-Ba cũng không thích đứa con trai không xuất sắc. Hơn nữa trong mười mấy anh chị em cũng chỉ có mấy người luyện qua võ thuật, đa số giống như người thường.
Tông Lạc nói.
-Đúng là phiền toái, dựa vào tình hình rõ như ban ngày này khẳng định không thể vào được. Vừa đi vào bên ngoài thôn đã bị phát hiện rồi. Mà buổi tối đi vào lại càng nguy hiểm, hố bẫy độc này bất cứ lúc nào cũng để ý chúng ta. Nếu có bản đồ thiết kế của ngôi chùa này thì tốt rồi.
Diệp Phàm cau mày.
-Vô dụng?
Tông Lạc lắc lắc đầu.
-Có bản vẽ cũng vô dụng?
Diệp Phàm có chút không rõ
-Ngôi chùa này không có bản vẽ đầy đủ mà chia ra làm mấy phần. Trừ khi anh lấy được mấy phần đó về đây. Tuy nhiên điều này hiển nhiên là không thể. Bản đồ này phân ra cho bốn đại cao thủ giữ. Trừ khi giết chết họ cũng không dám chắc lấy được bản đồ. Hơn nữa có những cái thay đổi tùy lúc, lấy được cũng không có ích lợi gì.
Tông Lạc lắc đầu nói.
-Chỉ có thể vào lúc buổi tối, ban ngày không vào được thôn.
Diệp Phàm nói.
Ban đêm lặng lẽ sắp đến rồi.
Diệp Phàm đi đầu phối hợp với Vương Nhân Bàng, còn Thiên Thông và Lam Tồn Quân cản ở phía sau.
Trong bóng tối kính mắt nhìn ban đêm cùng với đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn có thể phát huy tác dụng tương đối lớn. Bởi vì đêm đã rất sâu rồi, người dân đã ngủ từ lâu. Nhưng có khả năng tám phần lính gác đứng ở vị trí kín đáo của Tam Độc Giáo vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, khi vừa tiếp cận thôn phát hiện một trạm lính gác ngầm ở bên cạnh vòm cầu. Diệp Phàm tìm đúng thời cơ chuyển động theo quán tính, người kia còn chưa kịp phản ứng đã sớm biến thành vong hồn địa phủ rồi.
Bây giờ Diệp Phàm giết người rất gọn gàng sạch sẽ, một chút động tĩnh cũng không phát ra. Trong quá trình tiếp cận vùng rừng bao ngoài ngôi chùa, Diệp Phàm nhân tiện giết năm tên lính gác ngầm.
Vương Nhân Bàng cũng giết hai người, những lính gác ngầm này bản lĩnh cũng không cao. Năng lực tương đương với đội viên đội Báo săn.
Đối với cao thủ như Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đúng là một bữa ăn sáng.
-Tiếp cận rừng cây của ngôi chùa. Mọi người giữ vững tinh thần. Nhất định phải giẫm qua bước chân của người đi trước. Tốc độ của chúng ta không thể chậm, lính gác ngầm bị giết nhiều như vậy, chỉ sợ có người hỏi không có người trả lời, trái lại sẽ làm cho họ cảnh giác.
Diệp Phàm lại thận trọng dặn mọi người một lần nữa.
Qủa nhiên khi tiếp cận rừng cây, khứu giác nhạy bén của Diệp Phàm cảm thấy khó chịu.
Vừa mới tiến vào khoảng vài trăm mét, Vương Nhân Bàng giẫm lên vật gì đó mềm mềm. Anh ta phản ứng rất nhanh. Lập tức bay lên.
Mặt đất có tiếng lay động nhỏ, một mũi tên của cung nỏ xoẹt qua tai. Dọa Vương Nhân Bàng sợ quá toàn thân đầm đìa mồ hôi. Nhìn mũi tên nhỏ gần như cắm cả vào thân cây, độ mạnh của lực này thật đúng là khiến người ta có chút rụt rè. Tuyệt đối không thể để cả người bị bắn thủng. Nguồn truyện:
Diệp Phàm quan sát một hồi, không ngờ không phát hiện ra đạn bắn ra từ đâu. Trời quá tối cũng là một nguyên do.
