- Mấy ủy viên chủ chốt chắc chắn là biết anh ta, hơn nữa, Cung Khai Hà là do chính Chủ tịch Đường chọn làm tướng. Làm lãnh đạo cấp trên, ngay cả khiếu làm chính trị cũng không có thì sao có thể làm được? Tuy nhiên, có một số việc, rất phức tạp.Tôi cũng vừa mới nghe nói, nghe nói là chính kiến của đồng chí Cung Khai Hà và Tiền Phong Vân có chút không phù hợp.
Lý Khiếu Phong nói.
- Anh lý nói như vậy, Chuyện của Tề Thiên có liên quan tới Phó chủ tịch quân ủy Tiền Phong Vân?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, việc này, tôi cũng không rõ lắm.Tôi chỉ là một lão già đã nghỉ hưu, nói lung tung ở đây cũng đã là quá đáng rồi. Diệp Phàm, tôi chỉ nói với cậu bấy nhiêu thôi.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.
- Nếu như quả thật là Tiền Phong Vân đang gây khó dễ, thì việc này thật sự có chút khó giải quyết. Tôi chỉ không hiểu, Tề Thiên và anh ta không cùng xuất hiện, sao có thể như thế được. Hơn nữa, theo như điều kiện của Tề Thiên, hoàn toàn có thể có tư cách này.Tôi thật không hiểu, Tiền Phông Vân vì cái gì mà làm vậy?
Diệp Phàm hừ một tiếng, có chút phẫn nộ.
- Chuyện này cũng không phải lỗi của Tề Thiên. Chuyện lần này, dùng một thuật ngữ của thanh niên các cậu, thì có thể nói là "Đâm xe". Nói thế nào nhỉ, nếu như không phải cậu đi gặp Cung Khai Hà để nói về chuyện của Tề Thiên, có thể sẽ còn chút hy vọng. Có một số việc, không phải cứ nói cho lãnh đạo là tốt. Nhất định phải tìm đúng cửa. Còn chuyện lần này, thì lại không giúp được gì cả.
Lý Khiếu Phong nói.
- Vậy thì tìm những người khác cũng sẽ không có tác dụng gì, xem ra, Tiền Phong Vân đã có chủ ý trước. Mẹ kiếp, chuyện gì vậy chứ?
Diệp Phàm càu nhàu.
- Hay là, cứ đổi một địa điểm khác. Ví dụ như đến quân khu tỉnh chẳng hạn. Sau một hai năm nữa rồi tính sau. Dù sao thì Tề Thiên cũng còn trẻ đúng không? Mà Tiền Phong Vân cũng không thể ngồi mãi ở vị trí cao đó được phải không? Đều đã già rồi, ở lại cũng không được bao lâu nữa.
Lý Khiếu Phong khuyên nhủ, muốn đối mặt với Tiền Phong Vân phải là người tai to mặt lớn, chính Lý Khiếu Phong cũng có cảm giác bất lực này.
Đương nhiên, Lý Khiếu Phong có thể đi tìm Chủ tịch Đường, tuy nhiên, chuyện gì cũng tới tìm, mọi người sẽ chê cười là mình quản quá nhiều chuyện.
Chuyện bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cũng có quy định. Mỗi quốc gia, không thể làm theo những suy nghĩ này được. Huống chi, nếu như là giúp Diệp Phàm, Lý Khiếu Phong nhất định sẽ ra tay. Giúp Tề Thiên, thì tốt nhất không nên nhắc tới.
- Tiền Phong Vân, hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, mặt xịu xuống.
- Tiểu tử cậu cũng đừng có làm loạn lên, sức ảnh hưởng của Tiền Phong Vân trong quân đội, cậu không phải người có thể chống lại được đâu.
Ngay cả
Chủ tịch Đường, cũng phải nể mặt ông ta ba phần. Chuyện này, có lẽ cậu đến xin với chủ tịch cũng vô ích thôi, ông ấy không thể chỉ vì một Tề Thiên mà gây chuyện với Tiền Phong Vân.
Cho nên, đổi chỗ đi. Lui một bước trời cao biển rộng. Chẳng lẽ ngoài thành phố Mặc Hương thì sư đoàn dã chiến số 1 không còn nơi nào khác để đi sao?
