- Thưa lãnh... lãnh đạo, tôi là Trưởng đồn công an thị trấn Thủy Vân Tống trụ, lãnh đạo muốn hỏi điều gì xin cứ hỏi, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp. Vừa rồi là do tôi quá kích động, thành thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi!
Phản ứng của Tống Trụ coi như là khá nhanh, vừa nhìn theo không chớp mắt Diệp Cường rút điện thoại ra vừa vội vàng lắp bắp nói với Diệp Phàm.
- Tại sao Thanh Liên sư thái của am Ngọc Diệp trại Hồng Cốc lại bị bắt? Bây giờ ra sao rồi?
Diệp Phàm cũng không thèm so đo với gã, lập tức hỏi.
- Việc này...
Tống Trụ như sợ sệt không dám nói ra, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ấp a ấp úng nói.
- Xem ra anh chưa nhìn thấy quan tài thì vẫn chưa đổ lệ. Với thái độ ngạo mạn của anh vừa rồi, tôi thấy anh không muốn làm cái chức Trưởng đồn này nữa rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nặng nề lên rất nhiều.
Tống Trụ giật mình thon thót, vội nói:
- Thưa lãnh đạo, chuyện là như thế này. Hôm qua có một phụ nữ có vẻ bị điên khùng đi theo Thanh Liên sư thái.
Người đàn bà kia hình như không phải ni cô, nghe nói thần kinh có chút vấn đề. Pháp sự đang làm rất mệt mỏi rồi, người đàn bà làm ầm ĩ lên đòi ăn gì đó.
Nên sư thái đã dẫn bà ấy ra phố mua đồ. Nào ngờ người đàn bà kia nhìn thấy trong một chiêc xe Audi đỗ ven đường có một con búp bê vải màu đỏ, liền lập tức lao tới.
Vì bên trong chiếc xe đó chỉ có một người, cửa kính xe cũng đang mở nên sau khi cướp lấy con búp bê vải, người đàn bà điên kia liền bỏ chạy.
Đứa nhỏ choai choai ngồi trong xe sợ hãi tới mức khóc thét lên. Đúng lúc đó thì chủ xe trở về, lập tức tóm lấy người đàn bà kia. Nhưng bà ấy còn không chịu trả, hai người liền giằng co với nhau.
Thanh Liên sư thái vừa thấy liền bước lên tức thì, muốn ngăn cản và tách hai người đó ra. Nhưng kết quả là càng ngăn thì hai người đánh nhau càng loạn. Cuối cùng cả hai người đều bị bắt đến đồn Công an khu Đồng Lĩnh.
- Sư thái là do Tống gia các người mời tới. Lẽ nào các anh trơ mắt ếch ra nhìn hai người bọn họ bị bắt đi sao, huống chi đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh chẳng phải là Trưởng đồn công an, sao ngay cả một người tu hành mà cũng không bảo vệ được thế? Còn nói Tống gia gì chứ, Tống cái rắm!
Diệp Cường chửi.
- Việc này... việc này...
Trưởng đồn Tống vẻ mặt khổ sở, chắc là có lời khó nói.
- Anh nói xem chủ xe kia đánh người có lai lịch gì đó đúng không? Nếu anh thật sự không dám nói ra thì sẽ gọi Bao Nghị đến đấy để hỏi anh.
Diệp Phàm nổi điên lên rồi, không biết người đàn bà điên kia đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi.
- Hắn ta tên Đường Sở, là người của Đường gia thành phố Chương Hà.
Tống Trụ cuối cùng cũng không đỡ nổi, phải phun ra.
- Có phải là thuộc gia tộc của đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Nhiễm Đường Vân phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng, chuyện này, tôi cũng không có cách nào. Đường Sở nói bị người ta đánh bị thương, yêu cầu đồn Công an quận nghiêm túc xử lý.
Tống Trụ nói.
