Tuy nhiên, ông chủ Ngưu nói là lão Chu làm việc đó không sợ ông ấy phát hiện bởi vì ông ấy bán thịt chó, sao có thể dễ dàng phát hiện?
Hơn nữa, lão Chu vì che dấu sự thật, không ngờ bán thịt giữa đêm khuya. Việc này không phải bịt tai đi ăn trộm chuông sao?
Ông ta làm sao nghĩ muộn thế ông chủ Ngưu còn trở về quán. Bởi vì, bình thường ông chủ Chu cũng không vể quán ngủ, chỉ có thuê một bảo vệ trống quán thôi. Lần này bị đánh chỉ là trùng hợp thôi, thật sự là hiện nguyên hình.
- Ông chủ Ngưu nghi ngờ cũng có lý, tuy nhiên nếu chỉ giấu con có một trăm ngày thì coi như là số phận. Vì sao ông chủ Ngưu không báo cảnh sát, để công an điều tra không phải tiện hơn sao, việc này phòng kiểm tra làm không thỏa đáng. Phòng kiểm tra cũng không phải là cơ quan công an.
Diệp Phàm hỏi. Nguồn truyện:
- Trong này cũng có nguyên nhân, theo ông chủ Ngưu nói là sợ ảnh hưởng đến kinh doanh của ông ấy. Cho nên, chó ngao mất tích sẽ không báo cảnh sát.Ông chủ Ngưu muốn tự mình giải quyết việc này.
Tuy nhiên, phát hiện lão Chu bán canh chó ngao xong thì ông chủ Ngưu tức giận lập tức đến quan của ông chủ Chu chất vấn.
Không thể tưởng tượng được lão Chu nói năng hùng hồn rằng con chó ngao này ông ta mua từ đâu. Còn nói hơn sáu vạn đồng tiền, lúc ấy ông chủ Ngưu vô cùng tức giận, phi một ngụm lên mặt đất.
Chỉ mắng lão Chu,một con chó ngao sáu vạn đã mua được là không thể nào.
Về sau, hai nhà liền ầm ĩ lên. Cuối cùng người ngày càng nhiều, ông chủ Ngưu gọi hết bạn bè thân thích đem chó lại đây, tại chỗ đập rất nhiều bàn ghế nhựa của ông chủ Chu.
Mà lão Chu cũng là cửa hiệu lâu đời, đương nhiên không nuốt được cơn giận này. Lập tức cũng gọi bạn bè, không lầu cũng ầm ầm đến mấy chục người.
Cuối cùng tất nhiên thiếu chút nữa gây ra sự kiện tập thể. Đây chính là ở Bắc Kinh việc này xảy ra rất lớn. Cho nên, không lâu sau phòng Ngũ Mã của công an quận nhận được cảnh sát báo mới ngăn lại việc không tiến triển thêm.
Trưởng phòng Dương nói.
- Công an ra tay, vụ án này còn chưa có kết luận, còn phải tìm chúng ta để làm gì?
Diệp Phàm có chút không rõ hỏi Dương Tiến.
- Vụ án này cũng có chút tinh xảo, không ngờ không tra được rõ. Sau đó tôi nghe ngóng mới biết có người đã nói trước.
Chuyện này cứ kéo dài mấy tháng, hai ông chủ Ngưu Chu đều không thể kinh doanh nổi.
Lão Chu muốn làm món ăn, ông chủ Ngưu liền tìm cách gây phiền toái. Ông chủ Ngưu muốn mua chó, ông chủ Chu cũng ra tay sau lưng. Dù sao cũng dùng mọi thủ đoạn cuối cùng hai cửa hàng kinh doanh xuống dốc không phanh. Mà chu Lão cảm thấy mình oan ức, thấy công an vẫn không làm gì, cho nên phản ứng lên trên. Không thể tưởng tượng được vẫn không được, ông chủ Ngưu một mạch phản ứng đến phòng kiểm tra.
