- "Thế này đi, nếu tư lệnh Quy rảnh, ngày mai tôi cũng sẽ xuống xem sao." Diệp Phàm nói.
- "Mặc kệ rảnh hay không, lần này tôi xuống là để giải quyết vấn đề của đội phòng vệ. Nếu tiếp tục không giải quyết rất có thể tâm trạng đám binh sĩ sẽ không yên, lòng người tan rã. Điều này rất không có lợi cho xây dựng nên quốc phòng.
- " Tư lệnh Quy nói lý.
- "Trước hết hãy nói cụ thể các anh có yêu cầu gì?
" Diệp Phàm liếc nhìn Tiền Đào Quốc, nói.
- "Xét qua nhiều nghiên cứu luận chứng, kế hoạch của quân khu tỉnh chính là chuyển toàn đội phòng vệ đến Cửu Vân Lĩnh. Một là Nơi đó không đông dân lắm, di chuyển cả thôn cũng dễ dàng.
Hai là nơi đó khá hẻo lánh, thuận tiện cho đội phòng vệ huấn luyện hàng ngày. Ba là, địa điểm này khá kín đáo, cũng có lợi cho bảo mật quân sự.
Có điều, kế hoạch này đã hoạch định 2 năm nay, vẫn cứ không thể khởi công. Nguyên nhân xoay quanh nó có rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu là lúc đó chưa thông đường.
Muốn thông đường từ Cửu Vân Lĩnh đến của thành phố Đông Cống, chí ít cũng hơn 30Km. Đừng xem thường hơn 30Km này, bởi vì tầng nham thạch trên đường khá dầy, không dễ làm chút nào.
Hơn nữa, đường dùng cho quân đội phải làm cho thật tốt. Nền đường phải đặc biệt chắc, độ rộng mặt đường tính cả đường biên ít nhất cũng phải được chừng 16m.
Mặt đường chính không thể dưới 12m. Đây là điều cần thiết khi có chiến tranh. Một con đường như vậy, chúng tôi tính qua, nếu không có 30 triệu thì không thể làm được.
Cấp trên đã cấp xuống cho mấy chục triệu. Cộng thêm tiềên chúng ta tự lo và tiền quân khu tỉnh đưa cũng không quá 60 triệu.
Có điều. 60 triệu này. Dùng sửa đường đã hết mất một nửa, số còn lại áng chừng chỉ dùng xây trụ sở làm việc và thao trường cũng chả đủ.
Mà còn tiền nhàn rỗi để xây dựng trường học bệnh viện với một số điều kiện sinh hoạt cho người nhà binh sĩ cũng như nhà ở cho họ vân vân.
Còn nữa, cấp trên có nói, cuối năm nay nếu tiếp tục không khởi công, sẽ thu hồi khoản tiền đó. Lúc này, lửa đã cháy đến nơi rồi.
" Tiền Đào Quốc vẻ mặt u buồn, nói.
- "Tiền tuyệt đối không thể để cấp trên thu hồi, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc. Tuy nhiên. Bí thư Diệp, chỉ sợ đến lúc đó lại làm dở dở ương ương biến thành trò cười. Chúng tôi đau lòng lắm. Mà nhất định binh sĩ và người nhà họ cũng không hài lòng. Bên trong còn có nhiều rắc rối nữa, thậm chí, có đồng chí hoài nghi số tiền này cấp trên đã cấp đủ rồi nhưng, tiền bị lãnh đạo ăn nuốt gì gì đó. Như vậy, thì càng bị động hơn.
" Cchính ủy Khương và đại tá Đồng cũng nhíu mày.
- "Ý của các anh là muốn chúng tôi tu sửa quốc lộ Ngũ Long Sơn, phải xây dựng quốc lộ Ngũ Long Sơn theo tiêu chuẩn của các anh?
" Diệp Phàm nói, lập tức hiểu ra vấn đề.
Thiết kế ban đầu quốc lộ Ngũ Long Sơn có độ rộng là 8m, đã bao gồm cả đường biên. Thật ra nền đường chỉ có 6m. Lần này lại đột ngột mở rộng đến 16m, như thế chả khác gì xây dựng thêm một quốc lộ Ngũ Long Sơn nữa. Vậy kinh phí có thể tăng lên đến mấy lần.
