- Ôi tôi nói nhé lão Cung, việc này tôi đi thật sự không thích hợp. Diệp Phàm không vừa lúc ở đó sao? Hơn nữa, hắn đang ở tập đoàn Hoành Không, muốn quyên tặng hay cái gì đi đến am Bạch Vân một chuyết cũng không ai nói gì có phải không? Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt cay đắng, Cung Khai Hà ép tới mức không đi không được.
Với quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.
- Không được, thằng nhóc đó vừa rổi giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo. Lão Kế, anh nói một chút am Bạch Vân có phải là có chút vấn đề không? Tôi điều tra, nghe nói thời gian trước Diệp Phàm ở Sơn Trang Chu Tước còn có ma quỷ Cung Khai Hà vừa nói xong Kế Vĩnh Viễn khàn giọng - Việc này anh cũng tin, tôi nói nhé lão Cung, không phải anh càng sống càng thụt lùi chứ?
- Không đùa với anh, đây là sự thật. Vốn việc này tôi không biết, sau là Trần tư lệnh nói mới cho người hỏi thăm một chút. Nghe nói chuyện ma quái của Sơn Trang Chu Tước đã mấy chục năm nay. Anh dẫn vài người bắt "quỷ" lại, lấy lại bình an cho dân chúng. Cung Khai Hà nói.
- Không phải Diệp Phàm ở Chu Tước Sơn Trang sao? Sao hắn chưa bị quỷ ăn? Kế Vĩnh Viễn hừ nói.
- Anh nói xem trong chuyện này có phải có vấn đề không? Quỷ kia luôn hù người thường, Diệp Phàm ở không ngờ không có việc gì. Anh nói xem, quỷ này có phải thích Diệp Phàm không? Cung Khai Hà trên mặt mỉm cười.
- Thật đúng là không hiểu, hay là quỷ cấu kết với Diệp Phàm rồi? Kế Vĩnh Viễn sửng sốt nhìn Cung Khai Hà một cái hai lão hồ ly không ngờ đồng thời nói - Nhất định là quỷ nữ, ha ha ha.
- Cho nên, có lẽ anh phải tới đó xem sao? Cung Khai Hà nói.
- Việc này thật là có chút thần bí, đến thì nhất định phải đến rồi. Kế Vĩnh Viễn không ngờ cũng có chút động tâm, sau đó nói - Dẫn Trương Hùng đi thì thế nào?
- Diệu kế, ha ha. Cung Khai Hà giơ ngón tay cái lên.
Quỷ này làm ầm ĩ thật đúng là hung.
Vừa thấy Cục trưởng Bao của Hoành Không về, người của huyện Hoành Cương đóng ở thị trấn lập tức báo tin.
Tập đoàn Tinh Đại lập tức yêu cầu tổ đo đạc vào núi Thông Thiên bắt đầu làm việc.
Mà nhân viên của viện thiết kế sau ba tiếng đã đến núi Thông Thiên để tiến hành đo đạc.
Chỉ có điều, nhân viên công tác của viện thiết kế vừa mới đến không đến một giờ.
Không ngờ lại gặp quỷ.
Chẳng những thiết bị đo đạc bị đập vỡ hết, mà ngay cả tám người cũng bị quỷ đánh bị thương, một đám tè ra quần chạy về thị trấn Hoành Không.
Khi công an huyện Hoàng Cương hỏi, tám đồng chí đều nói người đó có lông mày, có mắt. Nói là cảm giác có một trận gió thổi qua, làm cho mọi người gặp xui xẻo.
Chuyện ma quái ở núi Thông Thiên này lập tức lại được người dân thị trấn Hoành Không đồn thổi. Các bàn trà, các quán ăn đều bàn về chuyện này.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám tới núi Thông Thiên.
- Lão Chu, anh nói xem núi Thông Thiên thật sự có quỷ sao? Bí thư Lưu Tiêu Thành hừ một tiếng.
- Việc này cũng khó nói, nghe nói chuyện ma quái ở Sơn Trang Chu Tước náo loạn mấy chục năm, Diệp Phàm chuyên vào ở ban đêm.
Hình như là không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều Cục trưởng Bao ngày hôm sau mắt như gấu mèo.
