- Ha ha, người cũng không thể phân thân được, Chủ tịch Khổng, sức lực con người có hạn đấy. Bảo Phó chủ tịch Tất chạy đi chạy lại giữa hai đầu như vậy, Phó chủ tịch Tất không chịu nổi đâu.
Công việc của chúng ta phải làm một cách thiết thực, nhưng thân thể là vốn liếng của cách mạng không phải sao? Chúng ta không thể yêu cầu các đồng chí của chúng ta gánh vác quá nhiều công việc nặng nhọc, đây là một kiểu tàn phá thể xác và tinh thần đối với các đồng chí của chúng ta, như thế là rất vô trách nhiệm.
Huống chi, trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố còn có khá nhiều đồng chí có năng lực mà. Thực ra tôi cảm thấy đồng chí Ngọc Xuân Phong thích hợp chỉ huy công việc ở trại Hồng Cốc hơn.
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút uống ngụm trà, nhìn nhìn mọi người lại nói:
- Các vị xem, Chủ tịch Ngọc là ủy viên thường vụ Thành ủy, công tác phân công và quản lý của anh ấy vẫn khá nhàn rỗi mà.
Ví dụ như cục Thủy sản, cục Thủy sản của huyện chúng ta cái này mọi người đều hiểu rõ, căn bản hữu danh vô thực.
Điều này, đương nhiên cũng không phải Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không làm, mà chủ yếu là vì điều kiện hạn chế. Thành phố chúng ta không những không gần biển, hơn nữa, ao hồ nuôi thả thủy sản không nhiều.
Khe suối và sông cũng có, nhưng, nuôi thả thủy sản trong những chỗ này không thích hợp. Mà cục Dân chính do Phó chủ tịch Ngọc phân quản đang làm gì, đương nhiên là vì dân phục vụ rồi.
Mà chuyện Hồng Cốc Trại cũng thuộc sự vụ Dân chính, lại rất đúng với công việc mà Chủ tịch Ngọc đang phân công quản lý.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Những người ngồi tại đây đều nghe hiểu. Diệp Phàm thật ra đang ngầm phê bình Khổng Đoan ông đang có ý đào thải Ngọc Xuân Phong, phân chia quyền lực của anh ta.
Khổng Đoan lập tức nghẹn họng, vẻ mặt mặc dù không thay đổi gì nhiều, nhưng có lẽ trong lòng đã chửi Diệp Phàm không ra gì vì đã đâm cho ông ta một nhát đau đớn rồi.
Đương nhiên, Khổng Đoan cũng không phải đèn dầu cạn, ông ta cười nói:
- Ha ha, ban ngành Phó chủ tịch Ngọc phân quản kỳ thực cũng chính là ban ngành quan trọng của thành phố chúng ta.
Đúng như Bí thư Diệp đã nói, sự nghiệp dân chính liên quan đến cuộc sống của quần chúng. Thành phố chúng ta có bao nhiêu bách tính, gần bốn triệu đó!
Sự nghiệp liên quan đến bốn triệu người là sự nghiệp lớn đến chừng nào chứ. Về phần thủy sản, kỳ thật. Tuy nói vì điều kiện hạn chế nên thủy sản của thành phố chúng ta phát triển không lý tưởng cho lắm.
Nhưng, vẫn có thể nghĩ cách. Dựa vào chăn nuôi để thay đổi cuộc sống của người dân, có phải không?
Không có điều kiện thì chúng ta tạo ra điều kiện. Không có hồ nước chúng ta có thể ngăn nước tạo thành ao hồ, đúng không nào? Tôi nghĩ, còn có rất nhiều vấn đề cần đồng chí Xuân Phong đi giải quyết, trọng trách của cậu ấy rất nặng nề!
Những lời Khổng Đoan nói thật đúng là rất đường hoàng, lời không biết xấu hổ như thế mà ông ta cũng có thể nói thành có lý, không thể không khiến những người đang ngồi tại đây trong bụng cười trộm đồng thời cũng thầm giơ ngón tay cái lên, trong lòng tự nhủ: Khổng Đoan ông không làm luật sư thật đúng là đáng tiếc.
- Bí thư Diệp, tôi có một kiến nghị nhỏ.
Lúc này, Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Nói ra xem nào.
Diệp Phàm khẽ gật đầu.
- Phó chủ tịch Tất và Phó chủ tịch Ngọc đều là ủy viên thường vụ Thành ủy, đều là một trong những thành viên quan trọng của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Phó chủ tịch Tất tinh lực dồi dào, mà Phó hủ tịch Ngọc năng lực cũng không yếu.
