- Đồng chí Trương Cường đang nghĩ đến căn cứ việc đảm nhiệm chức vụ của tư lệnh hải quân, tổ trưởng Cung, anh xem có gì hợp với anh ấy không. Còn nữa, cái trụ sở này của chúng ta tốt nhất là không nên có quan hệ gì với hệ thống quân đội của tổ A cả.
Diệp Phàm rõ ràng không già mồm cãi láo, Cung Khai Hạ cũng nên sắp xếp, làm cho triệt để, nếu không Diệp Phàm sẽ không chịu thiệt thòi đâu.
- Không phải Trương Cường đang làm rất tốt sao, tại sao lại có suy nghĩ như vậy?
Cung Khai Hà nhướn mày hỏi.
- Ha ha, đồng chí Cung Khai Hà, hiện tại anh chỉ là quân dưới tay tôi. Đối với mệnh lệnh của đại soái, anh chỉ cần trả lời là được rồi, chứ không có quyền nghi ngờ mà hỏi lại.
Diệp Phàm mỉm cười, mặt đanh lại.
- Cho anh một cái thang, anh thật đúng là dám lên phòng rồi?
Cung Khai Hà trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Lại ra vẻ lãnh đạo rồi đây.
- Ha ha, anh cho tôi một cái thang, nếu tôi không leo lên thì chẳng phải là bất kính với cấp trên sao?
Diệp Phàm cười khan hai tiếng.
- Thôi vậy, vừa rồi quá lớn tiếng đồng ý với anh rồi. Tôi đi hỏi ý kiến một lát rồi nói sau....
Cung Khai Hà lập tức đi vào phòng gọi điện thoại, Diệp Phàm ở bên ngoài chán nản ngồi uống trà chờ đợi.
Khoảng chừng một giờ sau, Cung Khai Hà mới đi ra. Sắc mặt có chút mệt mỏi, vừa mới ngồi xuống đã uống liền hai chén trà. Diệp Phàm cũng không hỏi, để đồng chí Cung Khai Hà pha trà.
- Ôi, Trương Cường phải đi, tôi thật có chút luyến tiếc. Một đồng chí làm việc rất tốt, tuy nhiên, cũng cho anh ta ở vị trí này hơn một năm rồi.
Cũng nên cho anh ta ra ngoài thể hiện năng lực của mình. Việc tổ đặc nhiệm A chúng ta làm đều là bí mật, thân phận danh tiếng của tổ A cũng không thể nào mà công khai được.
Chỉ có thể nói rằng đi lại trong cái vòng nhỏ hẹp của chúng ta, cũng thật là đã uổng phí không ít tinh anh của các anh. Còn tôi, ít nhất vẫn còn là cố vấn của quân ủy, ủy viên đầu hàm.
Theo như so sánh của tôi, các anh phải chịu thiệt thòi nhiều lắm. Vừa rồi tôi có đi hỏi một chút, nhưng trước mắt đến một nơi tốt đã.
Chính là căn cứ của thành phố Phổ Hải. Căn cứ nằm chính diện căn cứ của Nhật Bản, phía trên là căn cứ của Triều Tiên và Hàn Quốc. Phía dưới còn có thể kéo dài đến tận đảo Đài Loan.
Vị trí địa lý tương đối trọng yếu, vốn trong tổ cũng sớm có quyết định này, chỉ có điều vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Hơn nữa, căn cứ Tinh Hải cũng là một căn cứ cấp sư, tư lệnh tiền nhiệm là Trần Nhiên, cấp bậc thiếu tướng. Chỉ là, Trương Cường có thấp hơn một cấp, mới là Đại tá. Cũng không biết là chuyện này có thể được chấp nhận hay không?
Cung Khai Hà nói.
- Chuyện chức vị cao thấp trong quân đội của chúng ta không phải là không có tiền lệ, huống chi, đơn vị cấp sư thì đại tá hay thiếu tướng đều được.
Giống như sư trưởng cũng chỉ là thiếu tướng, một số là đại tá. Ở quân ta, đại tá đảm nhiệm chức sư trưởng không phải là ít.
Quân phân khu cũng vậy. Hơn nữa Trương Cường cũng được coi như lão làng của tổ A, so với tôi vẫn còn sớm hơn nhiều.
Vài trận đấu lớn anh ta đều tham gia, hơn nữa lại rất vượt trội. Hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm chức sư trưởng của căn cứ.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này, tôi với anh nói đều không tính.
