-Thì vậy, nước mình lớn lại nhiều viên chức. Nền cộng hòa còn non trẻ, nhưng tôi tin rằng những điều chỉnh trong chính sách của Đảng và việc đẩy mạnh thực thi cải cách mở cửa trước hết sẽ khích lệ được tinh thần của mọi người, đất nước sẽ ngày càng cường thịnh.
Chúng ta không muốn xưng bá nhưng cũng không được để bọn cường bá thích đụng đến chúng ta lúc nào cũng được. Ông thấy đấy, nước Mỹ suốt ngày đôi co chuyện hải đảo với chúng ta.
Đây rõ ràng là ngang nhiên can thiệp vào nội bộ nước ta. Đợi đến khi chúng ta có thực lực, ví như khi Mỹ đem quân đi tấn công Iraq,
Chúng ta có thể đem hàng không mẫu hạm của nước cộng hòa chúng ta ra uy hiếp bọn chúng. Tất nhiên trước khi anh muốn "khai chiến" anh phải hỏi nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa của chúng ta xem có đồng ý việc đó hay không đã. Ha ha...
Diệp Phàm đáp lại, ngữ điệu đã lên đến cao trào.
-Đúng vậy, tinh thần giác ngộ của đồng chí ngày càng cao, cách nhìn cũng tiến bộ hẳn vì thế hãy làm cho đất nước một vài việc, dù có chịu thiệt thòi thì cũng đáng. Tổ A sẽ luôn luôn ghi nhớ anh, đất nước sẽ không quên công lao của anh. Tôi nói vậy có đúng không? Do vậy anh đừng kêu oan nữa, phải tận dụng khoảng thời gian này hoàn thành việc sắp xếp cho bốn suất kia. Như thế mới xứng với Đảng và nhân dân. Có đúng không đồng chí Diệp Phàm?
Cung Khai Hà tận dụng thời cơ ấy thuyết phục ngay diệp Phàm.
-Không thành vấn đề
Diệp Phàm buột miệng thốt ra, muốn chữa lại nhưng Cung Khai Hà đã nhanh nhảu hơn:
-Vậy thì tốt rồi. Tôi hi vọng anh sẽ hoàn thành việc này trong nửa năm, anh cần gì chúng tôi sẽ cấp cái đó. Việc Cung Khai Hà tôi đến đây, tôi tuyệt đối không hé lộ nửa lời. Tất cả vì tổ quốc, vì lời nói cuối cùng của Lão Nghiêm: Tổ A không bao giờ thất bại.
-Ôi, ông Cung, ông đúng là sẽ không làm "bình thường" thôi đâu. Ông lợi hại thế nào tôi biết rồi, tôi đã "mắc vào bẫy" của ông. Có điều đúng như ông nói, vì sự vững mạnh của đất nước tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng sáu tháng. Giả sử có phải tranh giành thì tôi cũng quyết giành được bốn đội viên về. Cũng chỉ là bốn đội viên thôi mà.
Diệp Phàm thở dài nhưng trong tiếng thở dài ấy không còn chút phiền não nào nữa.
Hắn hỏi lại:
-Thủ trưởng Cung, Tư Mã Thanh không có bối cảnh gì, cậu ta đến biệt thự Lá Đỏ không thể là ông trực tiếp hạ lệnh được?
-Tôi ngu đến thế sao?"
Cung Khai Hà thốt lên rồi nói tiếp:
-Lịch trình của Tổ A anh hiểu rõ, ngoài sự an toàn của quốc gia ra thì những chuyện khác chúng tôi đâu dám can dự.
Diệp Phàm hỏi vặn lại:
- Biệt thự Lá Đỏ này của chúng tôi chẳng phải là trung tâm nghiên cứu khoa học của bộ quốc phòng sao? Ai hủy hoại biệt thự này cũng tức là đã đe dọa đến sự an toàn của quốc gia rồi. Tôi nói vậy có đúng không?
-Tất nhiên cái danh này còn được. Nhưng anh thấy đấy, chẳng phải chúng ta chưa cần ra tay thì bên cảnh vệ cũng đã làm rồi đấy sao?
Còn việc ai đánh tiếng thì không quan trọng. Trong chuyện này tôi không dám lộ diện. Anh muốn cân nhắc thì tự mình cân nhắc đi.
