- Ha ha, ta thấy Tiểu Phàm đúng là không may rồi.
Diệp Phàm cười rồi ra khỏi phòng.
Diêp Phàm đứng ở trước gương tự thưởng thức cơ bắp của mình, bởi vì hiện tại đang mặc hai cái quần, một chiếc quần lót và một chiếc quần đỏ.
Diệp Phàm không khỏi buồn bực, ngày trước khi chưa luyện Lang thuật thì thân hình còn chưa biến đổi nhiều, nhìn vẫn còn phong thái của người học sĩ nho nhã.
Giờ luyện lang thuật của tộc người Nạp Tây, cơ thể đã cường tráng, có thể nói là không thể nào nho nhã được vì bấp thịt đều kinh khủng, nhô lên một đống, nhưng sờ lên vẫn có độ đàn hồi.
Hắn còn nghĩ nếu như luyện vài năm nữa có thể sẽ còn tham gia cuộc thi thể hình rồi. Bởi vì luyện công lang thuật là chuyên về cơ bắp, mà Lang sói cũng là trong da thịt. Họ không luyện đan điền.
- Tháp gia, người xem lại xem có thể vượt qua cả Schwarzenegger rồi.
Đỗ Thiên Thảo tỏ vẻ nét mặt mến mộ, giơ tay nhẹ nhàng thoải mái cơ thể cho Diệp Phàm.
Còn Đường Thành lại cầm một chiếc khăn tắm màu hồng lớn, đợi chút nữa đánh mệt còn quạt cho Diệp Phàm.
Lang Phá Thiên vẫn bộ mặt lạnh lùng khoanh tay đứng nghiêm, bộ dạng thế mới đúng là vệ sĩ của công tử tù trưởng.
Đương nhiên Diệp Phàm là người mới khi ra đấu trường chỉ có vài người vỗ tay. Trong đó bao gồm cả Đường Thành và Đỗ Thiên Thảo cùng với hai cô nàng xinh đẹp, kể cả Đằng Các nữa.
Bởi vì theo Đằng Các cho biết thì chỉ có mấy người này là đặt cho Diệp Phàm còn lại những "đại gia" trong sòng bạc vốn không tin vào con gà mờ này sẽ làm được tích sự gì.
Lần này Đường Thành đặt 1 triệu, còn Lang Phá Thiên là tàn nhẫn nhất, đặt hẳn 2 triệu USD, có thể cũng là cầm cố cả nhà Lang Phá Thiên.
Đỗ Thiên Thảo là người sùng bái Diệp Phàm, chẳng nói dài dòng gì cũng đã đặt cho Diệp Phàm luôn 6 triệu tệ.
Đồng chí Đằng Các trong lòng than thở cũng đã chấp cả nhà, nên cũng đặt nhưng không quá 1,5 triệu đô la Mỹ.
Thế là cũng phải diễn một chút mới được. Hải Mã thấy Đằng Các thế cũng đặt 100 nghìn đô la Mỹ.
Đương nhiên nhà của Hải Các đã thế chấp cũng không chỉ từng đấy, nhưng Hải Mã không dám mù quáng tin vào lời của Đằng Các. Chỉ dám lấy 1/3 gia tài để thế chấp.
Mà trong lòng vẫn bất ổn sợ trôi theo dòng nước. Nếu không phải anh ta đã tin tưởng Đằng Các gọi người kia là "Tháp gia" thì chắc chắn sẽ không có chuyện đó.
Quan trọng là vẫn phải xem xét tình hình của Đằng Các thế nào.Nếu như có thua thì chắc chắn Đằng Các cũng sẽ tìm cách để trả lại ân tình này.
Còn những người khác làm nhiệm vụ trong tổ A đi cùng, sau khi nghe thấy Đỗ Thiên Thảo nói, cũng mang hết của cải ra thế chấp, mỗi người đặt 100 nghìn đô.
Đúng lúc đó, Đằng Các vội vội vàng vàng chạy đến nói bên tai Diệp Phàm:
- Tháp gia, sau khi mấy tù trưởng trong bộ lạc nghe được chuyện này đã đặt cho anh để anh tăng thêm cố gắng.
