Lúc này, có một ông lão đang ngồi đó, diện mạo cũng có vài phần giống với Vương Nhân Bàng. Ông ta mặc một bộ đồ mỏng bằng vải bố xanh, nhìn qua bình thường đến độ không thể bình thường hơn. Tuy nhiên, kỳ quái chính là người này dưới chân còn đốt lồng sưởi loại ở nông thôn vẫn hay dùng.
Lồng sưởi thật ra được đan bằng tre trúc, bên trong có cái chén sứ đúc, bỏ một ít than vào bên trong là có thể sưởi ấm tay chân, hơn nữa, khi đi lại còn có thể tuỳ ý mang theo. Công dụng không khác gì mấy so với túi sưởi bằng nước hiện nay.
- Rất xin lỗi Lỗ tướng quân, đôi chân già nua của lão già này hỏng mất rồi, thật ngại quá. Xin mời ngồi!
Người nọ hơi có vẻ xin lỗi, giơ tay chỉ chỉ mời khách ngồi xuống ghế.
- Cha tôi Vương Thành Trạch.
Vương Nhân Bàng vừa giới thiệu vừa đặt mông ngồi xuống cái ghế ngay cạnh, bắt chéo hai chân mà nói ra bộ nhàn nhã tự đắc. Hơn nữa, đối mặt với nhân vật số một của Tổ đặc nhiệm A, đường đường Thượng tướng, uỷ viên quân ủy mà y có vẻ như không hề để tâm lấy một chút.
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, quả nhiên đã trải qua nhiều sự việc, công phu điềm tĩnh là rất cao. Tuy nhiên hơi có vẻ cuồng ngạo một chút, thậm chí, hơi có vẻ bất cần đời, đây là ấn tượng ban đầu của Lỗ Tiến về đồng chí Vương Nhân Bàng.
- Lão Vương là cha tôi.
Vương Thành Trạch nói. Trong chốc lát một người phụ nữ trung niên rót trà ra mời, hai bên đều nhấp một ngụm, Lỗ Tiến nhất thời ngượng ngùng mở miệng, cứ ngồi trân ra trên ghế mà suy nghĩ xem nên làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện này.
- Lỗ tướng quân, đêm hôm khuya khoắt. Anh đến chỗ tôi đây hẳn là không phải đến uống trà rồi, có gì xin mời cứ nói thẳng.
Vương Thành Trạch liếc Lỗ Tiến một cái rồi mở miệng trước.
"Ôi" Lỗ Tiến nhấp thêm mộ ngụm trà, vẻ mặt u buồn liếc nhìn Vương Thành Trạch, ánh mắt lướt qua lồng sưởi phía dưới chân ông ta.
- Lão Vương à Lão Vương…
Lỗ Tiến ngập ngừng hai lần mà vẫn không nói nên lời, "trông bộ cái vị tên Vương Thành Trạch này khẳng định không phải là cao thủ gì rồi. Bằng không, sao lại yếu đuối đến thế, lại còn hong lồng sưởi nữa chứ?
Mà con cháu Lão Vương chỉ có Vương Nhân Bàng cùng lắm là luyện đến bát đẳng, thật ra cũng có thể ra tiền tuyến đi đại chiến một hồi. Chỉ có điều, khi tìm đến chỗ Lão Vương, Lỗ Tiến hy vọng Vương gia cốc có thể tái hiện một vị cao thủ cửu đẳng. Chỉ có như vậy, mới có thể giúp tổ A hoàn thành nhiệm vụ.
Hiển nhiên, trước giờ ngoại trừ Vương Nhân Bàng biểu hiện lợi hại một chút ra, những người khác thì chưa từng thấy qua.
Càng khỏi phải nói đến cao thủ, Lỗ Tiến trong lòng có chút thất vọng.
- Ông nội của tôi thì sao nữa hả?
Vương Nhân Bàng đồng tử vừa co rút lại, có vẻ đã cảm giác được cái gì đó, vội vã hỏi. Cả đôi chân cũng đã chịu bỏ xuống dưới, xem anh ta đã rất sốt ruột rồi.
