Bởi vì, bàn tay này quá sát khí rồi. Ngay cả đám cây nhỏ cách đó năm chục mét cũng bị cương khí từ bàn tay đánh gãy.
Nhìn thấy Diệp Phàm không thể tránh ra, thì lúc này dường từ không trung bay đến một chiếc dây lưng ngũ màu.
Không.
Không phải dây lưng mà là một cây roi.
Tuy nhiên, cũng không hẳn là roi, trông nhỏ hơn dây lưng một chút, nhưng chiều dài thì không xác định được.
Đường roi dường như không có khí lực, khẽ cuốn lấy bàn tay của Phi Không đại sư.
Tuy nhiên đồng tử của Phi Không bỗng trợn to, lão hòa thượng đột nhiên co miệng lại, sắc mặt tái nhợt.
Lập tức bỏ qua Diệp Phàm mà chỉ chú tâm hướng về chiếc dây lưng ngũ màu kia. Xem ra, chiếc dây lưng này mang đến áp lực không nhỏ cho Phi Không.
Ầm….
Dường như tiếng vải rách truyền đến, chưởng ấn của Phi Không bị chiếc dây lưng xé làm đôi.
- Chẳng lẽ là cô ấy đã đến đây.
- Không có khả năng, cô ấy là một thân hồng y, hơn nữa bản lĩnh không thể cao như vậy.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ đến người con gái áo hồng, tuy nhiên, trước kia bản lĩnh của cô ấy nhiều nhất cũng chỉ cao hơn mình một chút xíu mà thôi. Không thể có chuyện sau hai năm lại đạt đến trình độ khủng khiếp như vậy. Điều này khiến kẻ "chó ngáp phải ruồi" như Diệp Phàm cũng cảm thấy xấu hổ.
Hắn lại tập trung vào chiếc dây lưng nhiều màu. Trên ngọn cây ở chỗ xa hơn trăm mét, hình như có một bóng người mờ ảo trên đó.
Tuyệt đối là bóng trắng. Diệp Phàm trong lòng nói, phát hiện cô nàng kia mặt bằng tấm lụa màu trắng, thảo nào mà đôi mắt chim ưung cũng không thể nhìn thấu được.
Ba ba ba BA~..
Phi Không đại sư lại đánh ra quyền cương, hơn nữa kích liên tục mười quyền. Từng đường quyền trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, Diệp Phàm lại ngước lên nhìn bóng trắng cách đó trăm mét.
Sức công kích của mười quyền kia thật đáng sợ, tuy nói là tập trung tấn công bóng trắng, nhưng vẫn có phân nửa tràn ra ngoài.
Trên không hình thành một đường rẽ không khí. Khiến cho Phí Nhất Độ và Ngô Tuấn không khỏi thất kinh, trong lòng không khỏi kêu than rằng đây là loại công pháp gì mà lợi hại đến vậy.
Tuy nhiên, bóng trắng vẫn không nhúc nhích, đứng chắn trước quyền cương hung hãn giống như ngọn Thái Sơn sừng sững.
Chiếc dây lưng từ trên không trung trút xuống. Mười đường quyền kia không ngờ bị đánh cho tản mát mà đi.
Tuy đứng bên ngoài nhưng Diệp Phàm phải cố gắng gìm chân mới không bị ngã xuống đất.
Còn về phần Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ đã sớm há mồm trợn mặt, hai người nước nhãi chảy ra lúc nào không biết.
Thật lâu sau, Ngô Tuấn mới thở dài:
- Lần này đến đáng giá lắm.
- Đúng thế, đáng lắm. Có thể nhìn thấy cao nhân trong truyền thuyết như vậy, chết cũng đáng.
Phí Nhất Độ vẻ mặt hâm mộ nói.
- Tuyệt đối là Tiên Thiên Đại Năng Giả. Không ngờ xuất hiện những hai người. Chẳng lẽ cao thủ tuyệt thế trên đời này lại nhiều vậy sao.
Ngô Tuấn cảm thán nói.
Ba ba ba...
Không trung lại truyền đến âm thanh hỗn loạn, là do chiếc roi và quyền cương đụng nhau tạo nên.
Phi Không khẽ nhếch khóe miệng, cuồng ngạo mỉm cười, đoán chừng nội tức của người áo trắng đã cạn kiệt, đã đến lúc giải quyết đối phương.
