- Tam Độc giáo có Tứ đại trưởng lão, lão Đại Tông Minh Thiên, thập đẳng Đại viên mãn. Lão Nhị Tông Hạo Thiên, thập đẳng Đại viên mãn, phụ trách công việc trông coi Xà Quật này. Lão Tam Tông Vân, thập đẳng tầng thứ ba, bình thường phụ trách sắp xếp canh gác miếu và việc vặt hàng ngày. Lão Tứ Tông Phù Phong, thập đẳng tầng thứ ba. Chủ yếu phụ trách chuyện vặt vãnh ở bên ngoài, kỳ thực, Tông Phù Phong chính là Tổng đường chủ ngoại đường của Tam Độc giáo. Chuyện bên ngoài đều do ông ta phụ trách. Mà lão Đại Tông Minh Thiên thần bí nhất, ngay cả tôi ở trong này ba mươi năm rồi nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy bóng dáng ông ta. Hơn nữa, ông ta cụ thể phụ trách việc gì tôi cũng rõ lắm. Tuy nhiên, tôi nghi rằng người này phụ trách công việc canh giữ tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Xem ra, thực lực của Tam Độc giáo đúng là không vừa.
Lam Tồn Quân nói.
- Không bằng Ngũ Độc giáo các anh, Ngũ Độc giáo có Bát đại hộ pháp. Tám hộ pháp này người nào cũng có thân thủ tương tự ta. Hơn nữa, bọn họ rốt cuộc có mấy trưởng lão chúng tôi vẫn không biết rõ. Mấy trăm năm trước, hai vị giáo chủ tranh quyền, dẫn đến việc phân chia cuối cùng. Ngũ Độc giáo một phân thành hai, tổ thượng Tông gia mang theo một đám nhân mã đến Lào thành lập Tam Độc giáo. Mà phần lớn các cao thủ vẫn thuộc sự quản lý của Cung gia trong Ngũ Độc giáo ban đầu. Tuy nhiên, theo sự phát triển của thời đại, Ngũ Độc giáo ở trong cảnh nội Trung Quốc sự quản chế của quốc gia tương đối nghiêm khắc. Cho nên, ở nghiệp vụ chế độc bán độc không bằng Tam Độc giáo chúng tôi.
Tuy nhiên, Ngũ Độc giáo bọn họ có việc buôn bán của mình. Về khả năng kinh tế không kém Tam Độc giáo là bao. Bọn họ làm kinh doanh cả hai bên hắc bạch. Còn Tam Độc giáo chỉ kinh doanh bên hắc đạo thôi. Bởi vì nơi này gần Tam Giác Vàng, cho nên, dùng heroin điều chế độc tố là nguồn thu nhập rất lớn của Tam Độc giáo. Mà Ngũ Độc giáo cũng tương đối thông minh, bọn họ hiện tại chế tạo ra rất nhiều độc dược có thể sử dụng cho việc chữa bệnh, trị bệnh cứu người. Bọn họ gọi đó là lấy độc trị độc. Thu nhập từ lãnh vực này đúng là không ít.
Hai bên giáo phái chúng ta vẫn thường thường xảy ra xô xát. Hành động lớn như việc các anh hôm nay công kích vào cũng không nhiều. Dù sao, chính phủ còn có quân đội. Nếu như hành động quá gây chú ý, kéo quân đội tới thì xong hoàn toàn rồi. Về mặt này, chúng tôi còn tự do một chút. Mà Ngũ Độc giáo càng cẩn thận hơn. Dù sao, nhà nước Trung Quốc quá hùng mạnh, quân đội và chính phủ quá hùng mạnh. Ngũ Độc giáo căn bản không có khả năng chống đối lại.
Xa Thiên nói.
- Có thể sử dụng độc cứu người cũng không tệ.
Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên vung tay lên, tất cả mọi người đều nằm sấp xuống mặt đất.
