Đồ ăn điểm tâm được mang lên trước, Trương Vệ Minh liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Thứ trưởng Luyện, trước kia trợ lý Diệp đã từng làm ở thành phố. Lúc đó tôi và cậu ấy là còn là anh em tốt của nhau.
- Ồ, Tôi không biết là còn có chuyện này. Vậy hai người đồng sự gặp nhau hãy uống cạn ba chén đi.
Không biết là Luyện Bình Sơn không biết thật hay là giả vờ không biết.
- Đương nhiên rồi.
Diệp Phàm cười đứng dậy, nói:
- Anh Trương, tôi mời anh ba chén. Trước đây làm việc ở thành phố luôn được ông anh chiếu cố. Cho nên công việc của tôi ở văn phòng trung ương gặp khá nhiều thuận lợi và vui vẻ.
- Đâu có, đâu có, lúc đó chúng ta là đồng sự, cùng nỗ lực vì công việc thôi. Không thể nói là kính được, chúng ta cùng kính nhau mới đúng.
Trương Vệ Thanh cũng cười sảng khoái rồi đứng lên uống với Diệp Phàm liền ba chén rượu.
Chuyện này, Diệp Phàm hiểu được là anh Trương đang muốn giữ cho tốt vị trí của mình, nên trước mặt Luyện Bình Sơn cũng phải thể hiện cho tốt một chút.
- Diệp lão đệ, lúc trước có nghe nói cậu phụ trách dự án cao tốc ở Đồng Lĩnh. Thật tốt quá, giờ Thứ trưởng Luyện đã đến bộ giao thông rồi. Cậu nên mời anh ấy ba chén chứ
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Đúng đúng đúng, đúng quá rồi. Thứ trưởng Luyện, Diệp Phàm tôi kính anh ba chén. Việc thu hút đầu tư cho dự án cao tốc Đồng Lĩnh cũng gặp chút phiền toái ở phía bộ giao thông.
Diệp Phàm cười, Khổng Đoan nhanh chóng đứng dậy như một người tiếp rượu nam trẻ tuổi, rót rượu cho Luyện Bình Sơn va Diệp Phàm.
- Không cần đến ba chén đâu, người đã có tuổi rồi, không nên uống nhiều. Hơn nữa, gần đây dạ dày không được tốt. Uống nhiều sẽ bị tiêu chảy, cứ vậy đi. Tôi nhận thành ý của anh xem như được rồi.
Luyện Bình Sơn mỉm cười nói.
Chuyện này, cũng không nể mặt lắm. Tuy nhiên, Luyện Bình Sơn nói như vậy thì muốn người ta không được uống rượu rồi.
Diệp Phàm cũng liền cười nói:
- Vậy đi, vậy thì Thứtrưởng Luyện hãy nhận của tôi ba chén.
- Không ổn không ổn.
Không ngờ Luyện Bình Sơn ngay lập tức khoát tay nói:
- Anh uống ba chén mà tôi lại không uống thì thật là không thỏa đáng. Vậy thì mỗi người hãy uống một chút xem như nhận thành ý của nhau là được rồi.
- Nếu Thứ trưởng Luyện đã nói như vậy, thì xin nghe lời ông.
Lúc này, Trương Vệ Thanh thản nhiên cười nói, có lẽ trong lòng đã có chút khó chịu rồi.
Luyện Bình Sơn này không phải là không nể mặt Diệp Phàm. Mà là đang cố để không nể mặt Trương Vệ Thanh.
Hai bên ý tứ một chút, Diệp Phàm cũng không uống cạn.
- Chủ nhiệm Trương, thật ngại quá, gần đây quả là dạ dày tôi không được tốt. Tuy nhiên, dù thế nào cũng phải uống với chủ nhiệm Trương một chén chứ, đúng không?
Luyện Bình Sơn cầm cái chén cười nói. Chuyện này rõ ràng là không nể mặt Trương Vệ Thanh, đối đãi với mọi người có chút phân biệt rồi. Rõ ràng là đã lạnh nhạt với Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu như dạ dày không tốt thì cũng không cần phải uống một ly. Thôi thì cứ nhận thành ý là được rồi, phải không Thứ trưởng Luyện?