Bởi vì Phi Không đã đoán được tuổi tác của đối phương nhỏ hơn mình rất nhiều. Cái này, cảm giác của người luyện võ nhiều năm nhạy bén hơn người bình thường mấy chục lần, chỉ một chút gió thổi cỏ bay cũng có thể cảm giác được.
Tuy nói đại giai đoạn của hai người tương đương nhau. Nhưng nội tức thâm hậu là nhờ vào quá trình tu luyện trường kỳ mà có.
Phi Không rất tự tin, nội tức của đối phương không thể thâm hậu bằng mình được.
Năm phút sau, người áo trắng xuất roi dường như chậm hơn một chút.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm, hiện tại thấy rõ ràng. Đối phương hình như là con gái, toàn thân áo trắng, tuy nhiên trên mặt có che một mảnh vải lụa trắng, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có lợi hại đến đâu cũng không thể nhìn thấu được.
Diệp Phàm hoảng hốt, miệng hơi cứng lại, lẩm bẩm, chẳng lẽ là Bạch y nữ tử của Kim Lăng Nam Vân gia hay sao? Hình như tên là Nam Vân Thiên Mi thì phải.
Thiên Mi, vì sao cô lại giúp tôi? Trong lòng Diệp Phàm run lên, chẳng lẽ cô ta yêu mình, không thể nào, chẳng lẽ con người của Diệp Phàm này đi đến đâu phụ nữ cũng đều thích hay sao?
- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút đi, nếu không cút thì tôi cũng không chống nổi đâu. Lão hòa thượng còn lợi hại hơn tôi nhiều.
Bóng trắng từ đằng xa đột nhiên nói với Diệp Phàm.
- Về sau nhớ cho kỹ, nếu không có thực lực thì đừng có đến đây. Tưởng là có công phu mèo ba chân là có thể đến đây sinh sự sao. Cút.
- Cút cái con khỉ chuyện của tôi cô xía vào làm gì.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên cao, tuy rằng hắn cao giọng quát, nhưng người cũng không hề chậm.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cho nên, hắn giãy giụa nhảy đến trước mặt Ngô Tuấn và Phí Nhất độ, Ưng hổ công của Phí gia thi triển đến cực độ, rồi trượt xuống chân núi mà đi.
- Lần sau đừng để tôi gặp phải, nhất định sẽ xé rách miệng thối của anh.
Từ xa cô nàng áo trắng tức giận nói.
Diệp Phàm thầm xấu hổ, cũng không kịp quay mặt lại mà chạy như điên. Vừa đến chân núi đã nổ máy xe chuồn mất.
Diệp Phàm biết rõ, tuy nói cô nàng kia bản lĩnh không bằng Phi Không nhưng đánh không lại vẫn có thể chạy được.
Hơn nữa, đối mặt với cô gái có bản lĩnh cao như thế, Phi Không có lẽ cũng độ lượng một chút vì thắc mắc người này là ai, đến từ gia tộc nào? Tất nhiên cũng không thể lập tức tuyệt thủ.
- Nguy hiểm thật.
Phí Nhất Độ dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng thở ra.
- Thật lợi hại, không thể tưởng được Ngô Tuấn tôi có thể nhìn thấy hai cao thủ Tiên Thiên Đại Năng Giả, chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ!
Ngô Tuấn không ngờ vẻ mặt hưng phấn nhìn ra cửa kính xe.
- Điên thật.
Diệp Phàm vừa lái xe rất nhanh vừa tức giận hừ nói.
- Ý gì Diệp tiên sinh, hai người bọn họ không đúng là Tiên Thiên Đại Năng Giả. Không thể nào đâu nghe sư phụ tôi nói anh đã là cao thủ 11 đẳng rồi, không phải bị người ta đá giống như bóng cao su sao. Khoe khoang cái gì?
Ngô Tuấn tức giận, châm chọc Diệp Phàm.
- Thằng nhóc muốn đánh có phải không?
Két, xe bị phanh gấp lại, đầu Ngô Tuấn đụng vào kính trước mặt.
Diệp Phàm vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Ngô Tuấn. Hôm nay hắn bị mất hết thể diện, bị Ngô Tuấn kích thích, tất nhiên trong lòng không thoải mái.
- Đại ca đừng giận.
Phí Nhất Độ vội vàng can ngăn, y trừng mắt nhìn Ngô Tuấn hừ nói:
- Cậu cũng nói ít thôi, hôm nay nếu không có bồ của đại ca thì cậu đã sớm bị con lừa Phi Không đánh chết.
- Bồ ư, chẳng nhẽ cô kia là bồ của anh Diệp? Cô ta là Tiên Thiên cơ mà.