Đối với nọc độc, mọi người không sợ gì cả, chỉ cần không phải là nọc độc đâm vào trong cơ thể. Cái khác phun ra đều không phải lo lắng nhiều.
Bởi vì bọn họ đều mặc quần áo phòng hộ đặc chế, ngay cả đạn bắn ở cự li gần cũng có thể phòng hộ, nọc độc kia khó mà có thể xuyên qua được.
Cẩn thận đi trong khu rừng tối đen như mực, với Diệp Phàm mà nói cũng là một khảo nghiệm gay gắt. Đôi khi chân chỉ cần hơi chệch một chút, mặt đất phía dưới vừa buông lỏng liền trở mình. Người nếu như ngã xuống đây tuyệt đối là mất mạng.
-Dừng!
Diệp Phàm nhỏ giọng áp sát tai ra lệnh, bởi vì, phía trước có tình hình.
Diệp Phàm đem toàn bộ nội khí tập trung vào đôi mắt ưng phát hiện ở phía trước trăm mét có sóng khí đặc trưng của cơ thể người mơ hồ.
Vì đôi mắt ưng của Diệp Phàm có thể cảm nhận chính xác sóng khí trong khoảng 30m, vượt qua 50m thì mờ nhạt.
Vật kia rõ ràng dường như rất điềm tĩnh, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đối mặt với phương hướng của Diệp Phàm.
Súng bắn tỉa giảm thanh của Vương Nhân Bàng ngắm đúng hướng chỉ thị của Diệp Phàm. Hai người chỉ có thể nói là dựa vào góc độ để xác định tuyến tọa độ.
-Cái gì thế?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Vẫn không rõ ràng lắm. Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
Đôi bên sau mấy phút giằng co, Diệp Phàm quyết định không đợi. Lạc Bảo Kim Tiền xoay tròn theo sườn, rẽ bay vào đồ vật có chút mơ hồ kia.
Oạch...
Thứ đồ mơ hồ kia bị cắt bởi một Kim Tiền liền chạy trốn. Diệp Phàm đột nhiên phát hiện là một con đại mãnh xà. Phỏng chừng vốn giống như một loạt đồ vật quấn vào với nhau.
Tuy nhiên, đại mãng xà bị đâm trúng rồi. Điều xui xẻo chính là đuôi con rắn bị cái gì buộc lại, hơn nữa sau khi âm thanh rất nhỏ truyền đến, con đại mãng xà bị treo trên không trung. Đại mãng xà liều mình giãy giụa.
-Có muốn nhân cơ hội đi qua không, lúc này thật sự là cơ hội tốt.
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Không cần, chúng ta lùi lại về phía sau một chút.
Diệp Phàm nói, hai người lại lui về phía sau 10m, bốn con mắt nhìn chằm chằm con mãng xà đang giãy dụa.
-Nó gây ra gây ra tiếng động lớn như vậy. Phỏng chừng sẽ thu hút sự chú ý của lính gác ngầm.
Vương Nhân Bàng nói.
-Chúng ta chính là đang đợi là lính gác ngầm.
Diệp Phàm nói.
-Anh muốn lén đi qua cùn phải không?
Vương Nhân Bàng hoảng hốt hiểu ra.
-Tôi nghĩ, mèo có lối mèo,rắn có lối rắn. Nếu có lính gác ngầm có thể dẫn đường, chúng ta càng an toàn hơn. Chờ lát nữa một mình tôi đi theo lính gác ngầm, sau đó làm dấu hiệu. Dù sao loại dấu hiệu này chỉ có kính nhìn trong đêm của chúng ta mới có thể phát hiện ra. Họ không nhìn thấy.
Diệp Phàm nói.
-Vậy anh phải cần thận rồi, ở trong hoàn cảnh này mà muốn không bị phát hiện, tương đối khó.
Vương Nhân Bàng nói.
-Không sao, tôi có cách. Hơn nữa phỏng chừng nhiều năm như vậy chưa có ai đến quấy mảnh rừng này hẳn là sẽ buông lỏng cảnh giác.
Diệp Phàm có vẻ rất tự tin, đối với khí thế mạnh mẽ của Hổ Ưng Công của Phí gia vẫn tương đối tự tin.
