Hoặc là cục quân huấn kết hợp cùng Báo Săn quản lý. Cuối cùng việc này không giải quyết được gì, sau đó Bộ Tổng tham mưu giao cho Diệp Phàm.
Mới cho Diệp Phàm danh hiệu Phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, phụ trách giải quyết quan hệ về sân huấn luyện giữa mấy đại quân khu đặc chủng và Báo Săn. Vì thế, Diệp Phàm đã giở thủ đoạn mấy lần với thủ trưởng Báo Săn Trịnh Phương.
- Ừ, dù là cùng là bộ đội. Nhưng bộ đội đó tất cả đều là các quân khu lớn, quân khu nòng cốt mũi nhọn.
Tiền Phong Vân cũng cường điệu lên một chút.
Lý Khiếu Phong tất nhiên là hiểu được. Ý là nếu cho Tề Thiên vị trí này thì sau này là việc của ông và Diệp Phàm, đừng lấy việc này để nói với Tiền Phong Vân tôi.
Nhất mã về nhất mã.
- Bộ đội tốt, nghĩ là thì mỗi người đều muốn ngồi lên vị trí sư đoàn trưởng đi?
Lý Khiếu Phong nói, không lâu sau liền cáo từ.
Vừa mới về đến nhà gặp Diệp Phàm đang tán gẫu với Lý Long. Hai người tán gẫu đều nói chuyện đánh nhau như thế nào, đột phá bản lĩnh như thế nào.
- Cậu giỏi lắm, không ngờ dám đến nhà lão Lý tôi đòi mũ? Lá gan không nhỏ nhỉ.
Lý Khiếu Phong không ngờ đùa nói.
- Không dám, đó không phải là thất lễ sao?
Diệp Phàm vội vàng đứng lên, cười rồi hỏi:
- Lão Lý, tình hình thế nào rồi?
- Được, chỉ có điều, vị trí ở sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương đã có người.
Lý Khiếu Phong nói.
- Có người, vậy Tề Thiên đi đâu?
Diệp Phàm cũng không vội, biết lão Lý còn có câu định nói.
- Ý của ông ta có lẽ là phải đi đóng quân ở Quân khu Bắc Kinh, sư đoàn Hưởng Hổ, tỉnh Tấn Lĩnh.
Lý Khiếu Phong nói.
- Sư đoàn Hưởng Hổ?
Diệp Phàm hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Không tồi, hình như là sư đoàn mới hình thành, chỉ có điều muốn về Thủy Châu thì hơi xa một chút.
- Cậu thì biết cái gì, Thủy Châu có gì tốt. Tuy nói tỉnh Tấn Lĩnh xa Thủy Châu nhưng gần Bắc Kinh. Chẳng lẽ cả đời Tề Thiên muốn đứng ở Thủy Châu có phải không? Người ta muốn gần Bắc Kinh hơi một chút đều khó cậu thì ngược lại, muốn xa Bắc Kinh, đó là logic gì?
Lý Khiếu Phong hừ nói.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm đột nhiên phá lên cười.
- Cậu có tật xấu không nhận còn cười cái gì?
Lý Khiếu Phong nhìn Diệp Phàm một cái tức giận hừ nói.
- Lão Lý đương nhiên buồn cười. Tề Chấn Đào không phải đến tỉnh Tấn Lĩnh làm Chủ tịch tỉnh sao. Tề Thiên nếu thật có thể đến đó, thật ra là cha con đoàn tụ.
Diệp Phàm cười nói.
- Hả, vậy thì không tồi, không tồi!
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong cũng đầy vẻ tươi cười, quay sang chuyện khác, Lý Khiếu Phong đột nghiêm nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói:
- Nơi đó sẽ không xảy ra phong ba gì chứ?
- Còn có phong ba gì, lão Tiền chắc chắn sẽ giải quyết.
Diệp Phàm thật ra điềm tĩnh.
- Chỉ mong là thế.
Lý Khiếu Phong lắc lắc đầu.
- Ôi, lần này Tàng Tây thật đáng tiếc.
Diệp Phàm thở dài.
- Cái gì đáng tiếc với không đáng tiếc?
Lý Khiếu Phong nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.
- Nhà họ Vũ rất có nhân tài, vốn muốn đưa hai người trở về hoàn thành nhiệm vụ của mình, ai ngờ bản thân mình thiếu chút nữa vui lấp trong đó. Đáng tiếc!