Tôi nghĩ, đến quân khu tỉnh là hoàn toàn có thể. Dù sao, đưa cả sư đoàn cho Tề Thiên là hoàn toàn hợp lý.
Lý Khiếu Phong an ủi Diệp Phàm, chỉ sợ là Diệp Phàm lại có ý gì khác. Đến lúc đó lại gây chuyện không ra trên không ra dưới thì thật phiền toái.
Vốn dĩ quan hệ của Tổ A với quân đội địa phương khá căng thẳng, nếu như Diệp Phàm lại muốn làm đại sự mà không có cách nào thì thật phiền.
Mà Diệp Phàm là con cưng của Tổ A, không thể làm với hắn như vậy được. Mà Tiền Phong Vân là kẻ tai to mặt lớn, càng không thể. Đến lúc đó, hai người ngang ngược mà đấu với nhau thì sẽ có chuyện hay để coi đây.
- Làm bậy, tôi không phải là người lỗ mãng. Tiền Phong Vân là một ngọn núi thì sao chứ?
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là chưa tới lúc. Bởi vì, áp lực của Tiền Phong Vân quá lớn. Mình so với ông ta, cũng như là núi nhỏ mà đọ với Thái Sơn, không thể sánh được.
Chuyện này, thật không thể nói với Tề Thiên được. Nghĩ tới việc Tề Chấn Đào kia sắp mất đi ánh mắt, trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu. Tuy nhiên, hắn quyết sẽ tìm hiểu ngọn ngưồn việc này.
Vì thế, gọi điện cho Kiều Hoành Sơn, cậu ta cười nói:
- Bác trai, dạo này vẫn thoải mái chứ, ha ha ha....
- Thoải mái cái con khỉ! Tiểu tử cậu, sao lại như vậy, mất tích đến hơn một tháng nay. Viên Viên nghĩ cậu đã cùng người khác bỏ trốn rồi, còn dám nói sao. Tuy nhiên, cậu lại cười nói như vậy, tôi đoán, chắc chắn là tìm tôi có chuyện không hay rồi.
Kiều Hoành Sơn nói chuyện hơi thô, tức giận nói.
- Không có, cháu nào dám cùng người khác bỏ trốn chứ, Viên Viên cũng không có đi tìm cháu phải không bác trai. Hơn nữa, Viên Viên của chúng ta có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cháu sao nỡ bỏ trốn cùng người khác được.
Diệp Phàm khẩn trương nói. Tuy nhiên, hắn chỉ nói vậy thôi.
- Không phải vậy thì tốt rồi, tuy nhiên, tiểu tử cậu, khi có chuyện tốt chắc chắn không gọi điện thoại. Nói chung, cậu có chuyện gì cần nhờ nên mới gọi cho tôi. Không gọi cho "nhạc phụ" của cậu ấy, gọi cho tôi làm gì? Người bác này có một người cháu như cậu, đúng là phiền toái.
Kiều Hoành Sơn đã nhìn rõ thủ thuật che mắt của Diệp Phàm.
- Ha ha, Bác là bác của cháu. Hơn Nữa, không tìm bác thì tìm ai, đúng không? Chúng ta, đều là người một nhà. Tuy nhiên, lần này, cháu chỉ muốn hỏi một chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phàm cười gượng, nói.
- Có chuyện gì thì mau nói đi, đừng có vòng vo nữa, phiền quá đi mất.
Kiều Hoành Sơn tức giận nói.
- Vậy cháu nói nhé?
Diệp Phàm còn muốn chơi trò giấu mặt lừa người.
- Nói!
Kiều Hoành Sơn lớn tiếng.
- Bác trai, có thể giúp cháu một chuyện nhỏ không, đồng chí Tề Thiên...
Diệp Phàm nói nhỏ.
- Chuyện này tôi đã nghe nói rồi, không thể giúp được. Nếu như trước đây là ủy viên quân ủy, tôi có thể nói giúp cậu vài câu, hiện tại về hưu rồi,, cậu nói chuyện này với một lão già như tôi chẳng phải là vô ích rồi sao? Hơn nữa, nếu như là bất đồng ý kiến với Tiền Phong Vân, nếu như tôi ở quân ủy, cũng không làm gì được.
