- Việc này hay là để tôi nói đi Diệp Phàm thuận miệng nói qua nguyên nhân.
- Anh xem anh đã làm trò gì vậy, lập tức thả hai đồng chí Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm ra. Trần Chính Đông vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh.
- Từ đã, việc này nói thả thì thả sao? Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Trợ lý Diệp cho là nên giải quyết thế nào?
Trần Chính Đông hỏi trong lòng cũng hơi tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Dường như cảm thấy vị trợ lý Diệp này cũng có chút rất khinh người, người một nhà bị đánh không nói còn phải mất thể diện.
Đồn cảnh sát Tử Cảnh là cấp dưới của mình, cấp dưới mất mặt mình đương nhiên cũng mất mặt.
- Đương nhiên phải xử lý nghiêm túc, nhất định phải điều tra tới cùng. Hơn nữa, trong chuyện này có lẽ còn có mưu mẹo.
Phó chánh văn phòng tập đoàn Hoành Không Khổng Ý hùng làm sao dám gây rối ở văn phòng của phó tổng Chính Hà. Ngoài ra lại lại ban ngày.
Đồng chí Ngô Lâm là đội trưởng đội trọng án của Sở Công an tỉnh Thiên Vân, càng không thể hiểu pháp luật mà phạm luật.
Huống chi, họ làm vậy mục đích để làm gì? Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Chu Hồng Huyết không ngờ đi đến.
Diệp Phàm sửng sốt, hơi mỉm cười nhìn Chu Hồng Huyết một cái, có lẽ Chu Hồng Huyết đã được ai đó bảo gì.
Hóa ra Chu Hồng Huyết cảm thấy việc này có chút tinh xảo, cũng gọi điện thoại cho người thân của mình, hỏi vì sao Trương Hùng hết lòng vì Chủ tịch tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm.
Không thể tưởng tượng được người thân của cô là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A vừa nghe lập tức phê bình cô cuối cùng ra lệnh ép cô lập tức đến Đồn công an Tử Cảnh giải quyết chuyện này.
Chu Hồng Huyết thử hỏi không thể tưởng tượng được bị người thân thích nghiêm khắc phê bình một phen, nói là cái gì nên biết thì biết không nên biết đừng hỏi.
Làm cho Chu Hồng Huyết cảm thấy Diệp Phàm có chút thần bí. Dường như ngay cả người thân của cô là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A cũng thân thiện.
Chu Hồng Huyết dù trong lòng buồn bực nhưng vội vàng chạy đến đồn cảnh sát Tử Cảnh. Vừa rồi đứng ngoài cửa nghe một hồi lúc nay mới lên tiếng.
- Ừ, nhất định phải điều tra rõ ràng, nghiêm túc xử lý.
An Trác Bình thấy Chu Hồng Huyết đột nhiên xuất hiện cũng nói như vậy, bất đắc dĩ phải nói thêm một câu.
- Phó đồn Hậu, nếu bây giờ anh có thể giải thích rõ ràng thì Diệp Phàm tôi sẽ đồng ý không truy cứu trách nhiệm của anh. Đương nhiên, tôi không hi vọng anh nói dối. Hết thảy căn cứ vào sự thật. Diệp phàm sớm cảm thấy trong này có mưu mẹo, mục tiêu là tập đoàn Chính Hà. Hơn nữa Diệp Phàm có kế hoạch lớn hơn nữa. Việc này có lẽ chuyện xấu đổi thành tốt rồi.
Nếu việc này là Hậu Tiên Thanh làm, người đứng sau màn thao túng chính là phó tổng giám đốc Của tập đoàn Chính Hà Richer. Nếu điều tra đến cùng thì Richer đừng hòng thoát thân.
Bởi vì Diệp Phàm đã tìm hiểu, y là con lớn của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Chính Hà Tra Lôi Lạc Tư.
Đến lúc đó chỉ cấn nắm chặt tội vu khống hãm hại cõ lẽ tập đoàn Chính Hà cũng sẽ bị lôi xuống nước.
Đến lúc đó chỉ cần lôi hợp đồng ra, Chủ tịch hội đồng quản trị Tra chẳng lẽ còn có thể trơ mắt nhìn con mình ăn cơm tù phải không?
Bởi vì Diệp Phàm tin rằng Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm không làm chuyện ngu xuẩn ở văn phòng của Richer.
Việc này nhất định là tập đoàn Chính Hà đã lập bẫy từ trước, cũng có thể nói là thủ đoạn đối phó với tập đoàn Hoành Không thôi.
Tuy nhiên, Hậu Tiên Thanh cũng không hé răng, có lẽ trong chuyện này còn liên quan đến việc gì đó.
