- Haiz, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình. Mao Ni không muốn làm hòa thượng thì cứ để nó đi đi. Tôi nghĩ, đại sư Vân Ngư hẳn không chỉ có một đồ đệ? Tuy nhiên, nếu đại sư Vân Ngư có thể đưa đệ tử đến đây rèn luyện thì mối quan hệ của ông và Hoa Không có lẽ đã lâu rồi.
Diệp Phàm muốn thăm dò về miếu Hoa Không dĩ nhiên chuyển đề tài khác.
- Còn không phải sao, tuy nhiên, trong số những đồ đệ của đại sư Vân Ngư thì Mao Ni còn có thể rèn luyện thành.
Những người khác căn cốt quá kém, tuy nói một lòng hướng Phật, luyện công cũng chịu khó, nhưng bản lĩnh cũng bình thường.
Mao Ni tuy năm nay mới ba mươi mấy tuổi, song bản lĩnh đã cao hơn tôi một ít.
Đại sư Vân Ngư tất nhiên muốn để y kế thừa quản lý miếu Hoa Không. Chẳng qua Mao Ni không thể thực hiện tâm nguyện của ông ta.
Tuy nói Mao Ni ở chỗ tôi còn khá thành thật, đó là vì không chọc y. Hôm nay như vậy hai người các anh đánh nhau không phải phá hủy miếu của tôi sao. Tuy nhiên, chỗ này của tôi không có gì, ngoài tôi thì những hòa thượng khác đều bình thường.
Cũng không phải tôi không dạy bọn họ, là bởi vì bọn họ không thích hợp để luyện võ. Luyện tập thể hình thì cũng được nhưng tấn công và phòng bị đều kém.
Tôi cũng không sao. Bọn họ có thể dùng hai tay phòng thân là được. Xã hội hiện đại có pháp luật, hơn nữa cũng không có mấy người bỉ ổi đến mức đối ngịch với người nước ngoài.
Đại sư Quy Lâm thở dài.
- Vậy chắc chắn miếu Hoa không không giống với lúc trước.
Diệp Phàm hỏi.
- Diệp tiên sinh nói về mặt nào?
Đại sư Quy Lâm còn muốn giả ngu.
- Đương nhiên là võ công. Đại sư Vân Ngư nhất định là cao nhân, mà Mao Ni thân thủ có lẽ đạt đến cấp thập đẳng rồi.
Nếu tôi đoán không sai thì miếu Hoa Không là nơi ngọa hổ tàng long. Đệ tử trong chùa luyện công cũng không ít.
Tuy nói không thể so sánh với Thiếu Lâm Võ Đang, nhưng cùng những môn phái khác so sánh vẫn hơn hẳn một bậc.
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà đi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha, việc này tôi cũng không rõ ràng lằm. Nếu nói ra thì tôi cũng là đệ tử của đại sư Vân Ngư, chẳng qua không phải một sư phụ mà thôi.
Tuy nhiên, miếu Hoa Không chắc chắn người luyện công nhiều hơn một chút. Muốn nói là ngọa hổ tàng lòng cũng là Diệp tiên sinh quá khen.
Xã hội hiện đại có nhiều hạn chế, còn có mấy người trẻ đồng ý xuất gia làm hòa thượng luyện võ đâu.
Mà đều là những người thất vọng với cuộc sống, những người đó thường thường đều là người trung niên, đã sớm mất đi thời cơ luyện công.
Đại sư Quy Lâm cười nói.
- Đại sư từng thấy hòa thượng như vậy sao?
Diệp Phàm ra hiệu cho Phí Nhất Độ đưa ảnh của hòa thượng kia ra.
Tuy nhiên, khá mờ, chỉ nhìn thấy dáng người, những cái khác trên cơ bản không rõ lắm.
Tuy nhiên, đại sư Quy Lâm nhìn thoáng qua lập tức nói:
- Chưa thấy qua, ảnh người này chụp cũng mờ, không thấy mặt, cơ thể cũng bị che bởi quần áo, thật sự là khó có thể nhận ra, xin thứ lỗi.