- Phía trước có một mạch nói ngầm, rộng khoảng 40-50m. Phía trên có một cây cầu dựng bằng xích sắt.
Diệp Phàm nói. Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bảng tiến lên quan sát một hồi.
- Muốn đi qua phỏng chừng tương đối nguy hiểm, mặt sông cũng không phải quá rộng, có điều, vì không có dụng cụ chiếu sáng, quá tối. Dòng chảy cũng không thể nói là chậm. Tình hình trong sông không rõ lắm.
Lam Tồn Quân nói.
- Kỳ lạ, không phát hiện tình trạng dị thường, dường như ngay cả một con rắn cũng không có.
Vương Nhân Bàng có chút nghi hoặc.
- Bọn chúng thiếu gì biện pháp giấu rắn, ở chỗ anh không nghĩ sẽ có rắn thì thường đều sẽ xuất hiện rắn. Hơn nữa, càng là chỗ anh thấy như an toàn lại càng không an toàn. Như bây giờ đây, không thấy một bóng con rắn nào, thường nơi này cần phải đặc biệt cẩn thận mới được.
Xa Thiên nói.
- Không ổn, phỏng chừng bọn chúng đang đuổi đến.
Lúc này, Thiên Thông kêu lên. Diệp Phàm khẩn trương kề sát mặt đất dò xét một hồi, sắc mặt khá nghiêm trọng, hắn nhìn Triệu Thanh Ngọc, nói:
- Phỏng chừng Tông Vô Thu đã vào được, không còn cách nào khác, Tiểu Triệu, cô dẫn người nổ sụp chỗ hẹp đằng sau chặn lại. Trong động này muốn xử lý đá sụp có lẽ càng khó khăn hơn.
- Chỉ có thể làm thế thôi. Bằng không, Tông Vô Thu vừa đến, chúng ta tất cả đều game over rồi.
Thiên Thông cũng thở dài.
- Lựu đạn thừa không còn nhiều nữa, tôi nghĩ nên giữ một ít để lúc sau dùng trong trường hợp khẩn cấp. Có điều, nếu lựu đạn quá ít quy lực sẽ quá kém, nổ không được bao nhiêu đá. Tông Vô Thu thân thủ thập nhị đẳng, tay di chuyển đá tảng lớn mấy chục nghìn cân thậm chí một trăm ngàn phỏng chừng cũng có thể.
Triệu Thanh Ngọc sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.
- Như vậy đi, chúng ta cùng nhau phát ra chưởng lực nổ cùng lựu đạn. Như vậy uy lực sẽ lớn hơn nhiều rồi.
Diệp Phàm hạ quyết tâm, mọi người cũng không nói gì thêm. Sau khi lui mấy chục mét liền phát hiện ra một chỗ rất nhỏ hẹp. Triệu Thanh Ngọc sau khi chuẩn bị xong lựu đạn thì mọi người cùng nhau phát lực. Một tiếng ầm thật lớn, hiệu quả không tệ. Những tảng đá lớn bị sụp xuống chặn đứng đường động. Muốn tiến vào, có lẽ phải mất nhiều thời gian.
- Chúng ta đang tự đào mộ chôn mình, không còn cách nào khác, bỏ đi.
Diệp Phàm nói, người nhảy lên chiếc cầu. Còn đám người Triệu Thanh Ngọc cầm súng bắn tỉa nhìn chăm chăm vào dòng sông để phòng ngừa tình huống bất ngờ. Vừa rơi xuống cầu, bất ngờ, đồng tử của Diệp Phàm co rút. Vội vàng đứng một chân trên chân trái, người bật mạnh lên, xoay tròn một cái trở về chỗ cũ.
