- Tôi biết, hiện giờ Hoành Không không tốt. Tôi cũng đã nghe Đường Thành nói rồi, nhưng tôi phát hiện nhà họ Cổ gần đây muốn nhập một lô hàng. Hai ngày nay tôi đã điều tra rồi, đúng, họ nhập về một lô linh kiện.
Phí Nhất Độ nói.
- Ý cậu là công ty chúng tôi có thể sản xuất loại linh kiện này sao?
Diệp Phàm lập tức vui vẻ, hỏi. Nếu chỉ là chuyện để nói phiếm thì Phí Nhất Độ không nói như thế.
- Đúng, tôi cũng đã tìm hiểu về công ty của các anh. Có thể sản xuất loại linh kiện đó. Nhưng nhà họ Cổ hình như muốn nhập hàng từ tập đoàn cơ khí TQ.
Hai bên đã ký bản ghi nhớ rồi.Tổng giá trị đơn hàng này lên đến hơn 80 triệu. Tôi thấy tuy không nhiều.
Nhưng nếu có thể lấy được phần đó thì cũng có thể tạm giải quyết vấn đề trước mắt.
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, nếu tổng giá trị là 80 triệu thì chúng ta ít nhất cũng có thể kiếm được đến 30 triệu. Nhưng anh nói rằng họ đã ký hợp đồng với bên TQ rồi thì sao có thể đổi sang chúng ta được.
Diệp Phàm hỏi.
- Tiền không phải trong tay sao? Hôm trước sau khi tôi tìm hiểu tình hình, đã liền gọi các anh em lại để cùng hợp sức.
Tin rằng, cái mông Cổ Thiên Tắc chắc chắn không ngồi yên được. Có thể nội trong nay mai sẽ đến thăm hỏi anh Diệp đấy.
Đến lúc đó anh sẽ dẫn họ đến thăm quan nhà máy của anh, tin chắc rằng anh ta cũng là người hiểu biết.
Việc này không cần anh phải nhắc mà tự bản thân anh ta sẽ nói chuyện hợp đồng với anh. Nhưng các anh phải đảm bảo chất lượng.
Tôi làm thế này cũng không đến nơi đến chốn, nếu chất lượng còn không vượt qua nổi thì cũng không thể yên tâm được đúng không?
Phí Nhất Độ cười quái dị.
- Cậu có lòng…
Diệp Phàm cười một tiếng.
- Tôi nói anh Diệp, đừng có nói thế. Tôi vì anh mà mới làm chuyện như thế. Đương nhiên, sẽ là lần cuối cùng của nhà họ Cổ. làm xong cái “vé” này thì bực tức của chúng ta cũng được giải rồi.
Phí Nhất Độ cười nói.
Cổ Thiên Tắc đến đúng là nhanh, chắc chắn là nóng bỏng đít rồi.
Vừa ăn trưa xong Diệp Phàm muốn nghỉ ngơi một lúc thì Khổng ý Hùng báo có chủ tịch Cổ Thiên Tắc của tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị muốn gặp.
- Chủ nhiệm Khổng, anh cứ nói rằng giờ tôi không rảnh. Mời chủ tịch Cổ đến phòng chờ nghỉ ngơi. Bởi vì giờ tôi phải đến nhà máy Hoành Không.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải là hôm qua mới đi sao?
Khổng Ý Hùng nghĩ thế chứ không dám hỏi, hỏi:
- Nếu như ông ấy hỏi khi nào có thể gặp được chủ tịch Diệp thì tôi phải trả lời thế nào?
- Anh cứ nói là gần đây nhiều việc, lại vừa mới khôi phục lại việc cấp điện, rất nhiều việc cần tôi phải giải quyết. Có thể thời gian này không có thời gian.
Diệp Phàm cười nói, đi từ phòng ra ngoài tiến thẳng đến nhà máy.
Hắn ta làm ra vẻ đi nhanh chóng.