Vốn là xây dựng khu thắng cảnh núi Ngũ long mở rộng thành ủy Đông Cống cũng đã cố gắng lắm rồi. Lần này lại tăng thêm gánhg nặng. Lão Diệp lúc này ước tính trong túi có ba tỷ của nhà máy đường mà cũng không dám hứa bừa.
Đừng thấy 3 tỷ này là to, đây là khoản tiền dành riêng để phát triển nhà máy đường. Nhiều nhấtCùng lắm thành ủy có thể có thể mượn dùng một thời gian ngắn, nhưng vẫn phải trả lại.
- "Bí thư Diệp. Không riêng gì quốc lộ Ngũ Long Sơn phải thiết kế xây dựng theo tiêu chuẩn của quân đội. Mà Ngũ Long Sơn với Cửu Vân Lĩnh còn có mười mấy km mặt đường cũng hy vọng thành ủy Đông Cống có thể ra sức giúp đỡ. Chỉ có như vậy, phân quân khu mới có thể dùng toàn bộ kinh phí hạn hẹp để xây dựng cơ sở mới ở Cửu Vân Lĩnh.
Xây dựng cơ sở làm viêc, sinh hoạt thoải mái cho đội phòng vệ. Mới có thể khiến binh sĩ an tâm bảo vệ quốc gia.
Chỉ khi hậu phương yên ổn mới có thể khiến bọn họ yên tâm công tác.
" Lúc này, Tư lệnh Quy không ngờ tự mình mở miệng lâm trận.
"Mẹ kiếp, tại sao mình có cảm giác bữa cơm tối nay chính là Hồng Môn Yến vậy nhỉ? Không dễ nuốt rồi!" Lão Diệp thầm nói trong lòng.
Ngẫm nghĩ một chút nói:
- "Tư lệnh Quy, nếu bảo chúng ta phải xây dựng quốc lộ Ngũ Long Sơn theo tiêu chuẩn của quân đội. Chỉ riêng điều này thôi chúng ta cũng phải chi không dưới bảy tám triệu.
Điểm này Diệp Phàm tôi có thể đồng ý ngay trên bàn ăn này. Có điều, nếu vẫn muốn khai thông đến Cửu Vân Lĩnh, nói thật.
Gánh nặng này quá sức với thành ủy Đông Cống rồi. Còn rất nhiều chỗ thành phố phải dùng đến tiền, tôi chỉ có thể đáp ứng cho các anh 3 triệu dùng để xây dựng cơ sở mới, coi như là thành ủy ủng hộ quân đội vậy.
- "Cảm ơn!
" Tiền Đào Quốc hơi lộ vẻ cảm kích, nói. Ngoắt cái, lại nhíu mày. Liếc nhìn tư lệnh Quy, nói,
"Chỗ hổng còn rất lớn à, Bí thư Diệp đã rất rộng rãi rồi, nếu bên làm đường có thêm 3 triệu, có lẽ số bọn họ tiêu phí cũng không dưới mười triệu đâu."
- "Ừ, vấn đề là ở đấy. Chỗ khuyết vốn áng chừng không dưới ba mươi triệu.
" Quy Hưng Thiên cũng nhíu mày, liếc nhìn Tiền Đào Quốc, nói,
"Tuy nhiên, chúng ta đã bị ép đến đường cùng rồi, không làm thì tiền sẽ bay đi mất, không muốn làm thì cũng phải làm thôi."
- "Tư lệnh Quy, tư lệnh Tiền, tôi có ý kiến này.
" Diệp Phàm đột nhiên nói.
- "Anh nói đi"
Ttư lệnh Quy nói rất khách sáo.
- "Nếu để muốn thành ủy gánh vác việc xây dựng toàn bộ con đường từ nội đô đến Cửu Vân Lĩnh, vậy thì các vị xem như vậy có được hay không?
Phía quân đội các anh không phải có công binh sao? Quân khu tỉình có thể giúp đỡ thêm một chút được không, điều dộng toàn bộ bộ đội có thể làm xây dựng thuộc quân khu tỉnh.
Trước tiên dùng thuốc nổ xe ủi mở sơ sơ con đường này. Về mặt này sẽ do quân đội các anh phụ trách.
Rồi sau đó phần tu sửa, rải đá vụn, rải nhựa sẽ do thành ủy Đông Cống đảm nhận. Con đường này chính là quân dân cùng làm, nhưng thật ra có thể thể hiện quân dân cùng làm được hay không?
