Diệp Phàm cũng cùng với tướng quân Kế lững thững tản bộ trên núi Thông Thiên.
- Cũng không tệ nhỉ tiểu Diệp, trấn Hoành Không này có tiền đố phát triển.
Kế Vĩnh Viễn vừa nhìn vừa nói.
- Trươc kia phát triển còn hơn thế này, nhưng giờ lại xuống dốc rồi.
Diệp Phàm có chút buồn bực nói.
- Ha ha ha…
Tướng quân Kế đột nhiên cười sảng khoái, sau đó nói:
- Tiểu Diệp à tiểu Diệp, tôi thấy cậu giờ có phải càng sống càng không có “khí” phải không. Lại nói về chuyện hùng phong trước kia của cậu, để lấy lại uy thế của Hoành Không chắc chắn không thành vấn đề đúng không Mà không những chỉ khôi phục lại mà còn phát triển nhiều hơn trước, lại làm ra một kỳ tích về Hoành Không.
- Nói thì dễ hơn làm nhiều, không cần nói đến việc phát triển đống đổ nát này lên, chỉ cần khôi phục lại như xưa cũng đã khó khăn lắm rồi.
Đương nhiên, ha ha, tướng quân là người có uy thế, chắc chắn cũng quen biết bạn bè giới doanh nhân chứ.
Có thể giới thiệu cho tôi một hai người để hợp tác không. Có thể ký được một vài đơn giúp tiểu Diệp tôi đây không?
Diêp Phàm vòng vo bắt đầu kiếm chuyện rồi đó.
- Tướng quân, Diệp Phàm có chút khó khăn, anh cũng biết rồi đó.Anh ra tay chắc chắn là không khó phải không?
Trương Hùng lại cười nói, cũng đã bắt đầu giúp Diệp Phàm tấn công.
- Tôi chỉ làm trong quân đội nào có quen biết thương nhân nào đâu?
Kế Vĩnh Viễn trả lời luôn.
- Ha ha, ngày trước tướng quân là Phó trưởng ban an ninh quốc gia. Lẽ nào lại không biết những bí mật của thương nhân sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Xem ra, các anh đang theo dõi tôi có phải không?
Kế Vĩnh Viên liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Sao lại nói thế được, chúng tôi đâu dám, chỉ là nhắc nhở chút thôi ạ, nhắc nhở.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh Diệp của chúng ta lúc nào đã thành người miệng lưỡi trơn tru vậy.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Chỉ cần vì Hoành Không, tôi có thể biến thành thế nào cũng được.
Diệp Phàm nói.
- Anh nói đến chuyện này tôi cũng nhớ đến một chuyện, mấy ngày trước nghe nói bên nước Putan cần một số lượng thiết bị về máy ép nước lớn.
Đó là phương thức nhà nước bỏ ra một nửa để ủng hộ, do đồng chí Chu Hoa Tân - ủy viên Quốc vụ viện phụ trách. Mức đề cập đã lên đến 500 triệu.
Việc này có lẽ là Ủy ban quản lý giám sát tài sản quốc gia làm, bởi vì một doanh nghiệp có thể làm ra thiết bị như thế chắc chắn phải thuộc quản lý của nhà nước.
Nếu đã là nhà nước bỏ tiền, đường nhiên không thể đưa cho doanh nghiệp tư nhân được rồi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Lại là vấn đề chỉ tiêu!
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Chỉ tiêu vẫn là chỉ tiêu chẳng nhẽ năng lực đồng chí Diệp Phàm lại kém như vậy sao. Tập đoàn Hoành Không của các anh không phải là đứa con của nhà nước đó sao?
Làm gì cũng phải tranh thủ chứ, cho dù có tranh đoạt được hay không nhưng cũng phải thử. Mà việc này tuy nói là do Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước làm.
Nhưng nếu như có thể khiến ủy viên Chu gật đầu, dùng sản phẩm bên anh hay bên khác chỉ là vấn đề một câu nói thôi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Tướng quân có biết ủy viên Chu không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết.
Kế Vĩnh Viễn không thèm nghĩ mà trả lời luôn.