- Toàn là rắn, con nào con nấy đều nhỏ hơn con giun. Không cẩn thận sẽ không thấy. Vừa rồi những con rắn nhỏ này không động đậy gì, có lẽ là tôi vừa nhảy qua gây chấn động, khiến chúng nó để ý, con nào cũng há miệng ra, trong miệng có thể phun tơ như nhện. Phỏng chừng, những cái tơ này chắc chắn có độc.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhớ ra rồi, những con rắn nhỏ loại này Tông Vô Thu gọi là "Thanh điện" Về phần tại sao gọi là "Thanh điện" tôi cũng không rõ. Bọn chúng tuy nhỏ như sợi len, nhưng lực công kích khá mạnh. Ngoại đường từng có một tên phản bội bị bắt về, Giáo chủ tát một cái gã liền rơi vào một thùng gỗ. Không lâu sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nọ, tôi chạy tới nhìn, phát hiện trên thân thể gã bò đầy những con "Thanh điện" loại này. Mấy ngàn con Thanh điện đều phun ra sợi tơ màu xanh còn nhỏ hơn sợi tóc quấn trên người tên phản bội đó. Không lâu sau, tên phản bội bị gói kín bởi những sợi tơ, giống như một kén tằm hình người lớn. Mà người ở bên trong vẫn không ngừng kêu la thảm thiết. Không lâu sau, tôi phát hiện bên trong chầm chậm chảy ra nước mủ màu máu, thối kinh khủng. Bên trong không còn tiếng động gì nữa, mà cái kén cũng dần dần quắt lại. Chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng co lại thành một nắm bằng nắm tay to. Sau này tôi mới biết, tên phản bội đó đã bị những sợi tơ độc này hòa tan từ lâu, ngay cả xương cốt cứng rắn cũng bị hòa tan thành chất lỏng, bị những sợi tơ này hấp thu, truyền vào trong cơ thể "Thanh điện". Giáo chủ sau đó nói: "Biết không, đây là một trong những tuyệt chiêu giết người của Tam Độc giáo chúng ta. Xã hội hiện đại thì sao chứ? Chúng ta dùng biện pháp này giết người thuê, cho dù cảnh sát hình sự có tài ba đến thế nào cũng không tìm ra chút dấu vết. Người này, chỉ thế là biến mất trên thế giới này rồi."
Xa Thiên nói. Mọi người nghe mà sởn tóc gáy, hai chị em Tài Nhạ và Triệu Thanh Ngọc đều thấy buồn nôn.
- Đúng là khó khăn, những con rắn đó nhỏ như vậy, bám dày đặc trên xích sắt. Cho dù chúng ta dùng đao dùng súng cũng chỉ có thể giết được mấy con, phí công phí sức.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Dứt khoát nhảy sang bờ bên kia là được, không phải chỉ có 30-40m thôi hay sao, chúng ta chạy lấy đà phỏng chừng có thể qua. Bản lĩnh thấp thì để Diệp Phàm giúp một tay, thế là tất cả đều đi qua được rồi.
Tiểu Thiên hơi có vẻ đắc chí, nói.
- Anh ngốc quá, điều chúng ta có thể nghĩ đến, Tông Vô Thu không nghĩ đến được sao? Trên xích sắt này có, phỏng chừng trên những tảng đá bên kia càng nhiều. Không tin, chúng ta ném thử mấy tảng đá qua xem.
Lam Tồn Quân châm chọc nói.
- Thử chút xem nào.
Tiểu Thiên nhấc một tảng đá nặng mấy trăm cân ném về phía đối diện, ầm một tiếng, mọi người khiếp sợ phát hiện. Bên ngoài vách đá đối diện đột nhiên như vật thể sống. Từng tầng nhấp nhô như sóng cuộn, không lâu sau, bắt đầu chuyển động. Tảng đá kia không lâu sau liền biến thành màu xanh. Không lâu sau nữa, tảng đá không ngờ dần dần nhỏ đi, cuối cùng, thu nhỏ thành một nắm bằng nắm tay nhỏ.
- Trời đất, ngay cả tảng đá cũng có thể tiêu hóa hết, tơ độc này là cái quái gì mà lợi hại vậy?
Tiểu Thiên nuốt đầu lưỡi, thiếu chút nữa cắn phải.
