- Ôi, vì cái bí mật núi Xương Bối này mà bao nhiêu đồng chí đã phải hy sinh.
Đới Thành ra vẻ thất vọng, than thở, đứng không vững rồi ngồi phịch xuống dưới đất. Người này có lúc cũng mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc quỵ.
Vừa thấy Đới Thành như thế, mọi người cũng như không xương ngồi cả xuống đất.
Việc này, chủ yếu là tinh thần đã bị đả kích quá lớn. Mệt mỏi, áp lực mãi nhưng cũng không được.
Mấy năm nay, tổ A vì giải bí mật của Xương Bối đã hy sinh không ít cao thủ. Mà đã có cả một doanh trại đóng ở đây mấy năm rồi. Hao của, hao sức người không thể nào tính ra được.
- Mẹ kiếp, đúng là nói dối như cuội.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi nói.
- Mẹ kiếp là người nào dám trêu đùa với chúng ta.
Ngô Quang Bảo không ngờ cũng chửi bậy, đúng là hiếm thấy.
Diệp Phàm không lên tiếng câu nào mà nằm thẳng cẳng trên đất rồi nhìn hố đá thô ráp trên động.
Hắn ta dùng đôi mắt ưng nhìn trên đỉnh động, nhìn đi nhìn lại đang chóng mặt định thu lại thì bỗng nhiên cả người chấn động.
Bởi vì đôi mắt ưng sau khi nhìn lên trên đỉnh động không ngờ trên vòng sóng điện lại phát hiện ra một sơ đồ khiến người ta kinh hãi.
Bản đồ đó có vẻ giống như bản đồ thái cực âm dương, chỉ là ở giữa không phải là hình eo lợn mà là một hình cầu. Như một viên dạ minh châu quý báu đặt đúng giữa bản đồ.
Đương nhiên nếu như anh nhìn chăm chú bên ngoài thì không thành bản đồ. Chỉ có thể nhìn từ trên đỉnh xuống n lần mới có thể phát hiện ra. Diệp Phàm bình tĩnh nhìn từ đỉnh xuống. Dần dần hình ảnh bản đồ càng đầy đủ, càng rõ nét.
Thật lâu sau, nhớ rõ ràng Diệp Phàm mới nói:
- Các anh nhìn đỉnh động, tổ trưởng Ngô, anh dùng các thiết bị thăm dò nhìn đỉnh động xem sao, có phải có hình như thái cực âm dương không?
Tất cả mọi người đều không hiểu gì, nhưng Diệp Phàm đã lên tiếng thì mọi người chỉ thế làm theo thôi.
Quả nhiên không lâu sau mọi người cũng phải kinh hãi. Xem ra hình này không cần dùng đến mắt ưng cũng có thể phát hiện ra, mắt người thường cũng có thể phát hiện ra được, chỉ là khi nãy không ai chú ý đến thôi.
Dưới thiết bị thăm dò này, cả bản đồ được hiện lên rất đầy đủ và vô cùng rõ nét.
Có thể vì ngày trước bị cửa đá gây nhiễu nên không thể phát hiện ra được. Giờ đã qua được cửa đá đó thì thiết bị này lại hoạt động bình thường được.
- Như này là thế nào?
Ngô Quang Bảo nhìn lên màn hình chau mày nói.
- Chắc chắn đây là bản đồ trong động chỉ cần giải mã được bản đồ này là có thể biết được bí mật của động này. Mẹ kiếp, không chứng đây lại là địa cung mà cổ nhân làm cũng nên. Mà động này của chúng ta chỉ là một cửa vào địa cung đó mà thôi.
Vương Nhân Bàng không ngờ lại hứng lên nói.
Diệp Phàm vừa đảo mắt nhìn, Đới Thành cũng thế. Ai nấy đều vui vẻ, cứ như gà chọi vậy.
Việc này, chủ yếu chính là phản ứng lớn. Vừa mới thất bại giờ đã có hy vọng nên đương nhiên vui rồi.
- Chúng ta về nhà ăn gì rồi ngủ tý rồi hãy nghiên cứu bản đồ này, mọi người đều đã mệt rồi. Nếu như tiếp tục chắc không chịu nổi được.
Diệp Phàm nói, đương nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đã cóp được hình bản đồ này về nghiên cứu rồi.