- Ồ, là những tù trưởng nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tù trưởng Hà, tù trưởng Hồng, tù trưởng Thành, tù trưởng Kim và cả trưởng lão Phong đều đã đặt cho anh. Mỗi người 500 nghìn đô.
Nói là tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của chúng ta ngay, bảo chúng ta hãy đưa trước, 10 phút sau sẽ có.
Đằng Các nói nhiều tù trưởng quái lạ như vậy thực ra đều là những lãnh đạo của tổ A.
Ví dụ như Cung Khai Hà thì gọi là tù trưởng Hà, Tây Môn Đông thì gọi là tù trưởng Hồng, tù trưởng Thành chính là Đới Thành, tù trưởng Viễn chính là Kế Vĩnh Viễn, trưởng lão Phong chính là Lý Khiếu Phong.
Toàn những lãnh đạo của tổ A lại tụ tập lại để đánh cuộc. Chỉ còn Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào hình như không đặt.
Nhưng việc này chính Lý Khiếu Phong cũng đã nói cho họ. Anh không đặt thì thôi, cũng chẳng nói được.
Trận đấu đầu tiên này Diệp Phàm không nắm gì, cũng không bằng tự mình mua đậu phụ rồi giải quyết. Chứ nói gì đến hoàn thành nhiệm vụ, căn bản cũng chỉ như đi chơi mà thôi.
Vốn dĩ các vị khách không quan tâm gì đến trận đấu loại thấp này, như loại "gà mờ" giống Diệp Phàm thì chẳng ai thèm đặt cược, và cũng chẳng có ai muốn xem đấu quyền.
Những khách hàng lớn đều muốn đến xem quyền cước bác nghệ để kích thích tinh thần, càng là những cao thủ nổi tiếng thì càng có thể kích thích tinh thần họ, nên người xem cũng nhiều và đặt cược cũng nhiều.
Có những lần có quyền vương cửu sao đến thì người ta có thể đặt nhiều đến mức mấy chục triệu đô, còn như trận đấu kiểu giống Diệp Phàm thì cùng lắm cũng chỉ được 200 nghìn đô, quyền hội Thommy cũng sẽ chiếu cố cho Bran Thác mà mỉm cười.
Vì thế, mà sắp xếp nơi thi đấu cũng tồi hơn chút. Thiết bị và độ thoải mái chắc chắn là không cao rồi, bởi vì lợi nhuận không cao mà.
Người ta cũng không nỡ mà vứt tiền qua cửa sổ.
Chẳng qua là đám người đi cùng Diệp Phàm đã đặt hết cho hắn ta nên khiến cho ông chủ quyền hội này choáng váng, tổng cộng lại trước khi chưa ra trận mức đặt cược cho tên "gà mờ" Diệp Phàm này đã lên tới hơn 10 triệu đô rồi.
Trừ Cung Khai Hà và Lang Phá Thiên ra thì thực ra người đặt nhiều nhất lại chính là Diệp Phàm tự đặt cho hắn.
Tiền này dù gì cũng kiếm lại được, vậy tội gì mà không kiếm, một lần Diệp Phàm đặt là 6 triệu đô.
Những đại gia ngay từ đầu không hào hứng gì, sau khi nghe được thông tin này liền cho người đi nghe ngóng tình hình hai bên xem sao.
Khoảng gần 15 phút trôi qua, Diệp Phàm còn đang nghỉ ngơi, không ngờ bên ngoài lại huyên náo đến vậy.
Một đám khách đại gia sớm đã đến phòng đấu số 2 rồi. Vốn dĩ Diệp Phàm đấu ở phòng số 6 nhưng giám đốc ở quầy thấy số tiền đặt lớn như vậy nên đã báo cáo lại.
Tổng giám đốc khi nghe thấy đã duyệt cho đổi sân đấu luôn, tự nhiên lại được đổi lên nơi thoải mái hơn. Và những đám khách cũng điên cuồng tiến vào phòng số 2. Người nào đến muộn chút còn không có chỗ mà ngồi đành phải đứng.