Qủa nhiên, sau hơn mười phút đã có động tĩnh, bên trong đi ra hai người. Cả người đều là y phục màu đen. Trên tay cầm súng lục
-Mẹ kiếp, may thật, đột nhiên lại bắt được con rắn lớn. Tôi còn tưởng là có người đến, sợ bóng sợ gió một hồi.
Một tên cười hì hì nói.
-Mã Tài, con rắn này không phải là của Độc Giáo hả?
Một âm thanh khác có chút lo lắng hỏi. Bởi vì Tam Độc Giáo dùng rắn và rết... là vốn liếng chống đỡ. Đương nhiên Tam Độc Giáo tương đối coi trọng rắn. Giống như những con rắn nặng một chút, tính mạng của rắn thậm chí còn được coi trọng hơn mạng nhỏ của người bình thường trong Tam Độc Giáo.
-Rừng này của chúng ta hình như không bố trí rắn coi rừng phải không Tô Tùng?
Mã Tài lên tiếng.
-Ừ, chưa nghe nói qua. Tuy nhiên cũng không thể bỏ qua khả năng con rắn to này bò từ nơi khác đến được.
Tô Tùng nói.
-Tuyệt đối sẽ không.
Mã Tài khăng khăng khẳng định nói.
-Anh dựa vào cái gì khẳng định như vậy?
Tô Tùng hiển nhiên có chút không phục.
-Ha ha, đây chính là nguyên do tại sao anh chỉ có thể làm đội trưởng còn Mã Tài tôi là tiểu đội trưởng.
Mã Tài đắc ý cười nhỏ.
-Anh Mã, tổ trưởng Mã, tiết lộ một chút có được không, cái này thật sự là rất kỳ lạ.
Tô Tùng hỏi.
-Nói thật cho cậu biết. Giáo chúng ta vì sao lại gọi là Tam Độc Giáo, chơi rắn chính là một thứ bản lĩnh. Tổ tông chơi rắn đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.
Con rắn nào găp cao thủ của Giáo chúng ta mà không ngoan ngoãn. Chẳng hạn như khu vực này chúng ta bố trí rắn bảo vệ rừng, rắn ở nơi khác không thể bò đến.
Bởi vì xung quanh những khu vực kia đều rải một chút vụn phấn đặc biệt. Rắn vừa ngửi thấy sợ tới mức phải lập tức về khu vực của mình. Hiểu chưa Tô Tùng?
Mã Tài cười nói.
-Nhỏ tiếng một chút, nếu để kẻ địch phát hiện ra chúng ta thì chúng không còn mạng rồi.
Tô Tùng nhìn bốn xung quanh có chút lo lắng.
-Tôi thấy cậu càng sống càng nhát gan. Tô Tùng, chúng ta bảo vệ rừng cũng đã mười mấy năm rồi, có khi nào phát hiện có người vào không?
Mã Tài cười haha nói.
-Cũng đúng, nơi này cách chùa hai mươi dặm. Cho dù có người vào phỏng chừng cũng sớm mất mạng.
Rừng này không cần phải nói người không quen, ngay chúng ta mỗi lần đi xuống dưới, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nếu như một chân đi chệch, mẹ kiếp, thật sự đi gặp Phật tổ rồi.
Tô Tùng nói. Lại quay sang nói.
-Thế nhưng nghe nói hôm qua xảy ra chuyện lớn. Bên Pa-zhan xảy ra chuyện rồi, ngay đường chủ Hồng cũng bị người ta giết chết?
-Ừ, tiểu tử cậu thông tin rất nhanh nhạy. Đúng vậy, có việc như vậy. Cao thủ trong Giáo vốn ở bên ngoài giờ cũng vội vàng chạy về. Hơn nữa người triệp tập yêu cầu chúng ta phải trừng to mắt. Tuy nhiên tôi cho rằng cái này là chuyện bé xé ra to rồi.
Mã Tài nói, nhìn con rắn vẫn đang giãy dụa, cười nói,
-Tô Tùng, dù sao con rắn này cũng không phải ở trong Giáo chúng ta. Đoán chừng là ở bên ngoài bò vào. Lấy xuống giết làm nồi canh uống, hương vị kia, nhớ tới tôi liền chảy nước miếng.
