- Trợ lý Diệp, anh nói rất có lý. Tuy nhiên, hiện tại tôi chỉ là đại diện cho nhà họ Đằng bí mật trao đổi với trợ lý Diệp một chút.
Chúng tôi cam đoan, khi ba nhà đàm phán xong chính thức khởi động việc xây dựng tuyệt đối sẽ không để công trình vì tiền mà bị cản trở.
Hơn nữa trước khi xây dựng cũng không cần nhiều tiền như vậy. Một dự án lớn như vậy thời gian xây dựng cần ít nhất một hai năm.
Một khoản tiền mặt lớn như vậy để nguyên trong ngân hàng là một sự lãng phí lớn.
Đảm bảo dòng tiền lưu động cũng là đảm bảo sự phát triển của nhà họ Đằng.
Nhà họ Đằng chúng tôi phát triển cũng có thể đảm bảo lớn hơn nữa cho sự phát triển của Phong Thiên có phải không?
Hơn nữa, căn cứ vào mức đầu tư lớn ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phong Thiên.
Đằng Dũng tiếp lời, quả thật gã đơn giản là đang dùng lư hương để ép Diệp Phàm thôi. Rõ ràng hiện giờ cũng nói rõ lý do.
- Anh nói những lời này có ý gì? Đầu tư lớn, đây là quy định của công ty.
Tuy nhiên khi tranh chức hội trưởng các anh đã ký kết hợp đồng rồi. Một khi lúc đó bổ nhiệm Hoa Đông Thành làm Chủ tịch hội đồng quản trị Phong Thiên thì nhà họ Đằng các anh phải hết sức ủng hộ chủ tịch phát triển tập đoàn chứ.
Không phải là giờ công ty còn chưa khởi công các anh đã muốn bỏ gánh.
Chẳng lẽ nhà họ Đằng không có chữ tín nào sao? Chẳng lẽ nhà họ Đằng không nhận hợp đồng do chính mình ký kết?
Giọng Diệp Phàm bắt đầu sắc bén lên. Quay người dùng giọng hòa hoãn nói:
- Tổng Giám đốc Đằng, tôi hi vọng nhà họ Đằng các anh có thể tập trung vào tập đoàn Phong Thiên ở Phong Châu.
Phải suy nghĩ cho công ty, có tiền mọi người cùng nhau kiếm. Mà không phải có ý tưởng gì khác, những suy nghĩ này không được.
Anh là người trên thương trường, hẳn là hiệu được lực bên ngoài khó lay động nhưng bên trong công phá rất dễ dàng.
- Điều này không cần trợ lý Diệp nhọc công lo lắng, làm thế nào tốt cho công ty nhà họ Đằng chúng tôi tự giải quyết. Tuy trợ lý Diệp là người làm được trong quan trường nhưng ở lĩnh vực kinh doanh thì Đằng Dũng tôi cũng nói một câu không khách khí, chúng tôi tuyệt không kém hơn anh.
Đằng Dũng căm tức, giọng bắt đầu lớn lên.
- Ha ha, có một số việc tổng Giám đốc Đằng cũng không cần phải, ngông cuông, kiêu ngạo quá mức. Tôi công tác trong chính quyền nhưng tôi tin tưởng rằng nếu tôi kinh doanh thì chưa chắc đã thua anh.
Có một số việc đều có quy tắc cả, ai không theo quy tắc đó là không thể.
Nếu không phải là chuyện của tôi thì tôi mặc kệ. Việc các anh góp vốn với tập đoàn Hồng Phách là do một tay tôi đỡ lên.
Cho nên, mọi cử động của tập đoàn Phong Thiên đều ở trong mắt tôi. Tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì. Ngoài ra, tôi hi vọng tập đoàn Phong Thiên có thể càng chạy càng xa.
Nếu anh muốn không theo quy tắc tôi sẽ theo dõi tập đoàn Phong Thiên này đến cuối cùng.
Diệp Phàm cười giọng cũng càng ngày càng gay gắt.