- E rằng chính Đường Sở đánh người ta trước ấy chứ. Một người tu hành như sư thái sao có thể dám đánh người được? Huống hồ một người phụ nữ chân yếu tay mềm thì đánh được ai chứ? Tuổi của sư thái cũng không còn ít nữa rồi.
Lúc này, Diệp Cường hỏi.
- Dạ, thực ra ban đầu người đàn bà điên kia vừa cướp con búp bê vải thì đúng lúc Đường Sở quay về, hắn đã lập tức tiến lên giáng ngay cho người đàn bà kia một đạp.
Khi sư thái vừa nhìn thấy đã tiến lên ngay lập tức, muốn giữ chặt người không cho đánh nhau rồi, nhưng kết quả cũng bị Đường Sở tặng cho một bạt tai.
Người đàn bà kia cứ giữ chặt con búp bê vải không chịu buông tay nên đã bị Đường Sở đá cho một cú ngã nhào xuống đất, lại còn bồi thêm cho mấy đạp nữa.
Mà ngay cả sư thái cũng bị đá ngã xuống đất, kết quả đều bị bắt đến Cục Công an rồi.
Tống Trụ thuật lại toàn bộ sự tình.
- Không còn chuyện của anh nữa, chúng ta đi thôi!
Diệp Phàm vung tay lên, mọi người đều lao nhanh vào xe phi thẳng đến Cục Công an quận Đồng Lĩnh.
Diệp Tử Kỳ bẻ đốt tay kêu răng rắc, hai mắt tóe lửa.
Hơn 10 phút sau xe đã đến Cục Công an quận Đồng Lĩnh.
Nhóm người của Diệp Phàm đi thẳng vào trụ sở làm việc.
- Tôi là Thành ủy Đồng Lĩnh Diệp Phàm, mau gọi các lãnh đạo trực bạn của các anh ra đây ngay.
Diệp Phàm vừa xô cửa xông đã nghiêm mặt ra lệnh.
- Là Bí thư Diệp!
Một cảnh sát bật dậy đứng nghiêm đưa tay lên chào, không dám hỏi nhiều, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra bấm máy.
Ngay sau đó, một gã cảnh sát bụng bia từ trên lầu lao xuống, trên mũ có gắn hai vạch. Y đứng nghiêm chào Diệp Phàm một cái, nói:
- Cục phó Công an khu Đồng Lĩnh Thôi Vân xin kính chào Bí thư Diệp!
- Hôm qua các anh có bắt một người là Thanh Liên sư thái cùng với một người đàn bà điên phải không?
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
- Điều này tôi cũng không rõ lắm.
Cục phó Thôi nét mặt sửng sốt, vội hỏi hai viên cảnh sát đứng bên cạnh:
- Trịnh Đào, anh đi kiểm tra ngay tức khắc.
Trịnh Đào vừa gọi điện thoại ừ a một hồi rồi nói:
- Đúng là có một người là Thanh Liên sư thái và một người đàn bà điên. Bây giờ hai người đang tạm thời bị nhốt tại Phòng thẩm vấn. Đám người của Đội phó Trần đang thẩm tra hai người bọn họ.
- Dẫn chúng tôi đi!
Diệp Phàm giận sôi lên, có chút chuyện nhỏ mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thẩm vấn xong, nói cách khác là vẫn đang tra tấn hai người đáng thương đó. Những chuyện mờ ám bên trong Cục Công an như thế này, Diệp lão đại đã được nếm mùi từ lâu rồi, đương nhiên là thừa hiểu.
Đoàn người vội vàng tới phòng thẩm vấn.
Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và tiếng quát hỏi vọng lại.
- Dám làm em gái tôi sợ, ông đây phải làm cho hai đứa chúng mày mở mắt ra. Mẹ nó chứ, đồ rác rưởi! Nêu không vì nhìn hai đứa mày là ni cô, trông lại xấu xí như vậy thì ông đã làm thịt hai đứa mày rồi!
Một gã đàn ông quát lên nghe rất chướng tai, tiếp đó lại bốp một tiếng vang lên, chắc là lại đánh người nữa rồi.
