Huống hồ, trọng điểm điều tra của Tổ trưởng Bao chính là miệng giếng số 7, mà giếng này cũng tương đối khả nghi. Có chuyện gì không thể phơi bày ra ánh sáng mà đến miệng giếng cũng không dám cho người khác nhìn qua một cái.
Tổ trưởng Bao khi ấy chỉ là muốn xem khu vực bên ngoài giếng số 7, chứ cũng không nói là nhất định phải xuống dưới. Giếng đã bị bịt cũng đã cả năm trời rồi, thằng ngốc cũng biết là không thể vào, vậy chẳng phải là tìm đường chết sao?
Bao Nghị làm lãnh đạo tối cao của tổ điều tra, phải chịu trách nhiệm với sinh mạng của toàn bộ các đồng chí trong tổ. Không nói cái khác, chẳng lẽ đồng chí Bao Nghị lại không quý trọng sinh mạng của chính mình?
Đạo lý đến đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được, một cục trưởng công an như Bao Nghị lại không hiểu quan hệ lợi hại trong đó sao. Đơn giản là chỉ làm bừa thôi.
Về điểm này, mỏ than Hải Sơn căn bản không có lý. Không ngờ có vài đồng chí trong số chúng ta lại đem thuyết pháp hoang đường này ra nói trong hội nghị.
Tôi hy vọng các đồng chí động não. Uỷ ban nhân dân thành phố có góc độ và lập trường của mình. Các đồng chí thấy chuyện mỏ than Hải Sơn ngừng sản xuất chỉnh đốn, xét về khía cạnh kinh tế thì đúng là không có lợi cho thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Nhưng, trước kia tôi cũng đã từng nói, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Loại sự việc như này, nếu cứ để nó tiếp diễn, sao còn cần đến Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố, còn cần cục Công an thành phố, viện kiểm sát để làm gì?
Nói khó nghe một chút, nếu cứ để như vậy, nước cũng chẳng còn là nước nữa.
Diệp Phàm ngôn từ vô cùng sắc bén, phê bình Tất Vân Phong trước mặt mọi người.
Khuôn mặt Tất Vân Lý lập tức tím như gan lợn, mở miệng định nói, tuy nhiên, cuối cùng không thốt ra lời.
Đây chính là công khai chống lại nhân vật số một của Thành ủy. Hơn nữa còn là chống lại ngay trước mắt các lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân tỉnh, như vậy sẽ có thể để lại ấn tượng xấu về người đó trong lòng các vị lãnh đạo.
Việc này, cho dù chính xác là có lý lẽ hay không, thì cũng phải chú ý hoàn cảnh. Tuy nhiên lão Tất cuối cùng vẫn chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn Khổng Đoan.
- Phó chủ tịch tỉnh Vu, ông đã xuống đây rồi, ông cứ trực tiếp ra lệnh là được.
Lỗ Đoan nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi:
- Bí thư Diệp, anh thấy vậy được không?
Khổng Đoan nói vậy đương nhiên là vì thấy có dấu hiệu Chủ tịch Vu tuyệt đối sẽ không ủng hộ chủ trương của Diệp Phàm. Cho nên mới định mượn "Vu" đàn áp "Diệp"
- Haha, tôi tin lã Chủ tịch Vu sẽ làm theo lẽ công bằng. Chủ tịch Vu cũng là nhân viên chính phủ, chuyện cùi chỏ quẹo ra bên ngoài, tin là tuyệt đối sẽ không làm, đúng không chủ tịch Vu?
Tất Vân Lý và Cao Thành hận không thể xông lên tát cho hắn một cái, lòng thầm trách, thật đen tối. Một khi anh đã nói ra lời này, sao Chủ tịch Vu còn hạ chỉ thị được. Nếu thật sự ra lệnh, rồi cùi chỏ lại quẹo đến con em anh thì…
- Haha, đúng như Bí thư Diệp đã nói, Vu Tiền Lâm tôi không thể làm những việc gây tổn hại cho chính phủ. Tuy nhiên, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là một doanh nghiệp nộp số thuế lớn, nếu ngừng sản xuất một ngày, tổn thất cả triệu.
