- Thôi được rồi, chủ tịch Tần, chúng ta nhanh chóng bàn giao lại công việc thôi. Tiếp theo phía bên tôi còn có cuộc họp.
Cung Khai Hà nghiêm nghị nói.
- Qua quá trình nghiên cứu.... Đồng chí Lý Khiếu Phong sẽ không đảm nhiệm vị trí ủy viên Đảng ủy Tổ A, ủy viên ban thường vụ Tổ A nữa, quyết định điều động đồng chí Dương Quốc Đào làm ủy viên đảng ủy, ủy viên thường vụ tổ A, kết hợp cùng đồng chí Kế Vĩnh Viễn đảm đương công việc thẩm tra chính trị.
Chủ tịch Tần vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút gì đó kì lạ.
Việc này chắc chắn là do bên cộng hòa muốn tăng cường sự can thiệp vào tổ A. Trong số các ủy viên bên đảng ủy đã có một đồng chí tên Lan Viễn Kim là chủ nhiệm phòng liên lạc quân sự rồi. Không ngờ giờ lại điều động thêm Dương Quốc Đào xuống làm công tác thẩm tra chính trị nữa.
Trong số chín ghế chủ chốt của tổ A thì đã có hai ghế là của bên quân đội. Hơn nữa tướng quân Đới Thành cũng không phải là thành viên nội bộ chính thức mà là nhân viên của phòng liên lạc thuộc bộ chính trị tại tổ A.
Trừ ba người này ra thì những thành viên Đảng ủy thực sự của tổ A chỉ còn lại Cung Khai Hà, Tây Môn Đông Hồng, Lâm Quốc Đống, Thôi Kim Đồng và Kế Vĩnh Viễn.
Lý Khiếu Phong bị loại ra khỏi vòng nắm quyền lực của tổ A. Điều này khiến Cung Khai Hà rất đau đầu.
Bởi vì khi còn là thành viên đảng ủy, Lý Khiếu Phong đã giúp đỡ tổ A khá nhiều. Lý Khiếu Phong là người có uy tín lớn, tư cách tốt. Những lúc tứcc giận ông ta còn dám dọa nạt cả một vài đồng chí khác bên quân ủy.
Tất nhiên việc thay đổi nhân sự lần này Đường Hạo Đông đã thông báo trước với Cung Khai Hà. Các đồng chí khác đều tuyệt đối không biết.
Cung Khai Hà không lên tiếng chứng tỏ ông ta cũng đã đồng ý quyết định này. Nhiều khi Cung Khai Hà cũng thực sự không biết làm cách nào. Nếu không đồng ý mà đứng lên phản đối thì người ta lại nói ra nói vào rằng tổ A chủ nghĩa cá nhân, muốn tạo lập một tổ chức riêng gì đó. Nếu chuyện này mà xảy ra thật thì bản thân Cung Khai Hà cũng không gánh vác được.
Sau khi tuyên bố xong, phó chủ tịch Tần ra về.
Cung Khai Hà vẫn ngồi đó, nghiêm nghị nhìn khắp phòng một lượt rồi nói:
- Việc điều động thêm nhân sự ngày hôm nay đã tăng thêm
sức mạnh cho tổ A, hoàn thiện hơn nữa bộ máy then chốt. Đồng chí Dương Quốc Đào làm bên thẩm tra chính trị, về phương diện này đồng chí có rất nhiều kinh nghiệm.
Tổ A là một tổ chức như thế nào, tất cả chúng ta đều biết rõ. Chỉ cần lọt vào tổ ta một người không xứng đáng thì thiệt hại cho chúng ta, cho quốc gia sẽ là vô kể. Vì vậy tôi hi vọng đồng chí Quốc Đào mới được điều động về sẽ luôn làm tốt công tác thẩm tra chính trị, thẩm tra một cách nghiêm ngặt. Công việc này tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất quan trọng, không thể thiếu.
- Tôi sẽ cố gắng.