- Không gạt các người làm gì, lần đó nhận nhiệm vụ, Lão Vương đã gặp phải Tư bì lang(sói xám Spyridon), cao thủ cửu đẳng thuộc đội đặc công Seawolf nước Mĩ.
Người này chẳng những có bản lĩnh cửu đẳng, hơn nữa,còn là một tên độc ác hung hiểm ra tay không chớp mắt.
Mà Lão Vương và hắn lại đều bị đánh lén, hai người đều bị thương, trước mắt hai người họ đều đã mất tích.
Tôi lo là đám quân đánh lén nhân lúc này cũng đang lục tìm bọn họ. Một khi bị chúng phát hiện, tình huống sẽ rất là nguy hiểm.
Lỗ Tiến kiên trì nói hết, sắc mặt kia như tảng đá đầy vết thương do thời gian và sương gió.
- Tổ đặc nhiệm A các người bất tài vậy hử? Mẹ nó, ông nội của tôi sắp chín rồi còn phải bán mạng cho các người? Các người còn có mặt mũi đến đây nói thế, còn không mau gấp rút cứu người. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Vương Nhân Bàng rốt cuộc không kìm nổi, đứng lên giơ tay chỉ thẳng mặt Lỗ Tiến mà mắng té tát.
Lỗ Tiến đối đãi với Diệp Phàm đã chẳng ra gì, Vương Nhân Bàng trước nay đã có sẵn thành kiến. Giờ lại đề cập đến an toàn tính mệnh của ông nội anh ta, Vương Nhân Bàng tự nhiên càng phát hỏa.
- Được rồi Nhân Bàng, con đi mời chú hai lập tức lại đây.
Vương Thành Trạch thu chân khỏi lồng sưởi, khoát tay áo, giọng điệu bình thản nói. Xem ra, công phu điềm tĩnh của người này thật sự là rất cao. Nghe phụ thân đã xảy ra chuyện mà còn có thể bình tĩnh thong dong như thế, ngay cả Lỗ Tiến trong lòng cũng không khỏi thầm khâm phục.
- Rất xin lỗi, Tổ đặc nhiệm A chúng tôi đích xác là không tìm ra cao thủ cửu đẳng nào có thể đối phó nổi Tư bì lang.
Không cùng đẳng cấp thì dù là năm sáu người cùng đi cũng không ăn thua. Tuy nhiên, đã như vậy, chúng ta vẫn sẽ phái đội 2 cùng đội viên đội 3 đi tìm kiếm cứu hộ. Lão Vương cả đời vì nước lập nên biết bao công lao hiển hách, ông ấy là ving quang của nước nhà, là con át chủ bài cuối cùng của tổ A. Nếu thật sự có chuyện gì, Lỗ Tiến tôi lập tức xin từ chức nhận tội.
Lỗ Tiến hơi có vẻ bị kích động.
- Thanh niên hay kích động, Lỗ tướng quân hà cớ gì phải xin thứ lỗi.
Vương Thành Trạch lại khôi phục vẻ bình tĩnh, khoát tay áo, ông ta liếc nhìn Lỗ Tiến bảo:
- Có điều, ông con đúng là đã già rồi, sắp chín mươi rồi còn gì.
Người ta ở độ tuổi này của ông đã sớm nằm trong nhà ôm con cháu tìm chút niềm vui. Nhưng con người ông con vốn không chịu ngồi yên bao giờ.
Tuy nói cả đời ông đều chưa từng chính thức được biết đến trên chính trường, cũng chưa hề đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì ở Tổ đặc nhiệm A.
Nhưng tôi hiểu được, quốc gia coi trọng ông. Ông con cũng không có ý định buống bỏ đất nước này. Cho dù là đi du lịch nước ngoài, kỳ thật ông con lúc nào cũng chú ý chuyện quốc gia.
- Tôi hiểu, Lão Vương cả đời đều vì nước quên thân, Lỗ Tiến tôi vô cùng hổ thẹn. Chỉ có điều, cao thủ cửu đẳng ở nước ta cũng chỉ có ít người.