Phòng kiểm tra cũng cử người xuống kiểm tra đôn đốc. Kết quả vẫn không kết luận được. Lão Chu quả thật có chút thần thông, Quận ủy không được liền làm ầm ĩ tới thành phố, cuối cùng còn phản ánh lên trên, không ngờ đến tận chỗ chúng ta.
Trưởng phòng Dương vẻ mặt buồn bực nói.
- Báo thì báo đi, vì sao các anh không điều tra ra. Các anh tra không ra hoàn toàn có thể đôn đốc cơ quan công an điều tra.
Diệp Phàm nói
- Chúng tôi đôn đốc người ta cũng buồn rầu, nói là không có manh mối, tra như thế nào? Ngay cả trong lịch sử cũng có những vụ án lớn không điều tra ra.
Huống chi trong xã hội hiện đại, phần tử phạm tội ngày càng giảo hoạt. Nhất thời không điều tra ra cũng là bình thường.
Nhưng ông chủ Ngưu vừa thấy ông chủ Chu như thế, ông chủ Ngưu cũng đến phản ánh ở phòng kiểm tra chúng ta. Chúng ta cũng không phải là công an, việc này thật sự là khó khăn.
Lưu Tiền nói vẻ mặt giận dữ.
- Việc này anh muốn là không làm xong, sao không đến tìm chủ nhiệm Tiền Trần, anh ta là lãnh đạo phân công quản lý phòng anh, quản lý nội bộ.
Diệp Phàm giọng hơi vẻ trách cứ ý là anh không tìm lãnh đạo phân công quản lý, tìm tới làm phiền tôi làm gì, việc nhỏ nhất cũng gây sức ép lên đầu chủ nhiệm như tôi, còn muốn tôi sống không.
- Chủ nhiệm Trần lúc đó cũng tiếp nhận, cũng đưa chúng tôi đi điều tra. Tuy nhiên, cũng không có kết quả. Gần đây chủ nhiệm Trần bệnh hoạn, hiện tại đang ở trong viện điều dưỡng. Cuối cùng việc này tôi cũng không biết làm thế nào.
Dương Tiền nói.
- Chủ nhiệm Tiền dưỡng bệnh không phải còn có đồng chí Quý Phát sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, có chút tức giận. Bởi vì Quý Phát là chủ nhiệm thường trực của phòng kiểm tra, chuyện nhỏ như thế này cũng báo cao cấp trên, Dương Tiên có vẻ như vượt cấp.
Dương Tiến vừa nghe thế, trán cũng đổ mồ hôi. Có chút khó chịu nói:
- Việc này tôi đã phản ứng với phó chủ nhiệm.
Tuy nhiên, phó Chủ nhiệm Vu nói phòng Kiểm tra nhiều việc, Phó chủ nhiệm thường trực như y cũng phải phân ra làm nhiều người.
Cho nên bảo tôi tự đi thăm dò. Tôi thật sự thấy để hai nhà Ngưu Chu làm ầm ĩ không được, tôi tìm chủ nhiệm Vu, y nói y không có thời gian, đệ bút đi lên.
- Thôi vậy các anh cũng vất vả, tài liệu ở đây, ngày mai tan tầm chúng ta xuống đó một chút. Dù sao tôi cũng chưa đi dạo Bắc Kinh, tiện thể đi dạo luôn.
Diệp Phàm nhíu mày nói, thầm nói đúng là Vu Quý Phát muốn mình làm thiêu thân.
Tuy nhiên, lại không giống, việc này phát sinh từ tháng chín năm ngoái, lúc đó mình vẫn đang ở Đông Cống. Mặc dù là đối đầu với hắn cũng không thể biết được hắn sẽ về Bắc Kinh nhậm chức.
Tuy nhiên, đối với chuyện cửa hàng thịt chó Diệp Phàm thật sự cảm thấy có hứng thú. Muốn xem rốt cuộc người như thế nào làm khó dễ trong đó.
Nếu sau lưng hai nhà Ngưu Chu không có ai, thì chuyện nhỏ này không có khả năng báo đến tận phòng kiểm tra.