Cung Khai Hà thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đây là một căn cứ trọng yếu, việc chọn tư lệnh viên nhất định phải đưa ra ủy ban quân sự thảo luận. Nếu có được sự đồng ý của 3, 4 đồng chí, thì có thể thông qua rồi.
Cung Khai Hà nghĩ ra một cách.
- Chuyện này thật khó đó Cung thủ trưởng, Tôi biết anh là một người của giới quân ủy. Trước đây bác Viên Viên cũng từng là người đứng đầu quân giới, nhưng giờ không còn làm nữa rồi.
Những ủy viên khác, tôi đều không quen biết. Giống như vị Tiếu thiếu gia kia cũng có chút liên quan với tôi, mọi người giúp đỡ mới là chuyện lạ đó.
Chính là chuyện mượn vũ khí lần trước, đoán không chừng trong lòng mọi người muốn giúp anh cũng là điều khó nói. Muốn có được 3, 4 phiếu bầu, cũng không phải là chuyện có thể làm bừa được.
Cả nước có tới hai mươi mấy người, phiền toái rồi đây!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, có vẻ là có chút nhức đầu rồi.
- Đây là chuyện của anh, tôi chỉ có thể đề cử thôi. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhắc nhở anh. Tôi mà đã đề cử thì thế nào cũng nắm chắc thành công. Nếu anh muốn mất công bận rộn như thế thì cũng không có cách nào. Cho nên, ngoài ra, ít nhất phải tìm được hai ủy viên giúp đỡ một chút. Người ta nói, ba cô gái lên sàn diễn thì thế nào cũng có ba ủy viên cùng nhau tiếp cận, chuyện này cũng giống như vậy.
Cung Khai Hà nói.
- Hiện tại Trương Cường không công khai thân phận của mình. Nếu đề cử thì lấy tên gì để nói. Thân phận tổ A của anh ta không nên công khai.
Diệp Phàm đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác.
- Trước đây ở Báo Săn anh ta đảm nhiệm chức Phó sư trưởng, chi bằng chúng ta đưa chuyện đó ra, như vậy cũng có thể nói là nổi danh trong sư đoàn, lại không cần phải tiết lộ danh phận của anh ta. Chuyện này thì tôi có thể làm được.
Cung Khai Hà nói.
- Thân phận phó Sư trưởng của Báo Săn, tôi thấy còn không bằng công khai thân phận thật hiện giờ của anh ta.
Diệp Phàm cân nhắc, cảm thấy chuyện công khai thân phận rất quan trọng. Cho nên, lắc đầu không đồng ý.
- Hiện tại thì có thân phận gì?
Cung Khai Hà trừng mắt nhìn Diệp Phàm, xem ra hắn có chút hồ đồ rồi.
- Anh ta không phải là người ở văn phòng cảnh sát trung ương chịu trách nhiệm giúp đỡ Lang Phá Thiên bảo vệ sự an toàn của đồng chí Đường chủ tịch sao?
Diệp Phàm vờ thản nhiên nói.
- Những lời này mà tiểu tử cậu cũng nói được ra sao?
Cung Khai Hà thiếu chút nữa đã bị sự vô liêm sỉ của hắn mà té xỉu.
- Tại sao lại không nói ra được, anh ta bây giờ không phải là đội phó của cục cảnh vệ Lang Phá Thiên sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Đó cũng chỉ là đội phó, người phụ trách sự an toàn của chủ tịch thì có thể nhấc lên sao? Đừng nói là cậu ta, ngay cả đồng chí Lang Phá Thiên cũng chỉ là giúp đồng chí Thiên Thông phụ trách nhiệm vụ đó mà thôi.Việc này không thỏa đáng, không thể xằng bậy. Nếu như chủ tịch hiểu được thì Cung Khai Hà tôi đây đã thành gì rồi?
Cung Khai Hà kiên quyết lắc đầu.
Không để cho Diệp Phàm có chỗ để xen vào. Bởi vì, Cung thủ trưởng cũng hiểu được, người này căn bản là muốn bứt lên giơ cao đại kỳ. Đến lúc đó, một số đồng chí sẽ nghĩ đây liệu có phải là ý của đồng chí chủ tịch hay không.
