- Hiệu trưởng Trần, ông liên mồn nói trái là Đảng ủy nhà trường, phải cũng Đảng ủy nhà trường. Tôi muốn hỏi một chút, các ông dựa vào cái gì mà đuổi học Tuyết Hồng?
Chúng ta nói chuyện em ấy đã đánh người tàn phế đi, cái này, cơ quan công an đã đưa ra chứng cứ xác minh chưa? Tôi là người giám hộ của Tuyết Hồng, ông có thể cho tôi xem hồ sơ của Tuyết Hồng không?
Tôi là người giám hộ có quyền xem chứng cứ không? Các người không thể nói suông được, muốn đuổi sinh viên thì đuổi sao?
Nước cộng hoà là xã hội pháp chế, không có quy cũ không thành vuông tròn. Các ông có quy củ của các ông, nhưng, chúng tôi cũng có đạo lý của chúng tôi.
Đối với một sinh viên nghèo khổ xuất thân nông thôn mà nói bị đuổi học là một đả kích không thể chấp nhận được.
Đây sẽ là một vết bẩn trên con đường đời của em ấy. Sẽ ảnh hưởng đến chuyện cả đời của em ấy.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Chứng cứ, đương nhiên là có, là diệp phàm Đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố cung cấp. Không có chứng cứ chúng tôi sao dám xử lý chuyện này. Xử lý việc gì cũng cần có một trình tự cẩn thận, nghiêm túc. Nhà trường không thể đuổi học lung tung bất kỳ một sinh viên nào, đối với bất kỳ sinh viên nào, nhà trường cũng đối xử công bằng không chút thiên lệch.
Trần Hậu Bạch cau mày, cảm thấy tên này cũng tương đối khó chơi.
- Nói láo.
Một tiếng bộp vang lên, Diệp Phàm gõ nhẹ xuống bàn, tuy nhiên, âm thanh truyền ra ngoài rất đáng sợ, dọa cho Thư ký Thái nhảy dựng từ trên ghế xuống định tiến vào trong.
Tuy nhiên, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ đã đè y xuống.
- Đừng nóng vội, chỉ đánh xuống bàn một cái thôi, chắc là đặt chén trà hơi mạnh một chút, yên tâm, hiệu trưởng Trần không sao đâu, chúng ta đều là người có học mà.
Vương Triều vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Vương... Cục trưởng Vương, việc này, anh nên nhắc nhở Bí thư Diệp một chút. Đây là phòng làm việc của Hiệu trưởng đại học Yến Kinh.
Hiệu trưởng Trần chẳng những là đại học hiệu trưởng Yến Kinh, ông ấy còn là ủy viên Bộ giáo dục, còn được hưởng trợ cấp đặc biệt của Chính phủ dành cho chuyên gia.
Hơn nữa, các quan lớn tốt nghiệp trường này không trên chục ngàn người cũng trên ngàn người. Thậm chí, có sinh viên hiện tại đang ngồi ở vị trí lãnh đạo quốc gia.
Hy vọng các anh biết điểm dừng, đừng vì thế mà gây ra những phiền phức không cần thiết.
Thư ký Thái bắt đầu dọa người.
- Quan lớn, tối sợ quá đi!
Vương Triều nhún vai, liếc mắt nhìn Thư ký Thái,
- Chúng ta kiên nhẫn ngồi uống trà đi nào. Ừ, trà này cũng không tệ lắm, trà Long Tỉnh tôi cũng uống vài lần rồi.
Vương Triều vừa nói, vừa pha trà.
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh nói chuyện văn minh một chút. Đây là văn phòng của lãnh đạo đại học Yến Kinh.
Trần Hậu Bạch có vẻ kích động, môi có chút run lên.
- Văn minh, Diệp Phàm tôi trước giờ rất văn minh. Nhưng cũng phải tùy đối tượng là ai. Các người làm việc qua loa như vậy, các người làm việc văn minh quá nhỉ?
Đám chuyên gia lãnh đạo các người tự cho là mình khoác bộ áo văn minh đã làm những trò gì chứ?
Cứ đem chứng cứ ra mà nói đi, Cục công an thành phố dựa vào cái gì mà chưa điều tra đã đưa ra được chứng cứ?
Bọn họ có hỏi qua Tuyết Hồng chưa? Tuyết Hồng từ sau khi xảy ra chuyện vẫn ở Hồng Diệp Bảo của tôi, chưa hề rời khỏi nửa bước.
Cục công an thành phố dựa vào cái gì mà đưa ra được chứng cứ. Các người cầm chứng cứ giả vô căn cứ ấy mà cũng chẳng thèm xác minh, chuyện bé xé ra to, đuổi học một sinh viên nghèo xuất thân nông thôn một cách vô trách nhiệm.
Lương tâm của các người ở đâu? Đám các người lương tâm để chó ăn hết rồi đúng không? Đừng tưởng tôi không biết.
Có phải Trịnh Thượng Minh giao dịch gì với các người đúng không?
Diệp Phàm càng nói càng kích động, người cũng đứng lên, mắt nhìn chằm chằm hiệu trưởng Trần như hổ rình mồi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hiệu phó đại học Yến Kinh Võ Quang Trung nhẹ nhàng bước vào, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh đừng quá kích động. Chuyện này, kỳ thực Hiệu trưởng Trần cũng không còn cách nào khác. Ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa, cục Công an thành phố đã đưa ra chứng cứ chứng minh Tuyết Hồng đánh người tàn phế là sự thật. Đại học Yến Kinh năng lực thế nào chứ, nếu Cục công an thành phố đã thừa nhận tội, nhà trường sao bao che được nữa?
- Hiệu trưởng Võ, anh tới đây, nói với anh ta đi, đừng có tới đây mà quấy rối nữa. Tôi còn phải làm việc. Bảo đồng chí bảo vệ lại đây. Ở đây có cần phải làm việc nữa không?
Trần Hậu Bạch thấy viện quân tới, lập tức thể hiện oai phong của hiệu trưởng.
Vũ Quang Trung trong lòng nói hỏng rồi, đang muốn giải thích. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hậu Bạch hừ nói:
- Muốn đánh đấm đúng không? Được thôi.
Hiệu trưởng Trần, tôi có thể gọi điện thoại, bảo các đồng chí bảo vệ tới, chúng ta cùng nhau bàn luận chuyện này.
Các người không chịu được áp lưc đuổi học Tuyết Hồng lung tung, có còn đạo lý không hả?
Hôm nay muốn nói thì nói cho hết, Diệp Phàm tôi chẳng những nói việc này ở đây, mà còn nói với các đồng chí bên toàn soạn báo, phải nói với các phóng viên đài truyền hình. Tôi không tin, dưới thiên hạ này có chỗ không nói tới lý lẽ.
- Hiệu trưởng Trần, vị này chính là Diệp Phàm người giám hộ của Tuyết Hồng. Cậu ấy cũng mới từ Phòng Đốc tra văn phòng trung ương điều đến tỉnh Tấn Lĩnh làm Bí thư thành ủy.
Ở văn phòng trung ương còn kiêm Phó chánh văn phòng chức Chủ tịch Đường. Lần này, trường chúng ta đuổi Tuyết Hồng, cái này là dựa vào căn cứ xác minh của cục Công an thành phố.
Tuy nhiên, xử lý cũng không được tốt lắm, lúc đó cũng không báo cho người giám hộ là Diệp Phàm. Đây là do sai lầm của tôi, xin lãnh đạo phê bình.
Võ Quang Trung hiểu được khả năng của Diệp Phàm, ngay cả Thứ trưởng bộ Y tế Trương Oánh Nguyệt với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bắc Kinh Kim Thụ Dương người ta đều có thể nhờ vả được mà.
Nếu nói Diệp Phàm sợ hiệu trưởng đại học Yến Kinh, Võ Quang Trung nghĩ không thể nào. Nếu hiệu trưởng Trần thực sự chọc vào vị quyền thế trẻ tuổi này.
Chỉ sợ đến lúc đó sẽ gây ra nhiều phiền phức. Xuất phát từ đại cục của đại học Yến Kinh, Võ Quang Trung vội vàng nói rõ thân phận Diệp Phàm.
Một là để nhắc nhở Trần Hậu Bạch nói năng chú ý chừng mực, không thể đối đãi như với phụ huynh của những sinh viên bình thường.
Quả nhiên, nhắc nhở hơi có hiệu quả rồi.
Trần Hậu Bạch sửng sốt, sắc mặt lão này có chút âm trầm, đặt mông ngồi xuống ghế.
Chắc hẳn, danh hiệu từng là Phó chánh văn phòng chủ nhiệm Đường của Diệp Phàm đã khiến Hiệu trưởng Trần nghĩ đến điều gì đó, sinh ra kiêng kỵ rồi.
- Các người nói đuổi học Tuyết Hồng dựa vào chứng cứ của Cục trưởng Công an thành phố, vậy được, hôm nay tôi xem xem thử những chứng cứ này là thật hay giả.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại bàn lên của Trần Hậu Bạch gọi đi.
Điện thoại được nói, giọng của Cục trưởng Công an thành phố Ngô Chính Phong vang lên:
- Xin chào, ai đấy? Tôi là Ngô Chính Phong.
- Cục trưởng Ngô, đã lâu không gặp. Vẫn tốt chứ? Tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi thăm.
- Là Bí thư Diệp à, xin chào, xin chào. Bí thư Diệp đến Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức cũng không nói một tiếng, bằng không, Chính Phong phải tới tiễn một chút chứ. Khi nào về lại Bắc Kinh, không đúng, số điện thoại này hẳn là ở Bắc Kinh rồi?
Ngô Chính Phong thân thiết nói.
- Haha, đúng vậy, tôi đang ở phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần bên đại học Yến Kinh. Là thế này, em gái của bạn tôi tên Tuyết Hồng, ở nhờ nhà tôi...
Diệp Phàm kể lại chuyện của Tuyết Hồng.
- Có chuyện này sao? Phản thiên à? Anh chờ một chút, tôi lập tức kếu cái tên khốn Thái Cường đến hỏi. Anh chờ một chút!
Ngô Chính Phong gác máy.
Trong phòng làm việc tạm thời chìm vào yên tĩnh trở lại, thấy Trần Hậu Bạch không lên tiếng. Võ Quang Trung cười hỏi:
- Bí thư Diệp đến Thành phố Đồng Lĩnh cũng được mấy tháng rồi nhỉ. Thành phố Đồng Lĩnh cũng là một thành phố tốt, cách Bắc Kinh cũng gần, nghe nói còn xếp Top 3 toàn tỉnh Tấn Lĩnh.
- Cũng tạm được. Cái này, vốn định Tết mới về Bắc Kinh, dưới đó cũng nhiều việc lắm. Không ngờ xảy ra việc này, không về không được.
Diệp Phàm nói, bên này, Võ Quang Trung đích thân pha trà cho Diệp Phàm.
- Cái này, kỳ thực, kể ra cũng tương đối phiền phức. Bí thư Diệp, việc này ảnh hưởng rất lớn. Phác gia của Hàn Quốc đã thông qua Đại sứ quán Hàn Quốc đến đề xuất ý kiến với bên nhà trường.
Nói nhà trường không nghiêm túc xử lý, bọn họ sẽ đem chuyện này báo lên Bộ ngoại giao. Mà cục Công an thành phố lại có chứng cứ, hơn nữa, còn cha của Trịnh Thanh.
Việc này, cho nên, nó thành ra như vậy đấy.
Võ Quang Trung không ngại tiết lộ vài tin tức.
- Haha, Hàn Quốc có thể hù dọa được chúng ta sao? Muốn đệ trình cứ đệ trình, chẳng lẽ có thể để cho Hàn Quốc đến nước ta giương oai sao, buồn cười?
Diệp Phàm ngầm tát một tát vào mặt Trần Hậu Bạch, ý nói hành vi của lão già ông quả là đớn hèn.
Không lâu sau, điện thoại vang lên. Cục trưởng Ngô Chính Phong nói:
- Xin lỗi Bí thư Diệp, chuyện này là do tên khốn Thái Cường làm ăn không ra gì.
Tôi đã tuyên bố tạm thời cách chức anh ta. Tuy nhiên, Thái Cường có nói, chuyện này là do anh ta cũng không còn cách nào khác.
Có một số việc phức tạp, kính xin Bí thư Diệp lượng giải. Tuy nhiên, tôi vừa rồi hỏi rõ ràng rồi, Tuyết Hồng kỳ thực mới là người bị hại.
Việc này vẫn còn trong giai đoạn điều tra lấy chứng nhận, đương sự Tuyết Hồng vẫn chưa thấy bóng dáng mà dám kết luận lung tung, rõ ràng là vi phạm trình tự công tác.
Những chứ cứ họ đưa cho đại học Yến Kinh đều không hợp pháp, bẻ cong sự thực. Tôi lập tức phái người đến đại học Yến Kinh giải thích với Hiệu trưởng Trần, thu hồi chứng cứ, kiểm điểm sâu sắc.
- Hiệu trưởng Trần đang ở cạnh tôi, anh trực tiếp nói chuyện với ông ấy đi.
Diệp Phàm nói.
Ngô Chính Phong thông báo việc này với Hiệu trưởng Trần Hậu Bạch, hơn nữa, không lâu sau còn phái người đến đại học Yến Kinh, thu hồi chứng cứ, trình bày rõ sự thực với Hiệu trưởng Trần và lãnh đạo trường, làm kiểm điểm.
- Tôi sẽ yêu cầu nhà trường mở cuộc họp thảo luận vấn đề của Tuyết Hồng một lần nữa, tuy nhiên, ảnh hưởng của Phác gia liên quan đến Hàn Quốc, tôi mong Bí thư Diệp có thể ra mặt dàn xếp.
Bằng không, du học sinh nước ngoài không dám đến du học tại đại học Yến Kinh, chuyện này đúng là ảnh hưởng quá lớn đến nhà trường.
Là hiệu trưởng đại học Yến Kinh, tôi thừa nhận mình xử lý vấn đề của Tuyết Hồng không được thỏa đáng. Nhưng, chỉ là có lỗi với Tuyết Hồng.
Còn thực sự sai lầm là ở chứng cứ của Công an thành phố. Không có chứng cứ này, chúng tôi sẽ không quyết định như vậy. Sinh viên phạm tội, chúng tôi không thể không xử lý được.
Cho nên, nhà trường sẽ suy xét lại chuyện này.
Trần Hậu Bạch vẻ mặt nghiêm chỉnh biểu lộ thái độ.
Kỳ thực, lão già này chỉ đang đem cục Công an thành phố ra làm bình phong thôi. Kẻ đứng đằng sau thực sự chính là bố của Trịnh Thanh, Trịnh Thượng Minh Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục.
Diệp Phàm thấy vậy bèn thu binh trở về.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đợi cả một ngày, đến mồng tháng giêng mà Trần Hậu Bạch vẫn chưa có động tĩnh gì. Bèn gọi điện thoại cho Võ Quang Trung, nhận được câu trả lời là Đảng ủy nhà trường trong cuộc họp có ý kiến bất đồng.
Cuối cùng, Diệp Phàm không còn cách nào khác, Võ Quang Trung ngầm nói là sân vận động và tòa lầu tổng hợp của nhà trường đang dự kiến xây dựng lại.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, chắc hẳn Trịnh Thượng Minh đem việc này để ép đại học Yến Kinh. Trần Hậu Bạch không còn cách nào khác, đành gác chuyện Tuyết Hồng sang một bên.
- Trương Hùng, điều tra, điều tra Trịnh Thiên Đào.
Diệp Phàm tức giận, chỉ thị Trương Hùng.
- Đinh Đại Thắng là do Trịnh Thiên Đào sai tới, việc này mà điều tra chắc chắn có dính đến lão. Chính lão đã sai người đến sở Khoa học Quân sự các anh.
Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể ra mặt hỏi về việc này. Tuy nhiên, vì có dính đến quân đội, bên em chắc hẳn cũng phải tương đối thận trọng
Còn phải báo cáo lên Thứ trưởng Đỗ Nguyệt Bằng chủ quản bên em. Chỉ có ông ấy mới có khả năng phê chuẩn can thiệp vào quân khu Bắc Kinh.
Bằng không, chỉ dựa vào em, tư cách quá nhỏ, căn bản là không thể động vào Trịnh Thiên Đào.
Trương Hùng nói thật tình hình.
- Vậy được, cậu cứ báo cáo đi, xem Thứ trưởng Đỗ nói thế nào rồi bàn tiếp.
Diệp Phàm nói, thằng nhãi này nhíu mày.
Không thể ngờ sự việc càng xé càng lớn, phạm vi, cấp bậc cán bộ dính đến ngày càng cao. Đây quả là mạng lưới giao tiếp vô hình. Chính là hiện tượng nhổ củ cải dính theo bùn mà người ta thường nói.
- Còn một điểm nữa, Trương Khiếu Vân bên Ủy ban kỷ luật cũng đã gia tăng tác động. Không biết khi nào sẽ kêu người của bên em qua hỏi han.
Rõ ràng là muốn chỉnh chúng em, phá rối đấy mà. Lão già này, đáng ghét. Tuy nhiên, tạm thời em cũng chẳng có cách nào cả.
Em bên Phản gián điệp, chẳng thể nào coi Trương Khiếu Vân là gián điệp để bắt cả.
Trương Hùng cũng có chút bất đắc dĩ, một cán bộ cấp sở ở thủ đô này, đúng là quyền lực hơi nhỏ. Hơn nữa, trong các bộ phận, tổ kỷ luật cũng tương đối có uy quyền.
- Lãnh đạo của Trương Khiếu Vân là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Lãnh đạo trực tiếp là Phó bí thư kiểm tra kỷ luật, Phó bí thư các bộ và uỷ ban trung ương Lục Đại Viễn.
Trương Hùng nói.
- Lục Đại Viễn này chúng ta không quen, căn bản không thể nhờ ông ta đàn áp Trương Khiếu Vân đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, Lục Đại Viễn là nhân vật thứ hai trong bộ. Nói thật em cũng hơi sợ lão già này. Mặt khi nào cũng đen như Bao Công ấy.
Lão ghét nhất là bị các phòng ban lôi kéo. Nếu tìm lão vì những chuyện như vậy, chắc hẳn còn bị ăn gậy ấy chứ. Đường này không thông rồi.
Trương Hùng có chút chua xót nói.
- Tv không phải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quốc gia trú tại Phòng kiểm tra kỷ luật sao? Theo lý mà nói chắc hẳn Ủy ban Kỷ luật quốc gia phải có sức uy hiếp lớn hơn với lão chứ đúng không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Đó là đương nhiên, em cũng quên mất chuyện này. Hay anh đến Phí gia thử đi, nhờ bên đó tạo áp lực với Trương Khiếu Vân. Tin là có Phí gia trợ lực uy hiếp sẽ làm lão sợ tới mức dừng tay đấy. Em cũng rảnh đường dùng toàn lực đối phó Trịnh Thiên Đào.
Trương Hùng nói.
- Được, Trương Khiếu Vân để tôi trị.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng, bên Trần Hậu Bạch chắc hẳn tạm thời không thông, Trịnh Thượng Minh ra đòn mạnh quá. Nghe nói có một số dự án của đại học Yến Kinh bị Trịnh Thượng Minh ở Bộ giáo dục cản lại. Chắc hẳn cũng phải vài trăm triệu. Vì tiền nên Trần Hậu Bạch phải gác lại chuyện của Tuyết Hồng rồi.
- Chỉ cần chuyển trường là được, sao cứ phải treo cổ ở gốc cây đại học Yến Kinh chứ.
Trương Hùng hừ nói.
- Chuyển trường, đi đường vòng?
Diệp Phàm không khỏi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra.
- Ở nước ta đại học Hoa Thanh cũng nổi tiếng như đại học Yến Kinh. Hai trường trước nay luôn âm thầm phân cao thấp, đều nói mình là Trường đại học tốt nhất trong nước.
Tuy nhiên, đến giờ vẫn chưa có kết luận chính thức. Xếp hạng hai trường luôn thay đổi, có lúc Đại học Hoa Thanh đứng trên đại học Yến Kinh, có lúc lại bị đại học Yến Kinh vượt mặt.
Cả mấy chục năm nay, hai trường chưa ngừng đọ sức. Tuyết Hồng có năng khiếu thể dục như thế, không chừng lãnh đạo trường Hoa Thanh sẽ thích cô ấy.
Trương Hùng nói.
- Cũng có lý, nhưng, Tuyết Hồng hiện tại xảy ra chuyện như vậy.Trường Hoa Thanh có dám nhận cô ấy hay không cũng là một vấn đề.
Quan trọng hơn nữa là Hoa Thanh có thể chống lại được áp lực của Thứ trưởng thường trực Trịnh Thượng Minh không?
Tôi nghĩ, bộ giáo dục là lãnh đạo tối cao của tất cả các trường học, sức uy hiếp rất mạnh.
Trừ phi sau này người ta không muốn dựa vào Bộ giáo dục nữa thì mới dám trở mặt.
Diệp Phàm chất vấn.
- Chưa chắc, tình cờ em có nghe nói. Nghe nói Hiệu trưởng trường Hoa Thanh cũng là một trong những ủy viên của Bộ giáo dục, ông ta cùng với Bí thư Đảng ủy bộ giáo dục Phan Bá Dân qua lại tương đối gần.
Phan Bá Dân cùng Trịnh Thượng Minh đều là một Phó bí thư của Đảng ủy bộ giáo dục, hai người căn bản là không cùng chung chí hướng.
Hơn nữa, trong cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương, hai người đôi lúc còn có chút xung đột. Nếu anh đi thử một chuyến, không chừng người ta cũng nể mặt đấy.
Hơn nữa, biểu hiện của Tuyết Hồng cũng xuất sắc. Cứ bảo cô ấy đến thể hiện thực lực, đoạt cái huy chương vào nào đó, đến lúc đó còn sợ gì nữa chứ?
Trương Hùng cười nói.
- Cũng được, hai trường âm thầm phân cao thấp, thành tích thể thao cũng được tính là một trong số thành tích mà.
Diệp Phàm cũng mỉm cười, cảm thấy có cơ hội đi đường khác.
- Chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, cứ đi thử dù sao cũng hơn không đi.
Trương Hùng nói. Sau khi gác máy Diệp Phàm lái xe đến cục Công an thành phố, tìm Cục trưởng Ngô lấy chứng cứ, sau đó lái xe đến Đại học Hoa Thanh.
Vừa đến cửa Diệp Phàm đã để lộ thân phận Phó giám sát trưởng vụ Đốc tra bộ Công an, thuận lợi bước vào. Hơn nữa còn thuận lợi tìm đến văn phòng của Đàm Khởi Đạo.
Thư ký Đổng Binh của Đàm Khởi Đạo sau khi kiểm tra giấy tờ của Diệp Phàm thì không dám chậm trể, Phó giám sát trưởng bộ công an đích thân đến, chắc chắn có chuyện lớn muốn tìm hiệu trưởng. Cho nên, sau khi thông báo cho Hiệu trưởng Đàm lập tức ra khỏi văn phòng.
Hai bên sau khi hàn huyên thì tiến vào văn phòng của Đàm Khởi Đạo. Diệp Phàm thấy Đàm Khởi Đạo rất có quan uy, hơn nữa, trong thế quan lại pha lẫn chút thản nhiên của một vị học giả.
- Phó giám sát trưởng Diệp tìm tôi có chuyện gì, hình như gần đây trong trường không xảy ra chuyện gì có liên quan đến cảnh sát?
Đàm Khởi Đạo nhấp ngụm trà, nhìn Diệp Phàm.
- Chuyện sinh viên năm nhất của đại học Yến Kinh, Tuyết Hồng bị đuổi học chắc hiệu trưởng Đàm có nghe nói?
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề.
- Có nghe nói.
Hiệu trưởng Đàm khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
- Tuyết Hồng là một sinh viên ưu tú, thành tích nhảy xa của cô ấy rất tốt, có thể giành được huy chương vàng thế giới. Nhân tài như vậy, chẳng lẽ Hiệu trưởng Đàm có thể để cho cô ấy bị mai một?
Diệp Phàm hỏi.
- Haha, đúng là ưu tú. Tuy nhiên, cô ấy đã cấu thành tội. Dù là trường chúng tôi muốn có thành tích thì cũng bất lực.
Đàm Khởi Đạo nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt nho nhã cười cười.
- Haha, đó chỉ là hiểu nhầm.
Diệp Phàm cười nói.
- Hiểu nhầm, không thể nào, gần đây tin Tuyết Hồng đánh người gây thương tích huyên náo cả Bắc Kinh. Cục công an thành phố Bắc Kinh cũng tham gia điều tra. Nghe nói ngay cả sinh viên nước ngoài cũng bị đánh trọng thương, việc này khiến đại sứ quán quốc gia có liên quan chú ý.
Đàm Khởi Đạo dường như hiểu mục đích của Diệp Phàm, cho nên, biểu hiện rất bình tĩnh thong dong.
- Haha, đây là chứng cứ xác minh do đích thân Cục trưởng Ngô Chính Phong viết. Việc này vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
Hơn nữa, dựa vào tình hình điều tra cho tới nay, Tuyết Hồng không những không phải hung thủ đánh người gây thương tích mà chỉ là phòng vệ chính đáng.