Quả nhiên mười phút sau đã thấy Cổ Thiên Tắc cùng mấy người đến nhà máy.
- Chủ tịch Diệp, quý nhân như ông đúng là khó mà gặp được.
Cổ Thiên Tắc có chút oán giận nói, thấy Diệp Phàm cái là miệng vui vẻ nói, đưa tay ra bắt tay chào hỏi.
- Ồ, ngại quá, ngại quá. Mấy ngày nay nhiều việc quá, cộng thêm việc vừa khôi phục việc cung cấp điện. Cả một đống bòng bong phải giải quyết, chủ tịch Cổ cũng biết đó, tôi vừa mới đến Hoành Không có vài ngày, chỉ muốn quen thuộc nghiệp vụ. Một tập đoàn lớn như vậy, hàng vạn con người, bao nhiêu là việc…
Diệp Phàm cười tủm tỉm, tỏ vẻ xin lỗi chủ tịch Cổ.
- Hình như công nhân đi làm không nhiều mà.
Cổ Thiên Tắc nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, bận cái quái gì.
- Ôi, chủ tịch Cổ, tôi đâu có giấu gì, gần đây tình hình tập đoàn không thuận lợi, mới hoạt động không nổi ba phần, đang lo lắm.
Diệp Phàm ra vẻ đau khổ nói.
- Vậy thì tốt rồi, đúng lúc các anh có thời gian, vậy hãy giúp chúng tôi làm nhanh một đợt hàng được không?
Cổ Thiên Tắc hỏi.
- Chủ tịch Cổ cần hàng gì, nhà máy của chúng tôi là thuộc tài sản nhà nước…
Diệp Phàm ra bộ như bà Hoàng bán dưa.
Hai bên ăn khớp với nhau, mà có thể lại giải quyết được tình hình khó khăn trước mắt. Cổ Thiên Tắc cho người đến, nhanh chóng ký kết với Hoành Không một hợp đồng linh kiện trị giá 80 triệu.
Cho đến khi Cổ Thiên Tắc ra về, cũng không hề nói một câu “kim đô”. Hai bên đều là những người hiểu biết.
Đương nhiên Diệp Phàm muốn kéo ông ta đầu tư nhưng ông ta chưa đồng ý. Diệp Phàm nghĩ cũng được, không thể ép quá mức được.
Mà, thực ra tập đoàn Cổ gia cũng chưa có nghiệp vụ về mặt này.
Nhưng Cổ Thiên Tắc cũng đã đồng ý, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ đặt hàng. Xem như trợ cấp không đầu tư.
Linh kiện 80 triệu này cũng đủ để cả nhà máy làm được một tháng.
Cho nên, trong xưởng đã ồn ào lên. Toàn bộ công nhân đều đã về xưởng làm việc, thấy có việc làm ai cũng vui vẻ.
Tự nhiên cũng thay đổi cách nhìn đến vị chủ tịch Diệp kia.
Nhưng nhà máy có thứ để mà làm thì xưởng khác lại rơi vào tình trạng trống rỗng.
Và giám đốc xưởng đó Chu Hưng Liệt cũng không ngồi yên được. Không có việc làm thì không có tiền, không có tiền thì đương nhiên công nhân sẽ phải có ý kiến.
Nếu làm không tốt thì họ cũng sẽ cho trượt luôn. Vì thế mà ông ta không thể nào ngồi yên được, tức tốc chạy đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
Biết được ý đồ của hắn ta, Diệp Phàm mời ông ta ngồi đối diện.
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi cũng đang chờ công việc, có điện rồi, công nhân đều rất nhiệt tình.
Xưởng trưởng Chu đều trầm mặc xuống, kiên trì nói.
- Nhận việc cũng cần phải để tôi đến sao? Hàng ngày các anh làm gì cả rồi?
Diệp Phàm lạnh mặt quyết định giáo huấn người này. Bản thân không chịu nghĩ cách mà còn đến đây mà chặn cửa.
