- Vậy đi, liên quan đến quy hoạch bệnh viện ở bãi Yến Nguyệt các anh mai tôi sẽ cho viện phó Khâu đến bàn bạc với các anh một chút.
Nếu có thể trao đổi khi quy hoạch thì cũng dễ cho việc hợp tác của chúng ta sau này có phải không?
Ít nhất việc trình báo tài chính, hay tranh thủ tôi cũng sẽ nhắc đến với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng như sở Y tế. Viện phó Lâm lập tức trả lại đào, nhìn Diệp Phàm một cái nói - Và bệnh viện Hiệp Hòa chúng tôi đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Không bằng hai bệnh viện chúng ta làm cái hỗ trợ lẫn nhau đi. Đến lúc đó, bệnh viện chúng tôi cũng có thể sắp xếp một chút tiền nhàn rỗi.
Sẽ quyên tặng một chút trang thiết bị của bệnh viện có phải không?
- Nào dám từ chối, tôi sẽ sắp xếp người bàn bạc trao đổi với viện phó Khâu. Diệp Phàm cười nói.
Bưa cơm này hai bên ăn uống đều rất hài lòng.
- Bí thư Diệp, anh thật đúng là lợi hại. Bao Nghị cười ha hả nói.
- Xã hội này như thế, không phải chúng ta lợi dụng người khác mà họ cũng đang lợi dụng chúng ta.
Giữa người với người chính là "trợ giúp" cho nhau. Nói trắng ra, chính là lợi dụng lẫn nhau. Không có lợi dụng thì không thể đứng dậy nổi. Dù là người làm tình nguyện anh cho rằng họ không có mong muốn sao?
Thật ra họ cũng có mong muốn của bản thân, mong muốn được an ủi trong lòng. Đây cũng là một kiểu hưởng thụ tinh thần có phải không?
Nói cách khác, anh thật sự nghĩ rằng đồng chí Lâm Bang Minh đường đường phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa lơ mơ mở tiệc đãi một Chủ tịch công ty như tôi sao?
Việc này căn bản là không liên quan với nhau. Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, chúng ta phải khẩn trương về rồi.
Bao Nghị nói.
- Về, vì sao? Diệp Phàm nhìn Bao Nghị.
- Tôi vừa mới nhận được điện thoải của chủ nhiệm Khổng, nói là chủ tịch huyện Hoành Cương đã báo cáo chúng ta lên tỉnh. Bao Nghị nói.
- Cái gì? Diệp Phàm hừ nói.
- Còn không phải chuyện hôm đó sao. Chính là ở Chu Tước sơn trang, tố cáo chúng ta đánh người bị thương, chiếm đoạt tài sản của thị trấn Hoành Không vân vân.
Bao Nghị giận dữ nói.
- Đã thả người chưa? Diệp Phàm hỏi.
- Thả rồi, chỉ phạt chút tiền thôi. Bao Nghị nói.
- Tỉnh có thái độ như thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Cử tổ điều tra xuống dưới, mai kia sẽ đến. Chúng ta phải trở về chuẩn bị một chút. Nếu không, để họ gây sức ép cũng không được. Ở tỉnh cũng thế, chút việc đó không ngờ cũng lập tổ điều tra, làm như vậy còn để người ta sống không?
Bao Nghị nói.
- Ha ha, Bao Nghị, việc này phía sau có người đẩy tay. Có người không muốn cho tôi sống an ổn một ngày. Hơn nữa, Thông Thiên Hà có người nhìn trúng, tất nhiên muốn chiếm Chu Tước sơn trang về.
Việc này, đơn giản chính là vì lợi ích thôi. Nhưng, bên này tôi không thể phân thân.
Có lẽ mai kia tập đoàn chúng ta sẽ chính thức tiến hành bàn bạc với Hoàng Triều Đế Đô rồi.
Tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nắm vững tình hình mới được. Diệp Phàm cười hai tiếng nhíu mà.
- Nhưng bên kia không đi không được. Bao Nghị nhíu mày.
- Anh về trước, anh là đương sự, chắc chắn được tổ điều tra hỏi cung. Bất cứ lúc nào có biến báo cáo với tôi. Diệp Phàm nói, Bao Nghị không có cách nào, đành thu dọn một chút vội vàng về tổng bộ tập đoàn Hoành Không.
