Toàn bộ cánh tay bên phải của Yoshida vẫn không thể tránh được nhát đao chí mạng kia, máu phun thành dòng xuống đất. Yoshida sợ tới mức nhặt cánh tay lên và chạy thục mạng, chỉ mấy giây là đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Thuật Ninjutsu này dùng để chạy thoát thân, nhưng dùng thật thích hợp.
Diệp Phàm đi đến trước mặt Nghiêm Thế Kiệt.
- Tôi không xong rồi, cậu mau đi đi, mau đi đi, tôi còn có thể chịu được một chút nữa.
Nghiêm Thế kiệt miệng chảy đầy máu vừa nói.
- Không được, để tôi cõng anh đi.
Diệp Phàm nhất quyết giơ tay kéo Nghiêm Thế Kiệt đi.
- Nếu cậu không đi thì tôi sẽ tự cho nổ đấy.
Nghiêm Thế Kiệt đột nhiên rút ra một quả lựu đạn, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thái độ kiên quyết nói.
- Các người có đi hay không?
Nghiêm Thế Kiệt quát lớn.
- Đi!
Diệp Phàm vung tay lên, dẫn đầu chạy về phía trước. Hắn hiểu rằng, Nghiêm Thế Kiệt đã quyết tâm liều mình, bởi vì ông ấy không muốn làm liên lụy đến tổ A. Phỏng chừng lão Nghiêm cũng biết bản thân mình không thể trụ nổi nữa rồi.
Diệp Phàm giống như bị điên lên, lần này tướng vô cùng lợi hại, không ngờ liên tục xuất năm đao, năm chiếc đầu bay xuống đống cát.
Thành viên tổ Thần Đạo vừa thấy, liền kêu lớn:
- Sát Thần, Sát Thần….
Tên nào tên nấy lùi lại vài chục mét, giống như một phản xạ theo bản năng. Phải biết rằng, ý chí của những cảm tử viên này cao đến như thế nào, vậy mà cũng bị sự điên cuồng của Diệp Phàm làm cho sợ hãi.
Còn Diệp Phàm thì dẫn theo đám thương binh tàn tướng liều chết xông lên. Mà lão Vương cũng muốn tự nổ giống như Nghiêm Thế Kiệt.
Tuy nhiên, lại bị Diệp Phàm dùng một chưởng đánh cho bị hôn mê. Vương Nhân Bàng lưng cõng ông nội nhưng cũng giống như thần tướng, dũng mãnh xông lên, miệng kêu lớn.
- Tổ A vĩnh viễn bất bại, vĩnh viễn bất bại, vĩnh viễn bất bại.
Chạy ra chỗ cách đó khoảng một dặm, mọi người đều nghe thấy những tiếng kêu bi thương của Nghiêm Thế Kiệt cùng với tiếng súng đát đát, không lâu sau, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng như chiếu rọi lên tận trời xanh.
- Lão Nghiêm.
Biết Nghiêm Thế Kiệt và đội viên tổ Thần Đạo đã đồng quy vu tận rồi. Diệp Phàm rưng rưng nước mắt, tất cả đội viên của tổ A đều rơi lệ, xoay người lại tất cả đều liều mạnh xông lên.
Cao thủ của tổ A hợp lại, tay càm lựu đạn xông lên, đã có liên tiếp hai đội viên đã ngã xuống với đối thủ rồi.
Trong tiếng nổ long trời, trong tiếng hô" Tổ A vĩnh viễn bất bại" kiên cường, Diệp Phàm dẫn theo một đội đột kích chạy một mạch ra km 150.
- Lão nghiêm! Tiểu Lý, Tiểu Trương.
Cung Khai Hà và Lý Khiếu Phong đã rơi lệ, một không khí bi thương bao trùm phòng hội nghị của tổng bộ tổ A.
- Lão Nghiêm, tôi còn nợ ông một bao thuốc lá.
Lý Khiếu Phong như nấc lên, nước mắt tuôn dài trong khóe mắt.