- Chúng tôi đang tìm cách nhưng chủ tịch Diệp không thể bên này nặng bên kia nhẹ được đúng không?
Xưởng trưởng Chu đương nhiên muốn nói xưởng chế tạo đã có việc làm.
- Còn nói bên nặng bên nhẹ sao. Anh xem các anh đều nói những lời vô ích. Các anh chỉ có ôm mộng ngồi chờ, thế thì mãi mãi không ấm no được.
Cho nên, tôi nghĩ rằng việc mà xưởng trưởng Chu nên làm là về họp các cán bộ quản lý để cùng nhau tìm biện pháp.
Làm thế nào để tìm ra đường mới đúng. Một là làm thế nào để nâng cao chất lượng sản phẩm, hai là có ý mở rộng ra những sản phẩm khác, ba là những người nào cần bỏ thì bỏ đi.
Việc này không phải nhận rồi cho các anh làm được. Cũng không phải đến văn phòng chủ tịch này mà đòi hỏi.
Giờ không còn là thời kỳ bao cấp nữa rồi, nhất định phải thay đổi những quan niệm ngày trước.
Giờ nhà nước không quản chúng ta, chúng ta phải tự tìm “đường sống” cho mình, bằng khôn chúng ta sắp sửa vào thời đại đào thải rồi.
Thời đại không thông cảm kẻ yếu, chỉ có tự lập tự cường, tiết tấu cùng thời đại mói có thể là một người Hoành Không chân chính.
Diệp Phàm nghiêm túc giáo huấn xưởng trưởng Chu.
- Nhưng sao chủ tịch Diệp phàm tìm đường sống cho bọn họ, lẽ nào xưởng thiết bị điện lực của chúng tôi là mẹ sau sao?
Đường sống, tạm thời không gấp được, chúng tôi trước giờ không dừng lại. Chủ tịch Diệp là chủ tịch, đều phải suy nghĩ thay cho những đồng chí cấp dưới như tôi đúng không?
Xưởng trưởng Chu tức giận nói.
- Ngay cả việc nhận việc cũng phải để tôi nghĩ thì anh còn làm xưởng trưởng làm gì? Về ngay, tự nghĩ cách. Tôi còn nhiều việc, không dông dài với anh được.
Diệp Phàm cũng tức giận, nghiêm khắc giáo huấn.
- Đi thì đi.
Xưởng trưởng Chu phẫn nộ, thở phì rồi đi.
- Chủ tịch Diệp, hình như ông ấy tức giận rồi.
Lúc này Khổng Ý Hùng thuận miệng hỏi.
- Chính bản thân không ra cái gì, là xưởng trưởng, trong tay có hàng nghìn người vậy mà lại còn muốn ta tìm đường sống cho. Nói hai câu đã tức giận, tôi không tức giận lão ta đã là quá lắm rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch Diệp, việc này…ngày trước xưởng thiết bị điện lực rất náo nhiệt. Thường có thể đè cả xưởng chế tạo máy. Bí thư Vệ nhận chức khi đó thường xuyên chăm sóc bên đó.
Khổng Ý Hùng nói.
- Ý của anh là?
Diệp Phàm giật mình, cố ý nói nửa với. Khi nãy Khổng Ý Hùng nói thế có ý lão Chu kia là người của Bí thư Vệ. Nếu Khổng Ý Hùng có ý nhắc nhở bản thân thì người này chắc chắn là đang tìm manh mối từ hắn.
Giờ Diệp Phàm ở Hoàng Không chỉ là một tay tư lệnh, ngay cả một “binh” tin cậy cũng không có.
Khổng Ý Hùng tuy là phó chủ nhiệm chỉnh đảng, nhưng người này đã làm được mấy chục năm rồi. Toàn là phục vụ lãnh đạo.
Văn phòng Đảng này thực ra là có điểm giống với văn phòng thành ủy, tuy không quá quan trọng nhưng người ta cũng có quan hệ tương đối.