Không bằng như vậy, có hai phương án. Phương án một là để Phó hủ tịch Ngọc chỉ huy công việc ở Hồng Cốc Trại, còn Phó chủ tịch Tất quản lý toàn thành phố.
Phương án hai chính là, không bằng hai người đổi lại. Tam thời để Phó chủ tịch Tất đi xử lý chuyện Hồng Cốc Trại, mà những công việc của Phó chủ tịch Tất ở Ủy ban nhân dân thành phố hoàn toàn có thể để cho Phó chủ tịch Ngọc xử lý, có phải không?
Cứ như vậy, Hồng Cốc trại có Phó chủ tịch Tất dẫn theo tổ công tác ở lại đó xử lý, cũng tránh cho các vị lãnh đạo nói thành phố chúng ta không coi trọng.
Chúng ta đã sắp xếp một ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố trấn thủ rồi, xem như đã rất coi trọng rồi phải không? Mà ở bên thành phố cũng có Phóhủ tịch Ngọc giúp đỡ Chủ tịch Khổng xử lý sự vụ ngày thường. Hai đầu đều được chiếu cố.
Hơn nữa, tôi tin tưởng hai vị đồng chí đều có thể xử lý tốt việc này. Dù sao, hai đồng chí không những là một trong những thành viên cốt cán của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố mà còn là một trong những thành viên quan trọng của hội nghị thường vụ thành phố.
Lời Mễ Nguyệt vừa nói ra, "Cạch" một tiếng. Khổng Đoan tức giận đến mức đặt mạnh chén trà xuống bàn.
- Như vậy sao được? Việc Chủ tịch Tất xử lý liên quan đến công tác ngày thường của toàn thành phố. Mà đồng chí Ngọc Xuân Phong tuy nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng bình thường chỉ xử lý công việc vài ban ngành mà thôi. Công việc của vài ban ngành và công việc toàn cục khác nhau về bản chất đấy. Phân phối như vậy không phải sẽ loạn cào cào cả sao. Nếu như cuối năm rồi mà còn để xảy ra chuyện, không những mất mặt của mọi người mà còn khiến cho các lãnh đạo chú ý. Cho nên, điều này, không ổn không ổn!
Khổng Đoan quả quyết bác bỏ đề nghị của Mễ Nguyệt.
- Đúng vậy, đồng chí Xuân Phong tuy nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng ban ngành phân quản cũng không nhiều lắm. Đương nhiên, đây là sự sắp xếp của người phụ trách của Ủy ban nhân dân thành phố, tôi sẽ không nói nhiều nữa.
Chỉ có điều, đối với công tác của đồng chí Xuân Phong, chính vì anh ấy chỉ xử lý công việc của vài ban ngành, đối với kinh nghiệm giải quyết những chuyện cụ thể có lẽ vẫn mạnh hơn năng lực của một số đồng chí vẫn hay chỉ huy toàn cục.
Hơn nữa về công tác sự vụ ngày thường toàn cục đồng chí Xuân Phong không bằng đồng chí Vân Lý. Mà chuyện trại Hồng Cốc tuy rằng cũng khá khó xử lý, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một Hồng Cốc Trại.
Mấy ngàn dân, đối với quần chúng toàn thành phố gần bốn triệu dân mà nói, chỉ có thể nói là cục bộ.
Điều này vừa hay thích hợp với đặc điểm của Phó chủ tịch Ngọc. Tôi tin rằng Phó chủ tịch Ngọc có thể chỉ huy công tác ở Hồng Cốc Trại. Hơn nữa, đã có sự phối hợp của tổ công tác được lập từ thành phố, đúng là càng như cá gặp nước.
Đương nhiên, nếu một số đồng chí cho rằng chuyện Hồng Cốc Trại quá lớn, cần nhân tài như Phó chủ tịch Tất đi chủ trì cũng được.
Vậy hãy để công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố của Phó chủ tịch Tất tạm thời chuyển giao cho Phó chủ tịch Ngọc. Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thành phố còn có Chủ tịch Khổng trấn thủ chỉ huy, đồng chí Xuân Phong bất cứ lúc nào cũng có thể thỉnh giáo Chủ tịch Khổng mà.
Các đồng chí, chúng ta phải tin tưởng đồng chí của chúng ta, đồng chí của chúng ta có thể làm tốt công việc.