- Bờ bên kia dày đặc những con rắn nhỏ loại này, cho dù có bay nhảy giỏi đến đâu cũng không thể đáp được đến chỗ không có rắn. Hơn nữa, mắt tôi nhìn thấy chỉ toàn rắn nhỏ. Huống chi, động này cũng không cao lớn gì, cũng sẽ bất lợi cho mọi người khi dùng Khinh Thân Đề Túng Thuật. Trừ phi có thể bay là là qua thì còn được.
Sắc mặt Diệp Phàm khó coi nhìn Xa Thiên một cái. Xa Thiên mở miệng nói:
- Tôi không làm được đâu, tuy rằng tôi giỏi Khinh Thân Đề Túng Thuật nhất. Kỳ thực, bình thường tôi phải cần đến sự trợ giúp của một đôi cánh mới có thể trượt xa. Cái kia, như Thiếu gia Diệp đã nói, nhất định cần có không gian để trượt đi mới được, nơi này quá chật, hiệu quả không được tốt như vậy. Nếu muốn bay là là qua, vậy chỉ có thể là Ngự Khí Phi Hành mà trong tiểu thuyết hay nói. Cái này, chỉ là hư cấu, không thể làm được. Tôi từng tận mắt nhìn thấy Giáo chủ không dựa vào bất cứ ngoại vật gì mà trượt đi suốt hai dặm. Lúc đó tôi đã kinh sợ mà cho là thần thánh. Sau đó Giáo chủ cười nói cũng không phải là bay. Ông ta nói, mặc dù là cảnh giới trong truyền thuyết cũng không có khả năng khiến con người ta bay lên được. Cái đó, chỉ là nội khí hùng hậu, người luyện võ bức nội khí vào không trung đẩy xuống mặt đất, dựa vào phản lực của không khí, dựa vào thế gió mà trượt đi. Có chút giống như nguyên lý của máy bay phản lực. Hơn nữa, tuy nói chỉ vẻn vẹn có hai dặm, nhưng cũng rất mệt. Còn không bằng trực tiếp chạy trên mặt đất thoải mái hơn. Hơn nữa, độ cao khi trượt đi cũng không thể quá cao. Cái này chỉ có thể coi là trò vô bổ mà thôi. Xa Thiên nói xong, tay khẽ động, quần áo ông ta mặc, dưới cánh tay có một đôi cánh quỷ dị mở ra. Đôi cánh dài ba mét, có chút giống cánh máy bay.
- Má ơi, Xa Thiên, chẳng lẽ ông là người chim?
Tiểu Thiên bắt đầu hứng thú, chạy tới đưa tay ra sờ sờ đôi cánh.
- Cũng có chút giống dáng vẻ của Lôi Chấn Tử trong Phong Thần.
Lam Tồn Quân nói.
- Đôi cánh này của ông không thể nào là mọc ra được, vậy thì làm ra từ chất liệu gì vậy? Dường như co duỗi rất tự nhiên, khi rụt lại trên người lại không chút dấu vết. Hay thật!
Tiểu Thiên hỏi, nổi lên lòng hiếu kỳ.
- Xin lỗi, đôi cánh này là sư phụ tôi để lại cho tôi, nghe nói sư môn bọn họ đã truyền qua mấy trăm năm rồi. Rất khó chế tạo, khi cần dùng, bức nội khí vào là có thể mở ra. Khi không cần nữa thì thu lại bên người, mỏng như cánh tiên, cũng không có cảm giác nặng nề. Tuy nhiên, ít nhất phải là cường nhân cửu đẳng Đại viên mãn mới có thể miễn cưỡng sử dụng. Tôi sử dụng cũng tương đối tốn sức, hơn nữa, hiệu quả không tốt lắm. Một lần trượt đi khoảng cách xa nhất chỉ được hai dặm.
Xa Thiên nói.
- Ông còn có tài liệu chế tạo hay gì đó không?
Thiên Thông vẫn không buông tha Xa Thiên.