Vào trong sơn trang Chu Tước ông ta khen mảnh đất này không tệ.
Không tệ cái khỉ ấy, tối không biết có người đàn bà kia làm loạn không, vị tướng quân này nhất định phải bảo vệ tốt, Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên ngây người, trong lòng nghĩ, mẹ kiếp, hay là ông ta đến vì gái?
Nhân lúc ông ta vào nhà vệ sinh, Diệp Phàm liền kéo Trương Hùng sang một bên nói nhỏ:
- Lần này các anh đến vì chuyện gì đó?
- Tôi cũng không rõ lắm, trên có lệnh bảo tôi cùng anh ta một chuyến. Chỉ nói là tướng quân Kế mệt, muốn giải sầu.
Tôi cũng không vui vẻ gì nên cũng muốn đi xả, nếu đi giải tỏa cũng nên đến Đại Xuyên đúng không? Ông ấy chắc chắn đến vì chuyện gì rồi.
Nhưng rốt cuộc là gì thì tôi cũng không hiểu
Trương Hùng nói.
- Anh đúng là giả bộ ngớ ngẩn hả, có phải tổ trưởng Cung đã nói gì không cho anh nói cho tôi hả. Trương Hùng anh lại còn tính toán trước cả tôi sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Tuyệt đối không có, trên chỉ nói là tôi đi cùng tướng quân Kế thôi, chứ không hề có dặn dò nào khác. Thực ra tôi cũng buồn lắm, ở đây đúng là thú vị để tản bộ. Công việc trên thủ đô nhiều quá, cả ngày 24 giờ đồng hồ đều xoay như chong chóng.
Trương Hùng chau mày, nghiêm túc nói.
- Lão cáo già này chắc chắn là có mục đích rồi, bằng không sao lại có thể mò đến đây. Mà tôi ở đây họ chẳng nói gì với tôi đã bảo lão cáo già kia đến, việc này có phải là đang nghi ngờ gì tôi?
Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng nghĩ như thế, ý của tổ trưởng Cung hình như là bả tôi để ý anh. Tuy không nói thẳng nhưng tôi có thể cảm nhận được. Tôi cũng thấy buồn lẽ nào anh Diệp lại bán nước cầu vinh, thành Hán gian sao… đúng là lạ.
Trương Hùng nói.
- Buổi tối anh phải cẩn thận, ở sơn trang này đúng là có ma quỷ đó. Phải bảo vệ cho tướng quân Kế.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Thật là có chuyện ma quỷ sao, không thể nào?
Trương Hùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Tôi thì sợ gì chứ, có anh ở đây mà.
Trương Hùng xoay người nói,
- Anh đoán được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Có phải có cao nhân nào đang chơi trò không, có thể là người không muốn anh sống ở đây.
Trương Hùng nói.
- Là một người phụ nữ, công lực rất cao. Có thể anh phải bảo vệ mắt của anh đi, đừng để ngày mai thành mắt mèo 0.0 nhé!
Diệp Phàm nói.
- Tướng quân Kế phải làm sao? Việc này không thể có sơ suất được, tôi thành mắt mèo cũng không sao. Mà nghe anh nói thì người phụ nữ kia rất lợi hại phải không?
Trương Hùng cũng có chút lo lắng.
- Ai bảo ông ta cố chấp đến đây, để cho ông ta nếm mùi tý không chừng sẽ biến đi luôn.
Diệp Phàm vui sướng nói.
- Chỉ là làm tổn thương một tý không sao, đừng có quá mạnh tay nhé, như thế phiền phức đấy. Mà tôi nghĩ, nếu như để ông ta ngửi được mùi gì.
Thì sơn trang này sẽ trở thành mục tiêu của Đội A. Đến lúc đó anh Diệp chỉ còn cách ẩn nấp mà thôi.
Tốt nhất là người phụ nữ kia đừng xuất hiện. À lẽ nào ông ấy vì cái này mà đến sao?
Việc này, anh không nói với tổ trưởng Cung chứ?
Trương Hùng kinh ngạc hỏi.
- Không nói, nhưng tổ trưởng Cung là ai chứ, quá cáo già rồi. Theo những lời mà tôi nói thì ông ta cũng có thể đoán ra được gì đó.
