- Bức vương Nam Lăng Hậu, ngươi là đệ tử của ông ta?
Đồng tử của Xa Nhất Đao co lại một cái, giọng nói hơi run lên.
- Cha, cha nói xem, có thể được làm nô bộc của Diệp thiếu gia có phải là rất vinh dự không, cũng không phải là bôi nhọ danh tiếng của Xa gia chúng ta có phải không nào?
Xa Thiên có vẻ tự hào nói.
- Vinh dự, Xa Thiên, quyết định của con rất chính xác. Diệp thiếu gia, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng vừa rồi của Xa mỗ.
Xa Nhất Đao chắp tay, thể hiện sự áy náy.
- Sư phụ của tôi đã nói với tôi, dấu hiệu này rất ít người biết. Tiền bối ở trong này đã hơn 30 năm, làm sao lại biết dấu hiệu của tôi. Hơn nữa, tiền bối lại là người Ấn Độ chứ không phải người Trung Quốc, đối với việc của người Trung Quốc cũng hiểu rõ như vậy.
Diệp Phàm có chút nghi ngờ hỏi.
- Năm đó khi ta bị Tông Vô Thu ám sát võ công không phải cao, mới khoảng thập đẳng. Cũng không biết về dấu hiệu này. Chỉ có điều, sau này trong khoảng thời gian sống với tiền bối Sửu Vô Đoan, ông ấy đã nói cho ta biết rất nhiều thứ. Đều là những việc lớn, việc bí mật trong giới võ thuật trên thế giới. Tiền bối Sửu bị tiền bối Tông gia lừa vào đây lúc 80 tuổi, rồi ở trong này 50 năm. Ta cho rằng Sửu tiền bối khi ở bên ngoài cũng là một cao thủ nổi tiếng. Chỉ có điều ông ấy không muốn nói chuyện quá khứ. Đối với ông ta, lúc nào cũng có vẻ rất bí ẩn.
Xa Nhất Đao nói.
- Không được, bọn họ còn đang ở phía trên. Chúng ta phải nhanh liên hệ với họ, nếu không bọn họ cho rằng chúng ta chết hoặc làm sao đấy, sợ là bọn họ lại không tiếc mạng sống xuống đấy cứu chúng ta.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ ra việc này.
- Cha, chúng ta cùng lên đi, cha chưa từng lên đó hít thở không khí.
Xa Thiên nói.
- Vậy được. Đã 30 năm rồi ta chưa lên đó. Bây giờ con đã hơn 30 tuổi rồi, đã cưới vợ chưa? Ta thực sự rất muốn nhìn thấy cháu của ta.
Xa Nhất Đao nói.
- Con trai bất hiếu, vẫn chưa tìm được vợ.
Xa Thiên sau khi sửng sốt mặt đỏ lên nói:
- Cha, con cõng cha lên.
- Không cần, ta tự có cách lên. Ta tiễn các con một đoạn.
Xa Nhất Đao nói, đột nhiên hai tay vừa giơ lên vừa cào. Diệp Phàm và Xa Thiên cảm thấy có hai luồng nội lực mạnh truyền đến, phía trên dường như có lực hút nâng hai người bay bổng lên trên. Diệp Phàm không khỏi khiếp sợ bởi nội công thâm hậu của cao thủ thập nhị đẳng. Chỉ dựa vào nội lực đã có thể nâng 2 người lên cao đến 40, 50 mét trên vách đá, thật là thần kỳ.
- Có biến!
Vương Nhân Bàng hô lên, Thiên Thông và mọi người đều đứng cả lên, chuẩn bị tấn công.
- Mọi người đừng hoảng, là tôi.
Diệp Phàm ở trên không, gọi to, người vừa xoay, hổ ưng công liền thi triển ra, không lâu sau thì rơi xuống phía trên vách núi.
- Đại ca, anh không chết hả!
Vương Nhân Bàng và mọi người đều nghẹn ngào nói.
- Khóc cái gì, chết thì chết chứ. Tuy nhiên tôi mạng lớn. Đến cả quân của Diêm La cũng phải đau đầu.
Diệp Phàm cười ha hả, mọi người lập tức vây quanh ôm lấy Diệp Phàm vui mừng khôn xiết.
- Làm cho mọi người lo lắng, chúng tôi ở phía dưới gặp được Xa Nhất Đao tiền bối cha ruột của Xa Thiên...
Diệp Phàm đem tình hình có lựa chọn kể cho mọi người. Một lúc sau nhìn thấy Xa Nhất Đao khẽ đập đập đôi cánh giả đáp xuống.
- Đôi cánh của tiền bối đúng là hay thật đấy, có thể nói cho tôi biết cách làm không, tôi cũng muốn làm một đôi. Cái này thật là thú vị.
Hai mắt Thiên Thông sáng lên chạy lại.