- Xin lỗi, đây là bí mật sư môn tôi. Nếu như Thiếu gia Diệp hỏi thì tôi sẽ nói. Bởi vì, Xa Thiên tôi từ nay về sau đi theo Thiếu gia Diệp rồi.
Xa Thiên nói.
- Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, chán ngắt.
Tiểu Thiên hiển nhiên tức giận, bĩu môi quay mặt đi chỗ khác. Tuy nhiên, không đến vài giây tên này lại xoay đầu lại nhìn Diệp Phàm chăm chăm, ý là anh hỏi một chút về bí mật ấy đi.
- Đồng chí Tiểu Thiên, cái này là bí mật sư môn của người ta. Mỗi người chúng ta đều có bí mật của mình. Ép người ta nói ra cũng không hay lắm phải không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói, Thiên Thông trừng mắt nhìn hắn một cái, không hỏi nữa.
- Bên kia truyền tới tiếng động lớn quá, phỏng chừng bọn chúng đang xử lý chỗ chúng ta đã cho nổ sụp rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Lần này không dễ xử lý, có một số đá lớn chặn ở đường động. Cho dù Tông Vô Thu có thân thủ thập nhị đẳng cũng không dễ dùng lực. Huống chi, Tông Vô Thu bị thương, phỏng chừng giờ phút này đang ngồi xếp bằng chữa thương, hẳn là không thể nào tham gia khiêng đá. Hơn nữa, bọn chúng cũng không vội, chúng ta đã là cá trong chậu, còn có gì đáng gây sức ép nữa, tuy nhiên, bọn chúng bây giờ vẫn cứ đuổi theo ở phía sau, đoán chừng là lo chúng ta phá hỏng bên trong. Dù sao chúng ta đều sắp mất mạng cả rồi, trước khi chết vẫn thừa sức phá hỏng chỗ này.
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, nhìn Xa Thiên một cái, hỏi:
- Rắn Thanh điện này cự ly phun tơ cao nhất có thể đạt tới bao nhiêu?
- Đúng rồi, nếu cự ly không cao lắm, chúng ta nhanh chóng vọt qua là được. Cũng chính là thừa dịp tơ độc của chúng còn chưa kịp chạm tới người chúng ta thì chúng ta đã đổi chân rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Cái này, độ cao bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói rắn này lai với nhện độc mà thành. Phỏng chừng chúng nó cũng có chút ít năng lực giăng tơ của nhện.
Xa Thiên nói. Diệp Phàm không hỏi nữa bật người nhảy lên, một chân rơi xuống chỗ xích sắt, phía dưới quả nhiên chuyển động. Ở chỗ hạ chân xuống, hàng trăm cái miệng nhỏ há ra, tơ độc phun tới. Mà Diệp Phàm phát hiện ra trên xích sắt được cho là lan can xích sắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn nhỏ treo trên không, con nào con nấy trong miệng đều treo tơ độc nhỏ bằng cọng lông, cả thân rắn vời đến người Diệp Phàm như đang đu dây. Mà còn có con rắn Thanh điện dứt khoát bò trên dây xích phun tơ độc về phía người Diệp Phàm. Có một cảm giác bị vây đánh, đan điền Diệp Phàm khẽ động, dường như có chút không thoải mái lắm. Biết mình là độc nhân cũng không thể hoàn toàn khắc chế được loại tơ độc này. Nếu như có thể khắc chế, chỗ đan điền sẽ truyền tới sự hưng phấn chứ không phải không thoải mái. Chưởng lực của Diệp Phàm chuyển động, quét xuống. Không ngờ những con rắn nhỏ này bám quá chắc chắn, chỉ quét chết mấy chục con, mà đại đa số là vẫn cứ bám thật chắc trên xích sắt, không ngờ cả khí nổi kình cũng quét không nổi. Diệp Phàm không dám đặt chân lâu, bởi vì, loại tơ này nghe nói ngay cả xương, cả đá cũng có thể ăn mòn, ngay cả giày phòng lôi đặc thù của Tổ đặc nhiệm A nếu bị tơ độc này quấn lên phỏng chừng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Sau khi trở về chỗ cũ Diệp Phàm nói:
- Cự ly chúng phun ra phỏng chừng hơn một mét, tuy nhiên, sợi tơ rất dài. Giống như nhện nhả tơ, còn có thể treo người đu tơ công kích. Thực tại còn đáng sợ hơn, khả năng ăn mòn của những tơ độc này quá mạnh, thân thể chúng ta bao gồm cả quần áo bên ngoài và các thứ vật phẩm không thể chạm vào những tơ độc này.