" Diệp Phàm nói.
- "Ừm, ý tưởng này không tồi, kha kha, chúng ta dùng mười triệu thuốc nổ và xăng là có thể xử lý xong mấy vấn đề này. Xe là của quân đội, người cũng là quân đội, không tốn tiền, nhiều nhất chỉ là hỗ trợ chút thức ăn, chúng tôi vẫn chấp nhận được...
" Tiền Đào Quốc ánh mắt sáng lên, ánh nhìn chằm chằm vào tư lệnh Quy. Tự nhiên, lão DiệpDiệp Phàm cũng hướng mắt vào tư lệnh Quy.
- "Các anh... Các anh nhìn tôi làm gì, giống như tôi là thịt Đường Tăng có phải hay không?
" Quy Hưng Thiên bị hai người nhìn chăm chú có hơi run lên, tức giận nói.
Trầm ngâm một lúc, bàn tay vỗ to, nói,
"Vvậy thì cứ quyết định như vậy đi. Tôi đi yêu cầu điều động quân đội. Tuy nhiên. Tôi chỉ hứa cử lính với xuất công cụ, các khoản hậu cần khác, như xăng, bữa ăn, bao gồm chỗ ở đều do thành ủy với đồng chí Tiền tự mình phụ trách."
Xem ra, đồng chí Quy Hưng Thiên còn chưa uống say, vẫn chưa "lớn tiếng" mà.
- "Đúng vậy! Tư lệnh, tôi nhất định tuân theo chỉ thị của ngài xây dựng tốt trụ sở mới của đội phòng vệ.
" Tiền Đào Quốc nhất thời kích động. Tại chỗ bất ngờ giơ tay chào Quy Hưng Thiên theo nghi thức quân đội.
- "Bí thư Diệp, nhìn thấy không, tiểu Tiền bữa cơm này không ngon à! Anh với tôi, đều bị hắn chơi xsỏ rồi!
" Tư lệnh Quy ha hả cười nói.
- "Hồng Môn Yến à! tư lệnh Tiền, lần sau anh mời chắc tôi phải cân nhắc một chút. Bằng không, túi tiền này có thể trống trơn mất.
" Diệp Phàm cười nói.
Ha ha ha... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mọi người ở bàn đều cười lớn.
Đúng lúc này, tư lệnh Quy Hưng Thiên liếc nhìn Tiền Đào Quốc, đột nhiên nói thêm,
"Tiểu Tiền, anh chỉ cảm ơn mình tôi là không đúng rồi?"
- "Đúng đúng. Tôi cũng nên cảm ơn Bí thư Diệp mới phải. Cảm ơn Bí thư Diệp, Đào Quốc lấy rượu thay lời cảm ơn vậy.
" Tiền Đào Quốc giơ ly rượu lên nói.
- "Rượu trước tiên phải uống cho sảng khoái, tuy nhiên, Đào Quốc. Sau này phải anh phải hỗ trợ nhiều cho công việc của Bí thư Diệp mới được.
" Quy Hưng Thiên nói.
- "Đương nhiên phải hỗ trợ rồi, tôi cũng là một ủy viên trong ban thường vụ mà!
" Tiền Đào Quốc gật gật đầu.
Đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Phàm vang lên. Vừa nhấc máy nghe, không ngờ là Hầu Bình quân đoàn trưởng sư đoàn 2 tại Thủy Châu gọi tới, nói:
"Thị trưởng Diệp, chúng ta đã lâu cũng không uống với nhau vài ly rồi. Khi nào về Thủy Châu đừng quên gọi tôi một tiếng. Xem chừng. Anh đã quên mất Hầu Bình tôi rồi?"
- "Là quân đoàn trường Hầu à, có rượu uống đương nhiên là tốt rồi. Lần sau về, nhất định sẽ hạ gục anh một bữa.
" Diệp Phàm cười nói.
- "Được được! Lúc đó đánh tiếng cho tôi trước, tôi sẽ đem toàn món đặc sản miền núi về, hai anh em ta gọi thêm Thế Hào và Trung Lương, uống với họ thoải mái đến quên trời đất. Có điều, đã lâu không gặp mấy tay Trương Cường, Tề Thiên rồi. Có thêm bọn họ thì càng tuyệt.
