- Nói đúng lắm, tôi cho anh một cái tát là vì thái độ của anh. Hai là tôi cũng muốn làm lớn chuyện này. Đến lúc đó anh không thế không làm theo, khi đã gây sức ép thì trên tỉnh muốn ấn cũng không ấn được. Chúng ra là trăm song về một biển, nhưng xin lỗi kiểm sát Ngũ, đã để anh chịu khổ rồi.
Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi.
- Chủ tịch Diệp, tôi…
Kiểm sát Ngũ kích động, cũng đứng dậy. Lúc này hai người liền ôm chặt lấy nhau.
- Nhưng sao tối nay các anh lại tin tưởng tôi mà ra hiệu thế. Còn nữa, làm sao mà anh có bản hợp đồng chính này trong tay. Xem ra thì chắc chắn Chu Đống đã muốn hủy nó đi. Sao lại có thể vào tay các anh. Sao các anh phát hiện ra bản hợp đồng này?
Diệp Phàm hỏi.
- Hoàn toàn tin tưởng anh thì không phải nhưng chúng tôi đã thử vài lần. Nguyên nhân chủ yếu chính là gần đây anh đã làm được mấy việc lớn nên chúng tôi nghĩ anh là người đáng tin.
Đặc biệt là anh có thể khiến cho Chu Đống trở về khi đang trong viện. Việc này cần phải người có tinh thần dũng cảm cũng như trí tuệ. Từ việc đó tôi đã suy đoán, chủ tịch Diệp chắc chắn là một con người chân chính, dám phạt những đồng chí mắc tội. Chúng tab a người liên thủ lại để sớm điều tra ra vụ án này, để có thể lấy lại được tiền sớm ngày đó.
Nhà nước không thể bị tổn thất nữa, nhà máy của chúng ta cũng không thể ngã gục được.
Kiểm sát Ngũ nói.
- Đúng, anh, tôi và cả đồng chí Khương Quân kết hợp lại với nhau.
Diệp Phàm khẽ gật đầu.
- Còn việc làm thế nào phát hiện ra, thực ra từ ngôn từ, hành động của Lưu Hải Bình tôi đã thấy có gì đó không ổn.
Tôi cũng đã nhắc nhở Chu Đống, nhưng ông ta căn bản đã bị chiến tích khổng lồ kia làm cho hoa mắt, đã không hề nghe tôi.
Hơn nữa lại còn nói tôi bớt lo chuyện người khác đi, sau đó tôi cũng không nói nữa. Con người Chu Đống cũng lòng dạ độc ác, nhưng tôi vẫn để xem thế nào.
Sau đó phát hiện xảy ra chuyện có thể ông ta đã tìm cách hủy chứng cứ. Vì thế tôi đã nhờ Khương Quân ra tay theo dõi ông ta.
Tài liệu này là tôi có được từ tay tình nhân Trương Khiết của ông ta. Khi đó vì Khương Quân giỏi, nên làm chút thủ đoạn để có được tài liệu quý báu này.
Kiểm sát Ngũ nói:
- Chúng tôi đã có trong tay, nhìn,suýt nữa thì đờ người.
Là 120 triệu đó. Sau đó chúng tôi đã điều tra xem khoản tiền này từ đâu mà có. Mới biết được 60 triệu còn lại là khoản tiền để mở rộng đường trên núi Thông Thiên mà Sở giao thông cấp cho.
Chu Đống gan to đến mức đó, vì chiến tích lại còn dám lấy cả khoản tiền đó.
- Làm sao Chu Đống có thể lấy đi 60 triệu của chính quyền Hạng Nam?
Diệp Phàm hỏi, thực ra đã rất tức giận.
Việc này hình như Lam Tồn Quân cũng không rõ. Một khoản tiền lớn như vậy không có chữ ký của anh ta thì sao có thể lấy đi được. Lẽ nào đúng là Lam Tồn Quân đã bị Ngưu Kiến Quốc khống chế sao?