Giờ ông ấy nghĩ còn nhanh hơn cả cao thủ, một khi đã ngửi được gì là chắc chắn sẽ cho người đến.
Nhưng nếu đúng là có con gái, người ta lại thần bí như thế thì chắc chắn là không chịu gia nhập đâu.
Đến lúc đó ông ấy lại ép tôi ra tay hàng phục. Nhưng tiếc là có những việc tôi có ra tay cũng không thể được.
Không phải cứ đưa tay ra mà được, người ta không đồng ý thì sao tôi có thể được. Mà lại là thân thủ như vậy, lại đã gây sức ép với sơn trang Chu Tước, chắc chắn phải có chuyện gì đó.
Diệp Phàm nói.
- Chắc chắn là có không, hay là tôi cho người đi điều tra sơn trang Chu Tước xem sao. Tôi nghĩ có thể điều tra ra được chuyện ma quỷ kia. Không chừng con quỷ này có liên quan đến người chủ cũ của Chu Tước.
Trương Hùng nói.
- Người ta tên là Vân Hùng, là thiếu tướng Quốc dân Dảng thời trước giải phóng. Nhưng nghe nói giờ đã ra nước ngoài rồi.
Tôi chỉ biết thế thôi, còn những thứ khác đều không rõ. Mà nếu như ông ấy còn sống, trước giải phòng là một tướng quân, thì giờ cũng phải bảy, tám mươi tuổi rồi.
Mà sống được đến như thế cũng ít người lắm.
Diệp Phàm nói.
- Nếu có chết đi thì cũng có người thân đúng không? Nếu còn một chút dấu vết đều có thể điều tra ra được. Việc này giao cho tôi, tôi sẽ cho người điều tra.
Trương Hùng nói, Diệp Phàm cũng không ngăn cản gì, gật đầu.
Việc trải giường đúng là nhanh chỉ hơn một giờ đã hoàn thành xong cả rồi.
- Không tồi, đồng chí Diệp Phàm, động tác của các anh đúng là nhanh.
Kế Vĩnh Viễn hài lòng ngồi bên giường nói.
- Phục vụ lãnh đạo mà, phải nhanh chứ, trước giờ chúng tôi đều rất kính trọng lãnh đạo
Diệp Phàm trêu đùa nói.
- Miệng anh càng ngày càng hơn cả dầu rồi đó Nhưng tổ trưởng Ngô, họ đã đi lâu rồi. Cũng không biết tình hình ra sao.
Kế Vĩnh Viễn than thở, nhìn Diệp Phàm nói:
- Việc này đúng là phiền phức, cao thủ trong tổ như đi một nửa rồi.
Tổ trưởng Cung cũng chỉ như trứng chọi đá, ngày ngày đều hy vọng có cao nhân gia nhập. Không có người mới thì đâu có được đúng không?
Hơn nữa, mỗi lần có nhiệm vụ quan trọng là đều có người hy sinh. Trong tổ không ngừng thiếu hụt đội viên.
Đương nhiên những đồng chí trong tổ đã hy sinh không phải nhiều nhưng người bị thương thì không phải con số nhỏ.
- Đấy là những lời nói thật.
Diệp Phàm gật đầu biết là Kế Vĩnh Viễn đang chơi chiêu tình cảm.
Ngủ đến nửa đêm.
Một trận loạt xoạt truyền đến, hình như có người đang thổi cát vậy.
Lại đến rồi, Diệp Phàm gọi điện nói cho Bao Nghị và Trương Hùng, 6 con mắt đang trừng trừng nhìn ra bên ngoài.
- Mẹ kiếp, hình như là rắn.
Trương Hùng bỏ kính ra, vẻ mặt kinh ngạc.
- Ừ, hình như còn có cả phần của Ngũ độc giáo nữa.
Diệp Phàm dùng mắt ưng quan sát.
- Chẳng lẽ người giở trò là của Ngũ độc giáo sao?
Trương Hùng hỏi.
- Khó nói lắm, có thể là bạn của cô ta cũng khó nói được.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Không được rồi, không dưới 100 con, đều là rắn độc. Nhìn mà ghê người.