Diệp Phàm giận dữ nói.
- Nói tôi nghe một chút.
Hai mắt Lý Khiếu Phong chợt sáng lên. Tất nhiên nhà họ Vũ ở Tàng Tây có người tài, Lý Khiếu Phong nghĩ ngay đến Tổ đặc nhiệm A đang cần nhân tài.
- Vũ Tiên Phong…
Diệp Phàm nói qua mọi chuyện một lần.
- Không thể tưởng tượng được thân thủ của Vũ Tiên Đỉnh cao như vậy. Có lẽ vượt qua cả Phí Thanh Sơn đi?
Lý Khiếu Phong không khỏi thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng, nói:
- Nếu Vũ Tác Vượng có thể gia nhập Tổ đặc nhiệm A thì tốt rồi, lục đẳng đỉnh bậc, Tổ đặc nhiệm A chúng ta rất cần nhân tài như vậy. Hơn bốn mươi tuổi, đang thời kỳ sung sức. Có máy móc hỗ trợ, bản lĩnh sẽ được tăng lên một bậc, lực lượng của chúng ta không phải tăng mạnh sao?
-Vũ Ba Đế cùng cấp bậc với Vương Nhân Bàng, càng thích hợp hơn.
Diệp Phàm nói.
- Hơi già một chút, có lẽ sắp sáu mươi rồi, cũng không làm được vài năm. Trung tập gã sẽ mất công.
Đầu tiên là cửa Vũ Tiên Phong khó qua, người này là nhân vật mà Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể trêu vào.
Nếu thấy thích hợp gã sẽ mắt nhắm mắt mở, quá mức thì sẽ không tốt lắm. Còn Vũ Cầm Huyền thật ra không rồi, chỉ là tuổi cũng hơi cứng.
Hơn nữa nghe nói người này chỉ là cầm nghệ rất cao, nội kinh cũng không có.
Lý Khiếu Phong nói, nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
- Có phải hiện đệ tử trẻ tuổi tứ đẳng không?
- Không rõ ràng lắm, không ra tay chút nào. Tuy nhiên, trên dưới tử đẳng hẳn là có nhưng khả năng không nhiều. Nếu không lúc tôi đề xuất nhà họ Vũ đã không phản ứng mạnh như vậy. Chẳng qua, Vũ Tiên Đỉnh ở đâu hết thảy đều không tốt.
Diệp Phàm nói.
- Mặc kệ có vô dụng, tháng ba tháng tư sang năm tôi đi một chuyến. nhà họ Vũ dù sao cũng ở Trung Quốc, không phải ở nước khác.
Lý Khiếu Phong khoát tay áo nói.
- Hay là đừng đi, người nhà họ Vũ rất đáng ghét. Nếu làm ầm ĩ mà ông bị thương thì không tốt.
Diệp Phàm vội vàng khuyên.
- Chẳng lẽ bọn họ dám làm gì tôi. Tôi đại diện cho nhà nước. Vả lại, nhà họ Vũ không ở đất Trung Quốc sao? Buồn cười, hễ là công dân Trung Quốc, đều có nghĩa vụ và trách nhiệm tham gia quân đội. Đây là việc họ phải làm. Nếu thật muốn chống lại chúng ta, Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng không phải đớn hèn. Đừng tưởng rằng cửu đẳng đỉnh bậc là đỉnh tầng, vương gia của chúng ta, ha ha…
Lý Khiếu Phong hừ lạnh nói, đột nhiên mỉm cười thần bí.
- Lão Lý, Tàng Tây là nơi rất phức tạp. Nếu dễ dàng giải quyết như vậy vì sao lão Tiền không ra tay từ trước?
Diệp Phàm nói nhìn lão Lý một cái rồi lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, lão Lý Vương gia nào nữa?
Hay Vương lão cũng không phải là quân bài cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A? Tôi nghĩ, Trung Quốc rộng lớn như vậy, có lục tôn ngũ cực, có mười đại cao thủ trên toàn thế giới, Trung Quốc chúng ta có cao thủ ấn nấp không?
Mà nội tình của Tổ đặc nhiệm A chúng ta không nên nông như vậy. Ngược lại, Tổ đặc nhiệm A của các quốc gia khác cũng không khác gì đúng không?
Dù sao, đất nước lớn như vậy. Sao có thể một chút nhân tài đều không có, để mấy người nông cạn có thể thu thập?