Tương đương với cả nước một ngày sẽ tổn thất hơn hai triệu thu nhập từ thuế. Còn tổn thất kinh tế trực tiếp của thành phố Đồng Lĩnh các cậu còn lớn hơn.
Làm sao để tìm được một điểm cân bằng mà vừa có thế tiếp tục tiến hành công tác điều tra, cũng có thể khiến doanh nghiệp không quá thiệt thòi, càng không thể để người dân thành phố Đồng Lĩnh bị thiệt.
Tôi nghĩ, có phải nên buông lỏng phong tỏa một chút không?
Phó chủ tịch Vu ba phải, kỳ thật, trong giọng nói vẫn có xu hướng nghiêng về phía tập đoàn Thiên Mộc.
Cao Thành vừa thấy vậy, lập tức hùa vào:
- Phó chủ tịch Vu, cái này, buông lỏng phong tỏa một chút, có thể chỉ thị rõ ràng hơn được không. Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh xin chấp hành chỉ thị của Uỷ ban nhân dân tỉnh.
- Đúng vậy, Chủ tịch Vu, việc buông lỏng phong tỏa này có phải là không cần phải yêu cầu tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc ngừng sản xuất chỉnh đốn hay không.
Mà là sản xuất thì cứ sản xuất, còn chúng ta điều tra thì cứ tiến hành điều tra. Đương nhiên chuyện bọn họ đánh người thì nhất định phải xử lý, ví dụ như bồi thường tiền, xứ lý kẻ đánh người.
Hơn nữa, yêu cầu bọn họ phối hợp chặt chẽ với tổ điều tra, không được gây sự tiếp.
Tất Vân Lý thốt ra, đương nhiên là để trả đũa sự khó chịu mà Diệp Phàm gây ra khi nãy.
- Đề nghị của đồng chí Tất Vân Lý rất có tính xây dựng. Đồng chí Cao Thành yêu cầu Uỷ ban nhân dân tỉnh ra chỉ thị cụ thể, tôi thấy đề nghị của đồng chí Tất Vân Lý cũng khá được. Bí thư Diệp, Chủ tịch Cao, hai người thấy sao? Nếu thấy được thì cứ làm theo đề nghị của đồng chí Tất Vân Lý, được không?
Chủ tịch Vu đúng là gừng càng già càng cay, tự mình không nói ra lại đổ trách nhiệm lên người đồng chí Tất Vân Lý, hơn nữa, cũng là ép buộc Diệp Phàm.
Đồng chí lão Tất giận thiếu chút nữa văng tục, thật đúng là muốn vả vào miệng mình một cái. Lời này của Chủ tịch Vu khác nào đẩy mình tới chỗ càng đối nghịch hơn với Diệp Phàm. Lúc này, đồng chí lão Tất đúng là hối hận lắm rồi.
- Ừ, đề nghị của đồng chí Tất Vân Lý không tồi. Nếu Bí thư Diệp cảm thấy được thì Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ thi hành theo cách này.
Cao Thành thuận thế kết luận, hai mặt giáp công hướng về phía Diệp Phàm.
- Như vậy chỉ sợ không thỏa đáng.
Lúc này, đột nhiên phát ra một giọng nói lạc điệu. Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn, phát hiện là Bí thư Thị ủy Chương Hà, đồng chí Vương Long Đông.
- Đồng chí Long Đông, cơm không thể ăn linh tinh, lời không thể nói bừa, lời này của anh có ý gì?
Tất Vân Lý trừng mắt hỏi. Cảm thấy đồng chí Vương Long Đông căn bản là đang gây sự, công nhiên chống đối với mình. Hơn nữa, không ngờ còn không đếm xỉa đến quan điểm của Chủ tịch tỉnh.
- Tôi chẳng có ý gì cả. Cũng không phải không tôn trọng lãnh đạo. Đề nghị này đã là đồng chí Phó chủ tịch Tất nói ra, nhân tiện toàn bộ thành viên thường vụ Thành ủy đều ở đây, vậy có thể thảo luận một chút.