Nếu uống như vậy sẽ có hại cho dạ dày đó. Anh xem tôi, rượu này uống vào cũng có hại cho dạ dày lắm.
Trương Vệ Thanh tủm tỉm cười nói, lời này tuy là rất cẩn thận, nhưng ai cũng có thể hiểu được. Lời nói đều có ý cả.
Anh đã không thể cùng Diệp Phàm uống thì cũng không nhất thiết phải uống với tôi. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
- Vậy được, cảm ơn sự thông cảm của Trương chủ nhiệm.
Luyện Bình Sơn cũng cười ha hả. Tự nhiên, trong lòng Luyện Bình Sơn cũng có chút không thoải mái. Chỉ có điều sắc mặt không hề thay đổi mà vẫn cười ha ha.
Tất cả đều rất nham hiểm.
- Thứ trưởng Luyện, tôi là Khổng Đoan đến từ Đồng Lĩnh. Lần này tới đây cũng là để tranh cử đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên, nghe nói bộ đang xem xét việc này. Bộ này tôi cũng đến mấy lần, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa làm xong chuyện này.
Tôi uống cạn ba chén, xem như tỏ thành ý với Thứ trưởng Luyện một chút.
Khổng Đoan nói thẳng, nhưng trông Diệp Phàm có vẻ không hài lòng. Đành phải kiên trì đến cùng.
- Ha ha, bỏ qua đi. Hiểu được thành ý của nhau là tốt rồi. Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng, chuyện này anh làm cũng không dễ dàng gì.
Trong chúng ta, tác phong cơ quan của một số đồng chí còn có vấn đề. Bình thường làm ở trong bộ nên không biết tình hình ở dưới như thế nào, nên làm việc thường kéo dài ra.
Tuy nhiên, bộ thì vẫn cứ là bộ. Không phải chỉ quản việc của một tỉnh, mà là cả nước. Cả nước lớn như vậy, biết bao nhiêu là việc chứ.
Nếu như lúc nào cũng muốn các đồng chí trong bộ đi hiểu tất cả, thì làm sao có thể được. Cho nên, nhiều dự án cứ phải làm theo trình tự.
Không có quy củ thì không thành việc. Cứ như vậy, có quy củ thì tự nhiên công việc cũng bị kéo dài thêm một tý.
Hy vọng các đồng chí ở dưới cũng hiểu cho khó khăn của chúng tôi mà kiên nhẫn chờ đợi.
Những lời này của Luyện Bình Sơn thật quá khách sáo, tuy nhiên, trong tất cả những lời lẽ khách sáo đó đều là nói nhảm. Tất cả đều là từ chối, căn bản là không thể hiện bất cứ quan điểm nào của mình đối với dự án cao tốc Đồng Lĩnh.
- Chủ tịch thành phố Khổng, không phải là nghe nói cao tốc Đồng Lĩnh bên phía bộ giao thông đã nghiên cứu rất nhiều rồi sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi Khổng Đoan.
- Cũng kha khá rồi, gần đây có nghe phong thanh như vậy. Nói là dự án Đồng Lĩnh của chúng ta đã được chuyển qua bộ giao thông xử lý rồi. Việc này, chúng ta đương nhiên sẽ nóng vội. May quá giờ thứ trưởng Luyện lại ở đây.
Khổng Đoan cũng phối hợp nói.
Vừa nghe Khổng Đoan nói, ba người Diệp Phàm đều quay lại nhìn Luyện Bình Sơn.
- Ha ha, việc này, đợi khi nào rảnh rỗi tôi sẽ tìm hiểu. Đương nhiên, khi nãy tôi cũng nói rồi. Trong bộ rất có quy củ.
Một dự án lớn như cao tốc không thể giải quyết chỉ trong có vài ngày được. Chắc phải vài tháng thậm chí là vài năm mới có thể phê duyệt được, dù sao, vấn đề liên quan đến cao tốc Đồng Lĩnh cũng rất nhiều. Phải xét đến tất cả các mặt, ví dụ như thu hồi đất, đường đi qua những nơi nào. Phản ứng của người dân, hơn nữa còn phải xem con đường này đi qua thì có tác dụng gì với người dân hay không, tất cả những chuyện đó đều phải từ từ suy xét mới được.
