- Anh… Anh quá kiêu ngạo đó!
Hai mắt Tương Đại Hải trừng lên nhìn Diệp Phàm, phát hiện ra Thôi Kim Đồng và Trịnh Phương cũng bị dính cước của Diệp Phàm, lão già này sớm bị dọa cho mất hết can đảm, run rẩy chỉ vào Diệp Phàm nói. Tuy nhiên, rõ ràng là có chút lo lắng. Đúng là Tương Đại Hải sợ bị Diệp Phàm cho một đòn hiểm nữa.
- Muốn cho thêm cái nữa đúng không, mặt bên này xưng vù lên, còn lại nửa mặt bên kia bố tha cho mày đấy. Hơn nữa là do Tương Đại Hải mày nói tao kiêu ngạo, bố mày cho mày biết thế nào là kiêu ngạo! Mày chửi bố là phế nhân, hôm nay bố sẽ cho mày thực sự trở thành một phế nhân.
Diệp Phàm cười lớn tiếng, chậm rãi đi tới chỗ Tương Đại Hải.
- Diệp Phàm, anh dừng tay, chúng ta nói chuyện lại một chút đã.
Thôi Kim Đồng và Trịnh Phương cùng nhau hô lên thành tiếng, tuy nhiên giọng nói có vẻ điềm đạm. Bởi vì, Diệp Phàm dọa cho bọn họ sợ chết khiếp.
Nhìn thấy Diệp Phàm cười khan rồi đưa tay lên chuẩn bị xuất chưởng. Tương Đại Hải sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, không muốn nhìn thấy tình trạng thê thảm của mình.
Còn Trần Khiếu Thiên thì lạnh lùng đứng ở đấy giống như một vệ sĩ siêu cấp. Cho dù những người này bị hắn giết lão cũng không một chút nháy mắt.
- Diệp Phàm, mau dừng tay!
Lúc này, tiếng của Lý Khiếu Phong vang từ ngoài cửa vào.
Lý Khiếu Phong hiểu Diệp Phàm, sau khi trở về tổng bộ liền khẩn trương chạy đến đây, thực ra là để bảo vệ Diệp Phàm, bởi vì, ông ấy hiểu được tính tình bướng bỉnh của Diệp Phàm. Ông sợ Diệp Phàm bị đám người của Tương Đại Hải ức hiếp.
Vừa rồi nếu Lý Khiếu Phong không mở miệng từ bên ngoài, không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ thế nào. Lý Khiếu Phong đã tới từ trước, chỉ có điều ông ấy không lên tiếng. Ông ấy muốn thấy khả năng thật sự của Diệp Phàm. Ông ấy cũng không cần quan tâm đến ba người Thôi Kim Đồng có phải chịu đau đớn không?
- Lão Lý, xem ra nếu tôi không làm như vậy thì bọn họ không chấp nhận. Tuyệt đối không thể điều động Trần Khiếu Thiên. Hơn nữa, mọi người ức hiếp Diệp gia chúng tôi quá mức, hôm nay, nếu không để ông Trần ở lại mọi người đừng hy vọng đi được!
Ông Trần, tiễn khách! Tôi muốn đi tắm rửa!
Tay Diệp Phàm vừa động, Lý Khiếu Phong chỉ cảm thấy lóe lên ngân quang, sát sát vài tiếng. Lập tức Lý Khiếu Phong cười toe toét.
Bởi vì, không biết tay Diệp Phàm giật giật làm gì, cách ba người Thôi Kim Đồng khoảng năm sáu mét, chỉ trong nháy mắt Diệp Phàm biến ba vị đồng chí này thành hòa thượng.
Toàn bộ tóc trên đầu của ba người bay khắp trên sàn nhà.
Lập tức trên đầu nhẵn bóng, nhưng một chút da cũng không bị thương. Nếu chấm mấy chấm trên đầu liền thành hòa thượng chính cống. Đúng là tài nghệ, thật sự là rất tinh xảo.