- Ha ha, đại sư hẳn là đã gặp qua. Tuy nhiên, đại sư vì sao không chịu nói.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã sớm phát hiện chút kỳ lạ.
Bởi vì, đại sư Quy Lâm tuy chỉ nhìn lướt qua nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng đá phát hiện khóe miệng đại sư hơi động đậy, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Ánh mắt cũng dừng lại một chút ở đầu ngón tay. Vậy chắc chắn có quen người này, tuy đại sư che dấu rất khá ánh mắt người thường không nhận ra. Nhưng Diệp Phàm có đôi mắt ưng, một động tác nhỏ của đại sư Quy Lâm không thể tránh khỏi ánh mắt của Diệp Phàm rồi.
- Đây là Diệp tiên sinh ép buộc rồi. Phật nói người xuất gia không nói dối. Chưa từng thấy thì nói là chưa từng thấy. Diệp tiên sinh nói tôi đã gặp thì có chút làm khó tôi rồi.
Đại sư Quy Lâm cười, vẻ mặt trang nghiêm nói.
- Ha ha, đại sư có điều gì khó nói?
Diệp Phàm thản nhiên cười nhìn đại sư Quy Lâm thăm dò:
- Chẳng lẽ người này ở ngay miếu Hoa Không, thân phận cũng không thấp.
- Rất xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi thật sự không biết.
Đại sư Quy Lâm hừ nói.
- Nếu đại sư không nói tôi liền lo lắng Vân Quan tự hôm nay sẽ đánh mất mõ, ngày mai lại đánh mất Phật tổ, ngày mốt không chừng ngay cả bồ đoàn này đều vứt bỏ xem Vân Quan tự này còn gọi là miếu không?
Ngô Tuấn cười nhìn chằm chằm đại sư Quy Lâm. Tất nhiên là Diệp Phàm nháy mắt với Ngô Tuấn rồi.
- Thí chủ đang uy hiếp tôi có phải không?
Đại sư Quy Lâm trầm mặt hừ nói.
- Đại sư nói đi?
Ngô Tuấn hừ nói.
- Ha ha ha…
Ngoài điện đột nhiên vang lên một tràng cười vang dội.
- Sư thúc, sao sư thúc lại đến đây.
Đại sư Quy Lâm đứng lên đi ra ngoài.
Tuy nhiên, còn chưa kịp bước thì một người đàn ông tầm trung, vẻ mặt trông trẻ hơn Quy Lâm bước vào. Người đi theo sau đúng là hòa thượng Mao Ni.
- Chính là hắn có phải không?
Lão hòa thường liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, khá khinh thường hừ nói.
- Đúng vậy Thái sư thúc, chính là thằng nhóc này, hắn ỷ có chút thân thủ đến Vân Quang tự.
Sư thúc không có cách giải quyết cho nên tôi vội gọi điện thoại cho anh. Người ta muốn dỡ miếu của chúng ta rồi.
Đến lúc đó, nhà của ông cũng bị người ta phá đi thì mặt mũi để vào đâu.
Mao Ni người này thật đúng là tìm việc, đó là thêm mắm thêm muối vào.
Diệp Phàm lập tức thận trọng, bởi vì người vừa tới không ngờ là Thái sư thúc của Mao Ni. Người này không phải là sư thúc hoặc sư phụ của Vân Ngư đại sư sao.
Vân Ngư đại sư có lẽ cũng đã sáu bảy mươi tuổi, người này chắc chắn là người lớn tuổi rồi.
- Cút đi!
Lão già này trừng mắt nhìn đám người Diệp Phàm một cái không chú ý tứ hừ nói. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại phát hiện một việc kỳ lạ.
Lúc lão già này đi vào nhìn bức ảnh trên bàn vẻ mặt kinh ngạc hơn so với đại sư Quy Lâm.
Có lẽ lão hòa thượng này là người ngay thẳng không che dấu tốt.
Người cướp Cửu lộc xuyên vân đỉnh chắc chắn là người có lai lịch rồi. Hơn nữa, có lẽ là ở trong núi Ngũ Đài này rồi.
- Đại sư có quen người này?