Kiều Hoành Sơn có chút đau lòng, chuyện này, có lẽ là vết thương của ông ấy, không thể liền được.
- Xin lỗi bác trai, cháu không có ý đó, thật sự không có.
Vẻ mặt Diệp Phàm chân thành nói.
- Tôi biết là cậu không có ý đó, nếu không, tôi đã không nói với cậu những lời như vậy.
Kiều Hoành Sơn nói. Ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:
- Chuyện này, cậu phải cởi bỏ được khúc mắc giữa Tiền Phong Vân và Tề Thiên mới được.
Đúng rồi, chuyện này, có phải là còn có nguyên nhân khác hay không. Có lẽ, không phải là khúc mắc giữa Tiền Phong Vân với Tề Thiên, mà là ở Cung khai Hà với Tiền Phong Vân.
Bằng không, có lẽ, con đường này sẽ đi không thông. Tuy nhiên, cậu vì Tề Thiên như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Hơn nữa, Tề Thiên không phải là con rể của nhà họ Mai sao?
- Chuyện này có lẽ nhà họ Mai cũng không biết.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Ừ, lúc trước ông cụ Mai cũng có vài biện pháp. Hiện tại, có lẽ, nếu như Tiền Phong Vân không có ý nghĩ khác thì vẫn có thể dùng được. Nếu như Tiền Phong Vân có ý khác rồi, nhà họ Mai chỉ còn cách giương mắt đứng nhìn thôi.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói.
- Xong rồi, chỉ còn đường chết.
Diệp Phàm có chút buồn bực nói.
- Ha ha, chuyển hướng đi. Tuy nhiên, nếu như "nhạc phụ" của cậu đồng ý ra tay, biết đâu sẽ có cách. Tiểu tử cậu phải nhớ cho rõ. Không nói nữa, tôi có điện thoại rồi.
Kiều Hoành Sơn gác điện thoại.
Tìm nhạc phụ của tôi, chẳng thà không làm nữa còn hơn, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt buồn bực.
Nằm nghiêng một lúc, đang muốn ngủ, lúc đó, điện thoại lại vang lên. Vừa nghe, đã thấy tiếng của Mai Phán Nhi rất yếu ớt, nói:
- Sao vậy, đã lâu không gọi điện thoại, có phải là bội tình bạc nghĩa rồi không?
- Bội tình bạc nghĩa, chuyện này, là có ý gì?
Diệp Phàm làm bộ ngu ngốc hỏi.
- Hừ, đã lâu rồi không gọi, không phải là anh có ý này sao?
Mai Phán Nhi nói:
- Hơn nữa, nghe nói anh cùng các cô mỹ nữ ở Hoàng Thị ăn chơi đàn đúm, để hết sổ sách lên đầu tôi, lại còn muốn Mai Phán Nhi tôi đến giúp anh trả tiền. Diệp Phàm anh hoành tráng quá nhỉ? Hay là để tôi cho anh một thẻ hội viên bạch kim, anh muốn đi đâu chơi thì đi, Mai Phán Nhi tôi thanh toán là được.
Trong lời nói của Mai Phán Nhi chứa đầy hàm ý, dù là qua điện thoại Diệp Phàm cũng có thể cảm nhận được.
- Ôi Phán Nhi, anh đã không gọi điện cho em. Tha lỗi cho anh, công việc bên Đông Cống nhiều quá, em cũng biết mà, thời gian tới anh gặp xui xẻo rồi.
Theo Hải Đông đến Đông Cống, có người chỉnh anh. Vì tranh giành, anh đã đem toàn bộ tinh lực đi kiến thiết Đông Cống, anh muốn tranh giành.
Phán Nhi, người khác chỉnh đốn anh, anh nhất định phải đứng dậy đúng không? Con người sống trên đời, phật cũng phải tranh hương đúng không?
Em cũng biết, anh xuất thân khắc khổ, không quyền không thế, toàn bộ đều dựa vào sự phấn đấu của bản thân. Đây chính là khó khăn của chúng ta, cho nên, anh mới bận rộn đến vậy.
Diệp Phàm cảm thấy có chút áy náy.
