- Không thể để ông ta cho ông được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi đang làm chuyện công việc, sắp có manh mối rồi.Nhưng nếu để chỉnh ông ta thì cũng nên đổi một phỏng chừng cũng được. Người đương thời ở Hạng Nam là Cái Thiệu Trung, nên chức Sở trưởng sở tài chính chắc là trên đầu lão Cái rồi.
Lam Tồn Quân ủ rũ nói.
- Đừng vội, cứ chỉnh ông ta rồi hãy nói. Còn về việc kế nhiệm tôi sẽ nghĩ, huống chi, kế nhiệm không chắc lão Cái đã có thế. Vì thế chúng ra cũng phải chuẩn bị tâm lý, ít ra thì ông ta cũng là một đồng chí cứng rắn.
Diệp Phàm nói.
- Có cách gì? Cái Thiệu Trung chắc chắn không đồng ý. Người ta là bí thư quản nhân sự.
Lam Tồn Quân có chút tò mò.
- Mất công ông em lại phải ngồi ở đây, chẳng lẽ Không Hàng lại không được sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng, sao tôi lại quên được chuyện này.
Lam Tồn Quân bừng tỉnh nói:
- Nhưng chắc là khó lắm đây. Mà bên tài chính tôi cũng không quen ai cả. Huống chi đồng chí Không Hàng đến cũng chắc đã gánh vác được “bàn tay” của Cái Thiệu Trung.
- Ha ha, chúng ta cứ thăm dò trước để khiến ông ta đến là được rồi. Không nghe thì không cần phải xuống.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi thăm hỏi một chút rồi nói.
Lam Tồn Quân nói.
Ăn trưa xong Diệp Phàm vội vàng đến tỉnh Điền Nam bờ bên kia sông Thông Thiên. Bởi vì 4 phần cổ phần của Hoành Không đều nằm trong tay chính quyền tỉnh Điền Nam bên kia bờ.
Tuy nói nhiệm vụ bổ nhiệm là do Thiên Vân làm chủ, nhưng Diệp Phàm đương nhiên phải đến chào hỏi ông chủ bên kia rồi.
Bởi vì khi nãy Diệp Phàm nhận được điện thoại của chủ tịch Khúc tỉnh Thiên Vân. Hỏi rằng sao đến giờ vẫn chưa đến Điền Nam.
- Chủ tịch Khúc, vừa mới đến nên bận quá. Mà hai hôm nay lại mất điện, cứ một hôm mất điện là chúng tôi phải chịu bù 500.000 tệ. Hai hôm nay đã là 1 triệu rồi. Để có điện mà tôi đã quên mất.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, nhưng giờ anh nhanh chóng sắp xếp thời gian đi đi. Tốt nhất là chiều nay đi luôn. Đến đó rồi phải thành khẩn nói rõ nguyên nhân.
Có những việc giải thích chút là được.
Chủ tịch Khúc nói:
- Còn nữa, năm ngoái bên tỉnh cũng đã phải bỏ ra cho Hoành Không gần trăm triệu. Nếu tính theo cổ phần thì bên Điền Nam cũng phải bốn mươi triệu. Năm ngoái họ nói họ khó khăn nên bảo chúng ta đưa ra trước.
Vốn chúng ta cũng không đồng ý nhưng cũng không thể nhìn Hoành Không lỗ như vậy.
Cho nên đã đưa ra. Vì thế lần này anh còn nhiệm vụ phải lấy lại bốn mươi triệu kia.
- Nhất định phải lấy lại. Nhưng chỉ sợ họ không đưa. Còn nữa. Chủ tịch Khúc, nếu lấy lại được 40 triệu đó có thể rót trực tiếp vào Hoành Không không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đừng có đòi tiền tôi nữa, năm ngoái các anh đã lấy cả tiền của năm nay rồi. Vì thế năm nay các anh tự lo đi.
Túi tiền này không thể cho anh được nữa. Mà tôi cũng tin với năng lực này của đồng chí Diệp Phàm sẽ cứu được Hoành Không dậy.
Anh xem, anh vừa đến không phải đã giải quyết được bao nhiêu việc sao? Đồng chí Thái Cường đều rất quan tâm đến chuyện này.
Nghe nói gần đây các anh lại nhận được một đơn hàng lớn. Xem ra, mắt nhìn của tỉnh ủy Thiên Vân rất chuẩn, không ngờ lại đào ra được một nhân tài.