Khi Diệp Phàm bước vào sân đấu, nhìn xuống dưới mà thấy hãi cả người, đặt cược cho Tháp Gia đã lên tới hơn 12 triệu USD.
Còn đặt cược cho quyền vương kia đạt trên 20 triệu đô.
Trong đó có 7, 8 triệu có lẽ là treo, không được bồi thường. Những vị khách đến sau tự nhiên thấy hối hận vì đã để lỡ cơ hội.
Ai nấy đều mắng chửi thuộc hạ là không biết đường nghe ngóng thông tin, để cho người khác tranh mất. Đây rõ ràng là kiếm được tiền vậy mà lại để cho người khác hót hộ.
Sau đó những người khách đã đặt cược chỉ hy vọng có người nào đó trước khi đấu 1 phút lại có bệnh, đặt cược con gà mờ tên là Tháp gia kia.
Nhưng cùng với những con số mà người chủ trì đọc ngược từ 100 đến 7, tất cả mọi người đều thất vọng.
Đúng lúc đó Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, giơ cả hai tay lên hét lớn:
- Từ đã, tôi muốn tự đặt cho mình.
- Cược…
Cược….
Quyền gia…
Ông đặt nhiều chút đi…
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả những người khách đặt sau đã sôi trào. Đúng là một việc tốt, nghe nói người già trẻ của bộ lạc nào đó có phải điên không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tự nhiên lại tự đặt cho mình, những vị khách đỏ mắt vì tiền đều giật dây Diệp Phàm.
Đối với con gà mờ ngay cả liêm sỉ còn không có chứ nói gì đến quyền thần, lại còn "tổ tông", "ông nội"…cũng đem ra mà nói được.Lúc này đúng là có khí thế, không chừng nhất cử nhất động của con gà mờ này lại được tiếp nhận.
Nếu như họ muốn.
Không ngờ vị Tháp gia này bị mọi người kích lại hồ đồ đến thế, nói luôn:
- Tôi đặt 15 triệu đô, có ai theo không?
- Dẫn chương trình, tôi bao hết số đặt mà Tháp gia nói, còn lại bao nhiêu tôi đặt bấy nhiêu.
Lúc này có một người trung niên da trắng đứng dậy nói lớn.
- Xong thủ tục, người khách số 10 đã nhận thầu…
Người chủ trì gõ vào trên khay bạc, phát ra âm thanh vang rộn.
- Người này, lại vơ hết tiền mà mình đặt vào người sao.
Kế Vĩnh Viễn có chút tức giận, bất bình nói.
Tự nhiên trong này tất cả trở thành chuyện lớn thay đổi chỉ trong vài giây, báo cáo về cho tổng bộ của tổ A.
Nghe nói Diệp Phàm lên sân đấu rồi, buổi tối các thành viên của tổng bộ đều không về nhà. Tất cả đều ở lại trong phòng nghỉ ngơi uống trà rồi nói chuyện.
Tuy không thấy được cảnh của sân đấu nhưng có đội viên luôn kịp thời báo cáo.
- Thế này sẽ tính vào của công hay của tư?
Thôi Kim Đồng cười nói.
- Không thể nói là của công được, tôi đã nói rồi. Nhưng lần này chúng ta đều hy vọng đồng chí Diệp Phàm có thể tính vào tiền công.
Nhưng đó là điều không thể được. Trước cậu ta đặt cược 3 triệu tôi đã không đồng ý. Giờ lại bảo anh ta đổi thành tiền công thì lão Cung này không chúi vào đâu được.
Cung Khai Hà buồn bực nói.
- Khoản tiền này không thể cho lung tung được đúng không?
Tây Môn Hà chậc lưỡi nói. Thực ra người này cũng đang ghen ghét, đố kỵ.
- Người ta là người có tiền, ai cũng biết, không cần dùng đến số tiền mà tướng quân Kế chuẩn bị.