Nếu như chỉ phê duyệt qua loa rồi quyết định, thì coi như là không có ý thức trách nhiệm với công trình này rồi.
Dự án cao tốc này không phải trò đùa, đầu tư vào đây cũng đến cả mấy trăm triệu. Các đồng chí cần thận trọng.
Như vậy đi, các vị cứ về. Khi nào có thời gian tôi sẽ tìm hiểu cụ thể chuyện này hơn.
Luyện Bình Sơn lại bày trò rồi, dù sao vừa nghe qua thôi cũng biết là đang viện cớ để từ chối rồi.
- Thứ trưởng Luyện, Đồng Lĩnh là thành phố lớn thứ 3 Tấn Lĩnh. Một công trình lớn như vậy thì khi quy hoạch chắc chắn phải suy xét rất nhiều rồi chứ.
Nói cách khác, cao tốc này xây lên để làm gì? Đến thành phố lớn như vậy cũng không được thì sao gọi là công trình hạnh phúc được.
Huống chi, tập đoàn cao tốc Đồng Lĩnh Thần Lộ đã đồng ý tăng thêm đầu tư rồi, cũng không cần bộ phải bỏ ra nhiều tiền.
Nếu như có bỏ ra thì cán bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi cũng ủng hộ mạnh mẽ, cả Tỉnh ủy Tấn Lĩnh và ủy ban nhân dân tỉnh đều đồng ý, chỉ cần trên bộ phê duyệt nữa là được.
Vẫn hy vọng bộ có thể nhanh chóng phê duyệt cho chúng tôi. Hơn nữa, còn có một chuyện quan trọng nữa, Đồng Lĩnh chúng tôi vừa giành được đầu tư của tập đoàn Viễn Đông...
Diệp Phàm nói cụ thể từng chuyện một.
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm, đừng nóng vội, tôi đã nói rồi, khi nào có thời gian tôi xem tìm hiểu vấn đề này. Các vị phải nhẫn nại mới được.
Luyện Bình Sơn lại khách sáo.
Diệp Phàm muốn nói thêm, tuy nhiên, Trương Vệ Thanh liếc nhìn Diệp Phàm một cái và khẽ lắc đầu, sau đó, hai bên không bàn thêm chuyện này nữa.
Tuy nhiên, khi phục vụ vừa bưng thức ăn lên thì bên ngoài chợt có một cái đầu thò vào, vẻ mặt tươi cười tự nhiên nói:
- Xin chào trợ lý Diệp, thế nào, đến thành phố mà tôi vẫn chưa được gặp.
- Là Chủ tịch thành phố Ngô sao, thật ngại quá,thật ngại quá. Tôi bận quá, vừa mới xuống máy bay đã tới đây luôn. Vốn định qua chỗ anh ăn bữa cơm, nhưng hôm nay vừa hay lại gặp anh Trương nên mới không gọi cho anh nữa, lần sau tới nhất định sẽ mời anh một bữa.
Diệp Phàm cười cười đi tới, Ngô Chính Phong nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Phàm. Còn Khổng Đoan thì không biết người này là ai nên vẫn ngồi im. Tuy nhiên, Hướng Vệ Minh ngồi bên cạnh thì hai chân lại bắt đầu run rẩy rồi.
Quả nhiên chân Khổng Đoan bị anh ta đụng một cái, có chút kinh ngạc liền nhìn anh ta một cái. Lập tức anh ta đỏ mặt, nói thầm vào tai của Khổng Đoan,
- Người này là Ngô Chính Phong, vừa mới được cất nhắc lên làm phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh kiêm cục trưởng công an. Xem ra anh ta cũng khá thân thiết với trợ lý Diệp, không ngờ Diệp Phàm lại quen biết nhiều nhân vật có tiếng như vậy, thật không đơn giản, thật sự là không hề đơn giản.
- Đúng là không đơn giản, hay là lúc trước hắn ở thành phố làm việc cùng nhiều người nên quen biết cũng nhiều.
Khổng Đoan thản nhiên nói, Hướng Vệ Minh cũng thấy trong lời nói này có chút khinh thường.