Ngô Tuấn đồng tử co lại, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh ngạc. Gã liền mỉm cười, nói:
- Làm quan sướng thật đấy, ở Hồng Diệp Bảo đặt một chính thất, ra ngoài lại thỏa sức hú hí, đúng là Ngô Tuấn này được mở rộng tầ mắt..
Ngô Tuấn tự nhiên là đang châm chọc Diệp Phàm.
- Đương nhiên là thế rồi, đại ca là người thế nào chứ. Còn nữ Tiên Thiên Đại Năng Giả kia thì thế nào, không phải cũng chỉ nằm dưới mà hầu hạ thôi sao.
Phí Nhất Độ nịnh bợ nói.
- Cậu nói lung tung cái quái gì đấy, tôi còn chưa biết cô ta là ai thì sao là bồ của tôi được. Diệp Phàm vẻ mặt buồn bực nhìn Phí Nhất Độ nói.
- Không màng nguy hiểm đến giúp anh, cô ấy đâu phải kẻ ngốc. Hơn nữa, người ta công phu cao như vạy, làm bồ của anh thì anh đâu có mất mát gì, đúng không? Còn tôi nằm mơ cũng chẳng dám ấy chứ.
Phí Nhất Độ mạnh miệng nói.
- Đúng vậy, có cô bồ như vậy thì tuyệt biết bao. Có chuyện gì thì gọi cô ấy ra mặt là được, đâu cần phải đích thân ra tay.
Ngô Tuấn chép miệng, nói. Sau đó gã nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ quái, hỏi:
- Không phải là cô ấy xấu đến mức ma chê quỷ hờn chứ?
Đúng rồi, đàn bà xinh đẹp thì sao có thể chịu được khổ cực như vậy. Anh xem ở trường học ấy, cô nào học giỏi thì căn bản đều là cá xấu chúa hết.
- Cũng hay đấy chú em.
Phí Nhất Độ thiếu chút nữa thì còn giơ cả ngón cái lên.
- Hai đứa đừng có nói lung tung nữa. Đau đầu lắm.
Diệp Phàm nhấn ga, xe vọt lên phía trước.
- Tôi thật sự không biết cô ấy là ai, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn được. Tuy nhiên tôi nghi ngờ đây có thể là Nam Vân Thiên Mi của Kim Lăng Nam Vân gia.
- Ồ, thật đúng là cô ấy rồi. Cô ấy lúc đó không phải mặc một bộ đồ màu trắng sao. Tuy nhiên người phụ nữ này mặt lạnh như băng. Đại ca nếu như để cô ấy nhớ nhung thì sau này đau khổ rồi.
Phí Nhất Độ nói như đang dọa Diệp Phàm vậy.
- Chẳng lẽ Nam Vân Thiên Mi thật sự xấu xí lắm sao. Tiếc cho một cái tên hay như vậy.
- Cậu lại muốn ăn đòn rồi đấy.
Diệp Phàm nổi giậm, phanh xe "ket" một cái, định ném Ngô Tuấn ra ngoài xe, hơn nữa người còn đứng hẳn lên, vung tay đập tới.
Ba ba ba BA~...
- Thế nào, sau khi xem xong cảm thấy công tác tuyên truyền của chúng ta có chỗ nào không đủ, có cần cải tiến không? Hay là có vấn đề về trình độ?
Trưởng ban Trần nghiêm túc hỏi mấy câu, nhìn chằm chằm Vi Công Minh, vẻ mặt tươi cười của y mất hẳn rồi, trán bị mấy câu hỏi này làm cho toát mồ hôi.
- Việc này… lúc đó tôi…
Nhất thời Vi Công Minh mặt đỏ lên, ấp úng không biết phải nói thế nào.
- Đây là anh phê duyệt?
Trưởng ban Trần giọng càng lúc càng nhạt, tuy nhiên, Vi Công Minh cũng là trầm trọng hơn.
Bởi vì y hiểu thói quen của Trưởng ban Trần Tú Trân, một khi giọng càng nhạt chứng tỏ vấn đề này càng nghiêm túc. Mà lửa giận của Trưởng ban Trần có lẽ sẽ bùng phát.
- Vâng, hẳn là tôi phê.
Vi Công Minh đầu hơi cúi xuống.
- Vâng, đúng là anh phên, làm sao lại thành hẳn là? Hẳn là thì chẳng lẽ có người lừa dối anh? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trưởng ban Trần nhìn chằm chằm Vi Công Minh nói ra hai chữ "lừa dối" thì vẫn đề liền nghiêm túc rồi.