Diệp Phàm chỉ vào bức ảnh trên bàn, lão hòa thường vừa vào liền hừ một tiếng.
- Đó là đương nhiên, tuy nhiên không liên quan lỗ đít gì đến cậu.
Lão hòa thượng này thật đúng là không giống một tên hòa thượng, nói rất bậy.
Hơn nữa, khá kiêu ngạo gật gật đầu thẳng thắn thừa nhận. Thật ra khá hợp ý với Mao Ni, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã tất nhiên cũng là hòa thượng thịt chó rồi.
Trước mắt Diệp Phàm nhoáng cái hiện lên hình ảnh Chu Bá Thông.
- Sư thúc, ông…
Đại sư Quy Lâm muốn ngăn cũng không kịp rồi.
- Sợ gì, tôi nói nhé Quy Lâm, ông càng sống càng sợ chết có phải không? Người ta đánh đến tận cửa rồi mà ông vẫn vẻ mặt tươi cười. Vân Quang tự này là nơi tôi tu hành trước đây, người nào đui mù dám đến kiêu ngạo chúng ta sẽ cho hắn biết thế nào là Vân Quang tự.
Lão hòa thượng kiêu ngạo ngông cuồng hừ nói.
- Đây vốn gọi là Vân Quang tự, chẳng lẽ thay đổi thành con chó con mèo tự rồi.
Phí Nhất Độ châm chọc nói.
Rầm một tiếng, Phí Nhất Độ bay đập vào khung cửa.
Lão hòa thượng ra tay quá nhanh, ngay cả Diệp Phàm cũng không kịp ra tay cứu giúp.
- Lão già này, ra tay rất nhanh đấy!
Diệp Phàm cũng tức điên rồi, một quyết cắt qua không khí đâm thẳng đến lão hòa thượng kia.
- Cũng có chút kỹ năng. Dám đến Vân Quang tự chúng tôi quấy rối, xem ra là ăn tim gấu gan báo rồi. Tuy nhiên tôi thích ăn báo đảm.
Lão hòa thượng khinh thường hừ một tiếng, cũng là một quyền thẳng qua.
Thình thịch…
Tiếp theo là tiếng rầm vang giòn. Diệp Phàm cảm giác nắm tay dường như bị dập nát, tựa hồ bị hơn chiếc búa nặng hơn mười ngàn cân đập xuống.
Cả người hắn lùi mạnh về sau bốn bước vẫn không thể nào giữ vững được, đập thẳng lên bàn trà.
Lập tức cả người đầy nước trà, hơn nữa bị nện cho đau điếng.
- Đại ca!
Phí Nhất Độ nhảy qua muốn đỡ Diệp Phàm.
- Cút sang một bên!
Lão hòa thượng lập tức hét lên,từ xa một cỗ nội tức dũng mãnh truyền đến, cả người Phí Nhất Độ đập lên người Diệp Phàm. Lão hòa thượng cười to nói:
- Ha ha, chó lăn một đống, thú vị, thú vị! Chó to đè chó nhỏ rồi.
Lão hòa thượng đến sau không ngờ phủi tay cười.
Ngô Tuấn vừa đưa tay vào eo lôi ra một đôi đồng chùy. Đôi chùy trong tay y trong nháy mắt to lên như quả bóng chuyền, loảng xoảng hai tiếng sau đó lao đến trên đầu lão hòa thượng.
- Trở về!
Diệp Phàm khẽ vươn tay dùng lực mãnh mẽ muốn lôi Ngô Tuấn về, đáng tiếc lão hòa thượng ra tay nhanh hơn.
Loảng xoảng qua đi, Ngô Tuấn cùn chùy bị lão hòa thượng dùng nội tức từ xa kéo bay qua khung cửa ngã ra ngoài sân. Lập tức làm vỡ bảy tám bồ đoàn.
Đại sư Quy Lâm vội vàng hét lứn:
- Bồ đoàn của tôi!
- Còn phá bồ đoàn, người anh em của tôi bị thương rồi.
Diệp Phàm tức giận, mấy chục phi đao đâm tới.