-Việc này, có thể không, nếu bị phát hiện chúng ta không phải là...
Tô Tùng có chút sợ hãi.
-Sợ gì, phát hiện cũng không sao, lại không phải là rắn ở trong Giáo nuôi dưỡng.
Mã Tài nói. Hai người thương lượng một hồi quả nhiên đem con rắn to ra giết. Sau đó cất vào một cái túi khiêng về hướng chùa. Diệp Phàm thân thể nhẹ nhàng bắn lên, cùng đi.
Có hai vị này dẫn đường đúng thật là dễ dàng hơn nhiều, không lâu sau liền thấy được tường vây của ngôi chùa. Tường vây này cũng là dùng đá dựng lên. Nghe nói làm ba tầng lũy, chính là dùng bom phỏng chừng cũng không thể nổ tung trong chốc lát.
Mà đám người Vương Nhân Bàng theo dấu của Diệp Phàm đến bên này cũng rất suôn sẻ.
Đương Đương. Đột nhiên truyền đến hai tiếng vang giòn. Trong đêm khuya ngấm vào người, cảm giác rất đặc biệt.
-Không xong rồi, bị phát hiện rồi. Toàn bộ ẩn náu.
Diệp Phàm khẩn trương hạ mệnh lệnh nói, mấy người toàn bộ khẩn trương tản ra các hướng ẩn náu.
-Đã trễ thế này rồi còn gọi họp, thực sự đáng ghét. Lúc này miệng người nào đó phát ra sự bực tức vội vàng đi ra từ chỗ ẩn nấp của Diệp Phàm.
-Hóa ra là họp, dọa ông đây mất mật.
Thiên Thông nhỏ tiếng cục cục một câu.
-Nhân viên của họ giờ phỏng chừng đang bận đến họp, lúc này cảnh giới lơi lỏng nhất. Không bằng nhân cơ hội đi vào?
Vương Nhân Bảng đề nghị.
-Vào thế nào? Nghe nói phía trên tường vây có người canh gác.
Lam Tồn Quân nói.
-Phía trên có canh gác nhưng phía dưới phỏng chừng không có, chúng ta khoét ra đề đi vào.
Diệp Phàm nói, đi vòng vài bước xuống dưới, phát hiện bên đó hình như có một thứ gì giống như đường thoát nước.
-Nhân Bàng tôi mượn nhu cực đao dùng một lát.
Diệp Phàm nói, Vương Nhân Bàng hóp bụng lại như mèo đưa tới.
Diệp Phàm nội tức như dòng suối tuôn trào, dưới tường lũy đá kia vẽ một hình tròn. Đốm lửa nhỏ toát ra, tuy nhiên may mắn rất thấp. Không lâu sau, Diệp Phàm dùng lực nhẹ nhàng nhất, tường bao bằng đá kia xuất hiện một cái hố.
Diệp Phàm quan sát trong chốc lát rồi chui vào, phát hiện tại một gốc cây có một người canh gác. Tuy nhiên người canh gác này chủ yếu là nhằm vào trên đầu tường, vị trí phía dưới này khá an toàn. Ngay sau đó một tiếng ra hiệu, tất cả đều lẻn đi vào.
Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện một người có vẻ đã uống say lảo đảo đi tới. Diệp Phàm dùng tay ra hiệu với Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng cố ý bổ nhào về phía trước, người kia nhất thời cảnh giác định đuổi theo.
Tuy nhiên, không ngờ được Diệp Phàm ở bên cạnh vừa duỗi chân ra người nọ liền ngã lăn xuống đất. Tất nhiên, đám người Diệp Phàm sẽ không để gã đứng dậy nữa.
- Họp cái gì, hội trường ở đâu?
Vương Nhân Bàng hỏi bằng tiếng Lào.
Có điều, tên đó rất ngoan cố, không chịu viết ra. Nhưng Diệp Phàm vừa ra tay một cái, tên đó cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
Giơ tay ra viết:
- Không biết họp gì, nghe nói có liên quan đến Ngũ Độc giáo. Hội trường ở ngay trong căn nhà to dựng bằng gạch đỏ ở giữa, cách m về phía trước.