Làm lãnh đạo của đơn vị quản lý tuyên truyền, không ngờ lại bị ai đó lừa dối. Nói nghiêm túc thì không chịu trách nhiệm về việc làm của mình, là hành vi không làm tròn trách nhiệm một cách nghiêm trọng.
- Tên Lưu Ngôn khốn khiếp này làm!
Trong lúc tức giận Vi Công Minh không kìm nổi, nói.
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Trưởng ban Trần không buông tha cho Vi Công Minh, bởi vì chuyện này quá nghiêm trọng.
Nếu không thể tra rõ ràng sao báo cáo Bí thư La được. Đến lúc đó bãi cứt này sẽ đổ lên đầu mình. Loại coi tiền như rác này là việc mọi người không muốn tiếp nhận.
- Ôi…
Vi Công Minh cúi đầu thở dài, sau đó vẻ mặt xấu hổ nói:
- Hôm đó họ dựng xong thì đã cuối giờ chiều rồi, mà bảy rưỡi tối sẽ phát, bên Lưu Ngôn lại giục gấp.
Hơn nữa còn chắc chắn không thể kéo dài đến ngày mai mới phát. Đây là một cơ hội tốt tuyên truyền xứng đáng về chính sách của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Phong Châu.
Ban Tuyên giáo chúng ta không thể kéo dài Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đến hôm sau. Huống chi, cho đến này, Lưu Ngô làm việc rất cẩn thận.
Mấy năm rồi cũng không xuất hiện sai lầm gì. Trưởng ban Trần cũng biết, không phải chuyện gì chúng ta cũng kiểm tra thẩm duyệt tỉ mỉ, mà cũng không thẩm duyệt hết được.
Đương nhiên, trong chuyện này tôi có trách nhiệm. Tuy nhiên, Lưu Ngôn là người phụ trách phê duyệt cụ thể.
Cho nên, tôi tin gã trực tiếp phê duyệt, không ngờ người này âm thầm sắp đặt cho tôi một đao, cái gì vậy, việc này, tuyệt đối không thể yên.
- Sao Lưu Ngôn lại làm như vậy, việc này thật là rõ ràng, chẳng lẽ y không muốn chức vụ nữa? Một sai lầm nghiêm trọng như vậy cũng phạm phải, đây là hành vi gì. Đây là không làm tròn nhiệm vụ nghiêm trọng, thậm chí nghi ngờ có âm mưu.
Trưởng ban Trần vẻ mặt nghiêm túc, đặt mạnh chén trà lên bàn.
Vi Công Minh vẻ mặt ủ rũ nói:
- Tôi cũng không rõ tại sao y lại làm thế. Tuy nhiên, tôi cũng suy nghĩ một chút, việc này có lẽ có liên quan đến đồng chí Thái Lượng ở Phong Châu.
Vcm lúc này thầm muốn đem của khoai lang nóng bỏng tay này sang tay người khác cũng không kịp nghĩ những cái khác.
Đây là chết vì đạo không bằng chết vì bạn bè. Tuy nói Vi Công Minh biết Thái Lượng là do anh trai Vi Bá Tiểu đẩy lên nhưng hiện giờ không đưa Thái Lượng lên có lẽ bãi cứt này sẽ đổ lên đầu y.
Chuyện nghiêm túc như vậy Trưởng ban Trần chắc chắn phải báo cáo Bí thư La, mà ai bị giết còn phải xem thái độ. Cho nên, dọn sạch trước mặt mình mới là quan trọng.
Không cần nói đến những cái khác, ngay cả lửa giận của Trương ban Trần Vi Công Minh cũng không thể chịu được.
Thật ra, Vi Công Minh thực sự bị Lưu Ngôn lừa dối rồi. Người này lúc đó tìm một cô gái xinh đẹp mời Vcm ăn cơm.
Cô nàng kia thật sự rất xinh dẹp, uống rượu lại hạng nhất. Phó trưởng ban Vi lúc ấy đứng không vững.
Sau đó có một số việc nói không rõ ràng lắm, mà Lưu Ngôn đưa ra tài liệu này thì Vi Công Minh vội vã đi theo cô nàng "làm việc" tất nhiên không nói hai lời cũng không cần nhìn là phê duyệt rồi.
Hơn nữa, Lưu Ngôn vẫn làm việc rất quy củ, Vcm rõ là đánh chết cũng không nghĩ tới sẽ bị Lưu Ngôn đâm sau lưng một đao. Tất nhiên, Thái Lượng thân thích với Lưu Ngôn cũng bị Vcm hận lây.