Diệp Phàm nói, chèn ép Khổng Đoan. Hai lựa chọn Khổng Đoan ông chỉ có thể chọn một.
Khổng Đoan chép miệng, liếc Xa Quân một cái. Ánh mắt của ông ta tuy không rõ lắm, nhưng Diệp Phàm có đôi mắt ưng vẫn nhìn thấy rất rõ. Trong lòng tự nhủ quả nhiên đúng vậy, người này và Xa Quân đã liên minh lâm thời rồi.
- Không bằng phân chia cụ thể một chút, vấn đề nước của trạm phát điện Hồng Cốc do Phó chủ tịch Ngọc giải quyết. Đây cũng là một vấn đề lớn, dân chúng không có nước làm sao có thể sống và sản xuất được?
Mà vấn đề giao thông giao cho đồng chí La Phong chuyên giải quyết, đây cũng là một khúc xương khó gặm. Huống chi, từ sau khi đồng chí Ngô Dụng mất chức, những việc liên quan đến giao thông đều do đồng chí La Phong chịu trách nhiệm. Để anh ấy đi chỉ huy việc xây dựng đường bộ ở trại Hồng Cốc cũng rất phù hợp.
Mà công tác toàn diện của Hồng Cốc Trại vẫn do Chủ tịch Tất chỉ huy. Như vậy, ba luồng cùng tiến hành, vừa không lỡ mất công tác ngày thường vj Ủy ban nhân dân thành phố, vừa có thể lo chuyện Hồng Cốc Trại.
Mà Phó chủ tịch Ngọc đi chỉ huy vấn đề về nước, cũng vừa hay là vấn đề dân sinh thuộc công tác dân chính. Rất đúng với công tác mà Phó chủ tịch Ngọc đang phân quản.
Xa Quân ngẫm nghĩ một lúc, đúng là chỉ cho ra một chủ ý cùi bắp.
Điều này tất cả mọi người đều hiểu được, vấn đề tranh chấp nước giữa Hồng Cốc Trại và trạm phát điện Hồng Cốc là vấn đề lớn nhất. Chuyện này cũng chính là cục xương khó gặm nhất.
Sau khi Ngọc Xuân Phong chết mệt mới giải quyết xong vấn đề này, thì công lao chủ yếu lại thuộc về lãnh đạo chỉ huy Tất Vân Lý. Những lời này của Xa Quân không phải hiểm độc bình thường.
- Ha ha ha. Một vấn đề chia làm ba phần, lúc nào mà vấn đề Hồng Cốc Trại cần đến ba Phó Chủ tịch, trong đó hai ủy viên thường vụ Thành ủy cộng thêm một không phải ủy viên thường vụ. Cần đến ba Phó Chủ tịch đi giải quyết hay sao?
- Bí thư Xa, anh quá coi thường năng lực của các vị Chủ tịch của thành phố Đồng Lĩnh chúng ta rồi có phải không? Nếu năng lực của các vị ấy chỉ đến mức đó thì đã không thể ngồi lên vị trí Phó chủ tịch thành phố rồi, hơn nữa còn có hai vị là thành viên của Đảng ủy.
Trại Hồng Cốc chẳng qua chỉ là một trại, nhiều nhất sáu ngàn người. Một ban ngành ba vị này phân công quản lý số dân liên quan cũng đã đến mấy trăm ngàn thậm chí một triệu rồi.
Trại Hồng Cốc so sánh với số lượng này cũng chỉ như kiến gặp voi mà thôi. Voi còn làm được, kiến sao lại không làm được? Quá lãng phí, nếu xuất hiện một vấn đề tương tự như Hồng Cốc Trại, chẳng phải là Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng cùng với Bí thư Xa ba người lại phải chia nhau ra giải quyết hay sao?
Bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trên cơ bản chỉ lo mấy việc cỏn con này mà không làm những chuyện khác nữa hay sao?
Vương Long Đông hơi có vẻ châm chọc, nói.
Xa Quân người này vốn kiêu ngạo đã quen quả nhiên lửa giận phừng phừng, ông ta lạnh lùng nhìn Vương Long Đông, hừ nói:
- Đồng chí Long Đông. Lời anh vừa nói có ý gì?
Vừa rồi Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng đều nhấn mạnh tầm quan trọng của nâng cao mức sống của người dân Hồng Cốc Trại, cần phải xem như đại sự của thành phố mà xử lý.
Bây giờ tại sao từ miệng anh nói ra, chuyện của Hồng Cốc Trại dường như đã trở nên rất con cỏn, Long Đông anh một mình đi xử lý còn có cảm giác như lấy dao mổ trâu giết gà vậy?