Ngày hôm sau tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô cùng tập đoàn Hoành Không chính thức tiến hành đàm phán việc hợp tác góp vốn. Hai bên đều cử cao thủ đàm phán đến.
Bên phía Diệp Phàm do Tào Nguyệt phụ trách. Hoàng Triều Đế Đô bên kia do Phó tổng giám đốc Cao Bình Minh phụ trách.
Diệp Phàm cùng Chủ tịch Đổng đều ngồi trong phòng làm việc bất cứ lúc nào nghe báo cáo.
- Nghe nói tập đoàn Hoành Không đã lại bị điều tra, chuyện này còn dính đến Diệp Phàm. Tăng Vân Nhàn rất nhanh đã lên tiếng.
- Đánh người còn mạnh hơn chiếm nhà của người khác, thiên hạ này chẳng lẽ còn chưa đủ chỗ? Diệp Phàm thì thế nào, nghĩ đến Hoành Không liền tinh tướng có phải không? Thành phố Hạng Nam chúng ta quản bọn họ không được, nhưng còn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Trịnh Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng nhìn lão hổ Cái một cái có chút nghi hoặc.
- Đừng nhìn tôi, việc này không phải là tôi xong rồi đấy.
Cái Thiện Trung trừng mắt nhìn Trịnh Nhất Thiên một cái. Trong ánh mắt Tằng Vân Nhàn hiện lên tia vui mừng khi người khác gặp họa khó có thể nhận ra.
- Đây rốt cuộc là bút tích của ai. Chỉ dựa vào Chủ tịch huyện Hoành Cương kia có thể làm được cái gì? Trịnh Nhất Thiên hết sức không hiểu.
- Ha ha, nếu tôi đoán không lầm hẳn là nhân vật số một của huyện Hoành Cương. Chu Nhất Đán nhất định là không được, y không có bối cảnh sâu như vậy. Lão hổ Cái ra vẻ túc trí đa mưu mỉm cười.
- Ông chủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tằng Vân Nhàn cũng tương đối nghi ngờ.
- Anh hỏi tôi tôi hỏi ai đây. Lão hổ Cái cũng trừng mắt nhìn Tằng Vân Nhàn một cái.
- Bí thư Cái, anh nói xem lần này bọn họ có thể gây ra sóng gió gì? Trịnh Nhất Thiên lại hỏi.
- Tiểu đả tiểu nháo, cuối cùng không giải quyết được gì. Mục đích của Lưu Tiêu Thành cũng không phải là muốn hả giận cho Chu Nhất Đán, còn những nhân viên kia Lưu Tiêu Thành cũng không coi họ ra gì. Lão hổ Cái nói.
- Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Tằng Vân Nhàn hỏi.
- Núi Thông Thiên. Lão hổ Cái cười lớn.
- Đúng thế, chúng ta bị làm cho hồ đồ rồi. Tằng Vân Nhàn gật đầu cười nói. - Tôi thấy đủ hắn uống một bình đấy.
Hình như người này đến Hoành Không không đến hai tháng, làm ra không ít việc.
Phó chủ tịch tỉnh Triệu Hướng Đông mang tổ điều tra mới trở về, Đảng ủy công an lại cử tổ điều tra đến rồi.
Cứ như vậy có phải là thay nhau oanh tạc không?
- Anh nói cứ oanh tạc như vậy, Diệp Phàm còn có thể gánh vác sao? Ngeh nsoi người này mấy ngày gần đây cũng không ở đây, đi đến nhà máy bên Việt Châu rồi. Có việc này chạy đi chạy lại, có lẽ bên kia làm không nổi. Tằng Vân Nhàn cười ha hả nói.
- Việc này tốt lắm, lão Tằng anh có thể ngồi xem cuộc vui rồi. Trịnh Nhất Thiên hừ nói.
- Không phải anh cũng thế sao? Tằng Vân Nhàn tức giận nói.
Sáng thứ hai, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Bao Nghị - Bí thư Diệp, tổ điều tra do Phó bt Đảng ủy Công an, đồng chí Khương Đông Đình dẫn đầu. Thành viên có viện kiểm sát, còn có đồng chí ở Sở tài nguyên đất đai tỉnh.