Vẻ mặt hắn cũng tối sầm liếc nhìn Đằng Dũng nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi cũng muốn khuyên các anh phải chú ý đúng mực. Có những việc nên nói, có những việc nói ra gây hậu quả cũng phải nuốt vào.
- Trợ lý Diệp nói vậy tức là việc này không thể thương lượng có phải không?
Đằng Dũng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Muốn chuyển khoản tiền này đi thì không có thương lượng, trừ phi tập đoàn Phong Thiên được thành lập xong. Nói cách khác bất cứ kẻ nào muốn chuyển khoản tiền này bao gồm cả Chủ tịch hội đồng quản trị Hoa Đông Thành cũng không được.
Diệp Phàm nói.
- Được!
Đằng Dũng gật đầu một cách cứng nhắc nhìn Diệp Phàm nói:
- Ông cụ nhà chúng tôi hết sức nhớ đên Cửu lộc xuyên vân đỉnh, tôi biết trợ lý Diệp có chút khó xử muốn giữ lại vài ngày.
Tuy nhiên, ông cụ nhà tôi hôm nay nói nếu không đem về ông ấy sẽ giận.
Hơn nữa, ông cụ đã già, đều đã hơn chín mươi tuổi chúng tôi cũng khó giải thích.
- Anh nói rõ một chút xem.
Diệp Phàm hừ lanh một tiếng.
- Việc này trợ lý Diệp hiểu đấ, chúng tôi chỉ muốn lấy lại lư hương thôi. Ngại quá, về sau trợ lý Diệp muốn xem thì lại nói.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi phải đem lư hương về rồi. Nếu không, ông cụ đã đến Phong Châu chờ rồi.
Nếu không lấy được lư hương về thì Đằng Dũng tôi vê không thể giải thích. Nếu ông cụ tức giận đến tận nhà trợ lý Diệp đòi thì ngại quá.
Đằng Dũng giọng hơi ngại ngùng.
- Ha ha, đúng lúc tôi xem xong rồi, mà ông cụ ở Bắc Kinh cũng vừa cho người đưa lư hương đến, đúng lúc rồi.
Diệp Phàm cười ra hiệu cho Lý Cường:
- Lý Cường, cậu bảo vệ cậu Đằng đem lư hương về nhà họ Đằng, phải chú ý an toàn.
Diệp Phàm nói những lời này tất nhiên khiến Đằng Dũng sửng sốt vẻ mặt kinh ngạc không thế che dấu "a…a.." lên một tiếng.
- Tổng giám đốc Đằng có phải là bị đau răng không, nên đến bệnh viện sớm một chút. Đau răng tuy không phải là bệnh nhưng đau cũng khó chịu.
Lư hương này trước tiên tổng Giám đốc Đằng xem một chút có phải thật không? Tuy nhiên, có lúc tôi nghĩ làm người phải phúc hậu một chút. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Diệp Phàm nói những lời này là ám chỉ cảnh cáo nhà họ Đằng.
Sau khi Đằng Dùng giả vờ giả vịt nhìn một chút rồi chào về, và nói:
- Hộ tống thì không cần thiết, giữa ban ngày chẳng lẽ còn có thể gặp cướp có phải không? Nếu quả thật trị an của Phong Châu chúng ta như vậy thì công ty của chúng ta phải suy tính một chút.
- Ha ha, người dân Phong Châu chất phác, chỉ sợ là cướp ở nơi khác thôi. Tôi phải nói với Chủ tịch địa khu Lâm một tiếng, tấn công cướp ở nơi khác là không thể trì hoãn.
Diệp Phàm châm chọc, coi nhà họ Đằng là cướp rồi.
Đằng Dũng tất nhiên đen mặt đi rồi.
- Sao có thể?
Đằng Vân Thanh nhíu mày nhìn Cửu lộc xuyên vân đỉnh.
Đằng Định Phong đã tìm chuyên gia đến giám định, kết luận là hàng thật, tuyệt không phải là hàng nhái.