- Ông ấy có lo lắng của ông ấy. Tuy nhiên, vì quốc gia mà đi triệu tập, không giống đi làm chuyện riêng.
Lý Khiếu Phong tỏ thái độ kiên quyết, sờ sờ mũi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Còn việc quân bài cuối cùng, ha ha, năm đó khi cậu ở trên đó có phải biết được tôi chính là quân bài cuối cùng cùng không?
- Đúng vậy, năm đó nghe nói ông chính là quân bài cuối cùng. Sau đó lại có một Vương lão nào đó lợi hại hơn.
Chẳng lẽ Tổ đặc nhiệm A còn có quân bài thần bí từ xưa, giống như nhà họ Lý gì đố. Tuy nhiên, việc này cũng quá thần bí.
Lần trước sống chết trong trận chiến mê cũng, sao không thấy Vương lão liều mình với chúng ta. Nếu quân bài thần bí có thể xuất hiện sớm, bát đẳng cửu đẳng không cần nhìn, lão Nghiêm cũng sẽ không hi sinh.
Đáng tiếc, chẳng lẽ các lãnh đạo quyết tâm làm, quả là lam cho người ta khó hiểu.
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn thầm nói.
- Cậu thì biết cái gì!
Lý Khiếu Phong tức giận hừ Diệp Phàm một tiếng, nói:
- Không phải cậu mới vừa nói, chúng ta có người khác cũng có, đây là duy trì cân bằng lực lượng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nếu chúng ta ra, người khác cũng ra, không phải gây ra chuyện lớn hơn nữa sao. Thật ra, tuy nói trên chiến trường tất cả mọi người đều là kẻ thù, giết anh thì tôi sống, đôi khi còn thật sự thảm thiết.
Nhưng lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A của các quốc gia đều có suy tính và quy tắc riêng. Còn liên quan đến cân bằng giữa các quốc gia.
Không thể là chúng ta muốn thế nào cũng được. Nói một cách đơn giản, hiện tại rất nhiều quốc gia đều có bom nguyên tử, vì sao các quốc gia nhỏ lại dám lớn tiếng khiêu khích, chi bằng chúng ta ném một quả bom tiêu diệt chúng là xong.
Không phải chỉ là một cách như vậy, hôm nay cậu ném ở đây một quả, ngay mai ở kia một quả, cả trái đất sẽ bị hủy.
Cho nên, lực lượng chỉ dùng để duy trì cân bằng. Mà trái đất cũng cần cộng đồng chúng ta bảo vệ mới được. Dưới sự khống chế của các nước lớn.
Hơn nữa, các quốc gia nhỏ này lại có muôn vàn liên quan đến các nước lớn. Cho nên, bom nguyên tử chỉ dùng để uy hiếp thôi.
Mặc dù Tổ đặc nhiệm A có vương bài, thì cũng chỉ có tác dụng uy hiếp, không khác gì tác dụng của bom nguyên tử.
Huống chi, có thể vượt qua cao thủ như Phí Thanh Sơn, tính tình chắc chắn cổ quái. Khi đất nước không gặp nguy hết sức, bọn họ không có khả năng ra tay.
Một chút mâu thuẫn nhỏ cũng bắt người ra ra tay, người ta lười quan tâm.
Lý Khiếu Phong nói.
- Ừ, cũng có lý, không nói những lời vô dụng này nữa. Nếu lão Lý ngài thật sự muốn đi, vậy được rồi, muốn đi tốt nhất mang theo những người này.
Diệp Phàm không có cách nào đành gật đầu, nói thêm:
- Nếu không thì liên hệ với mấy vị lãnh đạo tỉnh Tàng Tây đi cùng.
- Không thể dẫn theo nhiều người, mang nhiều người đến người ta sẽ có cảm giác bị cưỡng bức. Mỗi con người đều có tâm lý phản ngịch. Một gia đình giống như nhà họ Vũ, mạnh bạo chắc chắn không được, chỉ một mình Vũ Tiên Phong cũng làm người ta đau đầu.
Lý Khiếu Phong có ý kiến riêng.
- Cũng đúng, mạnh mẽ đến đó chắc chắn là không tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Lý Khiếu Phong liếc mắt một cái nói:
- Lão Lý nếu thật có thể đến nhà họ Vũ, có thể cho tên tôi vào đội được không?