Hướng Vệ Minh kinh ngạc, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh. Chuyện này, trong lúc vô ý đã đưa Diệp Phàm lên tận trời xanh mà không hề để ý đến cảm nhận của chủ tịch Khổng. Không chừng mình sẽ gặp phải xui xẻo gì đó.
- Chủ tịch Khổng, tôi không có ý gì đâu...
Hướng Vệ Minh nhanh chóng giải thích.
- Anh biết tôi có ý gì sao, đúng là ăn nói lung tung.
Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng, Hướng Vệ Minh không dám nói nữa, chỉ sợ bị Trương Vệ Thanh phát hiện.
- Anh Trương, nếu như là anh của Diệp Phàm thì cũng là anh của Chính Phong tôi rồi.
Ngô Chính Phong vừa nghe lập tức vui mừng nhướng mày, trong lòng vui như cờ mở. Diệp Phàm có thể gọi nhân vật kia là anh, không biết là quan hệ thế nào.
Kỳ thật, Ngô Chính Phong quên đi vị trí của mình, tốt xấu gì thì cũng là phó chủ tịch cấp thành phố.
Tại Bắc Kinh thì cũng được coi như một nhân vật có tiếng rồi. Chẳng qua là vị trí này cũng do Diệp Phàm đẩy lên, tự nhiên trong lòng có chút gì đó tôn sùng hắn.
Diệp Phàm đương nhiên để cho anh ta tự giới thiệu một chút, Ngô Chính Phong đương nhiên rất quen rồi. Lại nói về Luyện Bình Sơn, Diệp Phàm có chút thản nhiên giới thiệu một chút.
Ngô Chính Phong đương nhiên là một người đại giảo hoạt rồi. Theo như lời giới thiệu của Diệp Phàm thì có thể cảm nhận được người này cũng không được chào đón lắm.
Cân nhắc một lát, có vẻ như mọi người đang nghiên cứu chuyện gì đó, và có vẻ như đồng chí Luyện Bình Sơn kia không đồng ý.
Cho nên, Ngô Chính Phong cũng ôn hòa với ông ta.
Đồ ăn điểm tâm được mang lên trước, Trương Vệ Minh liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Thứ trưởng Luyện, trước kia trợ lý Diệp đã từng làm ở thành phố. Lúc đó tôi và cậu ấy là còn là anh em tốt của nhau.
- Ồ, Tôi không biết là còn có chuyện này. Vậy hai người đồng sự gặp nhau hãy uống cạn ba chén đi.
Không biết là Luyện Bình Sơn không biết thật hay là giả vờ không biết.
- Đương nhiên rồi.
Diệp Phàm cười đứng dậy, nói:
- Anh Trương, tôi mời anh ba chén. Trước đây làm việc ở thành phố luôn được ông anh chiếu cố. Cho nên công việc của tôi ở văn phòng trung ương gặp khá nhiều thuận lợi và vui vẻ.
- Đâu có, đâu có, lúc đó chúng ta là đồng sự, cùng nỗ lực vì công việc thôi. Không thể nói là kính được, chúng ta cùng kính nhau mới đúng.
Trương Vệ Thanh cũng cười sảng khoái rồi đứng lên uống với Diệp Phàm liền ba chén rượu.
Chuyện này, Diệp Phàm hiểu được là anh Trương đang muốn giữ cho tốt vị trí của mình, nên trước mặt Luyện Bình Sơn cũng phải thể hiện cho tốt một chút.
- Diệp lão đệ, lúc trước có nghe nói cậu phụ trách dự án cao tốc ở Đồng Lĩnh. Thật tốt quá, giờ Thứ trưởng Luyện đã đến bộ giao thông rồi. Cậu nên mời anh ấy ba chén chứ
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Đúng đúng đúng, đúng quá rồi. Thứ trưởng Luyện, Diệp Phàm tôi kính anh ba chén. Việc thu hút đầu tư cho dự án cao tốc Đồng Lĩnh cũng gặp chút phiền toái ở phía bộ giao thông.
Diệp Phàm cười, Khổng Đoan nhanh chóng đứng dậy như một người tiếp rượu nam trẻ tuổi, rót rượu cho Luyện Bình Sơn va Diệp Phàm.
