- Đàn bà thật sự có tài, mọi người cùng tiến lên.
Tần Thúc Bảo công tư vung cây quạt lên, mười mấy tên cười khinh bỉ nói:
- Tốt, cùng nhau "lên"
Từ "lên" này đầy ẩn ý, Kiều Viên Viên không kìm nổi muốn vùng lên. Tuy nhiên bị Diệp Phàm cứng rắn ngăn lại.
Một hồi âm thanh hỗn loạn vang lên.
Không lâu sau toàn bộ ngã hết xuống đất.
Thúc bảo công tử bị Tô Lưu Phương hung hãn giẫm lên một cước, sau đó có nhân đạo hay không khó nói. Rất thảm là gậy gộc của mình cũng đau đến nỗi phải hét lớn lên. Tất nhiên, cây quạt đã rách nát bên cạnh rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Còn Tô tiểu thư vẫn bình tĩnh đứng đó ánh mắt khinh bỉ nhìn mấy vị "hảo hán".
- Nên mời các đồng chí cục Công an ra tay.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Bí thư Lưu đầu năm đã không được yên tĩnh rồi.
Giọng Diệp Phàm có vẻ bất mãn nói. Tất nhiên là nói về nhân vật số một của huyện Cổ Xuyên Lưu Nhất Vĩ.
- Chủ nhiệm Diệp, xảy ra chuyện gì, ngày nói đi, tôi nhất định nghiêm túc xử lý.
Lưu Nhất Vĩ liền thể hiện thái độ ngay.
Diệp Phàm nói qua về mọi chuyện, đương nhiên cũng nói cho những người đứng đây nghe.
- Tôi lập tức cho Trưởng phòng công an huyện Vi Ngôn dẫn người đến đó.
Lưu Nhất Vĩ nói.
Không đến mấy phút sau đã sang năm mới, cảnh sát huyện Cổ Xuyên xuất động cũng rất nhanh. Diệp Phàm nhìn bảy tám cảnh sát miệng thở hổn hiển, chạy với tốc độ hàng trăm mét lên đây.
Người chạy đầu tiên là một người béo, Diệp Phàm không biết người này. Bởi vì trưởng phòng Công an huyện Cổ Xuyên không béo, ngược lại rất gầy. Trước kia Diệp Phàm đã gặp qua.
Người này từ ngày tốt nghiệp đã công tác ở đồn Công an ở Cổ Xuyên, rồi đi đến vị trí Cục trưởng như bây giờ coi như là phe Cổ Xuyên, người chạy thứ hai không ngờ là thư ký của Lưu Nhất Vĩ Trần Hiểu.
Thấy Diệp Phàm và Kiều Viên Viên đi ra, Trần Hiểu từ xa đã chào hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, Bí thư Lưu hiện đang ở Mặc Hương cho nên giao cho tôi cùng Bí thư Trương Phong đến đây.
Hóa ra người chạy đầu tiên không ngờ là Bí thư Đảng ủy công an huyện Cổ Xuyên Trương Phong có lẽ vẫn chú ý đến chạy trốn.
Theo lý mà nói thì người như gã không có khả năng chạy nhanh như vậy, sao có thể chạy bằng những cảnh sát trẻ tuổi phía sau. Mà người đang ngẩn ngơ chạy phía sau gã.
Lãnh đạo phía trước binh phía sau thôi. Chỉ có như vậy mới thể hiện được năng lực lãnh đao, thể hiện một chút trước mặt cấp trên là Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Diệp, chúng tôi đã tới chậm.
Bí thư Trương vẻ mặt hổ thẹn giơ tay nắm chặt tay Diệp Phàm. Đương nhiên Diệp Phàm giơ một bàn tay.
- Không muộn, các anh hành động nhanh lắm. Mới năm mới đã phiền các anh, ngại quá.
Diệp Phàm nói rất nhã nhặn.