Bao Nghị lo lắng nói.
Lúc này Kế Vĩnh Viễn cũng đi vào.
- Có trò hay để xem hả?
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười, Kế Vĩnh Viễn thảnh thơi bắt đầu ăn hạt dưa.
- Tôi nói này tướng quân Kế, thế này rồi mà anh còn thảnh thơi như vậy sao?
Diệp Phàm ngụ ý nói.
- Có anh rồi tôi còn sợ gì chứ?
Kế Vĩnh Viễn thản nhiên nói.
- Các anh nói xem người có thể chơi với rắn không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Chắc chắn không thể cách xa quá, nếu không tôi và Bao Nghị sẽ ra ngoài xem. Đến lúc đó sẽ bắt hết chúng lại.
Trương Hùng đề nghị.
- Các anh không thể ra ngoài được đâu.
Diệp Phàm quyết đoán nói, sau đó cười thần bí nói:
- Nhìn tôi đây, đến tôi còn bị chúng dọa tè cả ra quần. Nếu như các anh muốn chơi rắn thì chúng ta cũng có thể vui đùa chút thôi.
Ba người Trương Hùng đều tò mò nhìn Diệp Phàm.
Chỉ thấy Diệp Phàm giơ tay ra, hình như có ánh hồng đi ra. Cứ như phi tiêu vậy.
Vì vậy, bất lộ thanh sắc, cởi quần áo ra.
- Tắm giặt một cái rồi ngủ, nghe nói ở trên mạng có thông tin, ngủ nude rất thoải mái, tối nay tôi cũng thử xem.
Diệp Phàm tự nói một câu, sau đó cởi nốt chiếc quần đùi ra, hơn nữa, còn đứng lên ngồi xuống mấy chục cái trước giường.
Diệp Phàm còn tự mình sờ soạng cái kia của mình cười nói, ‘ Cái này dường như lại khỏe hơn rồi, phụ nữ phải chết nhỉ’
Sau đó đi vào phòng tắm.
“Đồ dâm đãng, nhìn thấy cái kia thật xấu hổ chết được. Đợi chút nữa sẽ thiến nó”.
Vẻ mặt Mộc Nguyệt Nhi đỏ ửng, nằm im dưới gầm giường không dám cử động.
Khò khè khò khè, không lâu sau Diệp Phàm đã ngon giấc.
Ba giờ sáng, Mộc Nguyệt Nhi ném một vật gì đó, tin rằng hắn đã ngủ, cô từ từ bò từ dưới gầm giường lên.
Tay đột nhiên mở ra, ném một vật giống hình dáng tấm lưới cá lên trên giường Diệp Phàm.
- Trúng rồi, con cá này thật lớn.
Đột nhiên Diệp Phàm lại xoay người nói nhảm. Mộc Nguyệt Nhi nghe thấy, vội vàng giật lưới trở lại, nằm sát xuống đất yên lặng chờ ba phút, mới biết được người này đang nói mê.
- Nhiều cá quá, ông tung lưới đây.
Diệp Phàm lại nói thầm, tuy nhiên, lần này Mộc Nguyệt Nhi không dừng tay lại, chiếc lưới liền trùm lấy toàn bộ thân thể Diệp Phàm.
Mộc Nguyệt Nhi mỉm cười, thậm chí còn nghĩ đến sẽ treo Diệp Phàm trên cây để đánh.
Sau đó sẽ để hắn trần truồng rồi đưa đến tòa nhà của tập đoàn Hoành Không để mọi người chiêm ngưỡng. Làm như vậy mới hả giận a.
Ầm…
Cảm giác một lực mạnh truyền đến, lưới bị rơi xuống, Mộc Nguyệt Nhi không đứng vững nữa, thậm chí cả người đang cầm chiếc lưới cũng bị kéo tới trên giường.
Cảm giác một đôi bàn tay có sức mạnh rât lớn đang bóp chặt mình.
Con cá này thật lớn, miệng Diệp Phàm kêu lên, rất hưng phấn, chỉ cần một chút đã đưa được Mộc Nguyệt Nhi lên đây, chỉ cần một chút đã chiếm chọn được hai gò bồng đảo Mộc Nguyệt Nhi.