Đồng chí Long Đông, chúng ta phải lĩnh hội đầy đủ ý tứ của Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng, không nên xuyên tạc ý của lãnh đạo.
Vấn đề trại Hồng Cốc Chủ tịch tỉnh Điền và Bộ trưởng Phong bộ Tài Chính vẫn luôn chú ý, điều này chẳng lẽ đây vẫn chỉ là một vấn đề nhỏ hay sao?
Anh nói như vậy là không được, nếu để hai vị lãnh đạo nghe thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào?
Hai vị đồng chí đích thân từ bộ từ tỉnh xuống, cực khổ đi cùng tôi. Kết quả là các anh lại qua loa đại khái gác sang một bên.
Anh mà cứ giữ cái thái độ này với công việc thì rồi sẽ phạm phải sai lầm lớn đấy. Cái này, tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi, lần sau chú ý một chút.
Xa Quân câu nào câu nấy trực diện công kích Vương Long Đông, hơn nữa, hoàn toàn dùng giọng điệu lên lớp giáo huấn người khác.
- Đồng chí Xa Quân, Vương Long Đông tôi câu nào nói vấn đề trại Hồng Cốc mà Chủ tịch Điền và Bộ trưởng Phong quan tâm là vấn đề nhỏ hả? Anh căn bản chỉ toàn là già mồm cãi cố.
Vương Long Đông hừ nói.
- Xa Quân tôi câu nào là già mồm cãi cố hả? Xa Quân tôi chỉ đang làm công tác tư tưởng, nhắc nhở một chút người về phương diện nhận thức có chút lệch lạc như anh là sai sao? Đồng chí Long Đông, Xa Quân tôi lắng nghe anh nói đây.
Xa Quân còn thực sự nhìn chằm chằm vào Vương Long Đông, ra vẻ anh ta không giải thích cho hợp tình hợp lý thì sẽ không bỏ qua.
Tự nhiên, Diệp Phàm hiểu, người này muốn làm nhiễu, khiến cho hai sự lựa chọn mà Diệp Phàm đưa ra cho Khổng Đoan bị hỗn loạn.
- Đồng chí Xa Quân, ủy viên thường vụ Thành ủy là một trong những thành viên hạt nhân của bộ máy Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh chúng ta. Bất kể là ủy viên thường vụ nào đi xử lý việc này đều thể hiện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng coi trọng việc này.
Thể hiện ý tứ của Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng. Hơn nữa, vừa rồi Chủ tịch Khổng cũng đã nói. Còn phải thành lập tổ công tác riêng cho Ủy ban nhân dân thành phố.
Tôi tin rằng, trong tổ công tác này nhất định có không ít thành viên có cấp bậc cao. Giống như phương diện ruộng đất của trại Hồng Cốc cần đến cục Nông nghiệp, vấn đề về nước cần đến cục Thủy lợi và cục Điện lực, vấn đề về giao thông cần cục Giao thông… cứ như vậy.
Những việc cụ thể đã có người phụ trách của các cục chịu tránh nhiệm. Cục Giao thông phụ trách về đường, cục Điện lực phụ trách về nước, cục Nông nghiệp phụ trách dự án cải tạo ruộng đất vân vân…
Cứ như vậy, các vấn đề chi tiết đều do các cục giải quyết, cần gì phải cử Phó Chủ tịch ủy viên thường vụ đi làm gì?
Ví dụ như, tổ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố do ủy viên thường vụ Phó chủ tịch Ngọc dẫn đầu đi giải quyết vấn đề toàn diện của Hồng Cốc Trại, mà tổ công tác cũng khá mạnh, chẳng lẽ có thể nói Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vẫn chưa coi trọng hay sao?
Tôi tin rằng Chủ tịch tỉnh Điền và Bộ trưởng Phong đều hiểu được. Huống chi, ở trên đầu, vẫn còn có Bí thư Diệp trông chừng, chỉ huy mà.
Lời tôi nói chẳng lẽ có gì không thỏa đáng hay sao?
Miệng của Vương Long Đông cũng không vừa, nhắm thẳng vào Xa Quân.
- Ha ha, trên tỉnh trên bộ đều đang theo dõi sát sao đấy, nếu như Thành ủy Đồng Lĩnh không thể hiện rõ sự coi trọng đối với Hồng Cốc Trại, tôi rất lo cấp trên sẽ trách tội chúng ta quá không nghiêm túc.