Tuy nhiên tôi phải nói rõ một chút, vai trò của người đánh tiếng không lớn, chỉ là nói lại chuyện biệt thự Lá Đỏ là trung tâm nghiên cứu khoa học của bộ quốc phòng với khu cảnh vệ, sau đó khu cảnh vệ xem xét có cần cho người xuống xử lí hay không thôi. Nếu xét về mặt quân sự thì biệt thự Lá Đỏ của các anh tất nhiên cũng thuộc phạm vi của Bộ tư lệnh khu cảnh vệ Bắc Kinh, đúng không nào? Bọn họ nên cử người ra mặt mới đúng.
Cung Khai Hà vừa cười vừa nói.
-Như vậy thì phiền phức rồi, chẳng phải anh đã nói rồi sao, nhà họ Hứa thế lực không nhỏ. Nếu đả thông cho từng vị lãnh đạo khu cảnh vệ thì Tư Mã Thanh làm sao mà đấu được, phải thả người thôi.
Diệp Phàm đáp lại.
-Đó là việc của anh. Chẳng phải Diệp Phàm anh luôn tự tin rằng có năng lực đó sao. Đến nhà họ Tô ở Bắc Kinh cũng không thoát khỏi tay anh. Nhà họ Tô ở cửa Nam đó có thể giải quyết được thì nhà họ Hứa ở cửa Đông chắc chắn không vấn đề gì. Đó chẳng phải là phong cách của anh có đấy sao? Thôi được rồi, tôi buồn ngủ rồi. Tôi gác máy trước đây.
Cung Khai Hà đạt được mục đích rồi thì vội vã truồn ngay.
-Cái ông già này, gặp khó khăn là chạy nhanh hơn cả thỏ. Sao tôi lại xui xẻo rơi vào tay thủ trưởng như thế này chứ?
Diệp Phàm thốt lên.
Đêm đã khuya....
Cách cửa Đông thành Tứ Cửu không xa có một ngôi nhà Tứ Hợp viện cổ, tường bao đều làm bằng đá. Phía trong có tất cả sáu sân, ba sân đi vào và ba sân đi ra. Chỗ cao nhất cũng không quá ba tầng. Hầu hết đều là hai tầng.
Các phòng được kết hợp làm từ đá và gỗ, trông đã có vẻ cũ kĩ, ngói lưu li màu xanh bích phủ đầy những rêu xanh. Nơi này chính là nhà của gia tộc họ Hứa nổi tiếng ở cửa Đông.
Tổ tiên nhà họ Hứa đã từng làm đến chức quan cao nhất là Bố Chính Sử của Bắc Kinh. Nghe nói nó tương đương với chức chủ tịch tỉnh bây giờ. Vào lúc đó, chức quan này cũng thuộc hàng nhị phẩm. Hơn nữa về mặt giao thương, gia đình nhà họ cũng rất có thế lực.
Nói đến truyền thống kinh doanh thì nó đã có từ ba trăm năm về trước, dinh thự này của nhà họ Hứa nghe nói cũng đã được hai trăm năm tuổi rồi.
Người đứng đầu nhà họ Hứa hiện nay là Hứa Chính Phong, đã mời các chuyên gia trong, ngoài nước đến nghiên cứu và sử dụng các phương pháp phục cổ, nên tứ hợp viện nhà họ Hứa đã khôi phục được vẻ cổ xưa ban đầu.
Hơn nữa phía trong, nhiều sàn gác đã được đổi hoặc gia cố lại. Sống ở đây tuy không thoái mái như ở biệt thự hiện đại, nhưng cả gia tộc nhà họ Hứa đều muốn ở đây chứ không muốn chuyển tới bất cứ biệt thự mới nào.
Đó là bởi vì nhà này mới chính là nơi quy tụ những thành phần cốt cán thực sự của nhà họ Hứa. Được vào sống trong dinh thự cổ này đều là những người thuộc tầng lớp máu mặt của gia tộc nhà họ, cũng tức là những hạt nhân có quyền thế trong tập đoàn Quốc Đông Hoa Hạ.