Đi đến mới phát hiện ngay cả cửa cũng chưa đóng, Thanh Liên sư thái và người đàn bà điên đang bị một người thanh niên đá cho lăn lộn, quằn quại dưới đất, chân đi ủng da giẫm đạp tàn nhẫn lên cơ thể hai người phụ nữ không thương tiếc.
Còn người đàn bà điên đầu tóc rối bời trông như quỷ, trong miệng không còn nhìn thấy răng lợi gì nữa. Nhưng điều kì lạ là người đàn bà điên này dù chết cũng không buông con búp bê vải màu đỏ rời khỏi tay, trong khi con búp bê này sớm đã bị xé rách toạc trông còn tan nát hơn cả rác rưởi.
- Mẹ chúng mày! Sao dám tùy tiện đánh người!
Diệp Cường giận điên lên, sải bước đi tới chiếu thẳng gã thanh niên kia đá cho một cước.
Rơi bịch một tiếng, Diệp Cường có thân thủ tứ đẳng, khi tức giận ra tay động thủ cũng chẳng suy xét nặng nhẹ gì. Mấy người cùng dần cho gã thanh niên kia dán cả mặt vào tường.
- Chúng mày dám đánh tao, người của Đội phó Trịnh đâu, thẳng tay đánh cho mấy tên này cho ông, tội vạ đâu Đường Sở tôi chịu hết!
Đường Sở quay mặt lại, máu mũi ứa ra, mặt mũi đã sưng húp lên, trán cũng u một cục to như cái bánh bao.
- Cục phó Thôi, sao lại thế này? Đường Sở là cảnh sát ở trong Cục cảnh sát của các anh phải không?
Diệp Phàm đưa một tay cản em trai Diệp Tử Kỳ đang muốn xông lên liều mạng với Đường Sở lại, một tay chỉ tay vào Đường Sở hỏi.
- Không phải!
Cục phó Thôi trả lời ngay tức thì, không dám chậm trễ. Bởi vì Diệp Phàm đã giận đến mức tím tái mặt mày lại, biết là Bí thư Diệp đã sắp đến lúc bùng phát rồi. Lúc này trả lời không kịp thời là ăn đòn ngay.
Chợt Cục phó Thôi nghĩ ra điều gì, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trịnh Đào:
- Sao lại thế này? Các cậu để cho một kẻ không phải là cảnh sát vào đây làm gì, lại còn ngang nhiên đánh người? Các cậu làm cái gì để mà ăn không biết nữa?
- Cục phó Thôi, đây là việc của đội Cảnh sát Hình sự chúng tôi.
Trịnh Đào thật ngang ngược vì nghĩ rằng lão Thôi không có trách nhiệm quản lý mảng hình sự.
- Chuyện của đội hình sự các cậu tôi không quản lý, nhưng các cậu để cho người lạ ngang nhiên vào phòng thẩm vấn đánh người thì hoàn toàn sai. Hơn nữa tôi có trách nhiệm trực ban ở Cục hôm nay, tôi sẽ hỏi Cục trưởng Lan xem điều khoản nào cho phép cấp dưới của anh ta có thể cho phép người không phận sự vào đây đánh người?
Cục phó Thôi lớn tiếng chất vấn.
Diệp Phàm vừa nghe liền phân tích một chút. Có thể vị Cục phó Lôi này được phân công quản lý điều tra hình sự, còn Cục trưởng Lan quản lý mảng khác. Trong Cục căn bản chia làm hai phe cánh. Vì thế mà ngay cả cấp dưới của đối phương cũng không xem lãnh đạo ra gì.
- Thôi Vân, ông là cái thá gì, không bằng một cái đinh gỉ! Một Cục phó nhỏ nhoi thì giương oai cái rắm! Có tin ông đây chỉ cần một cú điện thoại là ông đã bị mất chức ngay không? Còn ra oai trước mặt ông đây nữa, oai cái cứt gì!
Lúc này, Đường Sở vừa mới lau sạch máu mũi, đã ngạo mạn chỉ tay vào mặt Thôi Vân lớn tiếng chửi.
