Khổng Đoan lập tức lên tiếng.
- Đồng Lĩnh thì Đồng Lĩnh, nhưng chú, cháu thích món ăn ở Thiên Nhai Lầu. Chú sắp xếp bảo người ta mang đồ ăn đến nhé.
Tống Hương Quân hừ nói, đương nhiên làm thế là để lấy lại chút thể diện thôi mà.
- Vậy được, chúng ta đi, trợ lý Diệp, mời.
Tống Phong nói. Thực ra Diệp Phàm không muốn kỳ kèo chuyện nhỏ này nhưng chỉ vì Tống Hương Quân quá ngạo mạn nên hắn ta làm vậy để rèn cô ta.
Mà mạng sống của lão gia nhà họ Tống đang nằm trong tay hắn ta nên không sợ nhà họ ép.
Nếu như gặp người này không được thì Diệp Phàm vẫn còn nước cờ khác là chào hỏi vị thứ trưởng Bộ giao thông họ Tống kia, chỉ cần phê không thể qua hải quan thì tập toàn Thần Lộ có thể làm được gì chứ?
Trên đường đi Tống Hương Quân không nói nửa lời. Thỉnh thoảng Tống Phong lại nói dăm ba câu xã giao.
Sau khi vào phòng của nhà hàng Đồng Lĩnh, mọi người đều ngồi xuống.
Uống xong chén trà Khổng Đoan vội vàng cười nói:
- Chủ tịch Tống, tôi sớm nghe danh chủ tịch của tập đoàn Thần Lộ đã lâu, nay mới được gặp mặt thật đúng là diễm phúc của tôi. Chủ tịch, tôi mời cô một chén.
- Tôi chỉ là một người con gái bình thường, sao lại nói là "diễm phúc" được. Phải nói là muốn gặp được quan chức cán bộ như các anh đây mới là khó.
Ví dụ như một vài lãnh đạo đâm cả trời xanh. Là đầy tớ của dân nhưng tôi thấy có vài lãnh đạo chẳng làm đúng cái vị trí đó.
Vốn vẫn là chủ của dân mà. Những thường dân như chúng ta đây không thể dựa dẫm được.
Tống Hương Quân hàm ý châm chọc nói.
- Để chủ tịch Tống chê cười rồi, trong số những cán bộ của chúng tôi có rất ít cán bộ như vậy. Nhưng một là một, hai là hai. Như tôi và trợ lý Diệp đây không dám nói mình là chủ, là cha của dân đúng không?
Chúng ta đều là vì nhân dân mà. Ví dụ ngay từ đầu dự án đường cao tốc Kinh Ngân không đi qua Đồng Lĩnh như vậy là không công bằng với nhân dân Đồng Lĩnh.
Xây dựng đường cao tốc là để làm gì. Đương nhiên là vì phục vụ cho nhân dân. Làm thế nào có thể làm gì đó cho nhân dân Đồng Lĩnh. Nhưng lực bất tòng tâm.
Tống Hương Quân nói trước mục đích là để ép Diệp Phàm phải cầu xin cô ta.
Nhưng Diệp Phàm lại chẳng màng tới, thản nhiên nhâm nhi chén trà, đặt chén trà xuống rồi nói với Tống Phong:
- Trà này quả là ngon, vị rất đặc biệt.
- Trợ lý Diệp, nói thực, tôi rất lo….
Tống Phong nhanh muốn chuyển chủ đề.
- Ồ, nếu có gì thì cứ nói, dù sao cũng chưa mang đồ ăn lên. Nhàn rỗi chúng ta nói chút cũng được.
Diệp Phàm cố ý nhìn Tống Phong, thản nhiên nói.
- Ông cụ nhà tôi vẫn nằm trên giường…. có nghe nói qua… Chúng tôi biết những chuyên gia trong Cục bảo vệ sức khỏe quốc gia đều là những cao thủ về y học.
Tống Phong vào đề luôn.
- Điều đó là đương nhiên rồi, bằng không sao lại gọi là cục bảo vệ sức khỏe quốc gia chứ?. Nghe nói tất cả nhân viên làm việc trong đó đều là những nhân vật nổi tiếng, uy tín trong lĩnh vực y học. Nếu nói về bệnh tình của ông Tống chắc chắn cũng sẽ có nhưng hy vọng và giúp đỡ nhất định. Nhưng tôi cũng nghe nói, hình như ông Tống không phải người trong thể chế đúng không?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
Anh lại còn giả bộ không biết, Tống Phong tức giận thầm nói trong lòng. Những sắc mặt lại ra vẻ tươi cười nói:
- Không, cha tôi xuất thân trong giới buôn bán, là một nhân vật cũng nổi tiếng trong giới làm ăn. Mà cha tôi cũng đã từng là ủy viên tỉnh Tấn Lĩnh, từng đảm nhiệm một vị trí nhỏ phó hội trưởng hội thương nhân tỉnh.