Cho dù ba người Thôi Kim Đồng bị làm nhục, nhưng cũng không dám hé răng nửa lời. Vò vò đầu của chính mình, ba người nhìn nhau vẻ mặt đau khổ không nói lên lời. Ba người hiểu là Diệp Phàm không phải là phế nhân.
Đúng là cao nhân, tuyệt đối là đã đạt tới cửu đẳng. Tương Đại Hải còn nghĩ là mình đã may mắn vì vừa rồi không nóng quá mức. Bằng không, sẽ bị Diệp Phàm đánh cho thành tàn phế, phỏng chừng tổng bộ cũng không vì mình mà đòi lẽ phải.
Cuối cùng ở trong mắt ban lãnh đạo, chỉ có các cao thủ không có cái gì khác. Diệp Phàm sẽ trở thành người tâm phúc của tổng bộ, đó là sự thật tuyệt đối không thể tranh cãi.
Diệp Phàm đi qua long ỷ, tiện tay cầm túi văn kiện ném lên trên không.
Lập tức, văn kiện như tuyết bay ra.
Sau khi tiếng giấy loẹt xoẹt rơi hết. Đám người Lý Khiếu Phong lại mất một luồng khí mát. Bởi vì, mười bảy mười tám trang giấy đã giống như những lưỡi dao cắm thật sâu trên mặt bàn trà.
Lý Khiếu Phong liếc nhìn bàn trà một cái. Nhất định chiếc bàn là đồ cổ làm từ gỗ lim. So với sắt cũng không kém là bao nhiêu.
Muốn trang giấy mỏng manh chui vào trong bàn trà, phải là cao thủ rất tài năng mới làm được điều đó. Hơn nữa, chính là một kẹp hơn mười trangg, giống như cánh buồm cắm ở trên bàn trà. Diệp Phàm băng băng đi lên trên lầu tắm rửa.
Mắt Lý Khiếu Phong cay sè, vài đội viên tiến vào nâng ba người Thôi Kim Đồng dạy rời khỏi đại viện của Diệp gia.
- Tương Đại Hải, anh còn muốn Diệp Phàm bồi thường hàm răng không?
Trên đường đi, Lý Khiếu Phong nhìn cảnh tượng đáng thương của Tương Đại Hải, ngồi dịch lại rồi nói.
Thật ra, trong lòng Lý Khiếu Phong rất vui vẻ. Không thể tưởng tượng được chẳng những Diệp Phàm khôi phục được công lực, mà còn đạt được đến cửu đẳng. Đây chính là một tin vui rất lớn.
- Anh Lý, anh cũng giễu cợt tôi sao, hôm nay tôi coi như gặp xui xẻo. Thực ra không nên tới đây!
Tương Đại Hải cười khổ một tiếng, vẻ mặt xấu hổ.
- Anh Lý, hay thật, anh có con mắt rất chuẩn, có phải là đã đạt đến cửu đẳng không?
Thôi Kim Đồng không tức giận, nhưng cao hứng lại hỏi đến việc này.
- Anh nói gì đi chứ, anh là cao thủ bát đẳng, Trịnh Phương cũng là cao thủ thất đẳng. Người ta mới duỗi tay ra liền giải quyết xong các anh. Giống như đá hai quả bóng cao su, thật sự là mất mặt quá.
Lý Khiếu Phong không hề giữ thể diện cho hai đồng chí ** nói thẳng ra.
- Kỳ lạ thật, bản lĩnh của hắn khôi phục từ lúc nào nhỉ. Thật sự là kỳ lạ.
Thôi Kim Đồng cũng không có mất hào khí, ngược lại còn có vẻ nghi ngờ.
- Tôi đã sớm nói rồi, hắn là người có tài mà. Anh có thấy không, người ta có thể tung mấy trang giấy lên thành cánh buồm cắm trên bàn trà làm bằng gỗ lim.