Diệp Phàm về ngủ một giấc đã sang buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Vừa vào trong phòng chỉ huy đã thấy mọi người đều ở đó rồi. Mà mắt Ngô Quang Bảo nhìn như mắt gấu thế kia chắc là cả đêm qua không ngủ để nghiên cứu bản đồ kia rồi.
- Có phát hiện ra gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn bản đồ này có liên quan đến quả cầu ở giữa.
Ngô Quang Bảo nói xong nhìn Diệp Phàm, lại nói:
- Nhưng lúc trước tôi cũng đã vào một lần.
Bắc thang trèo lên nhưng hình dáng quả cầu kia không có đặc điểm gì. Chỉ là một tảng đá bình thường thôi.
Việc này. Chúng tôi cũng đã đoán rồi, lẽ nào đây chỉ là điều trùng hợp khi làm động thôi. Khiến cho những tảng đá thô ráp tự nhiên thành một hố sâu rồi hình thành hình quả cầu kia. Mả thực ra cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là rất giống, rất giống thôi. Bởi vì bản đồ này quá giống rồi. Nếu là tự nhiên hình thành lên thì đúng là quá giống rồi.
- Ừ, có thể là cố ý làm. Chỉ có điều là giờ chúng ta đang không hiểu gì. Nếu chỉ mơ hồ thế này mà nói không có chút bí mật nào chắc chắn là không được. Mà lại còn có chìa khóa này, nên chắc chắn bên trong phải có bí mật lớn.
Vương Nhân Bàng hứng thú lên nói.
- Các anh nghỉ ngơi rồi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, chúng tôi đang chờ mệnh lệnh.
Đới Thành cười nói. Mấy người vội vàng ăn rồi đi vào động.
- Tổ trưởng Ngô, anh cả đêm không ngủ rôi, nên không cần phải đi.
Diệp Phàm nói nhưng hai mắt Ngô Quang Bảo còn như mắt sói.
Lão ta hứng thú, liều cả mạng. Mà lại còn nói ra những bí mật nữa mà các anh không hiểu. Diệp Phàm cũng không còn cách nào khác đành phải đồng ý cho ông ta đi cùng.
Diệp Phàm đến thẳng núi đá đó, giơ tay ra sờ sờ và phát hiện ra giống như tảng đá bên cạnh, và còn cảm giác bên trong không hề trống rỗng.
Chẳng lẽ lại là thực thể, trong lòng Diệp Phàm buồn bực nói. Bắt đầu dùng mắt ưng quan sát.
Không linh nghiệm nữa rồi.
Không còn cách nào khác, Diệp Phàm đành phải ép cho con dơi bay ra thôi. Trải qua thử nghiệm hiện Diệp Phàm phát hiện ra một ngày có thể ép con dơi ra hai, ba lần. Việc này chắc chắn là liên quan đến cảnh giới võ thuật cao của Diệp Phàm.
Con dơi chính là hội tụ tinh khiết trong nội lực, hắn ta ép nó ra cũng chính là để cho nội khí được du ngoạn ra bên ngoài.
Việc này cũng không gián đoạn, cần phải có nội lực hùng hậu mới làm được.
Bời vì Diệp Phàm liên tiếp kỳ ngộ, cộng thêm luyện được cả “sói thuật” nên nội khí đã được tiềm ẩn dưới da.
Cho nên so với cao thủ ngang hàng thì Diệp Phàm phải hơn đến ba, bốn lần. Những người này vốn không có tính cạnh tranh với Diệp Phàm.
Lần này nhìn kỹ thực thể quả cầu nhưng Diệp Phàm không dám ép dơi vào trong quả cầu bởi vì nếu bên trong có gì thì chắc chắn là toi rồi.
Con dơi bay qua bay lại quả cầu mấy vòng cứ như kiểu vệ tinh quay quanh trái đất để dò tìm vậy.
Đột nhiên Diệp Phàm ngây người sợ hãi.
Bởi vì hắn ta phát hiện ra quả cầu không ngờ lại có hình mặt người, hơn nữa, càng nhìn càng giống, nếu như tập hợp những hoa văn trên quả cầu thì đúng là mũi, mắt của người.
Diệp Phàm xuống nói chuyện này với mọi người. Vương Nhân Bàng không kìm nổi hiếu kỳ trèo lên.