Chủ tịch Khúc cười nói.
Nhân tài cái khỉ ấy. Trong lòng Diệp Phàm thầm chửi, miệng nói:
- Việc này, chủ tịch Khúc, cũng không thể nói tôi đến lấy tiền lại, tiền không cũng phải cấp chút chứ?
Bốn mươi triệu lấy về để lại chỗ tôi hai mươi triệu được không? Như vậy tôi mới có động lực đòi tiền. Đi đòi tiền không dễ mà.
Ngày trước chỉ sợ đòi tiền thôi, giờ đã treo hết cả rồi. Chủ nợ đòi tiền.
- Ha ha, được rồi. Cho bên anh hai mươi triệu. Nhưng hạn cho anh trong một tuần phải có giấy tiền về ở sổ sách phòng tài chính.
Nếu như quá một tuần mà không có chữ nào lại. Thì hạn cho trong 1 tháng phải giải quyết bốn mươi triệu này.
Tôi đã xem lý lịch của anh, dường như ngày trước có, đúng rồi, hình như là danh hiệu “hóa duyên đại sư”.
Chủ tịch Khúc đùa giỡn nói.
- Việc này, ngại quá. Khi đó người ta thác loạn lên đầu tôi.
Diệp Phàm đau đớn nói.
Sau đó Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phó chủ tịch Thái Cường. Sau khi nghe Thái Cường mờ mịt nói đã hiểu người ra bên Điền Nam có ý kiến.
Hình như phê bình đồng chí Diệp Phàm không tôn trọng họ. Không coi người chiếm 40% cổ phần trong Hoành Không ra gì.
Cho nên, chủ tịch Khúc mới thúc Diệp Phàm lập tức đi.
Bình thường phiền rồi nhung nếu như không để ý họ, người ta sẽ có lý do này nọ. Đây đơn giản chỉ là vấn đề mặt mũi, danh tiếng.
Thành phố Côn Đức tỉnh Điền Nam là một thành phố xinh đẹp.
Thành phố Côn Đức là một thành phố nổi tiếng, được ghi danh lịch sử văn hóa cấp quốc gia. Là thành phố lớn duy nhất của tỉnh Điền Nam và là thành phố lớn thứ tư của miền Tây.
Là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học, là đầu mối giao thông quan trọng của tỉnh Điền Nam, Nó là một trong những trung tâm thành phố, khu du lịch và thương mại của miền Tây.
Côn Đức là trung tâm Hàng Không 5 giờ Á Châu, là cánh cửa mở ra Đông Nam Á, Nam Á, là đô thị lớn duy nhất để Hoa Hạ hướng ra đồng minh.
Mùa hạ mát mẻ, mùa đông không quá lạnh, khí hậu hợp lòng người, là điển hình của khí hậu ôn đới, nhiệt độ giao động từ 0 – 29 độ, nhiệt độ chênh lệch hàng năm so với toàn quốc là thấp nhất, đây là đặc thù khí hậu mà trên thế giới hiếm có.
- Chủ tịch Diệp, quản lý bên Hoành Không của Điền Nam chúng tôi chính là Phó chủ tịch Trương Tương Hòa. Cũng là nhân vật giống như phó chủ tịch Thái Cường.
Sáng ngày thứ hai, Khổng Ý Hùng mang theo cặp công văn, giờ đúng thực sự là “thư ký” của Diệp Phàm.
- Anh đã gặp ông ta rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ta có đến Hoành Không vài lần. Mỗi lần tôi đều chào hỏi. Tôi cũng đã đến phòng làm việc của ông ấy, nhưng chủ tịch Diệp, có một số việc tôi nói trước cho chủ tịch biết. để chút nữa khi gặp ông ta còn có thể chuẩn bị.
Khổng Ý Hùng nói.
- Chuẩn bị tâm lý, chẳng nhẽ họ như hùm báo ăn thịt tôi sao. Anh đúng là.
Diệp Phàm cười ha ha, nhưng trong lòng cũng đã hiểu qua loa.
Đoán chừng người ta cũng không đối đãi tốt với mình, mà có thể là còn muốn lấy tiền, có lẽ…
- Tôi nói thật, thấy họ cứ như bị tội. Ngày trước bí thư Vệ không đi, đều là cử một Phó tổng giám đốc đi. Tôi cũng đã tức bực phải đi mấy lần rồi.