- Anh không nói cũng đúng, tôi sẽ đệ trình lên Bộ công an Trung Quốc để lên tiếng với sở Cảnh sát Hồng Kông. Để Bộ công an Trung Quốc kết hợp với Sở Cảnh sát Hồng Kông lập tổ điều tra. Hơn nữa không cần nói những cái khác, chỉ cần việc anh ném giấy chứng nhận của tôi vào thùng rác cũng có thể lấy mũ trên đầu anh. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, mặt trở nên nghiêm túc.
- Trợ lý Diệp yên tâm, Cánh sát Hồng Kông lập tức thành lập tổ điều tra để điều tra việc này. Hơn nữa việc nà có lẽ phải báo cáo lên văn phòng trong sạch hóa bộ máy chính trị cùng phối hợp với tổ điều tra xem có liên quan đến tội phạm chức vụ hay không. Chu Hồng Huyết đã bày tỏ thái độ trước khi An Trác Bình bày tỏ thái độ. Dù An Trác Bình không hài lòng nhưng đành phải gật đầu đồng ý.
Dù sao, không đồng ý thì không thể qua được cửa ải trợ lý Diệp này. Đến lúc đó thật sự Bộ công an Trung Quốc báo đến thì thể diện của cảnh sát Hồng Kông để ở đâu?
Việc này vẫn thuộc phạm vi của Cảnh sát Hồng Kông thì thỏa đáng hơn.
- Trợ lý Diệp, Phó giám đốc Sở công an, tôi cũng không có cách nào. Thứ nhất tập đoàn Chính Hà là công ty lớn của Hồng Kông.
Thứ hai ảnh hưởng của bọn họ rất lớn. Hơn nữa năm trước còn lấy hình thức quyên tặng xã hội tặng đồn cảnh sát Tử Cảnh chúng ta một số xe cảnh sát và một số vật dụng khác.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, huống chi hai vị đồng chí từ Hoành Không đến thật sự đã xảy ra tranh giành với Phó tổng giám đốc của Chính Hà.
Người ta báo cảnh sát chúng tôi chỉ có thể xuất quân Hậu Tiên Thanh nói rất úp mở có lẽ trong đó còn có nguyên nhân.
- Ha ha, Phó giám đốc Anh, trợ lý Chu, hôm nay tôi hơi mệt một chút, tôi đi nộp tiền bảo lãnh cho hai đồng chí Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm đã.
Tuy nhiên, tôi hi vọng đồn công an Tử Cảnh có thể cho hai người họ một lời giải thích thỏa đáng. Tôi xin cáo từ trước, còn Phó đồn Hậu, giấy chứng nhận của tôi xin lập tức tìm và trả cho tôi.
Nếu không, tôi báo thông báo đến Bộ. Đến lúc đó lãnh đạo bộ chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, chức nhận này không thể tùy tiện mất được. Diệp Phàm cười đứng lên, An Trác Bình tiễn ra cửa lớn Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm đã đợi ở cửa lớn.
Thấy nhiều cảnh sát mặc trang phục cao cấp đều đưa tiễn Diệp Phàm, trong lòng hai người đều khiếp sợ.
- Thấy không, hai chúng ta bị giam nhưng Tổng giám đốc Diệp của chúng ta đang ngồi ở phòng khách. Khổng Ý Hùng nói lời này vẻ mặt cay đắng, kỳ thực có ý khoe khoang. Việc này là ông chủ khí thế, cấp dưới cũng kiêu ngạo.
- Ôi, Tổng giám đốc Diệp là người vô cùng. Chúng ta không thể bằng được. Nếu không có hắn, hai chúng ta có lẽ bây giờ còn đang bị bọn chúng hành hạ. Ngô Lâm thở dài.
Không thể tưởng tượng được Phó đồn Tử Cảnh trước hoành tráng hò hét giờ thân thiết đưa tay ra nói:
- Rất xin lỗi Khổng tiên sinh, Ngô tiên sinh, tất cả đều là hiểu lầm. Chuyện của các anh đồn cảnh sát Tử Cảnh sẽ điều tra rõ ràng cho hai anh câu trả lời thích đáng.
Còn Đồn trưởng Trần cũng bày tỏ thái độ không khác lắm, khiến Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm cảm giác quá oai.
- Tổng Giám đốc Diệp, chúng ta bây giờ đi đâu? Đứng ở đường Khống Ý Hùng cung kính hỏi.
- Tìm khách sạn ngủ. Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Ngủ, lúc này? Khổng Ý Hùng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm một cái hỏi tiếp:
- Vậy việc của tập đoàn Chính Hà thì làm thế nào, đã đi vài ngày rồi, bên công ty cũng không biết thế nào.