Quan sát xong hắn ta cũng kinh ngạc mà kêu lên:
- Mẹ kiếp, đúng là mặt người rồi. Mũi của người này rất dẹt, nhưng tai thì to đến nửa mặt, phải to như tai của Bát Giới vậy.
Đới Thành cũng lên xem rồi cũng kinh ngạc như thế. Ngô Quang Bảo đương nhiên cũng phải lên xem rồi. Ông ta vừa nhìn thì những người phía dưới đã hô lên hoảng hốt:
- Cẩn thận.
Bởi vì tảng đá bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng đen đang bước nhanh về phía Ngô Quang Bảo. Công lực của Ngô Quang Bảo không sao nên không thể đánh được.
Theo tiếng kêu, Diệp Phàm đã nhanh chóng phi len ôm Ngô Quang Bảo xuống thang.
Vương Nhân Bàng và Đới Thành đã sớm cầm lấy binh khí chém về hướng bóng đen, bởi vì sợ ảnh hưởng đến bản đồ nên không ai dám dùng súng.
Nhưng chuyện khiến hai người phải trợn mắt đã xảy ra.
Cái bóng đen kia đúng là chém không chết, mà hình như còn bay về phía hai người. Diệp Phàm thấy bèn nói:
- Bảo vệ tổ trưởng Ngô.
Bên này Diệp Phàm vung ta lên cho một chưởng Thái Sơn hướng về bóng đen.
Quái lạ, không ngờ quyền đó lại xuyên qua bóng đen. Cứ như đánh vào không khí vậy, tất cả mọi người đều vây lại đánh. Nhưng tốc độ của bóng đen kia cũng nhanh chóng, đánh không chết.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải gắng sức để ép con dơi ra xuyên vào bóng đen đó. Kết quả cũng như vậy đúng là xuyên qua, mà bóng đen đó vẫn tiến lên đám người họ.
- Không cần đánh, đó là ảo ảnh, không phải là thật.
Diệp Phàm dừng lại, tất cả mọi người cũng đều dừng lại, đứng bên cạnh Diệp Phàm.
Phát hiện ra bóng đen đó cũng dừng lại, Diệp Phàm giơ tay ra đấm thì nó cũng bắt đầu chuyển động. Mọi người thấy Diệp Phàm xuyên qua bóng đen đó, ai nấy đều khiếp sợ.
- Quái lại nó là gì chứ?
Vương Nhân Bàng nhìn bóng đen đó mà chảy cả nước miếng.
thấy mọi người không hề có động tác nào, bóng đen đó ngay lập tức biến vào trong vách núi.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đới Thành cũng hoảng hồn ngây người ra nhìn.
- Mẹ nó, chẳng lẽ lại là quỷ?
Vương Nhân Bàng chửi.
- Trên đời này làm gì có ma quỷ, tôi nghĩ có thể là một hiện tượng quang học, cũng gần giống như 3d vậy. Khi nãy có thể chúng ta tiếp xúc với mặt quả cầu nên bóng đen đó mới xuất hiện. Nhưng mọi người cũng phải cẩn thận, ai biết được đằng sau đó có ám khí hay gì đó thì sao.
Diệp Phàm nói.
- Hoàn toàn có thể như thế, phản xạ ánh sáng này là do chúng ta trên mặt người đó mà thành. Chỉ là ánh sáng đó xuất hiện có những động tác như thế tức là tương đối kỳ lạ. Lẽ nào ánh sáng này cũng do người trong động sắp đặt, đúng như trình tự sắp xếp như chúng ta hiện nay.
Ngô Quang Bảo nói.
- Các anh có phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ nào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có?
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
- Anh xem, chúng ta tấn công nó thì nó mới tấn công lại chúng ta, chúng ta dừng tay thì nó cũng dừng tay. Tôi nghĩ, có phải chúng ta ra tay hình thành lên bóng đen lại tấn công lại tôi. Thực tế là một ảo giác của hiện tượng quang học.
Diệp Phàm nói.
- Bóng đen này đúng là thành tinh rồi, rõ ràng còn có thể bắt chước để tấn công lại. Động đá này đúng là thần kỳ. Không ngờ lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cũng không thần kỳ bằng tượng đá trên đảo bí mật kia.
Diệp Phàm buột miệng nói, đột nhiên ngây người, nói:
- Lẽ nào động này lại có liên quan đến đảo hoang sao. Mà có liên quan đến mê cung ở sahara chăng?
