- Tấm lòng vàng, hôm nay anh ta đúng là người nổi tiếng rồi! Các tờ báo to nhỏ ở thành phố Bắc Kinh, chỉ thiếu tờ báo Đảng là chưa đăng.Không quảng cáo,toàn chữ.
Điền Giang người này sớm hiểu,chỉ có điều là người ta không lên tiếng thôi, cái này gọi là tấm lòng như biển cả.
Tuy nhiên, Khâu Hoa có thể cảm nhận được, đồng chí Điền Giang không tức giận mà trong đầu có chút buồn cười.
- Haha, anh đã sớm nhìn ra rồi à?
Khâu Hoa cười
- Lẽ nào anh nhìn không ra, rõ ràng có người muốn mà!
Điền Giang nói, sau đó, khuôn mặt kia đột nhiên ngẩng lên, nói:
- Việc này,tôi sẽ đề cập với lãnh đạo có liên quan của Ban tuyên giáo Trung ương. Có một số việc không được coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc. Báo chí là nền tảng tuyên truyền của Đảng, sao có thể trở thành lợi thế trong tay một số người, có chút vượt quá giới hạn rồi.
- Ừ,vốn dĩ tôi định gọi điện thoại cho ban Tuyên giáo Thành ủy hỏi thăm một chút. Chí ít, anh muốn đăng tin tức cũng được, nhưng phải đợi sự việc được diều tra rõ ràng rồi mới đăng. Anh đăng tin tùy tiện, vô trách nhiệm như vậy,với tính khícủa Diệp Phàm, bùng nổ thì sẽ không hợp tác với tòa soạn của anh. Đến khi đó bị gây sức ép toàn là những con tép. Họ trái lại ngồi hóng mát ở đâu đó rồi.
Khâu Hoa nói.
- Đợi chút,tôi còn có việc nói với anh, anh uống trà trước đã, tôi cho đồng chí Chính Phong đã.
Chủ nhiệm Điền nói,không lâu sau, tìm điện thoại trực tiếp gọi, nói:
- Đồng chí Chính Phong, tôi là Điền Giang, nghe nói hộp đêm Thang Đế hôm qua đã xảy ra chút xô xát nhỏ phải không? Hôm nay người trong cục anh đã bắt người có phải không?
Lúc đầu, Điền Giang không nghĩ sẽ hỏi thẳng như vậy. Nhưng không hỏi thẳng không được,thời gian không được phép kéo dài. Hễ hỏi tới việc bắt người thì có thể liên hệ trực tiếp đến thứ đồng chí Thiên Thông.
- Chủ nhiệm Điền,chào anh!
Cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh, Ngô Chính Phong đang dựa vào bàn làm việc chợp mắt, vừa nghe đến cái tên Điền Giang này, cả người xuýt chút nữa thì nhảy dựng lên, như phản ứng có điều kiện đứng nghiêm.Đầu óc có chút quay cuồng một lúc, trong lòng thầm kêu khổ,không thể tưởng trong Cục lại khiến mình gặp phiền toái.
Việc này đã đến nỗi chủ nhiệm Điền phải hỏi tới, vậy đó là việc quan trọng tới mức nào,tuy nhiên thời gian không có nhiều để anh ta kịp suy xét, Cục trưởng Ngô Chính Phong lập tức nói:
- Chủ nhiệm Điền, việc này tôi vẫn chưa rõ lắm, tôi lập tức tìm hiểu thêm rồi sẽ báo cáo lại với anh.
- Cho anh 10 phút.
Điền Giang nói, cuối cùng còn nói thêm một câu:
- Phải nhanh lên.
Đương nhiên, Ngô Chính Phong không hiểu ý thật sự của Điền Giang. Người ta là lo đồng chí Thiên Thông chịu uất ức rồi sẽ làm ầm ĩ lên. Nhưng Ngô Nhất Phong đã có chút kinh hãi từ lâu. Việc này Chủ nhiệm Điền giục gấp như vậy, chỉ cho có 10 phút.