- Không cần đến ba chén đâu, người đã có tuổi rồi, không nên uống nhiều. Hơn nữa, gần đây dạ dày không được tốt. Uống nhiều sẽ bị tiêu chảy, cứ vậy đi. Tôi nhận thành ý của anh xem như được rồi.
Luyện Bình Sơn mỉm cười nói.
Chuyện này, cũng không nể mặt lắm. Tuy nhiên, Luyện Bình Sơn nói như vậy thì muốn người ta không được uống rượu rồi.
Diệp Phàm cũng liền cười nói:
- Vậy đi, vậy thì Thứtrưởng Luyện hãy nhận của tôi ba chén.
- Không ổn không ổn.
Không ngờ Luyện Bình Sơn ngay lập tức khoát tay nói:
- Anh uống ba chén mà tôi lại không uống thì thật là không thỏa đáng. Vậy thì mỗi người hãy uống một chút xem như nhận thành ý của nhau là được rồi.
- Nếu Thứ trưởng Luyện đã nói như vậy, thì xin nghe lời ông.
Lúc này, Trương Vệ Thanh thản nhiên cười nói, có lẽ trong lòng đã có chút khó chịu rồi.
Luyện Bình Sơn này không phải là không nể mặt Diệp Phàm. Mà là đang cố để không nể mặt Trương Vệ Thanh.
Hai bên ý tứ một chút, Diệp Phàm cũng không uống cạn.
- Chủ nhiệm Trương, thật ngại quá, gần đây quả là dạ dày tôi không được tốt. Tuy nhiên, dù thế nào cũng phải uống với chủ nhiệm Trương một chén chứ, đúng không?
Luyện Bình Sơn cầm cái chén cười nói. Chuyện này rõ ràng là không nể mặt Trương Vệ Thanh, đối đãi với mọi người có chút phân biệt rồi. Rõ ràng là đã lạnh nhạt với Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu như dạ dày không tốt thì cũng không cần phải uống một ly. Thôi thì cứ nhận thành ý là được rồi, phải không Thứ trưởng Luyện?
Nếu uống như vậy sẽ có hại cho dạ dày đó. Anh xem tôi, rượu này uống vào cũng có hại cho dạ dày lắm.
Trương Vệ Thanh tủm tỉm cười nói, lời này tuy là rất cẩn thận, nhưng ai cũng có thể hiểu được. Lời nói đều có ý cả.
Anh đã không thể cùng Diệp Phàm uống thì cũng không nhất thiết phải uống với tôi. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
- Vậy được, cảm ơn sự thông cảm của Trương chủ nhiệm.
Luyện Bình Sơn cũng cười ha hả. Tự nhiên, trong lòng Luyện Bình Sơn cũng có chút không thoải mái. Chỉ có điều sắc mặt không hề thay đổi mà vẫn cười ha ha.
Tất cả đều rất nham hiểm.
- Thứ trưởng Luyện, tôi là Khổng Đoan đến từ Đồng Lĩnh. Lần này tới đây cũng là để tranh cử đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên, nghe nói bộ đang xem xét việc này. Bộ này tôi cũng đến mấy lần, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa làm xong chuyện này.
Tôi uống cạn ba chén, xem như tỏ thành ý với Thứ trưởng Luyện một chút.
Khổng Đoan nói thẳng, nhưng trông Diệp Phàm có vẻ không hài lòng. Đành phải kiên trì đến cùng.
- Ha ha, bỏ qua đi. Hiểu được thành ý của nhau là tốt rồi. Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng, chuyện này anh làm cũng không dễ dàng gì.
Trong chúng ta, tác phong cơ quan của một số đồng chí còn có vấn đề. Bình thường làm ở trong bộ nên không biết tình hình ở dưới như thế nào, nên làm việc thường kéo dài ra.
Tuy nhiên, bộ thì vẫn cứ là bộ. Không phải chỉ quản việc của một tỉnh, mà là cả nước. Cả nước lớn như vậy, biết bao nhiêu là việc chứ.
Nếu như lúc nào cũng muốn các đồng chí trong bộ đi hiểu tất cả, thì làm sao có thể được. Cho nên, nhiều dự án cứ phải làm theo trình tự.