- Thế thì việc này khó khăn đây, vì ngay cả những cán bộ trong thể chế cũng phải yêu cầu có một cấp bậc nhất định mới được, bằng không một vị chủ nhiệm thôn thôi mà cũng yêu cầu chuyên gia đền thì chắc mấy chục người kia mệt bằng chết.
Diệp Phàm nói ý, không nói rằng bản thân hắn có thể giúp được.
- Ai nói không phải, chúng ta là những người dân thì có cách gì chứ. Không có quan hệ nhất định gì thì chúng ta không thể mời được những "thần tiên" đó.
Tống Phong có chút tức giận nói.
- Những người dân bình thường, hiện giờ đương nhiên các anh đã vượt lên tầng này rồi chứ. Nhưng đến các anh cũng không có cách gì như vậy thì việc này quả thật rất khó khăn, đúng là bó tay rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Không khó khăn thì tao đến tìm mày làm gì chứ. Tống Phong lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt khó coi, trầm lắng một lúc rồi cũng dày mặt nói:
- Việc này tôi nghe chủ tịch Khổng nói trợ lý Diệp có bạn tronng cục bảo vệ sức khỏe đúng không?
- Bạn, tôi không có.
Diệp Phàm lắc đầu luôn, nhìn Tống Phong rồi nói:
- Nhưng, việc này…
Nói đến đây Diệp Phàm lại dường lại, nâng chén trà lên rồi từ từ nhấp môi.
- Ồ, đúng là loại trà này rất ngon. Chủ tịch Khổng, hỏi chủ nhà hàng xem trà này ở đâu vậy.
Diệp Phàm đặt chén trà xuống rồi hỏi. Phát hiện ra Tống Phong luôn nhìn về phía cô cháu gái.
- Trợ lý Diệp nếu đã thích uống, chỗ tôi còn có trà Long Tỉnh Tây hồ thượng hạng, cần bao nhiêu mai tôi sẽ mang tặng.
Tống Hương Quân cuối cùng cũng đã mở miệng.
- Trà Long tỉnh Tây hồ. Ồ, tôi không thích những loại xa xỉ, vẫn thích loại trà dễ uống này.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Loại hảo hạng nói thực tôi cũng không làm được, nếu có làm thì cũng chỉ là hàng giả, lấy cho trợ lý Diệp dùng thì cũng không quen.
Tống Phong nói:
- Trợ lý Diệp, không có bạn trong Cục bảo vệ sức khỏe thì có quan hệ với người nào trong đó…
- Không phải trợ lý Diệp nói với chủ tịch Khổng là có bạn trong Cục bảo vệ sức khỏe sao. Nên hôm nay chúng tôi mới tới, giờ anh lại nói không có bạn, lẽ nào, tôi không thể ngờ được, trợ lý Diệp là trợ lý của chủ tịch Tỉnh mà cũng là kẻ lừa dối hay sao?
Tống Hương Quân đã tức giận, biết rằng những ý đồ của họ Diệp kia là nhằm vào cô ta.
- Lừa người, tôi nói là lừa người lúc nào?
Diệp Phàm có bộ dạng như chẳng có gì xảy ra.
- Không phải là lừa dối thì sao lại nói không có bạn trong Cục bảo vệ sức khỏe?
Tống Hương Quân nói như chất vấn.
- Không có bạn cũng không thể nói là không thể mời được họ chứ.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Trợ lý Diệp đúng là có thể mời được họ sao?
Tống Phong vội vã hỏi.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười thần bí, rồi lại uống trà. Tống Phong và Tống Hương Quân đều đã gấp gáp không chịu nổi. Hai người họ đều hận không thể xông lên cho tên giả ngây ngô, ngốc nghếch này một trận.
- Trợ lý Diệp, rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?
Tống Hương Quân thật sự đã tức giận, hung hăng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm chất vấn hắn.
- Thế nào là thế nào? Đồng chí chủ tịch Tống có ý gì?
Diệp Phàm vẫn thản nhiên liếc nhìn cô nàng này, vẻ mặt điềm nhiên, phải khiến cô ta tức điên lên mới được.