Đây có lẽ là do quỷ gây sức ép thành như vậy. Tuy nhiên, hai vị kia gan thật lớn, rõ ràng vẫn dám ở đấy.
Nếu như nói vậy thì đây cũng không giống như bút tích của Diệp Phàm. Chẳng lẽ hắn thật đúng là tình nguyện sai khiến quỷ đánh cả cấp dưới của mình sao?
Chủ tịch huyện Hoành Cương Chu Nhất Đán tương đối nghi ngờ khó hiểu.
- Khổ nhục kế thời tam quốc như thế nào? Lưu Tiêu Thành hừ lạnh một tiếng
Bí thư Lưu anh nói là việc này Diệp Phàm giả vờ cùng Bao Nghị tự diễn một vở kịch sao? Mà mắt của Bao Nghị kia thâm quầng có lẽ không phải là giả vờ. Việc này hình như không phải, tôi bí mật cho người theo dõi, thật sự là bị sưng lên.Chu Nhât Đán nói
- Không phải nói với cậu là khổ nhục kế sao? Là đánh thật, nhưng ai đánh thì không biết được. Họ Diệp ngay cả người của mình đều có thể ra tay, xem ra, lần này ra tay độc ác muốn đấu với chúng ta đến cuối cùng. Lưu Tiêu Thành nói.
- Sợ cái gì, hợp đồng chúng ta ký trước kia Tỉnh ủy ra quyết định. Dù họ biết chúng ta đang giả ngốc, bọn họ có thể làm gì được chúng ta? Hợp đồng này là giấy trắng mực đen, chỉ cần tập đoàn Tinh Đại có thể nắm chặt, Diệp Phàm dù là Tôn hầu tử cũng không thể lập đổ trời. Chu Nhất Đán thể hiện phong cách lưu manh.
- Ha ha Lớn như vậy còn chơi trò con nít này? Thật sự là ngây thơ. Tăng Vân Nhàn cười đến rạng rỡ.
- Bí thư Cái, thị trấn Hoành Không này đúng thật là náo nhiệt, mỗi ngày đều có trò hay để xem. Hiện tại quỷ cũng lôi ra, không biết sau một thời gian ngắn nữa sẽ có Thiên Vương Diêm La gì nữa? Trịnh Nhất Thiên cười ha hả.
- Các cậu nói xem quỷ này có thể dọa cho tập đoàn Tinh Đại dọa đến nỗi chạy mất không? Cái lão hổ cười thần bí.
- Không thể nào, muốn tập đoàn Tinh Đại chạy cũng phải trả lại khoản vay cho huyện Hoàng Cương. Lần này huyện Hoàng Cương ký kết không phải vì làm kinh tế mà vì cạnh tranh thể diện rồi. Tăng Vân Nhàn khẽ lắc đầu
- Thị trấn Hoành Không hiện giờ thành tổng thể, Diệp Phàm cùng Lưu Tiêu Thành là kỳ thủ, mà cấp dưới thành quân cờ hết. Hai người cứ xem đi, việc này hẳn coi là hiệp hai rồi. Cái lão hổcười nói.
- Vậy coi như chúng ta được xem cờ người rồi. Trịnh Nhất Thiên cũng cười nói.
- Quan kỳ bất ngữ chân quân tử mà. Cái Thiệu Trung cười nói.
- Bí thư Cái, hay là chúng ta thêm chút muối thì thế nào? Tăng Vân Nhàn lộ vẻ hồ ly cười.
- Không cần! Cái lão hổ không hề nghĩ ngợi đã liền kiên quyết bác bỏ. Làm hại Tăng Vân Nhàn cùng Trịnh Nhất Thiên đều thoáng nhìn nhau, cảm thấy Bí thư Cái của chúng ta không biết có phải "Biến tính" rồi không?
Diệp Phàm nhận được báo cáo của Bao Nghị, tất nhiên hai người liền cười đau bụng trong phòng làm việc.
Chín giờ tối, sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm và Bao Nghị lững thững đi đến Sơn Trang Chu Tước.