Điền Giang cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại tìm hiểu tình hình.
- Lão Qúach, đêm qua ở Thang Đế đã xảy ra chuyện gì?Còn nữa, buổi sáng Cục điều ai đi bắt người, người bị bắt là ai?
Cục trưởng Ngô dồn dập hỏi Phó cục trưởng thường trực Qúach Canh Tân.
- Cục trưởng Ngô, tôi đang định báo với anh một chút về việc này.
Qúach Canh Tân trong lòng chợt lạnh, muốn kéo dài thời gian để sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầumột chút, làm thế nào thêm thắt từ để nói. Tối hôm qua đứa cháu đích thân đến nhà, Qúach Canh Tân không thể không ra tay bắt Thiên Thông và Tuyết Hồng.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Diệp Phàm này, anh ta tạm thời không dám động vào. Mà đứa cháu cũng có nói,đầu bò Diệp Phàm này không làm phiền đến Qúach Canh Tân, bên Lạc gia sẽ ra tay đánh.
Cho nên Phó cục Qúach mới quyết định ra tay. Bởi theo phân tích của bọn họ, Thiên Thông cùng với cô gái Tuyết Hồng kia cùng lắm chỉ là bạn của Diệp Phàm.
Hơn nữa, lúc ấy đã điều tra qua, Thiên Thông và Tuyết Hồng xuất thân bình thường, hai anh em đi xuất thân từ một vùng nông thôn nghèo khó.
Gia đình đó không có gì đặc biệt. Cho nên tạm thời chưa động tới Diệp Phàm. Dù sao,chức vị của Diệp Phàm thế nào, chính Qúach Canh Tân cũng không dám xem thường động vào Diệp Phàm.
Về phần người vai u thịt bắp kia, tạm thời vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc là người nào. Đương nhiên chính là Vương Nhân Bàng rồi..
- Nói nhanh, không kịp nữa rồi!
Cục trưởng Ngô thúc giục nói, biết gã này muốn kéo dài thời gian để nghĩ đối sách. Tuy nhiên chủ nhiệm Điền chỉ cho mười phút.
Qúach Canh Tân vừa nghe, đồng thời trong lòng rất sợ hãi. Hơn nữa trong lòng có chút căm tức. Thầm nhủ, mình tốt xấu gì cũng là Phó cục trưởng thường trực, anh tuy nói là cấp trên, thế nhưng cũng không thể la rầy tôi như tôi tớ được.
Lại nghĩ tới lần này là làm việc vì Thang Đế, cục trưởng Qúach tâm tình đã ổn định rất nhiều. Cố ý trì hoãn một lát.
Không thể tưởng tượng Cục trưởng đã thật sự nổi giạn rồi, hừ nói trong điện thoại:
- Đồng chí Qúach Canh Tân, tôi đại diện cho tổ chức hỏi anh, phải lập tức trả lời. Bằng không tôi sẽ đệ trình lên cuộc họp Đảng ủy điều tra việc này.
- Cục trưởng Ngô, chút chuyện nhỏ làm gì mà phải giận dữ đến vậy. Anh phải hỏi, đây là quyền lợi của cục trưởng cục thành phố. Nhưng dù sao cũng phải cho tôi sắp xếp lại sự việc một chút có phải hay không? Bằng không tôi báo cáo lung tung cho anh, xảy ra sai xót gì thì làm thế nào?
Qúach Canh Tân cũng hơi có vẻ tức giận, vốn dĩ hai người cung không hòa hợp gì, chỉ là bằng mặt chứ không bằng lòng mà thôi. Vẫn là có xu hướng xảy ra tình thế mâu thuẫn.
Cục trưởng Ngô biết mình quá vội vàng, tuy nhiên, không vội không được. Mấy câu nói như vậy vòng vo một hồi, hai phút đồng hồ lại trôi qua.