- Lão Nghiêm, tôi nhẽ ra không nên keo kiệt với ông. Lần họp trước, nên cho ông thêm một bao thuốc nữa. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đồng chí Kễ Vĩnh Viễn cũng kêu lên, một lúc sau, ông quay sang một đại tá đang đứng bên cạnh quát lên:
- Lấy cho tôi một trăm bao thuốc ra đây, đặt lên vị trí của lão Nghiêm, số thuốc này là của ông ấy…
- Toàn thể đứng dậy.
Giọng nói khàn đặc của Cung Khai Hà vang lên. Toàn thể quan tướng đều đứng thẳng tắp, vẻ mặt trang nghiêm, tất cả đều gạt đi nước mắt, tất cả bỏ mũ, tất cả đều bước lên chiến hạm Hồng Giang Hiệu. Lúc này bên ngoài mấy phòng chuyên dụng đều có thượng tá hoặc đại tá đứng gác bên ngoài.
Theo lý mà nói, ở trên Hồng Giang Hiệu cần gì phải thận trọng như vậy, trên hạm đều là những quan binh hải quan, nhưng vẫn phải cẩn thận như vậy.
Hồng Giang Hiệu là khu trục hạm đạn đạo loại 0361A, ngày 20 tháng 1 năm 2003 hạ thủy tại xưởng đóng tàu Giang Nam, đây là thế hệ đầu tiên có radar ở TQ…
Mà Hồng Giang Hiệu có hai trăm quan binh đang lúc buồn bực thì bỗng nhiên vui hẳn lên. Bởi vì, lần này quân ủy cử ra Hồng Giang Hiệu và Phổ Hải Hiệu dẫn đầu, và bốn hạm tiếp viện nữa đi huấn luyện dã ngoại ở Thái Bình Dương.
Mà Hồng Giang Hiệu và Phổ Hải Hiệu là tàu chiến ngang cấp với nhau. Mặc dù cho đến hiện tại, quân ủy cũng chưa quyết định xem đâu là kỳ hạm.
Bởi vậy, tuy nói đều là quân hạm Trung Quốc, nhưng quan binh của hai hạm này đều âm thầm phân cao thấp với nhau. Thời đại này, ai là kỳ hạm thì đó là chỉ huy hạm.
Lần này đi xa huấn luyện dã ngoại, tổng bộ hải quân và quân ủy đều vô cùng coi trọng. Vốn định thiếu tướng Phó tư lệnh viên Triệu Phóng Hào làm tổng chỉ huy.
Tuy nhiên, về sau Triệu Phóng Hào đến Hồng Giang Hiệu, đang định xuẩt phát thì nhận được mệnh lệnh của cấp trên. Không lâu sau, Phó tổng tham mưu trưởng thứ nhất- Trung tướng Dương Chí đi lên Hồng Giang Hiệu.
Mà Triệu Phóng Hào nghiễm nhiên trở thành người tiếp khách.
Đối với trung tướng Dương Chí đến, các quan binh ai nấy đều rất hưng phấn. Có thể nhìn thấy nhân vật lớn trong quân giới như vậy thực sự có chút "kích thích".
Tuy nhiên, cùng lúc bị kích thích, quan binh hải quân cũng cảm giác được một hơi thở ngưng trọng. Hơn nữa, cũng âm thầm cảm nhận được lần huấn luyện dã ngoại lần này không giống với những lần trước đây. Tuy nhiên, khác như thế nào thì bọn họ cũng không tìm ra được nguyên cớ.
Mấy tháng rồi, quan binh hải quân đều huấn luyện bình thường, không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Tuy nhiên, bắt đầu từ cách đây mấy tối đã biến thành không bình thường rồi. Trung tướng Dương chí và thiếu tướng Triệu Phóng Hào không ngờ đích thân đứng ở mép thuyền chỉ huy, bí mật nghênh đón đoàn khách đặc biệt
Hơn nữa, lượt khách này sau khi lên quân hạm, trung tướng Dương Chí lập tức hạ lệnh toàn đội quân hạm mau chóng trở về. Quan binh trên Hồng Giang Hiệu lúc này mới hiểu ra, phỏng chừng, lần huấn luyện dã ngoại này chỉ là để ngụy trang mà thôi. Tiếp đón lượt khách này về nước mới là trọng điểm.