Con cá này không tệ, Diệp Phàm còn ra vẻ như chưa tỉnh, miệng chậc chậc than thở. Một bàn tay giữ lấy khiến Mộc Nguyệt Nhi không động đậy được. Khi hắn duỗi ngón tay, toàn thân Mộc Nguyệt Nhi tê rần, tự nhiên trở thành thịt cừu non.
Diệp Phàm lại bắt đầu động tác, hai bàn tay ma quỷ thật sự không khách khí đang vùng vẫy trên người Mộc Nguyệt Nhi.
Sờ mó một chút bộ ngực sau đó tới rốn. Tiếp tục khẽ luồn tay phía trước mông, hoạt động một chút sau đó di chuyển giống như một con rắn thăm dò vùng Đào Nguyên bí ẩn kia.
Mộc Nguyệt Nhi sợ tới mức kêu gào lên, tuy nhiên. Vừa mới hé miệng. Cảm thấy có một đầu lưỡi nóng như lửa thừa cơ tiến vào.
Gan dạ Mộc Nguyệt Nhi như muốn nứt ra, cô biết, nụ hôn đầu tiên trong năm của mình đã bị hắn cướp đi, một tên háo sắc, tên du côn hạ lưu vô liêm sỉ đã cướp đi.
Tuy nhiên, tên lưu manh kia dường như không có ý định dừng lại. Ngọn lửa di chuyển. Không ngờ ở phía dưới cũng không trung thực một chút, cũng sắp đến chỗ cỏ thơm, đã đụng phải mấy cái cây tinh nghịch đang lộ ra những cọng cỏ nhỏ.
- Con cá này thật đúng là lớn, chẳng lẽ là người cá.
Rõ ràng Diệp Phàm còn đang nói thầm trong mơ. Mộc Nguyệt Nhi cắn răng lại.
- A…
Diệp Phàm hét một tiếng rất thảm, cuối cùng cũng tỉnh mộng.
Trên môi người này máu chảy đầm đìa, giống như vừa mới uống máu người.
- Rút tay lại, anh dám động vào phía dưới của tôi, Mộc Nguyệt Nhi tôi sẽ lập tức chết ngay trên giường của anh. Tin chắc rằng ngày mai sẽ trở thành một tin tức cực nóng.
Hai mắt Mộc Nguyệt Nhi đầy nước mắt. Trên má cũng có nước mắt. Cắn răng nói.
- Ha hả, việc này có thể làm khó cao thủ như tôi.
Hai mắt Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Nhi. Thản nhiên cười.
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Mộc Nguyệt Nhi tức giận hổn hển.
- Không phải tôi muốn thế nào, mà là đêm hôm khuya khoắt cô mò tới giường của tôi làm gì.
Diệp Phàm tôi cũng không phải là thánh nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ đầu thai. Nhìn thấy hấp dẫn có thể chịu đựng được…, Diệp Phàm tôi chẳng phải thành thánh nhân sao.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tôi không thể là thánh nhân, hơn nữa, bản thân cũng không muốn làm thánh nhân.
Diệp Phàm nói.
- Anh dám nói thêm một câu nữa tôi sẽ chết.
Mộc Nguyệt Nhi lại cắn răng.
- Cô có chết hay không có quan hệ gì tới tôi đâu? Tuy nhiên, trước khi chết, cô làm cho tôi sảng khoái một chút có phải hay không?
Diệp Phàm cười khan, như ma quỷ.
- Anh… Anh thực sự muốn làm như thế phải không?
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói. Tuy nhiên, hơi thở của cô cũng dồn dập, nhũ đào trước mặt phập phồng dữ dội, đang thử thách thần kinh yếu ớt của Diệp Phàm, thật đúng là hương diễm.
- Làm chắc rồi.
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn.
- Được, tôi chết, anh chỉ có thể có được một cái xác chết thôi.
Mộc Nguyệt Nhi cắn nát môi, quyết định chắc chắn, bắt đầu nhắm mắt lại hành động.
- Cô chết không gặp được người thân của cô rồi.