Lý Khiếu Phong kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn chăm chú đến mức hắn cảm thấy sợ hãi mới nói:
- Cậu đó, da mặt dày hơn cả lão Lý tôi. Một chút công lao không ngờ còn muốn tính trên đầu cậu. Cậu cho tôi ít đến, có thể coi cậu là hàng đầu đi, chính cập đi triệu tập, lão Lý tôi làm người hầu đem công văn thì thế nào?
- Người là do tôi phát hiện, nếu không, các ông cũng không biết có phải không?
Diệp Phàm nói thầm một câu.
- Ha ha, ngụy biện buồn cười. Cậu cũng không thể nói cậu phát hiện mặt trăng thì nó là của cậu, nếu người Mỹ muốn lên cậu thu tiền thuê cái gì đó phải không?
Lý Khiếu Phong đùa, làm cho Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng.
- Đó là nơi mà chúng tôi đã chịu khổ thiếu chút nữa không về được. Không phải là chúng ta lấy thân thử võ, thì làm sao các ông biết Vũ Tác Vượng có thân thủ tốt như vậy?
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu cũng là phó tổ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Tuy nói là trên danh nghĩa, nhưng cũng không thể chỉ trên danh nghĩa đánh cái rắm cũng không làm chứ.
Chỉ mới phát hiện vài người còn muốn chiếm công lao, tất cả mọi người đều như vậy, còn muốn làm việc không? Huống chi, cậu cho là tôi không biết phải không?
Thỉng thoảng cậu cũng đùa một ít đội viên cấp dưới của Tổ đặc nhiệm A. Còn nữa, áo chống đạn, vũ khí công nghệ cao không phải là thành quả của Tổ khoa học năng lượng sao. Những việc đó, thủ trưởng Cung không hỏi các cậu chút tiền nào?
Lý Khiếu Phong nghiêm mặt nói.
- Việc này, ha ha…
Diệp Phàm cười không nói nên lời. Những gì Lý Khiếu Phong nói cũng là sự thật.
Những trang thiết bị Diệp Phàm mang một đi không trở lại đều là thành quả công nghệ cao của Tổ đặc nhiệm A. Những thiết bị theo dõi trong đêm, áo chống đạn, giầy chống đạn, Huyết Trích tử đều là do các chuyên gia của bộ phận khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A làm cho hắn, không nói đến những thứ đồ khác.
- Đúng vậy thôi, làm người cũng phải biết đủ. Không thể nói là cậu làm nhiều việc ở Tổ đặc nhiệm A thì có thể đòi hỏi. Tổ đặc nhiệm A tiêu phí cho cậu nhiều hay ít?
Hơn nữa, những đồ công nghệ cao này cậu có nhiều tiền cũng không thể mua. Huống chi, cậu đừng tưởng rằng tôi không biết.
Cậu sai khiến Trương Hùng làm nhiều hay ít việc, có bao nhiêu bí mật tình báo không phải y đều nói ra sao. Bằng không, bản thân cậu muốn đi thăm dò thì hiệu quả cũng suy giảm.
Có tra được hay không là vấn đề lớn. Đây là việc mà cậu phải dùng để bộ môn đặc thù của quốc gia mới có thể làm được.
Ngẫm lại xem, cậu có một chức phó tổ trưởng có được nhiều hay ít ưu đãi. Cho nên, cậu cùng đừng chỉ nghĩ đến ưu đãi mà không nghĩ đến làm việc.
Có thể nhân tiện làm chút việc cũng nên làm. Miễn cho có người nói sau lưng rằng cậu chiếm gầm cầu không làm gì.
Cậu làm ra thành tích thì người khác tự nhiên không dám lải nhái có phải hay không. Đây là công lao làm cho người ta câm miệng nhắm mắt có phải không? Cứ mặc kệ cậu sử dụng thành viên Tổ đặc nhiệm A nhưng người ta thì không ngốc, người ta đều theo dõi hết.
Lý Khiếu Phong lại nói tiếp.
- Tốt lắm, lão Lý, tôi sắp bị các ông cho thương tích đầy mình rồi. Thật ra, chưa một lần nào tôi làm việc mà không tạo ra thành tích cho Tổ đặc nhiệm A.
Nói như nước Miên hôm trước không cần nói những cái khác, chỉ là nói về tiền Tổ đặc nhiệm A đã thu được năm sáu mươi triệu, đừng nói viên thuốc tôi muốn làm ra. Không phải hơn một nửa đều bị Tổ đặc nhiệm A mang đi để đột phá bản lĩnh đội viên sao.