Bằng không đã không lấy cán bộ làm lương khô rồi. Khổng Đoan trong lòng cũng đang khó chịu lắm. Nhưng ông ta cũng lo Diệp Phàm khiến cho cô ta tức giận thật thì sẽ hỏng việc nhưng cũng không thể chen mồm vào được, nên đương nhiên tức giận rồi.
Có phải trợ lý Diệp đang giả bộ hồ đồ phải không?
Tống Hương Quân nghiễn răng, giọng điệu nặng nề hơn.
- Tôi không hiểu chủ tịch Tống nói ra lời đó là có ý gì. Cái gì là giả bộ không hiểu. Tôi đúng là bị cô làm cho hồ đồ rồi, xin chủ tịch Tống giải thích rõ. Diệp mỗ này khó mà bị hồ đồ một lần.
Diệp Phàm lại thản nhiên nói.
- Anh không phải là biết rõ mà vẫn giả bộ không biết sao? Rõ ràng biết hôm nay chúng tôi đến là làm gì. Không ngờ trợ lý Diệp lại chơi trò du kích. Muốn coi cả nhà họ Tống chúng tôi thành lũ ngốc sao?
Tống Hương Quân tức giận.
- Đồng chí Hương Quân, Cô đã nói như vậy thì Diệp mỗ tôi cũng phải nói một câu.
Diệp Phàm tôi có hiểu biết rõ mà vẫn giả bộ thì có sao? Đừng nói đến nhà họ Tống, tôi đây không dọa.
Cô tự nhìn lại bản thân cô đi. Cán bộ Đồng Lĩnh của chúng tôi 3 lần 7 lượt đến tìm cô, muốn gặp cô chút ấy vậy mà cô kiêu căng.
Họ dù sao cũng là hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở, vậy mà các cô hống hách. Những đồng chí như chúng tôi đều là "lương khô" có phải không?
Nếu nói đến hiểu mà còn giả bộ thì trước tiên phải nói đến đồng chí Hương Quân đây đầu tiên phải không?
Diệp Phàm nói sai chỗ nào không? Cô không tiếp đón đồng chí của chúng tôi, chúng tôi không tiếp cô một lần đã không chịu nổi rồi sao?
Cô thử đổi suy nghĩ đi xem
Diệp Phàm lên giọng nói.
- Đó là các anh cố tinh gây chuyện. Tập đoàn Thần Lộ chúng tôi là làm ăn kinh tế, không có lợi nhuận, lại còn phải bỏ ra một khoản như vậy thì sao chúng tôi chịu làm?
Đổi cách suy nghĩ, nếu anh là chủ tịch thì anh có làm thế không?
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, nếu như cái gì cũng làm thì tập đoàn của chúng tôi sớm đã đóng cửa rồi, chứ còn nói gì đến phát triển nữa.
Chúng tôi không phải kiêu kỳ, mà là chúng tôi không thể đồng ý chuyện này. Vì thế mà tôi không muốn gặp.
Nếu trợ lý Diệp thấy tôi nói không có lý thì hôm nay cũng không cần phải bàn bạc gì nữa.
Có thể khẳng định một câu, quy hoạch của các anh chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Cần làm đường cao tốc cũng có thể nhưng các anh tự bỏ tiền mà làm.
Tập đoàn chúng tôi không phải nhà từ thiện. Một chút cũng không thể bỏ ra.
Tống Hương Quân cao ngạo nói.
- Sao lại nói là không có lợi nhuận gì, chủ tịch Tống, Đồng Lĩnh của chúng tôi là thành phố lớn thứ ba của tỉnh Tấn Lĩnh, 1 năm có bao nhiêu xe chạy qua quốc lộ.
Chỉ cần xây dựng xong đường, các cô hoàn toàn có thể thắng lợi đúng không? Khi nãy trợ lý Diệp cũng đã nói, đường cao tốc xây ra để làm gì? Cũng là một việc dân sinh đúng không?
Nếu đem thành phố lớn thứ ba của tỉnh Tấn Lĩnh vất đi thì còn nói gì là phục vụ cho nhân dân Tấn Lĩnh. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, các cô kiếm tiền là hoàn toàn chính đáng.
Nhưng các cô kiếm tiền cũng phải nghĩ đến thực trạng hiện tại đúng không? Có những việc hoàn toàn có thể thông qua đàm phán mà thành, mà không phải là đánh một gậy là chết.
Đến ngay cả cán bộ mà chúng tôi cử đi cô cũng không gặp, như vậy có phải là quá khinh thường cán bộ chúng tôi rồi không?
Khổng Đoan cũng tức giận nói.