- Chuyện này thực sự anh đã sai lầm rồi, lần đó do tôi phụ trách nhiệm vụ đặc thù, Trương Cường là chủ lực. Lần đó không phải là phụ trách an toàn xung quanh chủ tịch 1000 m đó sao? Mà lúc đó tôi là tổng chỉ huy, chuyện này thực không có nửa câu giả dối. Nếu Trương Cường còn ở trong đội cảnh vệ, bảo anh ta phụ trách công tác bảo an cho chủ tịch thì có gì là sai lầm?
Diệp Phàm nói.
- Tôi thật là phục anh, chuyện nhỏ này mà cũng có thể nhắc đến. Diệp Phàm anh thật lợi hại, thật sự lợi hại, Cung Khai Hà tôi không thể không phục anh.
Cung Khai Hà hừ nói.
- Ha ha, đừng nóng vội anh Cung, chuyện của Phượng gia lần này khiến Trương Cường cũng phải đi làm tùy tùng. Lần sau không phải lại muốn làm lại chứ.
Tổ đặc nhiệm A đưa ra hai đội viên chính thức, một là Trương Cường rồi. Hơn nữa, tôi quyết định bổ nhiệm anh ta làm phó tổ trưởng tiến hành huấn luyện đặc biệt tiêu diệt Tam Độc giáo.
Thiên Lôi Tứ Tượng Trận lần này như là một đợt huấn luyện đặc biệt của phó tổng, phó tổ trưởng. Thế nào, đến lúc đó, lại tham gia cả chức vụ ở bên đội cảnh vệ nữa.
Đúng rồi, nếu là chức đội phó thì quá thấp, dù nói thế nào thì cũng phải là cái chức đội trưởng. Đến lúc đó, việc này thành, Diệp Phàm tôi sẽ mời Cung thủ trưởng đi uống rượu.
Diệp Phàm cười khan mấy tiếng, nói.
- Anh đều sắp xếp xong xuôi rồi thì tôi còn nói được gì nữa, anh quả là rất có năng lực đó. Trương Cường đã nhanh chóng thăng lên 4 cấp.
Ngoài hai phó tổ trưởng và một phó tổng huấn luyện viên còn có một đội trưởng. Tuy nhiên, việc này thì anh là người giữ ấn soái nên cũng có quyền quyết định.
Mà đội cảnh vệ bên đó, mà thôi, phó tổ trưởng Diệp Phàm anh đề cử, tôi sẽ nói lại với các đồng chí.
Cung Khai Hà bất đắc dĩ gật đầu.
Tuy nhiên, ngược lại vẻ mặt lại rất thận trọng nói:
- Anh phải nắm chặt, trong vòng năm ngày. Còn có một vị có thể tối nay sẽ quyết định được. Về sau các anh phải ngày đêm luyện tập Tứ Tượng trận, thời gian không chờ đợi ai đâu. Còn một người nữa liệu có chọn hay không cũng chưa thể biết trước được.
- Người chọn thì có, chỉ là vẫn chưa thương lượng được với cô ấy, không hiểu người ta có chịu hay không. Bây giờ xem chừng chỉ còn trông chờ vào đồng chí Thiên Thông ở trên nữa thôi. Người này cũng có thân thủ cửu đẳng, thấu hòa một chút coi như cũng được.
Diệp Phàm nói.
- Một người thập đẳng khác là ai, đồng chí Diệp, có thể nói ra một chút thông tin về anh ta không?
Cung Khai Hà nói.
- Người ta không cho nói ra, chuyện này, thật ngại quá, ngại quá. Nếu như có thể thành, anh dĩ nhiên là sẽ hiểu.
Diệp Phàm nói.
- Tốt lắm tốt lắm, anh nhanh đi làm đi, không thể nấn ná nữa.
Cung Khai Hà không thể khai thác được gì, đành phải đuổi người đi.
Ngồi vào trong xe, Diệp Phàm phát hiện ra ánh mắt cầu khẩn của Trương Cường, không khỏi mềm lòng, nói:
- Trương Cường, chuyện của cậu đang tiến hành. Trong thời gian này cậu phải thể hiện thật nổi bật mới được. Gần nhất có hai lần hành động, cậu có muốn tham gia....
- Căn cứ Tinh Hải, một nơi thật tốt, cách thành phố Phổ Hài không xa. Anh Diệp, tôi rất mong chờ.
Trương Cường nói.
- Việc này vẫn khá khó giải quyết, tuy nhiên, mặc kệ thành hay không, anh em chúng ta đều được đi vật lộn đọ sức, thành thích của cậu, tôi sẽ đi nói với cấp trên cho cậu.