Làm ra xách đi, đều bận việc vì quốc gia, đó vẫn là của cá nhân tôi.
Nói thật, tôi thiệt muốn chết. Quốc gia cấp cho tôi một chút trang bị cũng không có gì đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Cũng đúng thế, ở Hợi Nam cậu đã đưa về hai đội viên cho Tổ đặc nhiệm A. Đối kháng với nhà họ Tô ở Bắc Kinh cậu cũng kéo về hai đội viên.
Không tồi, không tồi! Nếu không, cậu ra tay vài lần, trêu chọc mấy gia tộc lớn của Trung Quốc, hay cả cái gì là tứ tú Trung Quốc, lục tôn, ngũ cực một lần đi.
Ít nhất mang mấy người này về tuyệt đối là có công lớn.
Lý Khiếu Phong cười cười, người buồn bực tất nhiênlà Diệp Phàm rồi.
Không nhịn được có chút lớn tiếng nói:
- Lão Lý, da mặt của ông cũng không tệ nhỉ? Ban đầu còn tưởng là tôi dầy, hiện tại thì biết rồi. Có lẽ tôi thấy tôi nên đi trước.
Diệp Phàm nói xong vội vàng đi về.
- Cậu nhóc này, vừa thấy có việc đã chạy trốn giống như con thỏ.
Lý Khiếu Phong không khỏi cười mắng, nhìn bóng dáng Diệp Phàm có chút sững sờ.
- Ba, ba gọi cậu ấy là cậu nhóc, người ta tốt xấu gì của phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A còn kiêm chủ nhiệm văn phòng trung ương, phó chánh văn phòng Chủ tịch. Ba ép cậu nhóc này nhiều không tốt.
Lý Long oán giận nói.
- Sao thế, có thể để Lý Khiếu Phong tôi gọi hắn là cậu nhóc là tôi quan tâm đến hắn. Con đừng dông dài, tôi cứ thích gọi như vậy thì gọi như vậy. Tôi không thích thì gọi gì. Đừng chỉ nhìn trong quan trường là thôi, lão Lý tôi không thích như vậy. Quy củ chó má, phiền toái muốn chết, nhìn thấy là phải gọi Bí thư Chủ tịch tỉnh có phải phiền hay không?
Lý Khiếu Phong trừng mắt nhìn con một cái hừ nói.
- Không phải là ba cũng thích người ta gọi là Lý tướng quân sao còn nói người khác cái gì? Mỗi người đều thích người ta gọi theo chức vụ đúng không, đây là uy phong.
Lý Long nói thầm một câu, Lý Khiếu Phong vừa giơ tay, Lý Long vội vàng chạy lên tầng.
- Thằng nhóc này, chạy trốn còn nhanh hơn tên kia.
Lý Khiếu Phong cười nói.
Trung Viên Hải là Trung Viên Hải, trung hải và Nam hải hợp lại, ở sườn tây của Bắc Kinh. Diện tích ước chừng mẫu, trong đó có diện tích mặt nước là mẫu.
Chữ hải trong Trung vườn hải là chữ Hồ trong tiếng Mông Cổ.
Ý là hồ nước.
Bởi vì phía nam Bắc Kinh gọi là trung viên. Tên này có từ thời xưa, vẫn tiếp tục được sử dụng đến ngày nay.
Hơn nữa, Trung Viên Hải và Bắc Hải tạo thành Tây Uyển Tam Hải. Tây Uyển Tam Hải là khuôn viên hoàng gia lâu đời của Trung Quốc.
Trong đó Trung Hải xây dựng thời Kim, Nam Hải xây dựng thời Minh và những công trình xây dựng thời nhà Thanh cũng được coi là vườn thượng uyển của Hoàng gia. Thời vua Khang Hi đã rời cung đến Tây Uyển, Trung Viên Hải lập tức trở thành trung tâm chính trị của chiều nhà Thanh.
Mà lãnh đạo quốc gia trên cơ bản đều làm việc ở Trung Viên Hải.
Ngay đầu tiên đi làm.
Ngày hôm trước mở một tiệc trà, mỗi đồng chí lĩnh một chút tiền lì xì nhỏ rồi tan họp. Đương nhiên, mấy hôm nay là thời kỳ thích ứng, cũng chưa tập trung nhiều vào công việc lắm.