- Tiền bối, Thiên Tinh Tinh cung ở đâu xin chỉ rõ. Còn nữa, lục thủ bốn chân bên ngoài là ai? Diệp Phàm vội vàng hỏi.
- Mê cung chi đồ, Thiên Tinh Chi bảo, chi bảo trong quan tài, đến Thiên Tinh. Còn thi thể kia, ha ha, đó là lão phu tùy tay tạo ra một tượng người thôi.
Đán Phi Tử vừa nói lời này xong đột nhiên một màn sương nhiều màu thoát ra khỏi quan tài bay trong không trung, không lâu đã biến mất vô hình.
Diệp Phàm biết, Đán Phi Tử từ này về sau thật sự tạm biệt thế giới. Mà vật mà ông ta làm ra chỉ sợ cũng biến mất hết theo nặng lượng cùng nội tức.
- Tượng người, hay cỗ thi thể kia là giá, nhưng quá giống đi Trong lòng Diệp Phàm kinh hãi quả thực là không thể tin được việc này là sự thật.
Đúng lúc này Vương Nhân Bàng hét lớn - Mở rồi, mở rồi.
- Cái gì mở, nước mở à? Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Nắp quan tài tự động mở, tôi nói nhé lão Đại anh dùng cách gì mở đây. Hình như không thấy anh động tay? Vương Nhân Bàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của Đới Thành và Trương Ẩn Hào cũng không sai biệt lắm.
- Ha ha, tôi cũng không hiểu tại sao nó lại có thể mở ra. Diệp Phàm cũng không muốn giải thích, bởi vì cũng không thể giải thích rõ ràng lắm, không bằng cứ giữ bí mật.
- Đấy, còn bí mật với chúng tôi, thôi vậy, xem bên trong chủ nhân có gì? Có quái vậy lục thủ bốn chân không? Vương Nhân Bàng kêu lên, lời anh ta vừa dứt, bốn người đều tiến lên.
- Gì thế? Bốn người đều không nhịn được kêu lên, vẻ mặt ba người Đới Thành có chút uể oải.
Bởi vì trong quan tài lớn không ngờ chỉ có mấy cục xương, nhìn cẩn thận hình như là xương người.
Hơn nữa chỉ một loại, hình như là xương tay, tổng cộng sáu đoạn xương cốt.
Xương cốt này so với xương của người thường không có gì đặc biệt. Diệp Phàm cầm lên một cây, hay là giống như xương cốt của Bảo Chí thiền sư, bên trong còn chứa công lực mấy chục năm, vì thế thi triển pháp Chuyển công của Bảo Chí thiền sư.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có chút buồn bực là khớp xương này không chứa nội tức.
Chỉ là nói đến cái tên thần bí kia, hình như xương cốt này gọi là cái gì Thiên Tinh Chi Hạch dùng để mở Thiên Tinh cung.
Chẳng quan Thiên Tinh cung ở đây không có chút manh mối nào, thế giới này lớn như thế, khác gì mò kim đáy bể?
- Ông chủ, có phải là xá lợi của cao tăng? Đới Thành hỏi.
- Xá lợi, có khả năng. Vương Nhân Bàng hứng thú cầm khúc xương này sờ mó.
- Xá lợi là tiếng Phạn, âm là Thiết lợi la, dịch sang tiếng Trung Quốc chúng ta là linh cốt, thân cốt, là của một vãng sinh, qua hỏa táng kết tinh thành.
Tuy nhiên, xá lợi cùng với xương cốt người chết bình thường cũng không giống nhau. Hình dạng thiên biến vạn hóa, có hình tròn, hình trứng, hình bông sen, có hình Phật Tổ hoặc Bồ Tát. Có màu trắng, đen, xanh đỏ, cũng có loại nhiều màu sắc.
Xá lợi có giống trân châu, có cái giống mã não, pha lên, có cái trong suốt, có cái phát sáng, giống như kim cương vậy.
Hơn nữa, cao tăng tu thành công sau khi chết đều có thể thành xá lợi.
Trong sách xưa ghi lại những cao tăng hỏa táng để thu lại xá lợi cũng không ít.
Tuy nhiên, cục xương này hình như là xương ngón tay, ví dụ như đoạn này vừa thấy cũng biết là ngón giữa, đây là ngón trỏ.
Hơn nữa, cũng không có dấu vết bị đốt cháy, nếu không qua đốt cháy sao có thể thay đổi hình dạng và giữ gìn sự sáng bóng.