Hận này khắc cốt ghi tâm.
- Thái Lượng, có ý gì?
Trưởng ban Trần nhướng mày hừ nói.
- Thái Lượng thân thiết với Lưu Ngôn, hơn nữa rất thân là khác. Có lẽ trước khi đi muốn giúp gã một chút.
Vi Công Minh giận dữ nói.
- Đi lên, có ý gì?
Trưởng ban Trần càn truy hỏi.
- Lưu Ngôn được điều đến Ban tuyên giáo trung ương, hơn nữa được đề bạt làm Phó vụ trưởng vụ tuyên truyền rồi. Có lẽ người này cho là mình có hậu đài, hơn nữa lại bị điều đi làm một số cuộc mua bán cuối cùng. Cho dù là sự việc đã bại lộ chúng ta cũng không thể trừng phạt gã? Việc này mấy ngày hôm trước tôi đã báo cáo với cô qua điện thoại, mà lần này cô đi học một tháng.
Vi Công Minh nói.
- Ừ, lúc ấy tôi đã biết.
Trưởng ban Trần gật đầu, thật ra, trưởng ban Trần đi học bân nên quên mất chuyện của Lưu Ngôn.
Tuy nhiên, Trưởng ban Trần đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến nỗi tự nói ra việc này. Lại hỏi
- Lưu Ngôn đã đi chưa?
- Tối hôm trước vừa xong xuôi chuyện này liền hoàn tất bàn giao rồi. Nói là Ban tuyên giáo Trung ương giục gấp, bởi vì Trưởng ban Trần còn mấy ngày nữa mới về. Nói phải đi đêm đến Bắc Kinh, chính là hôm qua đã đến nhận công tác mới.
Vi Công Minh nói.
- Kéo cứt không chùi đít đã muốn chạy, được!
Trưởng ban Trần hừ lạnh một tiếng, Vi Công Minh trong lòng cũng thầm run lên.
Biết việc này trưởng ban Trần đã quan tâm, có lẽ Lưu Ngôn cũng không có cái gì hay ăn rồi. Lần này trưởng ban Trần tỏ thái độ kiên quyết một ít.
Vậy thì phải xem hậu trường của Lưu Ngôn đạt đến tầng thứ mấy rồi. Nếu trưởng ban Trần thật sự muốn tích cực, Lưu Ngôn có thể không bằng.
Đương nhiên, nếu Lưu Ngôn xui xẻo trong lòng Vi Công Minh chắc chắn sảng khoái. Chỉ có điều, trước kia Lưu Ngôn làm không ít việc vì y, Vi Công Minh không muốn thấy Lưu Ngôn bị thảm quá đến lúc đó lại nghĩ đến y thì phiền.
Tuy nói tiền vàng Vi Công Minh nhận cũng rất cẩn thận, nhưng cũng có nhược điểm là Lưu Ngôn nắm trong tay.
Không cần nói cái khác, Lưu Ngôn xui xeo không giữ miệng cũng có thể khiến Vi Công Minh uống một bình đấy.
Có lẽ Lưu Ngôn cũng biết là mình nắm được điểm yếu của Vi Công Minh, đến lúc đó chính việc này xảy ra thì Vcm cũng phải nghĩ cách làm việc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không ở tỉnh rồi.
Thật đúng là đừng nói, Vi Công Minh rõ rệt thực buồn rầu. Việc này không báo cáo tỉnh không được, Lưu Ngôn cũng sẽ không được bỏ qua.
Xin hộ thì lại sợ trong lòng trưởng ban Trần không thoải mái. Hơn nữa, Bí thư La cũng không có cách giải thích.
Lưu Ngôn, bố bị mày hại chết rồi. Vi Công Minh gầm lên trong lòng.
- Trưởng ban Trần, việc này tôi thấy nếu Lưu Ngôn bị điều đến Ban tuyên giáo Trung ương rồi, hơn nữa gã có thể nhảy đến vị trí Phó vụ trưởng.
Có lần Lưu Ngôn uống rượu say nói lần này điều động thực tế là một lãnh đạo của Ban tuyên giáo trung ương tự mình chỉ đích thân đồng chí Lưu Ngôn.
Tôi thấy, có thể coi như một lần sơ sẩy trong công việc không. Hơn nữa, tôi thấy việc này cũng không thật sự rõ ràng.
