- Lão Lý, vay mấy điếu hút trước đã.
Liếc Nhìn Lý Khiếu Phong ngồi bên cạnh, sắc mặt Lỗ Tiến khổ sở, nói.
- Không cho!"
Lý Khiếu Phong không hề nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu, liếc nhìn Lỗ Tiến, hừ nói
- Anh xem xem, khi họp, mỗi người một hộp, anh toàn lãng phí thôi. Áng chừng một hộp chỉ hút có ba phần. Ngay mấy đầu mẩu thuốc lá này nhặt đem ra ngoài cũng có thể bán được giá tốt. Quy tắc này không thể phá vỡ.
Ánh mắt Lỗ tiến lại di chuyển tới hộp thuốc lá trước mặt của tổ phó Tổ đặc nhiệm Nghiêm Thế Kiệt đang ngồi ở bên phải.
Không thể ngờ được Nghiêm Thế Kiệt lại giống như phản xạ có điều kiện cất hộp thuốc trên bàn vào túi ngực mình.
Miệng còn càu nhàu nói:
Tôi nói lão Lỗ, anh đừng nhìn chằm chằm vào hộp thuốc của tôi. Tôi nghiện thuốc lá nặng anh không phải không biết. Tối nay hộp thuốc này tôi còn chuẩn bị đến chỗ lão Thôi kiếm tiền.
- Đừng hy vọng vào tôi, cuộc họp tối nay còn chưa bắt đầu, tôi chỉ còn lại một nửa.
Lúc này, Thôi Kim Đồng tổ phó cũng không chút suy nghĩ, lập tức phủ quyết.
- Tôi nói lão Thôi, sẽ không keo kiệt như vậy chứ. Lần trước anh hút hết rồi lại lấy nửa hộp của tôi mang đi.
Lỗ Tiến đã nói đến như vậy, Thôi Kim Đồng nhất thời cứng họng.
Hết cách, đành phải đưa hộp thuốc qua. Miệng cũng lại càu nhàu nói:
Đường đường là đại soái tổ a, hút của anh có mấy điếu mà so đo như vậy? Anh lần trước còn ăn bớt tôi mấy điếu nữa, tôi còn chưa nói, keo kiệt!
- Thôi vậy thôi vậy, Kế tướng quân, lại cho mỗi đồng chí một hộp thế nào?
Lý Khiếu Phong nheo mắt, trên mặt cười khan một tiếng, hỏi người thay thế chức vị của Cố Toàn tướng quân Kế Vĩnh Viễn.
Trung tướng Kế Vĩnh Viễn (nguyên đảm nhiệm Thứ trưởng thường trực bộ An ninh Quốc gia), hiện tại kiêm chức tổ nhân sự Tổ đặc nhiệm số sáu, quản lý hành chính tổng hợp tổ a.
Cho nên, số tiền cùng với chi khai hóa đơn đều do Kế Vĩnh Viễn quản lý. Mà khi mở cuộc họp này, mỗi người một hộp đặc cấp hảo hạng cũng là quy tắc cũ của tổ a.
- Này, lão Lý, không phải tôi không muốn phát. Năm nay cấp trên chỉ cấp phát cho bấy nhiêu vậy. Nếu tối nay đều phát hết, cuộc họp lần sau một điếu cũng không có.
Như vậy, các đồng chí sẽ mắng tôi thu không đủ chi hay không. Loại hảo hạng này anh cũng hiểu mà. Công nghệ sản xuất phức tạp, là chuyên để cung cho chín vị thường vụ hút đó. Loại thuốc này, Tổ đặc nhiệm còn phải cử chuyên gia phụ trách giám sát nữa.
Cái này, vẫn là chủ tịch chiếu cố đến các tướng lĩnh tổ a vất vả cho nên mới đặc biệt phê chuẩn đó. Bình thường quan to cấp tỉnh bộ đều không phần đâu, chúng ta mỗi lần họp mỗi người được một bao đã tốt lắm rồi.
Kế Vĩnh Viễn cũng có chút khó xử, tất cả chỉ có bấy nhiêu, lần này phát hết rồi lần sau sẽ không còn.