- Người đến không lương thiện rồi. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Còn không phải sao, có vẻ là Khương Đông Đình đến vì chúng ta đấy. Vừa đưa ra là giải quyết việc chung, ngay cả nhà khách tập đoàn Hoành Không chúng ta cũng không ở mà ở một căn hộ tư nhân trong thị trần. Phó giám đốc Dương mời họ ăn cơm họ cũng không tới, nghiễm nhiên miễn hết tiệc chiêu đãi ý là sẽ xử theo pháp luật. Bao Nghị hừ nói.
- Còn không dừng ở đây, có lẽ việc đánh người chỉ là một mồi lửa, mục đích của họ là Chu Tước sơn trang.
Bởi vì núi Thông Thiên muốn khai thác du lịch, Chu Tước sơn trang là trung tâm của núi Thông Thiên, rất có giá trị.
Lần này các cấp lãnh đạo huyện Hoành Cương thống nhất nhận thức, chính là muốn lấy lại Chu Tước sơn trang.
Cho nên, ngay cả đồng chí ở sở Tài nguyên đất đai của tỉnh cũng đi theo, chính là vì giải quyết vấn đề này. Diệp Phàm nói.
- Thì ra là thế, tôi nói sao lại thế này, Giám đốc sở Tài nguyên Dương Nguyên Lý yêu cầu chúng ta đưa ra tất cả các tài liệu có liên quan đến Chu Tước sơn trang cùng với bằng trứng. Việc này, nghe nói trước kia chỉ nói miệng một chút, nào có tài liệu gì. Mặc dù có tài liệu, có lẽ gần hai mươi năm rồi mất hết.
Bao Nghị nói.
- Chúng ta không có họ cũng không có, sợ cái gì? Diệp Phàm hừ nói.
- Mấu chốt của vấn đề là bọn họ chỉ tên yêu cầu anh lập tức về nhận điều tra, hơn nữa, hình như Phó Bt Khương cho rằng căn bản anh không coi tổ điều tra ra cái gì.
Phó tổng giám đốc Dương thật ra giải thích bên kia anh đang bận nhưng người ta không nghe. Nói là nếu trong ngày hôm nay anh không về, bọn họ trực tiếp xử lý chuyện này.
Con mẹ nó, đây quả thực là ức hiếp người quá đang. Tôi thiếu chút nữa muốn ra quyền một quyền làm người kia ngã, mẹ kiếp, này là gì đây. Bao Nghị tức giận nói.
- Việc này liên quan gì đến tôi, khi đánh người tôi cũng không ở đó. Chẳng lẽ đồng chí Dương Chấn Đông còn không thể thay mặt tập đoàn Hoành Không chúng ta sao? Diệp Phàm hừ lạnh.
- Việc này đương nhiên chúng tôi có thể, quan trọng là anh không về, liền cho bọn họ nắm được nhược điểm. Đến lúc đó gây sức ép càng lớn liền không dễ làm rồi. Bao Nghị nói.
- Không thèm nghĩ đến bọn họ, anh cứ nói tôi đang đàm phán chuyện hợp tác, cũng chưa về. Chuyện ở tập đoàn hiện do đồng chí Dương Chấn Đông toàn quyền giải quyết.
Tôi sẽ nói với đồng chí Dương Chấn Đông, Chu Tước sơn trang không có khả năng nhượng lại. Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Dương Chấn Đông.
Tuy nói hai người có chút va chạm nhỏ trong hội nghị thường vụ, nhưng việc này cũng có thống nhất chung, nhất trí đối ngoại.
Tuy nhiên, kế hoạch cản không nổi thay đổi.
Sáng ngày thứ hai, Bao Nghị lại gọi điện thoại đến, nói là Công an huyện Hoành Cương xuất động sáu chiếc xe cảnh sát, chừng ba mươi người cưỡng ép chiếm lĩnh Chu Tước sơn trang.
- Mới có chỗ dựa đã muốn mượn thế mà đi, thủ đoạn còn rất cao minh. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chỗ dựa vững chắc ở đâu? Bao Nghị hỏi.
- Tổ điều tra đó. Diệp Phàm hừ nói. - Các anh sao lại hế này, cứ để cho bọn họ chiếm đoạt sao?
- Làm sao được, chúng tôi nhận được tin tức đã quá muộn. Bọn họ đột nhiên tập kích thẳng đén Chu Tước Sơn trang. Tuy nhiên, tôi hiện tại đã đưa người đến sơn trang, đang giằng co với họ. Tôi hạn cho họ trong nửa giờ rời khỏi sơn trang nếu không Bao Nghị tôi phải ra tay. Bao Nghị thật sự kích động.