Hơn nữa, mấy bác sỹ, y tá quân y lúc này cũng đang bận rộn.
Mấy phòng lớn trên Hồng Giang Hiệu đều sớm đã được đổi thành phòng phẫu thuật tạm thời.
Bên ngoài gác đều là cấp bậc thượng tá. Đến cả quan binh trên hồng Giang Hiệu muốn vào mấy phòng đó đều phải xin chỉ thị của Trung tướng Dương Chí mới được. Mà ngay cả thiếu tướng Triệu Phóng Hào nếu chưa được cho phép thì cũng không được tùy tiện tiến vào.
- Chắc chắn là một đại nhân vật.
Một trung úy hải quân nhỏ giọng nói.
- Cái này không phải những lời vô ích, cậu nhìn thấy không, hạm trưởng của chúng ta cũng chỉ là thượng tá. Cậu nhìn bên kia đi, thủ vệ thôi cũng đã là thượng tá rồi. Thủ vệ đã là thượng tá thì người đứng đầu thì là cấp bậc gì.
Còn nữa, tư lệnh Triệu muốn vào còn phải xin chỉ thị. Tôi đoán chắc, bên trong phải có một thượng tướng nào đó.
Thượng úy ra vẻ hiểu biết nói.
- Không có thượng tướng thì chắc chắn có trung tướng. Cùng bậc với Tổng tham mưu Dương là chắc chắn, thật lợi hại.
Trung úy nhỏ giọng nói.
- Từ sau khi vị khách đó lên đây, mệnh lệnh gấp rút về nước đã được hạ. Hơn nữa, tôi cũng cảm giác được chút gì đó bất thường. Những điều này, liệu có phải sắp xảy ra chuyện lớn gì rồi không?
Thượng úy nói.
- Ừ, em cũng cảm giác được. Trước đây chúng ta đi huấn luyện dã ngoại đều rất bình tĩnh. Trong khoảng thời gian này làm thế nào vậy, hình như lúc nào cũng có cảm giác có tàu của nước ngoài đang lượn lờ ở gần đây. Liệu có phải giám sát chúng ta không? Tình hình có chút quái dị rồi đây.
Trung úy vẻ mặt nghi ngờ nói.
- Tuyệt đối phải, tư lệnh Triệu đã hạ lệnh…..Nói là nếu như gặp phải công kích, thì phải kiên quyết, quyết đoán phản kích. Toàn bộ quan bịn trên hạm đều phải chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Trước kia ngay cả quân ủy lãnh đạo cũng không dám hạ lệnh như vậy. Cái này, đánh trả nhưng vẫn phải xin chỉ thị của cấp trên. Nếu không, thì chính là tranh chấp quốc tế rồi.
Thượng úy vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, nói.
- Ha ha, đừng căng thẳng, là quá trình huấn luyện dã ngoại thôi.
Lúc này, một giọng nói hiền hòa truyền đến, hai người vộ đứng thẳng thân mình.
Phát hiện người nói không ngờ là một thanh niên trông khá đẹp trai. Tuyệt đối không phải là quan binh của Hồng Giang Hiệu, bởi vì mọi người ở đây đều quen mặt nhau cả.
- Xin chào thủ trưởng.
Thượng úy và trung úy lập tức chào theo quân lễ.
- Ha ha, tôi chỉ là một người bình thường, các người cứ tùy ý gọi.
Diệp Phàm khoát tay cười nói. Tuy nhiên, hai vị sỹ quan cấp úy không dám sơ suất. Bởi vì nguuời này từ những phòng đặc biệt kia đi ra. Vậy thì cấp bậc, không phải nói ra cũng đủ để dọa người được rồi.
- Diệp soái, lão Vương gọi cậu.