Đây là nội kình, chỉ có cao thủ nào có nội kình lớn mới có thể làm được như vậy. Có thể truyền cho trang giấy có nội tức khí, cấp độ thấp nhất cũng phải đạt tới cửu đẳng mới làm được.
Cửu đẳng hả, cả đời Lý Khiếu Phong tôi chỉ có thể nhìn thôi.
Trên mặt Lý Khiếu Phong hiện lên một chút tự đắc và một chút lấy làm tiếc.
- Thật là kinh khủng, hắn mới bao nhiêu tuổi mà đã đạt tới bậc cửu đẳng. Nếu nói chuyện này ra ngoài chắc chẳng ai dám tin. Nếu cứ đà phát triển này, sắp tới chẳng phải sẽ đạt tới thập đẳng sao.
Thôi Kim Đồng nói.
- Cái này đúng là biến đổi gen, thật là kinh khủng. Anh xem xem, hắn biến ba chúng tôi đều thành hòa thượng. Anh Thôi, anh Phương, hai anh thấy rõ ràng hắn biến đầu chúng ta thành trò chơi đúng không?
Mặt Tương Đại Hải khá sưng, cảm thấy thật là mất mặt. Cho nên, đặc biệt xả lên trên đầu Trịnh Phương và Thôi Kim Đồng, ý muốn nói là ba chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ.
- Dường như mắt thường khó có thể nhìn thấy được, chỉ cảm thấy có cái gì vừa xẹt qua đầu chúng ta vậy.
Trịnh Phương cũng có chút xấu hổ vò vò đầu, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói:
- Bây giờ có cho chúng ta cũng chẳng dám bắt nữa, bằng không, sẽ bị bọn họ cười cho thối mũi.
- Sau khi trở về sẽ đến tổng bộ, mọi người cũng sẽ nhìn thấy chúng ta thảm hại như thế nào.
Thôi Kim Đồng hừ nói.
- Này, nghe giọng điệu của Diệp Phàm thì đến thủ trưởng Lỗ hắn cũng không sợ. Việc này đúng là phiền phức.
Trịnh Phương nhíu mày nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Không phải chỉ là phiền phức mà là rất phiền phức.
Thôi Kim Đồng nói.
Kim đồng hồ chỉ tám giờ sáng ngày thứ hai.
Trong phòng hội nghị của tổng bộ.
Nhìn thấy ba người Thôi Kim Đồng đầu trọc lốc, mọi người trong bộ tổng tư lệnh mãi không nói ra lời.
- Này, anh Thôi, anh Trịnh, anh Tưởng, ba anh đang đùa gì đấy? Đi một chuyến đến Thủy Châu không ngờ lại "Xuất gia" rồi trở về à. Hay người ta ưu ái muốn làm cho các anh thành các "Soái đầu trọc", thật sự là…
Tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng Ngô Quang Bảo chỉ vào ba người nói, rốt cuộc mọi người không nín được, đều cười phá lên.
- Cười gì, gặp gỡ cao nhân rồi, ba chúng ta đều bị người ta thế đầu đó.
Thôi Kim Đồng trừng mắt liếc nhìn Ngô Quang Bảo một cái,… Nói lớn.
- Ai cũng bản lĩnh đầy người mà, anh Thôi, anh là cao thủ bát đẳng cơ mà. Anh Trịnh cũng gần đạt tới thất đẳng. Anh Tưởng thì không có bản lĩnh gì rồi. Nhưng sao mặt mày cũng giống như gặp thảm họa.
Trên mặt Ngô Quang Bảo đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.
Lỗ Tiến nhìn chằm chằm ba người cũng muốn biết điều gì đã xảy ra.
- Thôi, để tôi nói, dù sao cũng đã mất hết mặt mũi rồi, còn muốn không mất mặt thì…
Thôi Kim Đồng thở dài đem sự tình nói với mọi người.
- Làm sao có thể như vậy được?