- Đường Sở, là một người không phải cảnh sát, anh lại dám chạy đến phòng thẩm vấn của Cục Công an Đồng Lĩnh đánh người. Đây là loại hành vi gì hả? Chính là công nhiên coi thường pháp luật, công nhiên hành hung đánh người ở phòng thẩm vấn.
Trịnh Đào, tôi ra lệnh cho cậu lập tức bắt kẻ hành hung đánh người Đường Sở này lại.
Thôi Vân cũng nổi giận quát. Diệp Phàm cũng hiểu được, có lẽ Thôi Vân đang là muốn mượn tay mình để giúp gã loại bỏ đối thủ.
- Rất xin lỗi, Cục phó Thôi. Đây là chuyện của đội hình sự chúng tôi. Tôi phải xin chỉ thị của Cục trưởng Lan.
Không ngờ Trịnh Đào không nể mặt, lạnh lùng đáp.
- Đội trưởng Trịnh, việc anh tự ý để một kẻ người ngoài như Đường Sở vào hành hung đánh người thì chưa cần nói đến, đây rõ ràng là anh coi thường lãnh đạo cấp trên.
Hành vi này của anh là gì? Biết luật mà phạm luật, giật giây người ngoài làm xằng làm bậy, đây là cơ quan công an sao?
Xét thấy đồng chí Trịnh Đào có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, Cục phó Thôi, anh là người trực tiếp có trách nhiệm ở Cục hôm nay, tôi ra lệnh cho anh lập tức áp dụng các biện pháp cần thiết để xử lý Đội trưởng Trịnh theo quy định của Cục.
Nghiêm túc xử lý việc này, có gì lập tức báo cáo ngay cho tôi bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm nói.
- Người đâu, bắt Đường Sở và Trịnh Đào lại để thẩm vấn.
Sau khi Thôi Vân nghiêm chào liền ra lệnh cho các cảnh sát bên ngoài.
- Kẻ nào dám?
Tiếng Trịnh Đào gào lên vang dội.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cục phó Thôi, sao lại muốn bắt Trịnh Đào?
Lúc này, từ hành lang vang lên một giọng nói sang sảng. Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một người trung niên mặt mày sáng sủa.
- Cục trưởng Lan, vừa rồi, Trịnh Đào....
Thôi Vân kể lại sự tình tỉ mỉ một lượt.
- Cục phó Thôi, việc này chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Vừa nãy có thể là Đường Sở đến chỗ của nhóm Trịnh Đào chơi.
Quan hệ của hai người họ rất thân thiết, là bạn bè mà. Còn về chuyện đánh người, chắc là không có chuyện như vậy. Cảnh sát của Cục chúng ta đều có tư cách rất tốt, không thể nào có chuyện dùng hình bức cung được.
Còn chuyện Đường Sở đánh người lại càng không thể xảy ra.
Cục trưởng Lan rõ ràng đang bao che cho cấp dưới.
- Đồng chí Lan Đông, Diệp Phàm tôi tận mắt chứng kiến còn là giả sao?
Đúng lúc này, Diệp Phàm xoay người lại, nhìn vào đồng chí Lan Đông hỏi.
- Á.. Diệp... Bí thư Diệp...
Lan Đông chợt trợn tròn mắt lên, vô cùng kinh hãi. Thằng cha này lập tức phản ứng lại được, bước nhanh đến đứng nghiêm trang chào Diệp Phàm.
Tiếp đó, gã lập tức trở mặt, nghiêm mặt lại, quát Trịnh Đào:
- Cậu làm cái gì thế hả? Sao có thể để cho Đường Sở vào được?
Hơn nửa còn để cho hắn hành hung đánh người. Ai cho phép anh hồ đồ như thế hả? Hàng ngày họp sáng, tôi đều nhắc nhở các cậu thẩm vấn có chừng có mực.