Bởi vì phục tùng lãnh đạo, vì thế rât quen thuộc với các quan hệ trong xưởng. Diệp Phàm cũng đã thử xem, nếu như người này đồng ý bỏ băn khoăn, nói nhiều chút, thì cũng có thể xem như là một thành viên thân tín với hắn ta.
- Xưởng trưởng Chu là do bí thư Vệ dẫn lên.
Khổng Ý Hùng do dự chút rồi cũng nói.
Mấy ngày nay những việc mà Diệp Phàm làm Khổng Ý Hùng cũng đã quan sát kỹ.
Ông ta sớm đã có kiểu nghẹn họng nhìn trân trối, mà cũng không hề ngu ngốc, vừa mới cân nhắc đã thấy được Diệp Phàm có hỗ trợ đằng sau hùng hậu.
Bằng không không thể mới đến có vài ngày mà lại có thể làm những chuyện khác người như vậy được, ví dụ như bóp cổ Cái Thiệu Trung, trói Chu Đống từ bệnh viện, lại còn…
- Ồ.
Diệp Phàm dường như hướng về phía Khổng Ý Hùng và gật đầu, nhìn ông ta rồi cũng như đã lĩnh hội được ý của lãnh đạo.
Lập tức lưng hắn ta cong cong lại, miệng cung kính nói:
- Thực ra, hãy còn một nguyên nhân khác.
Đồng chí chủ nhiệm vầ nhân lực của công ty chúng ta – Dương Tiên Dũng sắp về hưu rồi.
Thực ra, theo thông lệ tháng này sẽ sắp xếp người nhận chức vào vị trí đó.
Đợi đến thời điểm thuận lợi là thay thế luôn. Đương nhiên còn một phương pháp nữa là khiến ông ta lùi trước về tuyến hai.
Nhưng người ta còn ở lại vài tháng nữa, các lãnh đạo thông thường đều không thể làm như vậy. Phải để cho người ta đi thư thản một chút.
- Ý của anh là có người nhằm vào vị trí đó sao?
Diệp Phàm hỏi. Trong lòng tự biết, chủ nhiệm nhân sự trong tập đoàn sẽ bằng với chức Trưởng ban tổ chức của chính quyền.
Trong xưởng có tuyển người, đề bạt cán bộ cấp dưới… đều phải thông qua quản lý nhân sự mới được. Tuy việc lên chức Thứ trưởng, đánh bóng gần không tới phiên chủ nhiệm nhân sự tập đoàn…
- Thiệu Trung, trước tiên xin bớt giận. Việc này quả thực là việc phát sinh đột ngột. Tuy nhiên, không nói cho cậu cũng không có nghĩa là sau này không nói cho cậu. Hơn nữa, chuyện này không nói cho cậu cũng vì muốn tốt cho cậu thôi.
Không ngờ Bí thư Kim lại có thể nói chuyện như thế.
- Bí thư Kim nói gì tôi nghe không rõ, không nói cho tôi là vì muốn tốt cho tôi, đây được gọi là đạo lý gì đấy?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Việc này cậu còn muốn hỏi tôi sao? Chẳng lẽ chính cậu không hiểu được. Đồng chí Ngưu Kiến Quốc đã làm những gì? Còn có vài vị đồng chí của cục Điện lực thành phố cũng đã làm những gì? Cậu muốn hỏi rõ có thể đến Tỉnh ủy để hỏi.
Giọng điệu bí thư Kim nghiêm nghị.
- Bí thư Kim, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi muốn hỏi một chút lão lãnh đạo có phải hay không thôi? Không phải là có ý muốn chất vấn Tỉnh ủy ạ.
Cái Thiệu Trung khẩn trương giải thích một chút, thật ra trong lòng đã hiểu ra được một nửa rồi.
Lập tức, trên trán Cái Thiệu Trung đã toát cả mồ hôi hột.