Diệp Phàm vỗ nhẹ bả vai Trương Cường.
- Tất cả đều nghe theo anh Diệp.
Trương Cường nói.
- Trương Cường, cô bé như Tuyết Vũ ấy thì thích gì?
Diệp Phàm đột nhiên chuyển đề tài.
- Cô nương này rất đặc biệt, nghe anh Diệp nói là đã có thân thủ thập đẳng rồi. Có thể là đã ngoài ba mươi rồi, nói cô ấy thích gì, tôi thấy, chi bằng hỏi người nhà của anh một chút, không chừng cô ấy có thể biết được nhiều.
Trương Cường nói có chút kỳ quái, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ anh Diệp đã nhắm Tuyết Vũ rồi.
- Tiểu tử cậu nghĩ cái gì vậy, ánh mắt lấm la lấm lét. Lần này đi Phượng gia là cần có bốn vị cao thủ thập đẳng phối hợp Tứ Tượng trận. Hiện tại mới có ba người, không có cách nào khác, cho nên mới muốn có bằng được cô nương này.
Diệp Phàm nói.
Lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Viên Viên, vừa nghe Diệp Phàm hỏi đến chuyện này, giọng điệu của Kiều tiểu thư liền châm chọc:
- Anh hỏi chuyện này để làm gì, có phải là muốn làm cái gì đó tốt với Tuyết Vũ, sau đó đi lấy lòng của cô ấy. Em xem hai người liệu sẽ có chuyện gì, bây giờ liên kêt rồi hả?
- Trời đất chứng giám, anh thật không có ý đó.
Là vì có việc cần, thật sự, không có lừa em đâu.
Diệp Phàm nói lớn trong điện thoại, Trương Cường muốn cười mà không dám cười, vừa lái xe vừa như là khó chịu.
- Có quỷ mới tin anh.
Kiều Viên Viên tức giận hừ nói.
- Nếu không tin thì anh gọi anh Lý đến chứng minh, lời anh Lý nói mà em cũng không tin sao?
Diệp Phàm nhanh chóng nói, lôi Lý Khiếu Phong ra làm bia đỡ đạn.
- Vậy thì thôi đi....anh đã nói như vậy, em tạm thời tin anh.
Kiều Viên Viên đã tin một nửa rồi.
- Vậy em mau nói đi, Tuyết Vũ cũng đã ở nhà chúng ta mấy tháng. Em hẳn là có hiểu về cô ấy một chút phải không?
Diệp Phàm nói.
- Hiểu gì chứ?
Kiều đại tiểu thư hừ một tiếng, trầm tư một lát rồi mới nói:
- Cô Tuyết Vũ đó nhìn qua thì bình thường đấy, cũng không có gì đặc biệt. Hơn nữa, cũng được dạy dỗ rất quy củ. Chỉ cần là không động tới Tuyết Hồng, những chuyện khác cô ấy đều không có hứng thú. Đối với những cô gái không có hứng thú kiểu đó, muốn biết cô ấy thích gì, cũng tương đối khó. Em phải suy nghĩ kỹ đã.
- Không thể kéo dài được đâu, em nghĩ luôn đi, thời gian không còn nhiều nữa, bằng không, anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm lập tức nói.
- Có đúng là anh phải hoàn thành nhiệm vụ?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Đương nhiên là đúng, nếu không, anh kêu anh Lý đến làm chứng.
Diệp Phàm rất nghiêm chỉnh, nói.
- Vậy chi bằng anh đi hỏi Tuyết Hồng, hẳn là Tuyết Vũ rất trân trọng Tuyết Hồng đấy. Hai người có quan hệ tốt như vậy, Tuyết Hồng nhất định biết được Tuyết Vũ thích gì.
Kiều Viên Viên đưa ra một ý.
"Sớm biết vậy chẳng thà không hỏi em nữa là xong, đã không hỏi được thì chớ, chút nữa lại còn chọc tức em"
Trong lòng Diệp Phàm thầm oán hận bà xã này một câu, miệng cũng đáp lời cúp điện thoại.
- Hừ, vừa nói đến Tuyết Hồng là anh lại như thế rồi.
Đặt điện thoại xuống, Kiều đại tiểu thư bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Tuyết Hồng, mới biết cô gái nhỏ nhắn này chủ nhật vẫn còn ở trường học.