- Thôi vậy thôi vậy, để lần sau vẫn là để lại lần sau đi? Đừng làm khó lão Kế, thuốc trên bàn mọi người chia đều ra mà hút là được.
Lúc này, Lỗ Tiến khoát tay nói.
Vừa nghe lão Lỗ nói, đồng thời trên mặt bàn vang lên thanh âm xoạt xoạt. Lỗ tiến vừa thấy, thiếu chút nữa tắc thở.
Vì sao?
Bởi vì, trên mặt bàn chớp mắt đã không nhìn thấy một bao thuốc nào. Tất nhiên, thuốc đều bị những cao thủ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét vào túi áo của mình.
- Thôi vậy, phát thêm một bao!
Kế Vĩnh Viễn vừa thấy, Lỗ Tiến này không có thuốc hút cũng không thể nào nói nổi.
Đành phải cắn răng đi đến một đại tá đứng ở góc tường bên cạnh nói.
Đại tá giơ tay chào rồi xoay người đi lấy.
Đương nhiên, loại trường hợp này cũng không phải nói mọi người keo kiệt. Chủ yếu là trong không khí nặng nề mọi người tìm chút việc vui.
- Các vị lãnh đạo, tôi là chủ nhiệm phụ trách phòng tổng Liên lạc "hành động Phá Thiên lần này. Theo thông tin vừa mới có được, hành động của tiền phương, rất bất lợi cho chúng ta. Ở đây, đầu tiên tôi xin nói một tiếng rất xin lỗi với thủ trưởng Lỗ.
Nói đến đây, sắc mặt Trần Hằng Phong ngưng trọng, bất ngờ chào theo nghi thức quân đội với Lỗ Tiến.
Ánh mắt Lỗ Tiến cũng chợt lóe lên, sắc mặt cũng ngưng trọng.
- Có phải là hai đồng chí Lỗ Dũng và Lỗ Tiêu gặp phiền phức?
Lý Khiếu Phong trong lòng chợt lạnh, vội vã hỏi.
Bởi vì, lúc trước Lỗ Tiến buộc phải chọn huynh đệ tốt của Diệp Phàm đưa đi tiền tuyến, mà Lý Khiếu Phong cũng vội vàng, buộc Lỗ Tiến đưa con trai Lỗ Dũng và đứa cháu Lỗ Tiêu ra tiền tuyến.
Nếu hai người này đều hy sinh hoặc bị trọng thương, vậy lương tâm Lý Khiếu Phong cũng sẽ không yên.
- Ừ, Đồng chí Lỗ Tiêu bị thương ở chân, khi đang lặng lẽ di chuyển trên đường về nước. Theo tin tức tiền tuyến truyền đến là, đồng chí Lỗ Tiêu gặp phải hỏa hồ ly "Nice" của tổ chức Lam Sơn Hồ (blue mountain fox) nước Anh.
Trần Hằng Phong vừa nói đến đây, tổ phó Thôi Kim Đồng không khỏi thất thanh nói:
- Thật sự là hỏa hồ ly?
- Tuyệt đối chính xác, tin tức lần này là tướng quân Đới Thành tổng phụ trách hành động lần này gửi đến.
Trần Hằng Phong nói.
- Hỏa hồ ly, cao thủ xếp thất đẳng trong tổ Lam Sơn Hồ nước Anh. Chuyên sử dụng một khẩu súng hợp kim tự chế, loại súng này cũng không phải chế tạo theo nguyên lý súng ống hiện đại, mà là dùng một loại phương pháp đặc biệt để chế tạo. Nghe nói phương pháp này cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi. Khi công kích lợi dụng một loại nguyên liệu đặc biệt kích hoạt trong lòng súng mà bắn ra một loại đạn giống như đốm lửa.
Đừng thấy loại đốm lửa này nhỏ như hạt cát, nhưng, một khi đụng tới người anh, lập tức có thể chui vào da thậm chí xương cốt phá hoại tổ chức xương của anh.
Xương cốt người bị phá phá hoại sẽ mất đi khả năng tái chiến. Hơn nữa, sau khi loại đạn chùm này bắn ra nhiệt độ cực cao, giống như một loại lửa sinh học.