Vừa đi ra khỏi trụ sở của tập đoàn Hoành Không, ở cửa không ngờ nhận được điện thoại của Trương Hùng, nói Kế tướng quân đột nhiên tâm huyết dâng trào, nghe nói thị trấn Hoành Không cảnh không tệ, vừa lúc đi ngang qua, muốn đi qua thăm thị trấn Hoành Không một chút.
- Cáo già này đến làm gì? Diệp Phàm nói thầm một câu, lúc này bảo Bao Nghị lên xe đi đón Kế tướng quân.
Ở khách sạn Hoành Không lại ăn tối.
- Kế tướng quân, đi nửa ngày đường có mệt mỏi không, mệt mỏi thì chúng tôi đã chuẩn bị phòng đàng hoàng cho anh rồi. Diệp Phàm vừa lau mồm vừa cười nói.
- Ha ha, tiểu Diệp, nghe nói cậu ở Sơn Trang Chu Tước? Kế tướng quân cười tủm tỉm.
- Vâng, chỗ đó chính là một cái viện cũ. Tuy nhiên, rất rộng, Kế tướng quân cũng biết khi rảnh tôi muốn luyện tập quyền cước, chỗ đấy rất phù hợp. Diệp Phàm cười nói, trong lòng thầm mắng.
- Nghe nói cảnh vật núi Thông Thiên rất tốt, vậy thì thật tốt rồi. Trương Hùng, tối này cũng ta không ở khách sạn Hoành Không này, mà chúng ta đến Sơn Trang Chu Tước đi. Thưởng thức cảnh đẹp núi Thông Thiên một chút. Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Việc này, Kế tướng quân, chỉ sợ không thích hợp, Bao Nghị vội vàng nói.
- Vì sao? Kế Vĩnh Viễn nhìn Bao Nghị một cái.
- Gần đây chuyện ma quái núi Thông Thiên rất lợi hại, lúc chiều chuyên gia thiết kế cùng nhân viên của viện thế kế tỉnh cùng dụng cụ đo đạc đều bị quỷ làm hỏng, người cũng bị đánh.
Hiện tại, cả thị trấn Hoành Không đang bàn tán về đám quỷ này. Tuy nói quỷ không biết có thể tin không, nhưng cũng không thể không tin.
Như tôi đây, một buổi tối làm nhiệm vụ cũng bị quỷ đánh cho sưng mặt lên. Bây giờ nghĩ lại vẫn sợ.Bao Nghị nói.
- Không phải nghe nói các cậu vẫn tiếp tục ở đấy. Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Tôi có chút sợ, tuy nhiên, Bí thư muốn ở sơn trang, tôi là người phụ trách Cục công an Hoành Không, đành phải tiếp khách rồi.
Nếu lãnh đạo đã xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Nói thật, tôi cứ kiên trì ở đây, việc này Kế tướng quân là thân phận gì. Nếu có chút vấn đề thì tôi là Cục trưởng Cục công an Hoành Không không chịu nổi trách nhiệm này.
Nếu xảy ra vấn đề gì, tôi cục trưởng cục công an Hoành Không cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Vẫn nên ở khách sạn sẽ an toàn hơn. Tôi cho mấy cấp dưới bảo vệ bên ngoài là được. Bao Nghị nói.
- Ha ha, không sao, tôi thấy, cấp dưới của tôi không phải là nhân viên cảnh vệ sao? Bọn họ có súng đấy, quỷ chẳng lẽ không sợ súng.
Vả lại, nhân viên cảnh vệ của tôi cũng đã luyện qua mấy chiêu. Quỷ bình thường đều có thể bắt. Hơn nữa, nghe cậu nói như vậy, tôi càng hứng thú.
Nhất định phải đến đó xem một cái, nếu quả thật có quỷ cùng quỷ tâm sự cũng không tệ. Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt cười thoải mái.
- Việc này Bao Nghị nhìn Diệp Phàm không đáp được rồi.
- Kế tướng quân, Cục trưởng Bao nói không sai, nếu thật sự ngài có chuyện gì, không cần nói Cục trưởng Bao, tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi. Không phải ở khách sạn tốt sao? Diệp Phàm nói. - Vả lại, sơn trang Chu Tước rất cũ rồi, ở cũng không thoải mái.