Mà lễ mừng năm mới theo dân gian, phải qua tết Nguyên tiêu mới coi như chính thức chấm dứt. Trong thời gian này cũng không thể cử người xuống kiểm tra hay làm những việc gì lớn. Nếu thật như vậy thì làm cho người ta quá xui.
Sau khi tan họp, Diệp Phàm đi thẳng đến văn phòng Chủ tịch. Từ khi nhậm chức năm trước đến nay thật ra hôm nay mới đến đây đến chào hỏi.
Bởi vì Chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa chỉ là chức vụ nghi lễ, cùng giống như Tổng thống là nhân vật số một ở nước ngoài.
Bởi vậy, chỉ có bộ máy cấp dưới làm việc. Tuy nhiên, vì Chủ tịch nước Trung Quốc là do Tổng bí thư kiêm nhiệm mà Tổng bí thư lại là người đứng đầu đảng.
Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa vẫn do Đảng thành lập, cho nên, đảng lãnh đạo cả nước, chỉ huy cả nước. Vì vậy văn phòng cũng thiết lập bộ máy làm việc và phụ tá hùng mạnh.
Được gọi là văn phòng của đồng chí Đường Hạo Đông, cũng là cơ cấu cấp thứ trưởng, như Chánh văn phòng của Đường Hạo Đông chính là Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng trung ương Đảng Khâu Hoa.
Văn phòng bao gồm: Phòng thư ký, phòng cơ yếu, phòng cảnh vệ, bốn phòng tổng hợp các bộ môn. Biên chế trên dưới hai ba mươi người. Bao gồm thư ký của các lãnh đạo chủ chốt, thư ký riêng, cảnh vệ, tham mưu…
Đến giờ, đồng chí Khâu Hoa cũng không nói về công tác của Diệp Phàm ở văn phòng Chủ tịch. Cho nên, Diệp Phàm cũng không hiểu ra sao. Hắn nghĩ có lẽ chỉ treo một chức trên đầu như vậy thôi, chủ yếu là vẫn là ở phòng kiểm tra bên văn phòng Trung ương Đảng.
Chỉ có điều, vì sao cấp cho hắn một hư chức như vậy Diệp Phàm nghĩ nát óc vẫn không biết tại sao.
Tuy nhiên, khi vào tòa nhà làm việc bí ẩn của Đường Hạo Đông, tim Diệp Phàm vẫn đập nhanh hơn.
- Chó chết! Chủ tịch Đường đã gặp mặt rồi, còn sợ một tòa nhà sao?
Diệp Phàm tự mắng mình một câu, nhanh chóng hít một hơi thật sâu, tự nhủ mấylần, cảm giác thấy tốt hơn một chút. Tuy nhiên, vẫn có chút hồi hộp.
Chủ nhiệm Khâu Hoa đang ở đây, Diệp Phàm trực tiếp tìn văn phòng anh ta. Thấy Vệ Chí Kiệt đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu. Vừa thấy Diệp Phàm Vệ Chí Kiệt lập tức đứng lên, khom người nhìn Diệp Phàm cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp, Chúc mừng năm mới.
Vệ Chí Kiệt đã gặp Diệp Phàm vài lần, cũng đã biết.
- Chúc mừng năm mới thư ký Vệ.
Diệp Phàm cũng thân thiết cười nói. Cảm thấy người thanh niên này không tồi, không có chút cao ngạo nào.
- Chủ nhiệm Khâu đang ở trong văn phòng. Sáng nay khi vừa đến anh ấy đã nói có Chủ nhiệm Diệp đến gặp, ngài cứ trực tiếp vào là được.
Vệ Chí Kiệt nói xong nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chủ nhiệm Diệp thích loại trà nào?
- Hồng trà tôi không thích, cứ cho tôi trà xanh là được. Những loại như Thiết Quan Âm linh tinh tôi không phải là người sành trà, chỉ là đồ uống thôi.
Diệp phàm thuận miệng cười nói bước về phía văn phòng.
- Chủ nhiệm Diệp nói đùa, vậy thì Long Tỉnh Tây Hồ thì thế nào?
Vệ Chí Kiệt hỏi ý kiến, phải biết rằng thư ký Vệ cũng không phải luôn khiêm tốn như vậy.
Chẳng qua, đối mặt với Chủ nhiệm Diệp, y đặc biệt cung kính. Việc này đương nhiên là Chủ tịch Diệp được trọng dụng ảnh hưởng đến y.