- Dùng lửa thiêu thử xem.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Trước thử một chút, mọi người chuẩn bị sẵn sàng vọt qua. Ở trong này không thể lãng phí quá nhiều thời gian, chúng ta không thể lãng phí được.
Diệp Phàm gật gật đầu, Triệu Thanh Ngọc lấy từ trong ba lô mình ra một thứ có hình dạng như bình xịt gôm. Sau khi nhập mật mã liền quay miệng phun hướng tới xích sắt, phun. Ầm… Một luồng lửa cực nóng cỡ bằng ngón tay phun ra, cái này đương nhiên cũng là sản phẩm độc quyền của các chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng A rồi. Bởi vì chất lỏng bên trong được nén bằng áp suất cao, cho nên, cự ly phun ra có thể đạt tới mấy chục mét. Hơn nữa, nhiệt độ của ngọn lửa tương đối cao. Tuy nhiên, điều khiến mọi người được mở rộng tầm mắt chính là: sau khi luồng lửa nóng rực như vậy phun lên xích sắt, những con rắn nhỏ chỉ ngọ nguậy, đong đưa. Đương nhiên cũng có một bộ phận bị chết cháy. Hơn nữa, tơ độc màu xanh trong luồng lửa không ngờ dần biến thành màu vàng. Mà rắn chết đi cũng không nhiều, ngược lại có một đống lớn những con rắn nhỏ dường như đặc biệt hưng phấn, con nào con nấy cũng đều táp vào trong lửa, phun tơ độc. Mọi người nhìn mà da đầu đều có chút tê dại.
- Tên Tông Vô Thu này con mẹ nó đúng là thiên tài, loại rắn này cũng có thể tạp giao ra. Tôi thấy chính hắn có khi cũng là thứ tạp giao mà thành.
Thiên Thông không kìm nổi mà mắng.
- Ngay cả lửa cũng không sợ, chẳng lẽ lửa này không tốt?
Lâm Yếu Phong hỏi xen vào một câu.
- Lửa này không tốt hả, cậu thử xem đi.
Triệu Thanh Ngọc trừng Lâm Yếu Phong một cái, hừ nói.
- Nhiệt độ của luồng lửa này trong nháy mắt có thể đạt tới - độ, ngay cả kim loại có độ nóng chảy thấp cũng có thể bị tan chảy trong nháy mắt.
Diệp Phàm giải thích.
- Loại rắn này đúng là có tấm thân kim cương bất hoại rồi, anh xem, có còn con có thể "nhảy múa" trong lửa nữa kìa.
Chu Đồng thở dài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Không hẳn, đoán chừng tơ độc này có chức năng phòng cháy. Cậu nhìn đi, lúc chúng lọt vào trong lửa đại đa số sẽ phun tơ độc lên người để bảo vệ mình. Không thể tưởng tượng được loại tơ độc đối với chúng ta thì đáng sợ lại có tác dụng này.
Lam Tồn Quân thở dài nói.
- Không ổn, mau vọt qua!