Mà cổ đông lớn nhất của tập đoàn Quốc Đông Hoa Hạ là Hứa Thị, chủ tịch hội đồng quản trị là Hứa Chính Phong. Ông ta đã ngoài năm mươi nhưng vẫn rất minh mẫn nhanh lẹ.
Giờ phút này, tầng cao nhất của tứ hợp viện hình tháp nhà họ Hứa vẫn sáng trưng đèn. Một thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Hoa tên Trương Chấn Lưu đang vội vã bước vào phòng Hứa Chính Phong.
Tầng áp mái cao nhất của tứ hợp viện nhà họ Hứa chính là nơi ở của Hứa Chính Phong. Nó được làm theo kiểu dãy, phía ngoài là một phòng khách, bên cạnh là phòng đọc sách, đi vào phía trong phòng đọc sách chính là phòng riêng của Hứa Chính Phong.
Ở giữa thông nhau bằng cửa vòm sáu cạnh. Bây giờ đã làm thêm hai tấm cửa kính cách âm có thể đẩy ra đẩy vào.
Hứa Chính Phong thường làm việc muộn, nhiều khi hay phải dùng những thứ như máy tính ảnh hưởng đến vợ đang nghỉ ngơi nên mới làm thêm cửa kính ấy để cách âm.
-Chấn Lưu, có chuyện gì vậy, muộn thế này sao còn tìm tôi?
Hứa Chính Phong chỉ vào chiếc ghế làm bằng gỗ Tử Đàn, ý mời Trương Chấn Lưu ngồi, sau đó vừa pha trà vừa hỏi.
Những lúc nghiêm túc Hứa Chính Phong có thể khiến người khác sợ nhưng khi bình thường ở cùng những người thân tín, ông ta lại rất thoải mái.
Những lúc như thế này thường là thuộc hạ thân tín xum xoe tranh pha trà lấy lòng nhưng Hứa Chính Phong lại có thói quen pha trà cho thuộc hạ.
Bằng cách ấy, ông ta khiến các thuộc hạ thân tín có cảm giác được yêu quý. Vì thế mà những thuộc hạ thân tín như Hứa Thị trước nay luôn bên cạnh Hứa Chính Phong, giúp cho tập toàn Quốc Đông trụ vững dù chịu ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế.
Người ta nói không sai: cái tâm con người cũng làm chuyển dời được núi Thái Sơn. Kết quả của thói quen ấy chính là sự cường thịnh của tập đoàn. Điều này thật đúng là khó tưởng tưởng!
-Ông chủ, cậu Tam lại gây chuyện rồi.
Trương Chấn Lưu vừa hớp trà vừa nói, khuôn mặt đầy lo âu.
-Gây chuyện? Nó gây ra chuyện còn ít hay sao? Có đáng để cậu nửa đêm phải chạy đến đây không, gọi một cú điện thoại cho tôi là được rồi.
Hứa Chính Phong mặc nhiên hết sức bình tĩnh, thản nhiên.
Con người Hứa Tam Cường kiêu ngạo nên gây rắc rối cũng là chuyện bình thường. Mặt khác Trương Chấn Lưu cũng chính là người Hứa Chính Phong cắt cử chuyên dọn những rắc rối mà Hứa Tam Cường gây ra ở tập đoàn Hoành Hoa.
Dù vậy nói xong, Hứa Chính Phong vẫn bất giác quay lại nhìn về phía cánh cửa cách âm.
Trương Chấn Lưu nhanh tay đóng cánh cửa thông giữa phòng khách với phòng đọc sách lại. Vì được cách âm nên bên ngoài không thể nghe thấy gì.
-Chuyện lần này thực ra cũng không lớn, việc cậu Tam làm cũng là đúng. Chẳng phải chúng ta cũng định xây dựng toàn nhà Quốc Đông ở khu Ngũ Mã và chuẩn bị quy hoạch khu kinh doanh đó sao? Cậu ba tự động làm nên tập đoàn con của tập đoàn Hoành Hoa là tập đoàn Đông Pha đã đàm phán với lãnh đạo khu Ngũ Mã về các hoạt động trong thời gian tới như là việc thu hồi đất.