- Haiz, em gái Tuyết Hồng của chúng ta có phải là đã phải lòng cậu bạn nào rồi không, đến cả thứ bảy cũng không thèm về nhà.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Không phải, ở trường ngày tháng có tổ chức dạ hội. Nghe nói là để chúc mừng khánh thành sân bóng rổ mới, đến lúc đó sẽ mời một số người nổi tiếng cùng các vị lãnh đạo đến tham gia. Mà bản thân cô ấy thân thủ cao, phải ở lại đó biểu diễn tiết mục tạp kỹ.
Cho nên, mấy ngày nay mọi người đều phải tăng giờ để tập trung luyện tập.
Tuyết Hồng nói, trong giọng nói ngập tràn hưng phấn. Xem ra, cô nàng này cũng khá thích làm chuyện náo nhiệt đây.
- Ha ha, em gái Tuyết Hồng của chúng ta chắc chắn sẽ tỏa sáng đó.
Diệp Phàm cười cười rồi cũng cúp điện thoại, quay đầu sang Trương Cường nói:
- Tới sân vận động trường đại học Bắc Kinh.
Lễ khánh thành sân bóng rổ mới ở Đại học Bắc Kinh có tới mười tám nghìn chỗ ngồi. Một sân bóng rổ như thế này tiêu tốn không dưới một trăm triệu. Nghe nói tất cả đều là do các Hoa kiều quyên tặng.
Đi vào sân bóng rổ, bên trong mọi người vỗ tay không ngừng, trống nhạc rung trời. Có tiếng ca duyên dáng quanh quẩn đâu đó. Có mấy trăm học sinh trường đại học Bắc Kinh đang ngồi cổ vũ, reo hò.
- Anh Diệp, anh đến thật sao, em còn tưởng là anh nói đùa cơ đấy.
Tuyết Hồng sớm đã đứng đón ở bên ngoài cửa chính, vừa thấy Diệp Phàm xuống xe.
Cố gái bé nhỏ liền lao tới, biểu diễn một màn nhào lộn trên không trung. Sợ cô ngã sấp xuống, Diệp Phàm đành phải giơ tay ra đỡ.
- Đẹp trai thật đó Tuyết Hồng, người này là anh người tình Diệp Phàm của cậu đó sao?
Đột nhiên từ phái sau vang lên một giọng nói khá dễ nghe, nghe như âm thanh của tự nhiên vậy.
- Anh người tình?
Diệp Phàm nói thầm một câu, đảo mắt tới. Phát hiện ra hai cô gái đứng sau Tuyết Hồng, đều mặc áo len cao bồi, chỉ có điều màu sắc và hoa văn khác nhau thôi. Cả hai đều rất xinh đẹp trẻ tuổi, tràn đầy sức sống.
Khuôn mặt thì tuy không thể so được với Kiều đại tiếu thư, nhưng cũng là vẻ đẹp hơn người. Bên cạnh hai cô còn có hai chàng trai cao chừng m, mặc quần áo rất bình thường, có vẻ đẹp trai, phong độ, tinh thần phấn chấn, tỏa sáng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện trong đó có một người trên sống mũi có một nốt ruồi dường như rất chú ý đến Tuyết Hồng. Vừa nhìn thấy Tuyết Hồng ở trong lồng ngực hắn, mặt tên tiểu tử kia vội thể hiện vẻ không hài lòng có mùi vị của acetic acid cách Diệp Phàm rất xa nhưng vẫn nghe thấy.
- Đường Bảo Nhi, cả Lý Tiên Tiên, hai người muốn chết hả, tôi nói đến anh người tình với các cậu khi nào chứ. Anh ấy là anh nuôi của tớ, các cậu chớ có nói lung tung. Anh nuôi tớ đã đính hôn rồi đó.
Tuyết Hồng vừa nghe, mặt liền đỏ lên, dời khỏi vòng tay của Diệp Phàm.
- Hiểu rồi Tuyết Hồng, đầu tiên là anh trai, sau đó là anh người tình rồi. Anh trai với anh người tình không giống nhau sao? Còn việc đính hôn, giờ ai còn hứng thú với chuyện này nữa chứ? Đính hôn chứ đâu phải là kết hôn, chỉ cần chưa kết hôn, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể hành động.
Đoán chừng gọi cô gái Đường Bảo Nhi mồm mép cũng không tệ, Tuyết Hồng cười khanh khách giễu cợt.