- Em hiểu, có phải Yến Xuân lại giở trò quỷ rồi không? Lúc đó nghe nói Bí thư Phí đến trườngĐảng Trung ương học, anh liền bị điều tới Đông Cống. Tuy nhiên, Yến Xuân đến cũng không có gì tốt. Hiện tại không phải gặp báo ứng. Loại người đó, đáng bị báo ứng.
Mai Phán Nhi có chút căm giận, nói.
- Không phải là không báo, mà là chưa tới lúc. Một lúc nào đó, y chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Lão già này, cũng là xứng đáng. Anh đã quan tâm tới y, vậy mà không ngờ lại bày trò này với anh.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Chuện lần này là do Kiều gia làm hay là Phí Gia làm?
Mai Phán Nhi thân mật hỏi.
- Không phải.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì kỳ lạ thật?
Mai Phán Nhi suy nghĩ.
- Đúng là không phải.
Diệp Phàm khẳng định.
- Vậy mới kỳ lạ, vô duyên vô cớ Yến Xuân Lai sao lại mang xui xẻo tới? Yến gia cũng có người tài giỏi, Yến Vân chính là người cầm lái. Người nhà là ủy viên bộ chính trị, sao có thể không quan tâm đến anh ta được.
Mai Phán Nhi có chút không tin.
- Chuyện này, anh cũng buồn bực. Nếu như động được đến Yến Xuân Lai chắc chắn phải là người tai to mặt lớn mới được. Dù sao, cũng phải nể mặt đến Phó thủ tướng Yến Vân đúng không? Lần này ra tay, Yến Vân không thể kháng cự.
Diệp Phàm nói.
- Chắc chắn là như vậy, không nói chuyện này, dù sao những người nhỏ bé như chúng ta cũng không thể quản hết được.
Mai Phán Nhi nói.
- Em đang ở đâu?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Nhà ở Thủy Châu.
Mai Phán Nhi nói.
- Hiểu rồi.
Diệp Phàm gác máy, lái xe thẳng đến chỗ biệt thự Mai Phán Nhi đang ở.
Chờ em ăn cơm xong, cho tôi 10 phút sửa soạn xong rồi cùng đi.
Mai Phán Nhi cũng đoán được tâm tư của hắn, cho nên, khi Diệp Phàm vừa mới bước xuống xe đã thấy một người phụ nữ khoác một chiếc váy dài mỏng màu trắng, đang đứng trước sảnh chính của tòa biệt thự.
Vì là mùa đông, bên ngoài lạnh, cho nên, Mai Phán Nhi đứng nhìn chằm chằm qua cánh cửa kính.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, Diệp Phàm đi vào đại sảnh.
- Em rất nhớ anh!
Mai Phán Nhi nói nhỏ, lập tức, tình cảm như nước, ôm chầm lấy Diệp Phàm từ sau lưng, cặp nhũ hoa đồ sộ tỳ lên lưng Diệp Phàm. Một mùi hương nước hoa truyền đến, Diệp Phàm có chút mất tập trung.
Hai tay hắn liền đặt lên cặp mông gợi cảm của Mai Phán Nhi, bóp nhẹ nhàng. Cảm giác rất đầy đặn, căng tròn.
- Ừ...
Có lẽ vì "khoảng trống" quá lâu cho nên Mai Phán Nhi "Ừ" một tiếng, lập tức, kích thích máu nóng trong người Diệp Phàm, một tay hắn vừa sờ, cửa sổ tự động liền khép lại. Hắn nhanh chóng xoay người đẩy Mai Phán Nhi tới ghế sô pha trong phòng khách.
Diệp Phàm hiểu được, chỉ cần mình đến, Mai Phán Nhi sẽ kêu dì bảo mẫu ra ngoài. Cho nên, Diệp Phàm yên tâm đẩy cô xuống sô pha.
Hắn ôm lấy Mai Phán Nhi nằm lên sô pha. Như vậy sẽ không làm cho Mai Phán Nhi bị thương. Thân thủ Diệp Phàm thế nào chứ, có nện hắn trên tảng đá cũng không việc gì. Hiện tại, bản lĩnh dùng để làm việc này nhưng thật ra vẫn có tác dụng.
