tư lệnh Quy xuống đây làm thuyết khách, có lẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì.
- Mời tư lệnh Tiền cứ nói.
Diệp Phàm rất lễ phép nói.
- Tôi có đề nghị, việc này liên quan đến phân quân khu thành phố chúng ta. Cho nên, trước tiên mỗi đồng chí của phân quân khu kính Bí thư Diệp ba chén. Chúng ta ba chén, Bí thư Diệp một chén, việc này bắt đầu từ tôi.
Tiền Đào Quốc giơ chén lên cười nói.
- Mỗi người ba chén, việc này… tửu lượng của tôi không thể so với nhà binh các anh. Dù sao, nói như người xưa, thì tôi là quan văn, các anh là quan võ. Nói về tửu lượng văn sao có thể so sánh với võ được có phải không? Nếu so về bút pháp thì tôi có thể thử.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Bí thư Diệp rộng lượng rồi, mấy tháng trước đến Đông Cống tôi nghe nói một mình bí thư Diệp làm cho mấy cán bộ của thành phố Đông Cống đều gục tại chỗ.
Lúc này chính ủy Khương Đồng cười nói.
- Tôi xin uống cạn trước, bí thư Diệp có thể nhìn.
Tiền Đào Quốc nói xong loảng xoảng uống ngay ba chén, hơn nữa đều giơ chén ra, tác phong hào sảng phóng khoáng.
- Được!
Máu anh hùng của Diệp Phàm cũng bị khơi dậy. Loảng xoảng mấy chén trên bàn cũng bị uống hết, cũng là uống cạn đến đáy, tốc độc so với Tiền Đào Quốc cũng nhanh hơn một phần.
Tiếp đến là chính ủy Khương Đông của phân quân khu. Người trung niên đeo kính mắt không ngờ cũng sang sảng. Không hề nhăn mày một chút, uống cạn ba chén.
Một vòng đi qua cuối cùng còn một người trẻ nhất. Nhìn qua là một thiếu tá khoảng hơn hai mươi tuổi là chưa uống. Diệp Phàm thật sự có chút men say, bởi vì đã uống hai mươi mấy chén.