- Ha ha ha, chơi trò chó ăn c... phỏng!
Tề Thiên cũng là mặc kệ thuật ngữ chẳng văn minh, ăn miếng trả miếng mà vỗ tay cười hớn hở.
- Để ông đây bợp cho mày răng rơi đầy đất!
Võ Mã Đỉnh tức giận, quay người lại đứng vững được hai chân. Tay duỗi ra, hô:
- Mau đem Thanh Long Yển Nguyệt Đao của ta ra đây.
Hai đệ tử lập tức chạy đi, không lâu sau, bốn tên đệ tử cùng khiêng lên một thanh đại đao dài có cán. TƯơng truyền 'Thanh Long Yển Nguyệt Đao' là binh khí do Quan Vũ sử dụng, trong truyện có miêu tả Thanh Long Yển Nguyệt Đao nặng tám mươi hai cân ( 1 cân ước bằng nửa KG), lại sắc lạnh như lưỡi cưa.
Quan Vũ dùng đao này chém chết không ít võ tướng, cho nên hậu thế cũng xưng Thanh Long Yển Nguyệt Đao là Quan đao. Sau khi Quan Vũ bị giết, Thanh Long Yển Nguyệt Đao bị tướng lãnh Đông Ngô là Phan Chương cướp đi, sau lại có con Quan Vũ là Quan Hưng giết Phan Chương báo thù cho cha, đoạt lại Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Bởi vậy, Quan Vũ và Thanh Long Yển Nguyệt Đao được coi là tượng trưng cho nhau. Trong truyền thuyết, thiên hạ đệ nhất thợ rèn chỉ chọn những đêm trăng tròn để tạo ra Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Khi sắp thành công, bất chợt gió mây nổi lên, từ trên trời nhỏ xuống 1780 giọt máu tươi. Thuật sĩ nơi đó phân tích, cho đó là Thanh Long huyết. Cho nên, mới có cái tên là "Thanh Long Yển Nguyệt Đao".
Còn thanh đao này của Võ Mã Đỉnh, khẳng định là 'hàng nhái', chính phẩm phỏng chừng đã sớm gỉ nát mất rồi. Tuy nhiên, coi hai đệ tử phải dùng đến bốn tay mới nâng nổi cũng đủ thấy bản hàng nhái của Thanh Long Yển Nguyệt Đao này so với chính phẩm còn nặng hơn.
Diệp Phàm dùng ưng nhãn ước lượng phỏng chừng đao này không dưới 130 cân. Không khỏi thận trọng hẳn lên, 130 cân sức nặng mà đập lên người thường thì muốn gỡ ra cũng có chút phiền phức.
Kia chẳng phải cho thấy là Võ Mã Đỉnh khí lực lớn đến kinh người sao. Có mấy người có thể cầm binh khí nặng tận 130 cân mà giết nổi địch.
Tuy nhiên, chút đồ vật này nọ đương nhiên cũng không dọa được Diệp Phàm.
- Đến đây đi anh bạn trẻ, đao này của ông đã lâu chưa được uống máu tươi. Bình thường đều được một loại máu ngao thuần chủng. Hôm nay, lão phu sẽ cho nó nếm thử,chút máu tươi của người luyện võ đến mức cao minh, nó khẳng định là sẽ thích lắm.
Võ Mã Đỉnh giơ tay vuốt qua lưỡi đao, hừ một tiếng nói.
- Ha ha, uống máu chủ nhân, đao đương nhiên là vui sướng rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh nhét thêm một câu, thiếu chút nữa khiến Võ Mã Đỉnh chết nghẹn.
- Đao phách Hoa Sơn!
Võ Mã Đỉnh tức giận, một đao từ không trung chém thẳng xuống. Cán đao dài khoảng một thước rưỡi. Hơn nữa sống đao rất dầy, một đao đánh xuống, dường như không khí đều đột nhiên bị chém thành hai nửa. Không khí hai bên phát ra tiếng vù vù.