- Cục trưởng Qúach, nói thật với anh, vừa rồi Chủ nhiệm Điền của văn phòng Trung ương hỏi tôi, chỉ cho tôi thời gian mười phút, nếu anh muốn trì hoãn thì cứ hoãn đi, đến lúc đó tôi báo cáo sự thật là được rồi.
Cục trưởng Ngô lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ bụng, đè không chết anh, Quách tiểu tử.
- Điền...chủ nhiệm Điền, được, tôi lập tức báo cáo...
Qúach Canh Tân cảm thấy tim mình không chịu thua kém cứ thình thịch nhảy dựng lên, lập tức nói rõ sự tình.
Phút cuối cùng còn nhấn mạnh một câu:
- Cục trưởng Ngô, việc này tôi hoàn toàn làm theo quy tắc
- Quy tắc hay không, cái này, hiện nay tôi không dám nói với cậu điều gì cả?Việc này để cấp trên quyết, được rồi, cậu không phải tắt điện thoại, tôi báo cáo với chủ nhiệm Điền một chút.
Cục trưởng Ngô tắt điện thoại, lập tức báo cáo với đồng chí Điền Giang.
- Thế Kiệt à Thế Kiệt, đây là cú đâm rất sâu mà cậu dành cho tôi. Cũng không biết cấp trên có ý gì, chong chóng đo chiều gió này chỉ hướng nào.Tuy nhiên dù đã có người đâm tới chỗ của chủ nhiệm Điền, khẳng định là bắt không đúng người rồi, đồ chết tiệt này, sao tôi lại ngu ngốc ra tay vậy....
Qúach Canh Tân mặt nghiêm lại, đi qua đi lại trong phòng, anh ta hối hận muốn đâm vào tường.
Phút cuối cùng, cục trưởng Ngô rất cung kính xin chỉ thị nói:
- Chủ nhiệm Điền, do tôi làm việc sơ suất. Có một số việc xử lý không ổn, xin anh ra chỉ thị."
- Chỉ thị thì không cần thiết, anh là cục trưởng, phạm vi quản lý rộng,anh cũng bận.
Điền Giang nói, sau đó trầm ngâm một lúc nói:
- Đồng chí Thiên Thông làm việc ở phòng cảnh vệ, chỗ đó không thể thiếu anh ta. Hơn nữa anh phải chú ý công tác bảo mật một chút. Anh cũng là một Đảng viên lão thành rồi, tôi tin tưởng anh hiểu chútnguyên tắc này.
Điền Giang đặt điện thoại xuống.
- Anh ta hiểu ý của anh chứ?
Khâu Hoa sợ liếc nhìn Điền Giang nói, chủ yếu là do cục trưởng Ngô phản ứng chậm nửa nhịp, vượt quá thời gian
- Chút việc này mà không tìm hiểu rõ được, anh ta còn còn có thể ngồi vữn không?
Điền Giang nói.
- Haiz...
Khâu Hoa thở dài,liếc nhìn Điền Giang, nói;
- Hai con người tính khí quái gở cùng làm việc, sau đây lại rách việc cho mà xem.
Tuy nhiên, xuất phát điểm của đồng chí Diệp Phàm là tốt. Nên mặc dù nói tính khí có chút nóng nảy, cái này, phỏng chừng cũng không liên quan gì tới việc thân thủ giỏi của hắn.
Hắn có thể tới chỗ của chúng ta, hai chúng ta cũng từng tìm hiểu kỹ lưỡng về hắn. Hắn chưa hề làm việc gì không hợp pháp hợp lí cả, đều là đứng về phía dân.
- Haha,chính là khối tròn bóng này vẫn phải mài mới được. Cũng là vì nhân dân mà làm việc, có những việc không xử lí như này thì có thể xử lí như kia mà! Trăm sông đổ về một biển, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi. Cần gì phải đối đầu chảy máu phải không? Tuy nhiên,tôi thật sự rất khâm phục dũng khí của anh ta. Có một lần tôi nghe hình như chủ tịch có nhắc tới câu như vây, rất có ý nghĩa.
Điền Giang cười.
- Có ý nghĩa, có ý nghĩa.