Huống chi, vấn đề Hồng Cốc Trại cũng khá khó giải quyết. Ví dụ vấn đề giao thông, chỉ riêng cục Giao thông một thành phố có lẽ cũng không giải quyết được vấn đề.
Hiện tại kiến thiết giao thông đều đang dồn sức vào các hạng mục lớn. Ví dụ như xây dựng đường quốc lộ, đường tỉnh, đường huyện, ngay cả đường xã cũng không được nhắc đến.
Mà đường ở Hồng Cốc Trại chỉ được xem là đường thôn, việc xây dựng đường thôn chủ yếu do huyện Hồng Cốc phụ trách, không thể khiến cho cục Giao thông thành phố xin tiền đầu tư của cấp trên được.
Cho nên, chỉ riêng vấn đề giao thông đã phải yêu cầu các ban ngành trong thành phố phối hợp chặt chẽ, gom góp tài chính từ nhiều con đường mới có thể giải quyết được vấn đề này.
Cho nên, để một vị Phó Chủ tịch thành phố dẫn đội đi xử lý ảnh hưởng càng lớn hơn, hiệu quả càng rõ ràng hơn có phải không? Còn vấn đề về nước, trạm phát điện Hồng Cốc tương đối kiêu ngạo, thượng cấp của người ta là Tập đoàn Vạn Thắng, là tập đoàn lớn đứng hàng đầu toàn tỉnh.
Cái này, Bí thư Diệp và các đồng chí có mặt đều tận mắt nhìn thấy. Lúc ấy ngay cả Cục trưởng cục Công an Bao Nghị bọn họ cũng dám ra tay, anh Cục trưởng cục Điện lực ra mặt mà người ta nể mới là lạ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Làm không tốt bị đánh còn không tìm được người để kể khổ. Phái một Phó Chủ tịch thành phố, ủy viên thường vụ đi giải quyết phỏng chừng còn khó khăn, chứ nói gì đến Cục trưởng cục Điện lực anh đi làm.
Mà sự kiện khiến người ta chú ý nhất lần này chính là việc cải tạo ruộng đất. Đây là dự án mà bộ Tài chính sẽ rót tiền xuống.
Một Cục trưởng cục Nông nghiệp có thể lo liệu việc này sao? Tôi thấy một số đồng chí có phải đã đánh giá quá cao năng lực người phụ trách cục Nông nghiệp của thành phố chúng ta rồi hay không.
Lúc này, Trần Đại Hải Trưởng ban Tổ chức cán bộ bắt đầu nã pháo.
- Ha ha, Bộ trưởng Trần, vừa rồi người ta chỉ nói để Cục trưởng cục Điện lực đi phụ trách chuyện này. Cũng không phải nói nhất định phải giải quyết hết vấn đề này.
Mà chỉ đạo chính được trù tính vẫn còn Chủ tịch Ngọc phải không? Vấn đề cấp dưới không giải quyết được sẽ được tập hợp đến chỗ Phó chủ tịch Ngọc, nếu như ngay cả Phó chủ tịch Ngọc cũng không giải quyết xong thì phải nhờ đến Phó chủ tịch Tất, Chủ tịch Khổng ra tay rồi.
Nếu những điều này vẫn không được thì Bí thư Diệp sẽ ra trận. Có một số việc, nói một người nào đó phụ trách mảng này không nhất định yêu cầu anh giải quyết triệt để, vậy thì lãnh đạo cấp trên đúng là bớt được rất nhiều việc rồi.
Tại sao phía dưới có nhiều đồng chí muốn chạy lên tỉnh lên bộ như vậy, yêu cầu tiền bạc, yêu cầu ủng hộ … Điều đó chứng tỏ là vấn đề phía dưới các đồng chí phía dưới thực sự không giải quyết được mới xảy ra tình trạng như vậy.
Bất kỳ lãnh đạo nào cũng không thể nói là vạn năng, đều cần sự quan tâm và ủng hộ từ khắp nơi, đặc biệt là các lãnh đạo cấp trên
Hơn nữa, cũng không thể thoát ly khỏi lãnh đạo phía trên mà tự làm theo ý mình, làm như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Không ngờ đồng chí Lý Vi Phó bí thư Thành ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng tham gia vào cuộc tranh cãi, hơn nữa, xem chừng là đứng về phía Vương Long Đông.
- Trưởng ban Phượng, cô làm công tác tuyên truyền. Vấn đề trại Hồng Cốc ban Tuyên giáo Thành ủy nhất định phải tuyên truyền mạnh mẽ mới được.
