Phương Lan Hinh tức giận hừ nói.
- Không nói với chị nữa, toàn nói linh tinh.
Phương Nghê Muội tức giận quay sang chỗ khác không thèm nhìn chị mình.
- Nghê Muội, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù sao cũng có quan hệ rồi, chi bằng chiều nay ba chúng ta cùng đi thành phố.
Tối tìm cơ hội hẹn Diệp Phàm ra tâm sự. Xa cách còn hơn tân hôn, đến lúc đó Diệp Phàm không thể không nhớ đến quá khứ tươi đẹp đúng không nào?
Em cũng đừng có thẹn thùng nữa, bây giờ không phải lúc để xấu hổ. Con người mà, da mặt phải dày một chút.
Cái này, cũng không phải là bảo em đi bán thân, chỉ ôn lại mộng cũ thôi.
Đàn ông, ai cũng vậy cả.
Được thoải mái một chút thì chuyện gì cũng có thể giúp em.
Phương Lan Hinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Chị, chị còn nói nữa em xuống xe.
Phương Nghê Muội tức giận, trừng mắt nhìn chị.
- Được rồi, Lan Hinh, hai người các em đừng nói nữa. Việc này, anh thấy Nghê Muội cũng có chỗ khó xử.
Kỳ thực, em đừng cho rằng cứ hẹn người ta đến khách sạn là có thể giải quyết được mọi vấn đề. Kỳ thực, chỉ cần Nghê Muội kín đáo thể hiện, chỉ là nói chuyện với cậu ấy một chút thôi.
Chỉ như vậy cũng có thể làm cậu ấy nhớ lại kỷ niệm cũ. Diệp Phàm giờ đã khác xưa, chức vị cậu ta cao hơn tầm mắt dĩ nhiên cũng rộng hơn.
Nhìn người nhìn việc, trình độ thưởng thức con người cũng cao hơn. Trước kia chúng ta ở xó xỉnh Lâm Tuyền, có lẽ cảm thấy Nghê Muội cũng không tệ, giờ người ta loại phụ nữ nào mà chả gặp qua đúng không nào?
Trịnh Khinh Vượng nói tới đây thì bị Phương Lan Hinh trách móc ngắt lời nói,
- Anh nói em gái em vừa già vừa xấu đúng không? Trịnh Khinh Vượng, có phải anh bắt đầu chán em rồi đúng không? So với em gái em còn già, còn xấu hơn đấy.
- Haizz, em nói cái gì vậy. Đây là hai chuyện khác nhau, ý của anh không phải nói là Nghê Muội không được, mà là tầm nhìn của người ta cao hơn rồi.
Em với em gái đều không già, mới đầu 30, vẫn còn thướt tha, không có điểm nào là không được cả. Anh nghĩ Diệp Phàm vẫn đặt Nghệ Muội trong lòng, chuyện Tạ Đoan anh đoán 80% sẽ thành công.
Em nhìn xem, Trịnh Khinh Vượng anh mắt có mù không? Hơn nữa, chuyện hôm qua Diệp Phàm chịu ra tay giúp anh, anh đoán, chuyện này, coi như anh nợ cậu ta một ân tình.
Nhưng, trong chuyện này chủ yếu cũng nhờ vào Nghê Muội.
Trịnh Khinh Vượng khuyên nhủ.
- Hừ, đến lúc đó chuyện không thành, anh đi giúp Nghê Muội giàn xếp nhé?
Phương Lan Hinh tức giận hừ nói.
- Cô em nào là tình nhân trước đây của anh?
Không thể ngờ Diệp Phàm vừa bước đến gần cung cũ đã nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía cửa, ngẩng đầu nhìn lên, còn không phải Kiều đại tiểu thư với đôi mắt quyến rũ như tơ, còn vương chút hờn ghen kia sao.
- Không phải, trước kia có cùng công tác ở thị trấn. Lúc đó anh là Chủ tịch thị trấn, cô ấy là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính. Chẳng qua gần đây chồng cô ấy gặp chút xui xẻo.
Cô ấy còn là em vợ của Giám đốc lâm trường Cảnh Dương. Việc này, ắt hẳn là cô ấy được nghe nói sau khi chúng ta gặp Giám đốc Trịnh ngày hôm qua xong.
Cho nên, muốn đến nhờ anh giúp đỡ.
Diệp Phàm vận dụng bản lĩnh biên chuyện, hơn nữa mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
- Giúp đỡ mà sao sáng sớm tinh mơ đã đến, còn trốn bên đống củi, lén la lén lút. Cô ta hoàn toàn có thể cùng Giám đốc Trịnh đến cung cũ nhờ anh mà.
Kiều đại tiểu thư không dễ lừa, bĩu môi hừ nói.
- Em lại đoán linh tinh rồi, chắc là sợ em gặp sẽ hiểu lầm. Hơn nữa, anh ăn cơm xong đã đi nên người ta sợ không gặp được chúng ta, thành ra hơi sốt ruột, đúng không nào?
Diệp Phàm vội bao biện, trong lòng có chút xấu hổ.
- Thật sao?