Như trong số Hoa Hạ lục tôn cả sáu vị đó phỏng chừng đều đã đạt tới cửu đẳng, thêm vào đó là các cửu đẳng cao nhân của một số môn phái, một số ẩn sĩ…cho nên, theo trình tự cao thủ do Tổ đặc nhiệm A chúng tôi thống kê thì cũng không đếm hết hai bàn tay đâu.
Đây chỉ là số liệu chúng tôi có thể thống kê được. Nếu tính thêm cả số chưa được biết đến, số lượng chắc là cũng đếm trên hai bàn tay là hết.
Có điều, số lượng tuy rằng còn có thể nhưng những người này đều là độc lai độc vãng, tính tình cứng rắn như đá tảng.
Yêu cầu bọn họ gia nhập Tổ đặc nhiệm A, đó là không có khả năng. Với những người này, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn họ.
Đương nhiên, nếu thật sự có cao thủ ngoại quốc xâm nhập, bọn họ cũng sẽ đứng ra. Đây cũng là lý do mà Tổ đặc nhiệm A cũng không đi quấy rầy bọn họ làm gì.
Lỗ Tiến cho hay.
- Ha ha, cao thủ đều có tính tình cổ quái. Đây mới gọi là bản lĩnh, không bản lĩnh thì sao có được tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng kia. Loại người đó cuối cùng khẳng định là tự rước lấy nhục. Còn những người có bản lĩnh có giận dỗi gì thì được gọi là thần khí! Cái này thì lại không có gì đáng trách.
Vương Thành Trạch thản nhiên cười cười, không lâu sau, một ông già tóc bạc phân nửa theo Vương Nhân Bàng bước vào.
Ông ta cũng mặc một bộ đồ vải bố màu xanh, nhìn qua giống lão nông tri điền như từ một khuôn mẫu khắc ra. Chỉ có điều diện mạo vẫn có vài phần giống với Vương Nhân Bàng.
- Chú hai, vị này chính là tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, Thượng tướng Lỗ Tiến. Lỗ tướng quân, ông ấy là chú hai nhà tôi, Vương An Đông.
Vương Thành Trạch đứng ra giới thiệu đôi bên nhưng cũng phải nhờ đến Vương Nhân Bàng đỡ cạnh.
Tuy vậy, ông già tên Chú hai kia vừa nghe đã khẩn trương khoát tay áo bảo:
- Thành Trạch, bệnh cũ tái phát thì không nên đứng lên. Ngồi đi, đều là người một nhà cả mà.
- Chú hai, ông nội đã xảy ra chuyện, giờ phải làm sao bây giờ?
Vương Nhân Bàng tỏ ra rất nóng nảy.
- Tôi muốn nghe xem bên nhà nước có biện pháp gì chưa?
Vương An Đông liếc nhìn Lỗ Tiến một cái, hỏi.
- Chúng tôi cũng đã phái ra đội viên phân đội 2 và 3 tới chỗ xả ra chuyện không may tìm kiếm. Nhân số tổng cộng cũng có khoảng tầm hai mươi người, đều là tinh anh của Tổ đặc nhiệm A.
Lỗ Tiến sắc mặt có chút xấu hổ, nói.
- Tinh anh cái rắm, tôi muốn hỏi một chút, ngần đó tinh anh đều là người luyện đến cấp độ nào rồi?
Vương Nhân Bàng một bên lạnh lùng hỏi.
- Nhân Bàng, nói chuyện văn minh chút đi, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy.
Vương Thành Trạch vẻ mặt nghiêm khắc giáo huấn con trai.
- Trong số này, có một đồng chí đã đạt tới bát đẳng, thất đẳng cũng có hai đồng chí, còn lại đều là lục đẳng, ngũ đẳng, tứ đẳng chiếm đa số. Tổ đặc nhiệm A chỉ có ngần ấy người, tinh anh khó cầu, cao thủ lại càng khó cầu. Tuy tổ A so với các đơn vị công tác khác thì vẫn tự do hơn. Nhưng, dù sao tổ A cũng là lực luwognj bí mật của quốc gia. Khi có nhiệm vụ thì dù sao cũng phải đi chấp hành. Hơn nữa, phần lớn đều là những nhiệm vụ lớn phải liều mạng.