Phải tuyên truyền thật nhiều, tuyên truyền có hiệu quả, khiến cho nhân dân toàn thành phố đều biết được khó khăn thực tế, khó khăn rõ rệt của những người dân trại anh em.
Khiến cho nhân dân toàn thành phố đều phải quan tâm đến sự phát triển của Hồng Cốc Trại, anh giúp một tay tôi giúp một tay, cùng nhau đi lên con đường làm giàu.
Diệp Phàm chuyển hướng sang hỏi Phượng Thủy Linh. Kỳ thực, Diệp Phàm đang ép cô.
Nếu Lý Vi đã nghiêng về phía mình rồi thì chỉ còn lại Phượng Thủy Linh thôi, nếu như cô bày tỏ tán đồng, vậy thì chuyện này cho dù giơ tay biểu quyết cũng thành công rồi.
- Tôi…
Phượng Thủy Linh hơi sững sờ, thực sự không ngờ Diệp Phàm lại đột ngột hỏi mình như vậy, sau khi ánh mắt của người phụ nữ này lướt qua khuôn mặt của các vị ủy viên thường vụ một lượt, chép miệng một cái, nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của các đồng chí, nghe theo quyết định của tổ chức.
Lời này nói quá mơ hồ không rõ ràng, tuy nhiên, sau câu nói nghe theo quyết định của tổ chức nhưng lại có chút thâm thúy.
Cái gì gọi là quyết định của tổ chức, có thể có vài cách nghĩ khác nhau. Nếu bên nào bỏ nhiều phiếu hơn liền đại diện cho quyết định của Thành ủy, Phượng Thủy Linh cũng sẽ giơ tay ủng hộ. Một cách nghĩ khác chính là Diệp Phàm đại diện cho tổ chức.
Khổng Đoan vừa nghe, sắc mặt khẽ tối sầm.
Biểu cảm của Khổng Đoan Diệp Phàm tất nhiên thấy được, người này nhắm đúng thời cơ hỏi:
- Chủ tịch Khổng, về việc Phó chủ tịch Tất và Phó chủ tịch Ngọc hai người phụ trách sự vụ nào, nếu vẫn còn có ý kiến khác nhau vậy chúng ta giơ tay biểu quyết?
Cứ kéo dài mãi như vậy cũng không hay, chúng ta đều không có thời gian, chiều nay còn có đoàn đại biểu Mặt trận Tổ quốc tỉnh xuống tuần tra, chúng ta cứ tranh cãi mãi mà không có kết quả thì không được.
Hội nghị thường vụ này tuy nói là cơ quan quyết sách việc lớn của thành phố, nhưng cũng phải thể hiện hiệu suất công tác có đúng không nào? Chuyện Hồng Cốc Trại không thể kéo dài nữa, hôm nay trên hội nghị thường ủy phải quyết định xong.
Cuối năm rồi, thời gian mấy ngày còn lại phải hành động kịp thời. Một khi xác định được người chỉ đạo chính, việc này liền để cho người đó chỉ đạo hành động.
Ít nhất trước cuối năm, tổ công tác Hồng Cốc Trại phải được lập lên hơn nữa điều tra nghiên cứu thực địa. Tạo nền móng cho việc triển khai công tác toàn diện vào đầu năm sau.
Giọng Diệp Phàm nghiêm nghị, nói bằng một giọng điệu chắn chắc.
- Nếu phải thể hiện sự coi trọng của Thành ủy thì Phó chủ tịch Tất đi trại Hồng Cốc chỉ đạo tốt hơn, vừa rồi Bí thư Xa cũng đã nói, chúng ta phải coi trọng Hồng Cốc Trại, cấp trên vẫn luôn quan sát.
Phải thể hiện rõ sự coi trọng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với Hồng Cốc Trại, như thế mới có thể không khiến cho lãnh đạo nghĩ rằng chúng ta xem thường chuyện này.
Cho nên, để Phó chủ tịch Tất vốn chỉ đạo công việc thường vụ ở Ủy ban nhân dân thành phố đi chỉ đạo càng thể hiện rõ sự coi trọng của Thành ủy đối với việc này, đối với dân chúng, đối với vấn đề dân sinh.
Mà Phó chủ tịch Tất đương nhiên không thể nào chăm lo được công tác cả hai bên, chuyện lớn như vậy nếu làm hỏng thì không hay chút nào, các đồng chí chúng ta ngồi đây sẽ phải chịu sự chỉ trích của vô số người.