- Ha ha, cái này không khác gì với "hoan hỉ Phật điệp khiêu" của Xa Thiên, đó là do tổ tiên Xa gia chúng tôi để lại, tự co rút lại. Sử dụng rất nhiều nguyên liệu mà bây giờ không còn tìm thấy nữa để chế tạo. Đối cánh này ở trên người ta có thể bay trên không xa đến mười mấy dặm. Đương nhiên, bay theo quán tính trên không. Cái này là ta tự chế tạo dưới động rắn, hơn nữa, còn có một vị tiền bối đã qua đời giúp đỡ mới hoàn thành. Đây đều là dùng da của những con rắn lớn hợp lại, vì thế hiệu quả cũng rất kém. Đương nhiên dưới nội công của ta thì nó vẫn có thể bay lên được.
Xa Nhất Đao nói. Sau khi hạ xuống đất Xa Nhất Đao xếp bằng ngồi xuống. Quan sát phía trên động rộng lớn, Xa Nhất Đao bùi ngùi vuốt vuốt bộ râu dài. Nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Về việc thoát khỏi khó khăn, chàng thanh niên, cậu có tính toán gì?
- Có lẽ bây giờ Tông Vô Thu đã triệu tập bốn đại trưởng lão của Tam độc giáo lại rồi, lại thêm các cao thủ đều đã đến. Muốn xông ra ngoài cũng khó như bắc thang lên trời. Tuy nhiên, bây giờ có tiền bối giúp đỡ cũng tốt hơn một chút. Nhưng so với bọn chúng, hy vọng chúng ta có thể xông ra ngoài gần như bằng không. Một mình tiền bối có thể kéo dài thời gian được với Tông Vô Thu, còn bốn trưởng lão trong đó có hai người đều là cao thủ đạt cảnh giới thập đẳng. Chỉ hai trưởng lão này ra tay thì đã có thể giải quyết hết số còn lại của chúng ta rồi. Cho dù tôi có phi đao tương trợ có thể may mắn làm bị thương một người, nhưng vẫn còn ba người nữa. Huống chi, cao thủ cửu đẳng bọn chúng cũng có mấy tên. Vì thế muốn thành công đột phá vòng vây xông ra, đánh bất ngờ mới là quan trọng nhất. Việc này mọi người đều có thể cho ý kiến.
Diệp Phàm nói.
- Ừm!
Xa Nhất Đao gật đầu tán thành, nói:
- Chàng thanh niên, phân tích của cậu rất chính xác. Không khoa trương mà cũng không đánh giá thấp mình. Sự thực đúng là như vậy, hơn nữa Tam độc giáo là một giáo phái lớn đã có mấy trăm năm thậm chí gần 1000 năm tuổi. Tiền thân của nó lại xuất phát từ sự phân nhánh của Ngũ độc giáo. Nội tình của Ngũ độc giáo lại càng phong phú, thậm chí đã có đến 1500 năm lịch sử. Giáo phái lớn như vậy thực lực được giấu bao nhiêu, chúng ta đều không có cách nào biết rõ được. Tuy bây giờ là xã hội hiện đại, lại thêm sự phát triển của súng ống, võ công so với thời xưa cũng yếu đi rất nhiều. Nhưng, người tập võ vẫn có. Chỉ là chuyển từ chỗ sáng sang chỗ tối, hoặc là thay hình đổi dạng. Ví dụ như mở võ quán, huấn luyện thi đấu quyền anh...những cái này trên thực tế vẫn thuộc phạm trù võ công, chỉ là thay đổi cách gọi mà thôi. Thế giới rộng lớn như vậy, mấy tỷ người, mặc dù có mấy trăm người luyện võ trình độ cao thấp khác nhau nhưng cũng hoàn toàn bình thường. Vì thế, làm thế nào để đột kích bất ngờ làm cho thực lực của Tam độc giáo tổn thất một phần trước, đó mới là cơ sở để chúng ta đột phá vòng vây thành công.
- Đại ca, tiền bối đã ở dưới kia sống hơn 30 năm rồi mà Tông Vô Thu giảo hoạt như vậy cũng không phát hiện ra. Tại sao chúng ta không ẩn náu ở chỗ lão tiền bối, không chừng lại có thể tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng. Chờ bọn chúng lơ là một chút tất cả chúng ta sẽ xông ra phá vòng vây. Nếu Tông Vô Thu không ở đó, tính toán của chúng ta càng nắm chắc hơn.
Lam Tồn Quân nói.
- Cách nghĩ này rất hay, chỉ có điều, nếu bọn chúng đều không nhìn thấy tất cả chúng ta. Liệu có gây sự nghi ngờ của Tông Vô Thu. Nếu để cho lão ta phát hiện một chút bí mật phía dưới của động rắn, thì có thể dưới đó sẽ chính là mồ chôn của chúng ta.
Diệp Phàm nói.