- Việc này thật đúng là lạ, mấy ngày ngày trước con đến hỏi trợ lý Diệp không lấy được lư hương ra.
Hiện tại lại có lư hương, chẳng lẽ trợ lý Diệp cũng không làm bể. Chuyên gia cũng đã giám định qua, không phải là hàng giả.
Trên lư hương cũng không có dấu vết sửa chữa nào. Có thể chắc chắn lư hương này chưa từng gặp qua chuyện không may.
Đằng Định Phong vẻ mặt buồn bực nói.
- Không phải lạ mà là rất lạ, chẳng lẽ người để lại tờ giấy kia chơi chúng ta, mục đích là gì?
Đằng Vân Thanh nhìn con trai cùng em một cái.
- Chẳng lẽ là nhà họ Hoa làm, hay là nhà họ Chu của tập đoàn Hồng Phách làm?
Đằng Dũng lỡ lời.
- Đúng là có thể.
Đằng Định Phong vỗ đầu nhẹ một cái nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Cứ như vậy, nhà họ Hoa có thể nói là thành công trong việc nâng lửa giận của trợ lý Diệp đối với chúng ta. Cứ như vậy không phải càng có lợi cho việc nhà họ Hoa ngồi vững trên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị sao? Hơn nữa, nếu nói là nhà họ Chu cũng có thể.
Tôi tin tưởng nhà họ Chu cũng không tốt gì. Chẳng lẽ bọn họ là một trong 100 công ty lớn nhất thế giới, người ta không thể không nghĩ khống chế công ty mới thành lập Phong Thiên.
Một khi bắt đầu làm rối có lẽ họ sẽ dùng cái khác để gây mâu thuẫn giữa nhà họ Hoa và Diệp Phàm.
Cuối cùng hai nhà đều có mâu thuẫn với Diệp Phàm, sau khi ba hổ tranh chấp tất có người bị thương.
Cho đến lúc này thì nhà họ Chu sẽ chiếm được ưu thế. Tuy nói tập đoàn Phong Thiên là công ty, trợ lý Diệp không có quyền can thiệp.
Nhưng hắn là trợ lý Chủ tịch tỉnh, mà tập đoàn Phong Thiên lại là một tay hắn tạo ra. Ở Phong Châu hẳn là cũng có sức ảnh hưởng.
Nếu thực sự hắn vừa ý tập đoàn Hồng Phách tăng mức đầu tư mà bỏ qua hai nhà Hoa Đằng chúng ta.
Chỉ cần tập đoàn Hồng Phách đầu tư hai ba trăm triệu có thể ngồi vững vàng trên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị của Phong Thiên. Mưu đồ thật độc ác.
- Đúng là có khả năng, tuy nhiên, ngoại trừ nhà họ Chu và nhà họ Hoa ra tay tôi còn nghĩ không biết có người khác làm việc này.
Mà chúng ta vì muốn lấy lại số tiền bị đóng băng ở ngân hàng kia mà thành tay súng của người khác.
Tuy nhiên, người thứ tư này làm thế vì dụng ý gì? Hay là… hay là…
Đằng Vân Thanh nói đến đây đột nhiên cả kinh trợn lớn mắt.
- Ý của cha là có người ra tay thêu dệt chuyện? chính là muốn quấy rối tập đoàn Phong Thiên?
Tập đoàn Phong Thiên vừa loạn thì Diệp Phàm chùi đít không kịp rồi. Đến lúc đó cục diện trở nên rối rằm thì có lẽ trợ lý Diệp cũng đã bị lãnh đạo Tỉnh ủy phê bình rồi.
Người ta đang rất hi vọng, từ khi đàm phán với tập đoàn Hồng Phách xong lãnh đạo quan tâm đến Diệp Phàm rồi.
Đang đứng trên cao thì rơi xuống cũng thảm hại. Nếu thật sự có người đứng sau thì chúng ta cũng phải thay đổi sách lược.