Diệp Phàm hét lớn bởi vì đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Lúc này không ngờ trên vách động rất nhiều tơ độc treo rủ xuống, rắn con nào con nấy đều đu trên tơ độc đu về phía đám người Diệp Phàm. Không gian trước mắt đều là rắn độc và tơ độc dày đặc. Hai tay Diệp Phàm nhanh chóng xoay chuyển, trong không trung lập tức xuất hiện một quả cầu nước. Quả cầu nước còn mang theo hương độc nổ vào trong không trung, ầm vang một tiếng trầm đục. Mọi người theo sát phía sau Diệp Phàm lao về phía xích sắt. Lúc này cũng không kịp để ý nhiều nữa, gắng hết sức chân chưa chạm đất liền đổi chân. Chỉ trong vài giây mọi người đều đã vọt sang, vào một cái động khác.
- Mau cởi giày ra.
Lam Tồn Quân kêu lên với một đội viên dự bị, bởi vì bản lĩnh cậu ta quá kém, cho nên, chậm một chút. Dưới chân dính tơ độc. Đội viên kia lập tức cởi giày. May rằng mỗi đội viên đều chuẩn bị hai đôi giày, bằng không, thật đúng là phải đi bộ bằng chân trần rồi.
- Phía dưới không có đường rồi.
Sau khi đi được mấy chục mét Diệp Phàm dừng bước, lẩm bẩm, nhìn xuống phía dưới nơi đen kịt không biết là cái gì. Dường như mọi người đã đi đến một vách núi trong động, phía dưới cũng không biết sâu bao nhiêu, tối đen, không nhìn rõ.
- Lấy đèn tựu quang loại mạnh chiếu xem.
Diệp Phàm phất tay, Vương Nhân Bàng cầm đèn chiếu xuống.
- Trời đất ạ!
Cái tên Vương Nhân Bàng trước nay không sợ trời không sợ đất không ngờ cả người run lên thiếu chút nữa làm rơi cả đèn tựu quang. Tất cả mọi người đều tiến lại gần, mấy cái đèn tựu quang vừa chiếu xuống, ai ai cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Chiều sâu phía dưới phỏng chừng -m, phạm vi rộng bao nhiêu không rõ lắm, dù sao cũng tương đối rộng, Diệp Phàm đoán là khoảng -m. Bởi vì quá tối, ngay cả đèn tựu quang cũng không chiếu rõ được hết. Tuy nhiên, phía dưới dường như đang sôi trào. Bởi vì, toàn là rắn, các loại rắn lăn qua lộn lại phía dưới, vặn vẹo những thân mình đáng ghê tởm. Căn bản chính là rắn chồng lên rắn, sau khi được đèn tựu quang chiếu vào, lập tức mấy ngàn cái miệng há to, thò thụt cái lưỡi, phát ra những âm thanh quái dị, có lẽ chúng cho rằng ta đến cho ăn hay gì đó rồi. Một thứ mùi khai quái dị có thể khiến người ta phát ngất bốc lên từ đám rắn. Mọi người vội vàng đeo mặt nạ phòng độc vào mới có cảm giác khá hơn một chút.
- Không còn đường để đi rồi, muốn tìm được đường ra chỉ có thể đi xuống thôi.
Diệp Phàm thở dài.
- Đi xuống thế nào được, phỏng chừng toàn bộ rắn phía dưới đều là kịch độc. Nếu như loại rắn Thanh điện vừa rồi, chúng ta không phải tự tìm đường chết hay sao.
Vương Nhân Bảng cũng chau mày lại.
- Đi xuống căn bản cũng không khả thi, nhiều rắn quá, phỏng chừng đến mấy ngàn con. Chúng ta ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Hơn nữa, bao nhiêu rắn như vậy cùng lúc tấn công, chúng ta cho dù có mấy chục cánh tay cũng không giải quyết xuể. Nếu như muốn giết chết hết đám này, thì chúng ta cũng sẽ mệt gần chết rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Xà Quật, thật xứng với cái tên.