Kiều đại tiểu thử hơi nháy mắt, không hỏi thêm nữa.
- Về nhà mẹ nuôi ăn sáng đi, mẹ nuôi chuẩn bị xong rồi.
Nháy mắt, Kiều đại tiểu thư lại dịu dàng cắn vào cánh tay Diệp Phàm, giống như con cừu non ngoan ngoãn dựa vào lòng Diệp Phàm đi về phía cung cũ.
Trong lòng Diệp Phàm không khỏi thở dài, thầm nhủ đây mới là người phụ nữ cao tay nhất. Rõ ràng biết chuyện này 80% là Diệp Phàm bịa, nhưng vẫn giả bộ hiểu rõ không tìm hiểu căn nguyên.
Những phụ nữ tìm hiểu tường tận là loại ngu ngốc nhất. Những chuyện như thế này cô cứ bám lấy thì được ích gì, ngược lại còn khiến đàn ông cảm thấy chán ghét.
Còn Kiều đại tiểu thư biết nóng lạnh vừa phải. Việc này nếu cô cứ giả ngu mãi cũng không được. Như vậy sẽ làm cho đàn ông cảm thấy cô dễ bị bắt nạt, dễ bị lừa, sau này sẽ không thèm kiêng nể nữa.
Bởi vậy, chỉ dò hỏi qua để chứng tỏ cô biết chuyện nhưng không đào sâu vào vấn đề này.
Ngược lại lại khiến cho đàn ông trong lòng có cảm giác nợ cô, do đó càng thêm yêu thương cô. Cái này có lẽ là một tiểu xảo giữ chồng sáng suốt của phụ nữ.
Ba giờ chiều, Diệp Phàm tới thành phố Mặc Hương.
Đầu tiên Diệp Phàm muốn đi thăm hỏi lãnh đạo cũ Lý Hồng Dương.
Lý Hồng Dương thật sự đúng là Tiểu cường đánh mãi không chết, từ Bí thư huyện ủy Ngư Dương đến một Cục trưởng một cục chẳng ra gì ở thành phố, giờ lại Đông sơn tái khởi, ngồi lên ngai vàng Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
- Lãnh đạo cũ, càng ngày càng nhanh nhẹn đấy!
Vừa thấy Lý Hồng Dương, Diệp Phàm ha hả cười.
- Già rồi, già rồi, sao so được với thanh niên các cậu.
Lý Hồng Dương là nở nụ cười, xem ra,tất năm nay tâm tình ông cũng không tệ.
Hai người ngồi xuống, Lý Hồng Dương tự mình pha trà.
- Lãnh đạo cũ, Bộ trưởng Phong của Bộ tài chính có đi qua Cổ Xuyên, tình hình cụ thể thế nào?
Diệp Phàm quyết định thăm dò ngọn nguồn. Bộ trưởng Phong xuống, Lý Hồng Dương là Phó Chủ tịch thường trực thành phố nhất định sẽ đích thân đi cùng.
- Có phải đồng chí Dương Thần của Cổ Xuyên tìm cậu không?
Lý Hồng Dương hỏi.
- Vâng, tối qua Bí thư Dương có tới nhà tôi. Lúc nói chuyện có nhắc đến đoàn người của Bộ trưởng Phong.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ừ, Bộ trưởng Phong có ghé qua mấy chỗ trong tỉnh Nam Phúc, chẳng hạn địa khu Tam Dương, địa khu Nam Lĩnh đều đi qua, cuối cùng đến thành phố Mặc Hương chúng ta.
Lúc đó thành phố suy xét tổng hợp các phương diện đã chọn xã Đồng Ngư huyện Cổ Xuyên. Vấn đề ruộng đồng ở đó tương đối nghiêm trọng, đất đai phong hóa nghiêm trọng, lại lẫn rất nhiều đá.
Hơn nữa diện tích ruộng cũng không lớn, căn bản đều khai khẩn đất núi. Cho nên, sản lượng không cao.
Tuy nhiên, đoàn người của Bộ trửng Trương sau khi xem xong chẳng bày tỏ thái độ gì cả. Chúng tôi đoán không chừng trong lòng họ có suy nghĩ gì đó, Bí thư Tạ và Chủ tịch thành phố có nói bóng nói gió mấy lần.
Tuy nhiên, hiệu quả không được lý tưởng. Bộ trưởng Phong vẫn kín miệng, căn bản không lộ chút tin tức hữu dụng nào.
Haizz, đáng tiếc Chủ tịch tỉnh Tề đã đến Tấn Lĩnh rồi. Bộ trưởng Phong có chút thân thích với Chủ tịch tỉnh Tề. Sau này mở Hội nghị tổng hợp, đề xuất khoản tiền cải tạo đồng ruộng huyện Cổ Xuyên chắc hẳn sẽ có đất mà diễn.
Cho nên, ở thành phố đang rầu rĩ đây. Nhưng, Bí thư Tạ và Chủ tịch thành phố Cổ đều đồng ý không quản nữa, sang năm thành phố sẽ cấp ít tiền cho hạng mục cải tạo ruộng đất xã Đồng Ngư huyện Cổ Xuyên.