- Đúng đúng, cơ hội đã tới, người tình của cậu tự động đến trước cửa, Tuyết nha đầu, cậu phải nắm chặt lấy.
Lý Tiên Tiên cũng cười theo.
- Đầu năm nay hàng gì cũng có, hạng người chó con mèo con, từ trong xó có chui ra chui vào đều có thể bay được lên đến trần nhà rồi.
Người thanh nhiên có nốt ruồi ở mũi nhìn một bức tranh cười nhạt châm chọc nói.
- Phương Tri Bạch, sao anh lại nói anh người ta như thế, không được nói thế nhé.
Lý Tiên Tiên trừng mắt liếc nhìn tên kia một cái, hừ nói:
- Tôi nói có sai đâu, từ đâu đến. Tưởng rằng ngồi trên chiếc xe Cherokee cũ kỹ, không biết ở đâu thải ra thế kia mà đã oai phong lắm sao. Loại người như vậy, bản công tử đây khinh thường.
Phương Tri Bạch lạnh lùng hừ nói, trong lời nói chứa đầy sự ghen ghét.
- Nói tôi có phải không, ha ha.
Vẻ mặt Diệp Phàm ôn hòa cười, hỏi. Ngược lại không tức giận chút nào, bây giờ Diệp Phàm kiềm chế nhưng sẽ phát triển. Cảm giác hắn là thế hẹ trước rồi, tranh giành với hậu sinh này thì quá là thấp kém rồi.
- Kẻ nào ngồi thì tôi nói kẻ đó?
Phương Tri Bạch hừ nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười nhạt, nhìn đồng hồ, xoay mặt Tuyết Hồng nói:
- Em gái, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa đi.
- Anh Diệp, chúng em có phần không?
Đường Bảo Nhi cười hỏi.
- Có có, đều có.
Diệp Phàm hơi sững người, trong lòng tự nhủ cô gái này cứ gọi anh Diệp, như thể đã quen biết từ lâu lắm rồi vậy.
Kỳ quái là Tuyết Hồng không ngờ không hề tức giận, dáng vẻ xem ra rất nhiệt tình, nhưng thật ra lại khiến trong lòng Diệp Phàm cảm giác có chút khác lạ.
- Bảo Nhi, đã nói rồi đấy bữa nay anh mời. Cùng người này đi ăn cơm hạ giá. Tình trạng vệ sinh thực phẩm ở quán kia rất kém, cái gì chứ con muỗi con ruồi đều có, không chừng còn có cả móng tay nữa đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn
Vẻ mặt Phương Tri Bình khinh bỉ nói:
- Mùa đông này còn có ruồi bọ muỗi, Phương Tri Bạch, anh thật đúng là biết nói đùa.
Lý Tiên Tiên cuời khanh khách nói:
- Tôi chỉ là so sánh chính là loại đồ vật này thôi.
Phương Tri Bạch vừa ngạc nhiên, sắc mặt hơi đỏ nhanh chóng giải thích.
- Phương Tri Bạch, vậy anh hãy đưa chúng tôi đến một nơi sạch sẽ đi nhé?
Tuyết Hồng cười híp mắt hỏi. Diệp Phàm rụt vai lại, biết được cô gái nhỏ này muốn chỉnh người nào đó, không khỏi rùng mình một cái.
- Khách sạn Kim Đô thì thế nào, đẳng cấp đủ cao không?
Vẻ mặt Phương Tri Bạch bình tĩnh, nói:
- Khách sạn Kim cũng tốt.
Tuyết Hồng vỗ tay khen hay.
- Lên xe.
Phương Tri Bạch giơ tay len, nhiệt tình mời ba cô gái.
- Tiên Tiên Bảo nhi hai người ngồi xe của Tri Bạch tôi ngồi xe của anh tôi.
Tuyết Hồng giành trước Trương Cường chạy tới mở cửa xe Cherokee.
- Chúng tôi cũng muốn ngồi xe của anh Diệp cùng với Tuyết Hồng.
Không thể tưởng tượng Bảo Nhi chạy còn nhanh hơn cả Tuyết Hồng, một cái đã chui vào xe của Diệp Phàm rồi. Tốc độ của Lý Tiên Tiên cũng không chậm, nhanh chóng chen Tuyết Hồng vào xe Cherokee.
- Đi thôi Trương Cường.
Diệp Phàm nhún vai ngồi vào chỗ điều khiển, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Phương Tri Bạch một cái. Ý là người anh em, bản thân các cô ấy muốn thế không trách tôi được.