Còn nữa, muộn thế này còn chuẩn bị giường chiếu. Tuy nói đã đến tháng năm rồi, nhưng trên núi buổi tối vẫn khá lạnh.
Nếu không cẩn thận bị cảm thì khổ.
- Ha ha, việc này dễ rồi. Đồng chí Diệp Phàm là bí thư Hoành Không, mượn mấy chiếu trải giường, còn chăn không phải không thành vấn đề rồi.
Dù không cần giường cũng được, nếu là phòng ở xây trước giải phóng, đều là sàn gỗ, cứ trải chiếu là giường nhà là được rồi, giường kia rất lớn. Kế Vĩnh Viễn cười nói, ra vẻ rất không thể không đến.
- Vậy được sao? Kế tướng quân là nhân vật lớn, chúng tôi chiêu đãi anh như vậy thì không ổn, không ổn. Diệp Phàm nói.
- Vậy mượn giường của khách sạn rồi, bảo mấy người mang cũng không khó lắm. Kế tướng quân nói lần này đi ngang qua không chừng thích hợp còn ở lại mấy ngày.
Thật ra, Kế tướng quân lần này đến Việt Đông tĩnh dưỡng. Nếu hoàn cảnh Sơn Trang Chu Tước không tệ, Kế tướng quân quyết định nghỉ ngơi ở đây. Trương Hùng nói xen vào.
Kết quả bị Diệp Phàm hung hăng trợn mắt nhìn một cái, Trương Hùng vẻ mặt đau khổ.
- Như vậy đi, cục trưởng Bao lập tức thông báo cho Khổng Ý Hùng đem chăn giường của nhà khách về. Còn nữa, công tác an toàn nhất định phải đảm bảo. Diệp Phàm dặn dò Bao Nghị gật đầu đi làm.
- Chủ tịch Bố, anh hỏi hai người họ xem?
Cái Thiệu Trung hừ nói, không nể nang gì rồi.
- Đồng chí Cái Thiệu Trung có nhắc nhở hai đồng chí không?
Bố Hoa Thanh rất tức giận âm thanh cũng không hề nhỏ.
Cảm thấy quyền uy của mình đã bị khiêu chiến vô hạn. Trước là Diệp Phàm, giờ lại đến lại đến Cái Thiệu Trung cũng không nói lại được.
Đương nhiên Bố Hoa Thanh cũng biết những ngày sau này Cái Thiệu Trung sẽ đến Hoành Không. Nhưng giờ Bố Hoa Thanh tôi đang ở đây, anh không thể không nể mặt được.
- Tôi… việc này… tôi…
Chu Nhất Đán nhìn Cái Thiệu Trung, lại nhìn Bố Hoa Thanh.
- Cái Thiệu Trung này nói có vẻ không đúng sao?
Cái Thiệu Trung tức điên lên rồi.
- Chủ tịch Bố, Bí thư Cái, việc này đúng là chúng tôi thật sự là không nhớ, không nhớ rõ rồi.
Lưu Tiêu Thành có chút can đảm nói.
- Ha ha ha, nếu không nhớ thì thôi. Có thể đồng chí Thiệu Trung cũng nhất thời không nhớ ra.
Vốn cũng muốn truyền đạt lại chỉ thị của chủ tịch Khúc, yêu cầu huyện Hoàng Cương chuẩn bị sớm nhưng không ngờ sau lại không nhớ nên không chuyển lời.
Việc này, ôi, nếu nói sớm thì cũng không phiền phức phải không đồng chí Thiệu Trung.
Bố Hoa Thanh nhìn, cười nói. Tự nhiên như muốn hung hăng đánh vào mặt Cái Thiệu Trung.
- Vâng, đúng là không còn nhớ rõ nữa rồi.
Chu Nhất Đán cũng phản ứng lại, nếu chủ tịch Bố có thể thay đổi thì cũng có thể bỏ qua cả Cái Thiệu Trung.
- Các anh… đúng là khốn nạn.
Cái Thiệu Trung tức giận
- Hôm đó hai anh đến văn phòng tôi còn có bao nhiêu đồng chí khác ở đó.
- Chúng tôi đúng là có đến văn phòng của bí thư nhưng đồng chí không hề nói rằng trấn Hoành Không phải quy về tập đoàn Hoành Không quản lý.