Diệp Phàm đột nhiên nói, lập tức Mộc Nguyệt Nhi mở mắt ra, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đôi mắt nhìn lạnh ngắt, hỏi,
- Anh nói cái gì?
- Vân Hùng, không phải là ông nội của cô sao?
Cả người Diệp Phàm ngồi trên ghế sa lon, nhìn Mộc Nguyệt Nhi ngồi ở trên giường.
- Tên khốn khiếp không cần phải nói nữa, anh là tội phạm giết người!
Không ngờ được đột nhiên Mộc Nguyệt Nhi lại hét lên giống như bị cái gì kích thích.
May mà phòng của Diệp Phàm có cách âm, bằng không, thế nào cũng khiến cho tướng quân phòng bên cạnh sợ tới mức đang nằm trên giường phải nhảy dựng lên.
- Cô rất hận ông ta có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi có hận ông ta hay không có liên quan gì đến anh chứ?
Hai mắt Mộc Nguyệt Nhi có chút ngẩn ngơ, cả người nằm liệt trên giường.
- Mẹ của cô là Tống Mai, cha của cô là Mộc Cao Kiệt. Cô vốn là họ Vân đấy, bởi vì ông nội của cô là Vân Hùng, là chủ nhân của Chu Tước sơn trang.
Bà nội của cô là Mộc Hà Hương, khi Vân Hùng mang theo tiền quyến rũ Nhị Di Thái đi Hoa Kỳ, bà nội của cố là vợ chính cũng không có đi cùng.
Sau này, cha của cô lấy họ Mộc. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà các người hận Vân Hùng như thế?
Vì sao bà nội của cô không đi Hoa Kỳ?
Diệp Phàm ngồi vắt chéo chân châm một điếu thuốc.
- Anh điều tra thật rõ ràng, xem ra, anh đã sơm để ý tôi rồi có phải không? Có phải anh là do Vân Hùng mời đến để biện hộ giúp phải không?
Mộc Nguyệt Nhi lạnh lùng hừ nói.
- Tôi không có quan hệ với ông ta, tuy nhiên, hiện nay sức khỏe của ông nội cô không được tốt, tuổi tác lại cao, phỏng chừng cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Diệp Phàm hơi lắc đầu.
- Ông ta chết là xứng đáng, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.
Mộc Nguyệt Nhi mắng.
- Cô có bao giờ nghĩ tới, trong chuyện này có thể có cái gì đó hiểu lầm hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không cần phải nói, tôi chán ghét phải nghe đến họ tên của ông ta. Ông ta là người vô tình, một tên Sói đùa giỡn tình cảm của người phụ nữ.
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Không phải tôi đã từng nói ư, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm. Một khi sự hiểu lầm được cởi bỏ, mọi người có thể nhận lại nhau.
Diệp Phàm nói.
- Tôi có chết cũng không bao giờ nhận lại con sói này.
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Cô nói thật không?
Diệp Phàm hỏi, từ từ đi gần tới giường. Hai mắt chằm chằm nhìn lên người Mộc Nguyệt Nhi.
- Hừ!
Mộc Nguyệt Nhi không để ý tới Diệp Phàm.
- Được rồi, cô đi đi. Sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, tôi là người tính tình không tốt. Lần sau cô sẽ không gặp may mắn như thế đâu.
Diệp Phàm đưa tay ra, Mộc Nguyệt Nhi được một phen từ trên giường bắn lên, tay cầm một con dao sắc, đâm điên cuồng vào Diệp Phàm.
Một tiếng rơi mạnh… Leng keng…
- Tôi nói rồi, đừng chơi nữa. Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn.
Diệp Phàm làm hỏng con dao găm, cảnh cáo nói.
- Họ Diệp kia, anh phỉ báng thân thể của tôi, cướp đi của tôi. Tôi sẽ mãi mãi không bỏ qua cho anh. Trừ phi một ngày nào đó anh giết chết tôi. Còn không, anh đừng mơ tưởng có một ngày yên bình. Còn bây giờ tôi sẽ đi, không thèm ở lại nơi này thêm một phút.
Mộc Nguyệt Nhi nói một hòi, sau đó đi ra từ phía cửa sổ.