Đằng Định Phong nói.
- Ha ha, chúng ta ước gì được như vậy.
Đằng Vân Thanh đột nhiên cười vang một cách kỳ lạ.
- Đại ca, tôi không hiểu cứ như vậy công ty phá sản thì có gì tốt cho chúng ta? Chúng ta đầu tư vào đây một tỷ, đến lúc đó thật sự công ty phá sản tổn thất của chúng ta cũng tương đối thê thảm và nghiêm trọng.
Đằng Dũng có chút không hiểu.
- Chú hai, chú suy nghĩ một chút, mục đích đến Phòng Châu của chúng ta là gì?
Đằng Vân Thanh cười thần bí.
- Hay, đại ca đúng là lợi hại. Nếu quả thật có người thứ tư quấy rối phá tan tập đoàn Phong Thiên tuy nói chúng ta có tổn thất một khoản tiền nhưng sẽ tăng tỷ lệ việc tập đoàn Hồng Phách đến đầu tư ở chỗ chúng ta.
Đến lúc đó thật có thể hợp tác thành công với họ nhà họ Đằng chúng ta sẽ chiếm vị trí số một ở thành phố Sư Đầu.
Hơn nữa, dựa vào hệ thống phân phối của tập đoàn Hồng Phách có thể khiến công ty chúng ta bước lên một bậc thang mới.
Không tệ, không tệ, loạn đi, tốt nhất là loạn một ít. Có người nói loạn quyền đánh chết sư phụ già, chúng ta nhân dịp loạn mới có thể bắt được cá. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải chú ý không cần tổn thất quá lớn, khống chế trong hạn mức thấp nhất mới được.
Vẻ mặt Đằng Dũng hào hứng nói.
Phí Thanh Sơn có thể cảm nhận được một tiếng nổ cực lớn trong cơ thể mình, cứ như có một quả bom nhỏ đang nổ bên trong người vậy.
Xong rồi, chẳng nhẽ lại tan xác sao?
Phí Thanh Sơn lo lắng, nhưng ngẫm lại có nổ tan xác thì cũng chẳng có cách nào cả.
Vì thế mà buông lỏng suy nghĩ, rồi tiếp nhận nội lực kia được truyền vào người mình.
Không lâu sau cũng đã đến lúc sung sướng.
Một cảm giác vô cùng thoải mái đến với Phí Thanh Sơn.
Lại là tiếng két lại làm chấn động đến Phí Thanh Sơn.
- Thành công rồi.
Phí Thanh Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời, kêu to một tiếng. Rồi quay lại nhìn đám người Diệp Phàm.
Rồi như sung sướng đến cực điểm. Trong chốc lát đã không thấy bóng dáng Phí Thanh Sơn.
- Phí đại sư có sao không?
Xa Thiên lo lắng nói.
- Không sao, giờ là lúc mà chân tay ông ấy được thoải mái. Rồi ép hết những chất cuồng bạo ra.
Diệp Phàm nằm duỗi ra dưới tượng Lôi thần.
Còn người còn lại không nằm ra nhưng cũng đang cho giãn chân tay, thoải mái. Diệp Phàm cũng không nói gì mà lẳng lặng nằm dưới tượng thần, dùng nội công truyền qua lưng để vào tượng thần.
Không lâu sau tượng thần đã có phản ứng lại. Nội khí đó truyền vào trong tượng thần rồi lại quay lại vào người Diệp Phàm không ngờ lại lớn hơn.
Hơn nữa Diệp Phàm còn cảm nhận được luồng khí đó còn thuần khiết rất nhiều, hình như tượng thần này còn có tác dụng lọc và tăng nội lực nữa.
Diệp Phàm cũng đoán được có thể là khí trong tượng thần đã làm tăng thêm nội lực của hắn ta.
Còn vì sao lại có thể biến lực đó thuần khiết hơn thì tạm thời hắn ta chưa giải thích được.