- Chớ làm loạn, có lẽ người Hoành Cương muốn thấy kết quả như thế. Nhất loạn bọn họ có cơ hội gây sự lớn hơn. Anh dẫn người giằng co với họ là được. Diệp Phàm nói.
Lúc này điện thoại lại vang lên.
Diệp phàm vội vàng cúp máy Bao Nghị sau đó nghe tiếng Dương Chấn Đông lo lắng - Bí thư Diệp, anh nhanh về, nếu không xảy ra chuyện lớn.
- Chuyện lớn, có chuyện lớn gì? Diệp Phàm hừ nói, trong lòng tự nhủ anh đấy vừa thấy chuyện xấu đã muốn đi. Tính tình này của anh còn muốn ngồi vào vị trí của tôi ở Hoành Không sao?
- Cục trưởng Bao dẫn đang giằng co với người của Công an huyện Hoành Cương. Nếu cứ thể sợ rằng xảy ra chuyện lớn.
Mà đồng chí Khương Quân nghe nói việc này xong lập tức mang người của công ty xây dựng cùng với mấy trăm người trong xưởng cầm công cụ, đi mười mấy chiếc xe chạy thẳng đến Chu Tước Sơn trang.
Công an cục Thành phố Hạng Nam đã đưa cảnh sát đến. Việc này nếu không ngăn lại, xảy ra đại sự. Dương Chấn Đông đúng là thật nóng nảy. Nếu Diệp Phàm giao cho y toàn quyền phụ trách, đến lúc đó gặp chuyện không may sẽ do y chịu trách nhiệm. Lão già này tất nhiên là lo lắng.
- Không việc gì, động thủ chắc có lẽ không, giằng co một chút cũng tốt. Tôi ngược lại muốn xem ai có thể chống được đến cuối cùng. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Không hề vi phạm quy định mà, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hoành Không là Thái Cường có phải không nào? Một Phó Chủ tịch tỉnh lại không thể trực tiếp quản lý một Trấn hay sao? Vì Tập đoàn Hoành Không là Ủy ban nhân dân trực tiếp quản lý, chứ không phải là Nhà máy độc lập ra đời. Hai vấn đề này bổ trợ cho nhau một chút, cũng là phù hợp với yêu cầu của chính sách có phải không nào?
Trưởng ban Tổ chức Cát Lạp A Sa cũng nói.
- Đồng chí Thái Cường chỉ là danh nghĩa mà thôi, cương vị công việc chính của anh ấy vẫn là ở Ủy ban nhân dân tỉnh chứ không phải là Tập đoàn Hoành Không. Từ đầu cũng đã nói rõ rồi. Đây chỉ là để thuận lợi cho việc liên hệ và triển khai công việc giữa Ủy ban nhân dân tỉnh đối với Tập đoàn Hoành Không.
- Không nói đến đồng chí Thái Cường, thực ra, một số việc hoàn toàn có thể bình thường một chút. Ví như đồng chí Diệp Phàm bây giờ là quyền Bí thư Tập đoàn Hoành Không, chúng ta hoàn toàn có thể sắp xếp một chức danh cho đồng chí Diệp Phàm.
Tôi nghe nói đồng chí Diệp Phàm trước kia đã từng đảm nhiệm chức Trợ lý Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tấn Lĩnh. Chúng ta hoàn toàn có thể áp dụng như thế có phải không nào?
Lẽ nào chức vụ ở Tấn Lĩnh có thể làm được ở tỉnh lớn như Thiên Vân chúng ta sao. Tư tưởng sợ trước sợ sau là không được.
Thời thế tạo anh hùng, người cứ ở một chỗ làm sao thành được anh hùng, chỉ có thể ở đó mà than ngắn thở dài vận mệnh không công bằng đối với mình.
Đỗ Kiếm nói.
- Trước khác nay khác rồi, chính là việc khác biệt về cấp bậc không thể nào giống như việc ở Tấn Lĩnh được. Ví dụ như chúng ta sẽ giao cho Diệp Phàm cấp bậc gì.