Diệp Phàm gọi Vương Nhân Bàng, hai người nhanh nhẹn đi qua. Tìm một vị trí tốt nhất để núp. Vì Diệp Phàm nghe không hiểu tiếng Lào, chỉ có thể mang theo phiên dịch nửa mùa Vương Nhân Bảng này bên người.
Chúng giáo đồ của Tam Độc giáo đi thành từng tốp ba tốp hai, tên nào tên nấy ngáp một cái đi vào. Sảnh khá lớn, lát những phiến đá màu đỏ, trông có vẻ niên đại không nhỏ, khá cổ xưa.
Trên đầu sảnh có đặt mấy chiếc ghế, hình điêu khắc sau ghế không ngờ lại là ba loài động vật có độc là rắn, rết và bọ cạp.
Đây lại là những động vật mà giáo chúng Tam Độc giáo thờ phụng. Còn dưới sảnh chỉ đặt mấy chục cái ghế nhỏ.
Lúc này, ghế nhỏ đã ngồi đủ người. Tường đá xung quanh hội trường cũng khắc ba loài động vật này, có đủ các loại tư thế, đầy vẻ hung hãn uy phong.
- Xin mời Phó giáo chủ Tông.
Lúc này, một người trung niên có khuôn mặt gầy, dáng vẻ có chút giống khỉ đứng lên, hai tay huơ xuống dưới, kêu lên the thé.
Xoạt một tiếng, toàn bộ giáo chúng ở dưới đều đứng dậy. Diệp Phàm muốn bật cười, cái này. Làm giống mấy quy củ trong quân đội thật đấy.
Tiếng bước chân vang lên, một người trung niên đi vào. Tướng mạo giống Tông Lạc đến hai phần mười, có lẽ là anh em hay gì đó của Tông Lạc. Cách ăn mặc của người này lại khiến cho Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái.
Bởi vì, trên y phục của các giáo chúng khác trong Tam Độc giáo đều thêu rắn, rết và bọ cạp. Chất liệu nhìn có vẻ không sang trọng lắm. Giống như y phục áo bào vải thô tự làm.
Mà y phục vị Phó giáo chủ Tông này mặc lại là một bộ tây trang thẳng thớm, còn đeo một cà vạt màu đỏ tươi.
Đôi giày da dưới chân đánh xi sáng loáng. Mà bên người ông ta còn có một người đàn ông to cao vạm vỡ. Chiều cao nhất định không dưới mét chín, mặt đầy râu. Kích thước thân thể có chút khiến người ta sợ hãi, ngoại hình trông hơi giống mấy ngôi sao bóng rổ NBA.
- Chào Phó giáo chủ Tông, hộ pháp Tượng Sơn.
Lúc này, giáo chúng đều ôm quyền chào.
- Thì ra là tên Tượng Sơn này, nghe nói mạnh mẽ vô cùng, đủ sức nhổ một cái cây to bằng một vòng tay người, là một trong Tứ đại kim cang của Tam Độc giáo. Chốc nữa sẽ phải đọ sức với gã một chút đấy.
Vương Nhân Bàng nhỏ giọng thì thầm.
- Nếu như dựa vào lời Tông Lạc đã nói, người này có thể nhổ lên một cây to bằng một vòng tay người trưởng thành, phỏng chừng, sức lực của gã không dưới tạ. Dựa vào sức lực này mà tính, thực lực của người này ít nhất là bát đẳng tầng cao nhất. Ông em, cậu đọ sức với gã thì chẳng khác gì tự tìm phiền toái.
Diệp Phàm nói.
- Tôi thấy cũng chưa chắc, thân thể người này to lớn như thế, về mặt hành động chưa chắc đã bằng chúng ta. Chỉ có sức lực thôi thì có tác dụng gì, chúng ta cũng không phải là đồ ngốc đứng yên ở đấy cho gã nhổ lên, đúng không?
Vương Nhân Bàng không cho là đúng, nói.