Xem ra, Bắc Kinh không có việc nào là nhỏ. Có lẽ, một chuyển nhỏ gặp các bộ và ủy ban thành chuyện lớn hết.
Dương Tiến vừa mới đi ra điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa thấy dãy số là Vương Triều gọi đến.
- Anh Diệp chuyện lão Phi thiên đã giải quyết xong.
Vương Triều nói.
- Giải quyết thế nào?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Đóng một tháng, về sau nộp tiền bảo lãnh thì về. Bởi vì Hoàng Đẳng chỉ chạm vào, tính ra cũng là chuyện nhỏ. Cũng phù hợp với điều khoản của pháp luật. Đương nhiên, giải quyết việc này có thể lớn có thể nhỏ. Tuy nhiên, sở Công an cũng phải suy xét, bàn tay cũng có ngón dài ngón ngắn đúng không?
- Tốt, chủ tịch Vương Quốc Chương giải quyết thế nào. Còn cả Giám đốc tập đoàn Tả Mộc Bắc Kinh Thái Bình nữa?
Diệp phàm hỏi.
- Chỉ là làm thuê thôi, bắt giam một tháng rồi thả hết.
Vương Triều nói.
- Ra tay rất nhanh, xem ra, không đầy mười ngày, tin rằng
Tuy nhiên, mặc dù bọn họ không muốn thì Diệp Phàm cũng phải chấm dứt việc này. Chuyện liên quan đến mấy vạn dân chúng là chuyện lớn, chúng ta không thể để dân chúng rơi lệ.
Nhóm tham quan lớn như Giang Đô, sâu mọt của quốc gia, Diệp Phàm tôi tuyệt đối không nương tay. Tuy nhiên, tin rằng Tề Phóng Hùng cũng giải quyết được đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, Tề Phóng hùng cũng phải nắm chặt phương diện này để xây dựng. Đầu từ rất nhiều tiền để ủy viên Trương xuống xây dựng dự án.
Ví dụ như cải tạo khu nhà ở của người dân, xây dựng khí me tan nông thông, tiểu học hi vọng… Tin rằng những công trình này sau sẽ có lợi ích thực tế.
Chỉ có điều, cứ như vậy anh Diệp muốn nghiêm trị tên này còn có chút khó khăn. Huống chi Tề Phóng Hùng đã giải quyết một nhóm người.
Vương Triều nói.
- Theo cậu điều tra thì Tề Phóng Hùng giải quyết bao nhiêu người?
Diệp Phàm hỏi.
- Một phần ba thành viên, còn lại hai phần ba cán bộ có lẽ nhất thời Tề Phóng Hùng không tra ra. Huống chi việc này còn liên quan đến một số lãnh đạo Tỉnh ủy Giang Đô, cho nên, mặc dù là Tề Phóng Hùng cũng có điều kiêng kỵ.
Vương Triều nói.
- Tề Chấn Đào mới vừa nhậm chức, Tề Phóng Hùng không thể có hành động lớn ở Giang Đô. Việc này nếu thật sự muốn xử lý một số lãnh đạo của Giang Đô Tề Phóng Hùng năng lượng còn quá nhỏ.
Muốn xử lý phải xin chỉ thị của Trung ương. Vừa mới nên ra việc này không phải bị khám phá hết sao, cuối cùng Tề Phòng Hùng chắc chắn bị liên lụy.
Cho nên, việc này, Tề Phòng Hùng có lẽ là bắt nhỏ phóng lớn. Nếu trên không có động tác Tề Phóng Hùng cùng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nếu ở trên tra xuống, Tề Phóng Hùng có lẽ đã chuẩn bị tâm lý trước, hơn nữa, việc này kéo dài càng lâu càng tốt.
Cho đến lúc này Tề Chấn Đào đã ngồi vững, Tề Phóng Hùng hoàn thành nhiệm vụ của em, cũng có thể thỏa mãn cảm ơn.
Tuy nói hắn tự mình xử phạt nhưng so với việc Tề Chấn Đào mất chức mạnh hơn nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Việc này đương nhiên,
Vương Triều nói
- Tuy nhiên, Tề Phóng Hùng có lẽ sẽ không tưởng được việc này lại xảy ra nhanh đến thế.