Thiên Thông lẩm bẩm một câu, nhấc một tảng đá nặng gần mấy ngàn cân đạp xuống, sau một tiếng ầm vang, xì xì xì, tất cả đám rắn phía dưới đều bắt đầu lăn lộn, con nào con nấy cũng đều hăng máu lên. Có con còn đập đuôi vào thân con khác nhảy lên chừng -m về vách đá phía đám người Diệp Phàm đứng, phun ra rất nhiều nọc độc. Tuy nhiên, hiển nhiên chúng không phun được đến chỗ Diệp Phàm, bởi vì khoảng cách quá xa. Trừ phi dùng vòi rồng phòng cháy phun thì còn được. Tuy nhiên, đám rắn trong hố động lập tức nhảy nhót, nọc độc trong hố hình thành nên một màn mưa độc tanh tưởi tràn ngập khắp hố. Cho dù mọi người có mặt nạ phòng độc công nghệ cao cũng vẫn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Thấy Thiên Thông còn muốn khiêng đá đập rắn, Diệp Phàm kêu lên:
- Đừng làm bừa, nếu như làm cho chúng sợ mà phun nọc độc, mưa độc bay lên là chúng ta mất mạng luôn đấy!
- Ném thịt xuống thử xem.
Vương Nhân Bảng nói, thấy Diệp Phàm gật đầu, liền cầm lấy một miếng đùi dê ném xuống. Cái này là đám người Diệp Phàm vừa lấy trong phòng bếp của Tam Độc giáo, ướp gia vị khá thơm ngon. Xì xì xì… Mấy ngàn cái miệng phía dưới há ra muốn táp miếng thịt, lập tức, toàn bộ phía dưới hỗn loạn cả lên. Đám rắn táp được cái đùi rồi liền thi nhau xâu xé. Thấy một con trăn lớn nuốt cái đùi dê vào một chút, lúc này, mấy ngàn con rắn nhỏ xông vào công kích con trăn lớn. Không lâu sau, phía dưới hỗn loạn cả lên, cắn xé lẫn nhau. Máu rắn xen lẫn màn sương độc cuồn cuộn ở phía dưới, đám rắn kích động, phía dưới xảy ra cuộc chiến lớn của bầy rắn.
- Cắn đi cắn đi, cắn chết hết đi mới tốt.
Thiên Thông hừ nói.
- Không thể nào đâu, chúng nó ở nơi này đã lâu như vậy. Con chết chỉ có thể là con yếu, mà những con còn lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Nếu như người mà rơi xuống thì làm sao mà sống nổi nữa, phỏng chừng không đến mấy phút ngay cả cái xương và cọng lông cũng chẳng còn.
Lúc Lam Tồn Quân nói những lời này cảm thấy da đầu tê dại. Dường như chân tay cũng nhũn cả ra.
- Nếu như giết không hết, lại nhất định phải xuống dưới.
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, vẫn rất khó khăn.
- Thiếu gia Diệp, tôi đi xuống do thám. Tôi thấy những con rắn này nhảy lên cao nhất cũng chỉ -m, cộng thêm cự ly phun độc, độ cao cả hai cộng lại nhiều nhất chỉ đạt tới khoảng m. Tôi chỉ cần khống chế độ cao trên m chắc không có vấn đề gì.
Xa Thiên lúc này nói.
- Vậy được, ông cẩn thận chút. Chớ khinh thường, độ cao tốt nhất khống chế trên m. Nơi này có lẽ là trung tâm của Xà Quật, động này tương đối rộng, độ cao cũng tầm trăm mét. Thực ra phù hợp cho đôi cánh của ông bay lượn. Tuy nhiên, nhất định phải chú ý khống chế độ mạnh yếu, có tình huống nguy hiểm gì nhất định phải gọi chúng tôi.
Diệp Phàm gật gật đầu, vốn Diệp Phàm định thử xem, có điều, chiến đấu suốt từ nãy đến giờ lâu như vậy thực sự cũng quá mệt rồi. Mà Xa Thiên đi xuống là dồn nội khí vào cánh, cũng sẽ tiết kiệm sức hơn.