Dương Quốc Đào nghiêm chỉnh đáp lại lời Cung Khai Hà.
- Sau đây chúng ta sẽ bàn bạc tiếp một số vấn đề còn tồn tại từ sau trận mê cung tử vong lần trước.
Cung Khai Hà nói, ra hiệu cho Đới Thành:
- Xin mời đồng chí Đới Thành.
Vì có hai đồng chí mới đến nên Đới Thành lược thuật lại trận mê cung tử vong.
Sau đó, Đới tướng quân dừng lại, uống ngụm trà để hai đồng chí mới có khoảng thời gian nhỏ tiếp thu rồi mới nói tiếp:
- Sau trận mê cung đó, thi thể thần bí phát hiện ra vẫn đang được các chuyên gia bên tổ khoa học năng lượng tiếp tục nghiên cứu.
Sau khi tiến hành các biện pháp kiểm định, về cơ bản có thể khẳng định rằng thi thể đó không phải là thi thể người ngoài hành tinh như vẫn đồn đại mà đích thực là thi thể người trái đất.
Thi thể này ước chừng từ khoảng hơn một nghìn năm trăm năm trước công nguyên. Nhưng ở đâu thì chúng ta còn chưa xác định được. Nếu như có cả một thi thể hoàn thiện thì có lẽ chúng ta sẽ biết thêm được nhiều thông tin.
Thế nhưng rất đáng tiếc là thi thể này lại nằm trong tay cả ba nước: nước ta, Nga và Mỹ. Phần chúng ta có được là phần nhiều nhất.
Nhưng điều này chưa phải là yếu tố quan trọng nhất. Quan trọng hơn là khi đó, phía dưới thi thể có một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này có lẽ chính là tấm bản đồ thần bí có thể mở được mê cung.
Nói đúng hơn, cái bản đồ có ghi rõ một nơi nào đó. Chỉ có điều khi đó tấm bản đồ bị xé thành bốn miếng, chỉ có một miếng thì quả thật rất khó phán đoán.
Hơn nữa các chuyên gia cũng cho rằng, tấm bản đồ này đi kèm theo thi thể kia nên ít nhất nó cũng có ba bốn nghìn năm tuổi rồi.
Một tấm bản đồ cổ xưa như thế dù có ghi lại đặc điểm địa hình của một vùng đất nào đó thì do trái đất đã trải qua hàng nghìn năm biến đổi rồi, nên rất nhiều vùng đất đã thay đổi đáng kể.
Cho dù có ghép được bốn miếng bản đồ lại với nhau thì tìm được vùng đất đó cũng là một điều rất khó.
Tuy vậy dù có thế nào, các nước có được các miếng bản đồ đều rất hứng thú với nó. Thời gian này tổ chức đặc nhiệm của cả ba nước đã hợp tác với nhau.
Tức là đem ba miếng bản đồ ghép lại với nhau, cùng nhau nghiên cứu tìm hiểu, nếu phát hiện ra kết quả gì thì cả ba nước sẽ cùng được hưởng. Đây là một việc rất quan trọng. Chúng ta cùng thảo luận một chút về ý của tổ trường Cung.
Nếu như cảm thấy có thể đồng ý chúng ta sẽ trình lên ủy ban thường vụ bộ chính trị theo hình thức biểu quyết tập thể. Nếu cấp trên phê duyệt chúng ta có thể liên lạc với bên Mỹ và Nga để bàn về công việc cụ thể rồi.
- - Chẳng phải lúc đó đồng chí Diệp Phàm cướp lại một trong bốn mảnh bản đồ rơi vào tay tổ chức Shinto của Nhật rồi sao? Vậy là chúng ta có đến hai mảnh rồi, như vậy là cũng gần một nửa bản đồ rồi có đúng không? Còn một vấn đề nữa là niên đại của tấm bản đồ còn cách xa thời đại chúng ta hơn cả niên đại của thi thể kia. Hơn bốn nghìn năm trước, tấm bản đồ này xuất hiện ở đâu? Được làm từ chất liệu gì? Tại sao nó lại có thể tồn tại được đến hơn bốn nghìn năm? Nếu là bản đồ khắc trên đá thì có lẽ cũng đã bị bào mòn rồi.