Khổng Ý Hùng nghiêm túc nói.
- Việc này cũng khó mà trách họ, chúng ra có lần nào đi mà mang điều tốt cho họ đâu. Trừ phi cần tiền mới đến cầu cứu họ. Hoành Không chúng ta chỉ là rác rưởi trong mắt họ thôi, là một gánh nặng lớn. Người ta đối đãi tốt mới là lạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp có chuẩn bị là tốt rồi.
Khổng Ý Hùng gật đầu cười,
- Sau đó lần thứ hai đi tôi đã nghĩ rằng những lời họ nói “thối lắm”.
- Cách nghĩ của anh cũng không tệ.
Diệp Phàm nói, hai người đến thẳng văn phòng Phó chủ tịch Tỉnh.
- Cái gì, chủ tịch Trương tạm thời đi họp rồi sao. Thư ký Đỗ, trước khi đi tôi đã thông báo rồi, giờ anh lại nói chúng tôi buổi chiều có thời gian thì đến.
Gặp thư ký Đỗ đầu hói, mặt lạnh tanh, Khổng Ý Hùng tức giận hỏi.
Anh ta nhìn Diệp Phàm, có thể đây là kế “không cho khách vào nhà” của chủ tịch Trương.
- Lãnh đạo không thể bất ngờ đi họp được sao, tôi hỏi chủ nhiệm Khổng, ở đâu có quy tắc như vậy?
Thư ký Đỗ lạnh lùng nói, vốn không coi hai người Diệp Phàm ra gì.
- Dù sao thì cũng phải giải thích cho chúng tôi chứ, để chúng tôi đến vô ích thế này sao?
Khổng Ý Hùng nói.
- Không phải tôi vừa nói sao, tạm thời đang họp, vừa mới đi. Chúng tôi còn không kịp thông báo cho các anh, nhưng định thông báo thì các anh đã đến rồi.
Thư ký Đỗ nói.
- Quái lạ, chủ tịch đi họp, mà thư ký như anh lại ở đây sao?
Diệp Phàm nhìn thoáng qua cánh cửa văn phòng đang đóng kín, hỏi.
- Lần này chủ tịch yêu cầu tôi ở nhà lo liệu một số tài liệu quan trọng.
Thư ký Đỗ nhìn Diệp Phàm, nói:
- Hay là ngày mai các anh đến, nếu không xin ở lại phòng tiếp đón. Tôi sẽ viết cho các anh giấy giới thiệu, dù sao cũng không phải dùng tiền, ở vài hôm có phải hay không?
- Anh đang nói chúng tôi là loại ăn quỵt có phải không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Ô, ai mà lại chê tiền…
Thư ký Đỗ có ý nói.
- Anh lập tức gọi điện cho chủ tich Trương, nếu còn dông dài tôi cho ăn đòn đấy, sẽ phải nhường lại 40% cổ phần trong Hoành Không đó. Sau này chúng ta không ai liên quan đến ai, không cần phải đến nơi này.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, âm thanh cũng tương đối lớn. Bởi vì hắn ta đã có tính toán rồi.
Một Hoành Không mà có đến hai phân quản đã khó chịu lắm rồi, chạy bên này, chạy bên nọ còn có thời gian không? Mà trên nhiều người thì khiến cho người ta ăn cũng chẳng tiêu được.
Đến lúc đó Hoành Không phát triển rồi, có thể những bà mẹ Điền Nam cũng đều ăn bớt, khua chân múa tay đến khó chịu. Giờ người ta không muốn đến, nhưng sau này ai biết được.
- Chủ tịch Diệp, anh nói thật chứ?
Thư ký Đỗ nghiêm túc lại, nhìn chằm chằm Diệp Phàm như kiểu đang bội thu.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi hỏi lại lần nữa, nếu như những lời anh nói là thật tôi sẽ truyền đạt y như anh vừa nói. Nhưng đến lúc đó lại nói khác thì chắc chắn là tôi sẽ cho ăn đòn đó.
Thư ký Đỗ nói.
- Đánh đi, chỉ cần bên anh đồng ý, chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay.
Diệp Phàm vung tay lên, bình tình nói khiến cho thư ký Đỗ phải ngỡ ngàng, cảm thấy người này quá kích động rồi.