Cho nên, công việc Phó chủ tịch Tất đang quản lý tạm thời do Phó chủ tịch Ngọc xử lý một thời gian. Đợi sau khi vấn đề Hồng Cốc Trại được giải quyết toàn diện thì giao lại cũng được.
Vương Long Đông lại nhắc lại vấn đề hai lựa chọn vừa rồi.
Việc này, vị kia ngồi đó cũng không phải đồ ngốc. công tác thường vụ của Ủy ban nhân dân thành phố liên quan đến mấy triệu dân toàn thành phố, mức độ liên quan rất lớn.
Người đứng đầu Ủy ban nhân dân thành phố là Khổng Đoan không thể nào để quyền lực quan trọng như vậy rơi vào tay Ngọc Xuân Phong.
Hơn nữa, nếu chuyện Hồng Cốc Trại nhất thời không giải quyết được, cần đến mấy năm liền, chẳng phải là bưng hai tay tặng phần lớn quyền lực của Ủy ban nhân dân thành phố cho Ngọc Xuân Phong rồi hay sao?
Thời gian dài, có lẽ Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố thay người cũng là điều hoàn toàn có thể, kết quả này, chắc chắn Khổng Đoan tuyệt không thể nào đồng ý.
Quả nhiên, Khổng Đoan mặt chảy ra, hừ nói:
- Việc này không làm thế được, Chủ tịch Tất quản lý công tác toàn diện, Ủy ban nhân dân thành phố không thể thiếu anh ta, hơn nữa, đồng chí Vân Lý làm việc cùng tôi nhiều năm, tôi rất thích tài cán của đồng chí này.
Tuy nhiên, Khổng Đoan còn chưa nói hết. Diệp Phàm lại lạnh lùng xen vào một câu:
- Việc này không làm thế được, vậy có nghĩa là Chủ tịch Khổng đồng ý để Phó chủ tịch Ngọc đi chỉ đạo giải quyết vấn đề trại Hồng Cốc phải không? Mà công tác thường vụ của Ủy ban nhân dân thành phố vẫn doPhó chủ tịch Tất đảm đương?
- Việc này, Bí thư Diệp anh muốn quyết định thế nào thì cứ quyết định thế ấy đi…
Khổng Đoan bị chèn ép không còn cách nào khác, nói ra những lời này khá vất vả.
Bởi vì, nếu ông ta còn không đồng ý nữa thì sẽ xảy ra cãi cọ, không thỏa đáng. Cả hai phương diện anh đều muốn động đến, đây chẳng phải là nói anh muốn nắm hết quyền hành hay sao?
Khổng Đoan đương nhiên cũng suy xét đến sự đáng sợ của miệng lưỡi thế gian. Hơn nữa, Diệp Phàm đại diện cho bộ máy Thành ủy bức ép, anh không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.
Huống chi, quan trọng nhất là Khổng Đoan cũng vừa phân tích rồi, có lẽ cô nàng Phượng Thủy Linh này sẽ ủng hộ quyết định của Diệp Phàm.
Mà bên mình cộng thêm Xa Quân mới chỉ có năm phiếu, Trần Đại Hải kia cũng không đáng tin cậy. Đó là bởi vì Xa Quân cũng không để lộ ra quan hệ giữa ông ta và Trần Đại Hải.
Cho nên mới khiến Khổng Đoan hết sức buồn bực. Cân nhắc trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy không nắm chắc phần thắng chỉ có thể đồng ý trước. Về phần sau này giải quyết cụ thể thế nào, chơi mánh lới gì đến lúc đó lại suy xét sau.
- Ừ, vậy được rồi. Chứng minh rằng đồng chí chúng ta vẫn rất có quan niệm suy nghĩ cho đại cục, rất coi trọng sự chú ý của lãnh đạo cấp trên.
Hồng Cốc Cốc là vấn đề lớn, giải quyết vấn đề sinh hoạt sản xuất của các anh em dân tộc Hồi là một trong những sự kiện lớn năm nay thậm chí đến năm sau của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Hy vọng Phó chủ tịch Ngọc có thể dũng cảm gánh vác trọng trách, nắm vững công tác Hồng Cốc Trại, dẫn dắt tổ công tác triển khai công việc toàn diện.
Đương nhiên, đồng chí Xuân Phong phải nhớ kỹ, anh phải kịp thời báo cáo với Phó chủ tịch Tất và Chủ tịch Khổng.