- Nghe nói trong tiết thanh minh người ta chế biến trà Long Tỉnh, gọi là Minh Tiền Long Tỉnh, ca ngợi các cô gái, còn có cả câu thơ: "", đó chính là Long Tỉnh Tây Hồ đúng không?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói, không ngờ có ý khoe khoang.
Thật ra năm trước đến nhà họ Phí uống trà ngẫu nhiên nghe được, hiện tại đúng lúc dùng đến. Bằng không, cũng không thể để người khác coi thường Chủ nhiệm Diệp của Văn phòng Trung ương không biết về các thú chơi tao nhã.
- Ha ha, Chủ nhiệm Diệp, Long Tỉnh Tây Hồ là trà hạng nhất của nước ta. Sản xuất ở vùng núi Long Tỉnh, Tây Hồ, Hàng Châu, Giang Nam.Lịch sử chia làm năm loại, sư, long, vân hổ mai. Trong đó nhiều người cho rằng sư đỉnh có phẩm chất tốt nhất. Búp trà thẳng, màu nước vàng óng như màu gạo lức, vị tươi dịu, hương thanh cao.
Thư ký Vệ cười nói.
- Thư ký Vệ hiểu biết nhiều. Nghe nói trà Long Tỉnh rất thịnh thời Tống và thời Minh. Trong chiều Thanh lại gọi là Trà búp Minh Tiền. Thời Cốc Vũ gọi là Chè xuân, thường nói Chè xuân trà là thượng phẩm, trà búp Minh Tiền là trâ phẩm. Long Tỉnh trà là khi pha trà búp trà thẳng, màu nước vàng trong, hương bốn phía, rất đậm đà thường gọi là "Nhất kỳ nhất súng". Vậy nếm thử một chút trà búp Minh Tiền Long Tỉnh đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười tiếp tục khoe khoang. Đương nhiên cũng không thể làm cho Thư ký Vệ quá bận, nếu không chủ nhiệm như hắn cũng quá lắm.
- Việc này…
Vẻ mặt Vệ Chí Kiệt đột nhiên hơi khó coi vẻ như đang ngượng ngùng.
- Sao thế? Không có có phải không?
Diệp Phàm hơi sửng sốt, cười.
- Chủ nhiệm Diệp, thật sự là chỗ tôi không có cực phẩm Long Tỉnh này. Cấp trên có quy định, loại này rất quý. Tuy nhiên, một chút thì vẫn có, nếu không thì dùng loại này đi, uống cũng không khác lắm, chỉ hơi kém hơn một chút thôi.
Thư ký Vệ vẻ mặt xấu hổ nói.
- Cũng đúng, nghe nói một cân phải hơn mười nghìn, hơn nữa số lượng rất ít, dùng để chiêu đãi khách thật sự lãng phí.
Diệp Phàm cười cười tùy tay lấy túi ra một hộp nhỏ nói:
- Đúng lúc tôi có một hộp, là "mượn gió bẻ măng" từ nhà người khác, cảm giác cũng không tệ.
- Việc này, chủ nhiệm Diệp tôi sao có thể sử dụng của anh. Đây có lẽ là lãnh đạo tặng cho anh.
Vệ Chí Kiệt miệng run run, ánh mắt nhìn hộp Long Đỉnh lập tức người này lớn hơn một ít trong đôi mắt ưng của Diệp Phàm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm biết, Vệ Chí Kiệt cũng đã nhìn ra một chút manh mối. Bởi vì, tiểu Vệ đã gặp rất nhiều lãnh đạo cấp cao, loại trà Long Tỉnh được đóng gói cho lãnh đạo cao cấp quốc gia Vệ Chí Kiệt có thể không uống qua nhưng chắc chắn sẽ gặp qua.
Diệp Phàm đương nhiên cũng lấy từ nhà họ Phí đến. Phí Nhất Hoàn làm một trong chín ủy viên thường vụ, hưởng thụ cấp bậc đãi ngộ lãnh đạo cao cấp.
Sản phẩm cao cấp này đương nhiên hiếm thấy. Nghe nói loại trà Long Tỉnh cực phẩm này là do quân khu quản lý, chuyên cung cấp cho lãnh đạo.
- Không sao, pha đi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đặt hộp Long Tỉnh lên bàn rồi bước vào phòng Chủ nhiệm Khấu Hoa.