Lúc này, Triệu Phóng Hào từ đằng sau đi ra, vẻ mặt tươi cười nói.
- Tôi đến ngay.
Diệp Phàm nói, còn giơ tay vỗ vai hai binh lính đứng bên cạnh rồi mới đi.
- Diệp soái, có ý gì vậy?
Trung úy vẻ mặt kinh hãi hỏi thượng úy.
- Trước kia nước ta có cấp nguyên soái, hiện tại hình như đều bỏ rồi. Kỳ lạ thật, tại sao Tư lệnh Triệu lại gọi hắn là Diệp soái nhỉ? Chẳn lẽ vì trông hắn đẹp trai? Cái này, hình như không có khả năng này. Đây là một vấn đề nghiêm túc.
Thượng úy cũng không hiểu nói.
- Tư lệnh Triệu gần đây đều nghiêm nghị, anh nhưng gặp người thanh niên này đều mỉm cười. Người này, chắc chắn không phải hạng đơn giản đâu.
Trung úy nói.
Hồng Giang Hiệu chạy hơn mười ngày, sau đó phát hiện ở phía sau càng ngày càng nhiều quân hạm đáng nghi.
Thế cục dần dần căng thẳng lên. Những chiếc tàu giống như tàu chiến của nước ngoài hình như đều tập trung xung quanh tàu của TQ vậy.
Ngay cả tư lệnh viên Triệu Phóng Hào và trung tướng Dương Chí đều phải thay nhau trực ban, một người trực ban ngày, một người trực ban tối. Còn đám quan binh trên hạm càng phải xốc lại tinh thần, một ngày ngoài thời ăn uống ngủ nghỉ ra thì những hoạt động giải trí khác đều bị hủy bỏ.
Mà Phổ Hải Hiệu và ba chiến hạm khác cũng thay đổi phạm vi chạy, tất cả đều đoàn tụ ở xung quanh Hồng Giang Hiệu. Cái này, nghiễm nhiên Hồng Giang Hiệu chính là kỳ hạm. Quan binh trên Hồng Giang Hiệu đang lúc mệt nhọc thì bỗng nhiên trở nên hưng phấn, vì bọn họ thắng Phổ Hải Hiệu.
Lại qua hai ngày nữa, tiền phương nhận được chỉ thị, bốn chiếc thuyền toàn bộ dừng lại ở vị trí cũ. Không lâu sau, quan binh mới phát hiện, từ bốn chiếc quân hạm từ đằng trước đi đến, mà toàn là những chiến hạm tân tiến nhất, lực chiến đấu rất mạnh…
Không lâu sau, bốn chiếc tàu chiến đi đến, chia đôi hai hướng bảo vệ Hồng Giang Hiệu.
Mà dưới nước, không ngờ nổi lên một chiếc tàu ngầm siêu cấp. Sau khi lộ diện lại lặng lẽ chìm xuống đáy biển. Từ sau khi mấy chiếc chiến hạm lộ diện, hạm đội nước ngoài cuối cùng cũng biết điều mà rời đi.
Sau khi tiến vão lãnh hải Trung Quốc, Hồng Giang Hiệu và Phổ Hải Hiệu đều dừng lại. Toàn thể quan binh đều đứng trang nghiêm.
Không lâu sau, những vị khách đặc biệt trong phòng cũng đi ra.
- Xin chào thủ trưởng.
Tư lệnh viên Triệu Phóng Hào dẫn đầu chào theo nghi thức quân đội. Còn hơn một trăm quan binh trên hạm cũng hô theo Tư lệnh viên Triệu.
- Các đồng chí vất vả rồi!
Người trả lời không ngờ chàng thanh niên đẹp trai Diệp Phàm.
- Vì nhân dân phục vụ, không kêu khổ, không mệt!
Chàng thanh niên kia đi đến, nắm tay từ giã với hơn một trăm chiến sĩ lính thủy của hạm bộ Thượng Quan.