- Nhất định không được khinh địch, tưởng rằng chắc ăn mà lại thất bại sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Yên tâm, Vương Nhân Bàng tôi không phải người bất cẩn thế đâu.
Vương Nhân Bàng nói.
- Mọi người ngồi đi.
Phó giáo chủ Tông hai tay ấn ấn xuống dưới. Tiếng loạt soạt lại vang lên, giáo chúng đều ngồi cả xuống.
- Muộn thế này rồi còn triệu tập gấp mọi người lại, chủ yếu là nói một chút về việc xảy ra ngày hôm nay. Hãm Tỉnh Thạch Bảo chúng ta đặt tại thành phố Pa-Zhan không ngờ đã bị cao thủ Ngũ Độc giáo quét sạch.
Còn có Hồng Đường đặt tại thành phố Pa-Zhan cũng bị bọn chúng tiêu diệt. Đường chủ Hồng Ý cũng bị bọn chúng bắt đi rồi, cuộc tấn công của Ngũ Độc giáo quá hung hãn.
Cha tôi vừa rồi mới vội vã trở về. Tuy nhiên, dựa vào sự dự đoán của cha tôi, mục đích chủ yếu lần này chúng tới không phải là loại bỏ với chúng ta, mà là muốn cứu Chu Phương Tinh về.
Phó giáo chủ Tông đầy vẻ buồn rầu, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nhưng Đường chủ Hồng là cửu đẳng. Lần này người của Ngũ Độc giáo đến chẳng lẽ đã đạt đến thập đẳng rồi?
Lúc này, một giáo chúng phía dưới hỏi.
- Có thể lắm, tuy nhiên, khả năng cửu đẳng tầng cao nhất là lớn nhất. Thập đẳng không dễ dàng đạt tới như thế, cho dù là Ngũ Độc giáo cũng lấy đâu ra mấy người thập đẳng được?
Đáng tiếc là hôm qua chúng ta lên máy bay lại không giải quyết luôn tên cao thủ đó. Tuy nhiên, Chu Phương Tinh nằm trong tay chúng ta, bọn chúng nhất định không dừng lại.
Cho nên, cha tôi yêu cầu mọi người vào thời gian này nhất định phải thận trọng. Đặc biệt, quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho tổng đàn của chúng ta.
Tuy rẳng tổng đàn của chúng ta rất vững chắc, mấy chục năm rồi chưa có kẻ nào có mắt như mù mà tìm đến gây sự. Thế nhưng, Ngũ Độc giáo lại là đối thủ lớn nhất của chúng ta.
Chúng ta biết dùng độc, bọn chúng cũng biết. Cho nên, cự độc chúng ta có thể dựa vào đối với bọn chúng không có tác dụng gì.
Đánh mất màn bảo vệ này rồi, chúng ta chỉ có thể dùng võ công cùng vũ khí hiện đại để bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.
Các anh em, nơi này là nhà của chúng ta. Mọi người hãy xem đi, có chúng ta, người dân thôn Tam Nguyên an cư lạc nghiệp, đây đều là bởi vì có chúng ta.
Nếu như không có chúng ta bảo vệ, có lẽ không cần phải nói nữa, đám người bên quân chính phủ đã giải quyết họ rồi.
Những người dân thôn này đều là anh chị em của chúng ta, vì anh chị em của chúng ta, chúng ta dù chết cũng phải bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.
Những lời này của Phó giáo chủ Tông nói rất tình cảm.
- Không sai, không còn nhà chúng ta sẽ còn gì nữa? Phó giáo chủ Tông, ngài không cần nói nhiều, cho dù đầu chúng tôi có lìa khỏi cổ cũng phải bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.
Lúc này, một giáo chúng có vẻ là một lãnh đạo kêu to, lập tức, toàn bộ giáo chúng đều hô lên, quần chúng đầy vẻ phấn chấn.
- Được rồi, kỳ thực, cũng không cần quá lo lắng. Ngôi nhà của chúng ta nếu không thể nói là tường đồng vách sắt thì cũng gần như thế rồi.
Hơn nữa, trải qua sự phát triển mấy trăm năm, số lượng giáo chúng của chúng ta đã tăng lên. Mà cao thủ, chúng ta cũng không thiếu.