Ngô Quang Bảo thốt ra, liếc mắt nhìn mấy người một cái nói:
- Lúc đó anh Vương đã cam đoan, Diệp Phàm tuyệt đối không thể khôi phục lại được bản lĩnh. Nghe mọi người nói, chẳng những hắn khôi phục được, mà hình như còn đột phá được đến cửu đẳng. Việc này làm người ta khó tin quá.
- Việc này là thật sao? Diệp Phàm đã hạ thủ mọi người?
Vẻ mặt Lỗ Tiến nghiêm túc, hỏi. Thực sự là không thể tin được chuyện này.
- Là thật, tôi tận mắt nhìn thấy. Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, đầu ba người liền thành như vậy.
Hơn nữa, lần này Tổ đặc nhiệm A chúng ta tài liệu " chiến dịch Phá thiênbị hắn làm thành cánh buồm cắm ở trên bàn trà hết rồi.
Bản lĩnh này, không thua kém cửu đẳng chút nào. Đúng là Tổ đặc nhiệm A chúng ta may mắn! Tướng quân Lỗ, tôi thấy chúng ta lập tức đến gặp Diệp Phàm trao đổi một chút.
Nhân tài như vậy, tuyệt đối chúng ta không thể bỏ qua.
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong nghiêm túc nói.
- Haizzz….!
Lỗ Tiến thở dài, dường như cảm thấy già đi, mặt hướng lên trời quang không biết có nên nói đến vấn đề này không.
Sau một lúc lâu, Lỗ Tiến mới nói:
- Anh Lý, việc này lại phải phiền anh đi một chuyến. Lấy danh nghĩa Bộ tổng tư lệnh Tổ đặc nhiệm A trao đổi một chút. Hy vọng hắn có thể trở về Tổ đặc nhiệm A để dốc sức vì quốc gia. Hơn nữa, lần này chúng ta cho hắn tự do cao nhất, coi như là con át chủ bài. Nếu chiến dịch Phá Thiên có hắn gia nhập, thì còn kịp.
- Tướng quân Lỗ, tôi nghĩ việc này anh đi thì tốt hơn. Trước kia hắn chụp mũ anh, nhưng hiện tại, việc chùi đít này Lý Khiếu Phong tôi không làm được.
Trong lòng Lý Khiếu Phong có chút giận, thản nhiên hừ nói.
- Anh nói với hắn, nếu sẵn lòng trở lại Tổ đặc nhiệm A, chúng ta có thể khôi phục cho hắn hết thảy các chức vụ, gồm cả quân hàm.
Đương nhiên, Lỗ Tiến không bỏ qua được lão Trương.
Sau đó, Thôi Kim Đồng cũng khuyên Lý Khiếu Phong suy xét đến "chiến dịch Phá Thiên", khó có thể dậy nổi, đành phải gật nói tự mình sẽ đi một chuyến.
Vào ban đêm.
Lý Khiếu Phong lại đi tới Sở Thiên của Diệp phủ.
Mục đích Lý Khiếu Phong đến đây Diệp Phàm chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể đoán được, tiếp đón sau, hắn lập tức nói:
- Anh Lý, nếu anh tới đây chơi, Diệp Phàm tôi nhiệt tình hoan nghênh. Nếu anh đảm đương làm thuyết khách, tôi đây sẽ không giữ anh ở lại.
- Diệp Phàm, thật sự tôi cũng không có cách nào khác. Đều là vì quốc gia, nếu cậu đã khôi phục được công lực, hơn nữa còn đột phá đạt tới được cửu đẳng.
Nếu đem bản lĩnh này dốc sức vì quốc gia thì mới có tác dụng. Bằng không, sẽ rất lãng phí. Hơn nữa, vài người anh em của cậu, như Tề Thiên, Trương Cường, Lô Vĩ, bọn họ đều bị vùi lấp ở tại Cáp Lạp.
Nếu cậu không ra tay bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, đất nước Trung Hoa chúng ta rộng lớn, không thể để người nước ngoài ức hiếp có phải không?
Lý Khiếu Phong tận tình khuyên bảo nói.!