Diệp Phàm mở cửa, đem cây kim có máu này ra đưa cho Trương Hùng nói:
- Lập tức cho người đưa đến Hoa Kỳ để làm xét nghiệm DNA.
Trương Hùng gật đầu đi làm.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm vừa mới rời khỏi giường, nhận được điện thoại, nói là Kiều Viên Viên có động tĩnh rồi. Diệp Phàm lập tức sắp xếp đi thẳng đến thủ đô.
Khi trở lại Hồng Diệp Bảo đã là hơn bốn giờ chiều, phát hiện Xa Thiên cũng đã trở về.
- Bên kia có chuyện gì Lý Cường, nghe nói bên này có động tĩnh, tôi đã trở về. Dù sao hành động của Phí lão thái gia bất tiện, tôi sợ gặp nguy hiểm. Ngưu Bá không hiểu chuyện gì.
Xa Thiên đi sang một bên nói.
- Anh Diệp, anh đã về rồi.
Tuyết Hồng giống như một con bướm, liền nhảy vào trong lòng ngực Diệp Phàm.
- Ha hả, em gái, nhớ anh à?
Diệp Phàm duỗi nhẹ tay khẽ vuốt tóc cô bé.
- Nhớ.
Tuyết Hồng có chút do dự, cười nói.
- Cô khỏe không?
Xa Thiên đứng cách Tuyết Nha không xa kiếc mắt nhìn một cái, nhẹ nhàng hỏi.
- Tôi với anh không có quan hệ, không cần lấy lòng.
Tuyết Nha lạnh lùng hừ nói, căn bản cũng không biết mặt mũi Xa Thiên. Người này tương đối xấu hổ, vẻ mặt cười khổ.
- Ôi… Tuyết Nha, không nên như vậy chứ.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Hừ!
Tuyết Nha lên tiếng, không để ý tới Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội vàng vào phòng Kiều Viên Viên, kiểm tra một chút, có chút buồn bực nhìn Phí Đống.
- Đêm qua cô di chuyển quá nhiều, chúng tôi nghĩ cô ấy đã đến lúc đẻ, quân y tổng viện đã phái chuyên gia về đỡ đẻ đến đây chờ bất cứ lúc nào. Lần này có thể sẽ phải mổ để lấy em bé ra.
Phí Đống nói.
- Lão Phí có cmar thấy lo lắng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cảm giác là có, tuy nhiên, nhất định là không lấy được người, Có thể là cảm giác của tôi là xảy ra chuyện không may.
Phí Đống có chút buồn bực, nói.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài, Phí Đống lui ra ngoài. Diệp Phàm ngồi xổm bên cạnh giường Kiều Viên Viên lầm bầm lầu bầu một hồi.
- Viên Viên, em mau tỉnh lại đi, con của chúng ta sẽ ra đời, em tỉnh lại nhìn nó đi, chắc chắn sẽ rất vui mừng… Đến lúc đó, anh muốn cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Để em mặc một bô áo cưới đẹp nhất…
Lúc ăn cơm chiều.
Diệp Phàm giật mình nói:
- Hôm nay tôi rất vui, mọi người ngồi xuống cùng ăn bữa cơm đi.
Tuyết Hồng không có ý kiến, bắt Tuyết Nha ra người ở cạnh mình. Còn Xa Thiên ngồi cạnh bên Diệp Phàm.
Mở mấy bình rượu đỏ, Diệp Phàm uống cùng Xa Thiên. Mà Tuyết Hồng bắt gặp ánh mắt của anh Diệp, tự nhiên không đếm xỉa đến, cùng Tuyết Nha uống. Hơn nữa Phí Điệp Vũ cũng vào góp vui, không khí lâp tức liền sôi nổi.
Trong lòng Tuyết Nha cũng khó chịu, mặc cho Tuyết Hồng trêu ghẹo mãi, không ngờ mãi mới vui vẻ uống.
Thấy Xa Thiên và Tuyết Nha đều có tám phần là say rượu, Diệp Phàm nhẹ nhàng búng tay. Đem độc diễm tình chi vào trong chén rượu của hai người.