Lỗ Tiến nói.
- Tụi rác rưởi, có rắm mới dùng đến! Ông nội của tôi có lẽ đang đọ sức với Tư bì lang. Hơn nữa, đánh lén hai người bọn họ khẳng định cũng là cao thủ cùng cấp độ.
Với đám nhãi tứ đẳng lục đẳng thất đẳng đi thì ăn thua gì? Đến lúc đó, còn không phải làm thức nhắm cho chúng uống rượu sao.
Tôi còn nghe nói ở Sahara ngay cả súng ống hiện đại tác dụng cũng không lớn lắm. Người ta ẩn mình xuống cát, căn bản là không thể phát giác được.
Chờ khi mục tiêu đến gần thì nhảy lên công kích, chính là cận chiến vật lộn, vậy thì võ công thân thủ chính là thứ thực dụng nhất ở đây.
Huống chi, những thứ như xe hay công cụ vốn là mục tiêu quá lớn, dễ dàng đã bị công kích, cho nên, đại đa số đội viên biệt kích đều là tay bo chân trần liều mạng ở Sahara.
Lúc này, thể lực và võ công năng lực mới là bảo đảm chắc chắn nhất cho tính mệnh.
Vương Nhân Bàng liếc nhìn Lỗ Tiến, lạnh lùng nói vậy, hiểu biết của anh ta cũng là không ít.
"Ôi" Lỗ Tiến khóe miệng co giật vài cái, bất đắc dĩ nói:
- Nhiêu đó đã là những nhân thủ cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A.
Không gạt các người làm gì cả, ngoại trừ các nhân viên bảo vệ lãnh đạo quốc gia của Tổ đặc nhiệm A không rút ra, toàn bộ người ở các nơi đều đã được huy động đến Sahara.
Trước kia một phân đội còn có hai đội viên thay nhau tiếp ứng. Hiện tại, có phân đội ngay cả một đội viên chính thức cũng đều không có.
Nếu tốp đội viên này vẫn không xong thì ngay cả Lỗ Tiến tôi cũng đành phải tự mình ra trận. Tuy nhiên, tôi tin tưởng, tình hình của tổ A chúng ta còn như thế, thì ngay cả (Hải Lang)Sealwolf của Mỹ, (Lam sơn hồ)Blue moutain fox của Anh hay cả tổ Shinto của Nhật cũng đang ở tình trạng không khác gì lắm.
Lần này nhà nước đã ra mệnh lệnh tối hậu thư thì cho dù cả lwucj luwognj tổ A phải chôn vùi ở đây cũng phải liều mạng đem tài liệu chiến lược Mê cung tử vong về.
Bằng không, bị người khác cướp đi thì an ninh quốc gia sẽ gặp phải sự uy hiếp rất lớn. Ít nhất, nếu người khác có thể lấy đi thì chúng ta cũng phải đoạt về một phần nào đó.
Như vậy thì ai nấy đều sẽ nghiên cứu từ vạch xuất phát, bên nào nghiên cứu ra cái gì trước thì về sau hẵng nói.
- Thật sự không còn ai nữa sao?
Vương An Đông vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
- Thực sự nếu còn có người thì Lỗ Tiến tôi cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới đây, ôi!
Lỗ Tiến thở dài, liếc nhìn Vương An Đông, sắc mặt ngày một nghiêm trọng.
- Đừng nhìn tôi, tôi cũng không phải cao thủ cửu đẳng.
Vương An Đông thở dài, cau mày, ông liếc nhìn đứa cháu Vương Thành Trạch mà rằng:
- Thành Trạch, bệnh cũ của cháu lại tái phát rồi. Thôi thì cứ để chú với Nhân Bàng đi xem sao. Mặc kệ thế nào, ông cụ hiện tại sống chết ra sao cũng chưa biết mà!
- An toàn của Lão Vương quá trọng yếu, nếu còn người thì không nên trì hoãn thêm nữa.
Lỗ Tiến đưa đẩy rất uyển chuyển, vẫn còn muốn "hút máu" nốt cao thủ của nhà họ Vương nếu có.