Lúc đó tôi còn nhớ vấn đề đang được bàn đến chính là huyện Hoàng Cương sẽ ủng hộ bao nhiêu cho đại lộ Tinh Huy.
Lưu Tiêu Thành nói dối trắng trợn, hôm nay dù sao cũng đắc tội với Cái Thiệu Trung rồi, nên có đâm một đao nữa.
- Đúng vậy, sau khi chúng tôi đến còn bàn một lúc lâu. Huyện Hoàng Cương cũng không giàu có gì, nhưng bí thư Cái đã ra chỉ tiêu quá nặng, chúng tôi không thể gánh vác được. Nói trắng ra công trình đại lộ Tinh Huy tuy tốt có tốt nhưng chỉ là huyện chúng ta nghèo.
Chu Nhất Đán cũng kết hợp với Lưu Tiêu Thành nói.
- Khốn nạn.
Cái Thiệu Trung tức đến đỏ mặt tía tai. Không ngờ hai tên này lại dám đối đầu với việc ở Hoành Không. Đây chính là hành vi khiêu khích nghiêm trọng.
- Bí thư Cái, hai chúng tôi là Đảng viên, là cán bộ Đảng. Là cán bộ cấp nhà nước mà tổ chức đã giao. Chúng tôi không phải kẻ khốn nạn. Nếu bí thư nói cũng nên có văn minh một chút.
Lưu Tiêu Thành ngôn từ sắc bén nói.
Bốp
Một tiếng vỗ tay vang trời, mọi người đều quay lại nhìn, chính là Diệp Phàm đang vỗ tay.
- Thật vui, đúng là rất vui. Những chuyện không thể tưởng tượng ra được mà hai vị của Hoàng Cương cũng nói ra được.
Diệp Phàm vừa vỗ tay vừa nói.
- Nghiêm túc đi đồng chí Diệp Phàm. Cái gì gọi là vô căn cứ, nói không đúng chứ. Hôm nay anh phải nói rõ ràng, bằng không Bố Hoa Thanh tôi sẽ phê bình anh.
Bố Hoa Thanh cũng không muốn Diệp Phàm xông trận.
- Việc này có phải chủ tịch Bố cho rằng đồng chí Cái Thiệu Trung không truyền đạt chỉ thị của chủ tịch Khúc không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hai người của Hoàng Cương đều đã nói là không có chuyện đó rồi, đồng chí Diệp Phàm lẽ nào còn muốn nghe lại nữa mới rõ? Việc không nói này nếu như đồng chí Diệp Phàm anh có tai nghìn dặm thì cũng không nghe được phải không?
Bố Hoa Thanh thản nhiên châm chọc.
- Đúng hay sai, sự thật vẫn là sự thật, tôi không thể gạt bỏ. Diệp Phàm tôi thật sự không ngờ rằng hai đồng chí này lại có tài nói dối như vậy.
Những đồng chí này còn có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ lãnh đạo cả mấy chục nghìn dân không? Bí thư Cái nói chẳng sai gì cả, hai người họ đúng là lũ khốn nạn, thế mà còn tự nói rằng mình không phải thế.
Cách nhìn của tôi chính là hai người họ không bằng đống phân, đương nhiên nếu nói là bằng thì cũng được.
Diệp Phàm hừ nói, đột nhiên nhìn Chủ tịch tập đoàn Tinh Đại – Trương Lệ Tinh nói:
- Chuyện này tôi tin rằng trước khi hợp đồng được ký chủ tịch Trương đây cũng đã biết chuyện này, vậy xin mời anh nói ra đi.
- Chủ tịch Trương, anh muốn nói gì?
Lưu Tiêu Thành cắn răng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Lệ Tinh.
- Ha ha, trước khi ký kết hợp đồng, chủ tịch Chu và Phó chủ tịch Vạn cũng đã nói thấy điều kiện mà chúng tôi đưa ra quá hà khắc.
Nhất thời đã nói ra, nói là không lâu sau tập đoàn Hoành Không sẽ quản lý trấn Hoành Không.