- Trò tạp kỹ mà thôi!
Lão hòa thượng cười nhạt một cái, một chiêu hướng lên không trung, tiếng xì xì kỳ lạ vang lên, những lá đao mỏng như lá liên giống như trăm sông đổ về một biển bay hết vào tay lão hòa thượng. Tay lão hòa thượng trong nháy mắt thành máy hút bụi.
Bóp một cái, mấy chục thanh phi đao biến thành những mảnh vụn rơi khỏi tay lão hòa thượng.
Vẻ mặt lão hòa thượng đắc chí còn thổi thổi, thổi đám bụi trong tay vào không khí. Hơn ữa, lão hòa thượng mỉm cười nhìn Diệp Phàm, ánh mắt rất khinh thường.
- Kẹp!kẹp!kẹp…
Diệp Phàm tức giận mấy chục lá Phi đao lại vây hướng về lão hòa thượng.
- Đồ vô dụng còn khoe khoang cái gì?
Lão hòa thượng đương nhiên tức giận, tay hướng lên không trung phất áo choàng một cái, lập tức quét một cơn gió to lên không trung, mấy chục lá Phi đao đều đâm ngược về phía Diệp Phàm.
- Thằng nhóc, đây là cái gì?
Đột nhiên lão hòa thượng đang đắc chí hét thảm một tiếng, tất nhiên là hỏi Diệp Phàm rồi. Lão hòa thượng quá khinh địch, vừa rồi mấy thanh Phi đao của Diệp Phàm chỉ là ngụy trang.
Thanh Long Huyết Trích tử là giấu trong phi đao. Khi Phi đao chuyển hướng đột nhiên phát triển lớn, một phen lao đến ngực của lão hòa thượng.
Rầm một tiếng, đầu lão hòa thượng không việc gì, Diệp Phàm cũng biết người này quá mạnh không bắt được đầu, cho nên, tập kích vào ngực. Lập tức quần áo ở ngực bị xé ra.
Hơn nữa, một mảnh thịt cũng bị bong ra. Lập tức máu tươi nhuộm hồng cả ngực lão hòa thượng.
- Đúng, đúng, đúng, tôi tuy nói công tác ở Bắc Kinh cũng không nhiều lắm. Nhưng người ta nói đến Việt Đông thì ngại ít tiền, đến Bắc Kinh ngại quan nhỏ. Chúng tôi không quan, không quyền không thế, chỉ là một doanh nhân bình thường một phát triển ở Bắc Kinh thật sự là khó. Trợ lý Diệp có thể ra mặt hỏi thăm một chút, nếu như có thể liên hệ với bọn họ thì tốt.
Cổ Đức nói thẳng ra.
- Ha ha, lời này Tổng Giám đốc Cổ nói có chút khiêm tốn. nhà họ Cổ các anh ở Kim Lang là một gia tộc nổi tiếng.
Những lãnh đạo nổi tiếng ở Kim Lăng làm việc ở Bắc Kinh cũng không phải chức nhỏ. Huống chi nghe Phi Phi nói nhà họ Cổ các anh khi ở Triều Thanh cũng rất nổi tiếng.
Việc nổi tiếng cũng từ thời cha ông rồi. Mặc dù hiện tại lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa có phải không?
Còn tôi, tuy nói là đã công tác ở Bắc Kinh.
Nhưng thứ nhất do công tác không lâu, thứ hai nói thật, tôi xuất thân từ gia đình ngoại tỉnh, những Công tử này cũng không nhìn thấy tôi.
Cũng muốn làm quen với những người này nhưng thật đáng tiếc cũng không làm được.
Cho nên, việc này thật ngại, thực không giúp được gì rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười, hơn nữa ra vẻ rất coi trọng nhà họ Cổ. Cổ Đức hận không thể xông lên đấm cho người này mấy cái.
Tuy nhiên, lão Cổ không dám, bởi vì anh ta biết Diệp Phàm là cao thủ. Ngày đó ở Nam Vân gia tuy Diệp Phàm không đánh thắng Nam Vân Thiên Mi.