Mà người bị thương muốn chữa trị vô cùng khó, bởi vì, loại đốm lửa này đã phân tán trong xương cốt của anh, trừ phi là móc hết xương cốt ra.
Không có khung xương, ví như bị thương ở đùi, anh không thể không cưa chân.
Lúc này, Trần Hằng Phong lại tiếp tục giới thiệu.
- Rất xin lỗi thủ trưởng Lỗ, lão già tôi đây không nên buộc bọn họ ra tiền tuyến.
Lý Khiếu Phong lần đầu tiên tỏ ý xin lỗi với Lỗ Tiến.
- Không sao, chỉ có thể trách vận khí cảu Lỗ Tiêu không tốt. Đều là vì quốc gia, có thể giữ lại cái mạng coi như là tốt rồi. Ít nhất, Lỗ Tiêu còn có hy vọng sống.
So với các đồng chí đã hy sinh, nó xem như là may mắn rồi.
Sau khi vẻ mặt Lỗ Tiến hiện ra một tia bi ai đã khôi phục lại bình tĩnh. Là người đứng đầu tổ a, không có nghị lực lớn thì không thể lãnh đạo được tổ a.
- Haiz!
Lý Khiếu Phong thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn. Ông ta cũng giận dữ dập nửa điếu thuốc, xoạch xoạch vài cái liên tục dập năm sáu điếu, đến khi giơ tay mới phát hiện đã hết rồi, không khỏi mắng.
- Lại cho ông đây thêm một hộp.
Kế Vĩnh Viễn vừa thấy, lại nhìn nhìn Lỗ Tiến. Quay đầu nói với đại tá bên cạnh:
- Cho thêm riêng lão Lý một hộp, tính vào phần của tôi.
Lỗ Dũng với Tề Thiên Trương Cường là tổ một, tuy nhiên, vận khí bọn họ cũng không tốt, không ngờ gặp phải tổ Thần Đạo của Nhật Bản.
Hai bên khi ở Sahara đã chiến đấu tới tới lui lui kiểu du kích chiến hơn mười lần, cả hai đều có nhân lực thương vong.
Đội viên tổ A hy sinh ba đồng chí, mà tổ Thần Đạo nghe nói cũng đã chết bốn.
Đến bây giờ, tướng quân Đới nói đã mất liên lạc với bọn họ. Nghe nói tin tức cuối cùng Tề Thiên gửi về chính là bọn họ đã thấy được bóng dáng mê cung tử vong.
Tuy nhiên, giống như đội viên tổ hành động đặc biệt Hải Lang của Mĩ bọn họ đã tiến vào trước một bước. Hơn nữa, bộ đội chủ lực của họ đều đã đi vào. Từ lúc này, sẽ không nhận được bất cứ tin tức gì.
Trần Hằng Phong nói.
- Tổ một bọn họ còn lại mấy đồng chí?
Nghiêm Thế Kiệt hỏi.
- Năm người, do Trương Cường làm chỉ huy dẫn dắt toàn đội.
Trần Hằng Phong nói.
- Đới Thành không sắp xếp người đi tiếp ứng sao?
Thôi Kim Đồng hỏi.
- Đới tướng quân đã lập tức sắp xếp Trương Hùng và Đỗ Phong dẫn theo mấy đồng chí mới tuyển mộ là Lư Vĩ và Trần Quân lập tức đuổi theo.
Chỉ có điều, sa mạc quá lớn quá rối loạn. Đội đặc nhiệm các nước một khi gặp nhau tất sẽ có thương vong. Bởi vì, đối phương chết một người càng có lợi về mặt an toàn cho bên ta.
Đội viên các nước đều xem đội viên nước khác là đối thủ. Ở Sahara, không có đồng minh. Nghe nói hải lang của Mĩ đầu tiên là đồng minh với đội viên đặc nhiệm Saudi đã phát hiện ra mê cung tử vong lần này.
Tuy nhiên, sau lại cũng tan vỡ, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp nội bộ. Đội viên đặc nhiệm Saudi thoáng cái chết bảy tám người, mà đội viên đặc nhiệm Mĩ lại chỉ chết có hai.