Hơn nữa, nếu sửa đề mục của chuyên đề thì cũng có thể tạm thời kéo dài. Ví dụ như, Phong Châu dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy.
Theo chuyên đề đó mà nói đương nhiên là phải nói đến khí phách trong sự lãnh đạo của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với Phong Châu rồi
Nếu chúng ta đổi thành "Phong Châu thời đại mới" sẽ khiến chuyên đề này hơi mơ hồ một chút, phạm vi đề cập cũng lớn hơn một chút.
Mặc dù là trợ lý Diệp xuất hiện trên màn ảnh quá nhiền một chút cũng có thể nói được có phải không? Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm thật sự là nhân vật điển hình của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hơn nữa, chúng ta có thể lập tức cướng chế đài truyền hình tỉnh chỉnh đốn và cải cách, sửa lại tài liệu một lần nữa rồi phát lại.
Vcm có chút xấu hổ nói, hơn nữa, bịa đặt chuyện lãnh đạo Ban tuyên giáo Trung ương là hậu trường của Lưu Ngôn.
Vcm cũng không có cách nào, bị ép đến đường cùng. Hơn nữa Vi Công Minh cũng đoán Lưu Ngôn đoán chừng thực sự có hậu trưởng này. Nói cách khác dựa vào đâu có thể thuận lợi thăng chức như vậy.
Vi Công Minh cũng kiên trì nói dối, tin rằng trưởng ban Trần cũng không thể thật sự đi điều tra việc này.
Việc như vậy nói có thì có nói không cũng đúng. Đến lúc đó thật sự tra không đúng thì Vi Công Minh cũng dễ dàng nói là do Lưu Ngôn say nói bừa cũng không liên quan gì đến y.
Dù sao lão Vi cũng bằng bất cứ giá nào rồi.
Tuy nhiên, việc vẫn không yên.
Năm ngày qua đi, Lưu Ngôn vẻ mặt tươi cười bước bào văn phòng Phó trưởng ban tuyên giáo trẻ tuổi. Phó trưởng ban Niên là lãnh đạo phụ trách trực tiếp Lưu Ngôn. Nghe nói là có khả năng ngồi lên vị trí Phó trưởng ban thường trực vì Phó trưởng ban thường trực hiện giờ sắp về hưu.
- Đồng chí Lưu Ngôn, Ban tuyên giáo tỉnh ủy Tấn Lĩnh nói bên đó anh còn có một số việc bàn giao chưa hoàn thành, yêu cầu anh lập tức trở lại để bàn giao.
Phó trưởng ban Niên vẻ mặt nghiêm túc chưa mời Lưu Ngôn ngồi đã nói.
Trong lòng Lưu Ngôn giật mình, vội nói:
- Phó trưởng ban Niên, bên đó tôi đã bàn giao xong rồi, lúc đó thủ tục bàn giao cũng đã làm xong, hơn nữa, lúc đó cũng có chữ ký của lãnh đạo quản lý.
- Lãnh đạo quản lý, là chữ ký của ai?
Phó trưởng ban Niên hỏi.
- Phó trưởng ban Vi Công Minh ký ạ, Hơn nữa Vi Công Minh là lãnh đạo phân công quản lý trực tiếp phòng tôi. Còn Phó trưởng ban thường trực Mâu Nhất Giang cũng ký rồi.
Lưu Ngôn vội vàng nói.
- Các đồng chí ở dưới đấy nói lúc đó Trưởng ban Trần đang học ở Bắc Kinh. Mà khi anh đi rồi, Trưởng ban Trần hôm sau về, có dặn anh trở lại bàn giao cẩn thận hơn nữa. Có lẽ trưởng ban Trần có gì cần anh giải thích rõ hơn một chút có phải hay không?
Người phó trưởng ban tuổi trẻ tài cao nghiêm mặt nói, Lưu Ngôn đi ra khỏi văn phòng phó trưởng ban.
Muốn làm âm mưu cũng không thể rõ ràng như thế, Lưu Ngôn, thật sự anh cho rằng Tỉnh ủy Tấn Lĩnh là ngốc hết có phải không?
Đây là hậu quả anh tự gây ra, thông minh cũng là thông minh lầm. Nhìn Lưu Ngôn nhẹ nhàng kéo cửa lên Phó trưởng ban khách sáo nghĩ thầm trong lòng.
Năm ngày sau, Trưởng ban Chu gọi điện thoại đến cười nói:
- Trợ lý Diệp hiện tại có thể đặt quyết tâm chứ?