Hắn ta cũng không nghĩ nữa. Nhắm mắt và chú ý đến vòng tuần hoàn truyền nội lực này. Mượn tượng thần trợ giúp. Sau giờ đồng hồ trời cũng đã tảng sáng.
Diệp Phàm thu công, lúc này cảm nhận được công hiệu luyện bên cạnh tượng Lôi thần đã tăng lên rõ rệt.
Mẹ kiếp, khi nào mới có thể thu hút hoàn toàn tác dụng tốt của tượng thần để có thể đột phá lên thập nhị đẳng.
Diệp Phàm suy nghĩ trong đầu.
Phí Thanh Sơn vui vẻ trở lại.
- Chắc là đột phá rồi chứ đại bá?
Diệp Phàm chúc mừng.
- Hiệu quả lần này cực kỳ tốt, tăng liền mạch lên thập nhị đẳng. Dù ta chưa rõ là ở giai đoạn nào của thập nhị đẳng nhưng theo như những lời mà cháu nói thì chắc chắn là đã đạt đến mức này. Diệp Phàm, sư bá rất ít khi cảm ơn người khác nhưng lần này sư bá phải cảm ơn các cháu rồi. Cảm ơn!
Phí Thanh Sơn cảm kích nói.
- Thập nhị đẳng, đại bá đúng là trúng lớn rồi.
Phí Nhất Độ cuộn đầu lưỡi.
- Cháu nghĩ đó là kết quả nỗ lực của sư bá. Vốn nội lực trong cơ thể của sư bá sớm đã có thể đột phá lên thập nhị đẳng rồi.
Chẳng qua là vì có nhiều nguyên nhân cứ mãi chặn sư bá ở cửu đẳng thôi.
Lần này có bốn chúng cháu giúp đỡ thêm nên thành công. Sư bá có thể đột phá đến thập nhị đẳng là quá tốt rồi. Sau này sư bá sẽ thay vị trí của Xa Thiên.
Buổi tối chúng ta sẽ bày tứ trận để đột phá cho Nhất Độ. Tin chắc rằng sẽ nhanh hơn thôi.
Diệp Phàm tin tưởng nói.
- Ừ, cháu đoán rất có lý. Khi nãy ta nghĩ thế này, tối sau khi Nhất Độ đột phá xong chúng ta mau chóng trở về. Cũng nhanh hết tháng rồi, lão Trúc không biết lúc nào đến, chúng ta không thể để ông ta phá hoại Hồng Diệp Bảo được.
Phí Thanh Sơn nói.
Đột phá buổi tối không thể trì hoãn được, dưới sự tương trợ của tượng Lôi thần, và bốn cao thủ, Phí Nhất Độ đã thành công đột phá lên thất đẳng. Anh ta điên cuồng đến chảy máu mũi.
- Ông em, chơi thế đủ chưa, đủ rồi thì về nhà thôi.
Diệp Phàm cười hỏi Vương Nhân Bàng.
- Đúng là nên về nhà rồi, ông cụ đang giục rối quá. Thập Lục và hai đứa trẻ cũng nhớ em rồi. Haiz, tiếc thật…
Vương Nhân Bàng có chút luyến tiếc nhìn đảo Chris một lượt.
- Ha ha, hay là mang cả mấy cô nương xinh đẹp nơi đây về rồi giấu như giấu vàng cũng được.
Phí Nhất Độ cười nói, phóng ánh mắt đáng khinh về Nhân Bàng.
- Có điên không, như vậy không phải tự đánh mình sao? Hơn nữa, mang mấy cô này về thì quá trát nhãn rồi. Nếu để cho Thập Lục mà biết thì chắc chết rồi?
Vương Nhân Bàng gượng cười, trợn mắt nói lại.
- Ha ha, tôi còn muốn ở lại xem xem "nước" ở đây ra sao.
Phí Nhất Độ cười nói.