- Tôi đã âm thầm điều tra rồi, khoản náy là Bộ giao thông trực tiếp rót xuống, đến Sở giao thông trong tỉnh.
Vốn phải chuyển đến cục giao thông Hạng Nam nhưng Chu Đống có người thân trong tỉnh, có thể đã nhờ người này mà tới thẳng Hoành Không.
Con đường này đã để cho tập đoàn Hoành Không phụ trách mở rộng. Bởi vì đó không phải là tiền lệ.
Vốn con đường từ Hoành Không lên núi Thông Thiên là vì Hoành Không mà xây dựng lên.
Trong những năm thàng Hoành Không phát triển thịnh vượng, việc tu sửa đoạn đường này đều do cơ điện Hoành Không đảm nhiệm.
Đó là khi công ty còn có tiền, cũng đã bỏ ra bao nhiêu để tu sửa, vốn con đường rất nhỏ, chỉ rộng 8 mét, giờ đã rộng thành 12 mét rồi.
Sau đó Hoành Không không còn thịnh vượng, không có tiền để duy trì, tu sửa đường. Vì thế mà Sở giao thông rót tiền xuống sẽ rót thẳng vào Hoành Không.
Ngày đó Hoành Không còn có cả một văn phòng về đường bộ, chuyên phụ trách về đoạn đường này. Lúc đó tập đoàn cần con đường này để vận chuyển hàng hóa.
Nhưng vì chiến tích mà Chu Đống đã trực tiếp chuyển khoản đó sang công ty Chính Hà mới thành lập đó, chứ không hề thông qua bên tài chính của tập đoàn chúng ta.
Chu Đống tính toán đem khoản này lo trước, đợi công ty thành lập xong sẽ kiếm tiền để sửa đường một thể.
Nhưng ông ta không may, không ngờ lại gặp phải đồ lừa bịp Lưu Hải Bình kia.
Kiểm sát Ngũ nói.
- Theo tài liệu này thì nếu có xử Chu Đống cũng sẽ liên quan đến một nhóm người nhưng sẽ không có lợi gì cho công ty chúng ta.
Diệp Phàm nói.
- Đúng là như thếm chỉ cần bắt được Lưu Hải Bình thì có thể lấy lại khoản tiền đó. Nhưng nếu không điều tra rõ thì cũng không thể trói buộc được hắn ta.
Chỉ dựa vào công an Hạng Nam thì không ích gì. Những người này chỉ là làm việc cho xong, làm cho mọi người thấy nhưng đến giờ vẫn không manh mối gì, bao nhiêu phần tử lừa dối vậy đâu có bắt được đứa nào.
Tôi đoán chắc không phải là không bắt được mà là họ không có ý định đi bắt. Bởi vì họ phải quan sát thái độ của cấp trên.
Mà, có thể người ta đã sớm chào hỏi các đồng chí công an rồi.
Khương Quân tức giận nói:
- Họ không bắt thì chúng tôi bắt, vì thế chúng tôi đã âm thầm liên kết với một đám công nhân rồi để tìm ra bọn sâu bọ đấy.
Nhưng lực lượng của chúng ta có hạn, mà lại chỉ là thông thường, không trang bị gì.
Mà không thể sáng tỏ chỉ có thể thực hiện trong bí mật, vì thế mà sẽ khó khăn hơn bên công an hàng trăm lần nhưng vì lợi ích công ty, khó khăn đến mấy chúng tôi cũng sẽ kiên trì.
- Chủ tịch Diệp, chắc anh không biết. Thực ra chức phó chủ nhiệm khu công nghiệp nặng của Khương Quân cũng đã bị Chu Đống cho rơi mất rồi.
Bởi vì việc liên quan đến Lưu Hải Bình nên Khương Quân không phục, nên cũng không chịu phối hợp. Vì thế đã trở thành cái gai trong mắt bọn Chu Đống.
Về sau lấy ra một tràng lý do đã cách chức Khương Quân.Hiện giờ Khương Quân chủ nhiệm vệ sinh cho môi trường của tập đoàn.