Mấy người cảnh sát cũng khá thoải mái, tuy không biết người gọi là Chủ nhiệm Diệp này là ai nhưng nếu ngay cả thư ký của Bí thư huyện ủy Lưu Nhất Vĩ và Bí thư Đảng ủy Công an Trương Phong đều nhanh chóng chạy lên đây thì chắc chắn người này không đơn giản.
- Nói chi vậy, bảo vệ bình an là nhiệm vụ của Công an chúng tôi. Đây là trách nhiệm của chúng tôi, nào có phiền toái gì.
Lúc này phía sau Trương Phong bước ra một người mũi cao, đẹp trai phong độ nói.
Người này nói hơi có vẻ cung kính, tiến lên trước mặt Diệp Phàm chào theo nghi thức cảnh sát, nói:
- Chủ nhiệm Diệp khỏe! Tôi là người của Cục Công an thành phố Mặc Hương Phạm Đông.
- Phạm Đông!
Diệp Phàm nhắc lại một câu nhìn nhìn Phạm Đông, suy nghĩ một chút, thật sự là nghĩ không ra.
Trước kia lăn lộn với Vu Kiến Thần rất nhiều cảnh sát của Cục Công an thành phố Mặc Hương Diệp Phàm đều biết. Tuy nhiên đã nhiều năm qua, cảnh sát người còn người mất.
- Chủ nhiệm Diệp, cậu ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố Mặc Hương Phạm Đông. Gần đây vì có vụ án nên đón năm mới luôn tại huyện Cổ Xuyên.
Trương Phong tiến lên giải thích.
- Ha ha, cục trưởng Vu Kiến Thần trước kia có lẽ cậu biết.
Diệp Phàm cười nói, thuận miệng hỏi.
- Chủ nhiệm Diệp quen sếp Vu?
Không thể tưởng tượng được Phạm Đông vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
- Cậu biết ông ấy?
Diệp Phàm không đáp hỏi ngược lại.
- Tôi là anh trai của Phạm Hoành Cương chủ nhiệm Diệp có thể không nghe nói qua, y công tác ở bộ phận bí mật của quốc gia.
Phạm Đông nói.
- Phạm Hoành Cương, ha hả...Thanh Ngưu có phải không?
Diệp Phàm thản nhiên cười, không thể tưởng tưởng được lại nói đến gã.
Ngày trước vị trí của Phạm Hoành Cương vẫn là do Diệp Phàm thông qua Thiết Chiêm Hùng thu phục. Hiện giờ cũng không biết y đi chỗ nào, có thăng chức hay không?
- Đúng thế, đúng thế, xem ra chủ nhiệm Diệp biết anh ấy.
Vẻ mặt Phạm Đông hơi chút đắc ý.
- Đương nhiên là biết.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Chúng mày dám bắt tôi, biết chúng tôi là ai không?
Lúc này mấy người nghe được một tiếng hét của Trình Tiểu Đông quay đầu lại nhìn.
Thấy người này đang giãy dụa không cho mấy người cảnh sát bắt. Người này cũng thật sự kiêu ngạo, không ngờ một cước đá bay một người cảnh sát.
Tuy nhiên, người cảnh sát này ác hơn. Tùy thế giẫm lên người, dẫm nát Trình Tiểu Đông. Mặt cũng bị cảnh sát giẫm lên thiếu chút nữa đầy bùn đất. Bởi vì xugn quanh khu mộ đều là mặt cỏ, bùn đất rất xốp.
Kiều Viên Viên đang đứng thì thào với sư phụ Tô Lưu Phương.
- Tôi quan tâm gì đến anh là ai, việc này nói sau.
Phạm Đông ra lệnh một tiếng, mấy người cảnh sát càng ra tay ác hơn.
- Chúng mày chờ xem, mời thần thì dễ đưa thần thì khó.
Lúc này Thúc Bảo công tử thực ra bình tĩnh, nhìn mọi người một cái thản nhiên hừ một tiếng.
- Coi như mày là thần, thần cái con khỉ.
Thúc Bảo công tử bị người cảnh sát đẩy một cái, người này thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Mày tên gì?