Nói "Cảm ơn mọi người"rồi lên máy bay, sau đó tất cả hành khách cũng đều lên máy bay, máy bay trực thăng cất cánh bay lên không trung. Binh lính hạm bộ Thượng Quan nhìn thật lâu lên trời xanh.
- Các đồng chí, mọi người thật là may mắn. Bởi vì, đời này mọi người có thể may mắn gặp được họ. Bởi vì, bọn họ là anh hùng thần bí của nước cộng hòa!
Lúc này tiếng Triệu Phóng Hào vang lên.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong tư lệnh viên Triệu nói, các đồng chí đều tỏ vẻ buồn bực. Cũng không rõ chàng trai này rốt cuộc là ai? Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiểu được, đây là chuyện cơ mật của quốc gia. Không thể hỏi thì không phải hỏi, không thể phép đoán dứt khoát không nên đoán.
Quân cơ an ninh hạ cánh xuống một sân bay quân dụng, lập tức toàn bộ sân bay bị giới nghiêm. Lực lượng bộ đội bao vây toàn bộ sân bay.
Tất cả các tướng quân tổ đặc nhiệm A như Cung Khai Hà, Lý Khiếu Phong và Đẳng Nhất Can - đều xếp thành hàng đứng nghênh đón các chiến sĩ chiến thắng trở về. Mấy xe cứu thương quân y đã sớm đứng ở một bên, các chuyên gia, nhóm y tá đều đứng ở xe cứu thương rất nghiêm túc.
- Các chiến sĩ, mọi người vất vả rồi!
Tiếng của Cung Khai Hà vang rất lâu xung quanh sân bay. Hơn nữa, cùng với âm thanh, lúc Diệp Phàm đợi cho phi cơ Lý hạ cánh, Cung Khai Hà và một loạt tướng quân Tổ đặc nhiệm A đi đầu, tất cả các dũng sĩ trên máy bay đều rất trang nghiêm, long trọng chào theo nghi thức quân đội.
- Thêm cả số quan binh của Báo Săn, tổng số binh lính hy sinh có hai mươi mấy đồng chí, mang được trở về, mời ông nhận lấy!
Diệp Phàm đau xót nói, nhẹ nhàng đặt ba lô trên lưng xuống đưa cho Cung Khai Hà.
- Giá trị! Bọn họ hy sinh vì đất nước. Thật giá trị!
Cung Khai Hà đưa hai nhận ba lô, nâng ba lô vào một chiếc quân xe, dưới sự bảo vệ hai bên chiếc quân sự lập tức đi.
- Tốt lắm!
Lý Khiêu Phong nhẹ nhàng cho Diệp Phàm một quyền. Sau đó, có chút nghẹn ngào nói,
- Đáng tiếc, ôi, lão Nghiêm…
Thời gian lặng lẽ qua, đến tết Nguyên Đán năm .
Một phòng danh dự đặc biệt của tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Lãnh đạo và toàn bộ tướng quân của Tổ đặc nhiệm A tới rồi.
Diệp Phàm mặc một bộ trang phục thiếu tướng đứng nghiêm trong hàng ngũ. Ở phía sau hắn, tất cả đều là các đội viên của Tổ đặc nhiệm A tham gia chiến dịch Phá Thiên.
Hai người phía sau chính là Lư Vĩ và Trần Quân. Tuy nhiên, vì bọn họ không phải là quân nhân. Trên người mặc một bộ quần áo phẳng phiu màu đen kiểu Tôn Trung Sơn. Trông giống như hai tên du côn.
Có tiếng bước chân vang lên.
Chủ tịch Đường Hạo Đông thâm trầm bước vào cùng với vài sĩ quan cao cấp.
- Kính chào Chủ tịch!
Toàn thể tướng lĩnh đồng loạt hô.
- Các đồng chí vất vả rồi!
Đường Chủ tịch tràn đầy trung khí hô, chú ý, Chủ tịch "Hô"chứ không phải "Nói".
- Vì nhân dân phục vụ!
Toàn thể tướng lĩnh đều hô.