Tố phó Thôi Kim Đồng đặt ra vấn đề.
- Đúng vậy, bốn mảnh bản đồ thì chúng ta đã giữ tới một nửa. Chúng ta phải đặt ra yêu cầu, nếu như tìm thấy địa điểm được ám chỉ qua tấm bản đồ, nếu phát hiện ra thứ gì thì chúng ta phải được hưởng một nửa.
Bởi vì bản đồ chúng ta cũng giữ một nửa mà. Còn về việc tại sao bản đồ và thi thể tìm thấy không cùng niên đại với nhau, tôi nghĩ nếu suy đoán một chút thì cũng thấy điều này là bình thường.
Tấm bản đồ này có lẽ không phải là của thi thể kia. Có thể người đó nhặt được hoặc là tổ tiên để lại
Hơn nữa vấn đề tấm bản đồ được làm từ chất liệu gì mới là thứ khiến đội đặc nhiệm các nước hứng thú nhất. Bởi vì chất liệu làm bản đồ không phải là thứ chất liệu có ở trái đất.
Nếu không thì ít nhất đến bây giờ chúng ta cũng chưa phát hiện ra loại chất liệu nào tương tự như thế. Các chuyên gia của tổ khoa học năng lượng đã so sánh nó với hàng ngàn các chất liệu khác nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra được chất liệu ban đầu.
Một điều kì lạ nữa ở đây là ngoài việc thành phần của nó khó kiểm nghiệm thì trên tấm bản đồ còn có dấu vết bút tích của người ngoài hành tinh
Đới Thành vừa nói đến đây thì Kế Vĩnh Viễn gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, chúng ta nắm giữ đến một nửa bản đồ.
Chỉ có điều, tấm bản đồ thần bí này quả thực khiến chúng ta phí không ít tâm huyết. Nếu như có thể tìm hiểu ra được thì không chừng đây chính là một bước đột phá quan trọng.
Tấm bản đồ trải qua bốn năm nghìn năm mà vẫn còn nguyên vẹn được như vậy. Điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy vô cùng to lớn với khảo cổ, nhân văn và ngành công nghiệp giấy ngày nay.
Chỉ có điều người trong đội Hải Lang của Mỹ và đội Hồng Quân của Nga đều không đồng ý. Đội trưởng Brown của đội Hải Lang và đội trưởng Micro Krakow của đội Hồng quân đều đã lật lọng rồi.
Họ nói rằng nếu chúng ta muốn nắm giữ một nửa số phát hiện ra thì họ sẽ không phối hợp ghép bản đồ. Đến lúc đó chúng ta sẽ chỉ có hai mảnh bản đồ và không có được hai mảnh khác trong tay họ để ghép lại.
Lúc đó thì chỉ có thể giương mắt ra nhìn chứ không thể tìm ra được nơi bí mật đang nghi ngờ có cất giấu phi thuyền của người ngoài hành tinh.
Đới Thành nói.
- Sao cơ? Brown và Micro Krakow thật là tham lam và thâm hiểm. Rõ ràng chúng ta có tới một nửa tấm bản đồ, họ còn muốn chia ba ra sao? Nếu không có hai mảnh bản đồ của chúng ta thì những thứ họ đang nắm giữ cũng chỉ là hai mảnh giấy vụn, có tác dụng gì chứ? Tiên sư chúng nó, chúng nó định giở trò gì chứ?
Giọng điệu Thôi Kim Đồng rất tức giận thậm chí ông ta còn chửi thề.
- Cứ như thế này thì tình hình bế tắc thật. Dù có nhanh chóng nghiên cứu ra được thì cũng giống như Kế tướng quân vừa nói.