- Chúng ta đi Văn Long.
Phương Tri Bạch bước nhanh về chiếc BMW màu trắng của mình, dường như trút giận nhấn ga ngay, xe két một tiếng liền lao ra ngoài mất tiêu, ngay sau đó vượt trước xe Cherokee. Hơn nữa, còn khoe khoang dường như bóp còi rất to.
- Vượt qua anh ta, vượt qua anh ta!
Tuyết Hồng vừa thấy một ngón tay chỉ ngay lập tức ồn ào. Cô gái nhỏ này, khuôn mặt có chút ửng hồng, thật sự rất đáng yêu.
- Tuyết Hồng, người ta lái chính là xe BMW. Chiếc xe này của anh, không chơi được. Đường Bảo Nhi liếc nhìn, cười khanh khách nói. Hai nụ hoa trước ngực nảy lên nảy xuống, hay là hoàn toàn lừa dối.
Toàn thân Đường Bảo Nhi đều tràn đầy năng lượng bùng nổ giống như tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân. Khuôn mặt tuy nói rằng không sánh bằng Kiều Viên Viên, Phượng Khuynh Thành nhưng cũng có cái đẹp.
Áo lông màu đỏ trên người trắng nõn, hơn nữa thêm quần bò màu xanh lục, đi một đôi giày thể thao màu đỏ, xuân khí trên toàn thân như muốn phun ra. Chính là trong lòng Diệp Phàm không hiểu điều vui sướng vô cùng đều có nhiều thảm thiết như thật.
- Trước tiên hãy đuổi theo.
Diệp Phàm cười nói. Tiếp theo là mô tả, phát hiện cách trăm mét có một chiếc Audi việt dã theo sát sau. Đoán chừng là Tuyết Vũ thần hộ mệnh của cô bé Tuyết Hồng này.
Trương Cường nhấn ga chiếc Cherokee huỵch một tiếng vượt ra ngoài.
- Vẫn chậm, có thể đuổi kịp.
Lý Tiên Tiên cười nói hai cái lông mi đẹp chớp chớp.
- Tuyết Hồng, anh Diệp công tác ở đâu vậy?
Đường Bảo Nhi cười hỏi.
- Ở thành phố Đồng Lĩnh.
Tuyết Hồng nói:
- Sao lại không về Bắc Kinh, mọi người có thể thường xuyên gặp mặt rồi. Đồng Lĩnh có gì tốt mà làm, nông thôn.
Đường Bảo Nhi trêu ghẹo nói:
- Gặp cái gì mà gặp, nhìn thấy đã ghét rồi, không gặp không biết.
Tuyết Hồng cười nói:
- Kỳ lạ, nhưng một ngày mình có thể nghe được hai mươi từ anh Diệp từ miệng bạn đấy. Sao có thể gặp rồi lại thành ra cái dạng này rồi.
Lý Tiên Tiên cười nói:
- Nói quen rồi, không có ý gì khác.
Tuyết Hồng đắc ý liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:
- Hiểu rồi! nói quen rồi, thành thói quen tự nhiên.
Lý Tiên Tiên và Đường Bảo Nhi cùng cười lên.
- Tuyết Hồng, Tuyết Vũ thích nhất là cái gì.
Diệp Phàm bắt đầu hỏi việc chính rồi.
- Anh hỏi cái này làm gì? Tuyết Vũ không có cảm tình tốt với anh đâu, anh bỏ cái ý nghĩ đó đi? Ở trước mặt cô ấy, anh chỉ là một cậu bé trai thôi.
Tuyết Hồng đã hiểu lầm, hừ nói.
- Anh không phải có ý đó, gần đây có chuyện cần cô ấy giúp đỡ một chút.
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn, nói:
- Ồ, muốn nói Tuyết Vũ thích gì, thật đúng là khó tin. Dì Vũ giống như là không có hứng thú với bất cứ cái gì, ngoại trừ đánh mấy quyền cước nước ngoài, Tuy nhiên, e nghĩ…..
Tuyết Hồng híp mắt suy nghĩ một hồi, đột nhiên kêu lên:
- Có, dì Tuyết Vũ chưa từng trải qua sinh nhật, còn hai ngày nữa là đến ngày sinh nhật của cô ấy. Nếu anh không tổ chức sinh nhật lãng nhật lãng mạn cho cô ấy, không chừng sẽ làm cô ấy giận đấy.