Tần Thúc Bảo lạnh lùng hừ nói, nhìn người cảnh sát một cái. Người cảnh sát này thực sự hoảng sợ, nhất thời có chút do dự. Những người cảnh sát này đều không phải là ngu ngốc, người có thể bình tĩnh đối mặt với cảnh sát như thế chắc chắn có gia thế. Nếu không đã không thế.
- Tôi là Phạm Đông, đội trưởng đội hình sự thành phố Mặc Hương. Muốn tìm thì tìm tôi là được.
Lúc này Phạm Đông cũng lưu manh, tiến lên một bước vung tay lên nói:
- Đem nhóm người ngang nhiên đùa giỡn phụ nữ này bắt hết lại, lập tức lấy lời khai, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
- Chờ xem.
Thúc Bảo công tử nhìn Phạm Đông một cái, hừ lạnh một tiéng, nhưng thật ra không cần mấy người cảnh sát đẩy, tự bước xuống núi.
Sau khi bọn chúng đi rồi, Diệp Phàm vẻ mặt ngại ngùng tiến lên nhìn Tô Lưu Phương nói:
- Ngại quá sư mẫu để sư mẫu bị làm phiền rồi.
- Không việc gì, một nhóm lưu manh thôi, sợ gì.
Tô Lưu Phương rất bình tĩnh, giống như không hề xảy ra chuyện gì vậy.
- Sư mẫu, con thấy ở đây cũng không tốt, hay là về nhà con đi, hoặc là về lại nhà họ Phí cũng đúng. Dù sao ở một mình không có ai quan tâm cũng không tiện.
Diệp Phàm đề nghị.
- Mấy tên lưu manh cũng làm cậu sợ rồi sao. Không cần lo lắng, tôi rất an toàn. Hơn nữa, tôi thích yên tĩnh, quen rồi cũng không sao cả.
Tô Lưu Phương lắc lắc đầu vẻ mặt có chút u buồn nhìn bia mộ vô danh kia, thở dài nói:
- Cũng không biết sư phụ của con đi đâu, mấy năm không trở vể, chẳng lẽ ông ấy... hẳn không phải thế chứ?
- Không phải đâu, sư phụ sinh long hoạt hổ, chắc chắn không có việc gì. Có lẽ muốn đi chơi khắp nơi, con tin rằng ông ấy sẽ về nhà.
Diệp Phàm vội vàng khuyên, bởi vì Tô Lưu Phương lại buồn, đôi mặt đã có chút đỏ.
Tiếp theo tất nhiên là Kiều Viên Viên và sư phụ nói chuyện phiếm, tản bộ. Cơm chiều là do Tô Lưu Phương và Kiều Viên Viên làm.
Thật đúng là đừng nói, Tô Lưu Phương là đại tiểu thư nhà họ Tô nấu đồ ăn cũng có chút đặc biệt, chứa đầy hương vị của triều Thanh. Cô nàng nhà giàu đi ra, tay nghề không cần phải nói.
- Viên Viên, thức ăn sư phụ em nấu rất đặc biệt.
Diệp Phàm ngắm bàn ăn đầy đồ ăn một cái, thở dài nói.
- Ý của anh là em làm không được phải không?
Kiều Viên Viên như cười như không, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Khụ khụ, Viên Viên nhà chúng ta coi như cũng gần thế,
Diệp Phàm cười quái dị.
- Diệp Phàm, cậu sai rồi, tất cả đồ ăn này đều do Viên Viên làm. Tôi chỉ đứng cạnh giúp cô một chút thôi.
Lúc này Tô Lưu Phương bưng thức ăn ra cười nói.
- Cái này... không thể nào...
Diệp Phàm có vẻ không tin, lại nhìn những đồ ăn tinh xảo trên bàn kia.
- Viên Viên làm rất công phu, đồ ăn này là cô đã học xong, cậu có lộc đấy.