Lý Khiếu Phong nhìn hết mọi người, có chút đau lòng nói:
- Nếu không phải bận tâm lời nói của người ngoài, thì tôi cũng sẽ đặt hết. 500 nghìn đô, quá ít rồi.
- Ài, ít thì cũng có ít, nhưng nếu như mang về nước thì xung được vài triệu đấy.
Đới Thành thở dài nói.
Tinh….
Ván đầu tiên bắt đầu.
Trên mặt Củng Mã có chút khinh thường, ngửa mặt lên cười một tiếng to, đánh một quyền lên đầu Diệp Phàm.
Tu thế rất dọa người, lực đánh ra chừng cũng là tam đẳng.
- Đám con cháu nhà rùa này.
Diệp Phàm tỏ ra rất điên cuồng, làm như vậy cũng chỉ là để dẫn lực càng mạnh hơn, thu hút quyền vương cao hơn đến khiêu chiến.
Ví dụ bây giờ có một quyền vương 3 sao chủ động khiêu chiến, nếu như Diệp Phàm đồng ý đều có thể tiến hành.
Một khi Diệp Phàm đã đánh thắng quyền vương 3 sao thì tức hắn ta cũng sẽ trở thành quyền vương 3 sao rồi.
Mà đã là quyền vương 3 sao thì có thể đến Mã lệ châu nạp hào. Không là quyền vương 3 sao thì không đủ tư cách đến đó.
- Tôi biết ngay loại cao thủ như anh không giữ được mà, ôi…
Kiều Nhuế Vô Khinh thở dài, đành chịu.
Đường Thành gõ cửa tiến vào nói là Tổng giám đốc Hồ xin gặp.
- Gọi anh ta vào đây.
Diệp Phàm nằm trong bồn tắm không muốn đứng dậy, nằm trong bồn nước nóng này rất thích thú.
Cho nên, hắn tiếp Hồ Tuấn Thuyên trong phòng tắm. Còn Kiều Nhuế Vô Khinh khẩn trương quấn khăn tắm đi ra bên ngoài.
- Ha hả, Tháp gia, anh lãng mạn quá đấy.
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Hồ Tuấn Thuyên cười nói.
- Thi đấu và cuộc sống là hai mặt khác nhau mà, thi đấu căng thẳng, nhưng khi không thi đấu thì phải chú ý tận hưởng cuộc sống chứ.
Diệp Phàm nằm nghiêng trong bồn tắm, liếc mắt nhìn Hồ Tuấn Thuyên một cái.
- Đúng vậy, anh có hút xì gà không?
Hồ Tuấn Thuyên gật đầu nói.
- Cái đó cũng không tệ lắm, cho tôi một điếu.
Diệp Phàm gật gật đầu. Hồ Tuấn Thuyên tự mình đưa tới, Kiều Nhuế Vô Khinh châm lửa.
Diệp Phàm nhả khói, hỏi:
- Có tình huống mới có phải không?
- Lần này yêu cầu rất cao, có hai mươi quốc gia vô địch tham gia. Nghe nói thấp nhất là ba đai lưng sao vàng, cơ bản đều đạt được trên đai lưng sao vàng trở lên.
Hơn nữa, để có thể kiếm được rất nhiều tiền, những ông chủ này cũng đầu tư không ít. Phải bỏ rất nhiều sức lực đi mời cao thủ tới.
Nghe nói có người chuẩn bị hơn mấy tỷ đô la Mỹ dùng để đánh bạc mấy ngày. Ngoài đánh bạc ra cũng có thể chơi những trò khác, ví dụ như chơi bài đổ xúc xắc.
Đây thực sự là một hệ thống sòng bạc di động rất lớn. Mà việc đánh cuộc tranh quyền vô địch đoán chừng là trò nặng nhất rồi.
Vẻ mặt Hồ Tuấn Thuyên hưng phấn.
- Người nào đến đây? Điều tra rõ ràng chưa?
Kiều Nhuế Vô Khinh hỏi.
- Không phải cô có thông tin rất linh hoạt đấy ư, cô nói trước đi.