Đương nhiên anh ta đã gọi điện thoại luôn, vừa đặt điện thoại xuống liền nói nhanh chóng:
- Chủ tịch Trương vừa có chỉ thị nếu như các anh đúng có thành ý thì mời đến văn phòng họp, vừa may các vị lãnh đạo đều có mặt.
Diệp Phàm gật đầu, đi theo thư ký Đỗ đến phòng họp.
Phát hiện bên trong có hai hàng, 7, 8 người ngồi đó.
Đúng là tôi phê đấy, tuy nhiên, lúc trước chúng ta có thảo luận qua về công tác thu hút đầu tư trong Ban thường vụ Đảng ủy. Để tiến độ thu hút đầu tư được nhanh hơn, để cho công ty sớm thoát khỏi khó khăn đi vào quỹ đạo.
Cho nên, sau khi đồng chí Chu Đống nhắc tới việc này, đã được Đảng ủy họp suy xét, trao đổi, thảo luận, cuối cùng quyết định giao cho đồng chí Chu Đống phụ trách toàn quyền quyết định hạng mục này.
Lúc đó bởi vì tôi bị bệnh, hơn nữa, đồng chí Chu Đống cũng là một Đảng viên lão thành rồi.
Đại đa số mọi người trong tập đoàn đều tín nhiệm anh ta. Cho nên, tôi cũng tiện tay liền phê luôn.
Vệ Ngọc Cường nói không thể không thừa nhận việc này…
Nhưng đồng chí cũng đem Ban thường vụ Đảng ủy ra làm bia đỡ đạn. Diệp Phàm anh muốn chỉnh thì kéo tất cả mọi người xuống đi. Xem anh có dám nhảy vào không.
- Ha hả, nhưng trong tập đoàn chúng ta thì Tổng giám đốc chịu trách nhiệm chính.
Diệp Phàm nói một câu, thiếu chút nữa Vệ Ngọc Cường phải nhảy lên, những lời này được nói ra đã làm giảm một nửa trách nhiệm của cấp ủy rồi.
- Diệp tổng, cậu còn không giải thích rõ ràng sự thật về triệu.
Ngô Hồng Sơn này lại tới quấy rối.
- Được rồi, về vụ án gian lận của công ty đã được công an cùng tổ điều tra của tỉnh phối hợp làm. Chờ bọn họ điều tra rõ sự thật sẽ tự động thông báo cho chúng ta thôi.
Nhiệm vụ thiết yếu trước mắt của chúng ta là phục hồi sản xuất, làm cho công ty hoạt động lại. Việc này tổ điều tra còn không có kết luận chúng ta bàn ở đây cực kỳ không thích hợp.
Nếu như quấy nhiễu tổ điều tra làm việc chúng ta phải chịu trách nhiệm. Cho nên, hôm nay sẽ đừng lại ở đây.
Tan họp…
Vệ Ngọc Cường vội vàng giành để nói, đương nhiên việc này không thể thảo luận tiếp được. Càng thảo luận thì mình có thể càng lún càng sâu.
Ngược lại trúng gian kế của Diệp Phàm, không để cho Diệp Phàm trả miếng cần phải ngăn chặn miệng của người này. Ngay cả việc hiệp thương với tỉnh Điền Nam Vệ Ngọc Cường cũng mặc kệ tạm thời gác lại.
Diệp Phàm vừa nhìn đã hiểu, cũng liền cầm cặp công văn đứng dậy chạy lấy người. Ông đã tha một mạng cho tôi, tôi cũng không đuổi theo đuôi của ông. Dù sao việc này cũng được điều tra rõ, nên lão Vệ ông cũng chạy không thoát được.
Ngô Hồng Sơn có chút ấm ức đi theo phía sau ra ngoài, thằng này nghĩ mãi mà không rõ vì sao Bí thư Vệ lại thay đổi nhanh đến vậy.
Rõ ràng lúc trước Bí thư Vệ có ám chỉ, nhất định phải làm cho Diệp Phàm lúng túng trên hội nghị thường vụ, muốn đem chuyện tỉnh Điền Nam cho ban thường vụ quyết định.
Không ngờ được Bí thư Vệ lại mặc kệ tự mình thay đổi, chẳng lẽ là quýnh lên trong chuyện cấp phê triệu nên quên đi phải không.