Đương nhiên, Diệp Phàm không có khả năng xoay tròn "Làm thấp xuống", Diệp Phàn chuyển mình, cả người đè lên Mai Phán Nhi.
Hai người đều không nói lời nào, bàn tay to của Diệp Phầm vừa động, lần dọc theo váy đi lên, một lát sờ lên tới cặp mông đầy đặn kia.
Mai Phán Nhi vẫn còn là một cô gái, tuy nói đã quá ba mươi...Nhưng được chăm sóc tốt, nên nhìn không khác mấy cô gái mới hai ba hai tư, dáng người không tồi, khí chất lại càng tốt.
- Em luôn làm cho người ta phải mê mẩn!
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, hai bàn tay đã lướt trên cặp mông mềm mại kia.
- Hức, chỗ này anh đã đến rồi.
Mai Phán Nhi nổi giận lên nói.
- Dương nhiên, đây là địa bàn của anh! Người khác, ai dám đến, anh sẽ bẻ gãy chân tay.
Diệp Phàm ngang ngược nói vài tiếng, bàn tay vẫn lướt trên người Mai Phán Nhi.
- Anh như gấu vậy.
Mai Phán Nhi thỏa mãn thật sự, hai mắt có chút mê loạn nhìn Diệp Phàm, tình yêu đã đi vào trong tim rồi.
Làm hai khe hở kia rung rung lên, lập tức giống như loại trời đất u ám, cảm giác như trăng tắt hẳn ánh sáng. Diệp Phàm cảm thấy chỗ ấy của cô rất chặt chẽ, tuy nói cũng dùng qua vài lần rồi. Nhưng mê hoặc lòng người chính là nơi chưa sinh dục. Những nếp nhăn bao vây lấy tiểu Diệp Phàm, nhẹ nhàng tiến vào trong…
Trong đại sảnh vang lên những âm thanh nặng nề rồi lại nặng nhọc....
Thật lâu sau.
Cuối cùng những âm thanh dài trong đại sảnh cũng dừng lại.
Mai Phán Nhi nằm nghiêng trên người Diệp Phàm, giống như con mèo lười ngủ đông. Cô đạt cực khoái giật giật chân, lại giật mình, hỏi;
- Nghe nói Tề Thiên chuyển nghề?
- Ừ, cậu ấy bị thương, không thể tiếp tục. Thực ra, về đội bình thường cũng tốt, Tề Thiên cũng được lên chức bố rồi. Anh ta cứ ở đội cũ như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bị đổ máu, như vậy sao được. Anh ta cần một gia đình ổn định.
Diệp Phàm nói. Vợ Tề Thiên là Mai Diệc Thu, cô ta là cháu đằng ngoại của Mai Phán Nhi.
- Cũng phải, mỗi lần Tề Thiên biến mất em biết ngay là anh ta lại nhận nhiện vụ. Thấy Diệc Thu có vẻ khổ, dáng vẻ lo lắng, em cũng có chút đau lòng. Có thể yên ổn làm ở đội bình thường cũng tốt. Phụ nữ, còn mong gì hơn, gia đình chính là toàn bộ cuộc sống của cô ấy.
Mai Phán Nhi gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, có chút ai oán nói.
- Anh mất tích mấy tháng em cũng không lo lắng sao?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, ngón tay đang trượt trên lưng bong loáng của Mai Phán Nhi, rồi tới cổ.
- Chết đi càng tốt, em càng dễ đi tìm người khác.
Mai Phán Nhi tức giận nói.
- Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất!
Bàn tay to của Diệp Phàm dung hết sức xuống tay.
- Chậm một chút, em không chịu được, vừa rồi bị anh ép gần chết rồi.
Mai Phán Nhi sợ tới mức toàn thân thẳng dài ra, vòng qua người Diệp Phàm không cho Diệp Phàm lộn lại, nói.
- Nghe nói Tề Thiên chuẩn bị tới sư đoàn dã chiến số thành phố Mặc Hương nhậm chức?
- Ừ, đã có dự định, tuy nhiên....
Diệp Phàm cảm giác khó mà nói ra được. Bởi vì, lúc trức khi cầu cứu Tề Chấn Đòa có cam đoan, nói chức vụ của Tề Thiên là do chính hắn nghĩ ra ra. Bây giờ mà có tình cờ gặp Tiền Phong Vân trong cựu chiến binh, Diệp Phàm thực sự có chút xấu hổ.