Nhưng các cậu lại xem lời nói của tôi như gió thổi qua tai. Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố: Trịnh Đào, cậu đã bị đình chỉ công tác và chịu sự điều tra của Cục.
- Còn Đường Sở thì sao?
Diệp Phàm thở phì ra qua mũi, hỏi vì Lan Đông mới chỉ xử lý một gã Trịnh Đào mà không nói gì đến Đường Sở. Diệp Phàm biết được Lan Đông muốn cho qua chuyện. Diệp Phàm sao có thể để cho gã như ý được.
- Bí thư Diệp, Đường Sở dám công nhiên đến phòng thẩm vấn cùng đám người của Trịnh Đào hành hùng đánh người, kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai?
Là ai cho phép bọn hắn dám to gan coi trời bằng vung như vậy? Vì chuyện này phát sinh ở Cục Công an quận nên để tránh thiên vị, không thể giao cho Cục Công an quận xử lý chuyện này rồi.
Tôi xin yêu cầu Cục Công an thành phố đứng ra giải quyết vụ này.
Từ hành lang hẹp bên ngoại vọng lên một giọng nói âm vang của Bao Nghị đang vội vàng chạy đến.
- Vậy được, việc này giao cho Cục công an thành phố các anh. Tôi đi trước, đưa hai vị sư thái đi bệnh viện trước.
Diệp Phàm nói, Diệp Tử Y và mấy nữ cảnh sát đến đỡ Thanh Liên sư thái và người đàn bà điên đi ra cửa.
Sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong mới phát hiện sư thái và người đàn bà điên kia bị đá trọng thương nhiều chỗ. Thanh Liên sư thái bị Đường Sở đánh gãy hai chiếc răng cửa.
Còn người đàn bà điên bị gãy hai cái xương sườn, bị thương ngoài da thì càng nhiều. Tất cả những vết thương này, Diệp Phàm cho gọi Bao Nghị lập tức gọi nhân viên công an giám định xuống chụp lại.
Sau khi nhân viên công an ra về, Diệp Phàm thi triển thuật dùng nội lực trị thương cho hai người đàn bà đáng thương kia một hồi.
Tất nhiên cũng không thể khiến hai người lập tức hồi phục ngay lại nhưng cũng có thể đỡ đau và dễ chịu hơn một chút. Diệp Tử Y và mẹ ruột Lâm Tú Chi giúp hai con người đáng thương đi tắm rửa.
Sau khi treo bình truyền nước thì sư thái và người đàn bà điên đều ngủ thiếp đi. Nghe nói hai người bị hành hạ cả một đêm không cho ngủ.
- Diệp Phàm! Sư thái là người tốt. Lớn tuổi như vậy rồi, may mà có sức khỏe tốt, xương cốt rắn chắc. Nếu không chỉ sợ bà ấy đã bị hành hạ chết rồi.
Lâm Tú Chi thở dài.
- Mẹ, mẹ nhìn xem bà ấy có giống mẹ ruột của Tử Kỳ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa trên mặt bà ấy lại có nhiều vết sẹo nên tạm thời chưa nhận ra được. Tuy nhiên, bà ấy đã chịu nhiều khổ cực, trên người toàn là những vết thương. Haiz,... nếu thật sự là mẹ ruột thì trong lòng Tử Kỳ không biết sẽ đau lòng đến thế nào? Đáng tiêc là bệnh thần kinh này nhất thời không thể chữa khỏi được, nếu không thì có thể hỏi cho rõ ràng được.
Lâm Tú Chi thở dài.
- Ngày mai sẽ chuyển tới bệnh viện trung ương để làm xét nghiệm ADN.
- Diệp Phàm, dù người đàn bà này có phải là mẹ ruột của Tử Kỳ hay không, mẹ hi vọng con có thể bỏ tiền ra đưa bà ấy đi điều trị. Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều trong cuộc sống, nhưng khi đã gặp thì chúng ta sao có thể làm ngơ được. Còn nữa, bảo Diệp Cường quyên tặng cho am Ngọc Diệp giúp mẹ một triệu, để sư thái mua thêm chút đồ đạc.