Đương nhiên. Vệ Ngọc Cường cũng vừa đi vừa buồn bực. Diệp Phàm làm sao biết chuyện triệu.
Chẳng lẽ tổ điều tra đã đem vòi đến nơi này rồi. Việc mình phải rút lui là tương đối cao.
Tâm trạng Vệ Ngọc Cường nặng nề. Cảm thấy tập đoàn cơ điện Hoành Không đã mau biến thành vũng bùn chìm chết người, hay là mình khẩn trương trở lại tỉnh đừng có dính vào vũng nước đục này nữa. Bằng không, khi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng không bò dậy nổi.
Vệ Ngọc Cường quyết định thật đúng là rất nhanh, sáng ngày thứ hai liền báo cáo không có sức khỏe để đảm nhiệm công việc của tập đoàn Hoành Không với Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh.
Từ bỏ cả chức vụ Bí thư Đảng ủy của tập đoàn Hoành Không, muốn trở lại tỉnh làm trợ lý cho Chủ tịch tỉnh, càng dễ dàng dốc lòng phục vụ Chủ tịch tỉnh.
Sau khi Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thảo luận, ngày thứ ba liền đồng ý đơn từ chức của đồng chí Vệ Ngọc Cường. Và chỉ thị. Tổng giám đốc Diệp Phàm tạm thời làm Bí thư Đảng ủy tập đoàn cơ điện Hoành Không.
Mười ngày ngắn ngủi, Diệp Phàm là Tổng giám đốc kiêm Bí thư, thành nhân vật số của tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm hiểu, phỏng chừng việc này là thao tác của Ninh Chí Hòa. Mục đích chính là để làm cho mình đủ lớn, nắm bắt toàn diện tập đoàn cơ điện Hoành Không.
Quả nhiên, buổi chiều Diệp Phàm nhận được điện thoại của Ninh Chí Hòa. Nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tập đoàn cơ điện Hoành Không giao cho cậu rồi. Cậu phải nắm chặt một chút.
- Cháu sẽ nắm thật chặt, liệu rằng thời gian kiêm nhiệm bên đảng cũng sẽ được bao lâu?
Diệp Phàm hỏi.
Bởi vì chức Bí thư Đảng ủy của tập đoàn cơ điện Hoành Không phải là cán bộ cấp phó tỉnh trở lên kiêm nhiệm.
Vệ Ngọc Cường chính là trợ lý Chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy, cấp phó tỉnh đấy. Tuy nói Diệp Phàm ở cấp phó bộ, nhưng cũng chỉ là hư danh.
- Cậu hiểu được là tốt rồi, muốn lập tức đẩy cậu lên đó là không có khả năng. Cho nên, trước tiên cậu cần chuẩn bị tâm lý. Tôi cho cậu thời gian một tháng. Cậu có thể ít nhiều nắm chặt lấy cơ hội.
Ninh Chí Hòa cũng đành chịu, bây giờ mình cũng chỉ là quyền Bí thư.
Còn không có quyết định chính thức. Giờ phút quan trọng này cũng không có thể gây ra quá nhiều chuyện. Mà vụ án gian lận hiện tại bây giờ mới thành lập tổ liên hợp điều tra.
Đương nhiên cũng phải suy xét đến một trong những yếu tố liên quan là mối quan hệ. Lúc này chính là muốn duy trì sự ổn định. Không để phát sinh chuyện lớn nữa. Một khi mình thành công trong việc chuyển chính thức là có thể buông tay buông chân ra rồi.
Mà các đại lão ở trong tỉnh cũng hiểu được mấu chốt trong chuyện này. Nhất định sẽ tạo áp lực trong thời gian này.
Chức Bí thư Đảng ủy tập đoàn cơ điện Hoành Không có thể khiến cho một số người đỏ mắt. Tuy nói là một cục diện rối răm, nhưng cấp bậc phải là cấp phó tỉnh.
Vệ Ngọc Cường vội vàng chào cảm ơn, bàn giao hoàn tất lập tức rời đi luôn.
Lão Vệ không muốn ở lại chỗ này lâu vì khiến ông ta khá đau lòng, chỗ này có thể trợ lực ông ta ngồi vào vị trí Phó Chủ tịch tỉnh. Hiện tại giấc mông này đã tan vỡ, trong lòng Vệ Ngọc Cường buồn bực là điều tất nhiên rồi.