Hơn nữa đoạn xương này cũng không có gì sáng bóng. Trương Ẩn Hào giải thích rất hợp lý.
- Rắm xá lợi, căn bản chỉ là xương cốt bình thường thôi. Vương Nhân Bàng cười nhạt, tùy tay ném vào trong quan tài.
- Thật đúng là không giống như xá lợi. Tôi đã thấy xá lợi, tổ Khoa học Năng lượng của chúng ta cũng sưu tập được trên một trăm hạt. Xá lợi này qua đốt cháy hỏa thiêu xong độ sáng bóng còn hơn xương cốt ban đầu nhiều, giống như xương bị hóa thạch vậy. Đới Thành cũng có chút không tin.
- Không đúng, xương cốt bình thường không nặng như vậy, các cậu thử xem. Diệp Phàm vuốt vuốt đoạn xương ngón trỏ nói.
Ba người đều nhặt một đoạn để thử, đều kinh ngạc.
- Nặng giống như tảng đá vậy, quả nhiên không giống xương ngón tay bình thường. Xương ngón tay út có lẽ sức nặng không dưới năm cân, dù là ngón tay của Diêu minh cũng thế này đi. Đới Thành nói.
- Thôi vậy, không sao những bí mật này giao cho tổ Khoa học năng lượng. Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nsoi sau, bằng không thế nào cũng chết đói. Diệp Phàm nói bốn người tìm tìm rất dễ dàng tìm được một cửa bên cạnh hòm quan tài.
Ngựa chết thành ngựa sống, bốn người chui vào không lâu không ngờ thuận lợi theo một trong bốn lối rẽ đi ra.
- Vẫn là chúng ta may mắn, nếu không đây đã biến thành phần mộ của chúng ta rồi. Đới Thành thở dài, mấy người cảm thấy như vậy.
Sau đó liền giao cho Ngô Quang Bảo, Diệp Phàm vội vàng đến Việt Châu cũng không biết Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm như thế nào.
Vừa ra ngoài mở điện thoại, Diệp Phàm có chút nghi ngờ không hiểu. Có mười mấy cuộc gọi nhõ, có Thiết Chiêm Hùng và Bao Kiên Quyết gọi điến, nhưng không có điện thoại của Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm.
Hai người này làm gì, Diệp Phàm hừ một tiếng, gọi điện thoại đến tổng công ty hỏi mới biết Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm cũng chưa về Hoành Không. Diệp Phàm lại gọi điện thoại đến sở Công an tỉnh Thiên Vân, bên đó càng không biết tình hình của Ngô Lâm.
- Làm gì thế, hay là mất tích? Diệp Phàm thầm nói một câu đi thẳng đến Hồng Kông.
Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm định đến chính là tập đoàn Chính Hà, muốn tìm họ thì phải đến tập đoàn Chính Hà.
Công ty tài sản trên một ty ở Hồng Kông không ít, tập đoàn Chính Hà dù có ba trăm triệu tài sản cũng coi như không phải là tập đoàn lớn ở Hồng Kông.
Tuy nhiên, may mắn Diệp Phàm có địa chỉ trụ sở của tập đoàn Chính Hà, nên đi thẳng đến đó.
Trụ sở của tập đoàn Chính Hà tương đối khí thế, hình dáng giống như một con thuyền cổ, có lẽ là là gần sông Tây Dương nổi tiếng.
Diệp phàm bắt được một người trông nhà vệ sinh hỏi tất nhiên là ra kết quả. Kết quả khiến cho Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm không ngờ gây rối cùng với tấn công Phó tổng giám đốc của Chính Hà bị bắt vào cục cảnh sát. Hơn nữa rõ ràng còn bị tội cướp bóc.
Nghe thật đúng là rất buồn cười, hai người này đầu óc hồ đồ cũng không thể đến trụ sở Chính Hà cướp bóc giữa ban ngày.
Trong chuyện này, Diệp Phàm cảm giác tập đoàn Chính Hà đã chuẩn bị việc người của Hoành Không đến đây.
Muốn buộc họ thật sự bỏ vốn thật sự có chút khó khăn. Hơn nữa tập đoàn Chính Hà lớn như thế, có cấu kết với cảnh sát Hồng Kông cũng là bình thường.
- Bọn họ bị cảnh sát ở đâu bắt rồi hả? Diệp Phàm hỏi.