Không có quy củ thì không thành việc. Cứ như vậy, có quy củ thì tự nhiên công việc cũng bị kéo dài thêm một tý.
Hy vọng các đồng chí ở dưới cũng hiểu cho khó khăn của chúng tôi mà kiên nhẫn chờ đợi.
Những lời này của Luyện Bình Sơn thật quá khách sáo, tuy nhiên, trong tất cả những lời lẽ khách sáo đó đều là nói nhảm. Tất cả đều là từ chối, căn bản là không thể hiện bất cứ quan điểm nào của mình đối với dự án cao tốc Đồng Lĩnh.
- Chủ tịch thành phố Khổng, không phải là nghe nói cao tốc Đồng Lĩnh bên phía bộ giao thông đã nghiên cứu rất nhiều rồi sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi Khổng Đoan.
- Cũng kha khá rồi, gần đây có nghe phong thanh như vậy. Nói là dự án Đồng Lĩnh của chúng ta đã được chuyển qua bộ giao thông xử lý rồi. Việc này, chúng ta đương nhiên sẽ nóng vội. May quá giờ thứ trưởng Luyện lại ở đây.
Khổng Đoan cũng phối hợp nói.
Vừa nghe Khổng Đoan nói, ba người Diệp Phàm đều quay lại nhìn Luyện Bình Sơn.
- Ha ha, việc này, đợi khi nào rảnh rỗi tôi sẽ tìm hiểu. Đương nhiên, khi nãy tôi cũng nói rồi. Trong bộ rất có quy củ.
Một dự án lớn như cao tốc không thể giải quyết chỉ trong có vài ngày được. Chắc phải vài tháng thậm chí là vài năm mới có thể phê duyệt được, dù sao, vấn đề liên quan đến cao tốc Đồng Lĩnh cũng rất nhiều. Phải xét đến tất cả các mặt, ví dụ như thu hồi đất, đường đi qua những nơi nào. Phản ứng của người dân, hơn nữa còn phải xem con đường này đi qua thì có tác dụng gì với người dân hay không, tất cả những chuyện đó đều phải từ từ suy xét mới được.
Nếu như chỉ phê duyệt qua loa rồi quyết định, thì coi như là không có ý thức trách nhiệm với công trình này rồi.
Dự án cao tốc này không phải trò đùa, đầu tư vào đây cũng đến cả mấy trăm triệu. Các đồng chí cần thận trọng.
Như vậy đi, các vị cứ về. Khi nào có thời gian tôi sẽ tìm hiểu cụ thể chuyện này hơn.
Luyện Bình Sơn lại bày trò rồi, dù sao vừa nghe qua thôi cũng biết là đang viện cớ để từ chối rồi.
- Thứ trưởng Luyện, Đồng Lĩnh là thành phố lớn thứ Tấn Lĩnh. Một công trình lớn như vậy thì khi quy hoạch chắc chắn phải suy xét rất nhiều rồi chứ.
Nói cách khác, cao tốc này xây lên để làm gì? Đến thành phố lớn như vậy cũng không được thì sao gọi là công trình hạnh phúc được.
Huống chi, tập đoàn cao tốc Đồng Lĩnh Thần Lộ đã đồng ý tăng thêm đầu tư rồi, cũng không cần bộ phải bỏ ra nhiều tiền.
Nếu như có bỏ ra thì cán bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi cũng ủng hộ mạnh mẽ, cả Tỉnh ủy Tấn Lĩnh và ủy ban nhân dân tỉnh đều đồng ý, chỉ cần trên bộ phê duyệt nữa là được.
Vẫn hy vọng bộ có thể nhanh chóng phê duyệt cho chúng tôi. Hơn nữa, còn có một chuyện quan trọng nữa, Đồng Lĩnh chúng tôi vừa giành được đầu tư của tập đoàn Viễn Đông...
Diệp Phàm nói cụ thể từng chuyện một.
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm, đừng nóng vội, tôi đã nói rồi, khi nào có thời gian tôi xem tìm hiểu vấn đề này. Các vị phải nhẫn nại mới được.
Luyện Bình Sơn lại khách sáo.