Trần Hằng Phong nói.
- Khẳng định là người Mỹ làm, cái gì mà đồng minh chứ, đâm một dao sau lưng anh mà không thèm nói trước.
Lúc này, chủ nhiệm phòng Liên lạc đội đặc nhiệm a thiếu tướng Tưởng Đại Hải lạnh lùng xen vào một câu.
- Nói rất hay, Sahara không có đồng minh, chỉ có kẻ thù.
Nghiêm Thế Kiệt thản nhiên nói lạnh.
- Các vị lãnh đạo, còn chưa nhìn thấy mê cung tử vong. Đội viên chính thức tổ a chúng ta đã hy sinh sáu đồng chí, bị thương bảy người, tổng cộng tổn thất 13 thành viên.
Mà đội tiền trạm Báo Săn tinh nhuệ nhất do cao thủ tam đẳng trở lên hợp thành nghe nói cũng đã chiết khấu gần sau phần.
Tình hình vô cùng ác liệt, phía sau, cao thủ các nước cử ra thứ bậc càng ngày càng cao, nghe nói trong đội ngũ của Mỹ Nhật Anh đều xuất hiện cao thủ bát đẳng.
Tổ a của chúng ta, đã bị bức vào đường cùng rồi. Tổ trưởng Trịnh Phương hạt nhân tổ tám đã hao hết tâm lực.
Đêm qua anh ta uống say, hô to nói là:
- Trời muốn diệt tổ tám có phải không.
Trần Hằng Phong vô cùng trầm tư nói.
- Đúng là không dễ cho Lão Trịnh, vừa mới khôi phục được một chút nguyên khí không ngờ lại gặp phải sự việc này. Lần này trong nhân số 13 người thương vong, tổ tám chiếm một nửa. Tổ tám vốn chỉ có mười mấy đội viên, trong tổ a chúng ta là tổ chiến đấu, phân tổ mạnh nhất. Hiện tại, cũng chỉ còn lại tổ trưởng Trịnh Phương và mấy tổ phó, Trịnh Phương, cũng sắp thành chỉ huy trên danh nghĩa rồi.
Nghiêm Thế Kiệt thở dài.
- Trịnh tướng quân nói như thế nào?"
Lỗ Tiến bất động, hỏi.
- Y nói trong tám đội viên còn lại đã rút ra bốn đội viên cuối cùng, thêm vào tám đội viên dự bị tổ a, đội tiếp ứng tổng cộng mười hai người đã xuất phát. Trịnh Phương rất là đau lòng,
Nói đây là con em cuối cùng của tổ tám rồi. Nếu lại "Đi" nữa, tổ tám có lẽ sẽ trở thành lịch sử đội quân bí mật nước cộng hoà mất thôi.
Trần Hằng Phong nói.
- Các đồng chí, các vị có thể còn chưa hiểu được.
Lỗ Tiến đột nhiên mở miệng, nói đến đây tạm dừng một chút, liếc mắt nhìn mọi người, nói tiếp:
- Cao thủ cấp bậc cao nhất các nước cử đi đã không còn là bát đẳng nữa, đã lên đến cửu đẳng rồi. "Quân bài úp" thần bí nhất của tổ A chúng ta, cũng đã tới Sahara rồi. Cuộc đọ sức về thứ bậc của bọn họ đã khai màn cho cuộc đại chiến.
Vừa nghe Lỗ Tiến nói, trong phòng hội nghị lập tức là một không khí trầm mặc, chỉ nghe thấy âm thanh loạt xoạt hút thuốc và chà sát đầu mẩu thuốc lá. Đúng lúc này, một nhân viên công tác bước vào, lặng lẽ đưa bức điện mã hóa đưa cho Lỗ Tiến.
- Mở thiết bị thông tin lên, để tất cả mọi người nghe xem.
Lỗ Tiến nói, nhân viên công tác xoay người điều chỉnh đúng thiết bị, bên trong truyền đến:", giọng nói đầy lo lắng của người phụ trách Hành động Phá Thiên, tướng quân Đới Thành:
- Tôi là Đới Thành, yêu cầu tổng bộ chi viện, yêu cầu tổng bộ chi viện!