Về sau, Chủ tịch Đường bắt tay từng chiến sĩ, không bỏ qua một ai.
- Ai là Trần Quân?
Lúc này, Chủ tịch Đường bắt tay xong đột nhiên hỏi.
- Là tôi ạ!
Trần Quân hô rõ ràng lưu loát, tiến lên phía trước.
Bản lĩnh của cậu rất cao, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt đến lục đẳng, tốt lắm!
Chủ tịch Đường vỗ vỗ lên bả vai Trần Quân. Sau đó nói:
- Tôi mời cậu gia nhập Tổ đặc nhiệm A có được không?
Trần Quân ngạc nhiên, nhìn nhìn Chủ tịch Đường lại nhìn nhìn Diệp Phàm. Nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Chủ tịch Đường cũng nhận ra điều đó, hướng nhìn Diệp Phàm cười nói:
- Có phải cậu muốn nhờ Diệp Phàm quyết định thay.
- Việc này của đồng chí Trần Quân, tôi không có khả năng quyết định, việc này…
Diệp Phàm nói nửa chừng rồi dừng lại.
- Tôi nghe anh Diệp ạ!
Đột nhiên Trần Quân nói, không ngờ kêu là "anh Diệp". Đường Chủ tịch hơi hơi ngạc nhiên, đột nhiên mỉm cười. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Xem ra, "anh Diệp"cậu rất có danh tiếng nhé!
- Không dám. Cái đó, là bọn họ kêu lung tung thôi.
Trên mặt Diệp Phàm suýt chút nữa toát mồ hôi.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu còn không trả lời sao?
Đường Chủ tịch đột nhiên nghiêm giọng nói.
- Trần Quân, cậu xem thế nào chứ?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trần Quân một cái, thật sự là cảm thấy mình bị lâm nạn. Không ngờ Trần Quân đem chuyện phiền toái này đổ lên đầu mình.
Thực ra trong lòng, Diệp Phàm không hy vọng Trần Quân gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Tuy nhiên, hiện tại Đường Hạo Đông rõ ràng là có chuẩn bị mới tới. Hôm nay, không có biện pháp nào khác cả.
Kỳ thật, Chủ tịch Đường cũng không có biện pháp khác. Lần này Tổ đặc nhiệm A đem gần một nửa đội viện chính thức đi. Tất nhiên là hy sinh mười đồng chí. Mà trọng thương trở về làm bộ đội bình thường có tới hơn mười đồng chí. Tổ đặc nhiệm A đã đến lúc sụp đổ.
Mỗi năm có đến vài sự kiện lớn, quốc gia tuyệt đối không thể thiếu Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa, lực lượng Tổ đặc nhiệm A còn phải tăng mạnh. Càng cần được chú ý.
Tối qua, Đường Hạo Đông và Cung Khai Hà cùng với Lý Khiếu Phong bàn bạc riêng rất lâu. Bàn bạc vấn đề nan giải này.
- Tôi nghe anh Diệp!
Hóa ra Trần Quân muốn làm khó Diệp Phàm.
- Không cần nói nữa, hai đồng chí là cậu và Lô Vĩ đều phải gia nhập. Đồng chí Diệp Phàm, cậu là một đồng chí tốt, luôn đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, tôi tin tưởng cậu sẽ nghĩ thông suốt.
Đường Hạo Đông không ngờ nói những lời này ra, trên mặt rất ngưng trọng, hơn nữa, khí phách Chủ tịch cũng hiện ra.
Đó là bắt Diệp Phàm đi tới Lương Sơn.
- Vậy được rồi, Trần Quân, cậu gia nhập cũng được. Về phần Lô Vĩ, Chủ tịch Đường, như vậy, Thủy Châu của Lô gia có thể cống hiến một vị cao thủ tứ đẳng gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Theo tôi, Lô Vĩ thích công tác ở địa phương, nếu trong lòng không muốn, chẳng bằng tha cho cậu ta. Hơn nữa, đều là vì quốc gia thôi, Chủ tịch, đồng chí xem như vậy có được không?