- Em đã sớm biết, chuyện này bố em nói qua rồi. Nói là có người đề cử Tề Thiên, tuy nhiên, trong cuộc họp ở quân ủy lại không được thông qua. Mà sự ngăn cản lớn nhất, nghe nói là Tiền Phong Vân có phải không?
Mai Phán Nhi thấy Diệp Phàm có chút chần chừ, liền giành nói trước.
- Thật xin lỗi, không giúp được gì, anh không còn mặt mũi nào đi gặp chú Tề nữa.
Diệp Phàm xịu mặt xuống, cười có chút xấu hổ.
- Bố cũng nói qua việc của Diệp Thu, năng lượng của Tiền Phong Vân quá lớn, Bố Mai của nhà chúng ta cũng không có cách nào khác.
Hơn nữa, Tiền Phong Vân luôn cho mình là nhất. Người này rất khó tính, người bình thường rất khó mà khai thông tư tưởng y.
Người này có cái nhìn của chính mình, cho nên, ý của bố là đưa Tề Thiên đến tỉnh Nam Phúc một vài năm rồi nói sau.
Tuy nhiên, khi Tề Thiên chuyển ngành là cấp bậc đại tá, đến quân khu tỉnh cũng chỉ được cấp bậc tương đương, như là đại tá tham mưu trưởng cũng được.
Mai Phán Nhi nói.
Cha của Mai Phán Nhi là Mai Chân Hào, trước kia là ủy viên quân ủy, năm kia mới nghỉ hưu. Ở quân ủy vẫn còn có chút ảnh hưởng nhất định.
Tuy nhiên, người dùng trà lạnh thì ở đâu cũng thích hợp. Mai Chân Hào có ảnh hưởng khi còn đương chức, cũng có thẻ ngang với phó chủ tịch quân ủy Tiền Phong Vân, cũng không kém là mấy.
- Có khi nào Tề Thiên không muốn đi không?
Diệp Phàm nói.
- Tất cả đều là do anh đoán, Tề Thiên rất tức giận. Hôm đó sau khi nghe được tin, liền quăng vỡ mất mười mấy cái đĩa.
Cuối cùng chạy ra bên ngoài đánh quyền, một buổi tối, mệt lử rồi mới trở về. Lúc ấy Diệc Thu rất lo lắng, một mực yên lặng đứng từ xa theo dõi anh ta.
Tuy nhiên, Diệc Thu cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng của anh ta, cho nên, cũng không ngăn trở.
Mai Phán Nhi có chút giận dữ nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, rồi lại nói tiếp:
- Hơn nữa, Tề Thiên nói, có chết cũng không đi quân khu tỉnh. Kể cả là đến làm Trung đoàn trưởng anh ta cũng không làm. Anh ta thích cầm quân, cảm giác đứng đầu thật là sảng khoái.
- Tiền Phong Vân!
Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng chấn động, lập tức ngồi dậy. Hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, dường như nó chính là Tiền Phong Vân vây.
- Em hiểu được nỗi khổ trong lòng anh, Tề Thiên là người anh em tốt của anh.
Mai Phán Nhi hiểu, nhẹ nhàng giơ tay xoa bóp cho Diệp Phàm, lát sau, nói:
- Cũng không phải không có cách, chỉ có điều, cách này khá khó?
- Em có cách gì?
Diệp Phàm khẽ cử động cơ thể, quay đầu bình tĩnh nhìn chằm chằm Mai Phán Nhi.
- Nhìn cái gì, muốn ăn thịt người à?
Mai Phán Nhi cười vài tiếng, khuôn mặt đột nhiên nóng như ánh nắng mặt trời.
- Nếu không nói anh sẽ ăn thịt em thật đấy?
Diệp Phàm nhảy dựng lên, ngạo nghễ đứng thẳng người lên.
- Em nói em nói, đừng làm ồn, chịu không nổi anh. Nguồn:
Mai Phán Nhi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nói:
- Thế còn tạm được, các em ấy mà, lúc nào cũng để anh thô bạo rồi mới thành thật.