Gặp phải việc gì khó không thể giải quyết được phải kịp thời tìm đến Chủ tịch Khổng, tôi anh cũng có thể tìm đến. Tất cả chúng ta là cùng nhau chung sức, giải quyết tốt vấn đề Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm nói vài lời hoa mỹ, cho Khổng Đoan một chút thể diện.
- Bí thư Diệp, Chủ tịch Khổng, các vị ủy viên, tại đây tôi xin bảy tỏ thái độ, không giải quyết được vấn đề trại Hồng Cốc, Ngọc Xuân Phong tôi sẽ không quay trở về thành phố.
Ngọc Xuân Phong đứng lên kiên quyết, quyết đoán bảy tỏ thái độ.
- Tốt lắm!
Diệp Phàm vỗ tay trước tiên, mà bên Diệp Phàm đương nhiên tất cả đều vỗ tay, Khổng Đoan vừa thấy, không còn cách nào khác, đành phải vỗ tay lấy lệ. Lão này trên mặt đương nhiên cũng cố nặn ra một nụ cười, có điều, nụ cười kia có thể so sánh với nụ cười của cương thi được rồi.
- Tiếp theo, đề tài thảo luận thứ hai do đồng chí Đông Long trình bày với mọi người. Tại sao phải để anh ấy nói, đó là vì, chuyện này là do anh ấy kéo đến. Hơn nữa, ba vị lãnh đạo Bí thư La, Chủ tịch Tề, Chủ tịch Điền ở Tỉnh ủy đều đang chú ý đến chuyện này.
Diệp Phàm nói.
Những lời này vừa nói ra, mọi người lập tức liền tập trung. Đương nhiên, trong lòng Khổng Đoan lại âm thầm có chút lạnh lẽo.
Ông ta đã cảm thấy rồi, có lẽ, dự án nhà máy nhiệt điện này ngày hôm nay cũng có chút…rồi. Diệp Phàm ngay từ đầu đã nhắc đến lãnh đạo ở Tỉnh ủy, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi rồi hay sao?
- Các vị ủy viên, việc này, cũng không thể nói là Vương Long Đông tôi gây ra. Kỳ thực, tôi chỉ là đánh bóng sát biên, tích cực tranh giành một chút thôi.
Trên thực tế chuyện này là nhờ Bí thư Diệp phát hiện đồng thời triển khai rộng ra đấy. Mấy ngày trước vô tình có một cơ hội, tôi nghe nói có dự án nhiệt điện hạng trung sắp xây dựng ở phía nam.
Tôi kịp thời báo cáo việc này lại cho Bí thư Diệp, Bí thư Diệp vừa nghe liền để tâm đến rồi. Bởi vậy, lúc đến tỉnh báo cáo công tác tìm được đồng chí Kiều Hà lúc đó đang làm việc tại văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh hỏi việc này.
Vừa hỏi mới xác nhận được đích thực có việc như vậy. Thì ra là Tập đoàn Điện lực quốc gia Viễn Đông sẽ chọn địa điểm xây dựng nhà máy nhiệt điện tại hai tỉnh Nam Phúc và Việt Đông ở phía nam.
Tổng đầu tư nhà máy này có lẽ sẽ đạt tới tỷ… Mà sau khi tôi nghe thấy chuyện này đương nhiên, nói câu không hay lắm là Vương Long Đông tôi đã rất ghen tỵ.
Cho nên hỏi thăm nhiều chỗ, đồng thời, lập tức quay về thành phố sắp xếp một đồng chí có liên quan đi tìm những tư liệu có liên quan, nhanh chân hơn một bước tiến hành triển khai dự án cơ bản nhà máy nhiệt điện tại Ngưu Gia Bình cách mỏ than Hải Sơn không xa.
Đương nhiên, đây là một tâm lý đầy tính may rủi. Một khi không nắm được dự án này, Vương Long Đông tôi sẽ phải chịu sự chỉ trích của vô số người.
Tuy nhiên, vì dự án lớn tỷ, Vương Long Đông tôi đã bất chấp tất cả. Hơn nữa, Bí thư Diệp cũng đã đồng ý hành vi giành trước đầu tư của tôi.
Bởi vì hai ngày nay vẫn luôn bị vướng vào chuyện của Hồng Cốc Trại, cho nên, còn chưa kịp nói rõ tình hình cụ thể với Chủ tịch Khổng và các vị ủy viên thường vụ.
Vương Long Đông trình bày sơ lược lại tình hình một lượt.