Nam Vân Thiên Mi là cao thủ tuyệt đỉnh ẩn núp ở Nam Vân gia. Ngay cả người cầm lái Nam Vân gia bây giờ thấy cô đều phải khiêm nhường.
- Anh Diệp nói những lời này có chút hơi quá. Anh Diệp làm việc ở văn phòng Trung ương, đó là chỗ nào, tuy chúng tôi không làm việc trong cơ quan nhà nước nhưng cũng đã nghe những lời đồn. Làm sao có thể không quen biết.
Cổ Phi Phi vẫn muốn cố gắng đến cuối cùng.
- Ôi, Bắc Kinh có bao nhiêu người. Một cán bộ cấp phòngi ở Bắc Kinh quá nhiều, cấp Cục thì đầy đất, cấp sở như chó dữ nhà. Lời này chẳng lẽ Phi Phi chưa từng nghe nói sao? Tôi chính là "trông cửa". Tốt lắm, không nói nữa tôi đi trước.
Diệp Phàm cuối cùng cũng chào từng người, rồi xoay người đi.
- Hừ, bảo anh giúp một chút cũng không được. Xem ra, trong mắt anh thì anh em như tay chân còn bà xã như quần áo có phải không? Có phải hiện giờ ngán phải làm Trần Thế Mỹ rồi hả, vậy anh nhanh chóng đề xuất tôi sẽ nhanh chóng cút về nhà.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm vừa mới xuống tầng, trên tầng đã vang lên giọng Cổ Phi Phi.
- Anh nào dám, anh thì ngược lại, bà xã như tay chân, anh em như quần sáo.
Vương Long Đông vẻ oan ức nói.
- Hừ, anh chỉ nói là giỏi, xem anh nói dối đến khi nào.
Cổ Phi Phi nói giơ ngón tay chọc vào mặt Vương Long Đông một chút hừ nói:
- Việc này đã giải thích cho cô rồi, tôi không tin anh Diệp không biết việc này. Ngày đó những lời này chính là người bạn của anh ấy nói. Anh nhớ trước kia Phí Nhất Độ còn gọi Diệp Phàm là đại ca. Hơn nữa, Phí Nhất Độ rất tôn trọng anh Diệp, anh không phải mắt mù.
- Lúc đó người nói cũng không ít, anh cũng không hiểu sao lại thế, hơn nữa anh chắc chắn không làm chuyện này.
Hơn nữa, mặc dù là muốn làm cũng không thể kiên trì chịu đựng, ai bảo anh chỉ là một cán bộ. Tuy nhiên, có lẽ việc này chỉ là cạnh tranh bình thường trên thương trường thôi.
Có lẽ các anh đã đa nghi rồi. Bắc Kinh là nơi cạnh tranh kịch liệt, người ta thấy Bắc Kinh phát triển như thế đương nhiên ghen ghét.
Vương Long Đông giả ngu giải thích.
Trong lòng gã rất vui sướng, chưa từng sảng khoái như vậy. Nếu không có mấy ngưởi Cổ Đức ở đây, gã có lẽ đã hét lên rồi. xem tại TruyenFull.vn
- Đồ chết tiệt!
Cổ Phi Phi tức giận mắng một câu sau đó cũng thôi.
Mấy người Cổ Đức vội vàng trở về.
May mắn có chuyến bay đếm, năm giờ sáng về đến nhà họ Cổ ở Kim Lăng.
Cổ Thiên Tắc đang ngồi trong phòng khách chờ mọi người.
- Nhìn sắc mặt anh xem ra việc này không hoàn thành có phải không?
Cổ Thiên Tắc uống một ngụm trà nhìn em trai một cái hừ nói.
- Thằng nhóc kia căn bản chính là đang giả bộ ngốc hỏi gì cũng không biết, còn gây sức ép làm Cổ Vượng và Cổ Dũng tức giận.
Cổ Đức vẻ mặt tức giận nói.
- Hắn có đưa ra yêu cầu gì không?
Cổ Thiên Tắc hừ lạnh.
- Ý là… việc này…
Cổ Đức có chút khó xử.
- Bảo đại ca đến Phong Châu tự mình xin lỗi hắn.