Lời này của Phó chủ tịch Tất lại khiến người khác khó hiểu rồi. Chẳng lẽ để các đồng chí có cơ hội thảo luận dân chủ một chút cũng không cho. Vừa rồi Phó chủ tịch tỉnh Vu cũng nói việc này mọi người cùng thảo luận một chút rồi mới quyết định là gì?
Nếu Phó chủ tịch Vu và Bí thư Diệp đều không tỏ thái độ gì thì cứ làm theo phương pháp này. Vậy Vương Long Đông tôi đề xuất chút nghi ngờ thì có gì là sai? Hơn nữa, vừa rồi Phó chủ tịch Vu cũng nói, đây là đề nghị của Phó chủ tịch Tất.
Nếu đây là đề nghị của Chủ tịch Vu, Vương Long Đông tôi tuyệt đối làm theo chỉ thị của lãnh đạo, quyết không hai lời.
Vương Long Đông mồm mép thật lợi hại, thiếu chút nữa khiến Tất Vân Lý á khẩu không nói được gì.
Diệp Phàm âm thầm giơ ngón tay cái lên. Vừa rồi bị Chủ tịch Vu ép, Diệp Phàm không tiện mở miệng. Nếu không tiếp thu đề nghị của Tất Vân Lý, thì phải chống đối với Phó chủ tịch tỉnh, đây là không nể mặt lãnh đạo.
Nếu đồng ý, Diệp Phàm chắc chắn không cam lòng. Cho nên, ánh mắt ra hiệu một chút cho Vương Long Đông. Vương Long Đông đương nhiên ngầm hiểu, lập tức nhảy ra phản đối.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của Vương Long Đông, có thể nói chỉ có một mình Diệp Phàm. Mũ quan của anh ta chính là do Diệp Phàm giành cho. Không có Diệp Phàm thì vốn không có Vương Long Đông ngày hôm nay. Cho nên, anh ta không hề nghĩ ngợi, cũng không đếm xỉa gì.
- Đúng vậy, vừa rồi Chủ tịch Vu có chỉ thị mọi người thảo luận một chút. Vừa rồi chúng ta đều chưa nói ra ý kiến của mình, chính là trước hết muốn nghe ý kiến của vài vị lãnh đạo.
Lúc này nếu đã chưa quyết định, chúng ta cũng nên nói ra suy nghĩ của mình một chút. Tôi cũng thấy chuyện này có phần không thỏa đáng lắm.
Tập đoàn Thiên Mộc đó, đến cả các đồng chí của tổ điều tra liên hợp của cục Công an và Viện kiểm sát mà cũng đám đánh. Hơn nữa còn không thèm quan tâm đến sống chết, cái này căn bản là không thèm đếm xỉa đến luật pháp, công khai miệt thị pháp luật.
Căn bản không coi Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố ra gì. Đối với một doanh nghiệp kiêu ngạo, ngông cuồng vô độ như vậy, thật sự nếu không ngừng sản xuất chỉnh đốn, còn chẳng phải sẽ thành hiện tượng "trên làm dưới theo" sao, cuối cùng, mấy doanh nghiệp cứng đầu đó kết thành một sợi dây thừng, còn để cho chính quyền quản lý nữa hay không.
Cho nên, chỉnh đốn là điều tất yếu. Đương nhiên, chúng ta có thể yêu cầu tổ điều tra đẩy nhanh tiến trình điều tra, để mỏ than Hải Sơn khôi phục sản xuất càng sớm càng tốt.
Lúc này, Trưởng ban Thư ký Mễ Nguyệt lập trường kiên định ủng hộ cách nói của đồng chí Vương Long Đông, thật ra chính là đang ủng hộ Diệp Phàm. Người mắt sáng thì đều có thể nhìn ra.
- Việc này tốt nhất là không phải bàn nữa, hội nghị thường vụ lần trước cũng bàn rồi. Hơn nữa, vừa rồi đồng chí Chủ tịch tỉnh cũng đã nói.
Phải tìm được một điểm cân bằng để tiến hành công việc. Vừa để doanh nghiệp không phải ngừng sản xuất, cũng có thể khiến tổ điều tra tiếp tục tiến hành điều tra.