Ngay cả chức phó chủ nhiệm cũng không giữ nổi. Họ đúng là trả đũa. Mà chuyện này chắc chắn bí thư Vệ cũng âm thầm biết, ít nhất cũng là đồng ý.
Dù sao, Khương Quân cũng có uy tín trong công nhân, công nhân cũng như anh trai của họ.
Vì thế mà mấy lần đã gây sự cố, nên bí thư Vệ đã không thoải mái trong lòng.
Bên ngoài thì khách sáo nhưng bên trong thì thủ đoạn.
Kiểm sát Ngũ bất bình nói.
- Đừng vội, chúng ta làm xong án này đã còn về chức vụ từ từ, chỉ cần anh chịu làm tôi sẽ để ý chuyện đó.
Diệp Phàm nói rất có “tính nghệ thuật”.
Không phải là “tập đoàn để ý” mà là tôi để ý, hai góc độ khác nhau. Tức là phải phục tùng tôi mới được.
- Chủ tịch Diệp, Khương Quân tôi đây rất ít khi phục người khác. Hôm đó anh bóp cổ lão Cái, lại còn cấp cho công nhân có tiền sinh sống tạm thời. Tôi tin rằng anh đúng là chủ tịch chân chính.
Khương Quân nói, cứ như đứng trong hàng lối quân đội.
Nhưng Diệp Phàm cũng ra dáng ông chủ khiến cho người ta phục.
- Ha ha, đồng chí Khương Quân, anh là đồng chí tốt đã chịu nhiều khó nhọc rồi, Công ty sẽ để mắt.
Diệp Phàm đứng dậy, đưa tay nắm chặt tay tay Khương Quân.
Khương Quân sửng sốt, đờ người. Bởi vì anh ta có cảm giác sức Diệp Phàm truyền qua cái bắt tay càng lớn.
Khương Quân ngây người sau bắt đầu vận công, sau đó hít một hơi bị kinh hãi.
Không thể tưởng tượng, thân thủ ngũ đẳng đã vận công mà không tài nào kháng lại được Diệp Phàm, bởi vì cảm thấy càng ngày càng lợi hại.
- Tôi phục rồi.
Khương Quân vừa hưng phấn lại buồn bực, gian nan lắm mới nói ra bốn chữ đó. Biết là Khương Quân là một người kiêu ngạo, không ngờ lại phải khuất phục trước Diệp Phàm.
- Ha ha, phục là được rồi.
Diệp Phàm nới lỏng tay, vỗ nhẹ lên vai anh ta.
- Chủ tịch Diệp, từ nay về sau tôi làm theo anh.
Khương Quân không nói hai lời, tỏ thái độ trực tiếp. Khiến cho kiểm sát ngũ cũng khiếp sợ.
Bởi vì Khương Quân là đồng chí khó mà chịu khuất phục, ngày trước ngay cả bí thư Vệ anh ta cũng đối đầu.
Không thể tưởng được đồng chí Diệp Phàm này mới đến mấy hôm mà đã khiến Khương Quân trực tiếp mở lời nói chịu phục.
- Ha ha, không phải là làm theo tôi mà là theo công ty.
Diệp Phàm không nói đến bản thân mình.
- Không, nếu như chủ tịch Diệp đại diện cho công ty thì tôi sẽ làm cho công ty, còn nếu như không đại diện thì tôi sẽ làm theo chủ tịch.
Không ngờ lập luận Khương Quân lại rắn chắc vậy.
- Lão Ngũ, anh nói sao?
Lúc này Khương Quân lại nói đến Ngũ Vân Lượng.
- Ha ha, chủ tịch Diệp là chủ tịch công ty, Ngũ Vân Lượng tôi cũng sẽ một lòng vì công ty.
Ngũ Vân Lượng nói cũng rất dễ nghe, Diệp Phàm thấy thế như vẻ ông ta vẫn chưa hoàn toàn phục.
- Kiểm sát Ngũ, anh xem đây là gì?
Diệp Phàm cười nói, đưa một tài liệu cho Ngũ Vân Lượng.