Anh nói là chức trợ lý Chủ tịch Tỉnh hay sao, người ta có lẽ cũng không phải. Nếu như anh tính giao chức trợ lý Chủ tịch tỉnh cấp Phó tỉnh thì tỉnh chúng ta không có quyền hạn lớn như vậy để giao vị trí này.
Đương nhiên Kim Nhân Viễn nhắc đến thân phận của Diệp Phàm ở Nhà máy, có chút ngại ngùng.
Chỉ có thể nói là Phó Cục “phỏng theo”. Không thể xác định rõ thân phận của Diệp Phàm là cấp Phó Cục hay là Phó tỉnh.
- Ha ha, có thể linh hoạt mà. Ví như giao cho đồng chí Diệp Phàm cấp bậc Trợ lý Chủ tịch tỉnh, ở đây, ha ha, về cấp bậc hay cứ như những gì khi Ban Tổ chức tỉnh uỷ đại diện cho Ban Tổ chức trung ương đã thông báo, phỏng theo chức Phó Cục hoặc Phó tỉnh.
Các đồng chí, đây chỉ là “phỏng theo”. Muốn xác định chính xác cấp bậc thì Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng ta không có quyền này, nhưng cứ làm như sự “phỏng theo” của Ban Tổ chức Trung ương.
Như vậy cũng không vi phạm quy định càng không vi phạm pháp luật có phải không nào? Về chức vụ, tôi thấy thực ra có thể giao chức Phó trưởng ban Thư ký tỉnh ủy cũng không thể không được.
Trợ lý Chủ tịch tỉnh làm lâu rồi đổi một chức danh khác cho mới mẻ một chút.
Cát Lạp A Sa vừa nói xong, Kim Nhân Viễn và Bố Hoa Thanh sửng sốt, lông mày của hai người nhảy dựng lên.
“Phỏng theo” Phó Cục đó là sự chỉ đạo của Ban Tổ chức Trung ương, cũng là chỉ thân phận Chủ tịch Tập đoàn Hoành Không.
Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng ta không có quyền hạn này. Anh muốn sắp xếp một Phó Ban Bí thư Tỉnh ủy “phỏng theo” cấp Phó Cục. Sau này Ban Tổ chức Trung ương hỏi đến thì trả lời thế nào.
Nếu như dưới tỉnh tất cả đều cứ theo cách này mà làm thì chẳng phải tạo ra mấy chục thậm chí hàng trăm Phó Ban “phỏng theo” hay sao. Lỗ hổng này không thể mở được, một khi đã mở ra thì không thể bịt lại được.
Kim Nhân Viên nói.
- Ha ha, dưới tỉnh chắc chẳng có người nào có thân phận đặc biệt như đồng chí Diệp Phàm cả. Như tỉnh Thiên Vân chúng ta mà nói, trước mắt có thể gọi là Nhà máy kiểu “phỏng theo” Phó Cục chỉ có nhà, thêm Hoành Không nữa là .
Ban Tổ chức chỉ là “phỏng theo” Ban Tổ chức Trung ương làm theo, chứ không phải là mình có thể quyết định là “Phỏng theo” có phải không nào?
Ví dụ như một đồng chí nào đó vốn là Giám đốc sở “phỏng theo”, chúng ta cũng chỉ có thể “phỏng theo”. Việc này là Ban Tổ chức Trung ương “phỏng theo” chứ không phải chúng ta.
Vì thế, không thể tồn tại việc trong tỉnh thoáng chốc có mấy chục thậm chí mấy trăm Phó Cục “phỏng theo” ở trong tỉnh được.
Việc này không thể làm rối loạn lên được. Mình tự quyết định và làm theo là không giống nhau.
Cát Lạp A Sa cười nói.
Xem ra, ông ta không cùng phách với Phó Bí thư Kim phụ trách việc nhân sự. Có lẽ Cục trưởng Cát biết Diệp Phàm là con rể của Kiều nên cũng muốn giúp Diệp Phàm một tay.
- Cứ quyết định như vậy nhé, chuyển chức Phó cục “phỏng theo” của Ban Tổ chức Trung ương qua. Đến khi thông báo một chữ cũng không thể thay đổi.
Chúng ta chỉ là mượn dùng một chút, đúng như đồng chí Cát Lạp nói, không phải chính thức mà chỉ là mượn dùng, phải phân biệt rõ ràng.
Về phía tỉnh uỷ bên này sắp xếp chức vụ gì cho đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy cách của Cục trưởng Cát Lạp đưa ra không tồi.