Chẳng qua, thành phố cũng có chỗ khó xử, chỉ có thể tiến hành từng mảng, muốn giải quyết hoàn toàn vấn đề cải tạo đất ruộng xã Đồng Ngư là không thể.
Lý Hồng Dương có chút buồn bực nói.
- Xã Đồng Ngư tôi cũng có tới, tuy nhiên, lúc ấy còn trẻ, căn bản cũng không chú ý tới vấn đề cải tạo ruộng đất.
Hình như đó là một xã có tình trạng kinh tế kém nhất huyện Cổ Xuyên. Hơn nữa còn là nơi cách xa Cổ Xuyên nhất.
Núi rất cao, nền tảng công nghiệp rất yếu. Nông dân chủ yếu sống dựa vào đất vườn.
Đáng tiếc là đất ở đó không màu mỡ, thực sự khổ cho nông dân nơi đó rồi. Đảng và nhà nước cần chú ý đến đời sống nhân dân, tìm cách cải thiện cuộc sống của bọn họ.
Đương nhiên là trong lòng càn bộ chính phủ cũng rất sốt ruột, Đáng tiếc có những chuyện chỉ sốt ruột thôi không được. Vẫn gặp phải vài hạn chế.
Diệp Phàm thở dài.
- Cậu có thể còn chưa biết, người dân Cổ Xuyên đang bàn tán về cậu đấy.
Không ngờ đột nhiên Lý Hồng Dương tung ra một câu, hơn nữa, vẻ mặt như cười như không.
- Bàn tán về tôi, lãnh đạo cũ, có ý gì vậy? Diệp Phàm tôi có làm gì ảnh hưởng đến nhân dân Cổ Xuyên đâu?
Diệp Phàm không hiểu chuyện gì xảy ra, gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn Lý Hồng Dương.
- Haha, nhưng, tôi cũng cảm thấy hơi có lý.
Hồng Dương còn thừa nước đục thả câu, thấy Diệp Phàm nhấp xong ngụm trà, mới cười nói:
- Cậu xem xem, nói về những nơi cậu từng công tác đi. Thị trấn Lâm Tuyền gần đây đã trở thành khu hành chính cấp Cục trưởng rồi.
Trước đây huyện Ngư Dương dứng cuối toàn tỉnh, giờ đã ngóc đầu lên thành thành phố Ngư Dương, kinh tế và các phương diện khác đều xếp trước huyện Cổ Xuyên.
Nơi xa hơn một chút, chẳng hạn như Ma Xuyên cũng đổi từ huyện sang thành phố. Giờ, thành phố Ma Xuyên thành một thành phố lớn nổi tiếng của tỉnh Nam Phúc, là một trong những mã lực lớn nhất kéo nền kinh tế của thành phố Đức Bình.
Còn Khu Hồng Liên Thủy Châu phát triển cũng không tệ. những nơi này đều có sức lực của cậu, tên tuổi của cậu cũng tương đối vang dội.
Người dân Cổ Xuyên đều nói, Diệp Phàm cậu ăn cơm Cổ Xuyên, uống nước Cổ Xuyên lớn lên, nhưng cậu đã vì Cổ Xuyên làm chút gì chưa?
Huyện Cổ Xuyên vẫn là huyện Cổ Xuyên, mà chỉ tiêu xếp hạng trong toàn tỉnh của huyện Cổ Xuyên cũng không tăng, ngược lại còn bị huyện Ngư Dương và Ma Xuyên ép xuống, càng ngày càng tụt về phía sau rồi.
Diệp Phàm, đó là quê hương cậu, là nơi những người nuôi dưỡng cậu sống đấy.
- Cái này, nghĩ lại đúng là tôi có lỗi với người dân Cổ Xuyên. Tôi chưa làm được gì lớn cho họ. Tuy nhiên, cái này, trừ phi tôi quay lại nhậm chức Bí thư huyện ủy Cổ Xuyên, bằng không thì chẳng thể làm gì được.
Diệp Phàm có chút buồn bực, hơi lắc đầu. Trong lòng có chút áy náy.
- Haha, trở về làm quan huyện đương nhiên là không thể. Hiện tại cậu là Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh. Tuy nhiên, có vài chuyện cậu có thể duỗi tay tới đấy.
Lý Hồng Dương dẫn dắt Diệp Phàm, làm Diệp Phàm không biết nên khóc hay cười.
- Tôi làm gì có khả năng đó, hướng chi hiện tại tôi ở Thành phố Đồng Lĩnh. Nơi đó ở Tỉnh Tấn Lĩnh thì cũng được, nhưng nếu so với Mặc Hương thì chẳng thể nào bằng.
Dù sao chúng tôi cũng là mảnh đất ven biển phía Nam tổ quốc. Là một nơi phát đạt ở phương Nam, nhưng so ra kinh tế phương Nam vẫn kém phương Bắc vài bậc.
Diệp Phàm tôi dù có muốn duỗi tay sang cổ Xuyên cũng không tới đúng không nào?
Diệp Phàm giả ngu, dĩ nhiên đang đợi Lý Hồng Dương tự đề cập đến việc cải tạo đất ruộng.