Khâu Hoa cũng nói một tiếng, mỉm cười.
- Cục Trưởng Qúach, hai đồng chí Thiên Thông và Tuyết Hồng hiện đang bị giam ở đâu?
Cục trưởng Ngô lập tức nối điện thoại với Qúach Canh Tân.
- Nhà giam Hồ Sơn.
Qúach Canh Tân không dám chậm trễ, mấy phút ngắn ngủi, lão già này tưởng chừng như vài năm, có lẽ, mấy phút ngắn ngủi này có thể quyết định "hướng đi"của chính mình
- Anh làm tốt lắm, một chuyện nhỏ nhặt mà giam người ta vào nhà giam Hồ Sơn. Đó là chỗ giam người như nào, anh còn không rõ sao? Chuyện anh gây ra, tự mình đi mà giải quyết. Tuy nhiên, lập tức thả người, lập tức.
Cục trưởng Ngô không nói dài dòng, sau đó còn nói thêm một câu:
- Tốt nhất, anh đích thân tới đó một chuyến.
- Được rồi, tôi lập tức đi.
Qúach Canh Tân trả lời rõ ràng, lập tứcvọt xuống dưới lầu với tốc độ trăm mét trên giờ. Kéo chuông cảnh báo, xông thẳng ra ngoài.
- Đồng chí Thiên Thông, vừa rồi đều là hiểu lầm, giờ đã điều tra rõ ràng rồi, việc này không có liên quan đến đồng chí, đồng chí có thể đi rồi.
Bên ngoàinhà giam Hổ Sơn là trại tạm giam.
Nơi này tạm giữ những người bị tình nghi trong những cụ án quan trọng. Cho nên trại tạm giam Hổ Sơn đâu cũng là tường đồng vách sắt, muốn ra ngoài, điều đó tưởng chừng như không thể, Qúach Canh Tân mặt hơi đỏ nói với đồng chí Thiên Thông.
- Em gái Tuyết Hồng của tôi đâu?
Thiên Thông lướt mắt nhìn anh ta một cái,lạnh lùng hừ nói.
- Ngay cách đây không xa, sẽ có người đưa đến.
Qúach Canh Tân nói, trong lòng âm thầm kêu khổ.Một lúc sau, Tuyết Hồng được hai nữ cảnh sát đỡ tới.
Sao lại thế này?
Thiên Thông nhìn thấy em gái mình còn phải cần người dìu, trong lòng trấn động, hai tiếng "bá, bá", hai nữ cảnh sát bị anh ta đẩy xuống đất, đỡ cô em gái Tuyết Hồng, hỏi.
- Bọn họ đánh em, anh, anh xem em mặt mày hốc hác. Trên người còn đau như sắp nứt ra rồi.
Tuyết Hồng ngấn đầy nước mắt.
- Ai làm?
Thiên Thông gần như là rống ra tiếng này.
- Chính là cái tên hung bá tối hôm qua, tên là Tiết công tử gì đó. Khi em mới bị bắt vào đã bị tách khỏi anh rồi.
Không lâu sau, thằng khốn kia dẫn theo hai người đến đây. Vừa vào đã đá em mấy cái, còn cho em mấy cái bạt tai.
Em bị bọn họ dùng súng chỉ vào, bị còng tay ở trên ghế sắt, toàn thân bị đánh sắp nát ra rồi. Tên ác bá kia còn nói phải lột sạch em để cho lúc anh em của anh hưởng thụ!
Tuyết Hồng rất chưa từng chịu ức hiếp như vậy.
- Mẹ nó, ông nói, Tiết nhị công tử ở đâu, dẫn đến đây cho tôi!
Thiên Thông kia đỏ mắt, hùng hổ chỉ vào Qúach Canh Tân hét lên.
- Đồng chí Thiên Thông, hiểu lầm, chỉ do hiểu lầm. Cái này...
Trong lòng Qúach Canh Tân cứ kêu khổ, khẩn trương nói, muốn ba phải.