- Vậy được, anh tiếp nhận vị trí của Nhân Bàng ở đây một thời gian cũng được. Những phức tạp nơi đây vừa bắt đầu, mà mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp quy hoạch và cửa các chuyên gia liên quan đến công trinh đến. Anh ở đây chỉ huy là tốt rồi. Xa Thiên về với tôi là được. Lạc Phi tạm thời vẫn đóng tại đây.
Diệp Phàm nói.
- Được, nhưng tôi sẽ không nhận mấy cô nàng của đồng chí Nhân Bàng đâu nhé. Như vậy thì tôi toàn nhận phải hàng rách nát à.
Phí Nhất Độ cười ha hả nói.
- Sợ anh không dám nhận thôi, những cô nàng của Nhân Bàng tôi sẽ đánh bể đầu anh. Nhưng anh nói cái gì vậy, cái gì mà hàng rách nát, sao những cô nàng của tôi lại là rách nát được?
Cương Nhân Bàng giở quyền ra.
- Thật sao?
Không ngờ Phí Thanh Sơn lại hừ một tiếng rồi nhìn Vương Nhân Bàng. Anh ta mau chóng nói lại:
- Sai rồi, sai rồi, cháu chỉ đùa thôi. Nhất Độ là anh em tốt phải không sư bá? Mấy cô kia có là gì?
- Như vậy còn được, sau này phải nhớ. Người nhà họ Phí không dễ bị ai ăn hiếp đâu.
Phí Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Lão già này, một câu nói đùa thôi cũng không được. Vương Nhân Bàng trong lòng thầm rủa lão Phí một tiếng.
Vừa về tới nơi có tín hiệu Diệp Phàm mở điện thoại đã thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Hắn ta biết đã có chuyện lớn rồi. Và thấy gọi nhiều nhất là Lý Cường và Lý Tùng bảo vệ Hồng Diệp Bảo gọi đến.
Hắn ta khẩn trương gọi điện về, mới biết rằng hai con sư tử đồng ở trước biệt thự đã bị người ta giẫm bẹp.
- Kẻ nào làm?
Diệp Phàm chấn động, có thể là đám người lão Trúc đã đến làm loạn rồi.
- Không nhìn rõ là ai. Tôi và Lý Tùng lên chặn lại nhưng cũng bị thương hết rồi. Còn cả đám Đường Thành cũng bị thương. Người này ra tay rất tàn nhẫn. trong tay Đường Thành có súng mà cũng không làm gì được, bởi vì đạn chưa kịp bay ra thì đã bị hắn ta chặn mất rồi.
Lý Cường giận giữ nói.
- Không phải là tôi đã cho lắp thêm camera loại tốt rồi sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên nói. Như loại người cổ như lão Trúc chắc chắn cũng không hiểu rõ về những thiết bị này.
Hơn nữa, camera lần này sử dụng đều là những sản phẩm bí mật của tổ chuyên gia trong đội đặc nhiệm A, người bình thường căn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó.
- Chẳng tác dụng gì, đối phương chắc chắn là người già đời, đã làm hỏng hết rồi. Bên bộ quốc phòng nghe nói sự việc như vậy đã tăng cường thêm quân, phái một đoàn quân để bảo vệ Sở khoa học quân sự của chúng ta. Chắc chắn rằng ông ta có gan trời cũng không dám đến.
Lý Cường hừ nói.
- Chưa chắc.
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi tắt điện thoại. Hắn ta thầm hiểu được với hạng cao thủ tầm lão Trúc thì bộ đội đặc nhiệm của tổ A không thể nào mà khống chế được. Nếu như không giải quyết được phiền phức này thì Hồng Diệp Bảo cũng không thể tồn tại được.
Thế là đoàn người Diệp Phàm vội vã trở về Hồng Diệp Bảo.
Khi vừa nhìn thấy hai con sư tử đồng suýt nữa thì thành đồ đồng nát, Diệp Phàm đã kinh sợ.
- Sư bá, có thể là do lão Trúc gây ra. Nhưng, sư bá nhìn xem, hiện giờ công lực của ông ta đã đạt đến trình độ nào rồi?