- Ừ, Yến Xuân Lai hành động nhanh, xem ra ân oán giữa tôi và ông ta không chết không ngừng.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Ai sống ai chết vẫn còn chưa định số. Tuy nhiên uyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Chúng ta có chứng cứ xác đáng, tin rằng Trương Hướng Đông muốn bắt bẻ chúng ta cũng không dễ dàng. Đến lúc đó, chúng ta sẽ quay giáo phản kích.
Vương Triều lạnh lùng nói.
- Đó là điều đương nhiên, chúng ta cũng dần trưởng thành rồi. Không phải kẻ nào cũng có thể gây khó dễ được.
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại một chút, một lúc sau mới nói:
- Vương Triều, chuyện cậu về Bộ Công an anh Thiết làm đến đâu rồi.
- Anh Thiết nói vẫn còn đang tranh thủ, chắc là còn phải đợi một thời gian nữa. Anh ấy bảo tôi không cần phải quá lo lắng, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Không phải chỉ là một là chức Phó cục trưởng thôi sao?
Vương Triều có vẻ rất tự tin nói.
- Ừ, nếu là cấp bậc Giám đốc sở thì phân lượng phải nặng, muốn tranh thủ được thì anh Thiết cũng có chút khó xử. Cậu bây giờ là cấp Phó giám đốc sở nên cũng dễ hơn. Đến lúc đó anh em chúng ta gặp mặt ở thủ đô, cùng nhau lập sự nghiệp…
Diệp Phàm nói, hào hứng mười phần.
- Được, được, được, Vương Triều tôi chấp nhận làm đầy tớ. Có thể giương cao ngọn cờ vì anh Diệp, đời này của Vương Triều tôi cũng đáng lắm, đáng lắm.
Vương Triều cũng có lý tưởng và hoài bão lớn, đôi mắt rất sáng.
- Đúng rồi, việc có người muốn ám sát tôi năm ngoái ở Hải Đông điều tra thế nào rồi? Việc này hình như không phải người Tô gia làm. Tình hình phức tạp hơn một chút, rút cuộc là ai muốn lấy mạng Diệp Phàm tôi? Không điều tra ra, nguy hiểm lúc nào cũng tiềm ẩn.
- Việc này, thật xin lỗi. Tôi và anh Thiết không hề dừng việc điều tra. Chỉ là đến bây giờ, anh Diệp, việc này chúng tôi vẫn chưa có một chút manh mối nào.
Tuy nhiên, chỉ cần trước khi điều tra ra, chúng tôi lúc nào cũng chú ý. Ai muốn hại anh em chúng ta, thì đó chính là kẻ thù của chúng ta.
Muốn giết chúng ta, chúng ta sẽ giết chúng trước.
Vương Triều mắng xong nói tiếp:
- Có điều dựa vào phỏng đoán của anh Thiết, việc này l có thể là do đối thủ ở nước ngoài làm.
- Nước ngoài, theo lý mà nói thì không thể nào. Trước kia chúng ta đi hoạt động ở nước ngoài đều sử dụng thuốc biến đổi khuôn mặt. Hơn nữa, chúng ta làm việc đều bí mật, trừ khi là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A bán đứng chúng ta. Điều đó cũng không thể. Bởi vì biết rõ việc này có lẽ ngoài Lý Lão thì chỉ có thủ trưởng Cung, hai người họ tuyệt đối không thể hại ta, sự trung thành với nước cộng hòa của hai người họ Diệp Phàm tôi không có một chút nghi ngờ nào. Những người khác, tuyệt đối không biết nhiệm vụ này.
Diệp Phàm cho rằng không thể có chuyện đó.
- Không phải nói đến những người liên quan đến hoạt động đó, ý của anh Thiết là liệu có phải anh đã kết thù với ai ở nước ngoài hay không.
Vương Triều nói.