Cổ Vượng tức giận thốt ra.
- Hắn nói như thế sao?
Vẻ mặt Cổ Thiên Tắc càng trầm xuống, giống như trời sắp mưa.
- Tuy không phải nói như thế nhưng ý cũng không khác gì. Nào là phong cảnh Phong Châu đẹp như thế sao bác cả không đến đó một chuyến. Vùng đất đó tồi tàn chim cũng không muốn ỉa có gì đệp, đây rõ ràng là…
Cổ Dũng có chút tức giận.
- Long Đông cùng Phi Phi đâu?
Cổ Thiên Tắc hỏi.
- Phi Phi coi như cũng được, muốn xin hộ, tuy nhiên, Diệp Phàm không nể tình. Còn con rể của anh thì không tốt lắm, căn bản là suy nghĩ khác chúng ta. Trong mắt hắn chỉ có người đại ca Diệp Phàm này, chúng ta có là gì đâu. Đại ca, thật sự là con gái anh nuôi không rồi, gả cho người như thế rất thua lỗ, sớm biết thế trước kia dao sắc chặt đay rối.
Cổ Đức nói
Trong khoảng thời gian ngắn phòng khách im lặng nặng nề, tâm trạng của tất cả mọi người cũng rất không thoải mái.
- Chặt đay rối, may mắn còn không chặt, nếu lúc đó chặt thì có lẽ chúng ta hiện giờ không còn đường sống.
Lúc này một nguyên lão của nhà họ Cổ lên tiếng hừ nói nhìn Cổ Đức một cái:
- Không thể tưởng được mấy người Diệp Phàm có phân lượng như thế.
Lúc trước đúng là chúng ta không nên gây sức ép đến việc thế này. Hiện tại đáng buồn biến nhà họ Cổ chúng ta thành bị động.
Cứ thế tiếp tục thì công ty chúng ta sẽ lâm vào giữa một vũng bùn lớn. Rõ ràng bọn họ muốn chúng ta chết.
Nếu lúc trước có thể duy trì, không chừng hiện giờ bọn họ có thể duy trì chúng ta, bởi vì chúng ta là thân thích.
Hiện tại thì ngược lạ, Phi Phi để người ta dẫn đi, nhưng thật ra hai nha thì chẳng là gì.
- Chú hai, ý của chú là chúng ta làm sai sao? Không phải lúc trước chú cũng không có ý kiến gì sao?
Lúc đó có thể làm lễ đính hôn với Nam Vân gia thành công, chúng ta tại sao phải sợ bọn họ. Hiện giờ thì mất đi sự hỗ trợ của Nam Vân gia.
Các anh lại bảo tại tôi, tôi làm cái gì? Có chuyện tốt thì không nói gì, một khi gặp việc thì lại bắt đầu.
Cổ Đức tức giận phản bác lại.
- Nam Vân gia, tôi thấy chỉ có nắm đấm lớn, có thể giúp chúng ta cài gì? Mấy thái tử đang các anh không phải không biết, ngay cả trước kia có đính hôn thành công cũng không chắc bọn họ đồng ý giúp đỡ chúng ta.
Con người, khi nguy cơ rơi xuống đầu thì đều né tránh. Mấy lãnh đạo cấp cao của họ đều là cáo già.
Dệt hoa thêu gấm sẽ làm nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi bọn họ sẽ không làm. Các anh đừng hi vọng bọn họ có thể giúp chúng ta cái gì.
Thân thích gì cũng không bằng chức vụ của họ. Đừng nói giúp chúng ta, ngay cả nhà họ thì họ cũng phải cân nhắc nặng nhẹ rồi mới đồng ý giúp hay không.
Đây là sự thật, sự thật chính là như thế.
Chú hai của nhà họ Cổ hừ nói.
- Không phải vậy, vì hôn sự không thanh nên Nam Vân gia mới không giúp đỡ hết sức. Nếu họ có thể xuất toàn lực thì tình hình sẽ khác một trời một vực.
Bây giờ người ta chỉ là ra mặt nói mấy câu mà thôi. Việc này, vấn đề thái độ khá quan trọng.