Diệp Phàm cảm giác một luồng sức mạnh mang đầy sát khí lạnh tanh kéo thẳng đến rát mặt, biết là thanh đao ép một phần không khí xuống dưới.
Lấy nhu khắc cương, Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng. Thủ đoạn vừa động, keng một tiếng. Hàng nhái Huyết Trích tử từ trên cổ tay văng ra. Sợi xích nhỏ như dây câu đánh mấy vòng trên không trung rồi lập tức cuốn lấy phần chuôi của Thanh Long đao.
Diệp Phàm dụng lực hất mạnh, tuy nhiên, đao đang ở trong tay Võ Mã Đỉnh. Lão ta vốn đang muốn xông lên chém nhầu. Nhưng lại gặp phải luồng kình phong mạnh mẽ truyền đến từ thứ vũ khí như vòng trang sức trên tay Diệp Phàm, thế đao nhất thời đắn đo không giữ chắc suýt bay ra ngoài.
Lão ta kinh hãi, khẩn trương khống chế thế đao đang chém về trước mà cố giật lại. Cứ như vậy, Võ Mã Đỉnh cố giật lại thanh đao về phía mình. Mà sợi xích của Diệp Phàm cứ như là đứa trẻ bướng bỉnh không nghe lời lão ta, bộ dạng hai bên vô cùng quái dị.
Tuy nhiên, các đồng chí đang xem cuộc chiến cũng không ai dám hé răng. Bởi vì, trên trán hai người kai đều toát cả mồ hôi. Lúc này đây, chính là đọ về thời gian duy trì lực khí.
Thật ra, Diệp Phàm mới dùng đến 4 phần lực khí. Không lâu sau, Diệp Phàm thêm vào đến năm phần khí lực, phát hiện Võ Mã Đỉnh trên trán mồ hôi túa ra như hạt đậu, từng giọt mồ hôi trong suốt mang theo vị mặn mòi to cỡ hạt đậu nhỏ tong tong xuống mặt lão.
"Lão già này, hoá ra ngươi còn chưa tới cửu đẳng, nhiều nhất cũng chỉ là tầm bát đẳng thôi". Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, lập tức hiểu ra. Đột nhiên, Diệp Phàm đem khí lực nâng lên đến tám phần. Luồng khí lực này như bùng nổ mà dâng cao nhanh chóng.
Võ Mã Đỉnh cảm giác như đối phương đột nhiên bạo phát khí lực, Thanh Long đao vù vù một tiếng sắp rời tay mà đi. Lão già này thấy quá mất mặt bèn dồn hết khí lực liều mình đoạt Thanh Long đao trở về.
"Bố phải ăn nguyên con mới thỏa", Diệp Phàm trong lòng cười độc một tiếng. Đột nhiên rút hết khí lực. Cả người mang theo vòng trang sức kia lao thẳng tới. Bởi vì Võ Mã Đỉnh dùng quá nhiều khí lực, hơn nữa Diệp Phàm lại cố ý vồ lên phía trước.
Đôi luồng kình khí hợp lực, Diệp Phàm như mũi tên trong chớp mắt đã bay ra trước mặt Võ Mã Đỉnh. Hắn tung ra một bàn tay trên không trung như con chim to chụp mồi, trong quá trình đó còn chuẩn xác chém ra một quyền trúng mặt Võ Mã Đỉnh, hình như là ngay mũi.
A...
Võ Mã Đỉnh hét thảm một tiếng, đầu đột nhiên vặng ngược như con chuồn chuồn, có vẻ như đã bị chặt đứt.
Đương nhiên không phải, đó là bởi vì bị một quyền vừa thô vừa cứng của Diệp Phàm đánh cho như vậy. Lập tức, một thứ hồn hợp của máu tươi, nước mắt nước mũi vân vân phun tới.
Mà Diệp Phàm cũng không buông tay, vòng trang sức mang theo bỗng xoay tròn rất nhanh. Lập tức đã vòng quanh Võ Mã Đỉnh một vòng. Ra sức xé một phát, Võ Mã Đỉnh như quả cầu bằng thịt bay vọt lên không trung.