Ngũ Vân Lượng hoài nghí cầm lấy vừa nhìn thấy đã thay đổi sắc mặt, đến tay cũng run lên.
- Sao thế lão Ngũ?
Khương Quân thấy lạ, quay lại hỏi.
- Anh xem thì biết.
Ngũ Vân Lượng đưa tài liệu cho Khương Quân, xem xong thái độ của anh ta cũng không khác gì Ngũ Vân Lượng há miệng thật to.
- Cái này, chủ tịch Diệp, sao mà anh có được. Theo như tôi được biết thì hợp đồng này có hai bản.
Một bản trong tay Chu Đống, một bản trong tay Lưu Hải Bình.
Ngũ Vân Lượng không hiểu gì cả.
- Ha ha, cái này tôi lấy ở thành phố Cảng Cửu về. Chứ không phải trong tay Lưu Hải Bình, mà là trong tay Phó chủ tịch La Mễ Các Lâm của tập đoàn Chính Hà. Chủ của bản hợp đồng này chính là tập đoàn Chính Hà. La Mễ Các Lâm đại diện cho tập đoàn Chính Hà đã ký hợp đồng.
Diệp Phàm cười nói.
- Lợi hại.
Khương Quân nói, Ngũ Vân Lượng cũng như vậy, hai người nhìn Diệp Phàm như người ngoài hành tinh, nói:
- Tôi đã có chút phục chủ tịch Diệp rồi.
- Đi, cùng tôi đi gặp một người.
Diệp Phàm cười nói.
Hai người thấy kỳ lạ, cũng đi theo Diệp Phàm. Thấy Diệp Phàm ngồi trên xe của mình kiểm sát Ngũ kỳ lạ hỏi:
- Chủ tịch Diệp không lái xe đến sao?
- Đương nhiên là có chứ, nhưng tôi bảo anh ta về rồi.
Diệp Phàm thuận miệng nói chỉ có Khương Quân nhìn với ánh mắt kỳ lạ, nhìn Diệp Phàm trong lòng nghĩ xe quái gì, chắc chắn không thể tùy tiện gọi xe được.
Đi vào một nhà dân, khi thấy Lưu Hải Bình, Khương Quân và Ngũ Vân Lượng suýt thì ngất.
- Chủ tịch Diệp, tôi rất ít khi phục ai nhưng lần này tôi phục. tôi phục rồi. từ nay về sau muốn tôi làm gì chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ làm.
Ngô Vân Lượng như mang tư thế quân dội, dù sao cũng công tác trong phương diện kỷ luật mà.
Thư ký của mình nếu như không biết gì về phương diện này thì còn làm gì nữa.
Thư ký chính là người có tri thức bên mình, Diệp Phàm không cần người chỉ biết chỉ đâu đánh đấy.
- Vật được.
Khổng Ý Hùng hơi sững sờ rồi sẽ quyết định việc này. Tiện đường điều tra bản hợp đồng kia.
Tự nhiên Khổng Ý Hùng kinh ngạc, bởi vì trước chưa làm vị trí thư ký bao giờ.
Mà Diệp Phàm ăn vội vàng rồi lao thẳng đến văn phòng.
Thấy xe Diệp Phàm đi ra xa, rừng bên phía trái phát ra một tiếng động khiến người ta rợn tóc gáy, một người đi như bay. Nếu là buổi tối chắc chắn người ta sẽ nghĩ là ma quỷ.
Vừa đến văn phòng đã thấy đồng chí Khương Quân đứng trước cửa đang hút thuốc. Vừa thấy Diệp Phàm đã lập tức đến hỏi.
- Chuyện của anh đã nghe rồi, việc này tôi cũng chưa nói với anh, sao đã chuẩn bị hết chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Quá đột ngột, khi nãy trưởng phòng nhân sự công ty đồng chí Dương nói với tôi mà suýt nữa tôi sốc.
Hôm qua đã nghe đồn chuyện này rồi, chỉ là tôi không dám tin. Khương Quân tôi có đồng chí coi như cái gai trong mắt, thậm chí có người còn gọi tôi là mãng phu.