- Không việc gì, hai người ở trong tù mấy ngày rồi, trước mắt tấm rửa ăn bữa cơm ngon sau đó an tâm ngủ. Việc bên kia không cần gấp gáp, tôi tin rằng có người không yên hơn chúng ta. Diệp Phàm nói - Đương nhiên, chờ các anh tắm xong nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại thế này.
Không lâu tìm được một khách sạn ba sao. Diệp Phàm vừa mới tắm xong thì Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm cũng vội vàng tắm
- Bí thư Diệp, hôm đó tôi cùng Ngô Lâm đến tập đoàn Chính Hà. Lúc mới đầu bọn họ căn bản cũng không để ý đến tôi.
Sau đó chúng tôi lấy lý do là thương nhân đàm phán mua sản phẩm của họ mới được gặp Phó tổng giám đốc Richer.
Lúc đầu chúng tôi cũng nói chuyện làm ăn với ông ta, đương nhiên vô cùng nhiệt tình.
Tuy nhiên, khi tôi vừa nói ra tập đoàn Hoành Không vẻ mặt ông ta bắt đầu thay đổi. Khổng Ý Hùng nói.
- Đúng vậy tổng giám đốc Diệp, lập tức nhăn mặt nói là có chuyện đuổi chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi còn chưa nói được gì, Richer tức giận gào lên bảo chúng tôi cút đi.
Tôi tức giận nói là chúng tôi đại diện cho tập đoàn Hoành Không đến đây nói chuyện làm ăn.
Tên kia nói không bàn bạc gì cả, còn mắng tập đoàn Hoành Không chúng ta là một công ty lừa gạt, vỏ bọc công ty gì gì đó.
Tôi tức giận cãi lại tập đoàn Chính Hà bọn họ mới là kẻ lừa đảo, lừa hơn một trăm triệu của chúng ta.
Richer lập tức gọi mấy bảo vệ cao to lực lưỡng, chúng tôi còn muốn nói, mấy người bảo vệ đã đẩy chúng tôi đi rồi. Ngô Lâm tức giận nói.
- Không phải đẩy căn bản chính là đánh ra. Chúng tôi không đi, bọn họ liền nắm tay đánh người.
Tổng giám đốc Diệp ngài xem, cánh tay tôi bị họ đánh xưng lên. Ngô Lâm phản ứng lại bốn người họ liền vây quanh dùng roi điện.
Hai chúng tôi không có cách nào, bọn họ quá nhiều người, mười mấy người đành phải trốn thoát. Ngô Lâm có thân thủ đối phó với bọn họ không thành vấn đề, quan trọng là chúng tôi không muốn gây chuyện.
Không thể tưởng tượng được chúng tôi vừa về đến khách sạn đã bị người của đồn cảnh sát bắt đi. Ngô Lâm lấy chứng minh thừ công an ra nhưng những người này còn cười bảo chúng tôi là kể lừa đảo, giả mạo giấy tờ.
Cứ như vậy bị thẩm vấn mấy ngày ở đồn cảnh sát Tử Cảnh. Khổng Ý Hùng nói.
- Bọn họ đánh anh?
Diệp Phàm hỏi.
- Mông bị đạp mấy đa, sau đó chính là tra tấn chúng tôi, không cho ngủ, ngay cả nước cũng không cho uống.
Anh xem, mồm mép chúng ta đều nứt nẻ hết rồi. Đây căn bản là tra tấn bức cung rồi.
Hơn nữa còn dụ dỗ chúng tôi, hàng là có thể ra ngoài. Chúng ta căn bản không làm gì, ngược lại là họ sai, tại sao chúng tôi phải hàng? Cứ gây sức ép như vậy đến khi ngài xuất hiện. Vẻ mặt Khổng Ý Hùng nói.
- Ừ, có thương tích hai cậu đến bệnh viện điều trị, yêu cầu thầy thuốc cấp giấy chứng nhận.
Diệp Phàm nói.
- Không việc gì, chỉ hơi sương bôi thuốc là khỏi, còn có thể làm việc bình thường. Khổng Ý Hùng nói.
- Được, chúng ta an tâm ngủ. Diệp Phàm nói Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm thoáng nhìn nhau tuy nhiên Diệp Phàm đã xoay người về phòng rồi.
Bọn họ ngủ trong một căn phòng nhỏ, Diệp Phàm một gian Ngô Lâm và Khổng Ý Hùng ở cùng nhau, bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ.
Trên giường Diệp Phàm gọi điện thoại cho Trương Hùng hỏi: - Trương Hùng, cậu có nói với Chu Hồng Huyết phải không?
- Không, cô gái này quá kiêu ngạo. Trong cơn tức giận không để ý đến cô ấy, trực tiếp gọi cho Thứ trưởng Thiết. Trương Hùng nói.