Lão gia này muốn phóng cây đại đao, tuy nhiên, vô dụng, bởi vì sợi xích làm bằng hợp kim đã trói chặt hắn lại. Diệp Phàm thuận tay từ trên không trung quay một vòng, Võ Mã Đỉnh cũng rất nghe lời mà dạo qua một vòng y chang. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ngay khi Diệp Phàm đang cười khẩy muốn đem đồng chí Võ làm quả bóng cao su mà liệng vào vách núi thì chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Võ Mã Đỉnh đột nhiên cũng liều mình, liều mình bắt lấy sợi xích hợp kim mà vồ về phía trước, trong nháy mắt cũng tới được trước chỗ Diệp Phàm. Lão ta vứt bỏ Thanh Long đao, hai tay như kìm sắt kẹp lấy eo lưng Diệp Phàm.
Những người đang xem cuộc toàn bộ sợ đến gây người, bởi vì, Tháp sắt Đại Hán Võ Mã Đỉnh đang dùng cả hai tay ôm lấy Bạch diện thư sinh Diệp Phàm.
- Lên!
Như nhổ rễ cây, Võ Mã Đỉnh hai tay ra sức nhấc Diệp Phàm lên. Diệp Phàm không ngờ đã bị lão già này nâng qua đỉnh đầu.
Lão già này quyết phải báo cái thù lúc nãy, mặt hắn đỏ lên, liệng Diệp Phàm như liệng hòn đá xù xì về phía vách đá.
- Lão già này, tưởng bố sẽ để ngươi làm vậy sao?
Diệp Phàm cười khan một tiếng, theo chiều quán tính bay tới vách đá trước, vốn bị Võ Mã Đỉnh ném theo chiều đầu trước chân sau.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trên không trung xoay người quỷ dị thoắt cái đã biến thành đầu sau chân trước. Đôi chân đạp lên vách núi vài bước để thoát khỏi lực quán tính.
Kế đó, Diệp Phàm treo ngược chân vào trên vách núi. Sợi xích hợp kim trong tay kéo lại. Diệp Phàm trở tay từ không trung hướng về phía mặt đất. Mà cũng do tác dụng của quán tính, Võ Mã Đỉnh cũng là bị xich hợp kim kéo ngược đập về phía vách đá thay cho Diệp Phàm.
Lần này Diệp Phàm sẽ không cho lão già này cơ hội giở trò nữa, dùng cả chín thành kình lực. Cú đập này Võ Mã Đỉnh tuyệt đối giống viên đạn pháo, phỏng chừng bắn lên trên vách đá sẽ lập tức nở hoa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tin rằng lão già này sẽ không thê thảm thế. Bởi vì, Diệp Phàm hành động này chính là muốn nhử cao thủ giấu mặt của Võ gia ra.
Mắt thấy Võ Mã Đỉnh sẽ bị nện đến nát bét trên vách đá, nếu quả thật bị đập vô chỗ đó phỏng chừng dù là da mặt dày đến đâu cũng chịu không nổi.
- Anh bạn trẻ, ngươi không lấy nổi tánh mạng người nhà họ Võ đâu?
Trong tòa cổ tháp trên núi đá đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh rất hùng hậu.
Trong nháy mắt, một tảng đá gào thét, ầm ầm một tiếng đi ra trước mắt. Diệp Phàm còn chưa có phản ứng kịp, đồ vật hình tảng đá kỳ quái kia đã đụng đứt sợi xích hợp kim. Lập tức liền đem Võ Mã Đỉnh vốn đã sắp đâm sầm vô đó mà mang theo rất nhẹ nhàng.
Diệp Phàm hoảng hốt phát hiện, chính mình đã trải nghiệm qua trăm ngàn thứ thí nghiệm đặc chế của nhóm chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng, sợi xích hợp kim có thể chịu đựng mấy vạn cân không ngờ lại bị một tảng đá chặt đứt. Quả chuông trên đầu sợi Huyết Trích tử kia keng một tiếng bay về phía trên núi.