- Được rồi, mình tự chú ý một chút là được rồi. Có một số việc, đừng gây sức ép quá mức. Trên tỉnh vẫn muốn đỡ tập đoàn cơ điện Hoành Không trở thành xí nghiệp lớn.
Đối với Thiên Vân mà nói cũng là một gánh nặng rất lớn. Gánh nặng này ép lên trên tỉnh nhanh đến mức khiến cho tỉnh ngạt thở, có một số việc khiến cho không đủ sức nhìn.
Cũng phải có mức độ, một khi vượt qua giới hạn sẽ không tốt rồi. Ngưu Kiến Quốc cũng là do vượt quá giới hạn đó.
Cậu phải nhớ kỹ, ở thành phố Hạng Nam tuy nói đồng chí Cái Thiệu Trung cậu là một thanh thủ, nhưng đồng chí Cái Thiệu Trung cậu vẫn dưới sự lãnh đạo của nhân vật số một Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Làm nhiều việc có lợi cho nhân dân cho đất nước một chút, nói đến thế thôi, cậu suy nghĩ một chút, xin chào.
Bí thư Kim kết thúc câu chuyện, Cái Thiệu Trung cầm điện thoại đứng ở đó ngẩn ngơ nửa ngày. Rất lâu sau mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Sắc mặt u ám như mực.
Lúc này, Ngưu Kiến Quốc cũng gọi điện thoại, cũng hỏi vấn đề giống như trước.
Không ngờ đầu dây bên kia có âm thanh truyền đến.
- Chính cậu làm mà cậu không rõ sao? Nếu không phải để cho cậu tự kiểm điểm, cậu đã sớm bị khai trừ rồi.
- Tôi chỉ... ‘
Lập tức mặt Ngưu Kiến Quốc đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
- Chỉ có điều, một trong chiếc mũ của cậu. Là người lãnh đạo, mà còn như một đứa trẻ, một chút cơ bản cũng không biết.
Hoành Không có thể loạn được sao? Đừng tưởng rằng cứ ở trên địa bàn của các cậu thì muốn làm thế nào thì làm, ở trên Hạng Nam còn có Tỉnh ủy đấy.
Các cậu khiến cho tất cả các đồng chí đều thấy không chấp nhận được. Hôm nay là trạm biến thế ngày mai sẽ biến thành mạng lưới tải điện, ngày mốt không khởi công được trạm phát điện.
Thủ đoạn của các cậu còn quá thấp. Cái Thiệu Trung làm sao có thể nhận sai cho cấp dưới, mà làm sao cậu ngu xuẩn đến mức bị người khác lợi dụng làm vũ khí sử dụng.
Muốn chơi thì phải thông minh, muốn chơi được người khác thì ngay cả manh mối cũng không để tìm thấy và có thể làm cho người khác đau khổ mới là cao thủ.
Các cậu làm cái gì thế, như một đứa trẻ tập chơi trò chơi của người lớn. Quá ngu ngốc.
Giọng nói kia không hề khách khí.
- Tôi không có nói gì, kiểm tra lại điện lực trong thành phố cũng là chuyện rất bình thường phải không? Việc này, trước kia vẫn thường xuyên kiểm tra mà. Vì sao lần này lại không được, chẳng lẽ cũng không cần đến an toàn.
Trong lòng Ngưu Kiến Quốc bực dọc, cảm thấy rất oan uổng.
- Việc cậu kiểm tra là không sai, đó là việc các cậu cần làm. Nhưng đoạn hội thoại bí mật giữa cậu và Cục trưởng Cục điện lực Tống Đại Mâu lại được đặt trên mặt bàn của Tỉnh ủy rồi.
Còn ba hoa khoác lác muốn xem Diệp Phàm làm thế nào, Tống Đại Mâu còn nói muốn cho Diệp Phàm một trận. Có phải các cậu coi trời bằng vung rồi đúng không?