Hồ Tuấn Thuyên hừ nói, chắc là cho rằng Kiều Nhuế Vô Khinh dựa vào sắc đẹp quyến rũ tháp gia phải rời cổ phần của mình đi.
- Tôi kiểm tra?
Kiều Nhuế Vô Khinh hừ một tiếng, mở phím khóa điện thoại. Ngay sau đó có tiếng cô gái nói:
- Có A Cáp Trát Cơ đại điện cho thân thích của vương thất Ả Rập đến đây, người này còn có một công ty tên là " Tập đoàn dầu La Tinh Thạch".
Ông ta có thủ hạ là Ka Meit, nghe nói người này có đai lưng sao vàng. Người bên ngoài sớm đã thảo luận nói là chức vô địch lần này không phải anh ta thì còn ai nữa.
Mà công ty của A Cáp Trát Cơ nắm trong tay một số lượng dầu mỏ của Ả Rập. Người này cũng là người tiền nhiều như nước, A Cáp Trát Cơ có tuyên bố, bảo là muốn dùng tỷ đô la Mỹ để Ka Meit giành vị trí vô địch.
- sao?
Diệp Phàm thì thầm một câu liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi,
- Đó là khái niệm quái gì đấy, tôi chưa từng nghe nói qua có đai lưng sao vàng đấy.
- Cái này chúng tôi cũng không có rõ lắm, tuy nhiên, phỏng chừng Cửu Tinh quyền vương không địch lại được sao vàng.
Tuy nhiên, mặc dù quyền vương sao tôi cũng chưa từng nhìn thấy. Nghe nói những người này đều là siêu cấp quyền thủ, vài năm cũng khó thấy một người
Thường thường những quyền thủ này sau khi công thành danh toại liền rút khỏi quyền đàn. Bởi vì, có người mời bọn họ ra làm huấn luận viên hoặc là đi làm vệ sĩ.
Đương nhiên, cũng chỉ có cự phú A Cáp Trát Cơ mới có thể mời được siêu cấp quyền vương. Nghe nói sau khi Ka Meit là sao liền bị A Cáp Trát Cơ trả lương vạn đô la Mỹ cộng thêm một tòa biệt thự mang phong cách châu Âu và một con thuyền nhỏ giống du thuyền tráng lệ
Đặc biệt vì một vài người trong vương thất Ả Rập thích chơi quyền anh nên mời bậc thầy quyền anh về dạy.
Việc này, không có một khung nào để tham khảo chúng ta cũng không có biện pháp lấy tư liệu đối chiếu cường lực hữu hiệu.
Hồ Tuấn Thuyên cầm lấy chén trà, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi,
- Tuy nhiên, Tháp Thiếu Nhĩ cậu tự cho rằng mình đánh nhau với sao quyền vương có bao nhiêu phần thắng?
- Việc này không so sánh được tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên chắc cũng là - thôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, không phải tự nhiên lại lộ ra toàn bộ lá bài.
Hơn nữa, Hồ Tuấn Thuyên giả ngu như thế Diệp Phàm âm thầm cảnh giác.
Chẳng qua, đối với siêu cấp quyền vương sao trong lòng Diệp Phàm vẫn ngầm cảnh giác.
Bởi vì, so sánh thực lực của một số cửu đẳng quyền vương với Quốc thuật đẳng cấp cũng không sai biệt lắm cũng đạt đến cửu đẳng thập đẳng rồi.
Quyền vương sao, bản thân Diệp Phàm cũng cảm giác muốn chiến thắng thì sẽ gặp chút khó khăn.
Không chừng Xa Nhất Đao chính là quyền vương cấp sao bị mất tích đấy, Hiện tại cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Lúc này, Mã Lệ Châu đang ngồi trong một không gian lộng lẫy.