- Nước ngoài, dường như ngoài một nhà Nam Cung ở HongKong ra thì không còn ai khác. Tuy nhiên, ở đó chúng tôi đã sớm làm hòa rồi. Có lẽ tên Hồng Sách ở Nam Cung cũng sợ vỡ mật, làm sao dám thuê người ra tay. Hắn không sợ chúng ta tiêu diệt bọn hắn sao?
Khẩu khí của Diệp Phàm hống hách.
- Chắc không phải họ, tuy nhiên chúng ta cũng sẽ điều tra một chút. Có điều có vài khả năng. Ví dụ phái Thanh Thành cũng không đối phó với chúng ta, và còn Câu Trần gia ở Nam Hải chẳng phải cũng chịu mất mặt vì chúng ta đó sao.
Lại còn Phượng gia ở Thủy Châu cũng bị chúng ta nhổ cỏ. Anh Thiết nói cũng không loại trừ khả năng người của Phượng gia ra tay.
Bởi vì, mấy trăm triệu gia tộc lớn tuy nói chúng ta lợi dụng danh nghĩa quốc gia để ổn định họ. Nhưng tài chính của Phượng gia đã giấu rút cuộc có bao nhiêu, có ai dám khẳng định.
Hơn nữa, năm đó Cố gia của Cố Thiên Long ở quân khu Liêu Thẩm tuy bị anh Diệp làm cho rất thảm, con trai của hắn đã trở thành thái giám.
Tuy nhiên, cây có bóng, người có uy. Những người này đều có khả năng làm việc đó. Hơn nữa đều có khả năng mời được những cao thủ phục kích anh hôm đó.
Vương Triều phân tích.
- Ừm, có lý.
Diệp Phàm nói.
Gác máy xong Diệp Phàm lại nhíu mày, bởi vì việc Tạ Quốc Trung nhờ mình vẫn chưa làm xong.
Việc này liên quan đến xây dựng khu hành chính của địa phương đó là địa khu Tam Dương và Thành phố Mặc Hương của tỉnh Nam Phúc, đặc khu phát triển kinh tế - khoa học kỹ thuật.
Địa khu Tam Dương được sự ủng hộ của Phó Chủ tịch tỉnh Nam Phúc Trang Ninh Phương và Phó Bí thư Nạp Lan Nhược Phong, còn mình ở bên này nếu muốn tìm người ủng hộ thì chỉ có một mình Đoàn Thiên Hải.
Còn nhân vật số của tỉnh Nam Phúc lại có khuynh hướng ủng hộ đặc khu Tam Dương. Vì thế, mặc dù có bắt tay với Lô Minh Châu thì cũng không thể xoay chuyển cục diện. Hơn nữa, việc xây dựng khu hành chính kỹ thuật lại là việc của chính phủ.
Nghĩ mãi Diệp Phàm nhấc điện thoại lên gọi, nói:
- Viên Viên, tối chúng ta cùng ăn cơm nhé?
- Ăn cơm, được, anh không nhắc em cứ tưởng anh quên mất rồi, có phải muốn tìm niềm vui mới hay không.
Kiều Viên Viên châm biếm nói.
- Anh đâu dám, quan hệ của chúng ta là gì chứ, có phải không nào?
Diệp Phàm hiểu rõ Kiều Viên Viên vẫn còn giận việc mình hôn Ngọc Kiều Long.
- Chúng ta quan hệ gì, Diệp Phàm anh chỉ coi tôi như một chiếc bình hoa mà thôi.
Kiều Viên Viên nói.
- Được rồi, nói nữa món rau này cũng chưa rồi. Tối chúng ta đến quán Chu Ký ăn thịt chó.
Diệp Phàm nói, muốn mượn bữa cơm này để tìm hiểu việc của ông chủ Chu.
- Thịt chó có gì ngon chứ, ăn vào nóng lắm.
Kiều Viên Viên nói.
- Ăn cái này bổ cho...ha ha.
Diệp Phàm cười gượng tiếng.
- Hứ!
Kiều Viên Viên "hứ" một tiếng dài.
Đúng giờ.