Đại vương Diệp Phàm mười phần bát khí rồi. Lúc này mới đặt lên ghế sô pha, tay tùy tiện chỉ làn khói, nhìn Mai Phán Nhi di chuyển cơ thể đi pha trà.
- Chuyện của Tề Thiên lần này em cũng để ý, cho nên, cũng tìm được một chút tin tức. Cha của Tiền Phong Vân sớm đã chết, mà mẹ anh ta tên Tống Vân Liên. Cho đến bây giờ, Tống Văn Liên vẫn sống ở nhà cũ. Mảnh đất kia của bọn họ ở một thôn nhỏ của tỉnh Giang Đô, tên "Thôn Vượng Cẩu".
Mai Phán Nhi vừa nói đến đây, Diệp Phàm không đình chỉ, cười nói:
- Ha ha….
- Cười cái gì?
Mai Phán Nhi không vừa lòng nói một câu nhìn Diệp Phàm.
- Không có gì?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, hắn nghĩ đến biệt hiệu của hắn ở tổ A là "Cẩu Tử".
Không thể ngờ là Tiền Phong Vân lại xuất thân từ "Thôn Vượng Cẩu" kia chẳng phải là nói với Diệp Phàm tôi rồi sao, tự nhiên cảm thấy buồn cười.
- Nghe cái tên này anh cũng cảm thấy rất buồn cười, hơn nữa, Vượng Cẩu chỉ là một thôn nhỏ. Đầu thôn cách bọn họ còn có hai mươi mấy dặm.
Năm đó ngay cả đường cũng không có, tất cả đồ vật của dân trong thôn đều dựa vào hai cái đùi và bả vai khiêng về.
Cũng thật sự rất khổ, tuy nhiên, Tống Văn Liên hiểu ngôi làng cũ này rồi, chính là không chịu rời đi. Hơn nữa, Tiền Phong Vân cũng không mời người giúp việc, đuổi đi rồi.
Tiền Phong Vân không có cách gì, đành phải lợi dụng quyền lực trong tay vì thôn Vượng Cẩu mà xây dựng con đường xi măng rộng chừng tám mét. Đường này, so với con đường của Tỉnh Giang Đô còn phải rộng và bằng phẳng hơn nhiều lắm. Cười to…
Mai Phán Nhi nói:
- Có quyền trong tay mới tốt, điều này cũng không kỳ lạ. Chỉ có điều kỳ lạ là, lão thái bà không đến thủ đô hưởng phúc mà lại ngốc nghếch ở lại nông thôn. Việc lạ là, trong đó, có phải có điều gì không?
Diệp Phàm hơi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
- Trong đó có nguyên nhân?
Mai Phán Nhi cười nói:
- Nguyên nhân gì?
Diệp Phàm hỏi:
- Cha của Tiền Phong Vân gọi là Tiền Trụ Cột, người này trước kia có ý thức cách mạng, còn bảo vệ Hồng quân, mang cho đội du kích, cũng coi như là lão thành cách mạng. Chỉ có điều, năm là lúc đang chuẩn bị giải phóng đứa con của ông bị chém chết rồi. Mà lúc đấy Tiền Phong Vân sinh ra không lâu. Một mình Tống Văn Liên muốn nuôi dưỡng mấy anh em nhà Tiền gia cũng không dễ dàng gì. Mà mộ của ông Tiền được xây trên núi phía sau Tiền gia, chỉ có điều, Tống Văn Liên là một cây gân, nói nhất định phải một mình cô độc ở đây cả đời. Về sau, Tiền Phong Vân ở trong quân đội nhận chức ngày càng to, đến bây giờ nhận chức Phó chủ tịch quân ủy rồi. Tiền Phong Vân cũng bỏ ít thời gian về thăm nhà mấy lần, vẫn khuyên mẹ, nói là có thể chuyển mộ của cha lên nghĩa trang liệt sĩ thủ đô. Chuyển lên núi Bát Bảo cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, Tống Vân Liên không chịu. Cuối cùng khiến cho Tống Phong Vân rất phiền, bà mới xoay chuyển lại tình hình thực tế. Nói là nếu Tiền Phong Vân có thể báo thù cho cha anh thì bà mới đồng ý về thủ đô.
Mai Phán Nhi nói: