- Cha tôi là Chu Đông Xuân, Phó bí thư Đảng ủy châu tự trị Tượng Hà tỉnh Ngũ Chiến. Phó chủ tịch khu tự trị. Cha tôi là đảng viên lão thành, hơn nữa cần cù cả đời, chăm chỉ làm việc, ngay thẳng chính trực.
Người ta thường nói ông ấy thiếu gân, người như vậy là rất khó đi đến vị trí Phó bí thư Đảng ủy Châu.
Tuy nhiên, bởi vì trước đây cha tôi gặp người giúp đỡ, vẫn đi theo người đó đến vị trí ngày hôm nay. Tuy nhiên, người này năm trước đã mất.
Hơn nữa, người đi trà lạnh, người thay thế cũng không đồng ý. Nếu cha chịu nghe lời người này có lẽ thái độ của y còn khá hơn một chút. Tuy nhiên, cha vẫn giữ vững thái độ làm việc của mình.
Không nói tình cảm chỉ làm việc thực. Cho nên, người ta giận dữ không quan tâm đến cha tôi nữa rồi. Đã không có người giúp đỡ mà trước kia cha tôi đều công tác ở Ủy ban kỷ luật, làm việc nhiều năm như vậy cũng đã có ảnh hưởng.
Có lẽ có những cán bộ trước kia đã từng bị cha tôi xử lý có chút kiêng kị sau lưng cha, cho nên, luôn xem chừng, tạo ra tình thế đấu vòng. Bọn họ tập trung lại thành đoàn bắt đầu ra tay đối đầu của cha.
Cha tôi mệt mỏi đối phó, cuối cùng ngã xuống. Hiện giờ đang bị giam trong nhà giam, bị phán mười lăm năm tù. Lý do tất nhiên là do bọn họ làm ra, bắt cha tôi phải chịu trách nhiệm hết mọi chuyện.
Hơn nữa, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được như vu cáo, hãm hại… cấp dưới của cha tôi bị bọn họ ép từ từ cũng phản bội.
Chu Đông vẻ mặt tức giận nói.
- Nếu đại sư có để lại kỹ xảo võ công tôi thấy bản lĩnh của cậu cũng không yếu, chí ít cũng phải có ngũ đẳng đỉnh giai thân thủ. Cha cậu và tổ tiên cũng phải có võ công có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cha tôi không thích việc này, cho nên chỉ luyện vài chiêu giống như tập thể hình. Mà nhà tôi ba đời nay chỉ có tôi và ông nội luyện võ công.
Chu Đông nói.
- Ông nội của cậu có lẽ bản lĩnh không thấp? Diệp Phàm cũng có chút tò mò, giật mình, lúc trước Bảo Chí thiền sư chỉ truyền trên vách đá cho mình Vòng công và Thiết thủ công, mà những thứ này hình như sau này mới nghiên cứu ra.
Vậy lúc trước có lẽ ông ấy đã để lại cho người con nuôi Chu Đình một ít bí thuật. Không chừng giúp nhà họ Chu người ta sẽ đưa thứ tốt ra. Huống chi Bảo Chí Thiền sư cũng không yên lòng về người con nuôi này.
Có nói là hi vọng người có duyên có được võ công của ông ấy có thể kiểm tra một chút, có thể quan tâm thì hi vọng quan tâm một chút.
Bảo Chí thiền sư tuy sống cách hắn hàng nghìn năm nhưng hắn đã nhận được của ông ấy toàn bộ nội tức và hai loại võ công.
Cho nên, về tình hay về lý đều phải quan tâm đến con cháu của Chu Đình. Mang ơn người ta một chút thì cả đời phải báo đáp thôi.
- Cũng không tệ lắm, chỉ có thân thủ thất đẳng. Sau khi điều tra ra có người cấu kết hãm hại cha tôi xong, ông nội rất tức giận, tự mình ra tay trừng trị một ổ Tam độc giáo.
Sau đó, không ngờ lại gặp phiền toái. Tam độc giáo đã cử ra cao thủ trực tiếp đến châu Tượng Hà dẫn vào rừng sâu để làm hại.
Ông nội mất tích, một tuần sau tôi nhận được có người báo tin đến, yêu cầu nhà tôi đem "Cửu hương chén" để đổi ông nội tôi về.
Tôi và mẹ đã bàn bạc cảm thấy mặc dù có đưa Cửu hương chén cho bọn họ có lẽ vẫn không đổi được người về. Tam độc giáo hung tàn như thế nào, sợ rằng bánh bao thịt bẫy chó, có đi không có về.
Huống chi, cha ông trong nhà đã dặn, nói Cửu hương chén là tín vật của đại sư giữ lại cho nhà họ Chu, không thể để mất.
Cho nên, nghĩ đến chuyện một năm trước phát hiện dấu vết của đại sư tôi vội vạng đến đây, hi vọng có thể tìm được con cháu đệ tử của đại sư.
Chu Đông nói.
- Cửu hương chén có đặc điểm gì?
Thiên Thông vừa nghe đến đây hứng thú, hỏi xen vào.
- Thật ra, đặc điểm duy nhất của chén này là có thể tự tạo ra mùi hương. Mặc dù không cần trà nhưng chén vẫn có mùi hương, làm người uống nước cảm thấy thoải mái. Hơn nữa, dường như có tác dụng dưỡng thần.
Đương nhiên nếu bỏ lá trà vào thì hương vị của trà tốt hơn khi pha trong chén ngọc.
Hơn nữa, kỳ thật không phải là chín chén chỉ có sáu cái chén thê một ấm trà cùng với một bình phà trà nhỏ. Nhưng thật ra là một bộ pha trà khá đầy đủ.
Chất liệu cũng hiếm thấy đến giờ tôi cũng chưa biết được chế tạo từ cái gì. Tôi nghĩ rất nhiều có lẽ ấm trà gỗ này được tạo thành từ một loại gỗ có thể có hương thơm.
Chỉ có điều loại này hiếm thấy, đương nhiên cũng rất quý. Người nhà tôi cũng rất ít khi dùng chỉ khi lãnh đạo đến nhà chơi mới mang bảo bối tốt này ra pha trà.
Có lẽ công dụng của chén trà này cũng vì thế mà truyền ra ngoài. Đã từng có người ra giá 50 nghìn mà người trong nhà cũng không bán đi.
Chu Đông nói.
- Hàng tốt làm người ta muốn…
Vương Triều không khỏi thở dài rồi hỏi:
- Trước kia nghe nói Ngũ Độc Giáo, Tam Độc Giáo rốt cuộc là cái quái gì, ông nội cậu thất đẳng còn bị bọn họ lấy đi, những cao thủ này có lẽ là bản lĩnh sâu rồi.
- Tam độc giáo thật ra là một chi nhánh của Ngũ Độc giáo, lúc trước nghe nói Ngũ Độc giáo có hai giáo chủ sau đó hai người không hợp, một trong hai người mang mấy người sang làm lập nên Tam độc giáo.
Chu Đông nói.
- Ha ha, thật là có Ngũ Độc giáo. Đây không phải là trong sách của Kim Dung sao, hình như là do ngũ độc Thần Quân sáng chế. Ngũ độc là chỉ con rắn con rết, con bộ cạp, con nhện và năm loại độc vật. Bên trong phần lớn dùng độc. Ngũ Độc giáo đã từng xuất hiện trong Tiếu ngạo giang hồ, Bích huyết kiếm, Lộc Đỉnh ký. Trong Tiếu Ngạo giang hồ Ngũ Độc giáo được coi là hai môn phái lớn, nhưng Ngũ Độc giáo thực lực tốt hơn, chẳng lẽ trong đời thực có giáo này?
Diệp Phàm không khỏi cười hỏi.
- Đại ca, việc này em biết nhiều hơn anh. Năm đó còn lăn lộn với nhà họ Đỗ ở Phổ Hải đã nghe đến giáo phái này. Đại khái không khác mấy so với trong truyện của Kim Dung.
Chỉ có điều trong tiểu thuyết đã thần thánh hóa Ngũ Độc giáo. Thật ra Ngũ Độc giáo cũng không lợi hại như vậy, chỉ là thích dùng côn trùng có độc thôi.
Hơn nữa, những người này còn mở công ty, chuyên kinh doanh các dược liệu có liên quan đến độc dược. Nguồn truyện:
Huống chi, đa số đều là dùng cứu người. Thật ra nọc độc của rắn hay bọ cạp đều là một trong những nguyên liệu trong thuốc đông y của chúng ta, trị phong thấp và nhiều bệnh khác rất có hiệu quả.
Hơn nữa, Ngũ Độc giáo dùng độc dược của họ cứu người để kiếm tiền, nhưng thật ra như cá gặp nước. Đương nhiên, ngược lại mà nói bọn họ dùng độc nên cách chế độc cũng không mất đi. Hạ độc hại người bọn họ thi thoảng vẫn có thể làm.
Như nội kình mà nói, cao thủ của bọn họ có thể dùng bàn tay phát ra lực, trên thực tế là khí độc. Người vừa nghe ngay lập tức gục ngã hoặc trúng độc. Đương nhiên, cao thủ như thế cũng cực kỳ hiếm thấy.
Vương Triều cười nói.
- Vương Triều, cậu biết không ít nhỉ.
Thiên Thông vẻ mặt cười cười khen.
- Một chút thôi, người trong giang hồ thân không phải của mình, không hiểu biết hơn khi bị người ta hạ độc cũng không biết được. Hơn nữa, đã từng có một trung tầng trong Ngũ Độc Giáo hạ độc thủ đối với người nhà họ Đỗ ở Phổ Hải. Sau đó chọc giận Đỗ Tử Nguyệt thiếu chút nữa cùng chết. Sau này hình như có hiệp nghị gì đó, cũng không tiếp tục.
Vương Triều nói.
- Đúng vậy, Tam độc giáo so sánh với Ngũ Độc giáo cũng là thường dụng nọc độc của côn trùng. Chỉ có điều bọn họ tự nhận rằng mình mạnh hơn Ngũ độc giáo trong việc sử dụng nọc độc của rắn rết và bọ cạp cho nên lấy tên là Tam độc giáo.
Ban đầu bọn họ muốn đổi thành Lục độc, tuy nhiên, có người nói lục độc không dễ nghe, ba chữ vẫn tốt hơn.
Trụ sở của bọn họ ở Lào, cũng không ở trong nước ta. Chỉ là trong kinh doanh có một chi nhánh ở trong nước.
Thật ra chính là phân đà, kết quả bị ông nội của tôi chọn lấy mới dẫn người của tổng bộ đến đây.
Chu Đông nói.
- Như vậy đi, cậu về trước hỏi thăm một chút.
Mấy ngày nữa tôi bớt thời gia đến Ngũ độc giáo một chuyến.
Còn ba của cậu nếu bị oan uổng cậu cũng tìm một chút chứng cứ, đến lúc đó chúng ta tiện ra tay. Còn nữa, tôi là Diệp Phàm, hiện tại là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh.
Đây là Vương Triều, làm Phó cục trưởng ở Bộ Công an. Tôi sẽ cho anh ta cho nhân viên đến Châu Tượng Hà hỗ trợ cậu điều tra chuyện cha cậu. Một khi chúng ta có chứng cứ là có thể ra tay.
Diệp Phàm nói với Chu Đồng.
- Cảm ơn Diệp tiên sinh, chỉ cần có thể cứu được ông nội và cha mệnh của Chu Đồng chính là của anh.
Chu Đồng nửa quỳ xuống đất thề.
- Đừng nói thế, Bảo chí thiền sư có duyên với tôi, tôi nên làm thế.
Diệp Phàm giơ tay ra, Chu Đồng bị một lực mạnh làm đang quỳ đứng bật dậy.
Chu Đồng vẻ mặt khiếp sợ rồi lại mừng rỡ, giọng có chút run rẩy:
- Diệp… Diệp tiên sinh, có phải là dùng nội kình phóng ra ngoài không?
Đây chính là Diệp Phàm cố ý dùng một chút thực lực để Chu Đồng hết lo, quả nhiên có hiệu quả.
- Ha ha Chu Đồng, cậu cứ nói đi.
Thiên Thông cười nói, Vương Triều cũng cười đưa danh thiếp.
- Tôi đi trước một bước xin chào các vị đại ca.
Chu Đồng nhận danh thiếp xong xoay người vội vã đi.
- Đại ca, Tam độc giáo nếu có thể bắt cả cao thủ thất đẳng thì giáo này chắc chắn không đơn giản, hơn nữa người ta trốn ở nước ngoài, chúng ta đi chưa quen thì độ nguy hiểm cũng rất lớn. Hơn nữa nếu tôi đoán đúng có lẽ Tam độc giáo không thể không liên quan đến thuốc phiện.
Một tổ chức như vậy sẽ phức tạp hơn một chút, người ta có tiền, có súng đạn có độc, chúng ta mặc dù là cao thủ nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ.
Vương Triều dường như có ý khuyên can Diệp Phàm.
- Tốt lắm Vương Triều, cậu hãy chú ý đến chuyện của chu Đông Xuân. Đã oan thì phải giải oan, về phần cứu Chu Phương Tinh nói sau, đó cũng là việc nhất định phải làm. Tôi là người không muốn nợ người khác ân tình, có một số việc biết là nguy hiểm nhưng cũng phải làm. Bằng không, lương tâm tôi khó có thể bình an.
Diệp Phàm không thay đổi thái độ nói.
- Đến lúc đó gọi tôi là được rồi.
Thiên Thông nói.
- Anh có thời gian? Gần cuối năm rồi, bên kia có thể đi được hay không?
Diệp Phàm hỏi, ngược lại hơi ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được lần này Thiên Thông không ngờ chủ động tham chiến rồi, có vẻ rất lạ.
- Không thành vấn đề, thật ra, bên chỗ tôi hiện giờ cũng có thời gian. Có ba người thay phiên thay a, tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Cả ngày ở Bắc Kinh, cũng mệt rồi, huống chi Tiểu Thiên tôi không muốn nợ Diệp Phàm một ân tình.
Tôi không phải còn nợ cậu 10 triệu đánh cuộc sao, lần này đi Tam độc giáo ở Lào, là một hành động nguy hiểm, hơn nữa ở nước ngoài.
Chuyến đi này cậu cấp cho tôi hơn một chút, lần này là 5 triệu đi.
Thiên Thông vẻ mặt thật thà nói.
- triệu, hay là anh đi cướp ngân hàng thôi vậy. đồng chí Tiểu Thiên, anh cũng quá hiền hậu đi, đi Lào có triệu thì lần sau đi Nam Cực vẫn không thể muốn mười triệu rồi. Anh không nợ ngược lại anh Diệp lại thành nợ anh.
Vương Triều thiếu chút nữa hét lên.
- Nhìn cái gì mà nhìn, đây là tôi ra nước ngoài liều mạng, đừng nhìn bố có chút thân thủ, nhưng cậu vừa mới nói xong, Tam độc giáo của người ta chẳng những có độc công còn có đạn.
Súng đạn không có mắt, đến lúc đó cái mạng nhỏ này đánh mất còn không giá trị bằng triệu sao. Tiểu Thiên tôi mệnh cho dù không đáng giá tiền thì cũng phải tính ít là triệu được rồi.
Việc này, vẫn là nể mặt p đấy nếu không, cấp triệu tôi cũng lười đi. Vả lại, thật sự bây giờ tôi túi trống trơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Bằng không, ai tình nguyện đi làm những việc sống chết này.
Vương Triều thiếu chút nữa bị đồng chí Tiểu Thiên làm cho nghẹn họng, Vương Triều thật sự hối hận muốn tát cho mình một cái.
Vừa rồi nói về Tam độc giáo như thế là để khuyên Diệp Phàm không cần đi. Cái này ngược lại làm cho Thiên Thông lấy làm lý do rao giá trên trời. Vương Triều có thể nói gì nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Thông một cái ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Nhìn cái gì.
Thiên Thông hừ một tiếng.
- Tốt lắm, lần này đi Lào thật sự là nguy hiểm. Đồng chí Thiên Thông nói cũng có lý, một mạng giá trị như vậy. Như vậy lần này coi như là triệu.
Diệp phàm khoát tay áo nói.
- triệu, không đúng tôi chỉ muốn triệu sao anh cấp triệu. Việc này rất khác thường, bình thường Diệp Phàm cậu không phải là người rộng rãi.
Chưa từng thấy cậu hào phóng như thế. Không đúng, không đúng, việc khác thường tất có âm mưu, nói đi Diệp Phàm, cho nhiều tiền như vậy có phải có việc nguy hiểm muốn tôi đi làm không?
Có gì âm mưu cũng cứ nói ra. Tuy nhiên, dừng lại tôi sẽ không làm. Nếu nhiều hơn có thể suy nghĩ một chút.
Tôi là người chưa bao giờ tham. Vả lại chúng ta là quan hệ cái gì, ha ha. Nói đến tiền liền tổn thương tình cảm có phải không?
Tiểu Thiên vẻ mặt ngây thơ thật sự là rất trong sáng. Vương Triều đều chỉ muốn tiến lên đá cho người đàn ông này một cước.
- Ha ha, không có thêm những việc khác. Tuy nhiên, có một chút điều kiện. Chúng ta là người một nhà. Trước khi bắt đầu vẫn phải nói cho rõ ràng một chút. Lần này là tôi thuê anh đi Lào, cho nên hết thảy phải nghe theo lời tôi. Hơn nữa, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, nếu trong hành động có thu hoạch gì không liên quan gì đến anh, anh có đồng ý không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng nói.
- Đồng ý, tôi có triệu là đủ rồi. Chẳng lẽ ổ của Tam độc giáo là ổ vàng sao? Tôi không tin là như vậy.
Thiên Thông không hề nghĩ ngợi gật đầu ngay.
- Ha ha anh thật là chỉ thấy mấy trăm vạn này. Đến lúc đó có thu hoạch lớn lại ghen tị đến chết nhé. Diệp Phàm thầm cười nghĩ trong lòng.
Gần hai giờ, Diệp Phàm vừa mới trở lại Hồng Diệp Bảo, Trương Cường liền bước vào phòng khách.
- Tình hình thế nào?
Diệp Phàm ra hiệu cho Trương Cường ngồi xuống lập tức hỏi.
- Chúng ta nắm được cũng không nhiều, hơn nữa rất không rõ ràng, cũng không chi tiết. Tam độc giáo là một chi nhánh của Ngũ độc giáo ở tỉnh Ngũ Chiến của chúng ta.
Chủ giáo là Lý Ba, là người Trung Quốc. Sau đó một số phần tử còn sót lại của Quốc dân đảng cũng được Lý Ba thu nhận.
Tam độc giáo hiện tại không riêng gì dùng nọc độc của rắn và bọ cạp mà còn chuyên môn nghiên cứu thuốc phiện, dùng thuốc phiện để tinh luyện làm thuốc giảm đau kết hợp với độc của rắn và độc của cây cỏ chế tác ra một ít độc dược có độ độc cao. Những độc chất này giống như bột phấn, có thể rắn và lỏng.
Hơn nữa, bọn họ giỏi về việc kết hợp độc dược vào vũ khí để tấn công. Có những chất độc không màu không mùi không vị, đặt ở chỗ nào người ta cũng khó phát hiện.
Cho nên, theo chân bọn họ đánh nhau kịch liệt phải rất cẩn thận mới được. Nếu không, trừng nào mình trúng độc cũng không biết.
Hơn nữa, đây chính là hàng hóa chủ yếu của bọn chúng. Chuyên gia chế tác độc dược để bán trên thế giới. Loại vật này đa số là để trừng trị người khác.
Mà ngay cả rất nhiều tổ chức tình báo của các quốc gia khác đều qua tay mua những chất độc này. Dùng để tiến hành các phương thức tình báo tra hỏi, giết từ từ một số người.
Giống như Mỹ thường xuyên có bệnh chết người từ từ. Tuy nhiên, tác dụng lớn là dùng cho tổ chức khủng bổ đánh lén người khác, hoặc là tiến hành hành vi khủng bổ.
Đây là một tà giáo rõ ràng có tiếng tăm. Nơi đóng đô chính là tỉnh Cam salad, cụ thể ở đâu chúng tôi cũng không rõ lắm.
Đương nhiên thần bí rồi, nếu không thần bí có lẽ sớm bị chính phủ Lào hoặc một số tổ chức chống khủng bố quốc tế đánh rồi.
Trương Cường vừa nói vừa đưa tài liệu có liên quan ra cho Diệp Phàm.
- Thành phố đó như thế nào, còn có các nhân viên của Tam độc giáo bản lĩnh như thế nào, Tổ đặc nhiệm A không phải có người thường trú ở Lào sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thành phố Ba Chiêm sáu mươi phần trăm diện tích được che phủ bởi rừng, hệ sinh thái rất tốt. Khắp nơi là cây cối, phong cảnh cũng rất đẹp.
Chỉ có điều, hệ sinh thái tốt cũng là đại diện cho một khu vực lạc hậu. Bởi vì không có công nghiệp hay công trình khai thác mỏ ở đó. Đương nhiên, ô nhiễm cũng ít đi.
Tuy nhiên, hậu quả chính là người dân nghèo. Mà Lào cũng là một nước nghèo.
Thành phố Ba Chiêm tình hình trị an không thật tốt, đương nhiên cũng không thắng được các anh. Đương nhiên phải nắm rõ tình hình của Tam độc giáo mới có thể ra tay.
Bằng không, ngay cả ổ của bọn chúng cũng không tìm thấy thì ra tay thế nào. Còn thường trú của Tổ đặc nhiệm A tại Lào thì không thể nào, Tổ đặc nhiệm A có bao nhiêu đội viên chính thức, anh là Phó tổ trưởng rõ ràng nhất.
Mấy quốc gia lớn chúng ta mới có nhân viên bí mật, bình thường chỉ hai gã đội viên. Hai người phải quan tâm đến mấy quốc gia, cũng đã làm họ mết đến chết. Cho nen, sao có thể quan tâm đến hết mọi chuyện.
Trương Cường nói vẻ mặt cũng có chút u buồn.
- Việc này chỉ cần biết là ở thành phố Ba Chiêm là được. Tôi nghĩ Tam độc giáo là một giáo phái lớn như vậy sẽ luôn để lại dấu vết có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp, lần này các anh phải cẩn thận một chút. Gần đây tôi bận nhiều việc không có cách nào để đi với các anh.
Trương Cường vẻ mặt rất xin lỗi nói.
- Ha ha, anh em có lòng là được không có gì, chúng tôi bên này cũng có nhiều người. Như Vương Nhân Bàng hay là Tiểu Lan, thậm chí Bao Nghị mới quen cũng có thể tham gia. Thiên Thông chắc chắn phải mang đi rồi, với người cao thủ như y thì thực lực của chúng ta tăng gấp bội.
Không cần nói cái khác, nói về thực lực của chúng ta thì Thanh Thành và Thiếu Lâm cũng không dám khoe khoang.
Một Tam độc giáo chẳng lẽ thực lực vênh váo hơn Thiếu Lâm Võ Đang sao? Huống chi, chúng ta cũng không ít lần ra ngoài, tống tiền cũng đánh qua mấy lần rồi.
Số lần đi ra ngoài nhiều thì kinh nghiệm, trình độ cũng tiến bộ lớn lên.
Diệp Phàm vẫn rất tin tưởng.
- Đó là đương nhiên, chúng ta là những ai, mối người đi ra đều có thể bằng hai.
Trương Cường nói.
- Đúng rồi, việc mượn vũ khí thiết bị như thế nào?
Diệp Phàm quay sang hỏi.
- Lần này chỉ sợ có chút phiền toái.
Trương Cường vẻ mặt cứng ngắc cười khổ nói.
- Ừ, nếu thủ trưởng Cung không cho mượn thì tôi thấy cũng có lý do. Việc này dù sao vũ khí thiết bị cũng đều là của quốc gia. Hơn nữa còn là sản phẩm công nghệ cao của thế giới. Giá đắt không nói, có vũ khí là độc quyền của tổ Năng lượng khoa học, có tiền cũng không mua được và rất khó chế tạo. Cho nên, tôi hiểu khó xử của thủ trưởng Cung.
Diệp Phàm giải thích cũng không có tức giận.
- Thủ trưởng Cung lúc ấy không muốn nói nguyên nhân tuy nhiên, tôi nhìn ra được, ông ấy hình như có chỗ khó. Hơn nữa tôi suy nghĩ một chút, cảm giác cũng không phải là thủ trưởng Cung keo kiệt không cho mượn. Chỉ sợ có nguyên nhân khác rồi. Bởi vì trước kia anh mượn ông ấy chưa từng không cho.
Trương Cường nói vẻ mặt có chút buồn bực.
- Có nguyên nhân khác, nhưng thật là lạ việc mượn vũ khí chỗ thủ trưởng Cung buổi chiều vừa mới nói, hơn nữa việc này chỉ có cậu nói với ông ấy chỉ sợ người khác cũng không biết. Chẳng lẽ có người theo dõi thủ trưởng Cung hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm. Hay là anh trực tiếp hỏi thủ trưởng Cung đi thôi, tôi hỏi không tiện. Hỏi cũng như không, nhất định là quyết định từ cấp trên rồi.
Trương Cường nói.
Trương Cường đi rồi Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Hoành Sơn cười nói:
- Bác cả, đã lâu không gặp, ha ha, bác có khỏe không ạ, còn nữa bác đã uống hết bình rượu rắn kia chưa?
- Cứ như vậy, không quan hệ tốt xấu. cậu đừng tưởng tôi không biết, không có việc gì con sẽ không tốt thế gọi điện thoại cho tôi. Hơn nữa, rượu rắn đã uống xong rồi, cậu khi nào biếu tôi thêm một tá đây.
Kiều Hoành Sơn tức giận hừ nói.
- Một tá, quả thực giờ không có nhiều như vậy. Chỉ còn lại hai bình, có thời gian sẽ mang đến cho bác.
Diệp Phàm vẻ mặt cứng nhắc trong lòng thầm nhủ, lão già này ăn uống quả thật không nhỏ, mới mở miệng đã một tá, tôi cũng không phải là nhà máy rượu.
- Thôi vậy, hai bình thì hai bình, vẫn biết cậu keo kiệt.
Kiều Hoành Sơn hừ nói.
- Đúng rồi, chuyện của anh cậu đã làm xong chưa?
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm tức giận giả ngu.
- Chuyện gì, cậu đừng có giả ngu. Chuyện Kiều Báo Quốc giữ chức bí thư, cậu dám nói cậu đã quên sao. Bố cậu tạm thời không ra tay, cậu cũng biết đấy. Chuyện đang ở thời khắc mấu chốt, nếu y thật sự vào Ban Tổ chức cán bộ trung ương đảm nhiệm Phó trưởng ban thì cũng là việc tốt đối với cậu. Giống như trước, không phải cậu cũng bí mật tìm y vài lần sao. Ngươi ta đều nể mặt cha vợ cậu đấy. Nếu không, giúp cậu mới là lạ.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Chuyện gì có liên quan đến tôi?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tốt tốt, cậu kiên cường có phải không? Đừng nói là tôi không biết cậu đi tìm Ninh Chí Hòa mấy lần.
Kiều Hoành Sơn hừ nói.
- Người ta tình nguyện giúp cháu, việc này tôi có liên quan gì đến nhà họ Kiều đâu?
Diệp Phàm phản kích lại.
- Tình nguyện giúp cậu, thiên hạ này không có bữa trưa miễn phí đâu.
Kiều Hoành Sơn dài giọng nói, giọng năng thêm nhiều.
- Tôi có cách gì, tìm cha vợ thì ông ấy thường xuyên lấy đại cục làm trọng không để ý đến, hơn nữa thường xuyên muốn có hành động nhỏ để trừng phạt tôi.
Tôi là con cháu bị bề trên khinh bỉ, hơn nữa, Kiều Báo Quốc hoành tráng thực sự, bác cũng không phải không hiểu, thấy không, cháu đã vài lần đến nhà họ Kiều, anh ấy cũng làm cháu mất mặt vài lần rồi.
Những việc này cháu đều nhịn, có khi muốn làm việc gì chỉ có thể tìm Ninh Chí Hòa thôi, không có cách nào khác chỉ có thể đi đường nhỏ thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu giỏi lắm, cậu có bản lĩnh thì cứ kiên cường đến cuối cùng đi.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên không ngờ cười nói.