Nếu lúc trước nghe đề nghị của tôi, thì hiện giờ người ta cũng sẽ hết sức giúp đỡ. Điều này cũng tốt, hiện giờ mọi người sẽ không phải khó xử.
Hơn nữa, Nam Vân gia cũng là nhìn vào tài sản của chúng ta. Họ có thể giúp đỡ chúng ta chúng ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ.
Hiện tại làm quan sợ nhất cái gì, đương nhiên sợ nhất người của Ủy ban Kỷ luật theo dõi. Mà chúng ta kiếm tiền đàng hoàng rồi đưa cho Nam Vân gia qua Phi Phi thì Ủy ban Kỷ luật trung ương cũng không thể có cáo buộc gì đúng không?
Đây là tiền cho con gái, các đồng chí đừng nói linh tinh.
Cổ Đức không phục phản bác lại.
- Tốt lắm, Cổ Đức, chú nói ít đi hai câu được không? Hiện tại như lửa thiêu mông còn nói những lời này làm gì?
Cổ Thiên Tắc khoát tay vẻ mặt buồn bực.
- Chẳng lẽ anh thật sự muốn đi Phong Châu đến cửa nhà Diệp Phàm., nhà họ Cổ chúng ta không gánh nổi sự mất mặt này. Đương nhiên, nếu thật sự anh muốn đi thì em cũng không nói gì.
Cổ Đức lấy lui làm tiến đang ép anh trai rồi.
- Việc này phải xem lại, ôi…
Cổ Thiên thở dài, cảm giác áp lực đến mức không thể thở nổi.
Nhà họ Cổ lớn như vậy, không có tiền không thể được. Trong xã hội hiện đại, Cổ Thiên lại càng hiểu được tầm quan trọng của tiền.
Đã không có tiền nhà họ Cổ sẽ mất tất cả, mất đi cả danh dự và địa vị.
Năm giờ ngày , Diệp Phàm đang ơ Đông Đình các ở thành phố Long Giang.
Không lâu sau Chu Bình Minh tươi cười xuống xe.
Hai bên trò chuyện không lâu thì một chiếc Audi A dừng lại.
Trưởng ban Trần Tú Trân vẻ ngoài bình thường, tóc ngắn ngang tai, khoác chiếc áo lông giản dị.
- Trưởng ban chu, anh đến sớm thế.
Trần Tú Trân cười chào trước.
- Không, tôi cũng mới đến, là trợ lý Diệp đến sớm.
Chu Bình Minh cười nhân cơ hội giới thiệu Diệp Phàm.
- Trưởng ban Trần, chào chị.
Diệp Phàm bước lên giơ hay ta ra.
- Trợ lý Diệp gần đây tên cậu rất nổi tiếng.
Trần Tú Trần nhìn Diệp Phàm một cái, giơ một tay bắt tay với hắn, vui vẻ nói sau đó quay đầu giuớ thiệu:
- Đây chính là giám đốc đài truyền hình tỉnh Khâu Trường Thủy, kiêm trợ lý Trưởng ban.
- Trưởng ban Chu, chào ngài.
Giám đốc đài truyền hình Khâu đầu tiên nhiệt tình cung kính bắt tay Chu Bình Minh, sau đó mới bắt tay Diệp Phàm cười nói:
- Trợ lý Diệp, cậu là trợ lý tôi cũng là trợ lý, hai trợ lý chúng ta gặp nhau đúng là hữu duyên.
Duyên phận anh là sao đầu, còn tôi là cái rắm. Diệp Phàm thầm mắng một câu, vẻ mặt tươi cười nói:
- Ừ, tuy nhiên, người phụ tá như tôi không sánh bằng phụ tá Khâu.
- Ha ha, nếu nói đúng ra thì như vậy. dù sao chúng tôi là ban tuyên giáo, mặc kệ có dùng hay không, có thể ở đài truyền hình cũng quen mặt có phải không? Hơn nữa, hiện tại nhà ai không xem ti vi. Chúng tôi là bộ phận quan trọng rồi.
Giám đốc Khâu có chút đắc chí.