Nhưng, tôi có tin tưởng làm tốt chức chủ nhiệm khu công nghiệp nặng. Thực ra khu công nghiệp của chúng ta không nên gọi là khu công nghiệp nặng, mà nên gọi là khu công nghiệp thôi.
Hai người vừa nói vừa tiến vào phòng khác, Khương Quân tiện tay đóng luôn cánh cửa lại.
- Vì sao?
Diệp Phàm đặt túi da xuống.
- Rất đơn giản, khu công nghiệp nặng tức là chuyên về sản xuất những thiết bị loại lớn như các thiết bị dùng trong ngành công nghiệp nặng.
Còn khu công nghiệp của chúng ta chỉ sản xuất nhưng thứ nhỏ. Ví dụn như xưởng chế tạo máy, xưởng thiết bị điện còn cả cả kết hợp với xưởng thiết bị chuyển động Hoành Không, công ty thiết bị công trình Hoành Không, công ty TNHH vận hành Hoành Không…
Các công ty lớn nhỏ trong khu công nghiệp không dưới công ty. Các xưởng sản xuất đến hang trăm xưởng, tôi thấy nói là khu công nghiệp thôi là hợp lý.
Khương Quân nói.
- Đúng rồi, công ty thiết bị công trình có phải là sản xuất những thiết bị phục vụ cho công trình không? Ví dụ như máy đào, máy cẩu, xe lu…
Diệp Phàm chợt giật mình nói.
- Đúng vậy. Thực ra công ty thiết bị công trình là một công ty con thuộc tổng công ty chế tạo cơ khí Hoành Không. Ngày trước chỉ là, công tác tiêu thụ thiết bị công trình là chủ yếu. Công ty này có vài người, chuyên làm về nghiệp vụ,chỉ để bán những thiết bị công trình ra ngoài.
Khương Quân nói.
Như vậy đã quá lãng phí, một xưởng sản xuất thiết bị điện phải cần đến một “công ty thiết bị điện” để tiêu thụ sao. Thực ra hoàn toàn có thể kết hợp lại làm một, bên trong phục vụ tiêu thụ là được. Làm gì cần đến một tên công ty riêng?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước kia vốn là cùng một nơi nhưng sau đó thực hiện rất rối loạn. Chủ quản vừa quản lý sản xuất lại vừa quản lý tiêu thụ nên làm không đạt hiệu quả.
Có khi xuất hang lớn xảy ra vấn đề thì lại trách chủ xưởng không thông báo họ, chủ xưởng lại trách bên tiêu thụ không báo lại cho họ.
Cứ như thế, cãi cọ khắp nơi, ai cũng không nhận trách nhiệm. Nên sau đó đã tách ra.
Cho nên, tuy nói trong khu công nghiệp nặng chỉ có hai nhà máy nhưng công ty ở bên trong thì không hề ít.
Thực ra như thế cũng không đúng. Đơn vị có bao nhiêu người mà cũng nhiều lên. Một là nhiều lên cũng lãng phí, hai tạo thành việc tách riêng giữa sản xuất và tiêu thụ.
Bên tiêu thụ xảy ra vấn đè không báo ngay lên bên sản xuất mà chủ xưởng cũng không biết là sản phẩm xảy ra chuyện gì.
Nếu như kết hợp lại làm một thì tốt, chỉ có trách nhiệm là phải phân chia, không thể cãi cọ nhau được.
Đồng chí Khương Quân dùng kinh nghiệm của bản thân để phân tích vấn đề.
- Chỉ sợ lúc đầu xây dựng các bên lại phải lo giải quyết vấn đề sức lạo động dư thừa.
Tập đoàn chúng ta có nhất thiết phải dùng nhiều công nhân như vậy không? Có thể nửa số còn lại có thể chuyển đi.
Như thế khiến cho công nhân nhiều lên, mà công việc lại không nhiều. Như thế tiền lương cũng không trả nổi.