Ánh đèn trong sảnh hơi lờ mờ, một người trung niên ngồi trên một chiếc ghế sa lon mang một phong cách châu Âu. Người đàn ông là một người da trắng, khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Người đàn ông mặc chiếc áo ngủ đắt tiền, miệng ngậm một cái tẩu bằng vàng ròng. Khuôn mặt người đàn ông mơ hồ trong khói thuốc nhè nhẹ. Người này chính là ông chủ câu lạc bộ quyền anh lớn nhất Thommy – Bran
Người đàn ông đang đứng đối diện với một người trung niên trọc đầu, trong tay người đàn ông trung niên cầm một chiếc máy tính xách tay giống như đang đợi phát biểu.
- Rogge Karl, vừa qua cơ quan tình báo các cậu có phần chậm chạp.
Bran hừ lạnh nói, vì có chút không vừa ý.
- Tướng quân, không phải tình báo chậm chạp, mà là vì do tình hình đặc biệt.
Rogge Karl giật giật người trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, người đứng mệt mỏi như vậy.
Tuy nhiên, Bran cũng không khiến ông ta ngồi xuống. Ông ta đang định ngoảnh mặt ngơ, tiếp tục châm chọc nói:
- Tình hình đặc biệt, mỗi lần xảy ra chuyện như vậy tổ chức của các anh lại không thể đáp ứng được những yêu cầu của Hải Lang chúng tôi. Rốt cuộc khi nào thì các anh mới có thể dám đứng ra nhận trách nhiệm. Thực sự dùng nỗ lực của mình để thu thập các tin tình báo? Đem những thông tin tình báo chính xác cung cấp cho chúng tôi để hoàn thành nhiệm vụ.
- Tướng quân, tôi cũng là người Hải Lang.
Rogge Karl nhấn mạnh một câu dường như là để chứng minh.
- Cậu đúng là người của Hải Lang, tuy nhiên, Karl cũng là người đứng đầu CIA. Hơn nữa, không phải tôi phân biệt đối xử người của CIA các cậu.
Mỗi ngày các cậu làm cho một khốc liệt dữ dội, tự mình nhận danh hiệu tình báo toàn cầu. Trên trời dưới đất chuyện gì các cậu cũng đều hiểu được, tôi thấy tất cả chỉ là nói dóc.
Các tin tình báo các cậu thu thập được đều là rác rưởi. Rác rưởi biết không? Không bằng một quả rắm, hơn nữa, các tin tình báo về hãng Reuters còn rất muộn.
Lại còn muốn khoe khoang là mã thiên phi vũ. Nói chung Hải Lang chúng ta chỉ có nắm đấm lớn thôi, không có tin tình báo của các cậu Hải Lang liền biến thành kẻ điếc dùng để trang trí thôi.
Trước kia Hải Lang chúng tôi cũng có tổ chức tình báo riêng biệt, do các anh nói trái một câu phải một câu, cuối cùng đem tổ chức tình báo của chúng tôi sát nhập vào CIA các cậu.
Mà cậu chính là người được phái đến làm chủ nhiệm CIA ở Hải Lang. Sau khi Hải Lang mất đi tổ tình báo, các anh đều cung cấp một mớ hỗn độn mà thôi.
Đã hơn một năm nay, Phó Cục trưởng phải chịu trách nhiệm về tin tức tình báo của các cậu.
Đối thủ lớn nhất ở châu Á của chúng ta chính là Tổ đặc nhiệm A Trung Quốc, đương nhiên cũng phải thường xuyên đề phòng Tổ Thần Đạo của Nhật Bản. Mà ít nhiều các cậu nắm giữ những tin tức có liên quan của bọn họ.
Còn những người của Tổ đặc nhiệm A đang chinh chiến ở Sahaza giết cao thủ của chúng tôi rốt cuộc ai?.
Các cậu không có điều tra rõ ràng?
Bran đập tay lên trên bàn trà, dường như là nhẫn nại tới mức cực hạn rồi.
Thật ra, tổ đặc công Hải Lang Hoa Kỳ cùng Tổ đặc nhiệm A có gặp những khó khăn giống nhau. Một số tướng quân CIA cùng với bộ Quốc phòng cảm thấy Hải Lang sẽ đem rất nhiều tiền để xây dựng lại cơ quan tình báo của mình.