- Mẹ, con cũng quyên góp triệu.
Diệp Cường ở bên cạnh nói.
- Mẹ à, hết năm rồi, hai người dứt khoát đều không được về Hồng Diệp Bảo nữa. Mọi người ở cùng một chỗ sẽ chăm sóc cho nhau tốt hơn. Bên này Tử Kỳ vẫn có chuyện chưa giải quyết xong.
Diệp Phàm nói.
Từ tối đến sáng, Diệp Phàm đã đưa hai người đến bệnh viện hàng đầu của thủ đô. Vốn dĩ không còn giường bệnh trống nhưng Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phó trưởng ban Trương của Bộ Y tế. Kết quả là còn khiến hai người được vào nằm điều trị ở hai phòng cao cấp dành cho cán bộ.
Sáng ngày thứ hai, Bao Nghị điện thoại đến nói:
- Bí thư Diệp, tối qua Đường Vân đã gọi điện thoại đến.
Hy vọng ta có thể chiếu cố một chút, chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng tôi không đồng ý. Sáng nay ông ta lại đến.
Tuy nhiên tôi kiên quyết không bỏ qua.Việc này, nhất định phải nghiêm túc xử lý. Thanh Liên sư thái bị đánh gẫy hai cái răng cửa, còn người đàn bà điên kia bị gẫy hai xương sườn. Điều này đã cấu thành phạm tội rồi.
Lần này không để cho Đường Sở ngồi tù thì không được.
- Tất nhiên rồi! Chuyện lần này anh cứ làm như thế cho tôi. Ai van xin giúp cũng không được.
Diệp Phàm lạnh lùng nói tiếp:
- Chắc là hôm nay sẽ càng có nhiều người gọi điện thoại đến nữa, người cuối cùng xuất hiện chắc sẽ là Khổng gia.
- Dù là ai gọi đi chăng nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không thả người đâu, dù ngay cả Bí thư Tỉnh ủy La có đánh tôi thì tôi cũng không thả người. Mẹ kiếp, nó coi trời bằng vung rồi!
Bao Nghị nói với thái độ kiên quyết.
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm thu xếp ổn thỏa mọi việc.
Sau đó nói với mẹ ruột là phải đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật nên chuyện bên này giao hết cho Vương Triều xử lý.
Buổi chiều, Diệp Phàm đã tới Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Bước vào phòng làm việc của Cung Khai Hà, hắn đã thấy lão Lý đã ở đó từ bao giờ.
- Người của các cậu đều đã tập trung đông đủ cả chưa?
Cung Khai Hà hỏi.
- Tôi bên này không có vấn đề gì, không biết Tổ đặc nhiệm A phái người nào phối hợp với chúng tôi?
Diệp Phàm hỏi.
- Trương Cường và Triệu Thanh Ngọc, đồng chí Thanh Ngọc chủ yếu phụ trách liên lạc với bên tình báo, kịp thời thông báo tin tức cho các cậu. Còn chuyện tấn công do các cậu phụ trách. Trương Cường sẽ phụ trách chủ yếu việc cung cấp trang bị vũ khí của Tổ đặc nhiệm A cho các cậu.
Cung Khai Hà giải thích.
- Thủ trưởng Cung, Thiên Thông phải đi cùng với tôi, chuyện bên đó anh cần thu xếp người đón chúng tôi, nếu không Thiên Thông sẽ không dễ đi được.
Diệp Phàm nói.
- Đã thu xếp đâu vào đấy cả rồi. Chuyến đi này, các cậu vẫn nên lấy an toàn bản thân làm đầu.
Cung Khai Hà nét mặt u buồn dặn dò.
- Chúng tôi biết tự bảo vệ mình.
Diệp Phàm gật đầu đáp.
- Haiz, đợi khi các cậu trở về, lão già này sẽ cùng các cậu uống vài chén mới được. Đừng bao giờ để cho kẻ đầu bạc như ta phải tiễn người đầu xanh.