Diệp Phàm bình tĩnh lại, nói.
- Được được được!
Chủ tịch Đường liền nói ba từ được, xoay người ra đằng sau liếc mắt nhìn một vị đại tá nói,
- Cấp cho Trần Quân quân phục, vì cậu ta là cao thủ lục đẳng, tạm thời đeo quân hàm thượng tá. Bổ nhiệm làm Phó sư trưởng sư đoàn Báo Săn. Về phần đồng chí họ Lô kia vẫn chưa tới, tứ đẳng, phong quân hàm thiếu tá. Ngày mai đồng chí Lý Khiêu Phong đi Thủy Châu đón người. Còn các chức vụ khác, vẫn giữ nguyên như trước.
Diệp Phàm nhìn mấy người này, hiểu ngay sự tình. Rõ ràng là chuyện này là do ba đồng chí Chủ tịch Đường cùng Lý Khiếu Phong, Cung Khai Hà sắp xếp.
- Đồng chí Diệp Phàm, xét thấy trong chiến dịch Phá Thiên lần này, cậu thể hiện rất xuất sắc. Toàn thể hội nghị thường vụ Bộ chính trị thông qua, quyết định trao huân chương cho cậu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chủ tịch Đường nói, một đại tá mang tới một đĩa bạc đi tới, bên trong có rất nhiều đồ vật.
Chủ tịch Đường cầm chiếc huân chương bằng vàng có khắc hình con rồng bay lên, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là huân chương long kim cao quý nhất của quốc gia. Là vinh dự lớn nhất mà nước cộng hòa dành cho cậu. Đương nhiên, đó cũng là điều cậu xứng đáng được nhận. Hy vọng lúc nào cậu cũng nhớ đến vinh quang này mà vì nước vì dân, cho dù ở bất kỳ cương vị nào đều có thể một lòng nghĩ tới quốc gia và nhân dân.
- Vâng!
Diệp Phàm giơ tay chào theo nghi thức quân đội, trả lời rất vang, Chủ tịch Đường tự mình đeo huân chương cho Diệp Phàm.
Mẹ nó, đây là đồ chơi chớ không phải là làm từ vàng ròng. Mắt Diệp Phàm mở to mắt nhìn chiếc huân chương có chút giống huy chương vàng thế vận hội đang đeo trước ngực mình, trong bụng thầm cười.
- Không cần nhìn đâu, mười phần là vàng đấy.
Lúc này, Lý Khiêu Phong đứng bên cạnh nhẹ giọng đùa giỡn Diệp Phàm.
- Tốt lắm, về nhà sẽ tặng cho Viên Viên làm vòng đeo cổ.
Diệp Phàm nhẹ giọng cười cười.
- Tên tiểu tử này.
Lý Khiếu Phong vừa nói vừa trừng mắt
Còn Tề Thiên, sau khi bị thương, được Diệp Phàm dùng thủ pháp mờ ám, nhìn qua cũng chẳng khác gì phế nhân. Cho nên, Tề Thiên xin chuyển công tác đến làm bộ đội địa phương. Đồng chí Cung Khai Hà đã xem xét nguyện vọng của Tề Thiên.
Buổi tối thứ ba, Diệp Phàm vào phòng họp của Tổ đặc nhiệm A. Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm lấy thân phận là Tổ phó Tổ đặc nhiệm A tham gia bộ máy hội nghị Đảng ủy.
Thấy trong phòng hội nghị có vài đồng chí.
Tổ trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy – đồng chí Cung Khai Hà.
Tổ phó thường trực – đồng chí Nghiêm Thế Kiệt đã hy sinh, vị trí đó vẫn để trống.
Phía dưới chính là các tổ phó lần lượt là trung tướng Lâm Đống Quốc, trung tướng Thôi Kim Đồng, trung tướng Kế Vĩnh Viễn, thiếu tướng Diệp Phàm, chủ nhiệm giám sát Bộ Chính trị - thiếu tướng Đới Thành, đối diện là quân ủy phòng Liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A – Tương Đại Hải bị điều đi mới trở về, bởi vì, đồng chí Tương Đại Hải bị hù dọa cho sợ.