Chuyện một công đôi việc, sao chúng ta lại không làm? Hơn nữa, về mặt tài chính của thành phố sẽ không phải chịu bất cứ tổn thất nào, đây chính là việc làm ích nước lợi dân.
Khổng Đoan rút cục cũng đứng ra nói hộ ông bạn nối khố.
- Như vậy rất không công bằng với các đồng chí của tổ điều tra, không xử lý thì còn đâu phép nước? Đến cả việc đánh cho cục trưởng Công an bị thương nặng cũng không bị xử lý gì.
Tôi cho rằng phải nặng tay xử lý tập đoàn Thiên Mộc. Mấy năm nay, những hành vi mà chúng ta mắt thấy tai nghe về tập đoàn Thiên Mộc còn chưa đủ nhiều sao?
Bao nhiêu năm nay, chúng ta cứ mặc kệ, nếu cứ để bọn họ muốn làm gì thì làm như vậy, chỉ sợ thành phố Đồng Lĩnh này sắp biến thành thiên hạ của tập đoàn Thiên Mộc. Trong chuyện này tôi ủng hộ quyết định xử lý nghiêm khắc của Bí thư Diệp.
Phải xây dựng hình tượng của Uỷ ban nhân dân thành phố. Để cho những doanh nghiệp có suy nghĩ bất lương như này đều phải nhìn vào, phải sản xuất theo nền nếp, kinh doanh hợp pháp, tôn trọng sự quản lý của chính quyền thì mới ổn.
Việc này, kết luận một câu, kiếm tiền mà, phải đi theo con đường chính đạo.
Tư lệnh quân phân khu Lã Lâm biểu lộ thái độ, quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm.
Bởi vì trong số những người ngồi đây, người không e sợ Vu Tiền Lâm nhất, chính là tư lệnh viên Lã Lâm.
Người ta là quân nhân, anh muốn chỉnh thì tay cũng không với tới.
Vu Tiền Lâm nếu muốn có ý kiến thì phải đưa ra với tư lệnh viên quân khu tỉnh, Trương Qủa. Nhưng Trương Qủa kia đương nhiên che chở cho quân nhân rồi, hơn nữa, người ta là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tư cách của Vu Tiền Lâm còn không đủ để so với người ta. Chẳng có lí gì để bắt Trương Qủa đi phê bình cấp dưới của người ta.
- Phó chủ tịch Vu, anh xem, các đồng chí có những luồng ý kiến trái chiều nhau, có phải để lại sau này có thời gian lại thảo luận tiếp không?
Đương nhiên, yêu cầu tổ điều tra đẩy nhanh tiến độ, mau chóng để mỏ than Hải Sơn khôi phục sản xuất cũng là điều nên làm. Là Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh, tuyệt đối không muốn nhìn thấy mỏ than Hải Sơn chịu bất cứ tổn thất gì.
Tuy nhiên, nếu bọn họ đã làm ra chuyện như vậy, việc nên xử lý thì chắc chắn phải xử lý. Bằng không, tôi nghĩ, mấy trăm nghìn nhân viên nhà nước ở thành phố Đồng Lĩnh này cũng không phục.
Rút dây động rừng, trong lòng nhân viên chính quyền không phục, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công tác. Nhân dân thành phố Đồng Lĩnh vẫn rất cần lãnh đạo Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố mà.
Nhân viên cấp dưới đều là những người chấp hành cụ thể theo chỉ thị của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh. Nếu không có công tác cụ thể của mấy trăm nghìn nhân viên phía dưới.
Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố không thể quản lý tốt thành phố Đồng Lĩnh. Chủ tịch Vu, ông nói xem, đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Haha, tôi hôm nay chỉ là chịu sự ủy thác của Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh xuống đây xem xét. Về phần xử lý như thế nào, vẫn cứ để Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố quyết định. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị nhỏ.
Chủ tịch Vu nói tới đây cố ý dừng lại một chút, kiếm đủ ánh mắt, mới tiếp tục nói:
- Hy vọng các anh có thể điều tra được kết quả trong vòng năm ngày, để doanh nghiệp có thể nhanh chóng quay lại sản xuất.