Diệp Phàm lái xe đến đón Kiều đại tiểu thư đi qua cầu Bắc Can của khu Ngũ Mã, đại lộ Đông Trực Môn để đến quán Chu Ký.
Nhà hàng Chu Ký này tuy là rất gần với nhà hàng thịt chó Ngưu Ký nhưng thực ra hai quy mô của nhà hàng này không nhỏ. Đều có lô mặt tiền, nhưng không có chỗ đỗ xe. Diệp Phàm đành phải đỗ xe ở chỗ khác xong cùng Kiều Viên Viên đi bộ đến.
Việc làm ăn của hai nhà hàng thực sự là khác nhau rất nhiều, nghe trưởng phòng Dương Tiến nói trước kia nhà hàng Chu Ký đến giờ là thì rất là náo nhiệt.
Trên thực tế nếu không đặt trước thì không có bàn. Diệp Phàm bước vào bên trong nhà hàng đếm thì có , bàn khách đang ăn uống.
Dưới lầu là đại sảnh, bày hơn chục chiếc bàn, quầy phục vụ đặt sát vào tường theo kiểu truyền thống, nhìn thì thấy cái quầy này quá cũ rồi, có lẽ đó là phong cách cổ của Chu Ký, đây chính là bảng hiệu cũ hơn năm rồi mà không thay đổi của Chu Ký.
Rất nhiều người đến đây chính là thương hiệu Chu Ký này, đồ ăn chính là mang phong cách của Bắc Kinh cũ.
Còn tầng là các phòng VIP, Diệp Phàm đến đây không phải chỉ là để ăn mà, ngồi ở tiền sảnh nhất định có thể nghe được rất nhiều thông tin.
Vì thế nói với Kiều Viên Viên:
- Chúng ta ngồi ở tiền sảnh ăn là được rồi, ở đây rộng rãi, cũng thoải mái. Phòng VIP rất bí, hơn nữa chúng ta chỉ có người, chiếm một phòng VIP lớn là lãng phí có phải không nào?
- Ở không không tiện lắm.
Kiều đại tiểu thư nhìn quanh một lượt, nhíu mày nói.
- Có gì mà không tiện, chúng ta nói gì thì để về nhà hãy nói trên giường.
Diệp Phàm nói nhỏ vào tai Kiều đại tiểu thư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Anh muốn chết à!
Kiều đại tiểu thư đấm Diệp Phàm một cái, mặt hơi chút đỏ lên.
- Vì sao phải ăn thịt chó, đương nhiên là để cho buổi tối nay rồi.
Diệp Phàmcười liên hồi làm cho cô gái mặc áo da báo sang trọng ngồi ở bàn cách đó không xa phải cau mày.
- Nhìn thấy chưa, người ta sang trọng thế kia cũng thích ngồi ở đại sảnh. Chứng tỏ phong thủy ở đây tốt.
Diệp Phàm thuận miệng cười với Kiều Viên Viên, làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ mình của cô gái kia. Thực ra cô gái cũng có chút thú vị. Bởi vì mặc dù cô gái này mặc trang phục da con gì đó cao cấp nhưng diện mạo thì chẳng ra gì. Đương nhiên nhìn thấy vẻ đẹp nguyệt cung hà tiên của Kiều đại tiểu thư thì có chút hổ thẹn.
- Chúng ta ngồi ở đây đi.
Kiều Viên Viên đương nhiên cũng cảm thấy được ánh mắt khinh thường nhìn chồng mình của cô gái kia, tự nhiên Kiều đại tiểu thư có chút không vui. Liếc nhìn cô gái một cái rồi ngồi xuống.
Còn nguyên nhân có chút thú vị của cô gái, đó chính là ở bàn của người họ có mấy gã thanh niên bảnh bao đều ngầm hâm mộ Kiều đại tiểu thư.
Tự nhiên cô gái cũng không vừa trừng mắt nhìn lại Kiều đại tiểu thư. Còn một gã thanh niên mặt rất trẻ có lẽ để lấy lòng người đẹp, lúc này lập tức mở mồm, hắn cố ý nhìn Diệp Phàm một cái rồi quét qua Kiều Viên Viên, nói:
- Ôi...