Đương nhiên, trong quá trình tỷ đấu tốc độ cao giữa hai cao thủ thì việc này là rất bình thường.
- Trả lại cho ngươi!
Thanh âm kia lại vang lên, sợi Huyết Trích tử hàng nhái mà thật ra là cái chuông gắn vô sợi xích hợp kim bay ra. Xích hợp kim vốn có tác dụng mượn lực còn cái chuông khi tiếp cận mục tiêu sẽ đột nhiên mở ra mấy cánh hoa sen xoay tròn chộp tới trên đầu.
Nếu trúng mục tiêu thì Diệp Phàm lại kéo mạnh sợi xích, vậy là đầu người liền bay đi. Đây là chỗ âm hiểm của Huyết Trích tử, đương thời Ung Chính là cao thủ dùng Huyết Trích tử một trảo đã bắt chuẩn mục tiêu, thường thường cứ một trảo bay ra là một đầu người rụng xuống.
Lúc đó có rất nhiều cao thủ không không hợp với Ung Chính đều đã trở thành quỷ không đầu. Huyết Trích tử cũng góp phần thúc đẩy sự nghiệp to lớn của Ung Chính. Tuy nhiên, gặp phải người có công lực cao cường hơn thì rất khó ra tay.
Diệp Phàm vừa thấy đầu chuông bị người nọ ném miếng đá đụng phải chặt đứt một chút không ngờ lại chạy về phía mình. Liền khẩn trương thi triển Phí gia hổ ưng chi công nhanh nhẹn muốn thoát thân.
Tuy nhiên, đầu chuông của Huyết Trích tử giống như được lắp một đôi mắt điện tử theo dấu của tên lửa đạn đạo, đã đuổi theo sát gót. Hơn nữa, tốc độ so với hắn thi triển Phí gia hổ ưng chi công còn mau lẹ hơn nhiều.
Diệp Phàm mồ hôi túa ra, biết người trên núi bản lĩnh rất cao. Nếu thực để bắt kịp mà giật lại một phát thì ắt không khỏi bị lột mất một tầng da.
Một người một chuông cứ như vậy đuổi bắt nhau trên vách núi đá, mặt cỏ. Để khống chế đầu chuông, người trên núi thỉnh thoảng lại bắn ra một viên đạn đá va chạm với chuông khiến nó theo đuôi Diệp Phàm.
Chạy qua chạy lại vài hiệp, Diệp Phàm bất giác cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi. Bởi vì, đều là lấy tốc độ trăm mét tiến lên mà chạy, rất phí sức. Mà người trên núi không ngừng dùng đạn đá bắn vào cái chuông, Diệp Phàm âm thầm kêu khổ.
Chẳng lẽ bố sẽ bị chính binh khí của mình đã thương, Diệp Phàm trong lòng có chút ai oán. Đương nhiên, việc người trên núi lcăn chuẩn lực đạo được như thế cũng khiến Diệp Phàm âm thầm khâm phục.
Việc này đành cứ đến đâu hay đấy.
Nhưng nói thì dễ mà làm thì rất khó. Cái chuông kia không có sợi dây gắn kết mà muốn khống chế nó toàn bộ dựa vào những viên đạn đá này.
Chuông bị đạn đá va chạm với tốc độ tuyệt đối mau lẹ, mà muốn đánh ra viên đạn đá tiếp theo thì khó khăn liền trở nên lớn hơn.
Hơn nữa, người đó còn khiển chuông đuổi theo Diệp Phàm, khó khăn liền gấp bội. Một loạt thủ pháp vừa rồi, người nọ bản lĩnh thế nào, Diệp Phàm quả thực không dám tưởng tượng rốt cuộc cấp độ đến đâu. Đó là một mối đe dọa làm người ta sợ run. Hơn nữa, người nọ nếu muốn đả thương hắn thật thì hoàn toàn có thể trực tiếp dùng đạn đá công kích.