Việc này bản thân cậu rõ ràng nhất, nếu muốn tôi sẽ nói rõ ràng cho cậu nghe. xem chương mới tại tunghoanh(.)com nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Hậu quả của thủ đoạn lừa bịp chính là như thế. Lúc đầu đã định chơi thì sẽ phải suy nghĩ kỹ càng rồi.
Tiếng từ đầu dây bên kia hừ nói.
- Tôi... Trong sạch... Tôi...
Giọng điệu Ngưu Kiến Quốc vô cùng tẻ nhạt.
- Mở to mắt ra đi, lần này vận khí của Cái Thiệu Trung tốt rồi. Nói cách khác, cũng chỉ bị xử lý bình thường thôi.
Nói xong đầu dây bên kia cúp điện thoại xuống.
- Họ Diệp kia, mày không được chết tử tế đâu, mày giết Ngưu Kiến Quốc tao rồi. Tao là Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại hiểu chưa!
Ngưu Kiến Quốc giống như một kẻ điên đang lên cơn trong nhà vệ sinh.
Cuối cùng Đông Phương Bất Bại vẫn làm cho người ta thu thập, nhưng Ngưu Kiến Quốc không có nhìn thấy hết toàn bộ bộ phim.
Đương nhiên, người đứng sau Ngưu Kiến Quốc cùng Cái Thiệu Trung sẽ không dễ dàng nhìn kẻ dưới của mình bị Diệp Phàm ra tay thảm như vậy đâu.
Phản công.
Sáng ngày thứ hai, Vệ Ngọc Cường gọi điện thoại tới, yêu cầu Diệp Phàm đến phòng họp để họp Đảng ủy.
Tổng công ty tập đoàn cơ điện Hoành Không có chín ủy viên thường vụ
Trong đó Bí thư Đảng ủy là Cái Thiệu Trung.
Ngoại trừ Diệp Phàm là Phó bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch còn có hai người Phó bí thư Đảng ủy chuyên trách, theo thứ tự là Dương Chấn Đông phân công quản lý đảng vụ, Ngô Hồng Sơn quản lý phát triển kinh tế..
Ngoài ra còn có năm ủy viên thường vụ.
Theo thứ tự là ủy viên thường vụ, phó tổng giám đốc công ty – đồng chí Tào Nguyệt.
Ủy viên thường vụ, cố vấn pháp luật công ty – đồng chí Cung Trường Hỉ.
Ủy viên thường vụ, phó tổng giám đốc Chu Đống.
Ủy viên thường vụ, trợ lý tổng giám đốc Nghiêm Phương Long.
Ủy viên thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Chủ tịch Công đoàn Hà Toàn Lý.
Chu Đống bị giam lỏng chưa được về, bên trong có tất cả bảy người, vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh đảo qua mặt bảy người, sau đó đi qua bên trái.
Bởi vì, đây là phòng họp Đảng ủy. Bí thư Cái Thiệu Trung và Diệp Phàm đương nhiên là phải ngồi ở giữa.
Mà Diệp Phàm ngồi chiếc ghế bên trái rồi. Chiếc ghế thứ nhất phía bên phải là của Chấn Đông phụ trách công tác Đảng vụ
Thực ra, các chi nhánh phía dưới của tổng công ty tập đoàn đều được phân cho các ủy viên thường vụ quản lý.
Mà hai nhà máy khác nhau do hai vị ủy viên thường vụ chuyên môn phụ trách, chủ hai nhà máy không phải chuyện đùa.
Trước đó Vệ Ngọc Cường cũng không có nói qua với Diệp Phàm nội dung lần họp hội nghị thường vụ là gì, cho nên, Diệp Phàm cũng không biết phải làm gì.
Tuy nhiên, Diệp Phàm mơ hồ cảm giác được có phải chuyện bên kia Hạng Nam bên này đã biết.
- Cũng đến đông đủ rồi họp thôi, Chủ nhiệm Tào làm thư ký nhé.