- Than cái gì thế hả Hồng Tử?
Một tên khác cắt tóc cua cũng thêm vào, cố ý hỏi.
- Không nhìn thấy sao? Một cây cải tươi ngon mọng nước như vậy lại bị một con lợn ngu đần ủi mất, đáng tiếc, đáng tiếc! Đáng phải than thở rồi!
Gã thanh niên kia nhấn mạnh liền chữ "đáng", hơn nữa còn rung đùi đắc ý để những tên còn lại trong bàn hùa theo. Tự nhiên cô gái sang trọng kia cười thích chí, giống như con vịt già đang kêu.
- Ôi...
Hai cọng cỏ nhỏ nhắn thế kia lại bị con chuột vô dụng gặm mất, cũng phải thôi, rất hợp với nhau. Chuột và cỏ khô, đúng là rất hợp.
Diệp Phàm không phải là đèn cạn dầu, một câu nói ra, suýt chút nữa làm gã thanh niên kia chết nghẹn, không ngờ bị so sánh với loài chuột vô dụng.
- Viên Viên, chúng ta ngồi đi.
Diệp Phàm bước lên trước kéo ghế cho Kiều Viên Viên nói.
- Người anh em, muốn gây sự có phải không?
Gã thanh niên kia không chịu nổi, đứng lên chỉ tay vào Diệp Phàm nói.
- Hồng Tử, người ta còn muốn ăn thịt chuột chăng?
Cô gái cao hơn một chút trong người hết sức châm chọc gã thanh niên kia.
- Con mẹ nó.
Gã thanh niên không nhịn được chửi. Tuy nhiên, cảm thấy bên mép có vật gì đó bay vụt qua.
Tiếng kim loại vang lên. Gã thanh niên sợ quá hét lên một tiếng thê thảm. Lúc này tên đầu đinh chỉ gã ta nói:
- Hồng Tử, làm sao thế, sao cậu lại tự cắn vào môi của mình.
Bởi vì, môi của gã hình như bị rách, đang rỉ máu. Việc này đương nhiên là do Diệp Phàmi. Tuy nhiên ngoài Kiều Viên Viên cười thầm thì những tên kia không biết gì hết.
- Ha ha ha...
Bạn của gã thanh niên cười ầm lên, cả cô gái cũng cười đến mức ngực rung lên rất mạnh.
- Thưa ngài, hay là đi rửa một chút.
Lúc này một người trung niên đi đến lịch sự nói.
- Ta đây thích tự cắn vào môi mình, liên quan gì đến ông!
Gã thanh niên tức giận hét vào người trung niên kia, mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm rồi ngồi xuống.
- Hai vị, tôi là Chu Bản Tân, là nhị trưởng quầy tên chữ của Chu Ký cũ, hai vị muốn dùng món gì ạ?
Người trung niên vừa lịch sự nói vừa đưa menu đến.
- Quái lạ, ông chủ Chu.
Diệp lão đại đột nhiên nhíu mày, nhìn quanh nhà hàng, nói.
- Có chỗ nào ngài cảm thấy lạ thế?
Chu nhị trưởng quầy cũng không hiểu, thấy ánh mắt Diệp Phàm nhìn xuống dưới một lượt, đương nhiên vẻ mặt thấy khó hiểu.
- Chúng tôi là người lạ đến, nghe một người bạn của tôi nói ở đây thường rất náo nhiệt. Cứ đến giờ nếu không đặt trước thì sẽ không có bàn. Tuy nhiên hôm nay, ha ha.
Diệp Phàm cố ý chỉ nói ra nửa câu.
- Đã nói với em là ăn thịt chó rất nóng, có lẽ là mọi người nghỉ vài hôm rồi lại đến.
Thấy Diệp Phàm nhìn mình, Kiều đại tiểu thư cũng không hiểu ý của hắn là gì, nhưng có lẽ là cố ý hoặc buột miệng nói ra.