Bị Diệp Phàm xử lý hai chiếc răng cửa ngoài ra còn cả cái đầu trọc, thiếu chút nữa còn bị rớt răng hàm. Mà Tương Đại Hải còn không dám nói là Diệp Phàm làm, chỉ có thể nuốt nỗi đau trong bụng.
Tương Đại Hải hiểu được, nếu nói ra chắc cũng chẳng tốt hơn hơn được. Diệp Phàm tỏa sáng như nửa bầu trời thời đại ở Tổ đặc nhiệm A, đồng chí Tương Đại Hải cũng không muốn gây chiến với Tổ đặc nhiệm A
Hơn nữa, còn có vẻ chính mình là không có chí khí. Cho nên, Tương Đại Hải chỉ có thể nói bởi vì lúc đi cầu thang không cẩn thận nên bị ngã đập răng xuống. Đương nhiên, nhóm đồng nghiệp cười đau bụng.
Hiện tại tiếp nhận đồng chí Tương Đại Hải chính là trung tướng Lan Viễn Kim. Hóa ra người này là Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, sau đó trở lại giúp đỡ công tác ở quân ủy.
Nên đồng chí cũng mới được thăng chức trung tướng, đã bị quân ủy điều tới Tổ đặc nhiệm A tiếp nhận bộ phận của đồng chí Tương Đại Hải. Lần này cấp bậcc chủ nhiệm phòng Liên lạc cũng không được đề cao, xem xét từ phương diện thái độ quân ngũ, Tổ đặc nhiệm A cũng đẩy mạnh việc liên lạc và giám sát.
Đương nhiên, với Tổ đặc nhiệm A – đồng chí Lan Viễn Kim vẫn còn chưa quen. Tuy nhiên, lúc trước anh ta cũng đã bỏ ra khá nhiều thời gian tìm hiểu trước.
Chỉ có điều, trong quân ủy đều là loại cáo già. Không ai muốn đi làm những việc mất sức mà chẳng được lợi cho ai này, cuối cùng liền là rơi vào đầu Lan Viễn Kim. Lan Viễn Kim không biết được trong đó đang gay gắt, anh ta tự tin đi vào phòng họp.
Còn một vị cuối cùng trong số chín Ủy viên Đảng Ủy của ban nòng cốt Tổ đặc nhiệm A chính là Lý Khiếu Phong, Ủy viên thường vụ dự bị này.
Tuy nhiên, Nghiêm Thế Kiệt hy sinh, vị trí Tổ phó thường trực đang trở thành tiêu điểm. Mọi người chỉ cần hiểu là tinh thần của việc này đều là triển khai hoạt động giải quyết các vấn đề.
Ba vị tổ phó Thôi Kim Đồng, Kế Vĩnh Viễn cùng với Lâm Đống Quốc đương nhiên đều chăm chú vào vị trí đó, còn Diệp Phàm, một chút ý định cũng không có.
Căn bản là trong lòng không muốn ở chỗ này, hôm nay có thể đến cuộc họp là mong muốn gặp gỡ mọi người. Còn Đới Trung Thành tuy cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là anh ta tự thấy mình quá nhỏ bé, năng lực còn ít, không thể tranh đấu với cáo già được.
Tuy nhiên, chắc chín người trong ủy viên Đảng ủy thì phải có đến tám người để ý tới. Bởi vì Diệp Phàm thường vắng trong các cuộc hội nghị, đến lúc phải bỏ phiếu thì tạo thành thế cục bốn bốn, vậy là có thể gây nhiều mâu thuẫn.
Vốn Diệp Phàm xếp hạng thấp nhất trong Đảng ủy, nhưng, bởi vì công lao của hắn lớn, tên tuổi vang dội, cho nên đượcngồi trước trung tướng Lan Viễn Kim cùng thiếu tướng Đới Thành.