Lý Khiếu Phong đứng lên nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Phàm.
Ba giờ chiều, người của Diệp Phàm đã tập trung đông đủ trong phòng hội nghị đặc biệt của sân bay.
Những người lần này đi cùng Diệp Phàm gồm có Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân, sư đệ Lâm Yếu Phong của Bao Nghị, Thiên Thông cùng với Trương Cường và Triệu Thanh Ngọc, đương nhiên lần này xuất quân vì Chu gia nên không thể thiếu được Chu Đồng của Chu gia.Vương Triều và Bao Nghị tạm thời đang trông coi bên Đồng Lĩnh nên không đi được.
Tối mùng , đoàn người của Diệp Phàm đã đến Lào. Lào cũng nước rất nghèo, dân chúng nước này đều có cuộc sống khá khó khăn.
Nó là quốc gia duy nhất nằm hoàn toàn trong lục địa, trên bán đảo Trung Nam, giáp với các nước châu Á như Thái Lan, Việt Lam, Cam-pu-chia và Myanmar. Khu vực được mệnh danh là Tam giác vàng, đó bao gồm một vùng biên giới của Lào.
Theo tin tình báo mới nhất, hang ổ của Tam độc giáo nằm ngay trong thành phố Pa-zhan-xi của tỉnh Gan-sha-la. Địa phương này giao thông trắc trở, núi non trùng điệp.
Địa hình núi non trập trùng tạo nên khí hậu khắc nghiệt, khi người ở chân núi nóng bức không chịu nổi thì người ở đỉnh núi phải ngồi quanh lò sưởi mới có thể chống chọi lại được với cái rét lạnh buốt.
Từ đó có thể thấy điều kiện tự nhiên của khu vực có địa hình cao như thế này rất khắc nghiệt, cuộc sống của con người nơi đây lại càng khó khăn. Mà tỉnh Gan-sha-la lại giáp với ranh giới vùng Tam giác vàng, nên tình hình an ninh của địa phương này cũng tương đối hỗn loạn.
Khi đêm đã về khuya, đám người mới tới nghỉ lại tại một nhà nghỉ ở thành phố Pa-zhan-xi. Nguồn:
- Thanh Ngọc, có tin tình báo gì mới liên quan đến Tam độc giáo không?
Diệp Phàm hỏi.
- Giáo phái này rất bí mật, chúng ta đã tốn rất nhiều sức lực cũng chưa tìm ra được dấu vết của bọn chúng.
Tuy biết được hang ổ của bọn chúng chính là ở thành phố Pa-zhan-xi nhưng phạm vi nơi đây rộng lớn đến khoảng hơn . km.
Cũng là một thành phố cấp của Lào. Vả lại càng khó khăn hơn chính vì núi non ở đây rất cheo leo, thảm thực vật bao phủ đến hơn %.
Vừa ra khỏi nội thành, chỗ nào cũng cây cối um tùm, rậm rạp. Người đi lên núi phải vừa đi vừa phạt cây để đi thì có thể phát hiện ra cái gì được?
Triệu Thanh Ngọc mặt mày cau có nói. Xem ra sự bí mật của Tam độc giáo đã khiến cho ngay cả Tổ trưởng tình báo của Tổ đặc nhiệm A cũng phải cảm thấy đau đầu bó gối rồi.
- Lẽ nào không có chút manh mối nào sao? Chỉ dựa vào mấy người chúng ta mò kim đáy biển thì có tác dụng rắm gì? Haiz, sắp sang năm mới mà còn phải đến chỗ nghèo nàn này chịu tội đời, lại còn phải ở trong cái nhà nghỉ tồi tàn, đắp cái chăn ghẻ, phải uống trà bẩn nữa! Đúng là xui đến tận mạng!
Thiên Thông có gì bất mãn đều phun hết ra ngoài.
- Đừng than phiền nữa! Thằng nhãi như cậu thật không biết điều!