Nếu như nhân công giảm đi một nửa, mọi người cùng nhau cố gắng. Mặc dù chỉ làm được đến phần thì hàng tháng mỗi người đều có thể nhận được tiền đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp nói rất đúng, Còn có cách nào nữa, nếu như giảm biên chế thì lại liên quan đến nhiều vấn đề.
Ngày trước tổng giám đốc công ty thấy nhân công nhiều quá cũng đã nghĩ đến cách này. Cũng đã tìm cả lên thành phố, lên tỉnh, xem xem có thể phân ra một số công nhân dư thừa được không.
Nhưng dân số Hạng Nam không ít, vốn bao nhiêu người không có việc làm còn ở xã hội nhiều, làm gì có doanh nghiệp nào còn thiếu người đâu.
Đặc biệt là các doanh nghiệp quốc doanh, đều dư ra hàng tá người. Nếu như anh bỏ ra mười, hai mươi người thì vô tư, không thành vấn đề.
Nhưng bên anh có đến hàng vạn người, mỗi lần muốn tống đi những sáu, bảy nghìn thì cả Hạng Nam có mở hết mồm ra cũng không tài nào mà nuốt nổi.
Mà nói thực, công nhân của chúng ta nhiều như vậy đều là con cái của cán bộ Hạng Nam hay là huyện Hoàng Cương thôi, đều là họ đút lót mà vào.
Bọn họ hoàn toàn chẳng có kỹ thuật nào, chẳng làm gì, ở trong này chỉ ăn chơi thôi. Nếu như cho họ làm ăn đàng hoàng thì chắc chắn là không chịu được.
Mà người ở đây nếu tính ra, không còn ở vị trí cũng phải đến người, họ chỉ biết nhận lương, còn không làm được trò trống gì.
Khi làm thì không thấy người đâu.
Khương Quân nói, dù gì thì cũng nói hết cho Diệp Phàm biết, cũng không phải người ngoài rồi.
- Ôi, đây chính là bệnh của doanh nghiệp quốc doanh mà. Còn doanh nghiệp tư nhân người ta chú trọng vào hiệu quả làm việc, mỗi cây một hố, ai ai cũng hăng hái làm việc.
Còn đơn vị chúng ta thì cây cải mới có một hố. Đương nhiên sẽ tạo thành kết quả “cải” không đủ dinh dưỡng, đến cuối cùng thì không phát được lương.
Mà doanh nghiệp phát triển thì mới có thể nuôi được cả một cơ số người đó, Doanh nghiệp mà không tốt thì khó khăn sẽ chồng chất khó khăn mà thôi.
Diệp Phàm thở dài nói, chau mày rồi nói tiếp:
- Vấn đề giải quyết nhân công dư thừa phải được vạch ra rồi.
Cần phải bỏ những nhân viên chưa nhận chức đi. Có thể dùng phương thức bồi thường một lần để dẹp đi.
Bằng không tất cả đều nói là đã biên chế rồi. Hiện giờ không có gì làm cũng không thể nói được sau này cũng sẽ thế.
Không có việc gì làm mà anh ở đó chơi đến tiếng đồng hồ, còn nữa, không có gì làm thì phải rèn luyện lỹ năng chứ, một khi có việc thì lập tức sản xuất.
- Trong chuyện này chắc cũng phải có đến ba bốn trăm người không làm được, đa phần đều là phu nhân các lãnh đạo. Thường chỉ có để họ sung sướng chứ có làm được gì.
Bảo họ đến xưởng mà đứng trước máy móc thì thà giết họ còn hơn. Vấn đề của đống người này là rất lớn.
Bảo họ đi họ không đi, đứng ở đó để nhận lương, lương không phát nổi thì họ tức giận.
Bà xã các ông cũng không thiếu chút tiền này, chủ yếu là để có cái bảo đảm. Ví dụ như đều lúc về hưu có phụ cấp, hay lúc bệnh tật cũng không phải chi trả.
Nếu như bảo họ đi thì chồng hay vợ sẽ đến mà tấn công tập đoàn.