Giao cho Diệp Phàm chức Phó Trưởng Ban thư ký tỉnh uỷ là tương đối phù hợp, tiện cho sau này quản lý Trấn Hoành Không và cũng tránh được sự bàn tán của mọi người có phải không nào?
Ninh đại lão đột nhiên quyết định.
Kim Nhân Viễn đang muốn nói thì Chủ tịch Khúc đã nhanh hơn ông ta, nói:
- Việc này cách của Bí thư Ninh đưa ra rất tốt, tôi thấy được.
Chủ tịch Khúc thể hiện thái độ rõ ràng, nhân vật số một và hai của tỉnh uỷ đều đã tán thành, Kim nhân Viễn cuối cùng đã không nói gì nữa.
Việc này, đương nhiên, thuận lợi được thông qua. Chỉ có hai đồng chí là buồn bực.
- Đồng chí Diệp Phàm, yêu cầu của các cậu Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân đã đáp ứng các cậu hết mức rồi. Các cậu phải dốc sức mà làm. Nếu không sẽ đánh vào mông cậu.
Không ngờ sau khi cuộc họp kết thúc, Ninh đại lão cười đùa.
Trong tình hình nghiêm túc thế này mà lại cười đùa, thể hiện chắc chắn rằng quan hệ của Ninh đại lão và Diệp Phàm không hề đơn giản.
Hai đồng chí Kim Nhân Viễn và Bố Hoa Thanh đều sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Bí thư Ninh, mông của tôi đây không dễ đánh đâu.
Diệp Phàm cũng cười nói.
- Oh!
Ninh đại lão sửng sốt nhìn ra phía sau Diệp Phàm.
- Vì tôi chạy rất nhanh mà.
Lời Diệp Phàm nói mang hai hàm ý, ngoài thì nói mình biết chạy, trên thực tế là chỉ sẽ dẫn theo Hoành Không bay lên, Ninh đại lão ông còn đánh mông tôi cái gì.
Ha ha ha…
Đều đã cười, chính là Bố Hoa Thanh và Kim Nhân Viễn cũng vui vẻ.
- Gã này cũng thật thủ đoạn, nghe nói đã khẩu chiến với quần hùng tỉnh uỷ.
Tăng Vân Nhàn không nhịn được cũng bùi ngùi nói.
- Lẽ nào Lưu Tiêu Thành cứ thế là thôi, thế cũng thật buồn bực.
Trịnh Nhất Thiên “hừ” nói.
- Không xong thì thế nào, lẽ nào ông ta còn dám cãi lại quyết định của Tỉnh uỷ.
Tăng Vân Nhàn lạnh lùng nói.
- Ôi, đáng tiếc.
Trịnh Nhất Thiên có chút rung động.
Diệp Phàm bước vào Viện Độc Môn Tứ Giác trong Am Bạch Vân dưới chân núi Thông Thiên, bên trong khói hương nghi ngút.
Một cô gái mặc bộ đồ đen lúc này đang quỳ trước mấy tấm bài vị.
Vẻ mặt người con gái rất buồn bã, làn da trắng có hơi chút hồng hào, khoẻ khoắn, mái tóc đen búi cao, cài một chiếc châm màu xanh điểm những hạt ngọc màu đỏ thắm.
- Mẹ…mẹ…bố…bà…
Người con gái nước mắt chảy dài, nhẹ nhàng sờ lên những tấm bài vị đó.
- Ông ta đối với mẹ tuyệt tình như thế, mẹ còn nhớ đến ông ta làm gì?
Người con gái nghiến răng:
- Chu Tước sơn trang mãi mãi chỉ có thể có một nữ chủ nhân là người, người mới thực sự là nữ chủ nhân của Sơn trang. Ai cũng không thay thế được, tuyệt đối không được!
Người con giá tức giận, vung tay ra bên cạnh, điều khiến cho người ta sợ đó là tờ giấy mỏng trong tay cô ta lại như một thanh đao mỏng, cắm rất sâu vào cây cột gỗ lớn bên cạnh, chỉ còn lộ ra một chút đầu tờ giấy.
Buổi tối, Diệp âm thầm chuyển vào Chu Tước sơn trang.