Diệp Phàm muốn nói thêm, tuy nhiên, Trương Vệ Thanh liếc nhìn Diệp Phàm một cái và khẽ lắc đầu, sau đó, hai bên không bàn thêm chuyện này nữa.
Tuy nhiên, khi phục vụ vừa bưng thức ăn lên thì bên ngoài chợt có một cái đầu thò vào, vẻ mặt tươi cười tự nhiên nói:
- Xin chào trợ lý Diệp, thế nào, đến thành phố mà tôi vẫn chưa được gặp.
- Là Chủ tịch thành phố Ngô sao, thật ngại quá,thật ngại quá. Tôi bận quá, vừa mới xuống máy bay đã tới đây luôn. Vốn định qua chỗ anh ăn bữa cơm, nhưng hôm nay vừa hay lại gặp anh Trương nên mới không gọi cho anh nữa, lần sau tới nhất định sẽ mời anh một bữa.
Diệp Phàm cười cười đi tới, Ngô Chính Phong nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Phàm. Còn Khổng Đoan thì không biết người này là ai nên vẫn ngồi im. Tuy nhiên, Hướng Vệ Minh ngồi bên cạnh thì hai chân lại bắt đầu run rẩy rồi.
Quả nhiên chân Khổng Đoan bị anh ta đụng một cái, có chút kinh ngạc liền nhìn anh ta một cái. Lập tức anh ta đỏ mặt, nói thầm vào tai của Khổng Đoan,
- Người này là Ngô Chính Phong, vừa mới được cất nhắc lên làm phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh kiêm cục trưởng công an. Xem ra anh ta cũng khá thân thiết với trợ lý Diệp, không ngờ Diệp Phàm lại quen biết nhiều nhân vật có tiếng như vậy, thật không đơn giản, thật sự là không hề đơn giản.
- Đúng là không đơn giản, hay là lúc trước hắn ở thành phố làm việc cùng nhiều người nên quen biết cũng nhiều.
Khổng Đoan thản nhiên nói, Hướng Vệ Minh cũng thấy trong lời nói này có chút khinh thường.
Hướng Vệ Minh kinh ngạc, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh. Chuyện này, trong lúc vô ý đã đưa Diệp Phàm lên tận trời xanh mà không hề để ý đến cảm nhận của chủ tịch Khổng. Không chừng mình sẽ gặp phải xui xẻo gì đó.
- Chủ tịch Khổng, tôi không có ý gì đâu...
Hướng Vệ Minh nhanh chóng giải thích.
- Anh biết tôi có ý gì sao, đúng là ăn nói lung tung.
Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng, Hướng Vệ Minh không dám nói nữa, chỉ sợ bị Trương Vệ Thanh phát hiện.
- Anh Trương, nếu như là anh của Diệp Phàm thì cũng là anh của Chính Phong tôi rồi.
Ngô Chính Phong vừa nghe lập tức vui mừng nhướng mày, trong lòng vui như cờ mở. Diệp Phàm có thể gọi nhân vật kia là anh, không biết là quan hệ thế nào. Text được lấy tại Truyện FULL
Kỳ thật, Ngô Chính Phong quên đi vị trí của mình, tốt xấu gì thì cũng là phó chủ tịch cấp thành phố.
Tại Bắc Kinh thì cũng được coi như một nhân vật có tiếng rồi. Chẳng qua là vị trí này cũng do Diệp Phàm đẩy lên, tự nhiên trong lòng có chút gì đó tôn sùng hắn.
Diệp Phàm đương nhiên để cho anh ta tự giới thiệu một chút, Ngô Chính Phong đương nhiên rất quen rồi. Lại nói về Luyện Bình Sơn, Diệp Phàm có chút thản nhiên giới thiệu một chút.
Ngô Chính Phong đương nhiên là một người đại giảo hoạt rồi. Theo như lời giới thiệu của Diệp Phàm thì có thể cảm nhận được người này cũng không được chào đón lắm.
Cân nhắc một lát, có vẻ như mọi người đang nghiên cứu chuyện gì đó, và có vẻ như đồng chí Luyện Bình Sơn kia không đồng ý.
Cho nên, Ngô Chính Phong cũng ôn hòa với ông ta.