Bằng không họ không thể ký hợp đồng đáp ứng điều kiện của chúng tôi như thế. Lời này, ha ha, mấy đồng chí bên công ty tôi cũng đã nghe thấy cả.
Lúc đó vì để an toàn nên tôi cũng đã ghi âm lại. Để tránh khiến người ta đổi ý.
Tôi bảo người ghi âm lại cũng không đúng nhưng may thật bằng không giờ tôi đã không nói ra được rõ ràng.
Trương Lệ Thành cười nói.
- Chủ tịch Trương, không được nói lung tung.
Lưu Tiêu Thành lo lắng nói.
- Tôi đâu có nói lung tung, nếu không để tôi mở ra nghe, không tin cứ để mọi người nghe xem.
Trương Lệ Tinh không sợ Lưu Tiêu Thành.
- Anh…
Lưu Tiêu Thành đang đỏ mặt chuyển thành xanh, rồi lại thành trắng bệch, cuối cùng cũng ho sặc sụa, mọi người khẩn trương dìu ông ta vào nhà vệ sinh.
Sau đó quay lại, Cái Thiệu Trung nghiêm mặt nói:
- Tôi đại diện cho thành phố Hạng Nam, tạm thời cách chức đồng chí Lưu Tiêu Thành và Chu Nhất Đán để điều tra.
Bố Hoa Thanh cũng không tiện lên tiếng, có lên tiếng cũng chẳng biết phải nói gì.
- Trương Lệ Tinh, anh làm thế này không thế sống được. Tôi cũng xem xe, tập đoàn Hoành Không có thể cho anh cái gì? Cho anh thứ gì mà anh lại làm thế?
Chu Nhất Đán nghiến răng mắng chửi.
- Tôi vẫn sống tốt đấy thôi, chỉ là các anh đen đủi. Nếu như huyện Hoàng Cương anh không thực hiện hiệp ước thì chúng tôi hoàn toàn có quyền tố cáo mà.
Đến lúc đó trên hợp đồng còn nói rất rõ ràng, người nào vi phạm sẽ phải bồi thường % tống giá trị hợp đồng.
Chúng ta đã ký hợp đồng với tổng vốn là triệu, nên % nó sẽ là triệu.
Chủ tịch Chu, chắc anh phải chuẩn bị một khoản tiền đi. Tôi cho anh thời gian một tuần, nếu như những dự án này mà anh không làm được thì các anh phải bồi thường đi.
Đã nói hết ở trên rồi, thiếu một chữ là không thể được.
Trương Lệ Tinh bắt đầu lộ ra vẻ người làm ăn, giết người không thấy máu.
- Trương Lệ Tinh, anh đúng là khốn nạn.
Chủ tịch Chu không đứng vững nổi rồi, bộp một tiếng, liền ngất xỉu ngay trên sàn.
- Mau gọi xe cứu thương.
Bố Hoa Thanh nói.
- Để tôi xem.
Diệp Phàm tiến hên, bắt mạch môt chút, đột nhiên vỗ nhẹ lên vai Chu Nhất Đán nói:
- Dậy đi đồng chí Chu Nhất Đán, đừng giả bộ nữa, khó chịu lắm đó.
- Tôi làm sao thế này?
Chu Nhất Đán tỉnh lại, giả vờ mơ hồ không biết gì. Nhưng mọi người đều đã nhìn ông ta.
- Anh cứ giả bộ đi, đúng là khiến bộ mặt lãnh đạc Hạng Nam này xấu hổ rồi. Chủ tịch Bố, tôi đi ra đây trước.
Cái Thiệu Trung tối sầm mặt, Bố Hoa Thanh cũng gật đầu, nói là không có việc gì nên cũng đi.
Ha ha ha…
- Anh Diệp đúng là như thần mà.
Khổng Ý Hùng cười hì hì.
- Đấy người ta gọi là đại khí phách.
Bao Nghị cười nói.
- Lúc trước khi tôi nói với anh về chuyện này, anh đã chuẩn bị rồi đúng không ạ?
Khổng Ý Hùng có ý thăm dò.
- Rất đơn giản mà, làm gì có kiểu tiền đến miệng còn không thích. Nếu như huyện Hoàng Cương ra tay trước như thế thì chắc chắn là phải trả giá rồi.