Vệ Ngọc Cường hung hăng bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, sau đó hướng về chỗ Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy Tào Khải Hùng nói.
Tất cả mọi người ngồi ngay ngắn nhìn Vệ Ngọc Cường.
- Hôm nay triệu tập họp hội nghị khẩn cấp, là vì chúng tôi nhận được một tin tức khủng khiếp. Tin tức này đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng, quả thực là làm người khác không thể tin được, khiến người ta đau lòng và khiếp sợ.
Vệ Ngọc Cường dùng hai chữ “Khủng khiếp” trước khiến mọi người lo sợ. Sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Diệp tổng, chắc cậu đoán ra đươc chuyện gì chứ?
- Có phải là bên kia tỉnh Vân Nam gửi đến văn bản gì đúng không?
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Đúng rồi, bên kia gửi đến một văn bản chính thức. Tôi hy vọng Diệp tổng giải thích rõ ràng sự thật việc này cho các ủy viên thường vụ.
Vệ Ngọc Cường giống như là công an đang thẩm vấn phạm nhân, còn nói đến hai chữ ‘Giải thích’.
- Tôi sẽ thông báo chi tiết việc này trước hội nghị thường vụ, tuy nhiên, bởi vì ngày hôm qua có rất nhiều việc... vấn đề điện tạm thời kéo dài. Chuyện chỉ có như vậy, tôi đại diện cho công ty ký kết với bên kia tỉnh Điền Nam...
Diệp Phàm nói thật ra, lập tức, hội nghị phản đối kịch liệt, kính mắt vỡ đầy rơi xuống đất.
Vẻ mặt Vệ Ngọc Cường âm trầm, rút một điếu thuốc ra châm xong lại dập tắt trong cái gạt tàn thuốc. Két một cái, chiếc bút máy được đặt trên bàn.
- Im lặng.
Vệ Ngọc Cường hừ nói, đợi trong phòng hội nghĩ im lặng lại, mới lên tiếng,
- Các đồng chí nói chuyện đi, nói thoải mái về vấn đề này.
- Diệp tổng, tôi thật sự không hiểu. Việc này dường như cậu cũng không có thông báo qua hội nghi thường vụ để chúng tôi biết. Trong biên bản họp Đảng ủy công ty không có ghi trao quyền cho cậu, việc này hình như là vi phạm quy định rồi. Hơn nữa, cũng không có hiệu lực pháp lý.
Lúc này, Phó bí thư Đảng ủy Ngô Hồng Sơn nói.
- Tôi là Tổng giám đốc công ty, tất cả mọi công việc của tập đoàn Hoành Không chúng ta đều do tổng giám đốc chịu trách nhiệm. Tôi có quyền ký kết thỏa thuận này, hơn nữa, vừa rồi tôi cũng đã trình bày qua.
Vì sự phát triển cuối cùng của Hoành Không, cũng chỉ còn duy nhất một cơ hội cuối cùng này. Nếu chúng ta không cố gắng, tập đoàn cơ điện Hoành Không sẽ trở thành lịch sử.
Đó không phải là Diệp Phàm tôi nói để mọi người sợ hãi, mà là sự thật. Trong lòng các đồng chí đều biết rất rõ tình trạng của Hoành Không.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có thể trợ giúp chúng ta bao lâu nữa, lỗ thủng của Hoành Không không thể tiếp tục đổ vào vô thời hạn nữa.
Để phát triển được cần gì chứ, đương nhiên cơ hội là quan trọng nhất. Hiện tại chúng ta phải tìm cơ hội, một khi cơ hội đã đến, nếu chúng ta không có tài chính tối thiểu để hoạt động, cơ hội tới làm sao được chứ?
Chẳng lẽ gọi công nhân đang bị đói, kinh phí hoạt động mấy ngày đều không có thì khôi phục sản xuất sao được?
Lần trước vay năm mươi triệu, kỳ hạn một tháng. Thời gian cũng không phải dài, nháy mắt một cái là hết một tháng. Mấy ngày nay chúng ta đã kiếm được bao nhiêu tiền?