Tổ A chúng ta không phải là một đội chỉ biết đến vũ lực. Nhưng đối với những thứ có lợi cho nước, cho dân, cho các lĩnh vực khoa học khác nhau thì chúng ta quyết giành lấy.
Tấm bản đồ chắc chắn có ý nghĩa lớn cho sự đột phá củangành công nghiệp giấy nước ta.
Lúc đó đội phó thường vụ mới nhậm chức Tây Môn Đông Hồng vừa thở dài vừa nói.
Làm thế nào để phá vỡ được tình hình bế tắc lúc này? Xin mời các đồng chí cho ý kiến. Chúng ta là những ủy viên then chốt của đội đặc nhiệm, là thành viên tạo nên nó. Việc lớn như thế này
lại có lợi cho quốc gia, cho việc gây dựng đội ngũ, cho đời sống của nhân dân, chúng ta không thể nào để mảnh bản đồ kia biến thành mảnh giấy vụn.
Tôi nghĩ Brown và Micro KraKow cũng không muốn nhìn thấy cục diện bế tắc này. Có khi họ còn nóng lòng hơn chúng ta.
Đây chính là lúc thử lòng nhẫn nại. Ai không chịu được thì sẽ bị người khác chiếm đoạt quyền lợi của chính mình.
Các đồng chí nói xem chúng ta nên tiếp tục kiên nhẫn hay nhượng bộ một bước, cùng nhau tìm hiểu để vạch trần sự thật mới là điều quan trọng nhất?
Cung Khai Hà nói.
- Tiếp tục thì sẽ không có lợi cho cả ba bên, tất cả chúng ta đều có tâm lí nôn nóng muốn ghép các mảnh bản đồ lại, chỉ có điều chưa đi đến thống nhất về việc phân chia quyền lợi công bằng được. Vì vậy mấu chốt là ở chỗ phải tìm ra được cách cân bằng quyền lợi giữa các bên.
Diệp Phàm nói chen vào. Hắn nhìn mọi người rồi tiếp tục:
- Tôi nghĩ ra một cách, cả ba bên đều nhượng bộ, mọi người thấy thế nào?
- Nhượng bộ như thế nào, đồng chí Diệp Phàm, đồng chí hãy nói cụ thể hơn.
Cung Khai Hà nhìn Diệp Phàm hỏi lại.
- Chúng ta đòi một nửa, Brown và Micro KraKow thấy như thế quá nhiều. Bọn họ nghĩ hai nước bọn họ chỉ được một nửa nên không phục. Còn nếu bọn họ muốn lấy ba phần, thì chúng ta lại thiệt thòi.
Bởi vì chúng ta giữ hai mảnh bản đồ nên tình thế mới đi vào bế tắc như vậy. Nếu cả ba bên cùng nhượng bộ, không cần chia số đạt được thành ba phần hay bốn phần,
mà chia thành năm phần. Chúng ta nắm giữ hai mảnh bản đồ nên nếu tìm ra được nơi bí ẩn đó mà lại có được thu hoạch gì thì chúng ta đòi hai phần trong tổng số năm phần đó.
Còn bọn họ mỗi bên một phần rưỡi. Như thế chúng ta sẽ chịu thiệt một chút nhưng còn hơn là cứ khư khữ giữ để các mảnh bản đồ trở thành phế phẩm. Khi đó cả ba bên giương mắt lên nhìn cũng chẳng ích gì, có đúng vậy không?
Diệp Phàm giải thích.
- Phương án này nghe cũng có vẻ có lí.
Kế Vĩnh Viễn vừa vuốt cằm vừa nói tiếp:
- Chúng ta tuy có chịu thiệt thòi một chút nhưng đúng như đồng chí Diệp Phàm nói, như thế còn hơn là để bản đồ trở thành phế phẩm. Hơn nữa, ít nhất chúng ta cũng được hai phần năm. Còn bọn họ nếu chia ra thì mỗi bên cũng chỉ được một phần rưỡi của năm phần, tức là vẫn ít hơn chúng ta một chút.