Chuyện này giờ đã xong rồi. Chủ tịch Trương đúng là bị ép, chỉ cần chúng ra ép một chút là dự án của họ không thành rồi, huyện Hoàng Cương phải bồi thường đến triệu rồi.
Mấy ngày nay kiếm được khoản tiền đó, chủ tịch Trương có chút hồ đồ sẽ có thể phối hợp với chúng ta đó.
Đến lúc đó, không phải là chủ tịch Trương làm mà ông ấy còn hy vọng là chúng ta đàn áp không làm được.
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là đương nhiên rồi, chẳng làm gì mà đã có đến triệu rồi. Nếu mà làm tốt việc này thì có ai không muốn làm chứ?
Khổng Ý Hùng nói.
- Có lẽ Lưu Tiêu Thành và Chu Nhất Đán không thọ được ở Hoành Không rồi. Việc này chắc chắn sẽ lại khổ người đến sau thôi.
Bao Nghị nói.
- Đắc tội với Cái Thiệu Trung, hai người đó chắc chắn chết rồi.
Khổng Ý Hùng vui mừng nói.
Ăn xong cơm.
Kế Vĩnh Viễn, Diệp Phàm và Trương Hùng ba người đang ngồi uống trà, nói chuyện.
- Thế việc bên đó đã xong chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng tương đối, chúng tôi đã cho người điều tra rồi. Nghe nói Vân Hùng còn có con cháu gì ở Hoành Không.
Nói là ngay lập tức về rồi, nhưng người đàn bà Tiền Mị kia lại làm trò quỷ. Nói là vô duyên vô cớ mà cháu gái người ta ra tay là không phải.
Rất có khả năng là tài sản của Nhãn Hồng Vân, đó là một âm mưu. Vân Hùng vừa nghe đã do dự, bởi vì việc này đã xảy ra mấy lần rồi.
Nhưng Vân Hùng đã yêu cầu chúng ta là lấy máu của người con gái kia để đi xét nghiệm.
Trương Hùng nói.
- Vân Hùng có nói sao năm đó lại xảy ra chuyện với vợ cả Mộc Hà Hương không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ấy nói cứ đi xét nghiệm trước đã rồi mới nói, có thể giờ còn chưa tin tưởng chúng ta.
Trương Hùng nói.
- Nhiệm vụ này không phải của Diệp Phàm thì còn ai có thể làm được nữa. Trương Hùng chắc chắn không đánh nổi cô ấy rồi.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Vậy được, tôi sẽ tìm cơ hội lấy của cô ấy ít máu.
Diệp Phàm không từ chối.
- Anh Diệp, tôi có một cách.
Trương Hùng đột nhiên nói.
- Ừ, nói ra xem nào.
Diệp Phàm nói.
- Tài sản của tập đoàn Hoa Tinh của Vân Hùng có đến mấy tỷ USD, nghe nói là ông ta làm về mảng du lịch.
Trương Hùng cười nói.
- Ý anh muốn nói là chúng ta khiến cho ông ấy sẽ đầu tư vào khi du lịch Thông Thiên sao?
Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng có chút suy nghĩ,
- Ha ha, chỉ dựa vào triệu của tập đoàn Tinh Đại là không đủ. Nếu như có tập đoàn Hoa Tinh trợ lực thì chắc chắn dự án của chúng ta sẽ làm được, như vậy tài chính sẽ cuồn cuộn mà đến rồi.
Trương Hùng cười nói.
- Có lẽ có chút khó khăn, tôi nghĩ nếu như Mộc Nguyệt Nhi nhận ông nội, thì có thể còn có hy vọng. Hoành Không của chúng ta chính là ân nhân của cô ấy rồi.
Diệp Phàm cười nói.
Tán gẫu thế đủ rồi, đêm rồi, Diệp Phàm cũng đi vào phòng ngủ.
Mở cửa, Diệp Phàm liền quan sát, dùng mắt ưng nhìn qua một lượt.
Thật là, Mộc Nguyệt Nhi đúng là táo bạo, không ngờ lại trốn dưới gầm giường, cô ấy muốn làm gì, Diệp Phàm suýt nữa cười thành tiếng.