Khổng Ý Hùng vẫn không yên tâm, đề nghị bảo Cục trưởng Bao điều mấy cảnh sát đi theo mấy đêm xem sao. Tuy nhiên đã bị Diệp Phàm từ chối. Khổng Ý Hùng đành phải lo lắng bỏ đi.
Quả thực cũng mệt rồi, Diệp Phàm đã đi ngủ sớm.
giờ sáng.
Tiếng soàn soạt rất nhỏ truyền đến, Diệp Phàm mở to đôi mắt chim ưng.
- Trả mạng cho ta…
Một giọng nói như từ âm phủ truyền tới, đối với người bình thường thì là như thế, nhưng đối với Diệp Phàm thì chẳng là gì cả.
Không lâu sau, liên tiếp những âm thanh đáng sợ truyền đến. Cái cửa sổ vốn đã được đóng rất cẩn thận tự động bật mở ra, giống như bị luồng gió âm thổi vậy.
Muốn làm gì đây…Diệp Phàm thầm nghĩ, mắt chim ưng trợn lên quan sát xung quanh.
Quả nhiên phát hiện ra manh mối.
Một bóng trắng lờ mờ đang bay chập chờn như ma quỷ cách Chu Tước sơn trang khoảng mét. Bóng trắng đó giống như một tờ giấy mỏng nhảy nhót trên không, rất kỳ dị, căn bản không giống như hành động của người bình thường.
Nếu là người thường thì chắc chắn đã bị doạ chết ngất. Con dơi trên thái dương của Diệp Phàm nhẹ nhàng bay vút đi đến trước bóng trắng đó, nhìn chằm chằm và cũng thực sự sợ hãi.
Bóng trắng này căn bản không phải là người, tuy nhiên như một “đạo cụ” mà thôi. Đạo cụ điều khiển chiếc lưỡi lè ra rất dài, trên đầu đội chiếc mũ chóp cao đến nửa mét. Mặt trắng như giấy, còn đạo cụ không chỉ có một cái, hình như có hai cái, trắng đen vô thường.
Con dơi bay lượn một vòng xuống dưới, cuối cùng phát hiện ra manh mối. Trên một cây đại thụ rậm rạp cách Chu Tước sơn trang mét hình như có một bóng người màu đen.
Con dơi bay qua đó, phát hiện một búi tóc buộc cao, cài một cây tram, mặc một chiếc váy dài màu đen mỏng như voan, chắc là con gái rồi.
Mặt người con gái che một tấm vải voan màu đen.
Chẳng lẽ là một mỹ nhân, Diệp Phàm trong lòng thầm nói, chợt thấy hứng thú.
Vì thế khống chế con dơi bay lại gần, người con gái chợt giật mình, hai mắt cảnh giác tìm kiếm trên không.
Quái, lẽ nào cô ta lại phát hiện ra con dơi của mình. Làm sao có thể, Bán Tiên Thiên Cường giả cũng không thể phát hiện ra con dơi của ta.
Diệp Phàm khống chế con dơi lui ra cách hơn chục mét. Người con gái cử động cơ thể, dường như đã suy nghĩ nghi ngờ, nhưng lại khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có gì.
Cảm giác của cô gái rất nhạy bén, trong lòng Diệp Phàm nghĩ.
Khống chế con dơi đột nhiên lao về phía mặt cô gái như một mũi tên, con dơi đột nhiên phình to lên, mở rộng đôi cánh to như bàn tay.
Việc này, đương nhiên phải nhờ vào vị “Đán Phi Tử” thần bí nằm trong quan tài kia. Từ khi kế thừa được công lực năm của ông ta, lại thêm sự giúp đỡ của ông ta về dung khí song trong tư tưởng.
Thao tác của con dơi không chỉ linh hoạt hơn, Diệp Phàm còn phát hiện khi nội lực của con dơi được ép ra toàn bộ thì nó có thể phình to bằng hai bàn tay, căn bản không thể gọi là dơi nữa, có thể gọi nó là “Chim dơi”.
Con dơi nhanh chóng vụt qua trước tấm voan che mặt của người con gái kia, Diệp Phàm khống chế con dơi vươn đôi cánh rộng ra như bàn tay vuốt lên má của cô gái.
Người con gái bất ngờ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, người bay lên trên không chừng , mét.
Người con gái rơi xuống một khối đá núi bên cạnh, có lẽ cô ta đang mở to đôi mắt quyến rũ tìm kiếm xung quanh.