- Hy vọng cậu có thể đưa công ty thoát khỏi khó khăn.
Vệ Ngọc Cường đi lên nói, cũng là thật tâm nói.
Bất luận đồng chí nào, đều hy vọng nơi mình đã công tác ngày mai sẽ đẹp hơn thì tốt hơn. Tuy Vệ Ngọc Cường nói những lời này có phần chua chát, nhưng khi người đã mất hết, vị chua tự nhiên sẽ nhạt đi rất nhiều.
- Trợ lý Vệ yên tâm, tôi biết rồi.
Diệp Phàm không do dự chút nào, nói, cách xưng hô cũng thay đổi, từ Bí thư Vệ thành trợ lý Vệ.
- Ha hả!
Vệ Ngọc Cường chua xót cười cười, tiến vào chiếc xe hơi, tiếc nuối đi.
Nhìn xe Vệ Ngọc Cường đi xa, còn lại bảy tám vị ủy viên thường vụ với vẻ mặt không giống nhau. Đặc biệt trong lòng đồng chí Ngô Hồng Sơn thật sự rối bời.
Anh ta xoay người nhìn trụ sở làm việc của Hoành Không. Giờ phút này thằng nhãi này đột nhiên cảm giác thấy mình cô đơn.
Diệp Phàm kiêm nhiệm Đảng ủy, một khi thế lực này mở ra, phỏng chừng những ngày sau này không dễ chịu lắm.
Đương nhiên Ngô Hồng Sơn không đoán ra ý nghĩ của Tỉnh ủy, còn tưởng rằng Diệp Phàm sẽ yên vị ngồi đó mãi. Mà không biết đây chỉ là một bước quá độ thôi.
Vui nhất là mấy người Khổng Ý Hùng, Ngũ Vân Lượng và Khương Quân.
Hôm nay Khổng Ý Hùng đặc biệt có tinh thần, đầu tóc được chải gọn gàng, hơi khom người đứng sau Diệp Phàm.
Lúc này trước mặt Khổng Ý Hùng Diệp Phàm chính là một vị thần, một vị thần huyền bí. Người ta có thể dựa vào cây đại thụ, thậm chí Khổng Ý Hùng còn tưởng tượng mình là một cái cây nhỏ dựa vào cây đại thụ.
‘Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm’ gần đây Tăng Vân Nhàn có vẻ có phần khiêm tốn, bởi vì bạn hữu Ngưu Kiến Quốc buồn bã chào cảm ơn. Đồng chí Tăng Vân Nhàn nhạy bén nghe thấy trong đó có cái gì đó bất thường.
Mà tân Phó Chủ tịch thường trực thành phố đồng chí Chương Hưng Liệt dường như có chút biểu hiện kỳ quái, vừa không khiêm tốn cũng không đường hoàng.
Bởi vì, Chương Hưng Liệt là Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy được điều động đồng cấp xuống dưới.
Nhưng vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hạng Nam so với vị trí kia có phần nặng hơn. Cũng là điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện huấn luyện sau đó mới cất nhắc thôi.
Vị trí trước kia của Chương Hưng Liệt cũng quyết định ông ta không quá quan trọng, nghe nói lại ông ta là thiết can dưới tay Bí thư Ninh Mãn, cũng là người của Bí thư Tỉnh ủy Trường Đỗ Kiếm. Đương nhiên, những vị trí quan trọng đều là người của Ninh Mãn
Đối với Chương Hưng Liệt, ngay cả Cái Thiệu Trung cũng phải khách khí. Mà Chương Hưng Liệt lại không mãnh liệt bằng Ngưu Kiến Quốc, tự nhiên lực lượng của Phủ Lam hệ được tăng mạnh hơn nhiều.
Cho nên, đồng chí Tăng Vân Nhàn tạm thời thu liễm rất nhiều. Anh ta muốn chờ đợi một chút, Ngưu Kiến Quốc chào cảm ơn buồn bã cũng cho anh ta một hồi chuông cảnh báo. Anh ta biết, nhất định Ngưu Kiến Quốc bị mất chức do sự kiện cắt điện rồi.