Cho dù Ngũ Độc giáo đến, ai thắng ai thua vẫn chưa nói chắc được. Hơn nữa, Ngũ Độc giáo vẫn ở trong lãnh thổ Trung Quốc, bọn chúng không thể dốc toàn lực được đúng không nào?
Lần này đến chỉ có mấy người, vậy có thể làm được gì chứ? Hơn nữa, Đường chủ Hồng cũng là bất cẩn mới rơi vào bẫy của bọn chúng.
Nếu như có Tượng Sơn tôi, đã móc trứng của bọn chúng ra làm bóng để đá rồi.
Tượng Sơn khá ngạo mạn, ngồi ngạo nghễ như một hòn núi nhỏ, tỏ ra rất uy phong.
- Nhân Bàng, cậu nói xem nếu bây giờ chúng ta đi do thám xung quanh, tỷ lệ bị phát hiện là bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhất định là thấp hơn rất nhiều. Tuy nhiên, hệ thống bảo vệ của bọn chúng có lẽ vẫn hoạt động bình thường, chỉ là cắt giảm số người tuần tra mà thôi. Việc này vẫn rất khó. Chính là không biết được Chu Phương Tinh bị nhốt ở đâu.
Vương Nhân Bảng có chút đau đầu nói.
- Muốn tìm được ông ta có lẽ rất khó, bọn chúng nhốt bừa vào một phòng nào đó dưới lòng đất thì chúng ta tìm sao được. Hơn nữa, nơi này nhất định canh gác rất nghiêm.
Nếu thực muốn cứu Chu Phương Tinh ra, trừ phi có thể tìm ra người khiến Tông Vô Thu không thể không đổi người mới được. Tông Lạc này tôi thấy không có giá trị gì với ông ta.
Bằng không, ông ta cũng sẽ không lấy Chu Phương Tinh ra làm mồi câu muốn dùng trực thăng để xử lý gọn chúng ta. Ông ta chẳng lẽ không sợ chúng ta tức giận giết mất con trai Tông Lạc của ông ta sao?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, Tông Vô Thu sinh mười mấy người con. Mà Tông Lạc lại không nghe lời, kẻ tham vọng như vậy, giết con trai mình cũng là chuyện có thể.
Mà bọn chúng chủ yếu đã nhắm vào chức năng giải độc của Cửu Hương Bôi, cái này đối với Tam Độc giáo mà nói chính là một khắc tinh rất lớn.
Bọn chúng là cao thủ dùng độc, người ta có thể giải độc vậy thì độc của chúng còn có tác dụng quái gì? Tuy nhiên, tôi thấy, Cửu Hương Bôi theo lý mà nói không thể giải toàn bộ độc trên thế gian này được.
Đối với một số độc có lẽ là có thể giải được hoặc là có nguyên nhân gì khác.
Vương Nhân Bàng phân tích.
- Tên Phó giáo chủ Tông này có lẽ cũng là con trai của Tông Vô Thu, hơn nữa còn được Tông Vô Thu coi trọng. Nếu như có thể bắt cóc người này, không chừng còn có thể ép Tông Vô Thu đưa Chu Phương Tinh ra đổi.
Diệp Phàm nhìn Phó giáo chủ Tông ngồi trên chiếc ghế kia, nói.
- Có thể lắm, tuy nhiên cũng khó nói. Chẳng may con trai của ông ta nhiều, thêm một đứa cũng không nhiều, thiếu mất một đứa cũng chẳng vấn đề gì."
Vương Nhân Bảng nói.
- Không coi trọng con trai tôi không tin ông ta không có người phụ nữ mình yêu quý.
Diệp Phàm hừ lạnh, nhỏ giọng gọi đi yêu cầu Triệu Thanh Ngọc hỏi Tông Lạc.
- Tức giận vì hồng nhan, nói có lý lắm. Thế giới rộng lớn này rất nhiều chuyện đều vì đàn bà mà ra.
Vương Nhân Bảng cũng rất đồng cảm.