Nếu không ký kết thỏa thuận này, năm nay Ủy ban nhân tỉnh Điền Nam có thể trợ cấp cho chúng ta bao nhiêu.
Tiền năm ngoái bọn họ thiếu, lần này tôi cũng đã cầm về rồi. Đương nhiên, khoản tiền này là của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Mà năm nay phía tỉnh Thiên Vân đã hạ chỉ thị, không trợ cấp tiền cho chúng ta nữa. Mà Điền Nam thấy Thiên Vân không cho tiền, khẳng định cũng sẽ không cho chúng ta đến một xu đâu.
Đến lúc đó, chẳng lẽ Tổng giám đốc tôi bảo các công nhân bụng rỗng không mỗi này hát tuồng hay sao? Ngày nhậm chức các vị không thể không nhìn thấy, các công nhân đã nhẫn nại đến cực hạn.
Thật sự nếu chúng ta không muốn đón hậu quả nghiêm trọng. Đến lúc đó, thử hỏi một chút, các đồng chí ngồi đây có thể lẩn tránh trách nhiệm.
Bởi vì mỗi chúng ta là một thành viên trong bộ máy tập đoàn Hoành Không, tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm. Mà lần này có thể lấy thành công của Vân Nam triệu.
Mà mỗi năm bọn họ trả cho Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân bốn mươi triệu Chủ tịch tỉnh đã đồng ý cho chúng ta hai mươi triệu.
Vậy triệu này là toàn bộ gia sản của chúng ta. Nếu trả năm mươi triệu vừa mới mượn, chúng ta chỉ còn lại triệu.
Bảy mươi triệu, nghe thì có vẻ như một con số rất lớn, nhưng tiền lương mỗi tháng của công nhân đã mất hơn mười triệu.
Cộng thêm chi phí hàng ngày cho đến lúc vận hành, không có hai mươi triệu một tháng không được.
Diệp Phàm bình tĩnh, quay mặt về phía mọi người nói từng khoản rõ ràng.
- Tổng giám đốc phụ trách chính là không sai, đây chỉ nói về phía cạnh điều hành công ty.
Ví dụ như công ty việc công ty phát triển.Tuy nhiên, trong việc quyết định các vấn đề về quyền sở hữu của công ty lãnh đạo cấp trên cũng không có giao quyền lực này cho Diệp tổng.
Mà công ty có quy định, mọi chuyện trọng đại hoặc quyết định đều phải được thông qua qua trong buổi họp thảo luận lãnh đạo Đảng ủy công ty mới được.
Hơn nữa còn phải được ban giám đốc phê duyệt. Diệp tổng cũng không có được công ty trao quyền, càng không có thông qua ban giám đốc quyết định.
Việc Diệp tổng ký thỏa thuận là không có hiệu lực. Hơn nữa, cho dù chúng tôi đồng ý.
Nhưng, tập đoàn cơ điện Hoành Không chúng ta là đơn vị trực quản cấp dưới của Ủy ban nhân dân tỉnh. Còn cổ phiếu cũng là Ủy ban nhân dân hai tỉnh Thiên Vân và Vân Nam nắm giữ trong tay.
Ủy ban nhân dân tỉnh Vân Nam đồng ý như thế, nhưng Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân không có đồng ý. Việc này, chỉ có hai bên cổ đông ngồi xuống hiệp thương, cùng cho phép mới có thể xác định được quyền sở hữu công ty.
Bởi vì, pháp nhân của tập đoàn cơ điện Hoành Không là Ủy ban nhân dân tỉnh. Không phải là cá nhân Bí thư Vệ cũng không phải là Diệp tổng.
Lúc này, tổng cố vấn pháp luật Cung Trường Hỉ dùng pháp luật công kích Diệp Phàm. Chỉ trích Diệp Phàm làm việc không đúng, vi phạm quy định.