Những người này thường không thể hiện gì nhưng một khi đã vạch mặt ra thì đúng giống như vợ của các ông tướng đến là đáng sợ.
Hơn nữa họ tổ chức thành một đội. Đằng sau toàn là thân thích của các lãnh đạo Hạng Nam hay Hoàng Cường gì đó.
Trước kia không có kiểu này, còn nhớ mấy năm trước có vị lãnh đạo nhận chức thấy thế liền nghĩ đến cắt giảm biên chế để có thể cân bằng lại.
Kết quả là vừa mới nói, chưa kịp làm thì đã bị hội kia chặn lại, thậm chí còn có người ra tay hạ thủ cả với lãnh đạo.
Đối với những mẹ thân thích với các lãnh đạo này các vị lãnh đạo công ty cũng khó mà bắt họ làm được.
Các vị lãnh đạo đằng sau họ không ra mặt, chỉ âm thầm nhìn. Nếu như bên này anh ra sức ép quá lớn thì họ mới ra mặt.
Cho đến lúc đó, không phải chỉ là một hai đồng chí mà trên là cả một đống người. Hảo hán cũng khó mà qua nổi đúng không?
Mà lúc đó tiếng đồn vang xa rồi, nói là lãnh đạo tập đoàn chúng ta trả đũa… thậm chí còn là những lợi bịa đặt, nói chúng ta thế này thế kia.
Kết quả lại rùm beng rồi bên tỉnh lại cho người xuống điều tra. Cuối cùng thì sao, còn chưa “động thủ” thì các vị kia mới đến đây chưa đầy ba tháng cũng đã bỏ về mất rồi.
Việc này thực ra chính là bị các vị đàn bà phu nhân kia ép.
Khương Quân lo lắng nói.
- Cho dù thế nào cũng phải điều tra rõ đã. Sau đó gọi họ lại làm việc, không làm việc thì cho họ thời gian một tháng để điều chỉnh. Nếu như không thích hợp thì đành để họ đi. Công ty chúng ta không thể nhận thêm những người vô ích, nhưu thế thì mãi mãi sẽ ở trong quỹ đạo khó khăn thôi.
Diệp Phàm quyết tâm nói.
- Được. Việc mà bí thủ Diệp làm thì Khương Quân tôi sẽ đi tiên phong.
Khương Quân không hề do dự, nói:
- Thực ra, tôi sớm đã không thấy vừa mắt các mẹ đó rồi.
Cả một năm chắc đến xưởng một lần, mà mỗi lần lại còn ngồi xe con nữa Đúng là thái quá.
Thấy người lại còn kiêu ngạo. Không hài lòng lại còn khua chân múa tay, nói là người này không tốt, chỗ này không được….
Làm như kiểu các mẹ ấy là lãnh đạo tập đoàn không bằng mà thấy không phát lương cái là bắt đầu lôi cả nhà người ta ra chửi.
Những người này, vốn là những con ký sinh trùng trong xưởng.
Khương Quân tức giận nói.
- Ký sinh trùng, ha ha, nói hay lắm. Nhưng nếu như có thể thông qua đào tạo mà đạt thì chúng ta cũng đồng ý giữ họ lại.
Nếu không được thì chúng ta phân công ra, dù sao cũng là thân thích với các lãnh đạo tỉnh, họ cũng có thân thế lớn, lẽ nào đến vợ mình cũng không lo cho một nơi yên sao?
Để lại cả một cục diện dang dở cho chúng ta thì còn nghĩa gì.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Khương Quân, nói:
- Tôi đã suy nghĩ rồi, nếu chúng ta chỉ có một khu công nghiệp, thì không nên gọi là khu công nghiệp nặng. Rõ ràng là sửa thành khu công nghiệp kỹ thuật cao.
- Khu công nghiệp kỹ thuật cao, chúng ta có thể có tên này không? Khu công nghiệp kỹ thuật cao này là khu tập trung nghiên cứu khoa học kỹ thuật cao.
Khương Quân có chút nghi hoặc.