Không lâu sau, Triệu Thanh Ngọc báo cáo lại:
- Nghe Tông Lạc nói người phụ nữ cha gã yêu quý nhất là Tài Nhạ. Tôi thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tông Lạc, có vẻ như Tài Nhạ có thù hận gì với mẹ gã thì phải. Tông Lạc nhắc đi nhắc lại rằng Tài Nhạ là người đàn bà độc ác nhất.
- Tình hình của Tài Nhạ thì sao. Còn nữa, đang sống ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Sống ở đâu thì Tông Lạc cũng không nói rõ được địa điểm cụ thể, chỉ nói ở một ngôi chùa phía Bắc. Còn về bình thường Tài Nhạ, Tông Lạc nói người đàn bà này không phải là người Lào mà là người Nga.
Bề ngoài trông như người mẫu quốc tế, chiều cao ,m. Tóc vàng mắt xanh. Hai chân đặc biệt thon dài.
Vóc người có thể nói là ma quỷ. Tông Lạc nói là, đặc điểm rất dễ nhận biết của người đàn bà này là có xăm một con rắn trên ngực.
Nghe nói Tông Vô Thu cha của Tông Lạc rất yêu quý cô ta, mà con rắn đó do chính Tông Vô Thu tự tay xăm.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Lạ thật, sao Tông Lạc có thể nhìn thấy ngực của người phụ nữ đó? Mà còn không bị cha hắn đánh chết?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói mẹ của Tông Lạc nhìn thấy. Tông Vô Thu xem Tài Nhạ như báu vật. Có một lần Tượng Sơn một trong Tứ kim cang mang theo hai thuộc hạ đi vào báo cáo tình hình.
Không cẩn thận nhìn thấy bộ dáng mặc bikini của Tài Nhạ. Lập tức, ba người đều ngây ra. Có điều, Tông Vô Thu nổi trận lôi đình tại chỗ.
Chỉ hai chưởng, hai tên thuộc hạ của Tượng Sơn bị đánh thủng ngực chết ngay tại chỗ. Ngay cả thi thể cũng bị Tông Vô Thu cho người mang đi nuôi rắn.
Tượng Sơn là một trong Tứ kim cang, tuy rằng giữ được mang, nhưng cũng bị Tông Vô Thu tát một cái lăn đi mấy vòng.
Hơn nữa nằm trên giường cả nửa năm mới xuống giường được. Tông Vô Thu vẫn chưa hết giận, giao bốn nhiệm vụ khó hoàn thành, dễ mất mạng nhất trong Tam Độc giáo cho Tượng Sơn.
May sao Tượng Sơn tên này cao số, không ngờ lại vượt qua tất cả.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Tượng Sơn tại sao không phản bội Tông Vô Thu, gã trung thành với loại người này làm gì? Chẳng phải là chỉ mới nhìn thấy Tài Nhạ mặc bikini thôi, cũng có phải là lên giường đâu?
Diệp Phàm nói.
- Tông Vô Thu khống chế người khác nhất định có thủ đoạn của mình, Tượng Sơn dám phản bội ông ta nhất định không có đường sống.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Nhân Bàng, tôi đi về phía Bắc tìm Tài Nhạ. Nếu như may mắn có thể tìm thấy, chúng ta liền mang cô ta đi đổi người. Cậu ở đây trông chừng, có lẽ hội nghị này còn phải kéo dài một thời gian. Giữ liên lạc với tôi nhé.
Diệp Phàm giao lại công việc.
- Được, bọn chúng bây giờ bắt đầu phân chia nhiệm vụ rồi. Đến lúc đó tôi trực tiếp nói cho anh là được. Có điều, chính là Tồn Quần bọn họ phải bàn giao một chút nhất định phải ẩn núp kỹ.
Vương Nhân Bảng nói.
- Bên bọn họ có Thiên Thông, chắc sẽ không nhiều chuyện đâu, trừ phi gặp phải cao thủ như Tông Vô Thu. Tôi tin rằng Tam Độc giáo này cao thủ thập đẳng cũng không kiếm được mấy người đâu. Chúng ta đường đường là Tổ đặc nhiệm A mà còn chắng có mấy người, chứ nói gì đến Tam Độc giáo.
Diệp Phàm nói.
- Không chắc đâu.
Vương Nhân Bàng đột nhiên thốt ra một câu.