Mà Ngưu Kiến Quốc mất chức, phỏng chừng người hạ thủ chính là người của Diệp Phàm rồi. Cái vị Tổng giám đốc xí nghiệp này cần phải đánh giá lại một chút.
Thứ nhất là Diệp Phàm đã có nền tảng sẵn, thứ hai chính là cách làm của Diệp Phàm thông minh, Ngưu Kiến Quốc mới gặp trong vòng vài ngày đã ngã xuống.
Mà Diệp Phàm đơn giản là làm ‘Súng’ của một số lãnh đạo Tỉnh ủy, mượn tay Diệp Phàm xử lý Ngưu Kiến Quốc. Tuy Diệp Phàm chỉ là một thanh súng nhưng súng đó là thanh súng sắc bén, khá đáng sợ.
Phải một thời gian nữa Ngưu Kiến Qốc mới có thể trở lại bình thường, Cái Thiệu Trung này phải ‘ Khiêm tốn’ mất một thời gian. Chờ sự kiện của Ngưu qua đi đã.
- Vân Nhàn, còn chờ cái gì nữa?
Cái Thiệu Trung nhìn anh ta một cái, phát hiện điếu thuốc đã cháy đến ngón tay mà còn không biết.
Lúc này Tăng Vân Nhàn mới cảm giác thấy đau, ném đầu mẩu thuốc lá giống như phản xạ có điều kiện. Vừa nhìn, phát hiện đây là văn phòng của Bí thư Cái.
Tăng Vân Nhàn đỏ mặt khẩn trương cúi đầu xuống nhặt đầu mẩu thuốc lá, miệng ấp úng nói:
- Xin lỗi, bị phân tâm.
- Có phải thấy tập đoàn Hoành Không cưỡi ngựa đổi đèn vừa mới bổ nhiệm lại nhân sự nên hồ đồ rồi đúng không?
Cái Thiệu Trung thật sự thản nhiên, nhìn sự kiện lần trước, Cái Thiệu Trung tôi vẫn có trọng lượng. Bọn họ còn phải nể mặt tôi đó.
Việc Ngưu Kiến Quốc bị một vố đau Cái Thiệu Trung cũng dần lắng xuống, thay vào đó chính là càng ngày càng hận hơn.
Hận Diệp Phàm đến mức cắt da. Hơn nữa, thấy Diệp Phàm kiêm nhiệm quyền Bí thư Đảng ủy, cái vị trí Cái Thiệu Trung đã từng ra sức giành lấy.
Lại chỉ có thể đứng nhìn Diệp Phàm chiếm đoạt, người này trẻ tuổi như vậy, lẽ nào muốn lên chức Phó chủ tịch tỉnh sao?
- Tôi có chút không hiểu, Diệp Phàm mới đến đây vài ngày, không ngờ lại được lên Bí thư. Vị trí Bí thư Hoành Không phải là cấp Phó chủ tịch tỉnh mà. Nếu Bí thư Cái ngồi vào vị trí đó mới đúng, thằng nhóc Diệp Phàm dựa vào cái gì chứ?
Tăng Vân Nhàn thốt ra một câu, không ngờ Cái Thiệu Trung lập tức đứng lên, điếu thuốc kẹp trong tay sau một lúc lâu không hút, cũng mau cháy tới đầu ngón tay.
Sợ mình cắt đứt dòng suy nghĩ của Cái Thiệu Trung, trong lòng Tăng Vân Nhàn cấp bách, có thể không dám nói ra miệng.
- Được! Được...
Dường như Cái Thiệu Trung đột nhiên phản ứng kịp, hung hăng dập tắt đầu mẩu thuốc lá. Đứng lên vỗ vai Tăng Vân Nhàn, cười nói,
- Vẫn còn Tăng Vân Nhàn nhìn xa trông rộng.
Tăng Vân Nhàn có vẻ không hiểu, trong lòng tự nhủ tôi nhìn thấy gì chứ. Không phải là một câu nói bực tức sao?
- Yên tâm đi, Diệp Phàm chỉ tạm thời đại diện thôi. Chưa chắc hắn có thể chuyển chính thức, hơn nữa, hắn cũng không có khả năng chuyển chính thức. Cục diện này tôi có thể thay đổi lại được.
Cái Thiệu Trung nói nhưng Tăng Vân Nhàn không hiểu được, đành phải mù quáng gật đầu đáp lời giả dối ‘Đúng’.