- Khu chúng tôi thuộc Phân cục cảnh sát Tử Cảnh quản lý. Tên kia bị Diệp Phàm dọa cho sợ, hỏi gì đáp nấy.
Diệp Phàm uy hiếp tên kia một câu sau đó ra khỏi tập đoàn Chính Hà.
Diệp Phàm tìm một quán café gần đó uống một ly, suy nghĩ một hồi gọi điện thoại cho Trương Hùng.
Hỏi thăm mới ra thường trú của Tổ đặc nhiệm A ở Hồng Kông là Chu Hồng Huyết, là một cô gái, thân thủ ngũ đẳng đỉnh giai.
Tuổi cũng chưa lớn, chừng ba mươi lăm tuổi, cô có thân phận bên ngoài là Trưởng phòng trợ lý cao cấp của Cảnh sát Hồng Kông.
Với thân phận này, đến phân cục Cảnh sát Tử Cảnh cũng không có nhiều vấn đề.
Trương Hùng trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Hồng Huyết, đương nhiên lấy danh nghĩa bạn bè.
Một tiếng sau Chu Hồng Huyết xuất hiện tại quán café Diệp Phàm ngồi. Chu Hồng Huyết dáng vẻ bình thường, mũi cao thắng, đùi thon dài, hơn nữa có lẽ cao chừng , m hoặc hơn. Mặc áo choàng quần bò khiên cô nhìn qua rất đại khí.
- Chào trưởng phòng Chu. Diệp Phàm tất nhiên chào trước.
- Anh chính là Tổng giám đốc Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Khoonh. Chu Hồng Huyết giơ ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắt tay Diệp Phàm qua loa.
Có lẽ tuy nói là Trương Hùng đã gọi điện thoại nhưng cũng không coi Chủ tịch một tập đoàn như Diệp Phàm là gì.
Đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A đều rất tinh anh, không cần nói là Chủ tịch tập đoàn mà ngay cả cán bộ chính quyền có năng lượng cũng không coi ra gì.
Bởi vì họ là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A là tinh anh của tổ quốc, tất nhiên có quyền kiêu ngạo.
- Trưởng phòng Chu có thể tới tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Diệp Phàm cười nói, làm không khí dịu đi một chút. Biết Chu Hồng Huyết không coi trọng gì mình, Diệp Phàm cũng không quan tâm.
- Chuyện vừa rồi của anh tôi đã tìm hiểu qua, phân cục Cảnh sát Tử Cảnh thật sự có bắt hai người, một là Khổng Ý Hùng, một là Ngô Lâm. Tuy nhiên, người phụ trách vụ án này cũng đã nói qua với tôi ròi, nói là đang trong quá trình điều tra. Chu Hồng Huyết nói.
- Trưởng phòng Chu, việc này rất rõ ràng, nhân viên công tác của công ty chúng tôi làm sao có thể đến trụ sở tập đoàn Chính Hà chém giết, còn tấn công phó tổng giám đốc của họ. Đây không phải là hoang đường sao? Diệp Phàm nói.
- Trước khi điều tra rõ ràng tôi không thể kết luận bừa, có phải cướp bóc không chỉ có thể thông qua điều tra mới có thể kết luận được.
Chu Hồng Huyết ra vẻ cũng không có ý định ra tay, cô nhẹ nhàng nhìn Diệp Phàm một cái nói: - Tập đoàn Chính Hà là một trong tập đoàn lớn của Hồng Kông.
Ảnh hướng lớn đến Hồng Kông. Hơn nữa tôi đã điều tra qua, người bị người của anh tấn công chính là Phó tổng giám đốc Tra Nhĩ Tư, chính là con lớn của Chủ tịch hội đồng quản trị Chính Hà Tra Lạc Lâm.
Tra Lạc Lâm là người nổi tiếng của Hồng Kông, hơn nữa đã được lãnh đạo đặc khu tự mình tiếp kiến.
Trong các công ty ở Hồng Kông là nhân vật khá nổi tiếng. Con ông ta cũng kế thừa dòng máu của cha, là một người rất có phong độ, một phó tổng giám đốc rất nghiêm chỉnh.
Người như vậy làm sao có thể chỉ trích tùy tiền người của tập đoàn Hoành Không được? Chu Hồng Huyết ra vẻ nghi ngờ với Diệp Phàm.