Cho nên, sau một số biện pháp. Cuối cùng Bắc Cung tỏ thái độ rút lui khỏi tổ tình báo đặc biệt Hải Lang. Mà nhiệm vụ này liền giao cho CIA phụ trách toàn bộ. Nguồn tại ện FULL
Từ đó về sau, Hải Lang thật đúng là đã thành một quả đấm công kích. Mà tin tình báo của CIA cho Hải Lang có khi sai khiến cho các tướng quân bên này tức giận đến hai mắt phải trợn lên.
- Tướng quân, không phải là chúng tôi không đi điều tra, chúng tôi sử dụng lực lượng rất lớn đi thăm dò.
Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A Trung Quốc và Hải Lang chúng ta đều là một trong hai đội lớn nhất trên thế giới.
Chúng tôi không biết nhiều tin tức của bọn họ, khẳng định bọn họ cũng không biết được tình hình bên trong của chúng ta như thế nào.
Việc này, tại sao lại là bí mật, đương nhiên là không cho người ngoài biết được. Nếu ai cũng có thể biết còn gọi là bí mật sao? Phỏng chừng Tổ đặc nhiệm A sớm bị chúng ta nhổ tận gốc rồi.
Roggr Karl giải thích. Vị trí của cậu ta có điểm giống chủ nhiệm phòng liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A đồng chí Lan Viễn Kim.
- Quả thực anh rất nói xạo, trước mắt chúng ta bây giờ không phải là tranh luận bí mật, mà Bran Lantuo tôi yêu cầu anh cung cấp chính xác tư liệu về "Thần chết"
Việc này là do CIA các cậu làm, đã làm cho Hải lang chúng tôi phải chịu tổn thất lớn, trong cuộc chiến đấu với Sahara phải hai năm sau Hải Lang chúng tôi mới khôi phục lại được nguyên khí. Chưa diệt được người này, Hải Lang cũng đừng nghĩ đến được yên ổn. Lần này tổ trưởng Decker hạ mệnh lệnh, cho dù phải dùng cách gì, nhất định phải điều tra rõ tình hình liên quan đến Thần Chết.
Hơn nữa, lần này Hải Lang chúng tôi bỏ ra vài trăm triệu để hành động, trong tổ tin tưởng lẫn nhau, không thể nào không điều tra được Thần Chết.
Như vậy anh sẽ bỏ qua cuộc họp lớn sao? Cho dù hiện tại tổ trưởng Brown nằm trên giường bệnh phải về hưu, ông ấy cũng không một phút quên Thần Chết.
Nỗi đau lớn nhất trong lòng tổ trưởng Brown chính là "Thần Chết" Tổ đặc nhiệm A.
Và, hiện tại đã có thể xác nhận. Trong một trận chiến ở đảo xà ưng Glasgow đã cướp đi thiên ngoại thiên thạch đó chính là Thần Chết.
Thần Chết, anh ta khiến cho Hải Lang chúng ta vì vậy mà tổn thất hai trăm triệu. Bộ Quốc phòng lấy việc này ra để đánh giá, kết quả đánh giá Lang Hải chúng tôi bị tụt xuống %, dự toán ngân sách kinh phí năm nay chúng tôi bị giảm đi hai trăm triệu.
Mà tổ trưởng Decker vừa mới tiệp nhận Hải Lang, đúng là cần dốc sức xây dựng Hải lang chúng ta, khiến Hải Lang trở thành tổ hoạt động đặc biệt chính thức đầu tiên trên toàn cầu.
Đây chính là lúc cần phải dùng đến tiền, bộ Quốc phòng hay chỉ là một đám người đứng đầu bị tê liệt rồi có phải hay không?
Trong lúc mấu chốt này lại còn cắt giảm kinh phí của Hải Lang chúng ta. Nghe nói Tổ đặc nhiệm A năm nay được thêm triệu để chi tiêu.
Các cậu đều đã làm gì, CIA các cậu dã làm gì nào. Qua các tin tức của các cậu, chúng ta mất đi hai trăm triệu.
Một đám khốn khiếp!
Bran nói đến đó không kìm nổi đã lớn tiếng mắng.