Tô Lưu Phương mỉm cười một tiếng nhíu mày nói;
- Nếu Phương Thành có thể có lộc ăn như cậu thế này thì tốt rồi, đáng tiếc, mỗi ngày tôi nấu ăn cũng chưa có người đến ăn.
Khi đi về, Diệp Phàm nhìn lại thấy bóng Tô Lưu Phương có chút hiu quạnh, không khỏi chạnh lòng.
- Sư phụ thật cô đơn...
Kiều Viên Viên run run nói.
- Sư phụ đang ở đâu?
Diệp Phàm không khỏi nói thầm môt câu.
Buổi sáng ngày hôm sau theo phong tục của thành phố Mặc Hương, là đại lễ thứ hai là quỷ lễ. Cũng chính là lễ mừng năm mới thôi. Đến lúc đó nhà nhà đề ở trong nhà, ma quỷ các nhà về ăn tết, ngày này khắp nơi đều yên tĩnh.
Ngày đầu tiên thì khắp nơi là tiếng pháo, sang ngay hôm sau toàn bộ yên lặng. Cậu nhóc nào dám nổ pháo đảm bảo sẽ bị người trong nhà cho một gậy. Bởi vì, tiếng pháo vang lên, người quản gia sẽ về ăn tết, ma quỷ sẽ chạy hết.
Bởi vì là lễ quỷ cho nên cũng không thích hợp đến nhà nhau chơi. Bình thường ngày này mọi người thường lên núi đi bộ hoặc tụ tập đánh bài, mạt chược... Vất vả một năm mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Tuy nhiên, bởi vì Diệp Phàm chuẩn bị sang năm đến nhà họ Vũ một chuyến nên muốn giải quyết chuyện của Tề Thiên, cũng không chờ được nhiều như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai Diệp Phàm lái xe thẳng đến thị trấn Lâm Tuyền. Bởi vì Diệp Phàm muốn đi tìm mẹ nuôi Diệp Kim Liên. Tin rằng mặc dù là lễ quỷ mẹ nuôi cũng không ghét mình về.
Xe đến thị trấn Lâm Tuyền, không phải gọi là khu Lâm Tuyền. Bởi vì thị trấn đã được quy hoạch thành một khu của thành phố Mặc Hương. Cùng cấp bậc với khu Hồng An, Thiên An, cũng chính là khu hành chính cấp huyện. Nghe nói lãnh đạo còn cao hơn một nửa quy cách.
Diệp Phàm chạy thẳng đến hồ ly lĩnh. Bởi vì chỗ này khá cao.
Trước kia Hồ Ly Lĩnh chỉ là một ngọn núi hoang của thị trấn Lâm Tuyền. Diệp Phàm nhớ rõ lúc trước trên đỉnh núi có một tòa tháp nhỏ, đó là tòa tháp đá cao khoảng mười mét. Mà xung quanh tháp cổ đều là cỏ dại.
Đứng ở Hồ Ly Lĩnh có thể thấy toàn cảnh thị trấn Lâm Tuyền. Diệp Phàm lúc đó cũng thường xuyên chạy bộ lên đỉnh núi này để ngắm toàn cảnh thị trấn Lâm Tuyền.
Tuy nhiên, trước khác giờ khác.
Lúc này từ đường cái đã có bậc đá mấy trăm bậc lên đến đỉnh núi. Xung quanh tất cả đều là cây cối hoa cỏ, chân núi là bãi đỗ xe có thể đỗ hơn mười chiếc xe. Chỉ dùng đá để rải, có vẻ khá sạch sẽ. Hiện giờ đang đõ hai xe buýt còn cả ba chiếc Audi.
- Thế nào nhỉ, một ngọn núi chẳng lẽ thành khu du lịch?
Diệp Phàm nhìn lên đỉnh núi có chút nghi ngờ tự hỏi một câu.
- Câun nhóc, tích chút công đức.
Lúc này bên cạnh có một ông cụ cầm theo một cái lồng chim, có chút bất mãn nhìn Diệp Phàm hừ một tiếng.