Q" quân đoàn trường Hầu cười ha hả, xem ra, tâm trạng rất tốt.
- "Ha ha, đúng đó.
" Diệp Phàm nói. Lòng thầm nghĩ không chừng người này còn có chuyện gì đó nhưng chưa tìm được lời lẽ để vào đề.
- "Thế Hào và Trung Lương gần đây đều ra sức thao luyện, Trịnh Phương đối với bọn họ cũng rất tốt. Thi thoàng còn chỉ điểm đôi chút. Còn nữa nhà cho gia quyến binh sĩ ở khu Hồng Liên chúng tôi đã xây dựng xong. Đến lúc vào ở tôi sẽ để cho anh một căn tốt nhất, hướng đông, hơn nữa là căn có tầm nhìn ra hoa viên, 1 căn 5 buồng 2 phòng khách loại tốt nhất...
" Quân đoàn trưởng Hầu nói thao thao.
- "Tôi nói anh đấy quân đoàn trưởng hầu, không phải là mấy căn không dùng được đấy chứ? Chi bằng bán đi vài căn quyên tiền để kiến thiết thành phố Đông Cống chúng ta có hơn không. Ông em à tôi hiện nay sắp thành vua ăn mày rồi.
" Diệp Phàm nói giỡn.
- "Thôi đi, cho anh một căn còn được, muốn bán đi ư, còn lâu! Đến bọn tôi còn không đủ ở đây này?
" Quân đoàn trưởng Hầu kêu lên.
- "Tôi nói quân đoàn trưởng Hầu này, rốt cuộc là có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, lúc này tôi đang bồi rượu tư lệnh Quy. Dông dài phiền hà ra.
" Vừa nghe ý quân đoàn trường Hầu còn muốn tiếp tục vòng vo, lão Diệp vội vàng nói, rõ ràng muốn ép ông ta nói ra ý đồ mới được. Bởi vì, lúc này mấy người trên bàn đang chằm chằm nhìn mình diễn trò.
- "Hhây hây, cái gì kia chứ, đùa gì chứ.
" Quân đoàn trưởng Hầu lại bắt đầu vòng vo.
- "Rốt cuộc có ý đồ gì thì nói rõ ra đi, việc gì phải làm ra vẻ mờ mờ ám ám thế.
" lão DiệpDiệp Phàm hừ giọng tức giận, hai người tùy tiện quen rồi, cũng không để bụng giọng điệu hay xưng hô gì gì đó.
- "Chính là cái Hổ Tiên Tửu gì ấy có còn hay không vậy?
" Quân đoàn trưởng Hầu rốt cục cũng thốt ra chủ ý, lão DiệpDiệp Phàm vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Hóa ra là chai rượu thuốc ngâm nguyên con mãng xà lớn thêm chút dược liệu có thể bổ thận tráng dương có lẽ đã khiến quân đoàn trưởng Hầu uống đến nỗi 'Để tâm' rồi. Không ngờ lại mặt dầy đến hỏi. Diệp Phàm lúc đó lừa ông ta là Hổ Tiên Tửu, cũng không nói ra thực tình là rượu rắn.
- "Uống hết rồi à?
" Diệp Phàm cố ý hỏi.
- "Chỉ có mỗi chai đó, hết từ sớm rồi.
Anh cũng quá keo kiệt đi có phải không.
" Quân đoàn trưởng Hầu nói có chút không hài lòng.
- "Không đúng arồì, tôi lúc đó đưa ra những hai chai, sao lại thành 1 chai được, anh không hồ đồ rồi đấy chứ?
" Diệp Phàm kinh ngạc hỏi, lúc đó rõ ràng là đưa ra hai chai.
- "Kha kha, tôi quên khuấy mất, lúc ấy hình như là hai chai, đúng rồi, sau đó lãnh đạo của tôi lấy đi rồi một chai. Tuy nhiên, chai kia đích thị là tuyệt diệu, cho nên, thế náy, lãnh đạo hôm nay đến căn cứ thị sát, không ngờ được trong bữa cơm lại nghĩ tới món rượu đó, cái này, bảo tôi làm thế nào đây, không dễ à nha!
" Quân đoàn trưởng Hầu nói.
- "Ôi...
" Diệp Phàm đột nhiên vừa động não, lời trong tâm không thể không chém đã ra đến miệng, cho nên, đặc biệt thở dài.