Trong chuyện này, Phó cục trưởng Cục cảnh sát hình sự Bộ công an Vương Triều cũng viết giấy chứng nhận. Lúc trước sau khi sự việc xảy ra, Cục trưởng Vương cũng có tham gia phá án.
Kết quả điều tra của Bộ công an đã có rồi. Đây là tài liệu có liên quan, mời hiệu trưởng Đàm xem thử.
Diệp Phàm rất khách khí đưa một túi văn kiện đặt trước mặt Hiệu trưởng Đàm.
Đàm Khởi Đạo nghe xong bèn sửng sốt, tiếp nhận tập tài liệu, lật xem cẩn thận. Sau đó mới đặt tài liệu xuống.
Hỏi:
- Phó giám sát trưởng Diệp rốt cuộc muốn gì? Kính xin nói rõ?
- Tôi là người giám hộ của Tuyết Hồng, tôi muốn chuyển Tuyết Hồng đến học ở đại học Hoa Thanh. Hơn nữa, dựa vào năng khiếu thể thao của Tuyết Hồng, có thể đem về vẻ vang cho Đại học Hoa Thanh.
Diệp Phàm trực tiếp nói.
- Từ hai bản tài liệu này, Tuyết Hồng đúng là bị oan, Tuy nhiên, việc này bên công an vẫn chưa xử lý xong, phải đợi kết quả xử lý cái đã.
Đương nhiên, điều này cũng có thể chứng minh, trước đây đại học Yến Kinh xử lý Tuyết Hồng như vậy là không thỏa đáng. Sự thật chưa ngã ngũ đã đuổi học một sinh viên ưu tú như vậy, đúng là không thỏa đáng.
Tuy nhiên, vì chuyện Tuyết Hồng có liên quan đến sinh viên nước ngoài bị đánh, về mặt pháp luật còn phải tiếp nối với luật pháp quốc tế mới được.
Cho nên, chỉ kết quả xử lý của nước ta không thôi thì chưa đủ, còn phải thông báo cho bộ phận liên quan bên phía Hàn Quốc.
Trong nước thì tôi không có ý kiến, còn về bên phía Hàn Quốc, nếu Phó giám sát trưởng Diệp có thể dàn xếp, Đại học Hoa Thanh chúng tôi sẽ đồng ý nhận Tuyết Hồng vào học.
Và, đãi ngộ của Đại học Hoa Thanh chúng tôi giành cho Tuyết Hồng sẽ giống như bên đại học Yến Kinh.
Đàm Khởi Đạo thái độ rõ ràng, với điều kiện tiên quyết là dàn xếp được chuyện của Phác gia Hàn Quốc.
- Đây là điều kiện duy nhất sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, có hai điều kiện tiên quyết, Thứ nhất là bên công an phải điều tra ra chân tướng, Tuyết Hồng đích xác là không có việc gì. Thứ hai là phản ứng của Phác gia Hàn Quốc. Trong nước nếu Bộ công an đã đưa ra kết luật, còn bên cục Công an thành phố cũng tìm được chứng cứ có liên quan, tôi tin vào kết quả xử lý của bên công an.
Đàm Khởi Đạo nói.
- Vậy được, Phác gia Hàn Quốc tôi sẽ giàn xếp. Tuy nhiên, tôi phải thận trọng hỏi lại lần nữa, Trịnh Thanh người bị thương là con trai cả Thứ trưởng, Ủy viên thường vụ bộ giáo dục Trịnh Thượng Minh.
Hành động không thỏa đáng của đại học Yến Kinh lần này, chắc chắn có liên quan nhất định đến Trịnh Thượng Minh. Tôi muốn nhắc nhở Hiệu trưởng ĐÀm trước, lãnh đạo trường Hoa Thanh có vì áp lực của Thứ trưởng Trình mà không nhận Tuyết Hồng không?
Nếu không chịu được sức ép đó thì tôi có đi giải quyết chuyện của Phác gia Hàn Quốc thì khác nào phí sức thắp đèn cho người mù.
Diệp Phàm nói thẳng, tránh xảy ra sự cố ngoài ý như kiểu Trần Hậu Bạch. Đương nhiên, Diệp Phàm nói vậy cũng có mục đích “khích tướng”.