- Cũng không hẳn. Tông Vô Thu có lẽ cho rằng chúng ta đều xuống dưới tìm đường ra, cho nên đã chết hết rồi, bởi vì ở đây chẳng còn con đường nào khác. Chỉ có thể tìm bên dưới động rắn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Mọi khả năng đều có thể, tuy nhiên tôi cho rằng, nếu từ cửa lớn của động rắn đánh ra sẽ không thể được. Không nói về võ công, mà bọn chúng dùng vũ khí súng ống hiện đại bao vây toàn bộ cửa vào của động rắn, chỉ cần chúng ta ló đầu ra. Không cần Tông Vô Thu thủ ở đó, súng đạn hiện đại chúng ta lại chẳng phải là sắt thép bất hoại thân, căn bản không thể đột phá vòng vây. Quan hệ giữa Tam độc giáo và Tam giác vàng rất mật thiết, bọn chúng chế tạo ra ma túy độc. Hơn nữa, nghe nói trong giáo dân có hậu duệ của đám tàn quân Quốc dân đảng trước thời giải phóng rút về đó. Những tên này dùng súng không thua gì quân đội. Cho nên chỉ cần hai bệ súng và súng bộ binh, súng trường là chúng ta không thể ra được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Vậy phải làm sao? Cửa chính không thể đi, còn trong động lại chẳng có con đường nào khác, lẽ nào thực sự chờ chết ở đây?
Thiên Thông cau mặt nhăn mày hỏi.
- Tôi thấy, chỉ có thể thử mạch nước ở phía dưới đất vừa đi qua.
Diệp Phàm nói.
- Nhưng...Thanh điện xà ở đó rất đáng sợ. Đừng nói là từ mạch nước dưới đất đi xuống, mà muốn đi đến mạch nước đó cũng đã khó rồi. Loại độc đó con người không thể nào chống cự lại được, hơi dính một chút thì toàn bộ chúng ta sẽ bị tan chảy thành chất lỏng.
Thiên Thông nhún vai tỏ vẻ sợ hãi.
- Thanh điện xà...
Xa Nhất Đao nhắc lại.
- Tiền bối biết rõ về loại rắn này sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước kia, nghe Sửu tiền bối nói qua về Thanh điện Hồng lang.
Xa Nhất Đao nói.
- Thanh điện Hồng lang, nghĩa là sao?
Vương Nhân Bàng lắc đầu không hiểu.
- Thanh Điện xà, Hồng lang thực sự cũng là một loại rắn, dưới hang rắn cũng có. Hình dạng của loài rắn này nhìn có chút giống đầu con sói, cho nên gọi là Hồng lang xà. Khi đó sau khi nghe Sửu tiền bối nói, ta nghĩ liệu có phải Hồng lang chính là khắc tinh của Thanh điện. Đương nhiên cái này là ta đoán thôi.
Xa Nhất Đao nói.
- Bây giờ vẫn còn một vấn đề nữa, mấu chốt là lối đi mạch nước ngầm Thanh điện xà lại ở chỗ trước khi địa đạo bị nổ sập. Muốn đi qua chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ lối đi bị nổ sập. Việc đó chỉ cần có thời gian thì có thể làm được, vấn đề mấu chốt là bây giờ bọn người Tông Vô Thu cũng đang tranh thủ dọn dẹp. Cho nên, làm thế nào để đuổi Tông Vô Thu ra ngoài trước rồi chúng ta sẽ cho nổ sập bịt con đường lại. Sau đó từ từ tìm cách thoát ra từ mạch nước dưới đất.
- Có lẽ bọn chúng cũng sắp dọn dẹp xong rồi, đó là một nơi địa thế vô cùng hẹp. Nhiều nhất cũng chỉ có thể hai người cùng qua. Cho nên, nếu Xa tiền bối cũng là thập nhị đẳng, mà bí mật này trước mắt Tông Vô Thu cũng chưa hề biết. Đến khi vừa dọn dẹp xong, mấy người chúng ta sẽ xuất kích ra ngoài cố ý chống cự một chút sau đó rút vào bên trong. Một khi Tông Vô Thu xuất hiện, Xa tiền bối nấp ở bên trong vách đá bất ngờ tấn công. Tôi nghĩ, tám phần có thể làm cho Tông Vô Thu bị thương. Cứ như thế, bọn chúng phát hiện bên trong lại có một cao thủ thập nhị đẳng. Nhất định lập tức rút ra ngoài sau đó trước tiên sẽ đóng hang động lại. Còn chúng ta cũng tranh thủ được thời gian.
Lúc này Lam Tồn Quân nói.
- Ừm. Không tồi, cách này thực sự không tồi. Tiền bối, ông thấy cách này thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ có thể làm như vậy, ta thấy cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn. Chỉ cần không bắt ta phải vận động khi tấn công, uy lựcthập nhị đẳng của ta còn có thể phát huy được năng lực tương đối mạnh. Nếu là ở nơi rộng rãi như bên ngoài, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tông Vô Thu. Chủ yếu là chân của ta không tiện, đôi cánh giả làm bằng da rắn có lẽ chỉ làm trò đùa cho cao thủ người ta mà thôi. Thực sự chỉ có thể nói là trong lúc xuất hành tạm thời dùng mà thôi, lâu dài thì không dùng được. Hơn nữa dùng cũng không tốt bằng của Xa Thiên, việc co rút càng kém hơn rất nhiều, mang bên người càng không thoải mái.
Xa Nhất Đao gật đầu.