Diệp Phàm lấy tay sờ rồi gõ vào hai con sư tử đồng, rồi hỏi.
- Việc này khó mà nói được khi chỉ dựa vào hai con sư tử đồng này đã bị thành đống đồng vụn, nhưng cũng có thể còn lại dấu tích.
Nhìn từ góc độ hai con sư tử này bị tàn phá thì hiện giờ công lực của lão Trúc tuyệt đối là thuộc đỉnh của thập đẳng rồi.
Nhưng, có phải là đột phá lên thập nhị đẳng hay không thì rất khó nói. Nhưng ta có cảm giác như chưa đạt đến thập nhị đẳng, chắc chắn là dưới một chút.
Phí Thanh Sơn nhiều kinh nghiệm nói.
Nhưng, Diệp Phàm còn có chút không hiểu, lại phải hỏi:
- Lý do phân tích nào của sư bá là sao?
- Cháu xem, cháu đã là thập nhị đẳng, nếu như cháu ra tay thì con sư tử đồng này sẽ thành ra thế nào? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Phí Thanh Sơn vuốt vuốt chỏm râu cười nói.
Lão Phí đã đột phá một cách đặc biệt, tăng lên hẳn hai cấp cho nên rất vui vẻ. Tự nhiên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Nếu lão Phí mà vẫn ở mức cửu đẳng, không biết giờ mà thấy cảnh tượng này thì sẽ có tâm trạng ra sao – chắc chắn là buồn bực muốn chết.
- Đúng, cảnh tượng này cháu không dùng hết sức cũng có thể làm được. Nhưng không biết rằng lão ta đã dùng hết sức chưa. Nếu như chưa dùng hết sức thì chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của lão ta rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, có lý. Nhưng bằng trực giác của ta thì lão Trúc chưa thể lên thập nhị đẳng. Dù sao, cho dù hắn ta chưa ra hết sức nhưng khí thế của thập nhị đẳng và những vết tích để lại không giống với thập đẳng. Nhà họ Phí có đôi mắt ưng, cháu hãy dùng nó để quan sát xem sao? Có thể phân biệt được thập đẳng và thập nhị đẳng.
Phí Thanh Sơn thản nhiên cười nói.
Thế là Diệp Phàm dùng sức để nhìn bằng con mắt ưng. Dùng sóng rada sinh vật để quan sát, kết quả phát hiện ra một tia manh mối.
Trên sóng đó có một sợi màu hồng, đó là vết tích mà lão Trúc để lại. Nhưng Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra bên cạnh sợi màu hồng đó còn có hình dáng một sợi lông.
Cái này là thứ gì? Trước giờ hắn ta chưa nhìn thấy, trong lòng thấy rất kinh ngạc, thế là nói với sư bá:
- Sư bá, sư bá hãy dùng hết sức thử xem.
Phí Thanh Sơn nhảy như hổ, đạp một cái lên đống đồng đó.
Bộp một tiếng, con sư tử đồng đã bị đạp trước đó giờ lại thành một đống đồng phế rồi.
Diệp Phàm lại dùng sóng sinh vật quan sát và phát hiện ra vết tích mà Phí Thanh Sơn để lại là một sợi màu hồng to hơn chút.
Mà hơn nữa, rõ ràng hơn chính là bên cạnh sợi màu hồng đó có hình như sợi lông nhưng nhiều hơn và cũng to hơn.
Rồi sau đó chính hắn ta cũng ra tay một cái, lại quan sát một lần nữa, sau khi lập luận mới không khỏi cười nói:
- Đúng là lão Trúc chưa đến thập nhị đẳng.
So sánh những vết tích mà tôi, sư bá và lão Trúc để lại thì lão ta có thể đang là tầng thứ hai của thập đẳng.
Mà sư bá vừa mới đột phá lên thập nhị đẳng nhưng vết tích để lại còn to lớn hơn cháu, vì vậy nội lực của sư bá còn thâm hậu hơn cháu.