Công tác thu hồi đất cũng tiến hành rất thuận lợi. Lãnh đạo Đảng ủy khu Ngũ Mã đều hết sức coi trọng việc tập đoàn Hoành Hoa cho xây dựng tòa nhà Quốc Đông ở khu này bởi vì sau khi xây dựng xong tòa nhà sẽ trở thành biểu tượng kiến trúc của khu Ngũ Mã.
Thời buổi bây giờ có vị lãnh đạo nào là không thích sĩ diện? Vì thế họ rất ủng hộ công việc của chúng ta. Chỉ có điều chỗ chính giữa của khu đất chúng ta chọn xây tòa nhà Quốc Đông lại có chút vấn đề
Trương Chấn Lưu vừa nói đến đây thì Hứa Chính Phong hỏi cắt ngang bằng giọng rất bình thản:
-Người đó có chút lai lịch đúng không?
-Cũng không hẳn như vậy ạ. Khu vực đó có biệt thự kiểu Âu cổ do người phương tây xây dựng từ đời Thanh.
Khu vực đó rất rộng gọi là biệt thự Lá Đỏ, cũng đáng để tìm hiểu. Lúc đó bọn tôi cũng đã cho người thương lượng với quản gia nhà bọn họ, đưa cho bọn họ mười triệu để chuyển đi nơi khác.
Nhưng quản gia nhà họ không đồng ý. Sau đó bọn tôi đòi gặp chủ nhà thì tên quản gia họ Cổ lại nói rằng ông chủ không rảnh.
Cứ như vậy bọn tôi không hề gặp được ông chủ. Không lâu sau ông quản gia họ Cổ già rồi nên một quản gia trẻ tuổi khác tên là Lý Thành đến thay thế trông nom biệt thự Lá Đỏ.
Trương Chấn Lưu bắt đầu kể.
-Cậu không đi kiểm tra sao? Chỉ cần đến trụ sở công an tra các hộ là rõ rồi.
Hứa Chính Phong chau mày hỏi lại.
Trương Chấn Lưu đáp lại:
-Tôi đã tra ra rồi. Đó là một thương nhân bình thường tên là Diệp Phàm. Nguồn truyện:
-Người này không có nền tảng, tại sao lại có được một khu rộng như biệt thự Lá Đỏ. Tôi nói cậu nghe nếu tính theo giá thị trường biệt thự ấy đáng giá khối tiền.
Hứa Chính Phong hỏi lại.
Trương Chấn Lưu bèn trả lời:
-Có lẽ là nhà giàu mới nổi. Trước kia khu dinh thự cổ ấy là do nhà họ Câu Trần ở phía Nam bán lại cho Diệp Phàm. Tuy nhiên, con người này rất thần bí, chúng tôi chưa bao giờ tận mắt gặp cả. Còn về biệt thự Lá Đỏ nói thực, tính theo thị trường thì giá nó không dưới ba mươi triệu thậm chí là lên đến bốn mươi triệu nhân dân tệ. Bởi vì biệt thự đó có giá trị cổ, về mặt này thì không thể ước lượng được.
-Các cậu cũng đưa cho họ ít quá đấy chứ. Ít nhất cũng đáng giá mười lăm triệu đúng không? Cậu Chấn Lưu ạ, làm kinh doanh có nhiều chỗ phải chi li tính toán thật nhưng trong một số trường hợp cũng không được ép giá người ta quá.
Con người ai cũng có tâm lí đấu tranh cả. Người có được cả một biệt thự cổ như thế dù là phất lên hay phát tài thì người ta ít nhất cũng là người có tiền, có đúng vậy không?
Tuy là tiền người ta so với chúng ta thì cũng chẳng thấm vào đâu nhưng mà gây khó dễ cho chúng ta thì họ lại có cách đấy.
Hứa Chính Phong chau mày nói.
-Bọn tôi cũng đã tìm hiểu thái độ của tên quản gia họ Lý, có thể thấy ông chủ của anh ta chắc chắn không đồng ý ban biệt thự đó. Thái độ của quản gia Lý rất kiên quyết hầu như không có cách nào để thương lượng lại. Hơn nữa tôi cũng nói rồi, dù anh có cho bên họ năm mươi triệu nhân dân tệ thì họ cũng chắc chắn từ chối bán lại thôi.
Trương Chấn Lưu đáp.