Vương Nhân Bảng lườm Thiên Thông một cái, thằng nhãi này lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì cầm của Diệp lão đại triệu tệ cơ mà, nên thằng nhãi này cũng hơi chột dạ.
- Tất nhiên không có chút manh mối gì là chuyện không thể nào. Gần đây để giải quyết vấn đề Tam độc giáo, chúng tôi đã tăng cường sục sạo tin tức tình báo.
Nắm được tin tức mới nhất là nghe nói trong Cục cảnh sát có một cảnh sát tên Four-ni-er có quan hệ mua bán với Tam độc giáo.
Khi có khách quen nhiều nơi thì có thể thông qua Fournier ra mặt liên lạc với Đường chủ phân đường của Tam độc giáo.
Nếu như số lượng lớn thì Đường chủ sẽ liên lạc với tổng giáo. Đương nhiên, bọn họ rất có phương thức liên lạc rất đặc biệt và vô cùng bí mật.
Chính là đều sử dụng liên lạc đơn tuyến, nếu không may bị phát hiện thì người này cũng không biết người mình liên lạc là ai.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Cách làm giống như tổ chức đặc vụ vậy, xem ra Tam độc giáo thật không đơn giản.
Lam Tồn Quân thở dài.
- Nếu Tam độc giáo ở trong thành phố Pa-zhan-xi thì ở trong lòng thành phố đó nhất định có chi nhánh của Tam độc giáo rồi. Tôi đoán rằng tên cảnh sát Four-ni-er kia sẽ biết được chi nhánh này đấy. Nếu như có thể tìm ra được địa điểm của nhánh phân đường kia thì việc lần ra hang ổ của tổng giáo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chu Đồng nói.
- Mặc kệ đi! Cứ tóm được Four-ni-er trước rồi tính sau. Nhưng nhất định phải giữ bí mật và nhanh chóng hành động. Nếu ngay cả manh mối này cũng bị cắt đứt thì chúng ta coi như hết đường về quê rồi. Trước mắt không thể để tuột mất manh mối này được.
Diệp Phàm phân tích cặn kẽ, nhìn Trương Cường một cái hỏi:
- Đã cử người theo dõi Four-ni-er chưa?
- Rồi ạ, và còn là một người bản địa mà chúng ta phải bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê. Gã này tên là Sua-na-fa, là một cao thủ lục đẳng.
Trương Cường nói.
- Người này đáng tin cậy không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Không ai dám đảm bảo hoàn toàn tin cậy, nhưng gã này đã hợp tác với chúng ta nhiều năm. Những chuyện bên Lào này cơ bản đều do hắn làm.
Hơn nữa, hắn có nhiều tay chân, có có mấy phần tử cốt cán, đều là những đầu sỏ các nơi ở Lào.
Tuy nhiên, khoản tiền mà chúng ta phải bỏ ra cũng không ít, tính ra chừng không dưới đến triệu tệ. Vì thế khoản chi này cũng hoành tráng quá rồi.
Trương Cường có chút đau lòng nói.
- Tốt, hãy liên lạc với tên Sua-na-fa, tìm hiểu xem Four-ni-er đang làm gì ở đâu!
Diệp Phàm nói.
- Vừa mới liên hệ xong, đang chiêu đãi bạn bè ở nhà, một bàn tiệc có bẩy người, đang ăn uống thỏa thuê.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Thế thì phiền to rồi, muốn giải quyết bảy thằng này mà không gây ầm ĩ gì thì có chút khó khăn, nếu giết hết cả lũ được thì đỡ lắm chuyện!
Thiên Thông nói.
- Không được sát hại người vô tội! Kẻ khác có thể làm được nhưng chúng ta không được phép làm như vậy, trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, liếc mắt nhìn mọi người một cái nói:
- Chúng ta một chọi hai, nhẹ nhàng khống chế bọn chúng. Nhưng tốt nhất là nên cải trang một chút rồi vào. Thanh Ngọc, đi tìm vài bộ trang phục của cảnh sát bản địa đến, chúng ta sẽ tìm một lý do để đi vào.